Sổ Ước Luân Hồi

Chương 269: Nhiệm Vụ Chính Thức. Chân Tâm Khủng Bố. Uy Hiếp Trần Trụi.(7)(18++).

10508vinguoiyeu

10/04/2022

Thì quá khứ. Khi Nhiễm Nam cùng mọi người bàn bạc với nhau về nhiệm vụ cứu Nguyễn Đông XX XX trong Thời Không Giới. Lúc đó chưa hề có kế hoạch cụ thể. Khi còn đang nói chuyện với nhau về Lục Hồng Huấn thì tên quân sư này liên lạc tới. Tên này cũng ở trong Thời Không Giới nên dĩ nhiên nghe thấy tiếng mọi người bàn bạc với nhau. Vì vậy đến lúc thích hợp hắn liền xuất hiện thông qua Xuyên Giới Liên để nói chuyện.

Đang nói tới hắn thì hắn liền xuất hiện, lại còn thông qua Xuyên Giới Liên khiến mọi người có cảm giác như tên này thần thông quản đại vậy. Hiểu lầm là hắn ở bên ngoài mà cũng biết mọi người đang bàn về hắn.

Lục Hồng Huấn vốn có nghi ngờ về việc người chết sống lại rồi bị bắt cóc. Tuy không biết do tu giả làm ra nhưng cơ bản là hắn không tin. Người chết sống lại? Chết là đã chết, nói sống lại thì một là thân xác bị kẻ khác điều khiển hoặc là kẻ khác giả dạng mà thôi.

Dựa trên suy nghĩ này, anh ta liền lập kế hoạch sơ bộ cho nhiệm vụ giải cứu con tin. Mục tiêu tập trung chính là bọn bắt cóc và kẻ đứng sau. Còn về con tin, trong kế hoạch không hề quan tâm. Bởi vì giả thì chỉ cần xuất hiện, nhóm Nhiễm Nam sẽ có biện pháp khiến cái giả này bại lộ với người xem “live stream”.

Thế là khi xuất hiện Lục Hồng Huấn liền nói rõ về nhiệm vụ lần này cùng những nghi ngờ của anh ta với mọi người. Nhiễm Nam cũng nói những gì mình biết. Hai bên trao đổi thông tin và thống nhất lập ra kế hoạch vẹn toàn. Sau đó Nhiễm Nam mới giải tán mọi người. Bản thân thì giao phối linh hồn với Meow Meow trong Hồn Tâm, còn mọi người thì cũng từ trong kho lấy ra những thứ cần thiết và đi chuẩn bị.

Mọi sự đã chuẩn bị xong xuôi. Lục Hồng Huấn cũng đã gọi người dò đường trở về. Thứ cần thấy cũng đã bị Nhiễm Nam thông qua nhìn trộm mà nhìn thấy, quan sát mọi thứ. Cả nhóm cũng đã tập hợp ở thế giới bên ngoài trên một con đường đèo cạnh một khu rừng già vùng biên giới. Nhiễm Nam đang trò chuyện qua Xuyên Giới Liên với Lục Hồng Huấn lần cuối trước khi lên đường thực thi nhiệm vụ đã chọn.

“Cái gì? Mạng internet quốc tế toàn bộ bị hỏng? Đường dây mạng nối liền các đại lục và giữa các quốc gia toàn bộ bị người hủy nát trong vòng một tiếng đồng hồ vào hôm qua, cần tới mấy tháng trời mới sửa chữa thay thế xong. Nói như vậy thì mạng internet giữa các quốc gia với nhau bị tịt ngòi rồi à? Có tra được là ai hay tổ chức nào làm ra chuyện này không? Mà sao lúc trong Thời Không Giới anh không nói?” Nhiễm Nam hét lên đầy ngạc nhiên. Cậu ta không ngờ tới, chỉ vì làm khó mình mà cả trò này đối phương cũng nghĩ tới.

“Là dị nhân làm. Còn điều tra là ai sai khiến thì khó mà làm được. Nhưng mà cũng không khó đoán được mục đích và chúng là ai. Còn vì sao không nói lúc đó thì... Lúc đó không thích hợp để nói” Lục Hồng Huấn bình tĩnh trả lời một cách hiển nhiên.

“Chết tiệt. Là chúng chuẩn bị vì việc chúng ta chọn nhiệm vụ và thực hiện cho nhóm nữ siêu anh hùng chứ gì? Phá hỏng mạng toàn cầu, còn mục đích gì khác ngoài trừ che dấu chuyện chúng sắp làm cũng như chặn việc chúng ta phát tán hình ảnh trực tiếp ra khắp thế giới. Hừ” Nhiễm Nam khá là khó chịu lên tiếng.

“Ha… cậu nói đúng. Tôi sau khi nhận thông tin các nhiệm vụ gửi về cho biệt đội thì những kẻ nhắm vào Tà và bom nhiệt hạch của Tà cũng bắt đầu hành động. Chúng dự đoán chúng ta sắp chính thức ra quân. Khi đó khẳng định sẽ tìm cách để ‘live stream’ trực tiếp ra toàn cầu như mấy lần nhỏ lẻ trước mà nhóm đã làm. Có lẽ việc phá hoại này là để ngăn cản chúng ta ‘live stream’ ra các nước khác.

Chúng gắp gáp phá hoại sợ kéo dài bị chúng ta để ý mà tra xét nên chỉ trong vòng một giờ đã hoàn thành sự phá hoại này. Với hành động phá hoại quy mô lớn và cực kỳ nhanh chóng này thì có thể thấy thế lực của chúng lớn vô cùng, phải là một tổ chức đa quốc gia không tầm thường, rất có thể chủ mưu đằng sau là chính phủ nhiều quốc gia liên hợp lại vì dòm ngó cậu.

Tìm ra toàn bộ và đồng loạt phá hoại đường mạng liên thông năm châu lục cả trên bờ lẫn dưới biển một cách nhanh chóng thì không thể chỉ là tổ chức nhỏ được. Cần có hậu thuẫn mạnh mẽ. Ừm, khả năng chính là một liên hợp quốc gia, 50 phần trăm. Nếu chỉ là một quốc gia làm cũng 40 phần trăm khả năng, dị nhân và thế lực tu tiên khả năng rất nhỏ.

Và với những gì chúng ta đã phân tích với nhau trước đây. Một khi thế lực mạnh như vậy ra tay, khả năng chúng biết về Bao Tay Trữ Vật là trên 70 phần trăm. Con số này là dựa vào việc chúng ta đã đoán rằng Chân Tâm sẽ nhúng tay làm lộ thông tin về chúng ta mà hắn đã biết. Một khi cướp được Bao Tay Trữ Vật chúng sẽ ưu tiên giết Tà.

Nhưng Tà có cổng không gian Thời Không Giới. Việc này cũng đã công khai ra với toàn bộ chính phủ các quốc gia rồi. Thế lực lớn như vậy khó mà không biết được khi đã quyết định ra tay với chúng ta lần này. Cậu có thể trốn vào Thời Không Giới nhanh chóng. Để có thể giết được, khả năng chúng có thể nghĩ tới chỉ có thể là dùng đến vũ khí hủy diệt hàng loạt loại mạnh như bom hạt nhân các loại với hy vọng có thể công phá vào trong thế giới bên kia cổng không gian.

Việc phá hủy mạng toàn cầu như vậy có thể vừa ngăn chặn sự ảnh hưởng của Tà tiếp tục lan tràn mà cũng vừa có thể che dấu hình ảnh bom hạt nhân nổ tung trong sự quan sát của người dân toàn thế giới khi nhóm ‘live stream’.

Cắt mạng, một công đôi việc. Chúng ta chỉ có thể ‘live stream’ ở trong nội bộ quốc gia. Bom có nổ, chuyện lan ra cũng có thể dễ dàng bưng bít hơn với trường quốc tế, giả dụ như là đỗ cho chúng ta bịa chuyện đỗ thừa, tự làm tai nạn nổ bom rồi đi đổ thừa nước khác chẳng hạn.

