Chương 8: Quái Vật Đầu Loa, Lựa Chọn Ích Kỷ
10508vinguoiyeu
24/07/2020
Linh hồn bị người ta khống chế, A Cẩu không thể không khai ra tất cả.
Nó tên là A Cẩu thuộc loài Dục Cẩu. Thế giới mà nó sinh sống được gọi là Dục Giới.
Chuyện có thể kể như vầy:
Vũ trụ có khái niệm gọi là Thế Giới, gọi tắt là giới.
Một hành tinh có sự sống tạo thành xã hội văn minh có thể xem là Tiểu giới nhỏ nhất.
Một hệ hành tinh bao gồm nhiều hành tinh có xã hội văn minh tồn tại là Chuẩn giới.
Một thiên hà tập hợp vô số tinh hệ, tồn tại nền xã hội văn minh phát triển gọi là Trung giới.
Một Đại giới chính là tập hợp của nhiều hệ thiên hà nằm dưới sự phát triển của xã hội văn minh to lớn.
Cao hơn nữa, cũng là cấp độ cuối cùng, Vô giới, là thế giới vô hạn, là tập hợp của vô số thiên hà hệ dưới sự phát triển của một nền văn minh vô cùng cường đại.
Vũ trụ là bao la vô hạn, từng phút từng giây đều có hành tinh cũ chết đi cũng có hành tinh mới được hình thành.
Không gian của vũ trụ cũng không ngừng nở rộng ra cho nên khoảng cách giữa các hành tinh, giữa tinh hệ với nhau, giữa thiên hà với nhau cũng không gần, có thể xa đến nỗi gần như là cả đời của các nền văn minh cũng chưa từng biết về nhau.
Tuy nhiên cũng có những nơi một Thế Giới lớn bao trùm một Thế Giới nhỏ. Ví dụ như bên trong lãnh thổ một Đại giới A nào đó có thể bao trùm một Chuẩn giới B chẳng hạn, tuy có biện pháp liên hệ giữa nhau nhưng vì bị chia cách bằng điều kiện tự nhiên hà khắc trong vũ trụ mà tự thành hai giới văn minh riêng biệt, một nhỏ, một lớn.
Trong hàng trăm triệu thế giới đó có hai Vô giới thuộc hai nền văn minh khác nhau, cũng là hai hệ thống tu luyện khác nhau làm chủ đạo của vũ trụ.
Vô giới đầu tiên, Pháp giới, sinh linh chủ yếu tu luyện hồn lực và linh lực trong cơ thể nhằm làm lớn mạnh thực lực bản thân, sử dụng linh lực làm xúc tác để biến hóa vật chất trong vũ trụ thành hình thái pháp thuật, ma pháp, phục vụ đời sống cũng như chiến tranh. Pháp giới cũng có nền văn minh khoa học kỹ thuật nhưng nghiêng nhiều hơn về mặt ma thuật áp lên vật dụng.
Vô giới thứ hai, Khoa giới, giống như trái đất nhưng ở một tầm cao hơn, sinh linh Khoa giới tu luyện hồn lực và thể tu, ngoài ra cũng hấp thụ tri thức từ Pháp Giới ứng dụng vào máy móc, khoa học kỹ thuật nghiêng nhiều về mặt cường hóa lên cơ thể.
Hai Vô giới này đã tồn tại lâu đời đến nỗi những sinh linh già cỗi nhất cũng gần như quên mất lịch sử hình thành. Người ta chỉ còn nhớ đến từng tràng chiến tranh diệt thế giữa hai bên mà thôi.
Hai bên đều có thắng có thua nhưng thiệt hại cũng chỉ có các giới nhỏ hơn chịu lấy, căn cơ cả hai giới này chưa bao giờ lung lay. Cứ sau một tràng đại chiến diệt thế như vậy là một thời kỳ hòa bình dài đến nỗi tầng lớp bị lãnh đạo gần như quên đi thù hận. Nói ra thì cả hai giới cũng tồn tại không ít tình duyên lẫn nghiệt duyên.
Cũng nên nhắc đến, thế giới Trái Đất của nhân vật chính Nhiễm Nam của chúng ta, mặc dù không phải là ở vùng trung tâm gì của vũ trụ, nhưng nó lại là thế giới duy nhất và gần nhất với Lõi Vũ Trụ sở hữu nền văn minh khoa học do loài người làm chủ. Vô số thiên hà hiện tại quay quanh Lõi Vũ trụ đều không có nền văn minh nào phát triển, còn đang trong thời kỳ sinh sôi nguyên thủy, văn minh tiên tiến nhất cũng chỉ có trái đất.
Lõi Vũ Trụ chính là một nguồn năng lượng vô hình khổng lồ nằm ở trung tâm vũ trụ. Nó cũng là nguồn động lực thúc đẩy vũ trụ giãn nở, sinh sôi hành tinh, hấp thụ các giới bị hủy diệt.
Các thiên hà xung quanh Lõi Vũ Trụ không ổn định, tuổi thọ cũng ngắn chính là lý do các nền văn minh ở đây không phát triển được. Những nền văn minh này chưa phát triển bao nhiêu, chưa đạt mức du hành vũ trụ thì đã ngủm củ tỏi. Dấu tích của chúng rải rác khắp xung quanh Lõi Vũ Trụ.
Chuyện xa xôi không nhắc đến nữa.
Cùng lúc này. Từ trên cao của trường trung học phổ thông Bán Xã nhìn về phía bắc. Có thể thấy một quần sáng nhỏ phía sau một căn nhà tường nằm bên kia đường đối diện với một mảnh đất trống được thanh niên quanh đó làm sân banh.
Quầng sáng biến mất, một sinh vật to lớn cao gần 10 mét, tai chân dài khẳng khiu, cơ bắp không lớn, xương cốt nổi lên như những thanh sắt thép trông thấy mà ớn lạnh. Gai xương bao quanh người nó mọc lởm chởm, tại hai bàn tay to như cái bánh xe tải lòi lên mấy cái móc xương nhọn hoắt.
Quái vật không có mặt, trên cái cổ là hai cái loa thịt hướng về hai bên. Ở trung tâm hai cái loa là hai hàm răng nhọn. Giữa ngực con quái là một con mắt đỏ, lồi hẳn ra ngoài, được một màn thịt bán trong suốt bao bọc bảo vệ. Trông nó như một con “Siren Head” trong truyền thuyết ma quỷ đô thị ở phương tây.
Nó chớp con mắt đỏ lựng nhìn kẻ đã triệu hồi nó đến, nhìn hắn ta đang cố gắng biểu đạt gì đó, hình như là muốn nó nghe theo lời hắn ta. Thật muốn đạp chết con ký sinh nhỏ nhoi phía dưới.
Nó không quan tâm nữa, còn nữa con Thiên Linh Nga bữa sáng nó còn chưa ăn xong thế mà đã bị đưa đến nơi kỳ lạ này. Nếu không có sự ước thúc kỳ lạ không biết đến từ đâu thì nó đã một phát nuốt trọng con kiến hôi đang chỉ trỏ phía dưới rồi.
Đói quá. Quái vật đầu loa quay lưng lại, chạy mất vào màn đêm để lại một tiếng còi hú như xe lửa sắp vào ga, khiến hàng xóm xung quanh cũng phải giật mình tỉnh giấc.
Lại nói Dục Giới mà A Cẩu sinh sống là một Trung Giới phụ thuộc trực tiếp Pháp giới. Ở thế giới đó, Dục Cẩu không được xem như sinh vật cao cấp, thuộc giai cấp thấp tận cùng trong xã hội Dục giới, chỉ cao hơn sinh vật không có ý thức văn minh như chó, mèo, gà, chuột ở trái đất. Là tầng lớp chỉ dám trung thành nhưng lâu lâu vẫn bị đem ra làm mồi nhậu rồi ăn thịt.
