Chương 136: Tin Xấu Dồn Dập. Nhiễm Nam Đe Dọa.
10508vinguoiyeu
12/01/2021
Đã qua gần 12 giờ đêm. Huỳnh Ni và Meow Meow cuối cùng cũng đến tỉnh Cà Mau. Tỉnh mà tên John đang ẩn náu.
Đông Nam Hội là một tập đoàn tội phạm lớn nhất ở Đông Nam Á. Hoạt động chủ yếu của bọn chúng có hai hạng mục chính kiếm ra vô số tiền bạc. Đó là buôn ma túy và buôn người.
Buôn ma túy chủ yếu hoạt động ở đất liền, cả trồng cây lẫn điều chế, phân phối và bán sỉ ma túy. Trong khi đó buôn người bao gồm bán người cho các tổ chức cần nô lệ, lao động lẫn bọn buôn nội tạng. Hạng mục này làm ăn có hai hướng cả trên đất liền lẫn đường biển. Ở các đảo nhỏ bí ẩn ngoài khơi biển lớn như ở Thái Bình Dương, Đông Nam Hội lập nên các căn cứ “nuôi trồng” người.
Biển Đông cũng thuộc về Thái Bình Dương, bao dọc theo phía đông đất liền của Việt Nam, cũng là nơi đặt cơ sở “nuôi trồng” của Đinh Tông. Ở mỗi vùng đều có một cái. Vì thế tên John liền chạy đến Cà Mau, nơi có một hòn đảo nhỏ bí ẩn là cơ sở “nuôi trồng” của Đinh Tông ở miền Nam. Hòn đảo này là một đảo trọc, không có cây cối lớn, diện tích không đến hai cây số vuông nên không có giá trị sinh sống, là một đảo hoang không người. Đinh Tông đào sâu vào mặt đảo tạo ra một tầng hang ngầm dùng làm nơi “nuôi trồng”.
Tạm thời Quách Gia gần đây đang điên lên do Quách Phong tâm tình không tốt, sẵn ông ta cũng rất thù giới dị nhân vì chuyện xưa (tg: có nhắc trong ngoại truyện 4), thế là ông ta giận cá chém thớt lên giới dị nhân ở miền Nam, lý do cũng là vì Nhiễm Nam sống ở đây mà họ bị liên lụy.
Lão ra lệnh thép cho các đội trinh thám Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên ở miền nam như đội 7, đội 8, đội 9, đội 10, đội 11, đội 12 toàn lực tuần tra các tỉnh, tập trung chủ yếu ở thành phố Sài Gòn và các tỉnh tiếp giáp. Lấy đó làm trung tâm càn quét dần ra toàn bộ miền Nam. Bắt cho bằng hết bọn tội phạm dị nhân.
Tên John trốn đến đây là vì nó gần biển, nếu Cục Phòng Vệ có tìm tới hắn vẫn còn đường lui ra biển. Hơn nữa nơi đây còn nhiều rừng, lẫn hệ thống sông nước chằng chịt, càng thích hợp để ẩn náu hơn hết.
Hắn không ở trong thành phố mà là ở tại một cơ sở ở một thị trấn, gần một khu rừng. Nơi này là một xưởng gỗ ngụy trang của Đinh Tông. Mặc dù Cà Mau là vùng sông nước, ít hay thậm chí không có núi nhưng nơi đây vẫn có những xưởng gỗ lớn. Một trong số đó là căn cứ ngụy trang của Đinh Tông. Bình thường vẫn làm gỗ để qua mặt mọi người.
Lúc này John đang bực bội vì nhận được báo cáo từ khắp nơi của các cơ sở ở khắp các tỉnh miền Nam bị một bọn tự xưng là đội tiên phong của “Ngũ Đại Quốc Vệ”. “Ngũ Đại Quốc Vệ” là cái thế lực éo nào thế nhỉ? Tên John tự hỏi.
Chuyện ở ngoại ô Sài Gòn do hai Võ Vương Black Monkey và Black Donkey chủ trì, hai tên này lại xem thường John nên không hề báo gì cho hắn biết cả. Nếu không John còn bực bội hơn nữa.
Dù vậy thì lúc này cũng không phải là thời điểm để dây dưa với bọn tự xưng “Ngũ Đại Quốc Vệ” này được. Cục Phòng Vệ của Quách Gia đang bị điên, cần phải thu mình. Thế là John ra lệnh cho các cơ sở khác chưa bị tấn công rút hết về Cà Mau, đến chỗ hắn.
Phản ứng của các vệ sĩ rất nhanh nhẹn do có tu linh hồn lực nên bọn họ chạy xe di chuyển đến các cơ sở khắp miền Nam rất nhanh, thường thường là phóng xe bạt mạng, chạy hết ga lên đến hơn 150 cây số trên một giờ ở các cung đường vắng.
Trong vòng hơn năm ngày kể từ lúc họp bàn kế hoạch và phổ biến xong cho đến hôm nay thì các cơ sở lần lượt bị họ ghé thăm tấn công. Có những nơi có bọn Đinh Tông hoạt động, có những nơi lại rút lui không một bóng người do Cục Phòng Vệ đã càn quét qua hoặc là bỏ chạy khi nghe tin Cục Phòng Vệ đến hoặc là theo lệnh của John rút về Cà Mau.
Nhóm Nguyễn Văn Chiến là sau khi ghé thăm các tỉnh cạnh biên giới xong mới mò tới chỗ của có hai tên Võ Vương. Qua mấy ngày dễ dàng thắng trận không ngờ lần này đụng phải hai tấm sắt Võ Vương mạnh như vậy.
Huỳnh Ni và Meow Meow đến chiều ngày thứ tư mới lên đường, bây giờ mới đến Cà Mau. Hai cô là cố ý đi sau mọi người, theo lời của Lục Hồng Huấn là để các anh em tạo áp lực lên cho tên John đã rồi hai người hãy đến.
Lúc này hai cô mới đến nơi thì đã đủ thời gian cho tên này phòng bị và tập trung lực lượng rồi, cùng lắm thì hai cô chịu khó đợi thêm một hai ngày nữa là được. Đây là điều cần thiết để John không bỏ chạy. Từ đó có khả năng bắt được hắn. sau đó lợi dụng tên này tập trung cả Đinh Tông lại để diệt trong một lần.
Theo tiêu chí Nhiễm Nam là muốn diệt sạch Đinh Tông một cách nhanh chóng và hạn chế bỏ sót. Muốn làm được như vậy phải khiến cho John có đủ lý do để điều động toàn bộ của Đinh Tông trên toàn quốc để tập trung lại một chỗ.
Để có đủ lý do như vậy. Lục Hồng Huấn đầu tiên muốn tạo áp lực lên Đinh Tông ở miền Nam bằng cách tấn công các cơ sở ở khắp miền Nam nhưng không tiêu diệt hết mà chậm rãi tấn công từng nơi trong năm ngày đủ có thời gian cho chúng rút đi. Tên John là Phó Đường Chủ vậy hắn phải phụ trách chuyện này.
Như vậy sau khi tạo đủ áp lực khiến hắn tập trung mọi người lại. Ở đây có chút mạo hiểm đó là John rất có thể sẽ ra lệnh tất cả phân tán ra các miền khác mà không phải là tập trung về bên cạnh hắn. Cho nên lúc này Nhiễm Nam liền ra tay đe dọa. Cứ mỗi ngày điều gọi điện thoại đến hăm dọa tên John khiến hắn bất an buộc phải tập trung lực lượng các nơi về Cà Mau, về bên cạnh hắn.
Chuyện tiếp theo chính là phải tìm cách khống chế được hắn, ép hắn gọi cứu trợ với tên Đường Chủ và tập hợp toàn bộ Đinh Tông cả nước về một chỗ.
Để làm được chuyện đó, Lục Hồng Huấn định sẽ diệt sạch lực lượng ở miền Nam sau khi thời cơ chín mùi tạo lý do sau này dụ bọn các miền khác và tên Đường Chủ mới đến . Mà Thời cơ đó sẽ do hai cô gái xinh đẹp Huỳnh Ni và Meow Meow tạo ra.
