Chương 171: Đỉnh Cao Câu Chương, Câu Chữ.
10508vinguoiyeu
13/03/2021
Vết thương của Nhiễm Nam nói nghiêm trọng cũng nghiêm trọng mà nói
không nghiêm trọng thì nó cũng không đến nổi nào. Nó không quá lớn nhưng lai tổn thương vào các cơ quan nội tạng quan trọng. Nhiễm Nam chỉ cần
một chút thời gian ngắn là đủ để hồi phục, không cần tốn nhiều thời gian như mấy vết thương cực lớn như mấy ngày qua.
Lúc này cậu ta liền lặn như mới rồi, có thể tiếp tục nhảy nhót.
Một đầu dây thần khí bị Nhiễm Nam nắm lấy, đầu kia cột thắt gút trói chặt cả năm tên nhóc tầm 17 đến 19 tuổi trước mặt. Mặt đanh ác lại, tra hỏi.
“Nói mau. Bọn mày là ai, sao lại biết mặt tao. Ảnh gì? trước đây chưa từng lên đảo, sao các ngươi lại nghe đồn bậy bạ sai sự thật về ta như vậy hả? Bôi nhọ nhân phẩm người khác có thể thưa ra tòa đó có biết không? Mở miệng nói xấu người khác thì bản thân cũng không tốt lành hơn ai đâu”
“Nói. Mày, thằng nhóc nhuộm tóc bảy màu kia, mày nói trước. Bọn mày là ai?”
“Dạ dạ… Em là cháu cụ No, tên là Bi ạ. Trên đảo người ta gọi em biệt danh là Ta...”
“Câm, nói linh tinh quá. Mày, thằng khứa tóc lưa thưa kia, nói, sao bọn mày biết mặt tao” Nhiễm Nam giật mạnh sợi dây thần khí khiến cả đám té lăn quay ra đất. Bọn này phải áp đảo tinh thần thì mới mong chúng không dấu diếm.
“Dám nói láo, tao thiến hết bốn thằng bây” Cậu đe dọa bằng cái giọng cố gắng, ra vẻ mình có số có má, quyền sinh sát trong tay.
“Số là như vậy anh ạ… Hôm nay ngày buồn tháng nhớ năm thương. Mẹ em ra đồng trồng rau, bố em vào bếp rửa chén… Em và mấy thằng bạn này đang chơi đánh bài tiến lên, học lỏm được của mấy anh ngư dân bị bắt đang nhốt trên đảo này.”
“Ai ui...”
Nhiễm Nam gõ rõ đau vào trán tên hói này, quát “vào trọng tâm, kể luyên thuyên, tao thiên sắt mày bây giờ có tin không?”
“Anh ơi, để em nói, em nói rồi anh tha cho em đi nhé” Cô gái duy nhất trong bọn mở to con mắt long lanh của mình lên, chớp chớp hàng mi cong. Cái môi căng mọng của cô nàng dẩu lên trong đẹp làm sao. Ngũ quan tinh xảo, nét ngài nở nang, mai cốt cách, tuyết tinh thần.
Ọe ọe…
Nhiễm Nam không kìm được nhợn họng một cái. Nhìn mặt cô gái này thì đẹp thật, có thể nói đẹp không thua gì Meow Meow hay Nguyệt Dạ, Quách Tiểu Thư của Quách Gia. Nhưng mà…
Công nhận gu của tên bạn trai cô ta đang nằm kế bên cũng mặn mà thật. Cô này mà mong manh dễ vỡ như lời cô ta nói lúc nãy cái gì. Đạn bắn cũng không biết có thể trúng nội tạng quan trọng của cô ta được không hay là bị mỡ nó cản hết lại nữa.
Nhắm chừng thì cô gái cũng nặng hơn 350 ký lô gram là ít. Không biết cô ta có phải dị nhân không? Nếu là người thường thì chắc đã sớm nằm liệt một chỗ vì nặng đi không nổi rồi.
Nhiễm Nam cảm thấy nội tạng mình bị thương trở lại vì cái cử chỉ quyến rũ mà cô nàng đang làm kia, hắn cố nhịn đỏ bừng cả mặt.
“Sao vậy anh đẹp troai. Anh tha cho em nếu em trả lời mấy câu hỏi của anh nhóe, tha cho bạn trai em nữa, nếu được thì tha luôn cho mấy đứa này nhe oanh troai” Giọng cô bé bắt đầu biến đổi, đầy gợi tình hy vọng tên biến thái trước mặt tha mạng cho cả bọn.
“Cút sang một bên, chịu hết nổi rồi” Nhiễm Nam nhét một trái chuối và một mớ lá chuối vào miệng “con mẻ” để cho “mẻ” hết nói tiếp được nữa, quay sang thằng bạn trai của “mẻ”, hỏi.
“Mày nói, nói láo tao hiếp chết con bạn g… À mà thôi, nói đi” Nhiễm Nam cảm thấy cả người gai gai khi thoáng nghĩ đến cảnh tượng hai chồng mỡ đè lên nhau lắc lư tình củm cùng nước nôi lai láng. Cậu vội ngừng ngay sự tưởng tượng hại sức khỏe đó lại.
“Dạ, mấy ngày trước, đảo nhỏ này của tụi em có 5 người đàn ông và một cô gái xuất hiện. Bởi vì hệ thống quét hình người lạ bị lỗi, chưa sửa xong nên không có bị báo động. Với lại cô gái đi cùng họ theo như cha mẹ bọn em nói thì là con gái của Cố Lão Chủ nên là mọi người cũng không hô hoán gì lên. Hình như còn rất chào mừng cô ấy nữa. Tiếc là cổ bị câm, không nói được. Chuyện gì cũng phải để năm tên vệ sĩ nói thay”
“Ra là Niệm và năm tên kia, chắc là bọn chúng bôi nhọ mình rồi chứ ai trồng khoai sứ này nữa” Nhiễm Nam cảm thấy tức mình. Mẹ nó cái bọn này, muốn hạ mình thì cứ ra tay, nói xấu mình thì để làm gì chứ?
“Rồi sau đó thì sao. Trên đảo này có lực lượng phòng vệ thế nào? Mạnh yếu ra sao?” Nhiễm Nam tiếp tục hỏi.