Loài Dục Cẩu chuyên được bọn cai ngục bắt về huấn luyện như những tên sai vặt, chuyên môn tra tấn tù phạm. Khó khăn lắm A Cẩu mới thoát kiếp nô dịch như vậy, không ngờ hoành hành không được mấy hôm đã rơi vào tay Nhiễm Nam.
Nó được một thằng nhóc nào đó sống gần trường trung học phổ thông Bán Xã sử dụng phương pháp chưa biết triệu hồi đến thế giới này.
Mặc dù sinh sống ở Trung giới, lại được văn minh Pháp giới mạnh nhất nhì toàn bộ vũ trụ cai quản, A Cẩu cũng tính là có học thức nhưng nó cũng chỉ từng nghe nói người ta dùng cổng không gian để di chuyển trong vũ trụ chứ chưa từng nghe đến có thể dùng cách gì mà cưỡng ép kéo một sinh linh từ tận đâu đó trong vũ trụ xa xôi đến một thế giới xa lạ được.
Nó luôn có cảm giác thời gian bản thân nó có thể xuất hiện ở trái đất không quá vài ngày. qua thời gian này dù muốn hay không cũng sẽ bị lực lượng không gian tống về thế giới cũ của nó.
Trong mông lung luôn có mối liên kết ép nó phải phục tùng kẻ đã triệu hồi nhưng có vẻ do kẻ này quá yếu nên không ép được nó, chỉ đủ khiến nó không dám ra tay với tên đó mà thôi. Kẻ này trước sau gì cũng sẽ triệu hồi tiếp những sinh linh khác đến.
Nghe được như thế Nhiễm Nam và Huỳnh Ni cùng im lặng suy nghĩ. Xem ra phải nghĩ kỹ mấy điều ước sắp tới, chuẩn bị đón đầu mọi chuyện sau này.
A Cẩu bất chợt đứng thẳng dậy, 6 cái xúc tu của nó vung lên rồi tự đứt rời ra phóng thẳng đến tấn công Huỳnh Ni. Nhiễm Nam dù cũng chìm vào suy nghĩ nhưng vẫn còn cảnh giác, nhanh chóng dùng thần khí đỡ đòn thay Ni. Đến khi ngẩng đầu nhìn lại, A Cẩu đã bỏ chạy thành một bóng đen phía xa xa trong rừng cao su. Đã vượt quá giới hạn 100m mét của Hồn Ước.
“Lại để nó chạy mất” Nhiễm Nam bực dọc nghĩ, “thôi tính sau vậy”. Cậu và Ni cùng quay lại nhà chị gái của cô. Thấy cảnh khó nhìn trong nhà, Mọi người gần như trần trùng trục hôn mê nằm khắp nơi. Cả hai tìm nước lạnh tạt tỉnh mọi người dậy.
Mọi người lần lượt tỉnh dậy, ngơ ngác xấu hổ, vài người chồng vừa bị cắm sừng sau cơn mê loạn do bụi hương kích dục A Cẩu thả ra bắt đầu giận giữ. Tới gần sáng mới chịu ngừng cãi vã ai về nhà nấy. Chuyện tối nay thể nào cũng gây xôn xao cả cái tỉnh Tây Ninh này nhanh chóng thôi.
Người nhà cũng không biết Huỳnh Ni từng bị bắt đi, tỉnh dậy thấy cô vẫn quần áo chỉnh tề thì thắc mắc. Cô bé cũng chỉ đổ thừa được Nhiễm Nam phát hiện cứu kịp thời nên không sao.
Nhắc tới chuyện này cô bé cũng đợi mọi người rời đi liền nhéo lỗ tai Nhiễm Nam truy hỏi việc cậu làm sao biết và chạy tới cứu cô. Đầu óc cô bé vốn linh hoạt nhạy bén, từ lần trước cậu ta xuất hiện cứu cô khỏi hai tên trộm cướp kiêm luôn bắt cóc là đã thấy nghi nghi rồi.
Dĩ nhiên Nhiễm Nam sống chết không khai, lỗ tai cũng bị kéo đỏ lên. Lấy lý do không thể tin được là thần giao cách cảm của Sổ Ước ban cho, cậu béo xem như thoát một kiếp.
Huỳnh Ni vẫn lườm lườm nhìn Nhiễm Nam khiến cu cậu bối rối. Cậu ta đánh trống lãng: “Ni, Nam ước cho Ni có võ thuật nhé? à, thêm vật để liên lạc, lần sau có chuyện Ni cũng có thể gọi Nam đến”
Cô bé vẫn chưa buông tha, sờ sờ hai vành tai cậu ta, xoắn thành hai vòng để cậu kêu đau mới vui vẻ cười thả ra. Phủi phủi hai tay, cô gật đầu một cái xem như đồng ý.
Ba điều ước nhanh chóng được hoàn thành.
Huỳnh Ni ôm đầu một hồi tiếp thu mớ kiến thức võ học. Nhiễm Nam cũng nhanh chóng đưa cho nữ thần của mình một cái thần khí, cậu giữ một cái.
Đó là Xuyên Giới Liên, loại thần khí chuyên môn để liên lạc trông giống như một chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng toát, mặt tròn. Mặt trên chỉ có một màn kính tròn màu xanh hổ phách bán trong suốt là một cổng kết nối. Người đeo có thể sử dụng linh hồn lực kết nối với thần khí thông qua mặt kính này để sử dụng các chứng năng của thần khí.
Sau khi kết nối bằng linh hồn lực hai thần khí với nhau thì cả hai có thể sử dụng chúng để liên lạc khoảng cách xa với nhau giống như điện thoại. Nếu đối phương cho phép, hình ảnh người bên kia cùng quang cảnh xung quanh có thể hiện lên trong tâm trí giống như năng lực nhìn trộm của Nhiễm Nam vậy.
Nhiễm Nam thở phào, từ nay về sau ít ra cũng không bị cô ấy nhéo lỗ tai tra khảo như vừa rồi nữa. Trời đã 5 giờ sáng, Cậu cũng không tiện ở lại tiếp. Huỳnh Ni tắm rửa chuẩn bị cặp sách lên đường đến trường cũng đèo theo cậu mập cùng chiếc xe đạp trên con ngựa máy của mình, cho cậu quá giang về phòng trọ.
Bên ngoài cửa khu trọ, Nhiễm Nam vừa tót xuống xe thì một cái bóng mũm mĩm chạy tới ôm chân to bè của cậu ta. Huỳnh Ni nhìn Nhã Hân dễ thương ôm chân cậu ta cũng yêu thích, xuống xe làm quen cô bé.
Nhã Hân nắm ống quần tên mập, giọng nhỏ nhẹ: “em đi nhà trẻ với mẹ đây, tối anh kể tiếp chuyện hoàng tử Kudo Shinichi cho em nghe nhe”.
Chị Yến dắt xe từ cổng khu trọ ra, nở một nụ cười nguy hiểm nhìn Nhiễm Nam. Tên Nam cười gượng vội nói: “tối anh kể em nghe chuyện khác, chuyện hoàng tử Kudo Shinichi tới đó là hết rồi”. Nói đùa, tác giả mỗi tháng rặn vài trang truyện tranh Conan, không biết tới thiên niên kỷ nào mới kết thúc, nào có cái kết gì mà kể cho cô nhóc nghe chứ.
Huỳnh Ni bế Nhã Hân lên cũng nhìn tên mập với ánh mắt hình viên đạn. Hoàng tử Kudo Shinichi gì? đó không phải là nhóc tử thần trong truyện tranh trinh thám sau. Tên mất nết này đầu độc trẻ em à? đồ biến thái.