Dù sao chỉ có người dân nước ta thấy mà các nước khác chả ai thấy. Dùng đến bom hạt nhân là chuyện lớn, cá nhân thì không nói nhưng nếu kẻ đằng sau đánh bom là quốc gia thì phải làm thật kỹ càng tránh đứng ở thế quá bất lợi. Để điều tra một quả bom hạt nhân từ đâu đến không phải quá khó. Để vận chuyển nó và phóng nó ra là cả quá trình nhiều bước.

Một khi sự vụ bùng nổ ra toàn cầu, dưới áp lực của dư luận nhất định sẽ khiến các nước và các tổ chức đa quốc gia điều tra cặn kẽ. Tới khi đó quãng đường quả bom di chuyển sẽ nhanh chóng bị tra ra qua các vệ tinh đang quan sát mặt đất ngày ngày đêm đêm kia. Khó mà giấu diếm được.

Nhưng nếu chỉ có nước ta tự mình gánh chịu mà không thể tố ai được thì dù các nước có tra được kẻ phóng bom nhưng cũng chưa chắc sẽ vì nước ta mà ra mặt. Đó là khác nhau của mức độ sự việc, mức độ ảnh hưởng với số lượng dân chúng. Một là cả dân chúng thế giới điều quan tâm phẫn nộ vì e ngại biết đâu ngày nào đó tới lượt nước mình khi mà chiến tranh hạt nhân có thể xảy ra do ngồi nổ lần này, buộc chính quyền phải vào cuộc điều tra trả lời và một là chỉ mỗi nước ta phẫn nộ và dân các nước khác hóng ‘drama’.

Để xem nào. Trước là ở sinh nhật Dạ có một thế lực muốn bắt người để trao đổi bom nhiệt hạch. Sau là ở vụ trại chó vừa rồi có một thế lực muốn giết Tà làm chính. Hai phong cách hành sự hơi khác nhau có thể là do hai thế lực rất lớn đứng đằng sau. Sự việc cắt mạng này không chừng có bàn tay của một trong hai thế lực này nhúng vào. Theo tôi khả năng trên 75 phần trăm là một trong hai bọn chúng hoặc cả hai hợp tác đứng sau việc Nguyễn Đông XX XX bị bắt cóc lần này”

“Lục Hồng Huấn, anh nói chưa đúng lắm đâu. Sao lại không che dấu được quá trình bom di chuyển? Nhờ một dị nhân sức mạnh to lớn, bay ẩn trong mây mang tới vị trí cần nổ rồi bắn là được mà? Hơn nữa sao anh với Nhiễm Nam nói chuyện cứ như chắc chắn đứng sau vụ Nguyễn Đông XX XX là một thế lực lớn, một quốc gia hay liên minh quốc gia vậy? Tới 75 phần trăm luôn à? Cứ như đứng sau vụ cắt mạng cũng là bọn đứng sau lưng vụ bắt cóc ấy” Hoa ngồn ngồn cái môi xinh, phồng má lên nói.

Nhiễm Nam lúc này lên tiếng, liếc cái miệng cô nàng đang nhai đồ ăn vặt mà thấy mất mặt. Ở đâu, ở lúc nào cũng ăn vặt được a!

“Làm phép toán nhé. Đầu tiên là để làm ra vụ cắt mạng thì cần tài lực để thuê dị nhân ra tay, cần nắm rõ tin tức toàn bộ các đường dây mạng nối liền các lục địa. Sau đó là ra tay trong thời gian cực ngắn, lại còn không để lại chút manh mối nào để truy tra.

Toàn bộ những việc đó, tính luôn cả thời gian chuẩn bị thông tin cũng như tập hợp tay sai buộc phải hoàn thành trong vòng một đến hai ngày khi mà Lục Hồng Huấn nhận và tổng hợp danh sách nhiệm vụ khắp thế giới gửi về.

Tất cả những chuyện này chứng tỏ không có quốc lực hoặc thực lực của một tập đoàn đa quốc gia cỡ cực bự là không thể nào làm được nhanh chóng như vậy. Đây là vế thứ nhất.

Vế thứ hai là đối thủ của Tà, của chúng ta chỉ có dị nhân, tu tiên gia tộc và đầu não chính phủ các quốc gia.

Dị nhân khó mà thành một tập đoàn như vậy bởi vì các cường quốc sẽ không cho phép, vì nó sẽ quá nguy hiểm với địa vị của các nước này. Một khi xuất hiện sẽ bị các nước liên hợp lại tiêu diệt cho đến khi tổ chức đó lụn bại, thu nhỏ.

Tu tiên giả theo anh từ Quách Gia biết được thì họ hiện tại đang toàn lực chuẩn bị cho cái di tích gì đó sắp mở ra, Lục Hồng Huấn cũng làm việc với Quách Gia về việc xây dựng học viện tu tiên nên chắc cũng biết điều này. Do vậy các gia tộc tu tiên cũng không rảnh tham gia tranh đấu với Tà.

Còn nếu là tập đoàn đa quốc gia tham gia trận lần này thì càng không thể. Họ không thể có bom hạt nhân để diệt chúng ta như đã nói ở trên được, nếu không diệt được chúng ta mà vẫn dám ra tay, họ là người thường, không sợ chúng ta có thủ đoạn tra ra mà tìm tới xử lý hay sao.

Cho nên còn lại chỉ có thể là một quốc gia có bom hạt nhân nào đó hoặc là một liên minh nhiều quốc gia. Họ muốn cướp Bao Tay Trữ Vật để lấy bom nhiệt hạch của anh. Cướp được rồi thì sẽ dùng bom hạt nhân để diệt chúng ta nhằm tránh bị trả thù về sao.

Vế thứ ba là về việc giết được chúng ta khi trốn vào cổng không gian của Thời Không Giới là chuyện không thể nào bảo đảm thành công 100 phần trăm được. Cho nên phải có dự phòng. Dự phòng này chính là sẽ tấn công và sử dụng hạt nhân vào chúng ta ở ngay trong nước Việt Nam, ngay trên quê hương chúng ta. Cho nên cần một nhiệm vụ bẫy chúng ta ở ngay Việt Nam. Bắt cóc Nguyễn Đông XX XX chính là vì vậy. Nếu chúng ta không làm lần này mà để Quách Gia hay Ngũ Đại Quốc Vệ cứu con tin thì cũng sẽ có những nhiệm vụ bẫy khác ở trong nước thôi.

Tấn công ngay ở nước ta có nhiều mục đích. Một là muốn hủy diệt một phần kinh tế và con người nước ta. Hơn nữa nếu xem xét kỹ thì Tà là người Việt Nam, khi Tà đứng ở phe đối diện thì chẳng khác nào quốc gia cũng bị liên lụy kéo về phe đối diện. Vậy thì diệt Tà, tiện tay cho Việt Nam một bài học cũng là không sai. Dù sao thì ra tay với nước chúng ta cũng dễ lấy cớ là vì diệt Tà hơn là tự dưng gây thiệt hại lớn ở nước khác. Nếu tấn công ở nước khác thì thật khó ăn nói, dễ bị các quốc gia còn lại lên án và không chấp nhận, dễ bị các nước khác liên hợp để điều tra làm áp lực.

Hai là nếu nổ bom hạt nhân ở trong nước ta sẽ khó bị điều tra ra chủ hung hơn. Nước ta cận biển, chúng có thể lợi dụng con đường này để âm thầm mang bom hạt nhân tới. Dự phòng cho dù Tà có sống sót sau vụ tấn công thì cũng khó mà tra ra được bọn chúng là ai.

Ba vế trên suy ra lần này có khả năng đứng sau vụ Nguyễn Đông XX XX tới hơn 70 phần trăm là một quốc gia nào đó hoặc là liên minh nhiều quốc gia. Hiểu chưa”

Lục Hồng Huấn cũng lên tiếng bổ sung “Về việc nhờ dị nhân vận chuyển và bắn bom hạt nhân. Điều này khó mà xảy ra. Dị nhân và người thường, nhất là giữa dị nhân và giới chính trị. Chắc chắn không thể tin tưởng nhau như người thân trong nhà được. Hơn nữa giới chính trị là ý chí của nhiều người, không phải một người quyết định tất cả, không phải ai cũng dám đặt lòng tin vào dị nhân. Như vậy thì không thể có chuyện họ dám ủy thác cho một dị nhân ôm bom hạt nhân đi được, bộ họ không sợ bị tên dị nhân này cắn trả sao?”.