Tên bạn trai khúm núm vâng dạ, trả lời tiếp “Dạ, mấy ngày trước, đảo nhỏ này của tụi em có 5 người đàn ông và một cô gái xuất hiện. Bởi vì hệ thống quét hình người lạ bị lỗi, chưa sửa xong nên không có bị báo động. Với lại cô gái đi cùng họ theo như cha mẹ bọn em nói thì là con gái của Cựu Lão Chủ nên là mọi người cũng không hô hoán gì lên. Hình như còn rất chào mừng cô ấy nữa. Tiếc là cổ bị câm, không nói được. Chuyện gì cũng phải để năm tên vệ sĩ nói thay”
“What the Hợi? Mày là cái máy phát à? Sao nói lặp lại y hệt vừa rồi vậy? Mau trả lời câu hỏi của ta. Sau đó thì sao”
“Dạ, mấy ngày trước, đảo nhỏ này của tụi em có 5 người đàn ông và một cô gái xuất hiện. Bởi vì hệ thống quét hình người lạ bị lỗi, chưa sửa xong nên không có bị báo động. Với lại cô gái đi cùng họ theo như cha mẹ bọn em nói thì là con gái của Cựu Lão Chủ nên là mọi người cũng không hô hoán gì lên. Hình như còn rất chào mừng cô ấy nữa. Tiếc là cổ bị câm, không nói được. Chuyện gì cũng phải để năm tên vệ sĩ nói thay”
“!!?”
“Giỡn mặt ta hả?” Nhiễm Nam nổi nóng lên. Cái trò gì đây? Sao giống chiêu câu chương của tên 10508vinguoiyeu sử dụng ở chương 171, truyện Sổ Ước Luân Hồi của lão vậy? Mình vừa mới đọc xong ở trong Thời Không Giới trước khi ra ngoài đối đầu với lão Khỉ còn gì?
Ba tên bạn và cô bạn gái của tên bị hỏi cung này run rẩy sợ hãi các kiểu, nghe hắn trả lời mà hết hồn hết vía. Chỉ sợ tên béo biến thái đại gian đại ác trước mặt này hiểu lầm, nổi giận lên giết cả bọn mất thôi.
“Mẹ nó, trả lời đàng hoàng cho tao, nói ý hệt vừa rồi nữa tao… Tao...” Nhiễm Nam liếc sang cô bạn gái của tên này, vẫn không thể nào dùng cô ta làm đe dọa dược a, vậy không khác nào tự ủy khuất chính mình cả.
“Tao cắt lưỡi mày” Nhiễm Nam đành đổi câu hăm dọa khác.
“Dạ, mấy ngày trước, đảo nhỏ này của tụi em có 5 người đàn ông và một cô gái xuất hiện. Bởi vì hệ thống quét hình người lạ bị lỗi, chưa sửa xong nên không có bị báo động. Với lại cô gái đi cùng họ theo như cha mẹ bọn em nói thì là con gái của Cựu Lão Chủ nên là mọi người cũng không hô hoán gì lên. Hình như còn rất chào mừng cô ấy nữa. Tiếc là cổ bị câm, không nói được. Chuyện gì cũng phải để năm tên vệ sĩ nói thay”
“Cái đ...” Nhiễm Nam tức tới xì khói.
Cô bạn gái tên nhóc này vội lao tới chộp chân Nhiễm Nam, nước mắt dàn dụa cầu xin.
“Ôi anh ơi, anh troai ơi, anh đừng cắt lưỡi anh ấy, không phải ảnh giỡn mặt anh đâu. Tại ảnh bị tật nói lắp thôi mà”
“...”
Mẫu thân nó chứ!
Tật kiểu “qq” gì thế? Nói lấp gì mà nói cả đoạn văn thế kia?
Tật gì mà nếu đem viết vào truyện thì cũng câu được tới hơn 1500 từ rồi.
“Vậy chừng nào nó mới nói bình thường tiếp được?” Nhiễm Nam sôi máu lên.
Tên bạn trai cô nàng sợ quá gắp lên, tiếp tục nói lắp mà không cần Nhiễm Nam tra hỏi lại.
“Dạ, mấy ngày trước, đảo nhỏ này của tụi em có 5 người đàn ông và một cô gái xuất hiện. Bởi vì hệ thống quét hình người lạ bị lỗi, chưa sửa xong nên không có bị báo động. Với lại cô gái đi cùng họ theo như cha mẹ bọn em nói thì là con gái của Cựu Lão Chủ nên là mọi người cũng không hô hoán gì lên. Hình như còn rất chào mừng cô ấy nữa. Tiếc là cổ bị câm, không nói được. Chuyện gì cũng phải để năm tên vệ sĩ nói thay”
“Im đi không thì bảo?” Nhiễm Nam đạp một cái khiến tên này lăn một vòng trên đất. Miệng hắn vì hoảng sợ quá mà la làng lên.
“Dạ… Dạ… Mấy tên tự xưng là vệ sĩ đó của cổ trình bày với mọi người trên đảo là Niệm bị một kẻ biến thái truy đuổi khắp nơi trong đất liền. Hay tin trên đảo này còn có nhiều dị nhân Bất Nhân Hình giống cổ nên là dẫn cổ đến đây tìm kiếm nơi nương tựa ạ. Đảo nhỏ này của tụi em là dùng để nhốt giữ mấy ngư dân bị bắt cóc và cầm tù ba mẹ, ông bà tụi em. Lực lượng phòng vệ mạnh yếu tụi em không rõ lắm ạ.”
“Thế lúc nãy bọn mày nói thầm với nhau cái gì mà phản loạn? Rồi ảnh chụp gì nữa? Cô gái con của Cố Lão Chủ gì đó là chuyện gì? Ông ta là ai, tại sao các ngươi lại bị cầm tù?” Thấy tên này tự nhiên trả lời tiếp được, Nhiễm Nam mừng húm, hỏi một loạt câu hỏi. Rốt cuộc thì cái đảo nhỏ này có chuyện gì đây? Niệm thì có quan hệ thế nào với những người trên đảo chứ?
“Dạ… Dạ… Mấy tên tự xưng là vệ sĩ đó của cổ trình bày với mọi người trên đảo là Niệm bị một kẻ biến thái truy đuổi khắp nơi trong đất liền. Hay tin trên đảo này còn có nhiều dị nhân Bất Nhân Hình giống cổ nên là dẫn cổ đến đây tìm kiếm nơi nương tựa ạ. Đảo nhỏ này của tụi em là dùng để nhốt giữ mấy ngư dân bị bắt cóc và cầm tù ba mẹ, ông bà tụi em. Lực lượng phòng vệ mạnh yếu tụi em không rõ lắm ạ.”