Tất cả những điều này Lục Hồng Huấn điều nói rõ với hai cô, đấy cũng là lý do vì sao hai người đến tận ngày thứ năm mới đến Cà Mau mà vẫn chỉ núp ở xa quan sát xưởng gỗ lớn trước mặt mà thôi, chưa hề động thân tấn công vào. Hai cô đang đợi đám người miền Nam của Đinh Tông tập hợp đầy đủ về bên John rồi mới ra tay.
Nếu hai người tấn công sớm khi tên John chưa kịp phòng bị thì vẫn có thể bắt được hắn, có thể ép hắn tiếp tục tập trung đàn em lại. Thế nhưng làm như vậy có một cái mạo hiểm. Chính là nếu không bắt được hắn thì sao? Chỉ cần để hắn thoát được như vậy mọi chuyện sẽ phải chuyển sang chiến đấu trường kỳ. Không phải phong cách nhanh gọn của Lục Hồng Huấn.
Hoặc giả toàn bộ lực lượng dồn tới bao vây bắt John rồi thì sau đó thì sao? Lúc này cả Đinh Tông điều sẽ biết phó Đường Chủ bị bắt thì chúng liệu có đến tập trung tất cả đến giải cứu hay không? Hay là sẽ bị tên Đường Chủ mới bỏ mặc mà ra lệnh tán đi hết? Nên nhớ John là từng là Đường Chủ, Đường Chủ mới có khi còn mong tên John chết hơn ai hết. Hoặc giả nếu chúng đều có mặt để cứu người thì quyền chủ động đã không còn trong tay bên phía mình nữa. Còn không bằng như hiện tại, âm thầm khống chế John rồi dụ hết đến sau đó bất ngờ ra tay sẽ tốt hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất là mọi người trong nhóm trừ Huỳnh Ni ra, ai cũng thực lực không đủ trong khi bên địch rất nhiều kẻ mạnh cho nên không thể đấu sức được. Lục Hồng Huấn phải đấu trí, chơi âm hiểm mới mong thành công trả thù giúp Nhiễm Nam. Kể ra cả đám giống như là thuộc hạ dưới tay của tên mập này vậy, thù riêng của hắn lại vận dụng toàn bộ mọi người để đòi.
Vì vậy cho nên Lục Hồng Huấn để hai người Huỳnh Ni và Meow Meow mạo hiểm diễn một vở kịch, tạo cơ hội chắc chắn 100 phần trăm có thể bắt được tên này trong âm thầm. Mấu chốt chính là hai cô diễn tốt cỡ nào, có thể vượt qua con mắt tinh đời của tay tội phạm lão làng này hay không mà thôi.
Kế hoạch của Lục Hồng Huấn nói rõ dài dòng nhưng thực tế rất ngắn gọn. Chỉ có hai bước chính. Một là tạo áp lực lên John và khiến hắn không trốn được. Thứ hai chính là chắc chắn có thể khống chế được tên John khiến hắn tập trung toàn bộ Đinh Tông về một chỗ để nhằm đảm bảo không bỏ sót tên quan trọng nào của Đinh Tông.
Nhiễm Nam sau khi nghe hiểu thì cũng đồng ý với anh ta. Huỳnh Ni và Meow Meow phải đi mạo hiểm nên cậu chàng cũng muốn ở bên cạnh hỗ trợ hai người. Thế là dựa vào ưu thế trẻ em bám lấy mẹ không chịu buông buộc Ni phải ôm theo mình.
Huỳnh Ni và Meow Meow trèo lên một ngọn đồi cao gần xưởng gỗ khoảng một hai cây số, tầm nhìn thoáng đãng. Thị lực cả hai do tu luyện mà không còn như người thường. Cách mấy cây số vẫn nhìn rõ mọi thứ mồn một trong sân của khu xưởng.
Nhiễm Nam bị bỏ lại trong xe nằm ngủ. Hắn chỉ giả vờ ngủ mà thôi. Đợi hai cô đi khỏi liền ngồi dậy lấy ra Bao Tay Trữ Vật mà Huỳnh Ni đã lụm lại sau khi Nhiễm Nam bị “nổ banh xác” đưa cho mình. Đây là hắn thấy mọi người sử dụng ở cuộc họp rồi giả bộ vòi một cái khiến Ni bất đắc dĩ phải lấy ra đưa cho “bé Hùng Nam”. Ngoài ra các thứ khác bị rơi ra của Nhiễm Nam cũng bị hắn vòi lại hết từ tay Huỳnh Ni. Từ trong Bao Tay Nhiễm Nam lấy ra điện thoại, bấm một dãy số gọi thẳng cho John.
Mấy ngày qua cứ lúc nào rãnh hắn lại dùng Xuyên Giới Liên gửi hình ảnh theo dõi tên John từ các con bọ cho Lục Hồng Huấn. Lục Hồng Huấn lại dựa vào hình ảnh này gọi cho tên John để đe dọa giống như lúc nào cũng nhìn thấy rõ nhất cử nhất động vậy khiến tên Phó Đường Chủ này bực dọc khó yên. Số điện thoại có được là các anh em vệ sĩ trước khi giết hoặc phế đám người của Đinh Tông ở các cơ sở ngầm rồi báo cho Cục Phòng Vệ đến bắt người tra tấn lấy được.
Kể cả tên John có thay số điện thoại mới cũng bị Nhiễm Nam lợi dụng lúc sơ hở dùng bọ theo dõi hack sóng vào điện thoại để lấy thông tin số mới này. Sau năm ngày như vậy cuối cùng tên John cũng tìm thấy các con bọ đáng ngờ mà Nhiễm Nam gắn quanh hắn. Tên này hủy hết các con bọ rồi thở phào một hơi.
Ai có ngờ đâu lúc này một số lạ khác gọi đến, lại đe dọa hắn như tên Lục Hồng Huấn. Lần này thậm chí hắn mặc một bộ đồ mới tinh, giày mới, áo mới, cái gì cũng mới, kiểm tra kỹ lưỡng không phát hiện bị gắn thiết bị theo dõi. Thế mà trốn đi đâu cũng bị kẻ đe dọa mô tả rõ mồn một từng cử động nhỏ như nháy mắt thế nào, mắt nhìn hướng nào, tay đang làm gì. Quả thật khiến hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Chuyện này cũng quá tà môn rồi. Bọn kia còn làm gì mà giờ này chưa tập trung về đây hết nữa không biết. Chỉ cần mọi người tập hợp đầy đủ, cho dù kẻ gọi điện nặc danh có là ma thật đi nữa hắn cũng cảm thấy yên tâm ơn.
Nhiễm Nam cầm điện thoại, dùng theo dõi xuyên không gian quan sát John, nói lời đe dọa khiến tên này sợ hãi nhìn quanh, còn chạy trèo lên nóc nhà quan sát xung quanh nữa chứ. Hừ, hù tên này té đái mới được. He he he.
“Thế nào John, tìm thấy ta chưa. Thật ra ngươi nhầm rồi, khặc khặc khặc, ta là nói chuyện thẳng trong đầu ngươi chứ không phải nói qua điện thoại đâu. Người sợ đến nổi không phân biệt được rồi sao?? Khửa khửa khửa… Hai ngày nữa đích thân ta cùng các huynh đệ Ngũ Đại Quốc Vệ sẽ đến lấy mạng ngươi, dù cho có bao nhiêu người bảo vệ ngươi cũng vô ích thôi… Kha kha kha”
“Cái gì?” John đang đứng trên nóc nhà hét lên hoảng sợ. Đúng a, hèn gì mình cảm thấy giọng nói rất kỳ lạ, thì ra không phải là từ điện thoại phát ra. Là mấy ngày qua căng thẳng khiến mình mất minh mẫn rồi a. Thật ra chuyện nói chuyện trong đầu người khác cũng quá bất thường lại có cú điện thoại làm nghi binh nên hắn không nhận ra được mà thôi.
Cụp…
Cú điện thoại bị tắt nhưng giọng nói linh hồn truyền âm vẫn vang vang như gọi hồn trong đầu tên John tiếp tục vang lên.