“Vậy… Nếu thế lực muốn đánh bom hạt nhân là tổ chức phi chính phủ thì sao? Ví dụ như là một tổ chức dị phạm to lớn nào đó ăn trộm hoặc tự chế tạo bom hạt nhân?” Meow Meow cũng lên tiếng tham gia câu chuyện.

“Chuyện này càng không thể có. Nếu lũ dị phạm mà có thể đánh cắp bom hạt nhân thì một là chúng đã dùng tới để làm khủng bố trong quá khứ rồi. Cái này chưa từng nghe nhắc đến đúng không?

Còn hai thì chúng đã vùng lên thành lập hay cướp lấy một quốc gia nào đó, như vậy thì chúng không được tính là dị phạm nữa mà là dị chính phủ. Cũng chưa từng nghe dị chính phủ như vậy tồn tại.

Tạo ra được bom hạt nhân thì sẽ có biện pháp hủy nó kịp thời ngay khi nó rời khỏi vị trí cất giữ mà không có lệnh từ lãnh đạo tối cao. Điều này khiến cho trộm được bom hạt nhân đem về sài là điều khó có thể. Cho nên chuyện cô nói khó mà thành sự thật.

Một khi lần này có kẻ đánh bom hạt nhân thì chắc chắn là có bàn tay của quốc gia lớn tham gia.” Lục Hồng Huấn nói tới đây liền tiếp tục như đoán được Meow Meow sẽ hỏi cái gì, hắn nói “Một lý do khác mà dị phạm không thể sở hữu bom hạt nhân đó là vì không phải muốn chế tạo là có thể chế tạo được. Cần công nghệ, nhân lực, vật lực và tiền của, các nhà khoa học tham gia.

Những cái này đều bị các nước lớn quan sát và kiểm soát gắt gao không cho phép các nước nhỏ tham dự vào lĩnh vực này chớ nói chi là các tổ chức dị nhân. Nguyên liệu chế tạo bị hạn chế cực gắt.

Nếu tên dị nhân nào có ý đồ chế tạo, chưa nói tới kiếm đâu ra vốn đầu tư nghiên cứu, chưa nói đến làm thế nào để thu được nguyên liệu liên quan, chưa nói tới lôi đâu ra đủ nhà khoa học tài ba để làm việc, chưa nói tới máy móc làm sao có, chỉ việc bưng bít thông tin có thể lộ ra đã là cửa ải khó thông qua rồi.

Một khi có chút manh nha sẽ dẫn tới các nước cường quốc vồ đến hủy diệt hắn ngay. Dị nhân đã mạnh hơn người thường rồi, dị nhân còn sở hữu bom hạt nhân? Cũng phải để mấy chính khách, quân đội người thường bọn họ sống với chứ.

Nói gia tộc tu tiên có bom hạt nhân nghe còn có lý hơn. Nhưng mà tu tiên, tu trường sinh. Nhìn vật chất và danh vọng trong giới người thường khá nhạt. Họ cũng chẳng thèm quan tâm bỏ công sức ra với mấy quả bom hạt nhân đâu. Nếu mà họ muốn thì đã có thể khống chế cả thế giới này rồi. Do thiếu tài nguyên tu luyện, nhân số tu giả ít ỏi nên mới không gây ra phản loạn lớn mà thôi.

Khác người thường và dị nhân, dù có tận thế họ vẫn sống khỏe nhờ ít cần ăn uống cũng như hít thở mà. Nổ bom đi, chiến tranh thế giới lần thứ ba đi. Người thường chắc chắn là tự hủy trước họ.

Vì vậy mà họ không cần bom hạt nhân mà cũng không sợ bom hạt nhân. Bom bắn về phía họ cùng lắm là hủy được gia viên chứ con người thì có thể bay đi tránh né rất dễ dàng. Thấy tốc độ của Nhiễm Nam trước khi bị nguyền chứ? Bom nào nổ kịp với tốc độ đó?”

“Bây giờ đành bỏ qua việc live stream ra quốc tế à?” Nhiễm Nam hỏi. Đầu óc cũng nhanh chóng suy nghĩ tìm cách giải quyết việc này. Cậu và Lục Hồng Huấn đã phân tích ra. Lần này khả năng là bẫy cực cao, khả năng có đánh bom hạt nhân cũng không thấp.

Nếu lợi dụng được lần này sẽ khiến người xem, người theo dõi “live stream” sẽ về phe chính nghĩa bọn họ và phẫn nộ với kẻ đánh bom. Sau đó có thể dùng một vài chứng cứ khác để chèn ép đòi lợi ích, ra oai phủ đầu. Thậm chí là có thể nhờ lần này ép những kẻ đứng sau lòi ra chút manh mối về Chân Tâm nếu hắn có liên hệ với những kẻ này cũng không chừng.

“Không. Chúng ta vẫn có cách để khiến thật nhiều người trên thế giới có thể theo dõi trực tiếp trận chiến lần này… Chỉ là cần cậu chịu thiệt một chút” Lục Hồng Huấn nhấn giọng, khóe miệng nhếch lên. Gã nhìn hình ảnh Nhiễm Nam truyền qua trong Xuyên Giới Liên, dường như tên quân sư này thấy trên người cậu ta bị lột ra một lớp tài sản.

Nhiễm Nam cũng vừa suy nghĩ xong. Khuôn mặt liền nhăn nheo thể hiện khó chịu, mở miệng tru tréo “Anh định… A… Thì ra anh không chịu nói chuyện mạng toàn cầu bị phá hủy lúc chúng ta bàn bạc trong Thời Không Giới là vì sợ tôi không cho phép lấy ra số lượng lớn… Anh đợi mọi người ra giải tán rồi mới vào trong đó chôm đồ trong kho… Anh là đồ phá sản”.

“Cũng hết cách nào khác rồi” Lục Hồng Huấn cười vui vẻ chốt hạ khi thấy Nhiễm Nam tức khí.

---[1]---

Nhiệm vụ cứu con tin Nguyễn Đông XX XX đã nhận. Lục Hồng Huấn đã thông báo cho chính phủ từ hôm trước, sau đó anh ta mới bận phân phát vài thứ anh ta đã chôm từ trong kho của Nhiễm Nam trong Thời Không Giới. Còn về thời gian xuất phát thực thi nhiệm vụ chính là ngay lúc này.

Từ chỗ tập hợp của nhóm nữ siêu anh hùng. Meow Meow, Niệm, Dạ, Hoa, Nhiễm Nam lần lượt bay lên. Mỗi người điều có một sợi dây leo phép thuật cuốn lấy chở đi, chui vào tầng mây bay thẳng từ miền trung vào miền nam, thẳng hướng thành phố Hồ Chí Minh.

Khuôn mặt ai nấy cũng bị che khuất bởi khói mờ, là pháp che dấu khuôn mặt và dao động trên người tu giả. Ai nấy cũng đeo ruy băng thể hiện tình đồng đội. Nhiễm Nam còn mang theo một cái ba lô nhỏ sau lưng, đeo chéo qua vai.

Chỉ là các nàng lúc này, kể cả Nhiễm Nam thì có vẻ hơi… Mập thêm một chút. Tuy vẫn xinh đẹp vô ngần nhưng lại có vẻ múp hơn, càng khiến cả năm người nhìn đáng yêu hơn gấp mấy lần.

Sau khi cả nhóm rời đi vài mươi giây thì bất ngờ, từ trong cánh rừng gần chỗ họ tụ tập trước đó. Bất ngờ lại bước ra một nhóm năm người. Năm người này bất chợt… cũng là Meow Meow, Niệm, Dạ, Hoa và Nhiễm Nam. Giống hệt nhóm trước đó, cũng nhờ dây leo phép thuật mang đi, cũng có Ẩn Tinh Vật che mờ khuôn mặt, cũng có dao động tu vi trên người. Nhất là cả năm người này cũng là bay về phía thành phố Hồ Chí Minh nơi Nguyễn Đông XX XX bị bắt giam.