Chết mất thôi!
“Thôi thôi, cho mi im, thằng còn lại kia, thằng tóc dài đó, mày nói tiếp tao nghe”
“Ạ...”
“hản oạn à hỉ ấy ên gười ủa ão hủ iện ại hiện ang ắm uyền. ố ão hủ gày ưa ị ông a à gười ủa ình ổi ậy ật ổ. goại rừ hó ão hủ emon onkey ẫn ược òng ọi gười ì hông ham ia ào ội hính à hông è hái hì he hản oạn uôn ị gười gười e ợ à hét ỏ. ha ẹ ọn em ũng hông hích ọn húng, hỉ à hông iết ý o ì ao ọi gười ại ị húng hong ế ị ăng ồi ày ên ảo hỏ ày ống ấy hục ăm ay ạ”
“Trời ơi!”
“Cô và hai tên này nữa, làm sao chịu đựng nổi hai tên này hả? Một thằng nói lắp cả đoạn văn, một thằng thì nói ngọng cả đoạn văn.”
Nhiễm Nam ôm trán ngồi bệt xuống một tảng đá, đau đầu tự hỏi về nhân sinh trên đời.
“Thôi, đứa nào nói năng rành rọt thì làm ơn phiên dịch đoạn vừa rồi và nói tiếp đi” Nhiễm Nam bất lực nói bằng cái giọng không có hy vọng gì. Sao cái lúc bọn nó lén lút nói chuyện thì không thấy tên nào có tật cả nhỉ? Chẳng lẽ vì hồi hộp, sợ hãi thì mới bị?
Tên tóc bảy màu xung phong nói “Dạ dạ… Em là cháu cụ No, tên là Bi ạ. Trên đảo người ta gọi em biệt danh là Ta...”
Lại thêm một tên có bệnh nữa rồi. Nhiễm Nam vuốt cái trán đang nhăn hết lại vì khó chịu của mình. Mặc kệ vậy, để xem tên có tật thích tự giới thiệu gia cảnh này bệnh nặng cỡ nào.
“Từ nhỏ em lớn lên trong một gia đình không đến độ là giàu có nhưng cũng không quá nghèo khổ. Nhà em ba đời làm dị nhân bất nhân hình. Được cái đáng tự hào là gia đình em là giống loài sâu nước, có dị năng giúp mọi người ngụy trang ra cơ thể khác. Như anh đang thấy năm đứa em đây mang hình dáng nhân loại, thực ra là bọn em sợ bị anh phát hiện rồi thấy gớm quá mà ra tay hạ sát nên em mới dùng khả năng của mình khiển cả năm chúng em có hình dáng nhân loại đó ạ. Hình dạng thật sự của bọn em thì khác xa. Em là một người sâu, sâu nước, tên hói là người rùa, thằng nói lấp là người tắc kè, thằng ngọng là người gõ kiến, cô bạn gái của thằng tắc kè là người heo.”
Nhiễm Nam than thở một tiếng. Hèn gì cô ta có thân hình kinh dị như vậy. Có khi nào là do dị năng Bất Nhân Hình khiến chúng bị đủ loại tật nguyền như vậy? Sao không thấy lão Khỉ có tật gì đi, ví dụ què giò gãy cẳng di truyền gì đó thế có phải tốt hơn không? Như vậy thì hai ngày qua mình đâu cần chật vật quá thể như vậy.
Tên người sâu nước tiếp tục thao thao bất tuyệt. Hắn bắt đầu phiên dịch đoạn văn ngọng vừa nãy.
“Phản loạn là chỉ mấy tên người của Lão Chủ hiện tại hiện đang nắm quyền. Cố lão chủ ngày xưa bị ông ta và người của mình nổi dậy lật đổ. Ngoại trừ Phó Lão Chủ Demon Monkey vẫn được lòng mọi người vì không tham gia vào nội chính và không bè phái thì phe phản loạn luôn bị người người e sợ và ghét bỏ. Cha mẹ bọn em cũng không thích bọn chúng, chỉ là không biết lý do vì sao lớp người già lại bị chúng phong bế dị năng rồi đày lên đảo nhỏ này sống mấy chục năm nay ạ”
“Còn vụ bức ảnh. Là ảnh chụp 3 nhân 4 của anh ạ, Năm tên vệ sĩ đó đưa ra cho mọi người nhận diện. Bảo là phải cẩn thận, nếu phát hiện ra tung tích của anh thì phải báo với mọi người ngay. Đó là sao khi mấy tên đó nghe tin tức hàn huyên từ mấy tay canh gác phản loạn ở đảo này truyền tai nhau việc có một thằng nhóc đang quậy tưng bên đảo của các trưởng lão. Bọn chúng đinh ninh đó là anh và đưa ra tấm ảnh để mọi người biết mặt ạ. Chúng cũng nói anh là kẻ biến thái truy đuổi theo Niệm ra tận ngoài biển này vì ham muốn sắc đẹp của cô ta”
“Năm tên mứt dại này!” Nhiễm Nam ngứa răng, ngứa tay, muốn xông lên đập ngay năm thằng “ngũ hành” đó. Tiếc là chúng không có mặt ở đây để cậu ta ra tay. Dám lấy ảnh của mình lúc đăng ký thành viên Ngũ Đại Quốc Vệ ra sử dụng với mục đích bậy bạ. Bộ năm tên này yêu thầm hắn hay sao mà đến cả ảnh dùng để xin việc của mình cũng cất trên người?
Biết trước như vậy hôm trước không thèm gửi ảnh 3 nhân 4 cho đại tá Khá làm gì. Số là hôm đó vác cái mặt lạ hoắc đến Ngũ Đại Quốc Vệ nhận nhiệm vụ, sau đó cái đám phòng kỷ luật gì đó yêu cầu hắn nộp lại ảnh mới chính xác với khuôn mặt mới nên hắn mới đi chụp rồi nhờ đại tá Khá gửi về tổng bộ giùm.
Có điều Nhiễm Nam không biết đó là việc này chỉ là tình cờ mà thôi. Thủy và Mộc nhiều lần bị Nhiễm Nam làm quê độ khó mà chịu huề nên là chôm ảnh chân dung của hắn photocopy đưa cho đàn em dưới trướng biết mặt, phòng lúc nào vô tình gặp ngoài đường thì còn biết đó là đối tượng mà mình phải gây hấn. Ảnh mà chúng đem theo lên đảo chỉ là tiện tay nhét vào túi mà thôi.