“Ke ke ke ke… Từ bây giờ mọi hành động của ngươi đều nằm dưới mắt ta. Mạng của ngươi đợi ngày mốt ta chạy tới lấy… Khé khé khé… Dù ngươi có chạy lên trời cũng không thoát khỏi sự theo dõi của ta được đâu. Mấy con bọ nhỏ đó chỉ là đồ chơi của đàn em ta mà thôi”
“Khốn kiếp, mày là ai? Ngũ Đại Quốc Vệ là bọn nào, có phải là thế lực của mày không?” John hét lên với không khí và mấy con muỗi xung quanh.
“Khặc khặc khặc… Đợi tới lúc ta lấy mạng ngươi thì ta nói cho ngươi biết. Đến lúc đó ta còn có một thắc mắc muốn hỏi ngươi. Mấy ngày qua giết không biết bao nhiêu tên Đinh Tông mà không kẻ nào trả lời khiến ta hài lòng. Hy vọng ngày mốt ngươi không làm ta thất vọng… Hắc hắc hắc...”
Tên John hét hỏi lại vài lần không có tác dụng nên đành ủ rũ, mặt mày nặng nề nhảy xuống sân rồi đi lại vào phòng ngủ. Đêm đã khuya, hắn cũng thấy hơi mệt, một cảm giác ít khi mà hắn có được. Chỉ là mấy ngày qua bị Lục Hồng Huấn làm phiền, lại nghe tin xấu từ khắp nơi. Bây giờ lại bị Nhiễm Nam hù dọa cho hoang mang nên hắn cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.
Nằm xuống giường, lăn qua lăn lại mãi John mới chìm được vào giấc ngủ. Đến 3 giờ sáng hắn bỗng ngồi bật dậy, mặt mày tái mét, nghiên răng nghiến lợi. Khó khăn mới ngủ được một chút thì hắn lại bị Nhiễm Nam hét lên trong đầu mà thức dậy.
Vừa thức dậy hắn đã bị Giả Tượng của Nhiễm Nam khiến cho gặp phải ảo giác. May là ý thức hắn cũng biến dị như bao dị nhân khác. Tuy không thăng hoa thành linh hồn nhưng tinh thần lực cũng rất mạnh, chỉ là không thể ngoại phóng ra ngoài như linh hồn lực mà thôi nên mới ngay lập tức nhận ra đó chỉ là ảo ảnh.
Tiện nhắc về tinh thần lực thì cũng nói qua toàn bộ thế giới hiện tại chỉ có các dị nhân sở hữu ý thức mạnh nhưng vì không thăng hoa thành linh hồn nên cũng không tính là kẻ có linh hồn.
Còn những tu tiên giả, đa số bọn họ tuy có tu linh hồn như Quách Phong chẳng hạn, ông ta cũng tu hồn lực thế nhưng không một ai vượt qua bước đầu tiên, tức là cấp 100 nên linh hồn không đủ mạnh tới mức vô thức tiết ra bên ngoài.
Hơn nữa vừa hay là lúc Chân Tâm triệu hồi Ác Tăng Sư Duyên đến thì toàn bộ các tu tiên giả đang họp mặt ở một di tích bí ẩn để bàn chuyện quan trọng. Do di tích có từ trường kỳ lạ đã chặn lại hết khí tức của mọi người không tiết lộ ra ngoài nên Sư Duyên lúc đó không thể phát hiện được. Nói ra thì di tích này cũng liên quan không ít tới Thiền Giới của Nhà Sư Duyên sinh sống.
Vì vậy sau khi quét hình cả hệ mặt trời tên Ác Tăng này mới thắc mắc về việc không có ai có linh hồn lực lẫn người tu luyện. Lúc đó nhóm Nhiễm Nam mới chỉ dưới cấp năm, quá yếu để hắn có thể cảm nhận được. Những người tu luyện dưới cấp 50 đa số điều bị vô tình bỏ qua. Từ cấp 50 trở lên, có thể phản trọng lực để bay được thì điều đi vào di tích hết cả. Cứ vậy trái đất trong mắt tên ác tăng này xem như không có người tu luyện, cả tu linh hồn lẫn tu thân thể.
“Mẹ nó. Tên này là tên nào. Hắn nói hai ngày nữa mới đến tức là còn ở rất xa vậy mà bây giờ đã có thể tấn công tinh thần mình rồi sao. Còn tạo ra ảo giác ma búp bê Annabelle nữa chứ.”
Két két… Cứ như vậy John thức luôn tới sáng trong khi bị Nhiễm Nam liên tục tạo ảo giác làm phiền. Rửa mặt cũng thấy ma, đi đái cũng có ảo giác đái ra máu, ăn cơm thì ảo giác ruồi nhặng bay quanh. Quả thật hắn bị Nhiễm Nam khủng bố cho mất ăn mất ngủ, tiếng cười the thé mà Nhiễm Nam cố ý tạo ra khiến Hắn mỗi lần nghe là điều cảm thấy sởn da gà. Cộng với tin xấu vừa nhận được lúc 3 giờ 30 phút sáng càng khiến John cảm thấy căng thẳng thăng cấp.
Liệu đây có thể xem như là mình bị quỷ ám trong mấy phim kinh dị không nhỉ? John không sợ hãi như các nhân vật trong phim, nhưng mà hắn cảm thấy phiền và bực bội bức bối vô cùng. Ảnh hưởng tâm trạng của hắn khiến hắn dễ nổi nóng và dễ mất cảnh giác.
---[1]---
Trở lại trước 12 giờ đêm. Nguyễn Văn Chiến và mọi người đứng trước nguy cơ bị phá hỏng trận mai rùa. Tên Rock dậm chân, bắt đầu tấn công. Gợn sóng dưới chân hắn bắt đầu lan rộng ra ngoài, khuếch tán giống như người ta vứt xuống hồ nước tĩnh lặng một tảng đá to vậy. Sau khi nước bắn tứ tung xong thì sẽ để lại những gợn sóng khuếch đại ra theo vòng tròn.
Mặt đất phập phồng. Những gợn sóng động kỳ lạ chạy lướt vào trong trận mai rùa khiến mọi người cảm nhận được dưới chân có dị động. Bàn chân cảm nhận như đang đứng trên một cây cầu mà bản thân nó có thể uốn lượn lên xuống liên tục vậy. Cảm giác mất thăng bằng kéo đến.
Nguyễn Văn Chiến và mọi người đại biến sắc mặt. Anh ta vội quát. “Cẩn thận, tán ra”.
Chiến là thể loại chiến sĩ lao lên tiền tuyến theo lệnh cấp trên nhưng không vì vậy mà anh chàng không có trí tuệ chiến đấu. Kẻ địch là một tên dị nhân mà năng lượng của hắn phát ra lại từ dưới chân lao đến, khỏi cần thông minh cũng biết được tiếp theo sau đó đối phương sẽ tấn công từ hướng nào.
Trận mai rùa bằng khiên quả thật rất kiên cố nhưng nó lại có một nhược điểm chí mạng khó mà phòng ngự được đó là mặt đất dưới chân. Tên Rock vừa hay lại là tên chuyên tấn công dưới đất như thế.
Phản ứng của mọi người rất nhanh. Bảy vệ sĩ vòng ngoài, bốn người buông khiên tại chỗ, dưới chân khiên có móc sắt nên nó có thể tự đứng được mà không cần người sử dụng lúc nào cũng phải giữ cho nó đứng, quay người lại ôm vội bốn người Nguyễn Văn Chiến đang trọng thương ở giữa di chuyển khó khăn sau đó chụp lấy khiên của mình cùng nhảy tản ra ngoài. Ba vệ sĩ khác của vòng ngoài cũng nhảy ra các hướng.
Phản ứng dù rằng rất nhanh như Rock tấn công còn nhanh hơn. Gợn sóng vừa bao trùm vào trận mai rùa liền bạo phát. Từ dưới đất một chùm gần 15 cái cọc đất nhọn cứng như đá đâm lên. Cọc nào cọc nấy to bằng nắm tay người nữ trưởng thành, từ trung tâm túa ra như một bụi gai đâm vào thân thể mọi người.
“A”. “Á”. “Hự”. “Ặc”...