Chị Yến chống tó xe, quay qua nói: “Tối nay sinh nhật bé Hân, chị dẫn nó đi công viên chơi nên sẽ về trễ, em khỏi biên chuyện cổ tích cho nó nha... ” Nói xong cô tranh thủ bế bé Nhã Hân từ tay Huỳnh Ni đi. Tránh xa tên mập đê tiện này càng nhanh càng tốt.
Nhiễm nam: “...”
Mình có lỗi gì đâu? Nhã Hân không phải vẫn trong sáng ngây thơ đó sao?
Huỳnh Ni: “bạn Nam, hôm nào rảnh bạn cũng kể chuyện cổ tích cho Ni nghe với...”
Cô gái cười tươi quăng má lúm đồng tiền tùm lum. Văng trúng ánh mắt tên béo khiến hắn ngây ngất. Nữ lớp trưởng nhấn một cái vào trán hắn nhắc nhở “được rồi ông tướng, tui đi qua trường học đây, 6h rồi đó”.
Giờ ra chơi buổi sáng, ở trong lớp, như mọi khi, tên mập lại vác mông đến ngồi cạnh Ni. Làm chủ nhân Sổ Ước cũng được vài ngày, gặp bao nhiêu chuyện cũng khiến cậu tự tin hơn trước. Trải qua hai lần sinh tử, Huỳnh Ni cũng xem như thân cận Nhiễm Nam hơn một chút, trong lòng cũng lặng lẽ mọc lên ấn tượng tốt hơn so với vẻ mập bề ngoài của cậu ta.
Hai học sinh, một dễ thương đẹp gái, một mập mạp xấu xí cứ thế bắt đầu thân thiết hơn. Nhiễm Nam cũng trực tiếp nói chuyện với con gái người ta nhiều hơn là chỉ dám liếc nhìn lén nữa. Một số tin đồn cũng lọt vào tai hai người.
Chuyện con quái A Cẩu gây ra còn chưa phát tán thì chuyện kinh dị khó tin khác đã theo gió biến thành tam sao thất bản. Phiên bản được nhiều người tin tưởng nhất kể rằng, vào khoảng rạng sáng đâu chừng 2 giờ hay 3 giờ hôm nay, có một con quỷ hai cái đầu hình cái loa phát thanh. Tiếng kêu của nó làm rung rinh mặt đất cả một vùng, có người nói tiếng đó như tiếng bò kêu vậy. Con quỷ này trong một đêm giết rất nhiều người,nó rượt theo mấy người dậy sớm ra đường làm đụng ngã rất nhiều trụ điện dọc đường quốc lộ, ăn thịt bọn họ. Đến tờ mờ sáng thì biết mất như kỳ tích. Cảnh sát còn đang chạy đi điều tra khắp nơi. Hiện tại ngồi tận trong lớp vẫn có thể nghe thấy còi xe cảnh sát chạy tới chạy lui liên tục.
Nhiễm Nam thâm ý liếc mắt nhìn Ni. Hai người bất giác cảm thấy lo âu.
Tới chiều tối, vết thương của chàng mập cũng đã đóng vảy, lành lặng nhiều rồi. Sau lớp học chiều, Huỳnh Ni hẹn Nhiễm Nam đến công viên Thị Xã chơi, sẵn tiện cô cũng muốn bàn về vụ tin đồn, Nhiễm Nam cũng muốn cô nàng góp ý xem cậu ta nên ước tiếp những điều gì.
Thế là hai đứa cùng gọi trứng rán mỡ và bắp rang bơ ngồi ăn vặt trên ghế đá công viên.
Gió chiều thổi vi vu làm mái tóc cô gái bay lên nhè nhẹ. Khuôn mặt bầu bĩnh với má lúm đồng tiền. Người đẹp nghiêng đầu cười một tiếng hỏi con quái vật bên cạnh: “Cô nhóc hồi sáng là ai thế, nhìn dễ thương quá, Nam bớt đầu độc trẻ em đi nha”.
Nhiễm Nam cãi: “Không có, kể chuyện cho cô bé vui thôi mà. Nhóc đó là con của chị Yến, mẹ đơn thân ở trọ phòng kế bên”.
Huỳnh Ni cười “chị ấy gan thiệt, để cậu kể linh tinh cho nó nghe”.
Nhiễm Nam bễu môi. Huỳnh Ni bên cạnh kinh ngạc “A” lên một tiếng.
Lúc này chị Yến dẫn bé Nhã Hân đang mút một cây kem từ đằng xa đi đến. Bé gái hớn hở thả tay mẹ, bước ngắn bước dài chạy tới Nhiễm Nam, vừa chạy vừa hớn hở cười vừa gọi tên anh chàng. Nhiễm Nam cũng vui vẻ đi tới đón cô bé.
Vừa bế Nhã Hân lên đã nghe thấy một tiếng hét thảm từ đằng sau kèm theo là tiếng như bò rống vang rền làm mọi người ở công viên ôm tai la hét. Chị Yến ở phía trước sắc mặt hoảng sợ, ôm miệng kinh ngạc.
Nhiễm Nam quay đầu lại đã thấy một cái bóng khổng lồ, gầy đét, da đỏ như máu, trên tay nó đang có một người giãy dụa la hét. Quái vật đầu loa như cái bóng từ không khí hiện ra dần rõ ràng trong ánh sáng đèn công viên.
Vươn bàn tay bịt mắt Nhã Hân không để bé nhìn thấy người nọ bị con quái vật đưa vào miệng nhai rao ráo, máu thịt rơi lả tả xuống mặt đất. Nhiễm Nam lướt mắt tìm Huỳnh Ni. Cô lúc này đang thất thần ngước nhìn từ cái chân lởm chởm gai xương lên tới cái đầu dị hợm của quái vật.
Nghe một thanh niên bên cạnh hét lên vì bị quái vật tóm, Huỳnh Ni giật mình tỉnh táo lại, lấy ra thần khí, biến nó thành chiếc khiên xinh xắn bảo vệ cô.
Quái vật ăn rất nhanh, giống như nuốt trộng, hai nạn nhân xấu số không tới 15 giây đã thi thể không còn. Nó nhanh chóng vươn tiếp bàn tay lởm chởm xương, vun vút chụp vào Huỳnh Ni, hất cô lẫn thần khí văng gần năm mét.
Nhiễm Nam thấy chị Yến chạy đến thì đưa vội Nhã Hân cho cô ôm lấy. Chị Yến ngạc nhiên nhìn thấy cậu ta lấy ra một cái vòng tay. Vòng tay nhanh chóng biến thành một tấm khiên óng ánh bán trong suốt.
Thấy không bắt được con mồi, quái vật điên tiết bước tới, dùng cả hai tay chụp tới. Huỳnh Ni nhanh chóng hóa chiếc khiên to ra chặn đứng cú chụp. Ầm một tiếng, bụi đất bốc lên. Nữ lớp trưởng tiếp tục văng đi hơn năm mét nữa, cả người nằm thở hổn hển, tay chân trầy trụa, quần áo bị kéo rách nhuốm máu. Khiên thần khí nằm lăn lóc cách đó vài mét.
Đón đỡ hai đòn, linh hồn lực của Huỳnh Ni cạn kiệt, đầu óc kêu đùng đùng, mắt mở không ra, khóe miệng có máu chảy, xem ra đã bị nội thương. Rên đau một tiếng cô gái gắng sức lết đến ôm khiên thần khi vào lỏng, đành phải dùng tay sử dụng thần khí vậy.ư
Tuy nhiên rất tiếc, không còn đủ hồn lực hay ý thức để duy trì, thần khí mờ dần rồi hóa trở lại thành một sợi dây chuyền.