---[1]---
Tình Tang…
Ú ù…
Đường bay ú ù…
Mịt mùng giăng mây
Người đã ra đi bỏ một người ở lại...
Đường bay ú ù...
Nghìn trùng xa nhau
Giờ chỉ còn lại niềm đau….
“Lão Chủ...”
Lòng trống vắng, nghe tình say
Người đã khuất, theo làn mây
Ngày tháng phôi pha và thêm lả rời
Ngày mai quên đi cuộc tình băng giá, tình xa…
Tình tang tính tàng… Tang tình tang tính tàng… Tiếng nhạc vang lên êm đềm đưa người đi vào cung trời cảm xúc...
Yêu nhau đi để rồi mai chia ly
Dù là trong cơn đau còn có nhau
Nước mắt lắng đọng vành môi em thơ ngây
Tóc em bay ướt đôi vai gầy
“LÃO CHỦ!!!”
Chơi vơi trong từng nụ hôn cho nhau
Dù còn trong bao lâu rồi mất nhau
Tiếc nhớ mấy ngọt ngào hương da quen
Chiếc hôn xưa giờ còn đâu
“LÃOOOOOO CHỦUUUUUUUUUU….”
“Ụ mẹ con gà trống tổ cha bà nội ông cháu tụi mày” Lão Chủ hai mắt đang lim dim nghe nhạc để chìm vào giấc ngủ trưa bị tiếng hét của Lão Nhị, một trong các trưởng lão của xã hội thu nhỏ Bất Nhân Hình trên quần đảo Trường Sơn, làm cho giật mình bị liệu chửi sảng lên.
“Lão Nhị, giữa trưa nắng gắt, ông réo tên tôi làm gì hả? Bộ bọn người trên đảo giam lỏng làm loạn hay là nhà ông có người bị bệnh Cô Vi 17, 18 gì đó mà gần đây đang hoành hành ở đất liền à?”
Lão Nhị vuốt mồ hôi. Không hiểu Lão Chủ suy nghĩ cái quần gì trong đầu mà sau khi làm phản thành công, tiêu diệt được Cố Lão Chủ thì ông ta càng ngày càng lười, chỉ chăm chăm vào nghe nhạc, quẩy nhạc mà thôi.
Nhớ lúc trước khi còn chưa bất đồng ý kiến thì hai người cũng là hảo huynh đệ của nhau, thường cùng cất giọng trâu đực hát làm phiền mọi người. Không lẽ ông ta đang nhớ tới người bạn mà chính tay mình đã giết sao?
“Lão Chủ. Gần đây lại có kẻ đột nhập lên quần đảo Hoàng Sơn. Đến bây giờ còn chưa bị bắt nữa. Phó Lão Chủ tuy là chiến thần của chúng ta nhưng lại quá nhân từ với kẻ địch đi, tôi nghĩ phải chấn chỉnh lại”
“Chấn chỉnh? Ông dám chấn chỉnh tên khỉ nóng tính đó không? Hắn ta sợ làm căng thì đám người trong đất liền sẽ tức nước vỡ bờ đó thôi. Không sao đâu. Có ta ra tay giết bớt kẻ đột nhập rồi lại có hắn thả bớt kẻ đột nhập, như vậy sẽ khiến đám quân đội neo ngoài kia hiểu được sự lợi hại của chúng ta và cũng hiểu được thông điệp không muốn làm quá căng từ chúng ta. Bọn chúng sẽ phải nghĩ thật kỹ nếu dám tấn công lên đảo.”
“Nhưng mà...”
“Thôi thôi thôi, còn chuyện gì khác nữa không? không thì để ta ngủ tiếp.”
“Tên đột nhập lần này có vẻ không tầm thường, tôi chỉ sợ hắn sẽ thoát được và làm lộ nhược điểm của chúng ta thôi. Lão Khỉ đó đã đánh nhau với hắn hai ba lần rồi mà vẫn để hắn chạy thoát được đó”
“Ừ, cũng đáng để ý lắm. Vậy đi...” Lão Chủ cởi chiếc áo khoác mỏng thể thao trên người ra, bên dưới lộ ra đôi tay có hai màng cánh mỏng màu đen. Môi lão hé ra nụ cười chết chóc, hai cái răng nanh đỏ đậm của lão cũng lú ra. Mắt lão nhỏ mà xếch trông khá độc ác. Toàn thân tỏa ra khí chất nham hiểm tà dị không nói nên lời. Người không to con nhưng nhìn thoáng qua ai cũng cảm thấy một cảm giác áp lực như mình sắp bị lão giết chết vậy.
“Đã quá lâu răng ta không được hút máu ai. Để ta thay con Khỉ đó xử lý kẻ đột nhập lần này vậy” Lão Chủ liếm mép chẹp chẹp, nhắc đến lão lại thấy thèm máu tươi. Dòng giống quỷ hút máu của lão trong người như bị kích thích sôi lên sùng sục.
Lão Nhị toát mồ hôi. Vội chuồn ra ngoài để lại một tràng cười man rợ của Lão Chủ vang vọng khắp toà lâu đài cổ kính trên đảo chính của quần đảo Trường Sơn.
Một tên hèn mọn từ ngoài cánh cửa to lớn để hé khe nhỏ đi vào trong, bộ dáng khúm núm dưới ánh đèn nến khiến người khác càng có cảm giác hắn là loại bỉ ổi đê tiện nhất làm Lão Chủ đang cười khoái trá một mình cũng khó chịu ngậm miệng lại.
“Bẩm… Bẩm Lão Chủ… Chủ”
“Nói đi, có chuyện gì, Chuột Tử, ta ăn thịt ngươi hay sao mà sợ như vậy hả?” Lão Chủ vung ta lên, không kiên nhẫn ngồi trở lại cái ghế đệm êm ái yêu thích được đặt ở giữa căn phòng rộng lớn mà trống trải của mình.
“Lão Chủ, có chuyện lớn xảy ra trên đảo giam lỏng rồi ạ” Tên người chuột nhắt lấy hết can đảm, mở cái miệng nhọn ra nói.
“Cái gì?” Lão Chủ hét lên, trần nhà rung cầm cập.