Cả trận mai rùa vỡ toang ra. Ai cũng bị cọc nhọn đâm trúng. Nhất là Nguyễn Văn Chiến và vệ sĩ ở trong bị thương càng nặng hơn. Mọi người tuôn trào thể lực toàn thân để gia tăng phòng thủ nhưng đối phương đẳng cấp cao hơn họ, ai cũng bị cọc nhọn bằng đất cứng đâm xuyên vào da thịt. Có người bị đâm vào chân, có người bị đâm vào mông, có ngưới bị đâm vào lưng. Đặc biệt là bốn người Nguyễn Văn Chiến đã trọng thương rồi còn bị bồi thêm vào bụng và ngực.
Trình độ tổn thương mọi người khác nhau nhưng tựu chung lại sau một đòn hiểm ác của Rock, những vệ sĩ còn chiến đấu được không quá năm người. Nguyễn Văn Chiến xem như tạm phế. Ba người trọng thương giống anh có hai người hấp hối, yếu ớt nằm trong tay đồng đội.
“Fuck you Rock, không thấy tao đang ở phía trên à.” Dị nhân kim cương đang đứng phía trên trận mai rùa cũng bị cọc nhọn đâm trúng cho vỡ một mảnh kim cương.
Rock nhún nhún vai bất đắc dĩ. Gọi trợ giúp cũng là ngươi giờ lại trách ta cái gì, đặc thù chiến đấu của ta đâu phải ngươi không biết chứ, còn ở lại đó ăn đạn lạc thì ráng chịu.
Năm người còn di chuyển được vội kéo 6 người còn lại chạy đi. Nguyễn Văn Chiến được một vệ sĩ ôm lấy một cách nhẹ nhàng bỏ chạy. Anh ta quay đầu lại trừng lớn con mắt lo sợ. Bởi vì anh chàng nhìn thấy tên dị nhân hệ điện cười tàn nhẫn nhìn các vệ sĩ, bàn tay hắn cầm hai thanh lao bằng điện chớp nổ tí tách, bàn chân hắn cũng được bao bọc trong điện quang, nhìn như đang mang một đôi giày bằng điện vậy.
Tên này hạ tấn lấy lực làm màu, bởi lẻ việc phóng hai cây lao điện không cần phải dùng lực mà hắn có thể điều khiển bay trong không trung trong một phạm vi nhất định. Hai tay hắn vun đi, hai cây lao điện phóng thẳng vào hai vệ sĩ. Không dừng lại ở đó, hắn còn vun đá hai chân, từ bàn chân phóng ra thêm năm đoàn điện lực như những trái banh. Tất cả bay đi tốc độ rất nhanh, điều đánh trúng lên năm vệ sĩ còn di chuyển được. Vốn năm người có thể né được nhưng vì phải mang theo nhóm Nguyễn Văn Chiến đang trọng thương nên không né kịp.
“Aaa”.
“Aaaa”.
Tất cả vệ sĩ điều bị điện giật tê liệt khụy xuống tại chỗ. Tên dị nhân kim cương và tên dị nhân cường lực khác đang biến hình y như một con cương thi với làm da xám xịt thấy vậy liền lao lên với ý định kết liễu tràng chiến đấu lần này.
Tên kim cương nhảy lên cao từ xa phóng tới, bàn tay biến thành bén nhọn khôn tả, nhắm thẳng vào đầu Nguyễn Văn Chiến đâm tới. Tên cương thi móng tay giống như móng vuốt, vừa cứng vừa nhọn, hắn ta di chuyển cũng y như cương thi trong phim, hai chân đơ ra, nhảy tưng thật cao rồi hạ xuống sau lưng một vệ sĩ khác. Móng vuốt nhọn cũng đưa ra cắm vào sọ vệ sĩ này.
Viu….
Oành…
Phầm…
Từ xa trên trời cao hai luồng sáng màu xám xanh to bằng ba ngón tay em bé hợp lại bắn thẳng tới như sét đánh, thế không thể đỡ. Tên cương thi đang hưng phấn vì sắp lấy mạng được kẻ địch liền bị bắn xuyên sọ chết ngay tại chỗ. Tên kim cương cũng bị bắn xuyên phổi từ sau ra trước, lực va chạm đánh hắn bay lướt qua đầu Nguyễn Văn Chiến, đâm sầm vào cổng khu xưởng, đâm xuyên bay ra ngoài không rõ sống chết.
Tên dị nhân hệ điện và hệ thổ giật bắn cả người vội nhìn lên trời liền thấy hai tia sáng đang bay thẳng đến mình.
“Ực...” Tên thổ hệ nuốt nước miếng, mở to mắt sợ hãi nhìn tên hệ điện cũng bị một phát xuyên não, ngã cái rật nằm ngay đơ tại chỗ. Thật hú vía, may mà mình dựng bức tường đất kịp thời, không thì cũng nối gót theo… Ặc… Sao tay mình lại có máu?
Hắn ta nhìn xuống thì thấy từ cổ mình có máu tuôn ra xối xả, nhìn lên lại thì thấy bức tường hệ thổ mà hắn dựng lên để núp có một cái lỗ nhỏ xuyên qua. Mắt hắn trừng lên như muốn nứt. Cổ họng ục ục mấy tiếng, mắt mờ dần, ngã gục tại chỗ một cách nhanh chóng.
Không đến 5 giây, bốn tên dị nhân bị bắn lén, ba chết một trọng thương. Trừ tên dị nhân đã biến thân hoàn toàn là kim cương thì ba tên khác còn ở trạng thái người thường điều bị tiễn vong, kể cả tên cương thi cũng còn ở phạm vi máu thịt cũng không thoát được.
Lục Hồng Huấn cùng nhóm vệ sĩ cứu viện xuất hiện từ xa trên bầu trời. Bên cạnh anh ta là một vệ sĩ đang cầm một khẩu súng kỳ lạ trên tay. Quay quanh vệ sĩ này là các vệ sĩ khác đang tuôn trào linh lực màu xanh, màu đỏ và không màu tụ họp vào cây súng đó.
Bốn phát bắn chí mạng chính là từ khẩu súng này bắn ra. Một loại linh khí cao cấp dựa theo thiết kế ở Pháp Giới pha trộn với Khoa Giới mà sáng tạo ra. Nó ngoài trừ gia tăng gấp ba sát thương và có khả năng thu nạp không giới hạn năng lượng để đè nén bắn ra thành tia năng lượng chết chóc có sức xuyên thấu cực mạnh thì không còn khả năng gì khác, không thể lên cấp theo chủ nhân, thậm chí đến nhận chủ cũng không thể, là loại vũ khí bất kỳ ai cũng có thể lấy dùng được, miễn là có năng lượng cung cấp cho nó.
Thứ này là Nhiễm Nam đã ước ra để trang bị cho các vệ sĩ khi làm nhiệm vụ, có hơn mười cây như vậy. Sỡ dĩ nó được xếp loại là cao cấp cũng là nhờ khả năng thu nạp năng lượng vô hạn của mình, càng nạp nhiều thì sát thương càng cao, tia sáng bắn ra sẽ tạo ra lực xuyên thấu gấp ba lần cùng với thuộc tính năng lượng đã nạp vào nó.
Bốn tia sáng vừa rồi ngoài trừ xuyên thấu cực mạnh thì còn mang theo sức nóng và sức lạnh mãnh liệt, còn có lực xoắn nát của phong hệ linh lực. Ba cái xác dưới sân khu xưởng bị bắn vừa rồi lúc này đã bốc cháy một phần cơ thể, một phần bị đông lạnh. Cả cơ thể của chúng chia thành hai phần xanh đỏ khác biệt.
Nguyễn Văn Chiến thở phào một hơi. Cứu viện cuối cùng cũng đến kịp.
“Khốn kiếp, cút xuống đây” Lần này không phải là tên cuồng bạo Black Donkey hét lên mà là tên điềm tĩnh Black Monkey nổi bạo. Hắn nhìn đám người Lục Hồng Huấn tuốt trên trời cao gần 400 mét, như mấy cái chấm nhỏ trên không trung mà hét. Một tay đưa lên, khói lạnh bắt đầu tỏa ra.