Hai nhóm nữ siêu anh hùng giống hệt nhau cùng lao vút về một hướng trong tầng mây thấp, ẩn sau những cụm mây với gió mát mà bay thẳng đi. Nhóm số 1 đi nhanh còn nhóm số 2 lại có vẻ chầm chậm không gấp gáp.

“Hí hí hí” Quách Thị Hoa cười khằng khặc không còn cái hình tượng nữ nhân nào nữa. Đang cười bỗng sặc một cái, từ cái mỏ đó phun ra một cơ số là bánh tráng trộn pha nước bọt thơm của nàng ta. Tất cả bay thẳng vào đầu Nhiễm Nam đang ở phía trước.

“Gì đấy? Quách Thị Hoa em bị thần kinh hả?” Nhiễm Nam né đầu thật nhanh vừa kịp để tránh ám khí của cô vợ bé kế cuối của mình. Trong lòng tên dư dả tinh lực này dường như đã chấp nhận Niệm vào dàn “harem”.

“Không có gì. Bản cô nương chỉ nghĩ tới một lúc nữa, đám kẻ địch phát hiện bọn chúng đánh giết không công. Phát hiện ra thì cái mặt bọn chúng sẽ ngơ ngác ngu ngốc trố mắt kiểu gì a?” Quách Tiểu Thư hưng phấn. Trong tất cả các lần nàng đi đấu tranh tội phạm từ xưa đến giờ, đây là lần đầu tiên có kế hoạch âm mưu cụ thể để bẫy kẻ địch khiến nàng cảm thấy thật mong đợi, thật kích thích làm sao.

Trước giờ toàn cứ hỏi tin tội phạm ở đâu là cô nàng xông tới đó đánh nhau, thì ra cảm giác có chuẩn bị làm đối phương bất ngờ cũng thật thú vị nha. Thật muốn xem biểu cảm đối phương khi ngộ ra tất cả chỉ là cái bẫy sẽ như thế nào. Miệng đang nhai bánh tráng trộn vì cười cũng sặc ra ngoài.

Meow Meow cũng sáng mắt lên. Trong lòng nàng tuy không quá kích động như Hoa nhưng cũng rất hứng thú với lần ra quân này. Thế là lập tức cùng Hoa rủ rỉ rù rì chuyện con gái. Nhiễm Nam tuy thân bị biến thành nữ nhưng cũng bị hai nàng đuổi ra xa không cho tham gia câu chuyện.



Nguyệt Dạ không để ý người khác mà tự mình trầm ngâm. Tuy đã có Lục Hồng Huấn lên kế hoạch rồi nhưng nàng vẫn duyệt qua duyệt lại kế hoạch này liên tục để xem có sơ hở gì không, có cần bổ sung gì để bảo đảm an toàn cho mọi người hay không. Chỉ là càng nghĩ càng chẳng thấy có chút sai sót nào khiến nàng không cam tâm.

Kế hoạch của Lục Hồng Huấn vô cùng đơn giản. Chỉ cần họ, nhất là Nhiễm Nam làm theo như nhất là sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn. Trừ khi có biến số bất ngờ như Nhiễm Nam giở chứng hoặc là có yếu tố không thể tính trước từ bên ngoài tham dự vào thì mới khiến kế hoạch của gã xuất hiện nguy cơ. Chỉ là kiểu sai sót mà không phải là sai sót này thì nàng cũng chẳng biết bù đắp kiểu gì cho được.

“Em đang lo lắng hả” Nhiễm Nam luôn chú ý đến mọi người. Thấy cô nàng bướng bỉnh này đang âm trầm thì quan tâm hỏi thăm. Nắm lấy sợi dây leo đang bợ đỡ nàng, kéo nàng lại gần mình, nắm bàn tay một cách âu yếm.

“Không phải. Em muốn tìm sơ sót của gã Lục Hồng Huấn thôi. Em sẽ trở thành quân sư dự bị cho mọi người để ít nhất trên chiến trường có biến hóa em cũng có thể nhanh chóng đưa ra lựa chọn đúng đắn cho mọi người. Lục Hồng Huấn dù sao cũng ít khi cùng tham gia chiến đấu với chúng ta, khó mà uyển chuyển đưa ra quyết định chính xác và kịp thời được. Anh ta có thể làm quân sư quyết sách từ xa, còn em làm quân sư thực chiến tại chỗ” Dạ cười một cái với Nhiễm Nam rồi lại lâm vào suy nghĩ tiếp về kế hoạch và những biến hóa có thể xuất hiện.

“Haiz…” Nhiễm Nam vuốt tóc Dạ, thầm thở dài. Cái nàng này vẫn là muốn tranh phong với gã lạnh lùng không từ thủ đoạn Lục Hồng Huấn a. Em sao đấu lại hắn được chứ?

Niệm len lén liếc nhìn Nhiễm Nam với Dạ, lòng ngực phập phồng hâm mộ. Dạ có trí thông minh có thể giúp Nhiễm Nam. Meow Meow như chị cả điều hòa hậu cung, Hoa thì có chỗ dựa Quách Gia cũng có địa vị nhất định, Ni có tình nghĩa sinh tử với Nhiễm Nam. Ai cũng có cái gì đó quan trọng, chỉ có bản thân cô nàng là cảm thấy mình không có gì để có thể giúp được cho Nhiễm Nam cả.

Lòng hơi buồn tủi. Bất Nhân Hình phía cô tuy nói tôn cô lên làm chủ nhưng đó là do Nhiễm Nam cưỡng ép họ, lời cô nói không phải tất cả họ điều vui vẻ nghe theo. Nếu không có Demon Monkey và Demon Troller hai lão khỉ trợ lực cho cô thì có lẽ cô đã sớm bị đá đít đi rồi.

Niệm nắm chặt tay, nhủ thầm nhất định phải nhanh chóng tăng mạnh mẽ “lé vờ”, nhanh chóng nắm vững Bất Nhân Hình thì tương lai sẽ có thể giúp đỡ thật nhiều cho người mình mến.

---[2]---

Thời gian lúc này tua lại một ngày trước. Khi mà Nhiễm Nam và mọi người còn chưa tập trung lại trong Thời Không Giới để bàn bạc. Khi mà Lục Hồng Huấn đang chuẩn bị thêm thiết bị quay chụp để sắp tới cả nhóm live stream hoành tráng liền hay tin đường mạng internet quốc tế bị phá hủy. Anh ta liền lóe sáng cặp mắt.

Đầu não anh ta như rung rắc vậy, vô số suy đoán, ý nghĩ, kiểm chứng liền ào ào tuôn ra. Cuối cùng dựa vào cảm quan mà anh ta đánh giá phần trăm khả năng các tình huống, các sự thật có thể xảy ra. Theo đánh giá dựa trên suy đoán từ việc phá hoại mạng internet quy mô lớn này, tên quân sư của Nhiễm Nam liền nhếch mép lên cười.

Như đã nói chuyện với Nhiễm Nam vào lúc sau này, Lục Hồng Huấn nhận định sự việc của Nguyễn Đông XX XX có bàn tay to của một quốc gia hoặc nhiều quốc gia liên minh. Đây là con cá lớn mà anh ta đang chờ đợi, lần này phải câu cho được nó.

“Không chỉ câu được con cá. Ta còn muốn sức ảnh hưởng của Nhiễm Nam và nhóm thông qua lần này bạo phát mạnh mẽ hơn nữa thì mới được. Cắt mạng hả. Vậy bọn ta chẳng cần mạng luôn, trực tiếp để người dân thế giới xem bằng phép thuật. Ha ha. Trong kho của Nhiễm Nam có rất nhiều thứ thú vị với số lượng lớn.