Phía xa Nhiễm Nam trợn mắt muốn nứt. Cậu ta biến thần khí thành một cái roi cuốn lấy chân con quái vật rồi giật mạnh khiến nó đang chồm tới định tóm lấy Huỳnh Ni phải té xuống. Con vật hung tợn ngồi dậy, con mắt ở ngực nó mở ra trừng trừng nhìn Nhiễm Nam.
Bất chợt con mắt phóng ra một tia sáng xanh, bắn về phía tên mập. Nhiễm Nam lăn một vòng tránh né, nhìn lại đã thấy nơi vừa rồi xuất hiện một cái lỗ to như cái chậu, bốc khói nghi ngút, nhìn mà hết hồn.
Vừa định tiếp tục tấn công con quái vật thì đã thấy nó nhảy đến trên đầu, quơ bàn tay gầy guộc và lởm chởm xương từ trên đập xuống .
Thần khí nhanh chóng hóa thành khiên, bay lên đón đỡ. Ầm, Cú đập rất mạnh, đè Nhiễm Nam nằm dài trên mặt đất, thần khí yếu ớt chớp chớp và mờ dần. Con quái đáp xuống đất thổi bay lên một ít bụi,
Nhiễm Nam hộc máu mồm, nội thương còn nặng hơn Huỳnh Ni, vết thương cũ đóng vảy cũng nức ra trở lại, máu tươi loan ra ướt cả quần áo.
Cậu mập định câu thời gian, khó khăn sử dụng hồn lực giao tiếp với con quái: “mày cũng đến từ thế giới khác phải không?”. Đổi lại chỉ nghe con quái phản hồi “A Loa, ăn, ăn, ta đói...”.
Sức mạnh con quái này mạnh hơn A Cẩu nhiều lần nhưng trí lực lại thấp hơn khiến tuyệt chiêu tám chuyện kéo dài thời gian trở nên vô dụng.
Quái vật lại giơ tay lên chuẩn bị bồi thêm một đập kẻ đã làm nó té. Nhiễm Nam ngóng đầu lên nhìn, thấy chị Yến đã ôm Nhã Hân chạy trốn được một đoạn, cu cậu yên tâm hơn, cũng chuẩn bị dốc sức chạy qua ôm Ni bỏ trốn.
Bất ngờ Nhã Hân khóc lên một tiếng tuột khỏi tay chị Yến chạy về phía Nhiễm Nam, vừa chạy vừa khóc “anh Nhiễm Nam, anh Nhiễm Nam... ”. Thì ra nó thấy cậu nằm im, máu phun ra nên tưởng cậu chết rồi như mấy truyện cổ tích thường được tên đê tiện nào đó kể cho nghe. Vì vậy cô nhóc đau lòng chạy tới. Chị Yến phía sau hết hồn đuổi theo.
Công viên lúc này im ắng lạ thường chỉ có tiếng đứa bé khóc vang lên ai oán. mọi người được Ni và Nam kéo cho ít thời gian nên đã chạy khỏi nhanh như gió, xa xa chỉ còn vài thanh niên đang sợ sệt nhưng liều mạng ở lại, núp sau mấy gốc cây, đưa điện thoại ra quay chụp. Công nghệ điện thoại thời này chưa phát triển, hình ảnh quay được cũng không rõ ràng nhưng có thể dễ dàng nhìn ra được hình thể con quái vật.
Đúng lúc này Huỳnh Ni cũng hồi phục một ít, thấy nhóc con không biết nguy hiểm là gì chạy qua, lại thấy Nhiễm Nam nằm liệt cách đó hơn mười mét. Cô lo lắng, bỏ đi sợ hãi cố gắng biến thần khí thành một cái khiên không trọn vẹn chạy tới.
Hai tay dài thòng của quái vật chập lại giơ lên cao rồi hạ xuống, gió kêu vù vù. Thần khí của Huỳnh Ni bay đến muốn đánh ngã con quái.
Nhiễm Nam nhịn đau, lấy hết sức bình sinh lăn một vòng né tránh. Mặt đất bị con quái đất ra một khe nứt to thấy đáy. cậu mập bị địa chấn hất lăn một vòng trên đất. Nhã Hân đang chạy đến cũng bị vấp té cái oạch, môi vẫn mếu máo khóc.
Cùng lúc đó Huỳnh Ni cũng điều khiển thần khí va mạnh vào tay con vật nhưng không xi nhê gì.
Đập hụt khiến quái vật tức giận, lại bất chợt nghe tiếng khóc, nó cáu lên quay mắt sang nhìn Nhã Hân. Chị Yến đang run rẩy ôm cô bé lên ngước nhìn con quái. Chị sợ hãi ôm chắc cô bé rồi quay lưng bỏ chạy. Quái vật nhảy một cái chặn đầu hai mẹ con lại.
Quái vật giơ tay lên chộp tới. Chị Yến sợ hãi ôm Nhã Hân té uỵch xuống đất.
Thấy nó bắt cô bé đáng yêu Nhã Hân, Huỳnh Ni lo lắng, điều khiển cái khiên thần khí lần nữa đánh lên tay nó, làm nó bắt hụt. Chiếc khiên cũng mất điều khiển biến trở lại thành sợi dây chuyền rơi trên mặt đất.
Huỳnh Ni chảy máu mũi, kiệt quệ ngồi bệt xuống đất, hết nhúc nhích nổi.
Quái vật điên tiết lên. Con mắt giữa ngực nó sáng lên bắn một luồng sáng xanh về phía Huỳnh Ni. Một tay thì giơ lên bắt tới hai mẹ con Nhã Hân.
Nhiễm Nam lúc này cũng gần như kiệt sức. Thần khí đã biến thành cái vòng tay nằm im cách đó không xa.
Thời gian như những thước phim quay chậm.
Nhiễm Nam lúc này đã đứng dậy được, vừa bớt đau nhức được một chút thì đã lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan này. Giữa cô gái cậu ta thích và đứa bé đáng yêu luôn quấn lấy mình, cậu phải cứu ai đây? Chạy đến cứu Ni hay chạy sang cứu hai mẹ con cô bé? Cô nhóc 6 tuổi đáng yêu như vậy, không cha từ bé, quấn lấy cậu như cha, cậu nỡ nào bỏ mặc sống chết? Nhưng người trong lòng của mình thì cũng không thể buông bỏ?
Cậu mập trí óc như chia hai lâm vào giao chiến tâm thần. Thế nhưng cuộc sống không đợi bạn suy nghĩ cặn kẽ, còn phân vân nữa thì đều sẽ không cứu được ai. Người yêu cũng không, mà đứa bé thân thiết với mình cũng chết.
Nhã Hân vẫn tiếp tục khóc, tiếng khóc đứa trẻ như từ đáy lòng Nhiễm Nam vọng từ xa xăm.
Ngay lúc này, phải quyết định ngay.
Sổ Ước trong người Nhiễm Nam sáng rực lên, tâm thần cậu chấn động một cái, một ý nghĩ điên cuồng hiện ra trong đầu, một ý nghĩ khá lạ lẫm nói với hắn: “còn gì không buông bỏ được. Vì sao đắn đo? Vì sao? Vì sao?...”
Thời gian quay nhanh trở lại.
Huỳnh Ni trừng mắt nhìn Nhiễm Nam bỏ mặc hai mẹ con, gồng người khụy chân xuống, vết thương tiếp tục toe toét máu tươi. Cả người cậu ta phóng lên như quả đạn pháo được bắn ra, dùng thân mình đỡ trọn một đòn tia sáng từ con quái vật đang bắn tới Huỳnh Ni.
Tia sáng xỏ xuyên cơ thể thư cây gậy xuyên qua một quả táo. Nó để lại một lỗ hổng to đùng gần như xuyên thấu qua phần bụng Nhiễm Nam, bốc khói nghi ngút. Thi thể cậu ta bay trong gió rồi rơi cái bẹp lên mặt đất như cái nùi giẻ rách kế bên Huỳnh Ni. Gió thổi tàn áo bay bay.