Tên Chuột Tử lập cập hai cái răng cửa lộ ra ngoài miệng của mình, kể lể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua trên đảo nhỏ mà Nhiễm Nam vừa đột nhập vào hôm nay cho tên dị nhân quỷ hút máu trước mặt nghe.
Lúc này cậu ta liền lặn như mới rồi, có thể tiếp tục nhảy nhót.
Một đầu dây thần khí bị Nhiễm Nam nắm lấy, đầu kia cột thắt gút trói chặt cả năm tên nhóc tầm 17 đến 19 tuổi trước mặt. Mặt đanh ác lại, tra hỏi.
“Nói mau. Bọn mày là ai, sao lại biết mặt tao. Ảnh gì? trước đây chưa từng lên đảo, sao các ngươi lại nghe đồn bậy bạ sai sự thật về ta như vậy hả? Bôi nhọ nhân phẩm người khác có thể thưa ra tòa đó có biết không? Mở miệng nói xấu người khác thì bản thân cũng không tốt lành hơn ai đâu”
“Nói. Mày, thằng nhóc nhuộm tóc bảy màu kia, mày nói trước. Bọn mày là ai?”
“Dạ dạ… Em là cháu cụ No, tên là Bi ạ. Trên đảo người ta gọi em biệt danh là Ta...”
“Câm, nói linh tinh quá. Mày, thằng khứa tóc lưa thưa kia, nói, sao bọn mày biết mặt tao” Nhiễm Nam giật mạnh sợi dây thần khí khiến cả đám té lăn quay ra đất. Bọn này phải áp đảo tinh thần thì mới mong chúng không dấu diếm.
“Dám nói láo, tao thiến hết bốn thằng bây” Cậu đe dọa bằng cái giọng cố gắng, ra vẻ mình có số có má, quyền sinh sát trong tay.
“Số là như vậy anh ạ… Hôm nay ngày buồn tháng nhớ năm thương. Mẹ em ra đồng trồng rau, bố em vào bếp rửa chén… Em và mấy thằng bạn này đang chơi đánh bài tiến lên, học lỏm được của mấy anh ngư dân bị bắt đang nhốt trên đảo này.”
“Ai ui...”
Nhiễm Nam gõ rõ đau vào trán tên hói này, quát “vào trọng tâm, kể luyên thuyên, tao thiên sắt mày bây giờ có tin không?”
“Anh ơi, để em nói, em nói rồi anh tha cho em đi nhé” Cô gái duy nhất trong bọn mở to con mắt long lanh của mình lên, chớp chớp hàng mi cong. Cái môi căng mọng của cô nàng dẩu lên trong đẹp làm sao. Ngũ quan tinh xảo, nét ngài nở nang, mai cốt cách, tuyết tinh thần.
Ọe ọe…
Nhiễm Nam không kìm được nhợn họng một cái. Nhìn mặt cô gái này thì đẹp thật, có thể nói đẹp không thua gì Meow Meow hay Nguyệt Dạ, Quách Tiểu Thư của Quách Gia. Nhưng mà…
Công nhận gu của tên bạn trai cô ta đang nằm kế bên cũng mặn mà thật. Cô này mà mong manh dễ vỡ như lời cô ta nói lúc nãy cái gì. Đạn bắn cũng không biết có thể trúng nội tạng quan trọng của cô ta được không hay là bị mỡ nó cản hết lại nữa.
Nhắm chừng thì cô gái cũng nặng hơn 350 ký lô gram là ít. Không biết cô ta có phải dị nhân không? Nếu là người thường thì chắc đã sớm nằm liệt một chỗ vì nặng đi không nổi rồi.
Nhiễm Nam cảm thấy nội tạng mình bị thương trở lại vì cái cử chỉ quyến rũ mà cô nàng đang làm kia, hắn cố nhịn đỏ bừng cả mặt.
“Sao vậy anh đẹp troai. Anh tha cho em nếu em trả lời mấy câu hỏi của anh nhóe, tha cho bạn trai em nữa, nếu được thì tha luôn cho mấy đứa này nhe oanh troai” Giọng cô bé bắt đầu biến đổi, đầy gợi tình hy vọng tên biến thái trước mặt tha mạng cho cả bọn.
“Cút sang một bên, chịu hết nổi rồi” Nhiễm Nam nhét một trái chuối và một mớ lá chuối vào miệng “con mẻ” để cho “mẻ” hết nói tiếp được nữa, quay sang thằng bạn trai của “mẻ”, hỏi.
“Mày nói, nói láo tao hiếp chết con bạn g… À mà thôi, nói đi” Nhiễm Nam cảm thấy cả người gai gai khi thoáng nghĩ đến cảnh tượng hai chồng mỡ đè lên nhau lắc lư tình củm cùng nước nôi lai láng. Cậu vội ngừng ngay sự tưởng tượng hại sức khỏe đó lại.
“Dạ, mấy ngày trước, đảo nhỏ này của tụi em có 5 người đàn ông và một cô gái xuất hiện. Bởi vì hệ thống quét hình người lạ bị lỗi, chưa sửa xong nên không có bị báo động. Với lại cô gái đi cùng họ theo như cha mẹ bọn em nói thì là con gái của Cố Lão Chủ nên là mọi người cũng không hô hoán gì lên. Hình như còn rất chào mừng cô ấy nữa. Tiếc là cổ bị câm, không nói được. Chuyện gì cũng phải để năm tên vệ sĩ nói thay”
“Ra là Niệm và năm tên kia, chắc là bọn chúng bôi nhọ mình rồi chứ ai trồng khoai sứ này nữa” Nhiễm Nam cảm thấy tức mình. Mẹ nó cái bọn này, muốn hạ mình thì cứ ra tay, nói xấu mình thì để làm gì chứ?
“Rồi sau đó thì sao. Trên đảo này có lực lượng phòng vệ thế nào? Mạnh yếu ra sao?” Nhiễm Nam tiếp tục hỏi.
Tên bạn trai khúm núm vâng dạ, trả lời tiếp “Dạ, mấy ngày trước, đảo nhỏ này của tụi em có 5 người đàn ông và một cô gái xuất hiện. Bởi vì hệ thống quét hình người lạ bị lỗi, chưa sửa xong nên không có bị báo động. Với lại cô gái đi cùng họ theo như cha mẹ bọn em nói thì là con gái của Cựu Lão Chủ nên là mọi người cũng không hô hoán gì lên. Hình như còn rất chào mừng cô ấy nữa. Tiếc là cổ bị câm, không nói được. Chuyện gì cũng phải để năm tên vệ sĩ nói thay”
“What the Hợi? Mày là cái máy phát à? Sao nói lặp lại y hệt vừa rồi vậy? Mau trả lời câu hỏi của ta. Sau đó thì sao”
“Dạ, mấy ngày trước, đảo nhỏ này của tụi em có 5 người đàn ông và một cô gái xuất hiện. Bởi vì hệ thống quét hình người lạ bị lỗi, chưa sửa xong nên không có bị báo động. Với lại cô gái đi cùng họ theo như cha mẹ bọn em nói thì là con gái của Cựu Lão Chủ nên là mọi người cũng không hô hoán gì lên. Hình như còn rất chào mừng cô ấy nữa. Tiếc là cổ bị câm, không nói được. Chuyện gì cũng phải để năm tên vệ sĩ nói thay”
“!!?”
“Giỡn mặt ta hả?” Nhiễm Nam nổi nóng lên. Cái trò gì đây? Sao giống chiêu câu chương của tên 10508vinguoiyeu sử dụng ở chương 171, truyện Sổ Ước Luân Hồi của lão vậy? Mình vừa mới đọc xong ở trong Thời Không Giới trước khi ra ngoài đối đầu với lão Khỉ còn gì?
Ba tên bạn và cô bạn gái của tên bị hỏi cung này run rẩy sợ hãi các kiểu, nghe hắn trả lời mà hết hồn hết vía. Chỉ sợ tên béo biến thái đại gian đại ác trước mặt này hiểu lầm, nổi giận lên giết cả bọn mất thôi.
“Mẹ nó, trả lời đàng hoàng cho tao, nói ý hệt vừa rồi nữa tao… Tao...” Nhiễm Nam liếc sang cô bạn gái của tên này, vẫn không thể nào dùng cô ta làm đe dọa dược a, vậy không khác nào tự ủy khuất chính mình cả.
“Tao cắt lưỡi mày” Nhiễm Nam đành đổi câu hăm dọa khác.
“Dạ, mấy ngày trước, đảo nhỏ này của tụi em có 5 người đàn ông và một cô gái xuất hiện. Bởi vì hệ thống quét hình người lạ bị lỗi, chưa sửa xong nên không có bị báo động. Với lại cô gái đi cùng họ theo như cha mẹ bọn em nói thì là con gái của Cựu Lão Chủ nên là mọi người cũng không hô hoán gì lên. Hình như còn rất chào mừng cô ấy nữa. Tiếc là cổ bị câm, không nói được. Chuyện gì cũng phải để năm tên vệ sĩ nói thay”
“Cái đ...” Nhiễm Nam tức tới xì khói.
Cô bạn gái tên nhóc này vội lao tới chộp chân Nhiễm Nam, nước mắt dàn dụa cầu xin.
“Ôi anh ơi, anh troai ơi, anh đừng cắt lưỡi anh ấy, không phải ảnh giỡn mặt anh đâu. Tại ảnh bị tật nói lắp thôi mà”
“...”
Mẫu thân nó chứ!
Tật kiểu “qq” gì thế? Nói lấp gì mà nói cả đoạn văn thế kia?
Tật gì mà nếu đem viết vào truyện thì cũng câu được tới hơn 1500 từ rồi.
“Vậy chừng nào nó mới nói bình thường tiếp được?” Nhiễm Nam sôi máu lên.
Tên bạn trai cô nàng sợ quá gắp lên, tiếp tục nói lắp mà không cần Nhiễm Nam tra hỏi lại.
“Dạ, mấy ngày trước, đảo nhỏ này của tụi em có 5 người đàn ông và một cô gái xuất hiện. Bởi vì hệ thống quét hình người lạ bị lỗi, chưa sửa xong nên không có bị báo động. Với lại cô gái đi cùng họ theo như cha mẹ bọn em nói thì là con gái của Cựu Lão Chủ nên là mọi người cũng không hô hoán gì lên. Hình như còn rất chào mừng cô ấy nữa. Tiếc là cổ bị câm, không nói được. Chuyện gì cũng phải để năm tên vệ sĩ nói thay”
“Im đi không thì bảo?” Nhiễm Nam đạp một cái khiến tên này lăn một vòng trên đất. Miệng hắn vì hoảng sợ quá mà la làng lên.
“Dạ… Dạ… Mấy tên tự xưng là vệ sĩ đó của cổ trình bày với mọi người trên đảo là Niệm bị một kẻ biến thái truy đuổi khắp nơi trong đất liền. Hay tin trên đảo này còn có nhiều dị nhân Bất Nhân Hình giống cổ nên là dẫn cổ đến đây tìm kiếm nơi nương tựa ạ. Đảo nhỏ này của tụi em là dùng để nhốt giữ mấy ngư dân bị bắt cóc và cầm tù ba mẹ, ông bà tụi em. Lực lượng phòng vệ mạnh yếu tụi em không rõ lắm ạ.”
“Thế lúc nãy bọn mày nói thầm với nhau cái gì mà phản loạn? Rồi ảnh chụp gì nữa? Cô gái con của Cố Lão Chủ gì đó là chuyện gì? Ông ta là ai, tại sao các ngươi lại bị cầm tù?” Thấy tên này tự nhiên trả lời tiếp được, Nhiễm Nam mừng húm, hỏi một loạt câu hỏi. Rốt cuộc thì cái đảo nhỏ này có chuyện gì đây? Niệm thì có quan hệ thế nào với những người trên đảo chứ?
“Dạ… Dạ… Mấy tên tự xưng là vệ sĩ đó của cổ trình bày với mọi người trên đảo là Niệm bị một kẻ biến thái truy đuổi khắp nơi trong đất liền. Hay tin trên đảo này còn có nhiều dị nhân Bất Nhân Hình giống cổ nên là dẫn cổ đến đây tìm kiếm nơi nương tựa ạ. Đảo nhỏ này của tụi em là dùng để nhốt giữ mấy ngư dân bị bắt cóc và cầm tù ba mẹ, ông bà tụi em. Lực lượng phòng vệ mạnh yếu tụi em không rõ lắm ạ.”
Chết mất thôi!
“Thôi thôi, cho mi im, thằng còn lại kia, thằng tóc dài đó, mày nói tiếp tao nghe”
“Ạ...”
“hản oạn à hỉ ấy ên gười ủa ão hủ iện ại hiện ang ắm uyền. ố ão hủ gày ưa ị ông a à gười ủa ình ổi ậy ật ổ. goại rừ hó ão hủ emon onkey ẫn ược òng ọi gười ì hông ham ia ào ội hính à hông è hái hì he hản oạn uôn ị gười gười e ợ à hét ỏ. ha ẹ ọn em ũng hông hích ọn húng, hỉ à hông iết ý o ì ao ọi gười ại ị húng hong ế ị ăng ồi ày ên ảo hỏ ày ống ấy hục ăm ay ạ”
“Trời ơi!”
“Cô và hai tên này nữa, làm sao chịu đựng nổi hai tên này hả? Một thằng nói lắp cả đoạn văn, một thằng thì nói ngọng cả đoạn văn.”
Nhiễm Nam ôm trán ngồi bệt xuống một tảng đá, đau đầu tự hỏi về nhân sinh trên đời.
“Thôi, đứa nào nói năng rành rọt thì làm ơn phiên dịch đoạn vừa rồi và nói tiếp đi” Nhiễm Nam bất lực nói bằng cái giọng không có hy vọng gì. Sao cái lúc bọn nó lén lút nói chuyện thì không thấy tên nào có tật cả nhỉ? Chẳng lẽ vì hồi hộp, sợ hãi thì mới bị?
Tên tóc bảy màu xung phong nói “Dạ dạ… Em là cháu cụ No, tên là Bi ạ. Trên đảo người ta gọi em biệt danh là Ta...”
Lại thêm một tên có bệnh nữa rồi. Nhiễm Nam vuốt cái trán đang nhăn hết lại vì khó chịu của mình. Mặc kệ vậy, để xem tên có tật thích tự giới thiệu gia cảnh này bệnh nặng cỡ nào.
“Từ nhỏ em lớn lên trong một gia đình không đến độ là giàu có nhưng cũng không quá nghèo khổ. Nhà em ba đời làm dị nhân bất nhân hình. Được cái đáng tự hào là gia đình em là giống loài sâu nước, có dị năng giúp mọi người ngụy trang ra cơ thể khác. Như anh đang thấy năm đứa em đây mang hình dáng nhân loại, thực ra là bọn em sợ bị anh phát hiện rồi thấy gớm quá mà ra tay hạ sát nên em mới dùng khả năng của mình khiển cả năm chúng em có hình dáng nhân loại đó ạ. Hình dạng thật sự của bọn em thì khác xa. Em là một người sâu, sâu nước, tên hói là người rùa, thằng nói lấp là người tắc kè, thằng ngọng là người gõ kiến, cô bạn gái của thằng tắc kè là người heo.”
Nhiễm Nam than thở một tiếng. Hèn gì cô ta có thân hình kinh dị như vậy. Có khi nào là do dị năng Bất Nhân Hình khiến chúng bị đủ loại tật nguyền như vậy? Sao không thấy lão Khỉ có tật gì đi, ví dụ què giò gãy cẳng di truyền gì đó thế có phải tốt hơn không? Như vậy thì hai ngày qua mình đâu cần chật vật quá thể như vậy.
Tên người sâu nước tiếp tục thao thao bất tuyệt. Hắn bắt đầu phiên dịch đoạn văn ngọng vừa nãy.
“Phản loạn là chỉ mấy tên người của Lão Chủ hiện tại hiện đang nắm quyền. Cố lão chủ ngày xưa bị ông ta và người của mình nổi dậy lật đổ. Ngoại trừ Phó Lão Chủ Demon Monkey vẫn được lòng mọi người vì không tham gia vào nội chính và không bè phái thì phe phản loạn luôn bị người người e sợ và ghét bỏ. Cha mẹ bọn em cũng không thích bọn chúng, chỉ là không biết lý do vì sao lớp người già lại bị chúng phong bế dị năng rồi đày lên đảo nhỏ này sống mấy chục năm nay ạ”
“Còn vụ bức ảnh. Là ảnh chụp 3 nhân 4 của anh ạ, Năm tên vệ sĩ đó đưa ra cho mọi người nhận diện. Bảo là phải cẩn thận, nếu phát hiện ra tung tích của anh thì phải báo với mọi người ngay. Đó là sao khi mấy tên đó nghe tin tức hàn huyên từ mấy tay canh gác phản loạn ở đảo này truyền tai nhau việc có một thằng nhóc đang quậy tưng bên đảo của các trưởng lão. Bọn chúng đinh ninh đó là anh và đưa ra tấm ảnh để mọi người biết mặt ạ. Chúng cũng nói anh là kẻ biến thái truy đuổi theo Niệm ra tận ngoài biển này vì ham muốn sắc đẹp của cô ta”
“Năm tên mứt dại này!” Nhiễm Nam ngứa răng, ngứa tay, muốn xông lên đập ngay năm thằng “ngũ hành” đó. Tiếc là chúng không có mặt ở đây để cậu ta ra tay. Dám lấy ảnh của mình lúc đăng ký thành viên Ngũ Đại Quốc Vệ ra sử dụng với mục đích bậy bạ. Bộ năm tên này yêu thầm hắn hay sao mà đến cả ảnh dùng để xin việc của mình cũng cất trên người?
Biết trước như vậy hôm trước không thèm gửi ảnh 3 nhân 4 cho đại tá Khá làm gì. Số là hôm đó vác cái mặt lạ hoắc đến Ngũ Đại Quốc Vệ nhận nhiệm vụ, sau đó cái đám phòng kỷ luật gì đó yêu cầu hắn nộp lại ảnh mới chính xác với khuôn mặt mới nên hắn mới đi chụp rồi nhờ đại tá Khá gửi về tổng bộ giùm.
Có điều Nhiễm Nam không biết đó là việc này chỉ là tình cờ mà thôi. Thủy và Mộc nhiều lần bị Nhiễm Nam làm quê độ khó mà chịu huề nên là chôm ảnh chân dung của hắn photocopy đưa cho đàn em dưới trướng biết mặt, phòng lúc nào vô tình gặp ngoài đường thì còn biết đó là đối tượng mà mình phải gây hấn. Ảnh mà chúng đem theo lên đảo chỉ là tiện tay nhét vào túi mà thôi.