Tuy không biết tên mập đó làm sao kiếm ra được nhưng mấy năm trước ta đã gợi ý nhiều thứ thực dụng cho Nhiễm Nam kiếm về. Trong đó có một thứ có thể giúp đánh bại chiêu hủy mạng này của chúng. Chỉ là không biết cậu ta có vì tiếc của đau lòng mà không chịu lấy ra không nhỉ? Không được, cứ làm trước rồi nói với cậu ta sau. Như vậy cậu ta mới không thể quấy phá ngăn cản được”

Nghĩ rồi anh ta lại trầm ngâm. Đã một thời gian đi theo Nhiễm Nam, thấy sự thần kỳ của cậu ta, bây giờ còn có thể thông qua cậu ta ngầm giúp đất nước. Không thể không bội phục tầm nhìn của đại tá Khá ngày đó. Càng làm việc cho Nhiễm Nam tên này càng hiểu vì sao ngày đó ông lại vì người ngoài mà bắt mình quỳ xuống, chịu đòn đau. Từ lâu anh ta đã hiểu cử động lúc đó của đại tá có nhiều ý nghĩa.

Là đại tá Khá ngay từ đầu dựa vào video Nhiễm Nam và Ni chiến đấu với quái vật đầu loa, nhìn ra Nhiễm Nam là một dị biệt, đoán ra Nhiễm Nam là một tu giả. Thậm chí có thể ông đã thông qua liên hệ của mình với năm gia tộc tu tiên Ngũ Đại Quốc Vệ, thông qua các cha mẹ nuôi để rồi biết được Nhiễm Nam không thuộc bất cứ gia tộc tu tiên nào của Việt Nam. Lại thông qua điều tra cuộc đời trước đó của Nhiễm Nam cũng có thể biết cậu ta không liên quan gì tới thế lực từ bên ngoài đất nước. Biết cậu ta giống như từ trên trời rơi xuống, sau một đêm liền thành tiên gia vậy.

Một học sinh cấp ba bỗng dưng thành tu giả. Lại bị thương bởi quái vật, Đứa bé hàng xóm thân thiết chết mẹ. Đại tá Khá có thể đã e ngại Nhiễm Nam sẽ mang thù hận, rồi thù hận này dần biến tướng thành chống đối xã hội hoặc sẽ khiến Nhiễm Nam biến chất thành kẻ xấu, giết người không chùng tay.

Một học sinh trở thanh tu giả nhưng lại không thuộc bất cứ thế lực nào. Nếu có thể hướng dẫn cậu ta về phía mình được, về phe đất nước thì sẽ lợi ích cỡ nào?

Với hai lý do trên, đại tá Khá ngay từ đầu đã muốn làm thân để dẫn dắt Nhiễm Nam về phía đúng đắn, tránh để một thằng nhóc còn ngây thơ bị nhiễm xấu rồi làm hại quốc gia. Có lẽ cũng muốn làm thân với Nhiễm Nam để có thể đạt lợi ích cho quân đội và trở thành bạn bè của cậu ta.

Vì cái lợi trong tương lai, ông sẵn sàng vì người ngoài mà phạt anh ta. Khi hiểu được, Lục Hồng Huấn cũng có chút thấy tủi và tức giận nhưng rồi cũng nhanh chóng sáng mắt lên. Đại tá Khá thì nhẹ nhàng uyển chuyển làm thân Nhiễm Nam, cuối cùng cũng được một bộ công pháp cá nhân để thành lập một nhánh quân tu giả. Nhánh quân này khi trước Lục Hồng Huấn còn dẫn theo đi giúp đỡ Nhiễm Nam trong vụ bọn dị phạm tam Long. Bây giờ nhánh quân này cũng đã có chút thành tựu rồi. Thậm chí còn được Lục Hồng Huấn dẫn vào một khu vực nhỏ của Thời Không Giới để lợi dụng chênh lệch thời gian mà tu luyện.

Nhưng anh ta sẽ không như vậy. Anh ta sẽ lợi dụng cơ hội bị phạt này tiếp cận Nhiễm Nam, trở thành phần tử quan trọng trong nhóm của cậu ta, lợi dụng sự thần kỳ của cậu ta để giúp đất nước đi lên một cách nhanh nhất, thậm chí là muốn mình trở thành vĩ nhân muôn đời ghi nhớ.

“Thật nhức đầu” Lục Hồng Huấn xoa xoa thái dương khi nghĩ tới tính cách của Nhiễm Nam khá là nghịch. Thích quấy phá không nghe lời làm theo kế hoạch đã định ra. Cảm thấy muốn đau đầu khi nghĩ tới chiến dịch sắp tới. Kế hoạch vạch ra rất đơn giản và an toàn nhưng chỉ sợ sẽ có biến số khiến nó thành thảm chiến mất thôi.

Sau đó nhóm Nhiễm Nam tập hợp trong Thời Không Giới bàn bạc với nhau, cũng nhắc tới Lục Hồng Huấn. Tên này lựa thời gian liền tham gia cuộc trò chuyện và cùng mọi người lập kế hoạch chính thức. Xong thì mọi người giải tán. Nhiễm Nam và Meow Meow tìm chỗ cảnh đẹp ngồi ôm nhau im lặng. Ngoài lặng mà trong không gian Hồn Tâm thì dập nhau ầm ầm. Lục Hồng Huấn cũng ngắt liên lạc Xuyên Giới Liên.

“Mặc kệ. Giải quyết việc ‘live stream’ toàn cầu trước đã” Lục Hồng Huấn đứng lên, rời khỏi khu vực tường ngăn tối đen giữa các khu phân chia trong Thời Không Giới. Anh ta len lén bay thẳng tới tinh cầu chính ban đầu, đi đến trước nhà kho khổng lồ của Nhiễm Nam, bước vào trong.

Kho này, trừ một phòng đặc biệt Nhiễm Nam lưu giữ riêng cho mình, các phòng khác những nhân vật quan trọng trong nhóm như các nàng và anh ta điều có thể dễ dàng mở ra. Trong những phòng này có phòng chứa trang bị cho nhóm và cho thế lực dưới tay.

Lục Hồng Huấn mở một phòng ra, ánh mắt lướt qua một góc đằng xa. Trong phòng có rất nhiều dạ minh châu chiếu sáng làm cho căn phòng sáng lên ánh sáng xanh lơ. Ở góc phòng kia có một núi… Xuyên Giới Liên. Dựa theo kích thước có thể tính toán được là số lượng lên đến hàng ngàn triệu. Tất cả điều là Xuyên Giới Liên.

Là những Xuyên Giới Liên bản thứ cấp cắt bớt nhiều chức năng. Số lượng khổng lồ như vậy là nhờ Nhiễm Nam lợi dụng việc điều ước từ Sổ Ước không có giới hạn về số lượng. Thật ra thuở ban đầu Nhiễm Nam mỗi khi ước ra một thứ mà muốn số lượng hơn một thì điều dùng đến điều ước thứ hai thứ ba. Sau này một lần thử ước một thứ nhưng số lượng nhiều trong một điều ước mà thành công thì từ đó Nhiễm Nam điên cuồng lợi dụng điều này.

Ước ra 100 cái cũng tính là một điều ước mà ước ra một cái cũng tính như vậy. Ấy thế là một số điều ước, Nhiễm Nam dưới sự gợi ý số lượng nhu cầu từ Lục Hồng Huấn mà ước ra số lượng nhiều kinh khủng khiếp. Đây cũng là một phần nguyên nhân chính mà Sổ Ước nhanh cạn năng lượng như vậy, đến nổi bây giờ biến thành cục chặn giấy không thể ước thêm điều gì nữa.

Số lượng thần khí Xuyên Giới Liên bị hạ thành bán thần khí này nhiều như vậy là vì định phân phát cho người mới trong thế lực dưới tay Nhiễm Nam. Theo sự phát triển của cấp độ tu luyện, một ngày nào đó cũng sẽ phải rời khỏi Trái Đất đi ngao du vũ trụ. Tới lúc đó cần có thế lực mạnh mẽ, cần thu phục toàn nhân loại đi theo mình nên số lượng lớn như vậy là dự định cho tương lai.

“Chỉ là dùng sớm chút thôi. Tương lai cần thì lại bảo Nhiễm Nam lấy thêm ra.” Lục Hồng Huấn cười cười. Vùng tay một cái thu hơn một tỷ cái bán thần khí Xuyên Giới Liên. Thoáng cái ngọn núi Xuyên Giới Liên to đùng cao vút liền giảm một nửa độ to bự.