Nó tên là A Cẩu thuộc loài Dục Cẩu. Thế giới mà nó sinh sống được gọi là Dục Giới.
Chuyện có thể kể như vầy:
Vũ trụ có khái niệm gọi là Thế Giới, gọi tắt là giới.
Một hành tinh có sự sống tạo thành xã hội văn minh có thể xem là Tiểu giới nhỏ nhất.
Một hệ hành tinh bao gồm nhiều hành tinh có xã hội văn minh tồn tại là Chuẩn giới.
Một thiên hà tập hợp vô số tinh hệ, tồn tại nền xã hội văn minh phát triển gọi là Trung giới.
Một Đại giới chính là tập hợp của nhiều hệ thiên hà nằm dưới sự phát triển của xã hội văn minh to lớn.
Cao hơn nữa, cũng là cấp độ cuối cùng, Vô giới, là thế giới vô hạn, là tập hợp của vô số thiên hà hệ dưới sự phát triển của một nền văn minh vô cùng cường đại.
Vũ trụ là bao la vô hạn, từng phút từng giây đều có hành tinh cũ chết đi cũng có hành tinh mới được hình thành.
Không gian của vũ trụ cũng không ngừng nở rộng ra cho nên khoảng cách giữa các hành tinh, giữa tinh hệ với nhau, giữa thiên hà với nhau cũng không gần, có thể xa đến nỗi gần như là cả đời của các nền văn minh cũng chưa từng biết về nhau.
Tuy nhiên cũng có những nơi một Thế Giới lớn bao trùm một Thế Giới nhỏ. Ví dụ như bên trong lãnh thổ một Đại giới A nào đó có thể bao trùm một Chuẩn giới B chẳng hạn, tuy có biện pháp liên hệ giữa nhau nhưng vì bị chia cách bằng điều kiện tự nhiên hà khắc trong vũ trụ mà tự thành hai giới văn minh riêng biệt, một nhỏ, một lớn.
Trong hàng trăm triệu thế giới đó có hai Vô giới thuộc hai nền văn minh khác nhau, cũng là hai hệ thống tu luyện khác nhau làm chủ đạo của vũ trụ.
Vô giới đầu tiên, Pháp giới, sinh linh chủ yếu tu luyện hồn lực và linh lực trong cơ thể nhằm làm lớn mạnh thực lực bản thân, sử dụng linh lực làm xúc tác để biến hóa vật chất trong vũ trụ thành hình thái pháp thuật, ma pháp, phục vụ đời sống cũng như chiến tranh. Pháp giới cũng có nền văn minh khoa học kỹ thuật nhưng nghiêng nhiều hơn về mặt ma thuật áp lên vật dụng.
Vô giới thứ hai, Khoa giới, giống như trái đất nhưng ở một tầm cao hơn, sinh linh Khoa giới tu luyện hồn lực và thể tu, ngoài ra cũng hấp thụ tri thức từ Pháp Giới ứng dụng vào máy móc, khoa học kỹ thuật nghiêng nhiều về mặt cường hóa lên cơ thể.
Hai Vô giới này đã tồn tại lâu đời đến nỗi những sinh linh già cỗi nhất cũng gần như quên mất lịch sử hình thành. Người ta chỉ còn nhớ đến từng tràng chiến tranh diệt thế giữa hai bên mà thôi.
Hai bên đều có thắng có thua nhưng thiệt hại cũng chỉ có các giới nhỏ hơn chịu lấy, căn cơ cả hai giới này chưa bao giờ lung lay. Cứ sau một tràng đại chiến diệt thế như vậy là một thời kỳ hòa bình dài đến nỗi tầng lớp bị lãnh đạo gần như quên đi thù hận. Nói ra thì cả hai giới cũng tồn tại không ít tình duyên lẫn nghiệt duyên.
Cũng nên nhắc đến, thế giới Trái Đất của nhân vật chính Nhiễm Nam của chúng ta, mặc dù không phải là ở vùng trung tâm gì của vũ trụ, nhưng nó lại là thế giới duy nhất và gần nhất với Lõi Vũ Trụ sở hữu nền văn minh khoa học do loài người làm chủ. Vô số thiên hà hiện tại quay quanh Lõi Vũ trụ đều không có nền văn minh nào phát triển, còn đang trong thời kỳ sinh sôi nguyên thủy, văn minh tiên tiến nhất cũng chỉ có trái đất.
Lõi Vũ Trụ chính là một nguồn năng lượng vô hình khổng lồ nằm ở trung tâm vũ trụ. Nó cũng là nguồn động lực thúc đẩy vũ trụ giãn nở, sinh sôi hành tinh, hấp thụ các giới bị hủy diệt.
Các thiên hà xung quanh Lõi Vũ Trụ không ổn định, tuổi thọ cũng ngắn chính là lý do các nền văn minh ở đây không phát triển được. Những nền văn minh này chưa phát triển bao nhiêu, chưa đạt mức du hành vũ trụ thì đã ngủm củ tỏi. Dấu tích của chúng rải rác khắp xung quanh Lõi Vũ Trụ.
Chuyện xa xôi không nhắc đến nữa.
Cùng lúc này. Từ trên cao của trường trung học phổ thông Bán Xã nhìn về phía bắc. Có thể thấy một quần sáng nhỏ phía sau một căn nhà tường nằm bên kia đường đối diện với một mảnh đất trống được thanh niên quanh đó làm sân banh.
Quầng sáng biến mất, một sinh vật to lớn cao gần 10 mét, tai chân dài khẳng khiu, cơ bắp không lớn, xương cốt nổi lên như những thanh sắt thép trông thấy mà ớn lạnh. Gai xương bao quanh người nó mọc lởm chởm, tại hai bàn tay to như cái bánh xe tải lòi lên mấy cái móc xương nhọn hoắt.
Quái vật không có mặt, trên cái cổ là hai cái loa thịt hướng về hai bên. Ở trung tâm hai cái loa là hai hàm răng nhọn. Giữa ngực con quái là một con mắt đỏ, lồi hẳn ra ngoài, được một màn thịt bán trong suốt bao bọc bảo vệ. Trông nó như một con “Siren Head” trong truyền thuyết ma quỷ đô thị ở phương tây.
Nó chớp con mắt đỏ lựng nhìn kẻ đã triệu hồi nó đến, nhìn hắn ta đang cố gắng biểu đạt gì đó, hình như là muốn nó nghe theo lời hắn ta. Thật muốn đạp chết con ký sinh nhỏ nhoi phía dưới.
Nó không quan tâm nữa, còn nữa con Thiên Linh Nga bữa sáng nó còn chưa ăn xong thế mà đã bị đưa đến nơi kỳ lạ này. Nếu không có sự ước thúc kỳ lạ không biết đến từ đâu thì nó đã một phát nuốt trọng con kiến hôi đang chỉ trỏ phía dưới rồi.
Đói quá. Quái vật đầu loa quay lưng lại, chạy mất vào màn đêm để lại một tiếng còi hú như xe lửa sắp vào ga, khiến hàng xóm xung quanh cũng phải giật mình tỉnh giấc.
Lại nói Dục Giới mà A Cẩu sinh sống là một Trung Giới phụ thuộc trực tiếp Pháp giới. Ở thế giới đó, Dục Cẩu không được xem như sinh vật cao cấp, thuộc giai cấp thấp tận cùng trong xã hội Dục giới, chỉ cao hơn sinh vật không có ý thức văn minh như chó, mèo, gà, chuột ở trái đất. Là tầng lớp chỉ dám trung thành nhưng lâu lâu vẫn bị đem ra làm mồi nhậu rồi ăn thịt.