---[1]---
Tình Tang…
Ú ù…
Đường bay ú ù…
Mịt mùng giăng mây
Người đã ra đi bỏ một người ở lại...
Đường bay ú ù...
Nghìn trùng xa nhau
Giờ chỉ còn lại niềm đau….
“Lão Chủ...”
Lòng trống vắng, nghe tình say
Người đã khuất, theo làn mây
Ngày tháng phôi pha và thêm lả rời
Ngày mai quên đi cuộc tình băng giá, tình xa…
Tình tang tính tàng… Tang tình tang tính tàng… Tiếng nhạc vang lên êm đềm đưa người đi vào cung trời cảm xúc...
Yêu nhau đi để rồi mai chia ly
Dù là trong cơn đau còn có nhau
Nước mắt lắng đọng vành môi em thơ ngây
Tóc em bay ướt đôi vai gầy
“LÃO CHỦ!!!”
Chơi vơi trong từng nụ hôn cho nhau
Dù còn trong bao lâu rồi mất nhau
Tiếc nhớ mấy ngọt ngào hương da quen
Chiếc hôn xưa giờ còn đâu
“LÃOOOOOO CHỦUUUUUUUUUU….”
“Ụ mẹ con gà trống tổ cha bà nội ông cháu tụi mày” Lão Chủ hai mắt đang lim dim nghe nhạc để chìm vào giấc ngủ trưa bị tiếng hét của Lão Nhị, một trong các trưởng lão của xã hội thu nhỏ Bất Nhân Hình trên quần đảo Trường Sơn, làm cho giật mình bị liệu chửi sảng lên.
“Lão Nhị, giữa trưa nắng gắt, ông réo tên tôi làm gì hả? Bộ bọn người trên đảo giam lỏng làm loạn hay là nhà ông có người bị bệnh Cô Vi 17, 18 gì đó mà gần đây đang hoành hành ở đất liền à?”
Lão Nhị vuốt mồ hôi. Không hiểu Lão Chủ suy nghĩ cái quần gì trong đầu mà sau khi làm phản thành công, tiêu diệt được Cố Lão Chủ thì ông ta càng ngày càng lười, chỉ chăm chăm vào nghe nhạc, quẩy nhạc mà thôi.
Nhớ lúc trước khi còn chưa bất đồng ý kiến thì hai người cũng là hảo huynh đệ của nhau, thường cùng cất giọng trâu đực hát làm phiền mọi người. Không lẽ ông ta đang nhớ tới người bạn mà chính tay mình đã giết sao?
“Lão Chủ. Gần đây lại có kẻ đột nhập lên quần đảo Hoàng Sơn. Đến bây giờ còn chưa bị bắt nữa. Phó Lão Chủ tuy là chiến thần của chúng ta nhưng lại quá nhân từ với kẻ địch đi, tôi nghĩ phải chấn chỉnh lại”
“Chấn chỉnh? Ông dám chấn chỉnh tên khỉ nóng tính đó không? Hắn ta sợ làm căng thì đám người trong đất liền sẽ tức nước vỡ bờ đó thôi. Không sao đâu. Có ta ra tay giết bớt kẻ đột nhập rồi lại có hắn thả bớt kẻ đột nhập, như vậy sẽ khiến đám quân đội neo ngoài kia hiểu được sự lợi hại của chúng ta và cũng hiểu được thông điệp không muốn làm quá căng từ chúng ta. Bọn chúng sẽ phải nghĩ thật kỹ nếu dám tấn công lên đảo.”
“Nhưng mà...”
“Thôi thôi thôi, còn chuyện gì khác nữa không? không thì để ta ngủ tiếp.”
“Tên đột nhập lần này có vẻ không tầm thường, tôi chỉ sợ hắn sẽ thoát được và làm lộ nhược điểm của chúng ta thôi. Lão Khỉ đó đã đánh nhau với hắn hai ba lần rồi mà vẫn để hắn chạy thoát được đó”
“Ừ, cũng đáng để ý lắm. Vậy đi...” Lão Chủ cởi chiếc áo khoác mỏng thể thao trên người ra, bên dưới lộ ra đôi tay có hai màng cánh mỏng màu đen. Môi lão hé ra nụ cười chết chóc, hai cái răng nanh đỏ đậm của lão cũng lú ra. Mắt lão nhỏ mà xếch trông khá độc ác. Toàn thân tỏa ra khí chất nham hiểm tà dị không nói nên lời. Người không to con nhưng nhìn thoáng qua ai cũng cảm thấy một cảm giác áp lực như mình sắp bị lão giết chết vậy.
“Đã quá lâu răng ta không được hút máu ai. Để ta thay con Khỉ đó xử lý kẻ đột nhập lần này vậy” Lão Chủ liếm mép chẹp chẹp, nhắc đến lão lại thấy thèm máu tươi. Dòng giống quỷ hút máu của lão trong người như bị kích thích sôi lên sùng sục.
Lão Nhị toát mồ hôi. Vội chuồn ra ngoài để lại một tràng cười man rợ của Lão Chủ vang vọng khắp toà lâu đài cổ kính trên đảo chính của quần đảo Trường Sơn.
Một tên hèn mọn từ ngoài cánh cửa to lớn để hé khe nhỏ đi vào trong, bộ dáng khúm núm dưới ánh đèn nến khiến người khác càng có cảm giác hắn là loại bỉ ổi đê tiện nhất làm Lão Chủ đang cười khoái trá một mình cũng khó chịu ngậm miệng lại.
“Bẩm… Bẩm Lão Chủ… Chủ”
“Nói đi, có chuyện gì, Chuột Tử, ta ăn thịt ngươi hay sao mà sợ như vậy hả?” Lão Chủ vung ta lên, không kiên nhẫn ngồi trở lại cái ghế đệm êm ái yêu thích được đặt ở giữa căn phòng rộng lớn mà trống trải của mình.
“Lão Chủ, có chuyện lớn xảy ra trên đảo giam lỏng rồi ạ” Tên người chuột nhắt lấy hết can đảm, mở cái miệng nhọn ra nói.
“Cái gì?” Lão Chủ hét lên, trần nhà rung cầm cập.
Tên Chuột Tử lập cập hai cái răng cửa lộ ra ngoài miệng của mình, kể lể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua trên đảo nhỏ mà Nhiễm Nam vừa đột nhập vào hôm nay cho tên dị nhân quỷ hút máu trước mặt nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.