Những cái bán thần khí Xuyên Giới Liên này có thể dùng một cái thần khí Xuyên Giới Liên để khống chế từ xa. Có thể cho phép kẻ sở hữu loại Xuyên Giới Liên bị hạ cấp có thể làm được gì và không làm được gì với chúng.

Thật tế Xuyên Giới Liên không có ý nghĩa trên chiến đấu lực mà chủ yếu dùng trong liên lạc. Dù có thất lạc vào tay người ngoài cũng không quá tiếc nuối hay cần lo lắng gì. Bất cứ lúc nào cũng có thể thông qua thần khí Xuyên Giới Liên trong tay kích nổ chúng trong phạm vi cho phép.

Sau khi lấy đi hơn một ngàn triệu cái bán thần khí Xuyên Giới Liên. Lục Hồng Huấn liền phân phát toàn bộ cho các anh em vệ sĩ Đầu Gấu. Mỗi người cầm vài trăm triệu cái trong Bao Tay Trữ Vật thứ cấp, mang ra ngoài, bay tới toàn bộ các vùng lãnh thổ có người sống trên Trái Đất. Bắt đầu… Rãi ra như rãi truyền đơn. Truyền đơn là rãi giấy còn đây là rãi Xuyên Giới Liên. Hơn một tỷ cái rãi ra toàn bộ thế giới.

Trong lúc này ở trong Thời Không Giới mọi người cũng chuẩn bị xong xuôi nhưng không vội đi làm nhiệm vụ. Lục Hồng Huấn vừa hay liên lạc tới đề nghị mọi người tập luyện phối hợp một chút rồi hãy đi. Chênh lệch thời gian giữa bên ngoài và trong Thời Không Giới có thể giúp họ có thời gian tiêu pha thoải mái, chuẩn bị đầy đủ nhất.

Cả nhóm thấy có lý thì nghe theo quân sư mà đi tập luyện phối hợp lần cuối trước khi ra ngoài. Nhưng lại không hề biết đây chỉ là kế kéo dài thời gian của Lục Hồng Huấn để anh ta có thời gian đưa Xuyên Giới Liên bản hạ cấp đến tay càng nhiều người dân thế giới càng tốt. Không để mọi người ra ngoài biết được việc không thể live stream bằng mạng, rồi nghĩ đến cách làm của anh ta, rồi Nhiễm Nam vì tiếc của mà không đồng ý. Đây là một dạng ăn cơm trước kẻng, làm trước xin phép sau khiến cho ông chủ có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.

Sáng ngày hôm sau khi mọi người ra ngoài, nói chuyện với nhau lần cuối trước khi lên đường thì Nhiễm Nam mới đau lòng tiếc của, hay biết mình bị Lục Hồng Huấn “chà đồ nhôm” số lượng lớn như vậy.

Vô số người dân tò mò hiếu kỳ nhặt lên, vì Xuyên Giới Liên có dạng giống đồng hồ, màu sắc rất đẹp. Có người thử độ bền liền biết dù cho có lấy cưa máy cưa cũng không có một chút vết xước nào. Có thể xem như là một món thời trang cao cấp vậy. Đa số người nhặt điều giữ lại mà không vứt đi. Thậm chí còn đem mua đi bán lại.

Trong vòng một ngày có gần tỷ người nhặt được bán thần khí Xuyên Giới Liên và cất lấy đem về nhà tò mò nghiên cứu. Đa số là đeo lên tay cho đẹp, phần còn lại thì cất vào tủ bởi cảm thấy nó là đồ quý. Chỉ có vài trăm người say sỉn mới vứt nó vào sọt rác. Phần còn lại của Xuyên Giới Liên bị chính phủ các nước, các thế lực dị nhân, tu tiên gia tộc tịch thu tìm hiểu.

Tuy nhiên trong thời gian ngắn khó mà biết được Xuyên Giới Liên có tác dụng gì. Tất cả đã bị Lục Hồng Huấn thông qua thần khí Xuyên Giới Liên của mình điều khiển, làm cho chúng đi vào trạng thái tắt, không thể kích hoạt mở lên được.

“Được rồi. Lục Hồng Huấn. Đã chuẩn bị xong, các góc quay đã sẵn sàng.” Nhiễm Nam thông qua Xuyên Giới Liên liên hệ với Lục Hồng Huấn. Từ vị trí cậu ta phóng tầm nhìn bao quát lên, có thể thấy được có hàng chục cái Xuyên Giới Liên đang được gắn lên máy bay mini không người lái (còn gọi là Drone). Tất cả điều ẩn giấu trong tầng mây hướng về mặt đất bên dưới mà quay lại ở các góc nhìn khác nhau.

Tham gia vào việc quay lại hiện trường này còn có cả 10 cái Xuyên Giới Liên đang đeo trên tay của cả nhóm hai nhóm nữ siêu anh hùng. Lục Hồng Huấn nghe Nhiễm Nam nói thế, liền rời khỏi Thời Không Giới, bật Xuyên Giới Liên của anh ta lên, thông qua nó liên hệ với hơn một tỷ cái bán thần khí Xuyên Giới Liên kia.

[tg: ta câu chữ cho chương nó dài, ka ka ka]

Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích x n lần.

Toàn bộ hơn một tỷ cái bán thần khí Xuyên Giới Liên lúc này đồng loạt sáng lên và kêu um trời. Một màn hình sáng ba chiều khổng lồ được phát ra. Trên màn hình là một thông điệp được dịch bằng ngôn ngữ của hơn một trăm quốc gia để bất kỳ ai cũng có thể đọc hiểu. Nội dung là :

“Tiếp theo đây mời mọi người tham gia buổi live stream trực tiếp của nhóm siêu anh hùng Miu Miu. Lần này là đi cứu một quan chức chính phủ về hưu của Việt Nam. Theo điều tra sơ bộ, lần này có thể liên quan đến đấu tranh chính trị. Dự đoán có thể sẽ xuất hiện thủ đoạn cấm kỵ từ phe kẻ xấu. Mọi người hãy ủng hộ phe chính nghĩa bằng cách ra chỗ rộng rãi để có thể cùng với người thân, bạn bè, hàng xóm hoặc người lạ cùng nhau theo dõi cuộc chiến vì chính nghĩa này nhé”

Khi nhìn thấy và đọc hiểu thông điệp này. Người dân thế giới ồ lên. Các thế lực dị nhân trố mắt vì độ bạo tay của nhóm Miu Miu này. Chúng cũng nhặt không ít Xuyên Giới Liên nên cũng biết đã từng có một cơn mưa Xuyên Giới Liên rải khắp quả địa cầu a.

Các gia tộc tu tiên cũng há mồm, thì ra mấy thứ này là công cụ phát tin tức à. Làm bọn họ ngỡ là tiên khí gì mạnh mẽ lắm, còn đem sức ra nghiên cứu nữa chứ.

Chính phủ đa số các quốc gia thì ồ lên, càng cảm thấy Tà này không nên trở mặt. Tên này không chỉ có lượng Bom Nhiệt Hạch đủ nổ tan xác trái đất mà còn có thủ đoạn truyền thông tin không ai cản nổi a. Lúc này tung ra vô số cái đồng hồ kỳ lạ như vậy, cho dù tịch thu hết ai dám nói Tà không thể tung ra thêm hết đợt này tới đợt khác chứ? Ai biết giới hạn của ả ta là ở đâu? Hơn nữa họ cũng không dám thu trắng trợn sợ Tà phát hiện lại đem bom nhiệt hạch tới hỏi tội thì mệt. Đây là uy hiếp đáng sợ bởi Tà là đại diện cá nhân, có thể không quan tâm tới uy hiếp cấp độ quốc gia.

Từ việc chỉ có chưa đến tám trăm triệu người phát giác ra Xuyên Giới Liên kêu gào và phát trực tiếp. Sau khi đọc thông điệp và đa số làm theo thì số lượng khán giả lập tức bạo tăng khủng khiếp. Gần như 70 phần trăm dân số thế giới dù biết đến nhóm siêu anh hùng Miu Miu hay không, lúc này đây cũng tò mò tham gia cùng những người nhặt được Xuyên Giới Liên xem truyền hình trực tiếp từ cuộc giải cứu con tin.