Loài Dục Cẩu chuyên được bọn cai ngục bắt về huấn luyện như những tên sai vặt, chuyên môn tra tấn tù phạm. Khó khăn lắm A Cẩu mới thoát kiếp nô dịch như vậy, không ngờ hoành hành không được mấy hôm đã rơi vào tay Nhiễm Nam.
Nó được một thằng nhóc nào đó sống gần trường trung học phổ thông Bán Xã sử dụng phương pháp chưa biết triệu hồi đến thế giới này.
Mặc dù sinh sống ở Trung giới, lại được văn minh Pháp giới mạnh nhất nhì toàn bộ vũ trụ cai quản, A Cẩu cũng tính là có học thức nhưng nó cũng chỉ từng nghe nói người ta dùng cổng không gian để di chuyển trong vũ trụ chứ chưa từng nghe đến có thể dùng cách gì mà cưỡng ép kéo một sinh linh từ tận đâu đó trong vũ trụ xa xôi đến một thế giới xa lạ được.
Nó luôn có cảm giác thời gian bản thân nó có thể xuất hiện ở trái đất không quá vài ngày. qua thời gian này dù muốn hay không cũng sẽ bị lực lượng không gian tống về thế giới cũ của nó.
Trong mông lung luôn có mối liên kết ép nó phải phục tùng kẻ đã triệu hồi nhưng có vẻ do kẻ này quá yếu nên không ép được nó, chỉ đủ khiến nó không dám ra tay với tên đó mà thôi. Kẻ này trước sau gì cũng sẽ triệu hồi tiếp những sinh linh khác đến.
Nghe được như thế Nhiễm Nam và Huỳnh Ni cùng im lặng suy nghĩ. Xem ra phải nghĩ kỹ mấy điều ước sắp tới, chuẩn bị đón đầu mọi chuyện sau này.
A Cẩu bất chợt đứng thẳng dậy, 6 cái xúc tu của nó vung lên rồi tự đứt rời ra phóng thẳng đến tấn công Huỳnh Ni. Nhiễm Nam dù cũng chìm vào suy nghĩ nhưng vẫn còn cảnh giác, nhanh chóng dùng thần khí đỡ đòn thay Ni. Đến khi ngẩng đầu nhìn lại, A Cẩu đã bỏ chạy thành một bóng đen phía xa xa trong rừng cao su. Đã vượt quá giới hạn 100m mét của Hồn Ước.
“Lại để nó chạy mất” Nhiễm Nam bực dọc nghĩ, “thôi tính sau vậy”. Cậu và Ni cùng quay lại nhà chị gái của cô. Thấy cảnh khó nhìn trong nhà, Mọi người gần như trần trùng trục hôn mê nằm khắp nơi. Cả hai tìm nước lạnh tạt tỉnh mọi người dậy.
Mọi người lần lượt tỉnh dậy, ngơ ngác xấu hổ, vài người chồng vừa bị cắm sừng sau cơn mê loạn do bụi hương kích dục A Cẩu thả ra bắt đầu giận giữ. Tới gần sáng mới chịu ngừng cãi vã ai về nhà nấy. Chuyện tối nay thể nào cũng gây xôn xao cả cái tỉnh Tây Ninh này nhanh chóng thôi.
Người nhà cũng không biết Huỳnh Ni từng bị bắt đi, tỉnh dậy thấy cô vẫn quần áo chỉnh tề thì thắc mắc. Cô bé cũng chỉ đổ thừa được Nhiễm Nam phát hiện cứu kịp thời nên không sao.
Nhắc tới chuyện này cô bé cũng đợi mọi người rời đi liền nhéo lỗ tai Nhiễm Nam truy hỏi việc cậu làm sao biết và chạy tới cứu cô. Đầu óc cô bé vốn linh hoạt nhạy bén, từ lần trước cậu ta xuất hiện cứu cô khỏi hai tên trộm cướp kiêm luôn bắt cóc là đã thấy nghi nghi rồi.
Dĩ nhiên Nhiễm Nam sống chết không khai, lỗ tai cũng bị kéo đỏ lên. Lấy lý do không thể tin được là thần giao cách cảm của Sổ Ước ban cho, cậu béo xem như thoát một kiếp.
Huỳnh Ni vẫn lườm lườm nhìn Nhiễm Nam khiến cu cậu bối rối. Cậu ta đánh trống lãng: “Ni, Nam ước cho Ni có võ thuật nhé? à, thêm vật để liên lạc, lần sau có chuyện Ni cũng có thể gọi Nam đến”
Cô bé vẫn chưa buông tha, sờ sờ hai vành tai cậu ta, xoắn thành hai vòng để cậu kêu đau mới vui vẻ cười thả ra. Phủi phủi hai tay, cô gật đầu một cái xem như đồng ý.
Ba điều ước nhanh chóng được hoàn thành.
Huỳnh Ni ôm đầu một hồi tiếp thu mớ kiến thức võ học. Nhiễm Nam cũng nhanh chóng đưa cho nữ thần của mình một cái thần khí, cậu giữ một cái.
Đó là Xuyên Giới Liên, loại thần khí chuyên môn để liên lạc trông giống như một chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng toát, mặt tròn. Mặt trên chỉ có một màn kính tròn màu xanh hổ phách bán trong suốt là một cổng kết nối. Người đeo có thể sử dụng linh hồn lực kết nối với thần khí thông qua mặt kính này để sử dụng các chứng năng của thần khí.
Sau khi kết nối bằng linh hồn lực hai thần khí với nhau thì cả hai có thể sử dụng chúng để liên lạc khoảng cách xa với nhau giống như điện thoại. Nếu đối phương cho phép, hình ảnh người bên kia cùng quang cảnh xung quanh có thể hiện lên trong tâm trí giống như năng lực nhìn trộm của Nhiễm Nam vậy.
Nhiễm Nam thở phào, từ nay về sau ít ra cũng không bị cô ấy nhéo lỗ tai tra khảo như vừa rồi nữa. Trời đã 5 giờ sáng, Cậu cũng không tiện ở lại tiếp. Huỳnh Ni tắm rửa chuẩn bị cặp sách lên đường đến trường cũng đèo theo cậu mập cùng chiếc xe đạp trên con ngựa máy của mình, cho cậu quá giang về phòng trọ.
Bên ngoài cửa khu trọ, Nhiễm Nam vừa tót xuống xe thì một cái bóng mũm mĩm chạy tới ôm chân to bè của cậu ta. Huỳnh Ni nhìn Nhã Hân dễ thương ôm chân cậu ta cũng yêu thích, xuống xe làm quen cô bé.
Nhã Hân nắm ống quần tên mập, giọng nhỏ nhẹ: “em đi nhà trẻ với mẹ đây, tối anh kể tiếp chuyện hoàng tử Kudo Shinichi cho em nghe nhe”.
Chị Yến dắt xe từ cổng khu trọ ra, nở một nụ cười nguy hiểm nhìn Nhiễm Nam. Tên Nam cười gượng vội nói: “tối anh kể em nghe chuyện khác, chuyện hoàng tử Kudo Shinichi tới đó là hết rồi”. Nói đùa, tác giả mỗi tháng rặn vài trang truyện tranh Conan, không biết tới thiên niên kỷ nào mới kết thúc, nào có cái kết gì mà kể cho cô nhóc nghe chứ.
Huỳnh Ni bế Nhã Hân lên cũng nhìn tên mập với ánh mắt hình viên đạn. Hoàng tử Kudo Shinichi gì? đó không phải là nhóc tử thần trong truyện tranh trinh thám sau. Tên mất nết này đầu độc trẻ em à? đồ biến thái.