“...” Lục Hồng Huấn mắt lạnh nhìn xuống, đây là tên phải giết không được để hắn tập trung về bên cạnh tên John đây sao?
Đông Nam Hội là một tập đoàn tội phạm lớn nhất ở Đông Nam Á. Hoạt động chủ yếu của bọn chúng có hai hạng mục chính kiếm ra vô số tiền bạc. Đó là buôn ma túy và buôn người.
Buôn ma túy chủ yếu hoạt động ở đất liền, cả trồng cây lẫn điều chế, phân phối và bán sỉ ma túy. Trong khi đó buôn người bao gồm bán người cho các tổ chức cần nô lệ, lao động lẫn bọn buôn nội tạng. Hạng mục này làm ăn có hai hướng cả trên đất liền lẫn đường biển. Ở các đảo nhỏ bí ẩn ngoài khơi biển lớn như ở Thái Bình Dương, Đông Nam Hội lập nên các căn cứ “nuôi trồng” người.
Biển Đông cũng thuộc về Thái Bình Dương, bao dọc theo phía đông đất liền của Việt Nam, cũng là nơi đặt cơ sở “nuôi trồng” của Đinh Tông. Ở mỗi vùng đều có một cái. Vì thế tên John liền chạy đến Cà Mau, nơi có một hòn đảo nhỏ bí ẩn là cơ sở “nuôi trồng” của Đinh Tông ở miền Nam. Hòn đảo này là một đảo trọc, không có cây cối lớn, diện tích không đến hai cây số vuông nên không có giá trị sinh sống, là một đảo hoang không người. Đinh Tông đào sâu vào mặt đảo tạo ra một tầng hang ngầm dùng làm nơi “nuôi trồng”.
Tạm thời Quách Gia gần đây đang điên lên do Quách Phong tâm tình không tốt, sẵn ông ta cũng rất thù giới dị nhân vì chuyện xưa (tg: có nhắc trong ngoại truyện 4), thế là ông ta giận cá chém thớt lên giới dị nhân ở miền Nam, lý do cũng là vì Nhiễm Nam sống ở đây mà họ bị liên lụy.
Lão ra lệnh thép cho các đội trinh thám Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên ở miền nam như đội 7, đội 8, đội 9, đội 10, đội 11, đội 12 toàn lực tuần tra các tỉnh, tập trung chủ yếu ở thành phố Sài Gòn và các tỉnh tiếp giáp. Lấy đó làm trung tâm càn quét dần ra toàn bộ miền Nam. Bắt cho bằng hết bọn tội phạm dị nhân.
Tên John trốn đến đây là vì nó gần biển, nếu Cục Phòng Vệ có tìm tới hắn vẫn còn đường lui ra biển. Hơn nữa nơi đây còn nhiều rừng, lẫn hệ thống sông nước chằng chịt, càng thích hợp để ẩn náu hơn hết.
Hắn không ở trong thành phố mà là ở tại một cơ sở ở một thị trấn, gần một khu rừng. Nơi này là một xưởng gỗ ngụy trang của Đinh Tông. Mặc dù Cà Mau là vùng sông nước, ít hay thậm chí không có núi nhưng nơi đây vẫn có những xưởng gỗ lớn. Một trong số đó là căn cứ ngụy trang của Đinh Tông. Bình thường vẫn làm gỗ để qua mặt mọi người.
Lúc này John đang bực bội vì nhận được báo cáo từ khắp nơi của các cơ sở ở khắp các tỉnh miền Nam bị một bọn tự xưng là đội tiên phong của “Ngũ Đại Quốc Vệ”. “Ngũ Đại Quốc Vệ” là cái thế lực éo nào thế nhỉ? Tên John tự hỏi.
Chuyện ở ngoại ô Sài Gòn do hai Võ Vương Black Monkey và Black Donkey chủ trì, hai tên này lại xem thường John nên không hề báo gì cho hắn biết cả. Nếu không John còn bực bội hơn nữa.
Dù vậy thì lúc này cũng không phải là thời điểm để dây dưa với bọn tự xưng “Ngũ Đại Quốc Vệ” này được. Cục Phòng Vệ của Quách Gia đang bị điên, cần phải thu mình. Thế là John ra lệnh cho các cơ sở khác chưa bị tấn công rút hết về Cà Mau, đến chỗ hắn.
Phản ứng của các vệ sĩ rất nhanh nhẹn do có tu linh hồn lực nên bọn họ chạy xe di chuyển đến các cơ sở khắp miền Nam rất nhanh, thường thường là phóng xe bạt mạng, chạy hết ga lên đến hơn 150 cây số trên một giờ ở các cung đường vắng.
Trong vòng hơn năm ngày kể từ lúc họp bàn kế hoạch và phổ biến xong cho đến hôm nay thì các cơ sở lần lượt bị họ ghé thăm tấn công. Có những nơi có bọn Đinh Tông hoạt động, có những nơi lại rút lui không một bóng người do Cục Phòng Vệ đã càn quét qua hoặc là bỏ chạy khi nghe tin Cục Phòng Vệ đến hoặc là theo lệnh của John rút về Cà Mau.
Nhóm Nguyễn Văn Chiến là sau khi ghé thăm các tỉnh cạnh biên giới xong mới mò tới chỗ của có hai tên Võ Vương. Qua mấy ngày dễ dàng thắng trận không ngờ lần này đụng phải hai tấm sắt Võ Vương mạnh như vậy.
Huỳnh Ni và Meow Meow đến chiều ngày thứ tư mới lên đường, bây giờ mới đến Cà Mau. Hai cô là cố ý đi sau mọi người, theo lời của Lục Hồng Huấn là để các anh em tạo áp lực lên cho tên John đã rồi hai người hãy đến.
Lúc này hai cô mới đến nơi thì đã đủ thời gian cho tên này phòng bị và tập trung lực lượng rồi, cùng lắm thì hai cô chịu khó đợi thêm một hai ngày nữa là được. Đây là điều cần thiết để John không bỏ chạy. Từ đó có khả năng bắt được hắn. sau đó lợi dụng tên này tập trung cả Đinh Tông lại để diệt trong một lần.
Theo tiêu chí Nhiễm Nam là muốn diệt sạch Đinh Tông một cách nhanh chóng và hạn chế bỏ sót. Muốn làm được như vậy phải khiến cho John có đủ lý do để điều động toàn bộ của Đinh Tông trên toàn quốc để tập trung lại một chỗ.
Để có đủ lý do như vậy. Lục Hồng Huấn đầu tiên muốn tạo áp lực lên Đinh Tông ở miền Nam bằng cách tấn công các cơ sở ở khắp miền Nam nhưng không tiêu diệt hết mà chậm rãi tấn công từng nơi trong năm ngày đủ có thời gian cho chúng rút đi. Tên John là Phó Đường Chủ vậy hắn phải phụ trách chuyện này.
Như vậy sau khi tạo đủ áp lực khiến hắn tập trung mọi người lại. Ở đây có chút mạo hiểm đó là John rất có thể sẽ ra lệnh tất cả phân tán ra các miền khác mà không phải là tập trung về bên cạnh hắn. Cho nên lúc này Nhiễm Nam liền ra tay đe dọa. Cứ mỗi ngày điều gọi điện thoại đến hăm dọa tên John khiến hắn bất an buộc phải tập trung lực lượng các nơi về Cà Mau, về bên cạnh hắn.
Chuyện tiếp theo chính là phải tìm cách khống chế được hắn, ép hắn gọi cứu trợ với tên Đường Chủ và tập hợp toàn bộ Đinh Tông cả nước về một chỗ.
Để làm được chuyện đó, Lục Hồng Huấn định sẽ diệt sạch lực lượng ở miền Nam sau khi thời cơ chín mùi tạo lý do sau này dụ bọn các miền khác và tên Đường Chủ mới đến . Mà Thời cơ đó sẽ do hai cô gái xinh đẹp Huỳnh Ni và Meow Meow tạo ra.
Tất cả những điều này Lục Hồng Huấn điều nói rõ với hai cô, đấy cũng là lý do vì sao hai người đến tận ngày thứ năm mới đến Cà Mau mà vẫn chỉ núp ở xa quan sát xưởng gỗ lớn trước mặt mà thôi, chưa hề động thân tấn công vào. Hai cô đang đợi đám người miền Nam của Đinh Tông tập hợp đầy đủ về bên John rồi mới ra tay.
Nếu hai người tấn công sớm khi tên John chưa kịp phòng bị thì vẫn có thể bắt được hắn, có thể ép hắn tiếp tục tập trung đàn em lại. Thế nhưng làm như vậy có một cái mạo hiểm. Chính là nếu không bắt được hắn thì sao? Chỉ cần để hắn thoát được như vậy mọi chuyện sẽ phải chuyển sang chiến đấu trường kỳ. Không phải phong cách nhanh gọn của Lục Hồng Huấn.
Hoặc giả toàn bộ lực lượng dồn tới bao vây bắt John rồi thì sau đó thì sao? Lúc này cả Đinh Tông điều sẽ biết phó Đường Chủ bị bắt thì chúng liệu có đến tập trung tất cả đến giải cứu hay không? Hay là sẽ bị tên Đường Chủ mới bỏ mặc mà ra lệnh tán đi hết? Nên nhớ John là từng là Đường Chủ, Đường Chủ mới có khi còn mong tên John chết hơn ai hết. Hoặc giả nếu chúng đều có mặt để cứu người thì quyền chủ động đã không còn trong tay bên phía mình nữa. Còn không bằng như hiện tại, âm thầm khống chế John rồi dụ hết đến sau đó bất ngờ ra tay sẽ tốt hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất là mọi người trong nhóm trừ Huỳnh Ni ra, ai cũng thực lực không đủ trong khi bên địch rất nhiều kẻ mạnh cho nên không thể đấu sức được. Lục Hồng Huấn phải đấu trí, chơi âm hiểm mới mong thành công trả thù giúp Nhiễm Nam. Kể ra cả đám giống như là thuộc hạ dưới tay của tên mập này vậy, thù riêng của hắn lại vận dụng toàn bộ mọi người để đòi.
Vì vậy cho nên Lục Hồng Huấn để hai người Huỳnh Ni và Meow Meow mạo hiểm diễn một vở kịch, tạo cơ hội chắc chắn 100 phần trăm có thể bắt được tên này trong âm thầm. Mấu chốt chính là hai cô diễn tốt cỡ nào, có thể vượt qua con mắt tinh đời của tay tội phạm lão làng này hay không mà thôi.
Kế hoạch của Lục Hồng Huấn nói rõ dài dòng nhưng thực tế rất ngắn gọn. Chỉ có hai bước chính. Một là tạo áp lực lên John và khiến hắn không trốn được. Thứ hai chính là chắc chắn có thể khống chế được tên John khiến hắn tập trung toàn bộ Đinh Tông về một chỗ để nhằm đảm bảo không bỏ sót tên quan trọng nào của Đinh Tông.
Nhiễm Nam sau khi nghe hiểu thì cũng đồng ý với anh ta. Huỳnh Ni và Meow Meow phải đi mạo hiểm nên cậu chàng cũng muốn ở bên cạnh hỗ trợ hai người. Thế là dựa vào ưu thế trẻ em bám lấy mẹ không chịu buông buộc Ni phải ôm theo mình.
Huỳnh Ni và Meow Meow trèo lên một ngọn đồi cao gần xưởng gỗ khoảng một hai cây số, tầm nhìn thoáng đãng. Thị lực cả hai do tu luyện mà không còn như người thường. Cách mấy cây số vẫn nhìn rõ mọi thứ mồn một trong sân của khu xưởng.
Nhiễm Nam bị bỏ lại trong xe nằm ngủ. Hắn chỉ giả vờ ngủ mà thôi. Đợi hai cô đi khỏi liền ngồi dậy lấy ra Bao Tay Trữ Vật mà Huỳnh Ni đã lụm lại sau khi Nhiễm Nam bị “nổ banh xác” đưa cho mình. Đây là hắn thấy mọi người sử dụng ở cuộc họp rồi giả bộ vòi một cái khiến Ni bất đắc dĩ phải lấy ra đưa cho “bé Hùng Nam”. Ngoài ra các thứ khác bị rơi ra của Nhiễm Nam cũng bị hắn vòi lại hết từ tay Huỳnh Ni. Từ trong Bao Tay Nhiễm Nam lấy ra điện thoại, bấm một dãy số gọi thẳng cho John.
Mấy ngày qua cứ lúc nào rãnh hắn lại dùng Xuyên Giới Liên gửi hình ảnh theo dõi tên John từ các con bọ cho Lục Hồng Huấn. Lục Hồng Huấn lại dựa vào hình ảnh này gọi cho tên John để đe dọa giống như lúc nào cũng nhìn thấy rõ nhất cử nhất động vậy khiến tên Phó Đường Chủ này bực dọc khó yên. Số điện thoại có được là các anh em vệ sĩ trước khi giết hoặc phế đám người của Đinh Tông ở các cơ sở ngầm rồi báo cho Cục Phòng Vệ đến bắt người tra tấn lấy được.
Kể cả tên John có thay số điện thoại mới cũng bị Nhiễm Nam lợi dụng lúc sơ hở dùng bọ theo dõi hack sóng vào điện thoại để lấy thông tin số mới này. Sau năm ngày như vậy cuối cùng tên John cũng tìm thấy các con bọ đáng ngờ mà Nhiễm Nam gắn quanh hắn. Tên này hủy hết các con bọ rồi thở phào một hơi.
Ai có ngờ đâu lúc này một số lạ khác gọi đến, lại đe dọa hắn như tên Lục Hồng Huấn. Lần này thậm chí hắn mặc một bộ đồ mới tinh, giày mới, áo mới, cái gì cũng mới, kiểm tra kỹ lưỡng không phát hiện bị gắn thiết bị theo dõi. Thế mà trốn đi đâu cũng bị kẻ đe dọa mô tả rõ mồn một từng cử động nhỏ như nháy mắt thế nào, mắt nhìn hướng nào, tay đang làm gì. Quả thật khiến hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Chuyện này cũng quá tà môn rồi. Bọn kia còn làm gì mà giờ này chưa tập trung về đây hết nữa không biết. Chỉ cần mọi người tập hợp đầy đủ, cho dù kẻ gọi điện nặc danh có là ma thật đi nữa hắn cũng cảm thấy yên tâm ơn.
Nhiễm Nam cầm điện thoại, dùng theo dõi xuyên không gian quan sát John, nói lời đe dọa khiến tên này sợ hãi nhìn quanh, còn chạy trèo lên nóc nhà quan sát xung quanh nữa chứ. Hừ, hù tên này té đái mới được. He he he.
“Thế nào John, tìm thấy ta chưa. Thật ra ngươi nhầm rồi, khặc khặc khặc, ta là nói chuyện thẳng trong đầu ngươi chứ không phải nói qua điện thoại đâu. Người sợ đến nổi không phân biệt được rồi sao?? Khửa khửa khửa… Hai ngày nữa đích thân ta cùng các huynh đệ Ngũ Đại Quốc Vệ sẽ đến lấy mạng ngươi, dù cho có bao nhiêu người bảo vệ ngươi cũng vô ích thôi… Kha kha kha”
“Cái gì?” John đang đứng trên nóc nhà hét lên hoảng sợ. Đúng a, hèn gì mình cảm thấy giọng nói rất kỳ lạ, thì ra không phải là từ điện thoại phát ra. Là mấy ngày qua căng thẳng khiến mình mất minh mẫn rồi a. Thật ra chuyện nói chuyện trong đầu người khác cũng quá bất thường lại có cú điện thoại làm nghi binh nên hắn không nhận ra được mà thôi.
Cụp…
Cú điện thoại bị tắt nhưng giọng nói linh hồn truyền âm vẫn vang vang như gọi hồn trong đầu tên John tiếp tục vang lên.