Hình ảnh lúc này là các góc nhìn quanh thành phố Hồ Chí Minh, trung tâm quan sát là một căn nhà cùng năm nhân vật của nhóm siêu anh hùng Meow Meow ở trong khung hình, bay trên tầng mây.

Lúc này. Phòng hợp trực tuyến thông qua được dây riêng xuyên lục địa của khoảng 50 quốc gia trong liên minh hắc ám. Hình ảnh đại diện của từng đầu não tham gia tuy đã được xử lý làm nhòe nhưng vẫn có thể nhìn ra ai nấy điều hết sức tức giận, âm trầm trừng mắt. Nếu là ở tại phòng của từng người còn có thể nghe được tiếng họ đập bàn vì giận dữ.

“Bình tĩnh đi” Một hình đại diện có vẻ là của kẻ đứng đầu trong liên minh lên tiếng, âm thanh kìm nén cho thấy hắn cũng đang cay cú không ít.

“Bây giờ làm sao đây. Chúng lại có thể live stream cho toàn thế giới xem rồi. Không thể cứ như vậy mà bắn GNB từ quốc gia của tôi được. Nước tôi còn giáp biên giới phía trên với Việt Nam nữa. Một khi bị lộ sẽ thành đứng mũi chịu sào trước dư luận toàn thế giới. Tôi không chấp nhận chuyện này xảy ra.” Một đại diện khác lên tiếng.

“Vẫn phải dùng đến GNB. Tuy nhiên việc phóng thế nào để sau này không ai tra được người sở hữu thì cần bàn bạc lại. Tốt nhất là… Nhờ tới dị nhân hoặc tu tiên giả” Một người chủ xị lên tiếng.

“Không được, không thể tin tưởng lũ dị nhân hay tu giả được.” đại diện của đất nước hàng xóm đang giữ bom liền phản đối.

“Bình tĩnh. Không phải là giao GNB cho chúng bắn giùm, không nhất thiết phải cho chúng biết đó là bom nhiệt hạch, mà là…”

“Hay đấy. Lần này nhất định có thể giết chết ả Tà khốn kiếp này, lấy lại bình an cho thế giới” vị đại diện mập mạp, cũng là chủ tịch nước của quốc gia hàng xóm đang giữ bom GNB kia sáng mắt lên, vui vẻ vỗ tay. Sâu trong đáy mắt lộ ra của ông ta còn cất chứa tia sáng của tầng ý nghĩ khác. ‘Một lũ ngu, lần trước bắt con tin thất bại, lần này ta tương kế tựu kế cướp lấy Bao Tay Trữ Vật trên đường mang về cũng thế thôi. Ha ha ha’

Nhiễm Nam đã chuẩn bị “live stream” xong, hình ảnh cũng đã truyền cho Lục Hồng Huấn rồi truyền ra khắp thế giới mà không ai cản được. Mọi sự đã sẵn sàng, gió tới, trận chiến bắt đầu.

Nhưng trước khi bắt đầu, chúng ta đến với một góc nhìn khác. Vài giây trước, cách thành phố Hồ Chí Minh mấy chục ngàn cây số, từ vùng quốc gia khác ở nửa vòng trái đất bên kia, một người bay tới cực nhanh. Một kẻ thù Nhiễm Nam ngày nhớ đêm mong, Chân Tâm. Hắn đang cười lạnh lẽo, ánh mắt tự tin, mục tiêu trực chỉ Sài Gòn.

“Nhiễm Nam. Lần này nếu mày không chết trong tay đám phàm phu đó thì đích thân tao sẽ ra tay rồi thu hồn của mày làm tin buộc Ni trở về bên cạnh tao”.

--- Hậu Chương Truyện ---

Dòng thời gian có hơi rối phải không quý vị. Tác xin phép liệt kê lại theo thứ tự diễn biến trước sau nhé:



1 - Nhiễm Nam cùng Nhã Hân đánh nhau với trại chó, đuổi theo con chó con, đi ngang qua dinh thự của Nguyễn Đông XX XX đang làm tang lễ.

2 - Nhiễm Nam sau khi bắt chó con giao cho Quách Gia thì trở lại dinh thự Nguyễn Đông XX XX nhìn trộm Nguyễn Đông XX XX giả mạo làm hại trinh tiết người trong gia tộc này.

3 - Nhiễm Nam chọn nhiệm vụ giải cứu Nguyễn Đông XX XX.

4 - Huỳnh Ni thoát khỏi Chân Tâm và bị Pain bắt đem vào Out Planet bỏ ở đó.

5 - Lục Hồng Huấn hay tin mạng toàn cầu bị phá hoại.

6 - Nhiễm Nam và mọi người bàn bạc với nhau trong Thời Không Giới thì Lục Hồng Huấn tham gia. Cùng nhau trao đổi thông tin và lập kế hoạch cho nhiệm vụ.

7 - Mọi người giải tán đi chuẩn bị. Nhiễm Nam và Meow Meow ò e trong linh hồn không gian. Lục Hồng Huấn lén lút trộm kho lấy đi vô số Xuyên Giới Liên thứ cấp.

8 - Huỳnh Ni tỉnh dậy trong Out Planet và gặp thử thách.

9 - Mọi người định lên đường thì Lục Hồng Huấn gợi ý tập luyện lần cuối tranh thủ thời gian cho anh ta phân phát Xuyên Giới Liên ra khắp thế giới.

10 - Mọi người ra ngoài Thời Không Giới. Trò chuyện lần cuối. Nhiễm Nam ngộ ra là mình đã bị Lục Hồng Huấn chà đồ nhôm.

11 - Mọi người lên đường đến chỗ bọn bắt cóc, live stream trong khi đó Chân Tâm cũng đang bay thẳng tới mọi người.

[--- Hậu Trường Ảo Tưởng ---]

Thân thế các diễn viên:

Chính:

Nhiễm Nam là diễn viên mới ra trường.

Meow Meow là chị ruột Huỳnh Ni.

Huỳnh Ni là nữ diễn viên đắt giá nhất vũ trụ.

Huỳnh Quang Nhi là em gái ruột của Ni. Đóng vai Nhiễm Nam lúc biến thành nữ.

Nguyệt Dạ là bạn thân của Ni.

Quách Thị Hoa là con gái của đạo diễn.

Hồng Nhan là con gái của nhà sản xuất - chủ đầu tư duy nhất.

Niệm là học trò của Ni trong nghiệp diễn.

Nhã Hân là con gái của Meow Meow.

Tiểu Ly là con gái nhỏ của đạo diễn.

Và các diễn viên khác.

Phụ:

Chân Tâm là con trai đạo diễn.

Hoa Nhi là em gái ruột của Chân Tâm.

Mẫu Hoàng là chị Chân Tâm.

Và các diễn viên khác.

[--- Hậu Trường Ảo Tưởng Cảnh Thứ XX4 ---]

“Cắt. Làm tốt lắm. Nguyệt Quang Nhi, em nghĩ ngơi đi. Mọi người giải tán đi ăn trưa. Đầu giờ chiều chúng ta tiếp tục quay” Đạo diễn da ngăm đen đưa tay lên ra hiệu với tổ quay phim. Mọi người nhanh chóng dừng lại, phim trường phút chốc ồn ào lên.

Năm nữ diễn viên đang diễn liền nhanh chóng ngừng lại. Năm vị tuyệt sắc mỹ nữ được công nhận toàn vũ trụ này lần lượt chính là Meow Meow trong vai Meow Meow, Nguyệt Dạ trong vai Nguyệt Dạ, Niệm trong vai Niệm, Quách Thị Hoa trong vai Quách Thị Hoa và cuối cùng là Huỳnh Quang Nhi trong vai trò thân thể nữ của Nhiễm Nam bị biến thành do dị năng của Mẫu Hoàng. Huỳnh Quang Nhi chính là em gái ruột của Huỳnh Ni, có thể xem là em vợ của Nhiễm Nam trong tương lai.