Chị Yến chống tó xe, quay qua nói: “Tối nay sinh nhật bé Hân, chị dẫn nó đi công viên chơi nên sẽ về trễ, em khỏi biên chuyện cổ tích cho nó nha... ” Nói xong cô tranh thủ bế bé Nhã Hân từ tay Huỳnh Ni đi. Tránh xa tên mập đê tiện này càng nhanh càng tốt.
Nhiễm nam: “...”
Mình có lỗi gì đâu? Nhã Hân không phải vẫn trong sáng ngây thơ đó sao?
Huỳnh Ni: “bạn Nam, hôm nào rảnh bạn cũng kể chuyện cổ tích cho Ni nghe với...”
Cô gái cười tươi quăng má lúm đồng tiền tùm lum. Văng trúng ánh mắt tên béo khiến hắn ngây ngất. Nữ lớp trưởng nhấn một cái vào trán hắn nhắc nhở “được rồi ông tướng, tui đi qua trường học đây, 6h rồi đó”.
Giờ ra chơi buổi sáng, ở trong lớp, như mọi khi, tên mập lại vác mông đến ngồi cạnh Ni. Làm chủ nhân Sổ Ước cũng được vài ngày, gặp bao nhiêu chuyện cũng khiến cậu tự tin hơn trước. Trải qua hai lần sinh tử, Huỳnh Ni cũng xem như thân cận Nhiễm Nam hơn một chút, trong lòng cũng lặng lẽ mọc lên ấn tượng tốt hơn so với vẻ mập bề ngoài của cậu ta.
Hai học sinh, một dễ thương đẹp gái, một mập mạp xấu xí cứ thế bắt đầu thân thiết hơn. Nhiễm Nam cũng trực tiếp nói chuyện với con gái người ta nhiều hơn là chỉ dám liếc nhìn lén nữa. Một số tin đồn cũng lọt vào tai hai người.
Chuyện con quái A Cẩu gây ra còn chưa phát tán thì chuyện kinh dị khó tin khác đã theo gió biến thành tam sao thất bản. Phiên bản được nhiều người tin tưởng nhất kể rằng, vào khoảng rạng sáng đâu chừng 2 giờ hay 3 giờ hôm nay, có một con quỷ hai cái đầu hình cái loa phát thanh. Tiếng kêu của nó làm rung rinh mặt đất cả một vùng, có người nói tiếng đó như tiếng bò kêu vậy. Con quỷ này trong một đêm giết rất nhiều người,nó rượt theo mấy người dậy sớm ra đường làm đụng ngã rất nhiều trụ điện dọc đường quốc lộ, ăn thịt bọn họ. Đến tờ mờ sáng thì biết mất như kỳ tích. Cảnh sát còn đang chạy đi điều tra khắp nơi. Hiện tại ngồi tận trong lớp vẫn có thể nghe thấy còi xe cảnh sát chạy tới chạy lui liên tục.
Nhiễm Nam thâm ý liếc mắt nhìn Ni. Hai người bất giác cảm thấy lo âu.
Tới chiều tối, vết thương của chàng mập cũng đã đóng vảy, lành lặng nhiều rồi. Sau lớp học chiều, Huỳnh Ni hẹn Nhiễm Nam đến công viên Thị Xã chơi, sẵn tiện cô cũng muốn bàn về vụ tin đồn, Nhiễm Nam cũng muốn cô nàng góp ý xem cậu ta nên ước tiếp những điều gì.
Thế là hai đứa cùng gọi trứng rán mỡ và bắp rang bơ ngồi ăn vặt trên ghế đá công viên.
Gió chiều thổi vi vu làm mái tóc cô gái bay lên nhè nhẹ. Khuôn mặt bầu bĩnh với má lúm đồng tiền. Người đẹp nghiêng đầu cười một tiếng hỏi con quái vật bên cạnh: “Cô nhóc hồi sáng là ai thế, nhìn dễ thương quá, Nam bớt đầu độc trẻ em đi nha”.
Nhiễm Nam cãi: “Không có, kể chuyện cho cô bé vui thôi mà. Nhóc đó là con của chị Yến, mẹ đơn thân ở trọ phòng kế bên”.
Huỳnh Ni cười “chị ấy gan thiệt, để cậu kể linh tinh cho nó nghe”.
Nhiễm Nam bễu môi. Huỳnh Ni bên cạnh kinh ngạc “A” lên một tiếng.
Lúc này chị Yến dẫn bé Nhã Hân đang mút một cây kem từ đằng xa đi đến. Bé gái hớn hở thả tay mẹ, bước ngắn bước dài chạy tới Nhiễm Nam, vừa chạy vừa hớn hở cười vừa gọi tên anh chàng. Nhiễm Nam cũng vui vẻ đi tới đón cô bé.
Vừa bế Nhã Hân lên đã nghe thấy một tiếng hét thảm từ đằng sau kèm theo là tiếng như bò rống vang rền làm mọi người ở công viên ôm tai la hét. Chị Yến ở phía trước sắc mặt hoảng sợ, ôm miệng kinh ngạc.
Nhiễm Nam quay đầu lại đã thấy một cái bóng khổng lồ, gầy đét, da đỏ như máu, trên tay nó đang có một người giãy dụa la hét. Quái vật đầu loa như cái bóng từ không khí hiện ra dần rõ ràng trong ánh sáng đèn công viên.
Vươn bàn tay bịt mắt Nhã Hân không để bé nhìn thấy người nọ bị con quái vật đưa vào miệng nhai rao ráo, máu thịt rơi lả tả xuống mặt đất. Nhiễm Nam lướt mắt tìm Huỳnh Ni. Cô lúc này đang thất thần ngước nhìn từ cái chân lởm chởm gai xương lên tới cái đầu dị hợm của quái vật.
Nghe một thanh niên bên cạnh hét lên vì bị quái vật tóm, Huỳnh Ni giật mình tỉnh táo lại, lấy ra thần khí, biến nó thành chiếc khiên xinh xắn bảo vệ cô.
Quái vật ăn rất nhanh, giống như nuốt trộng, hai nạn nhân xấu số không tới 15 giây đã thi thể không còn. Nó nhanh chóng vươn tiếp bàn tay lởm chởm xương, vun vút chụp vào Huỳnh Ni, hất cô lẫn thần khí văng gần năm mét.
Nhiễm Nam thấy chị Yến chạy đến thì đưa vội Nhã Hân cho cô ôm lấy. Chị Yến ngạc nhiên nhìn thấy cậu ta lấy ra một cái vòng tay. Vòng tay nhanh chóng biến thành một tấm khiên óng ánh bán trong suốt.
Thấy không bắt được con mồi, quái vật điên tiết bước tới, dùng cả hai tay chụp tới. Huỳnh Ni nhanh chóng hóa chiếc khiên to ra chặn đứng cú chụp. Ầm một tiếng, bụi đất bốc lên. Nữ lớp trưởng tiếp tục văng đi hơn năm mét nữa, cả người nằm thở hổn hển, tay chân trầy trụa, quần áo bị kéo rách nhuốm máu. Khiên thần khí nằm lăn lóc cách đó vài mét.
Đón đỡ hai đòn, linh hồn lực của Huỳnh Ni cạn kiệt, đầu óc kêu đùng đùng, mắt mở không ra, khóe miệng có máu chảy, xem ra đã bị nội thương. Rên đau một tiếng cô gái gắng sức lết đến ôm khiên thần khi vào lỏng, đành phải dùng tay sử dụng thần khí vậy.ư
Tuy nhiên rất tiếc, không còn đủ hồn lực hay ý thức để duy trì, thần khí mờ dần rồi hóa trở lại thành một sợi dây chuyền.
Phía xa Nhiễm Nam trợn mắt muốn nứt. Cậu ta biến thần khí thành một cái roi cuốn lấy chân con quái vật rồi giật mạnh khiến nó đang chồm tới định tóm lấy Huỳnh Ni phải té xuống. Con vật hung tợn ngồi dậy, con mắt ở ngực nó mở ra trừng trừng nhìn Nhiễm Nam.
Bất chợt con mắt phóng ra một tia sáng xanh, bắn về phía tên mập. Nhiễm Nam lăn một vòng tránh né, nhìn lại đã thấy nơi vừa rồi xuất hiện một cái lỗ to như cái chậu, bốc khói nghi ngút, nhìn mà hết hồn.
Vừa định tiếp tục tấn công con quái vật thì đã thấy nó nhảy đến trên đầu, quơ bàn tay gầy guộc và lởm chởm xương từ trên đập xuống .
Thần khí nhanh chóng hóa thành khiên, bay lên đón đỡ. Ầm, Cú đập rất mạnh, đè Nhiễm Nam nằm dài trên mặt đất, thần khí yếu ớt chớp chớp và mờ dần. Con quái đáp xuống đất thổi bay lên một ít bụi,
Nhiễm Nam hộc máu mồm, nội thương còn nặng hơn Huỳnh Ni, vết thương cũ đóng vảy cũng nức ra trở lại, máu tươi loan ra ướt cả quần áo.
Cậu mập định câu thời gian, khó khăn sử dụng hồn lực giao tiếp với con quái: “mày cũng đến từ thế giới khác phải không?”. Đổi lại chỉ nghe con quái phản hồi “A Loa, ăn, ăn, ta đói...”.
Sức mạnh con quái này mạnh hơn A Cẩu nhiều lần nhưng trí lực lại thấp hơn khiến tuyệt chiêu tám chuyện kéo dài thời gian trở nên vô dụng.
Quái vật lại giơ tay lên chuẩn bị bồi thêm một đập kẻ đã làm nó té. Nhiễm Nam ngóng đầu lên nhìn, thấy chị Yến đã ôm Nhã Hân chạy trốn được một đoạn, cu cậu yên tâm hơn, cũng chuẩn bị dốc sức chạy qua ôm Ni bỏ trốn.
Bất ngờ Nhã Hân khóc lên một tiếng tuột khỏi tay chị Yến chạy về phía Nhiễm Nam, vừa chạy vừa khóc “anh Nhiễm Nam, anh Nhiễm Nam... ”. Thì ra nó thấy cậu nằm im, máu phun ra nên tưởng cậu chết rồi như mấy truyện cổ tích thường được tên đê tiện nào đó kể cho nghe. Vì vậy cô nhóc đau lòng chạy tới. Chị Yến phía sau hết hồn đuổi theo.
Công viên lúc này im ắng lạ thường chỉ có tiếng đứa bé khóc vang lên ai oán. mọi người được Ni và Nam kéo cho ít thời gian nên đã chạy khỏi nhanh như gió, xa xa chỉ còn vài thanh niên đang sợ sệt nhưng liều mạng ở lại, núp sau mấy gốc cây, đưa điện thoại ra quay chụp. Công nghệ điện thoại thời này chưa phát triển, hình ảnh quay được cũng không rõ ràng nhưng có thể dễ dàng nhìn ra được hình thể con quái vật.
Đúng lúc này Huỳnh Ni cũng hồi phục một ít, thấy nhóc con không biết nguy hiểm là gì chạy qua, lại thấy Nhiễm Nam nằm liệt cách đó hơn mười mét. Cô lo lắng, bỏ đi sợ hãi cố gắng biến thần khí thành một cái khiên không trọn vẹn chạy tới.
Hai tay dài thòng của quái vật chập lại giơ lên cao rồi hạ xuống, gió kêu vù vù. Thần khí của Huỳnh Ni bay đến muốn đánh ngã con quái.
Nhiễm Nam nhịn đau, lấy hết sức bình sinh lăn một vòng né tránh. Mặt đất bị con quái đất ra một khe nứt to thấy đáy. cậu mập bị địa chấn hất lăn một vòng trên đất. Nhã Hân đang chạy đến cũng bị vấp té cái oạch, môi vẫn mếu máo khóc.
Cùng lúc đó Huỳnh Ni cũng điều khiển thần khí va mạnh vào tay con vật nhưng không xi nhê gì.
Đập hụt khiến quái vật tức giận, lại bất chợt nghe tiếng khóc, nó cáu lên quay mắt sang nhìn Nhã Hân. Chị Yến đang run rẩy ôm cô bé lên ngước nhìn con quái. Chị sợ hãi ôm chắc cô bé rồi quay lưng bỏ chạy. Quái vật nhảy một cái chặn đầu hai mẹ con lại.
Quái vật giơ tay lên chộp tới. Chị Yến sợ hãi ôm Nhã Hân té uỵch xuống đất.
Thấy nó bắt cô bé đáng yêu Nhã Hân, Huỳnh Ni lo lắng, điều khiển cái khiên thần khí lần nữa đánh lên tay nó, làm nó bắt hụt. Chiếc khiên cũng mất điều khiển biến trở lại thành sợi dây chuyền rơi trên mặt đất.
Huỳnh Ni chảy máu mũi, kiệt quệ ngồi bệt xuống đất, hết nhúc nhích nổi.
Quái vật điên tiết lên. Con mắt giữa ngực nó sáng lên bắn một luồng sáng xanh về phía Huỳnh Ni. Một tay thì giơ lên bắt tới hai mẹ con Nhã Hân.
Nhiễm Nam lúc này cũng gần như kiệt sức. Thần khí đã biến thành cái vòng tay nằm im cách đó không xa.
Thời gian như những thước phim quay chậm.
Nhiễm Nam lúc này đã đứng dậy được, vừa bớt đau nhức được một chút thì đã lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan này. Giữa cô gái cậu ta thích và đứa bé đáng yêu luôn quấn lấy mình, cậu phải cứu ai đây? Chạy đến cứu Ni hay chạy sang cứu hai mẹ con cô bé? Cô nhóc 6 tuổi đáng yêu như vậy, không cha từ bé, quấn lấy cậu như cha, cậu nỡ nào bỏ mặc sống chết? Nhưng người trong lòng của mình thì cũng không thể buông bỏ?
Cậu mập trí óc như chia hai lâm vào giao chiến tâm thần. Thế nhưng cuộc sống không đợi bạn suy nghĩ cặn kẽ, còn phân vân nữa thì đều sẽ không cứu được ai. Người yêu cũng không, mà đứa bé thân thiết với mình cũng chết.
Nhã Hân vẫn tiếp tục khóc, tiếng khóc đứa trẻ như từ đáy lòng Nhiễm Nam vọng từ xa xăm.
Ngay lúc này, phải quyết định ngay.
Sổ Ước trong người Nhiễm Nam sáng rực lên, tâm thần cậu chấn động một cái, một ý nghĩ điên cuồng hiện ra trong đầu, một ý nghĩ khá lạ lẫm nói với hắn: “còn gì không buông bỏ được. Vì sao đắn đo? Vì sao? Vì sao?...”
Thời gian quay nhanh trở lại.
Huỳnh Ni trừng mắt nhìn Nhiễm Nam bỏ mặc hai mẹ con, gồng người khụy chân xuống, vết thương tiếp tục toe toét máu tươi. Cả người cậu ta phóng lên như quả đạn pháo được bắn ra, dùng thân mình đỡ trọn một đòn tia sáng từ con quái vật đang bắn tới Huỳnh Ni.
Tia sáng xỏ xuyên cơ thể thư cây gậy xuyên qua một quả táo. Nó để lại một lỗ hổng to đùng gần như xuyên thấu qua phần bụng Nhiễm Nam, bốc khói nghi ngút. Thi thể cậu ta bay trong gió rồi rơi cái bẹp lên mặt đất như cái nùi giẻ rách kế bên Huỳnh Ni. Gió thổi tàn áo bay bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.