“Ke ke ke ke… Từ bây giờ mọi hành động của ngươi đều nằm dưới mắt ta. Mạng của ngươi đợi ngày mốt ta chạy tới lấy… Khé khé khé… Dù ngươi có chạy lên trời cũng không thoát khỏi sự theo dõi của ta được đâu. Mấy con bọ nhỏ đó chỉ là đồ chơi của đàn em ta mà thôi”
“Khốn kiếp, mày là ai? Ngũ Đại Quốc Vệ là bọn nào, có phải là thế lực của mày không?” John hét lên với không khí và mấy con muỗi xung quanh.
“Khặc khặc khặc… Đợi tới lúc ta lấy mạng ngươi thì ta nói cho ngươi biết. Đến lúc đó ta còn có một thắc mắc muốn hỏi ngươi. Mấy ngày qua giết không biết bao nhiêu tên Đinh Tông mà không kẻ nào trả lời khiến ta hài lòng. Hy vọng ngày mốt ngươi không làm ta thất vọng… Hắc hắc hắc...”
Tên John hét hỏi lại vài lần không có tác dụng nên đành ủ rũ, mặt mày nặng nề nhảy xuống sân rồi đi lại vào phòng ngủ. Đêm đã khuya, hắn cũng thấy hơi mệt, một cảm giác ít khi mà hắn có được. Chỉ là mấy ngày qua bị Lục Hồng Huấn làm phiền, lại nghe tin xấu từ khắp nơi. Bây giờ lại bị Nhiễm Nam hù dọa cho hoang mang nên hắn cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.
Nằm xuống giường, lăn qua lăn lại mãi John mới chìm được vào giấc ngủ. Đến 3 giờ sáng hắn bỗng ngồi bật dậy, mặt mày tái mét, nghiên răng nghiến lợi. Khó khăn mới ngủ được một chút thì hắn lại bị Nhiễm Nam hét lên trong đầu mà thức dậy.
Vừa thức dậy hắn đã bị Giả Tượng của Nhiễm Nam khiến cho gặp phải ảo giác. May là ý thức hắn cũng biến dị như bao dị nhân khác. Tuy không thăng hoa thành linh hồn nhưng tinh thần lực cũng rất mạnh, chỉ là không thể ngoại phóng ra ngoài như linh hồn lực mà thôi nên mới ngay lập tức nhận ra đó chỉ là ảo ảnh.
Tiện nhắc về tinh thần lực thì cũng nói qua toàn bộ thế giới hiện tại chỉ có các dị nhân sở hữu ý thức mạnh nhưng vì không thăng hoa thành linh hồn nên cũng không tính là kẻ có linh hồn.
Còn những tu tiên giả, đa số bọn họ tuy có tu linh hồn như Quách Phong chẳng hạn, ông ta cũng tu hồn lực thế nhưng không một ai vượt qua bước đầu tiên, tức là cấp 100 nên linh hồn không đủ mạnh tới mức vô thức tiết ra bên ngoài.
Hơn nữa vừa hay là lúc Chân Tâm triệu hồi Ác Tăng Sư Duyên đến thì toàn bộ các tu tiên giả đang họp mặt ở một di tích bí ẩn để bàn chuyện quan trọng. Do di tích có từ trường kỳ lạ đã chặn lại hết khí tức của mọi người không tiết lộ ra ngoài nên Sư Duyên lúc đó không thể phát hiện được. Nói ra thì di tích này cũng liên quan không ít tới Thiền Giới của Nhà Sư Duyên sinh sống.
Vì vậy sau khi quét hình cả hệ mặt trời tên Ác Tăng này mới thắc mắc về việc không có ai có linh hồn lực lẫn người tu luyện. Lúc đó nhóm Nhiễm Nam mới chỉ dưới cấp năm, quá yếu để hắn có thể cảm nhận được. Những người tu luyện dưới cấp 50 đa số điều bị vô tình bỏ qua. Từ cấp 50 trở lên, có thể phản trọng lực để bay được thì điều đi vào di tích hết cả. Cứ vậy trái đất trong mắt tên ác tăng này xem như không có người tu luyện, cả tu linh hồn lẫn tu thân thể.
“Mẹ nó. Tên này là tên nào. Hắn nói hai ngày nữa mới đến tức là còn ở rất xa vậy mà bây giờ đã có thể tấn công tinh thần mình rồi sao. Còn tạo ra ảo giác ma búp bê Annabelle nữa chứ.”
Két két… Cứ như vậy John thức luôn tới sáng trong khi bị Nhiễm Nam liên tục tạo ảo giác làm phiền. Rửa mặt cũng thấy ma, đi đái cũng có ảo giác đái ra máu, ăn cơm thì ảo giác ruồi nhặng bay quanh. Quả thật hắn bị Nhiễm Nam khủng bố cho mất ăn mất ngủ, tiếng cười the thé mà Nhiễm Nam cố ý tạo ra khiến Hắn mỗi lần nghe là điều cảm thấy sởn da gà. Cộng với tin xấu vừa nhận được lúc 3 giờ 30 phút sáng càng khiến John cảm thấy căng thẳng thăng cấp.
Liệu đây có thể xem như là mình bị quỷ ám trong mấy phim kinh dị không nhỉ? John không sợ hãi như các nhân vật trong phim, nhưng mà hắn cảm thấy phiền và bực bội bức bối vô cùng. Ảnh hưởng tâm trạng của hắn khiến hắn dễ nổi nóng và dễ mất cảnh giác.
---[1]---
Trở lại trước 12 giờ đêm. Nguyễn Văn Chiến và mọi người đứng trước nguy cơ bị phá hỏng trận mai rùa. Tên Rock dậm chân, bắt đầu tấn công. Gợn sóng dưới chân hắn bắt đầu lan rộng ra ngoài, khuếch tán giống như người ta vứt xuống hồ nước tĩnh lặng một tảng đá to vậy. Sau khi nước bắn tứ tung xong thì sẽ để lại những gợn sóng khuếch đại ra theo vòng tròn.
Mặt đất phập phồng. Những gợn sóng động kỳ lạ chạy lướt vào trong trận mai rùa khiến mọi người cảm nhận được dưới chân có dị động. Bàn chân cảm nhận như đang đứng trên một cây cầu mà bản thân nó có thể uốn lượn lên xuống liên tục vậy. Cảm giác mất thăng bằng kéo đến.
Nguyễn Văn Chiến và mọi người đại biến sắc mặt. Anh ta vội quát. “Cẩn thận, tán ra”.
Chiến là thể loại chiến sĩ lao lên tiền tuyến theo lệnh cấp trên nhưng không vì vậy mà anh chàng không có trí tuệ chiến đấu. Kẻ địch là một tên dị nhân mà năng lượng của hắn phát ra lại từ dưới chân lao đến, khỏi cần thông minh cũng biết được tiếp theo sau đó đối phương sẽ tấn công từ hướng nào.
Trận mai rùa bằng khiên quả thật rất kiên cố nhưng nó lại có một nhược điểm chí mạng khó mà phòng ngự được đó là mặt đất dưới chân. Tên Rock vừa hay lại là tên chuyên tấn công dưới đất như thế.
Phản ứng của mọi người rất nhanh. Bảy vệ sĩ vòng ngoài, bốn người buông khiên tại chỗ, dưới chân khiên có móc sắt nên nó có thể tự đứng được mà không cần người sử dụng lúc nào cũng phải giữ cho nó đứng, quay người lại ôm vội bốn người Nguyễn Văn Chiến đang trọng thương ở giữa di chuyển khó khăn sau đó chụp lấy khiên của mình cùng nhảy tản ra ngoài. Ba vệ sĩ khác của vòng ngoài cũng nhảy ra các hướng.
Phản ứng dù rằng rất nhanh như Rock tấn công còn nhanh hơn. Gợn sóng vừa bao trùm vào trận mai rùa liền bạo phát. Từ dưới đất một chùm gần 15 cái cọc đất nhọn cứng như đá đâm lên. Cọc nào cọc nấy to bằng nắm tay người nữ trưởng thành, từ trung tâm túa ra như một bụi gai đâm vào thân thể mọi người.
“A”. “Á”. “Hự”. “Ặc”...
Cả trận mai rùa vỡ toang ra. Ai cũng bị cọc nhọn đâm trúng. Nhất là Nguyễn Văn Chiến và vệ sĩ ở trong bị thương càng nặng hơn. Mọi người tuôn trào thể lực toàn thân để gia tăng phòng thủ nhưng đối phương đẳng cấp cao hơn họ, ai cũng bị cọc nhọn bằng đất cứng đâm xuyên vào da thịt. Có người bị đâm vào chân, có người bị đâm vào mông, có ngưới bị đâm vào lưng. Đặc biệt là bốn người Nguyễn Văn Chiến đã trọng thương rồi còn bị bồi thêm vào bụng và ngực.
Trình độ tổn thương mọi người khác nhau nhưng tựu chung lại sau một đòn hiểm ác của Rock, những vệ sĩ còn chiến đấu được không quá năm người. Nguyễn Văn Chiến xem như tạm phế. Ba người trọng thương giống anh có hai người hấp hối, yếu ớt nằm trong tay đồng đội.
“Fuck you Rock, không thấy tao đang ở phía trên à.” Dị nhân kim cương đang đứng phía trên trận mai rùa cũng bị cọc nhọn đâm trúng cho vỡ một mảnh kim cương.
Rock nhún nhún vai bất đắc dĩ. Gọi trợ giúp cũng là ngươi giờ lại trách ta cái gì, đặc thù chiến đấu của ta đâu phải ngươi không biết chứ, còn ở lại đó ăn đạn lạc thì ráng chịu.
Năm người còn di chuyển được vội kéo 6 người còn lại chạy đi. Nguyễn Văn Chiến được một vệ sĩ ôm lấy một cách nhẹ nhàng bỏ chạy. Anh ta quay đầu lại trừng lớn con mắt lo sợ. Bởi vì anh chàng nhìn thấy tên dị nhân hệ điện cười tàn nhẫn nhìn các vệ sĩ, bàn tay hắn cầm hai thanh lao bằng điện chớp nổ tí tách, bàn chân hắn cũng được bao bọc trong điện quang, nhìn như đang mang một đôi giày bằng điện vậy.
Tên này hạ tấn lấy lực làm màu, bởi lẻ việc phóng hai cây lao điện không cần phải dùng lực mà hắn có thể điều khiển bay trong không trung trong một phạm vi nhất định. Hai tay hắn vun đi, hai cây lao điện phóng thẳng vào hai vệ sĩ. Không dừng lại ở đó, hắn còn vun đá hai chân, từ bàn chân phóng ra thêm năm đoàn điện lực như những trái banh. Tất cả bay đi tốc độ rất nhanh, điều đánh trúng lên năm vệ sĩ còn di chuyển được. Vốn năm người có thể né được nhưng vì phải mang theo nhóm Nguyễn Văn Chiến đang trọng thương nên không né kịp.
“Aaa”.
“Aaaa”.
Tất cả vệ sĩ điều bị điện giật tê liệt khụy xuống tại chỗ. Tên dị nhân kim cương và tên dị nhân cường lực khác đang biến hình y như một con cương thi với làm da xám xịt thấy vậy liền lao lên với ý định kết liễu tràng chiến đấu lần này.
Tên kim cương nhảy lên cao từ xa phóng tới, bàn tay biến thành bén nhọn khôn tả, nhắm thẳng vào đầu Nguyễn Văn Chiến đâm tới. Tên cương thi móng tay giống như móng vuốt, vừa cứng vừa nhọn, hắn ta di chuyển cũng y như cương thi trong phim, hai chân đơ ra, nhảy tưng thật cao rồi hạ xuống sau lưng một vệ sĩ khác. Móng vuốt nhọn cũng đưa ra cắm vào sọ vệ sĩ này.
Viu….
Oành…
Phầm…
Từ xa trên trời cao hai luồng sáng màu xám xanh to bằng ba ngón tay em bé hợp lại bắn thẳng tới như sét đánh, thế không thể đỡ. Tên cương thi đang hưng phấn vì sắp lấy mạng được kẻ địch liền bị bắn xuyên sọ chết ngay tại chỗ. Tên kim cương cũng bị bắn xuyên phổi từ sau ra trước, lực va chạm đánh hắn bay lướt qua đầu Nguyễn Văn Chiến, đâm sầm vào cổng khu xưởng, đâm xuyên bay ra ngoài không rõ sống chết.
Tên dị nhân hệ điện và hệ thổ giật bắn cả người vội nhìn lên trời liền thấy hai tia sáng đang bay thẳng đến mình.
“Ực...” Tên thổ hệ nuốt nước miếng, mở to mắt sợ hãi nhìn tên hệ điện cũng bị một phát xuyên não, ngã cái rật nằm ngay đơ tại chỗ. Thật hú vía, may mà mình dựng bức tường đất kịp thời, không thì cũng nối gót theo… Ặc… Sao tay mình lại có máu?
Hắn ta nhìn xuống thì thấy từ cổ mình có máu tuôn ra xối xả, nhìn lên lại thì thấy bức tường hệ thổ mà hắn dựng lên để núp có một cái lỗ nhỏ xuyên qua. Mắt hắn trừng lên như muốn nứt. Cổ họng ục ục mấy tiếng, mắt mờ dần, ngã gục tại chỗ một cách nhanh chóng.
Không đến 5 giây, bốn tên dị nhân bị bắn lén, ba chết một trọng thương. Trừ tên dị nhân đã biến thân hoàn toàn là kim cương thì ba tên khác còn ở trạng thái người thường điều bị tiễn vong, kể cả tên cương thi cũng còn ở phạm vi máu thịt cũng không thoát được.
Lục Hồng Huấn cùng nhóm vệ sĩ cứu viện xuất hiện từ xa trên bầu trời. Bên cạnh anh ta là một vệ sĩ đang cầm một khẩu súng kỳ lạ trên tay. Quay quanh vệ sĩ này là các vệ sĩ khác đang tuôn trào linh lực màu xanh, màu đỏ và không màu tụ họp vào cây súng đó.
Bốn phát bắn chí mạng chính là từ khẩu súng này bắn ra. Một loại linh khí cao cấp dựa theo thiết kế ở Pháp Giới pha trộn với Khoa Giới mà sáng tạo ra. Nó ngoài trừ gia tăng gấp ba sát thương và có khả năng thu nạp không giới hạn năng lượng để đè nén bắn ra thành tia năng lượng chết chóc có sức xuyên thấu cực mạnh thì không còn khả năng gì khác, không thể lên cấp theo chủ nhân, thậm chí đến nhận chủ cũng không thể, là loại vũ khí bất kỳ ai cũng có thể lấy dùng được, miễn là có năng lượng cung cấp cho nó.
Thứ này là Nhiễm Nam đã ước ra để trang bị cho các vệ sĩ khi làm nhiệm vụ, có hơn mười cây như vậy. Sỡ dĩ nó được xếp loại là cao cấp cũng là nhờ khả năng thu nạp năng lượng vô hạn của mình, càng nạp nhiều thì sát thương càng cao, tia sáng bắn ra sẽ tạo ra lực xuyên thấu gấp ba lần cùng với thuộc tính năng lượng đã nạp vào nó.
Bốn tia sáng vừa rồi ngoài trừ xuyên thấu cực mạnh thì còn mang theo sức nóng và sức lạnh mãnh liệt, còn có lực xoắn nát của phong hệ linh lực. Ba cái xác dưới sân khu xưởng bị bắn vừa rồi lúc này đã bốc cháy một phần cơ thể, một phần bị đông lạnh. Cả cơ thể của chúng chia thành hai phần xanh đỏ khác biệt.
Nguyễn Văn Chiến thở phào một hơi. Cứu viện cuối cùng cũng đến kịp.
“Khốn kiếp, cút xuống đây” Lần này không phải là tên cuồng bạo Black Donkey hét lên mà là tên điềm tĩnh Black Monkey nổi bạo. Hắn nhìn đám người Lục Hồng Huấn tuốt trên trời cao gần 400 mét, như mấy cái chấm nhỏ trên không trung mà hét. Một tay đưa lên, khói lạnh bắt đầu tỏa ra.
“...” Lục Hồng Huấn mắt lạnh nhìn xuống, đây là tên phải giết không được để hắn tập trung về bên cạnh tên John đây sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.