Nghe đạo diễn cho nghỉ trưa. Cả năm nàng liền ríu chào nhau mọi người trong ekip rồi rời đi. Meow Meow lên tiếng mời.

“Mọi người, tụi mình đi Vàng Son Quán đi. Ở đó bán đồ ăn ngon lắm, là một trong Thập Đại Thực Quán đó”

“Chị với mọi người đi ăn đi. Em đi tìm Nhiễm Nam tí. Chị Ni đang tìm anh ấy. Không hiểu sao điện thoại của ảnh không liên lạc được” Huỳnh Quang Nhi vuốt tóc mai, nhẹ nhàng mà đáng yêu, giọng ngọt ngào lên tiếng từ chối lời mời của Meow Meow.

Meow Meow cười mà như không, mắt hạnh mang theo ý ta hiểu mà nhìn Quang Nhi một cái, gật đầu. Sau đó nàng ta kéo mọi người đi ăn.

Huỳnh Quang Nhi thấy ánh mắt của Meow Meow, biết được mình không giấu được cô chị cả này nên mặt mau chóng đỏ lựng lên, vội tung tăng bỏ chạy. Thật ra chẳng có chuyện Nhiễm Nam bị mất liên lạc, chỉ là cái cớ để cô nàng đi tìm Nhiễm Nam thôi.

“Quang Nhi. Đi đâu mà vội vàng thế” Có tiếng gọi với theo cô nàng khi cô nàng đang chạy nhanh ra khỏi phim trường.

“À… À” Huỳnh Quang Nhi vội dừng lại, hai bàn tay vội vuốt gò má, cố để cho nó bớt đỏ lại, không muốn để Hoa Nhi phát hiện ra.

“Tìm Nhiễm Nam hả?” Hoa Nhi hai tay nắm lại với nhau sau mông, đưa mặt sát vào mặt Quang Nhi, cười mà như không nhìn vào mắt nàng ta. “Cả phim trường này ai không biết cậu nè, chị Ni nè, chị Meow Meow nè. Cả ba người điều cùng yêu một mình nam diễn viên tu mệnh lực có thể biến dạng cơ thể tùy ý thành mập hay ốm hoặc vạm vỡ đẹp trai Nhiễm Nam chứ. Mặt đỏ như vậy, chắc là tìm anh ấy rồi”

“Đừng có nói bậ… Bộ ai cũng biết hết thật hả?” Quang Nhi đang nói thì thất kinh hỏi lại.

“Ừ… Ai chả biết. Mấy người cũng có thèm che dấu gì đâu mà người ta không biết? Cậu ta có gì mà cả ba chị em điều yêu thích thế? Mình cũng muốn thử cho biết” Hoa Nhi đưa khuôn mặt đẹp của mình sấn tới, hai tay từ sau mông đưa ra trước chụp bầu ngực căng tròn sau lớp quần áo của Quang Nhi.

“Đừng… Ở đây đông người…”

“Hử, vậy cậu phải nói cho tớ biết vì sao ba chị em lại thích Nhiễm Nam như vậy? Cậu ta có gì đặc biệt đâu. Chỉ có mỗi cái là mệnh tu hơi mạnh hơn linh tu chúng ta một chút thôi mà?”

“Cậu… Cậu không biết đâu. Nể cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ mới nói nhe” Huỳnh Quang Nhi hạ thấp cái “tone” giọng xuống, thủ thỉ.

“Nói đi, nói đi” Hoa Nhi sáng mắt lên. Nếu biết được bí mật này về Nhiễm Nam thì có thể về bảo Chân Tâm anh trai mình bắt chước. Hi hi.

“Anh Nhiễm Nam á… Mỗi lần ảnh xuất tinh. Tinh của ảnh thần kỳ lắm, có thể thúc đẩy cơ thể tụi mình mạnh mẽ lên, có tác dụng giúp cho linh lực thăng cấp nữa. Cảm giác tinh trùng của ảnh hòa tan trong tử cung rất ấm áp, đã lắm…”

“A” Hoa Nhi che miệng thốt lên, lại vội nói “Anh ấy làm sao làm được vậy? Cậu biết không?”

“Không biết a” Huỳnh Quang Nhi lắc lắc đầu khiến mái tóc nàng vốn mềm mượt lại thêm bồng bềnh.

“Dẫn tớ theo. Cho tớ làm tình với Nhiễm Nam nữa, tớ muốn thử xem nó thần kỳ thế nào” Hoa Nhi nắm tay Quang Nhi, lắc qua lắc lại nài nỉ.

“Cái này… Cái này…”

“Cậu có phải bạn thân nhất của tớ không? Có gì đâu mà ghen. Chia sẻ Nhiễm Nam cho tớ nữa. Tớ muốn thử, tớ muốn Nhiễm Nam chơi mình…” Hoa Nhi tròn mắt ngấn lệ, điệu bộ đáng thương tấn công Huỳnh Quang Nhi.

“...”

Huỳnh Quang Nhi vừa không muốn vừa sợ tình bạn rạn nứt, miễn cưỡng bị Hoa Nhi dẫn đi tìm Nhiễm Nam.

“A… Ảnh ở trên sân thượng hút thuốc kìa” Hoa Nhi đứng bên ngoài phim trường chỉ tay lên hình ảnh một nam nhân cơ thể khỏe mạnh như một PT của các phòng gym đang hút thuốc ở rìa sân thượng công ty trách nhiệm giải trí Đệ Nhất Dinh Tịch. Thân ảnh đó không ai khác chính là Nhiễm Nam, diễn viên chính của bộ phim mà họ đang đóng chung. Người có khả năng hóa cơ thể mập ốm hay vừa tùy ý nhờ tu mệnh lực. Một trong số ít ỏi nhân vật tu mệnh tu chính thống của cả vũ trụ.

Hoa Nhi nắm tay Quang Nhi bay thẳng lên sân thượng trong ánh mắt kinh ngạc của Nhiễm Nam. Lên tới nơi thì quần áo trên người cả hai nàng cũng đã tự lột ra hết rồi. Hai tuyệt thế mỹ nhân thể liền xuất hiện trước mắt Nhiễm Nam khiến mắt cậu ta như bị ánh sáng chói lòa làm cho thất thần. Đũng quần đội lên một ngọn núi lửa.

“Quang Nhi, Hoa Nhi… Hai em… Làm gì thế?”

“Lên đây ‘three some’ với anh. Hi hi hi. Anh yên tâm. Em không để anh Chân Tâm biết chuyện này đâu” Hoa Nhi cười tươi rói. Nàng ta đẩy ngã Huỳnh Quang Nhi còn đang ngượng ngùng quỳ xuống theo thế chó. Còn nàng thì mạnh tay lột quần Nhiễm Nam ra, ngố ra trong chốc lát khi thấy tiểu huynh đệ to lớn của Nhiễm Nam. Sau đó cười tươi cầm tiểu huynh đệ này nhét nó vào đóa hoa chưa mở của Quang Nhi mặc kệ Nhiễm Nam đang lên tiếng phản đối.

“Quang Nhi. Nhường bạn chơi trước, tí nữa tới mình nha.”

Sụt một tiếng, hoa lộ của Quang Nhi bị nông rộng ra, tiểu huynh đệ của Nhiễm Nam phải bị nhét tới lần thứ năm thì mới chui được vào trong nàng ta bởi vì tiểu đệ này khá bự so với âm lộ của cô em gái ruột Huỳnh Ni này. Nhét mấy lần mà không vào được, Hoa Nhi phải dùng ngón tay vạch mép rộng ra mới có thể nhét vào mà còn hơi khít nữa.

“Ư” Nhiễm Nam rên lên vì tiểu huynh đệ bị một vùng thịt mềm mại ấm áp nuốt trọn siết chặt ôm sát.

“Aaaa” Quang Nhi rên lớn kéo dài khi tiểu huynh đệ chui vào hết bên trong mình. Mắt Hoa Nhi cũng trợn lên, thắc mắc hỏi “Khó đút vào như vậy? Bình thường anh với Quang Nhi chơi nhau kiểu gì? Không lẽ nhờ Meow Meow hay Huỳnh Ni giúp nhét vào à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Ước Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook