Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ
Chương 36
Duyên Thủy Vân
10/05/2021
Thời điểm nhận được thiệp mời từ lễ đấu giá, Lam Băng có chút bất ngờ. Đương nhiên, không phải bất ngờ vì thời gian của lễ đấu giá - thời gian của buổi đấu giá trùng hợp rơi vào ngày cuối cùng của buổi triển lãm "Dồi giàu mà bần cùng" của Thủy tiểu thư. Chuyện này thì người trong giới hội họa đều biết, mặc dù Lam Băng không phải người trong giới, nhưng ai bảo bạn gái của nàng là người trong đó đây?
Cũng không phải ngạc nhiên vì được mời – cùng người yêu xuất hiện trong những trường hợp quan trọng, không có gì ngạc nhiên. Lại càng không phải vì thời gian mà bất ngờ - cách ngày kết thúc lễ đấu giá còn đến ba ngày đâu. Mà bất ngờ bởi vì chính thư mời.
Đây là một bức thư mời được chế tác vô cùng tinh mỹ gần như tuyệt đối, nội dung ngắn gọn lời mời thành ý tất cả đều được viết bằng bút lông, chữ viết xinh đẹp, thậm chí còn xưng hô nàng là "đạo diễn Lam Băng tôn kính". Nhưng, lạc khoản không phải tên Thủy Nhạc. Đây thoạt nhìn là một bức thư mời hết sức trang trọng từ hội đấu giá đến một vị đạo diễn nổi danh nào đó, chỉ thế không hơn.
Lam Băng cũng không định hỏi nhiều, chỉ tự mình sắp xếp thời gian. Đối với chuyện này Thủy Nhạc cũng không hề nhắc tới, nàng chỉ cần đến đó là được, nói không chừng đến đó sẽ gặp được Thủy Nhạc, lúc ấy mọi người xung quanh sẽ khách khí gọi em ấy "Thủy tiểu thư"... Nàng thực chờ mong.
Một buổi đấu giá nghệ thuật chuyên nghiệp, so với những buổi đấu giá từ thiện trong giới giải trí hoàn toàn khác nhau. Trước lễ không có biểu diễn ca múa linh đình, trong lễ không có ký giả quay phim, sau lễ cũng không có ăn uống giao lưu. Lam Băng tuy không phải lần đầu tiên tham dự, nhưng là lần đầu tiên thành kính đến tham dự. Đương nhiên, nàng cũng không mua tranh, bởi vì nàng không cần mua tranh để đổi lấy vé mời, mà là vị khách đặc biệt được sư huynh của Thủy tiểu thư mời vào... Giờ phút này, vị sư huynh trong truyền thuyết kia đang đứng bên cạnh nàng.
Sư huynh, có chút... nghiêm trang. Nghiêm trang, giống như phu tử thời cổ, nhưng kỳ thật so với Lam Băng không nhiểu ít tuổi. Có lẽ lớn hơn một chút, ân, thực trẻ tuổi. Thời điểm nhìn thấy anh ta, không biết thế nào Lam Băng lại nhớ đến lần trước nhất thời xúc động nhắc với Thủy Nhạc phải chính thức gặp mặt sư huynh cảm ơn vì đã chăm sóc bạn gái mình, vì thế thành thực nói: "Thủy Nhạc luôn nói với em sư huynh rất lợi hại, hôm nay rốt cuộc gặp được anh. Em ấy cũng thật may mắn, cảm ơn sư huynh vẫn luôn giúp đỡ em ấy!"
Không nghĩ tới sư huynh lại nói: "Phải cảm ơn em mới đúng, nếu không phải vì em, mọi người sẽ không có cơ hội thưởng thức nhiều tác phẩm xuất sắc như vậy." Nói xong cũng không cần Lam Băng đáp lại, dẫn nàng vào hội trường.
Lam Băng mơ hồ có thể hiểu được ý anh ta, lại cảm thấy không hoàn toàn như ý mình đã nghĩ, mang theo một chút nghi hoặc, mãi đến khi hội đấu giá sắp chấm dứt.
Lễ đấu giá tiến hành rất thuận lợi, bức tranh cuối cùng "Mưa gió sắp đến" vẩy mực nước từ trên núi chảy xuống, lấy một ngàn hai trăm vạn thành giao như dấu chấm tròn hoàn mỹ kết thúc buổi đấu giá. Đây là bức họa có giá trị cao nhất của Thủy tiểu thư cho đến thời điểm hiện giờ, cũng là tác phẩm duy nhất có giá trị vượt một trăm ngàn vạn. Lam Băng cảm thấy cùng chung tự hào, vì bức "Mưa gió sắp đến" này, nàng cùng cô xối một trận mưa rừng giàn giụa.
Ngày đó quay phim trên đỉnh núi. Bọn họ ở cũng không phải đỉnh núi cao nhất trong rặng núi này, nhưng là nơi có tầm nhìn trống trải nhất. Từ vách núi nhìn ra xa, có thể thu vào tầm mắt tất cả đồi núi cùng thung lũng bốn phương.
Mưa trên núi, luôn khó mà phòng. Mây đen cùng gió lạnh đột nhiên xuất hiện, không khí dần xơ xác tiêu điều. Đoàn phim bắt đầu cuống quýt thu dọn. Lam Băng cũng cùng đoàn phim bận rộn, thời điểm dọn gần xong, mắt thấy mưa to sắp đến, nàng đưa mắt tìm một vòng trong đám người lại không nhìn thấy Thủy Nhạc. Lúc này có người vỗ vỗ vai nàng, thợ quay phim vô cùng lo lắng chỉ chỉ về phía vách núi: "Từ vừa bắt đầu liền đứng ở đó, chưa từng nhúc nhích."
Lam Băng đột nhiên quay đầu nhìn về phía vách núi, Thủy Nhạc đang yên lặng đứng trên vách núi cách vài thước xa, đưa lưng về phía mọi người, không rõ mặt. Gió càng lúc càng lớn, mái tóc dài lay động trong gió, tay áo tung bay, phảng phất di thế độc lập.
Buông đồ vật trong tay, Lam Băng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đi về phía Thủy Nhạc. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nàng đi đến cách một bước xa liền dừng lại, cũng không gọi cô quay lại, cứ như vậy yên lặng đứng sau lưng, tầm tay có thể chạm đến thân thể cô.
Thủy Nhạc tựa hồ không hề phát giác, thể giới im lặng đến chỉ còn tiếng gió phần phật.
Mưa bắt đầu rơi, đầu tiên là từng giọt từng giọt to như hạt đậu, lặng im nện trên người, dần dần rõ ràng đến có thể nghe thấy âm thanh chúng gõ lá cây, tảng đá, càng ngày càng dày đặc. Mặt đất bị nước che phủ nhanh chóng trở nên ẩm ướt.
Không biết ai từ nơi trú mưa chạy lại, đưa cho Lam Băng một cây dù lớn, lại vội vàng xoay người trở về. Lam Băng ngay cả cảm ơn cũng chưa kịp nói, mở ô ra, đi đến bên cạnh Thủy Nhạc, đem ô bao phủ lên hai người. Mưa to như trút nước.
Mưa không ngừng rơi trên ô che dọc theo hình cung bên ngoài rơi xuống, từng viên từng viên sâu thành chuỗi hạt, bên trong màn mưa, thế giới riêng thành một bối cảnh.
Lam Băng rốt cục thấy rõ biểu hiện trên mặt Thủy Nhạc, không buồn không vui, như là chăm chú ngắm nhìn rừng núi phía xa, lại phảng phất xuyên thấu qua màn mưa dày đặc, nhìn về nơi xa xăm nào đó.
Chờ đến khi nước trên mặt đất ướt gấu quần Lam Băng, mưa bụi tung tóe văng vào trong thấm ướt bả vai nàng, Thủy Nhạc mới bất ngờ xoay người, liền đụng vào ánh nhìn chăm chú của nàng.
Thủy Nhạc hơi ngạc nhiên, lát sau lại tự nhiên mà vậy kéo lấy cánh tay cầm dù của Lam Băng, thân mật ghé sát vào nàng, nói: "Em muốn vẽ tranh!"
"Cảm ơn sự có mặt của mọi người, cùng với sự yêu mến với các tác phẩm của Thủy tiểu thư!" Không biết lúc nào sư huynh đã đến trước đài đấu giá: "Đồng thời tỏ vẻ xin lỗi, vì Thủy tiểu thư không thể đến hiện trường, thật sự phi thường ngượng ngùng!"
Lam Băng lấy lại tinh thần, nghe được phía sau có người vui đùa: "Chúng tôi đã quen rồi. Thủy tiểu thư không xuất hiện cũng tốt, nhỡ đâu là một vị hán tử thô kệch, không chừng chúng tôi sẽ không thể chấp nhận ~ " làm mọi người cười vang.
"Tất nhiên là không." Sư huynh nghiêm trang phản bác, sau đó nhanh chóng dời đi đề tài: "Tin tưởng tất cả mọi người đều chú ý, trong các tác phẩm hệ liệt chủ đề "Dồi dào mà bần cùng" của buổi bán đấu giá hôm nay, thiếu một bức tranh." Vừa dứt lời, trên màn hình liền xuất hiện bức tranh Lam Băng cầu mà không được kia. Mọi người đang ngồi bắt đầu châu đầu ghé tai.
Lam Băng không tự giác ưỡn thẳng eo, nàng thực muốn biết, Thủy Nhạc muốn tặng bức họa này cho ai. Nàng thừa nhận, nàng từng có một chút như vậy, canh cánh trong lòng.
"Tin tưởng hôm nay không ít người là vì nó mà đến, nhưng đáng tiếc là, trước khi bức tranh này hoàn thành, Thủy tiểu thư cũng đã đem nó tặng cho một vị bằng hữu." Thừa nước đục thả câu hiển nhiên không phải đam mê của sư huynh, vì thế trong màn hình một góc nào đó không ngừng được phóng to, đến khi có thể thấy được rõ ràng chữ ký phiêu dật của Thủy tiểu thư, cùng với một câu đề tặng mơ hồ hồ giấu bên dưới tầng tầng nước màu: Thân tặng đạo diễn Lam Băng thân yêu nhất.
Lam Băng dùng lực nhéo nhéo lòng bàn tay mình. Nàng vẫn không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm hàng chữ kia, đem hết toàn lực khống chế phản ứng của mình. Thân yêu nhất, đạo diễn Lam Băng. Đây rõ ràng là một câu tình thoại! Nhưng là, hiện tại nàng cũng không đến mức không thể làm bộ như đây chỉ là một cách dùng từ lễ phép!
Lam Băng còn đang âm thầm thiên nhân giao chiến, sư huynh lại mảy may không thể hiểu cho tâm tình của nàng. "Chúng tôi thực vinh hạnh chào đón sự góp mặt của đạo diễn Lam Băng." Đợi đến khi Lam Băng cùng mọi người chào hỏi, mới nói tiếp: "Vài ngày trước đây, đạo diễn Lam Băng vừa công chiếu tác phẩm mới nhất, tên gọi "Cô giáo của em. Đây là bộ phim công ích xã hội dùng để tưởng niệm một vị giáo viên ở vùng núi, do phòng làm việc của đạo diễn Lam Băng độc lập đầu tư, hơn nữa sẽ dùng toàn bộ lợi nhuận xây dựng lại trường học tại vùng núi, cũng thành lập một quỹ từ thiện cùng tên." Sư huynh nghiêm túc giới thiệu đầy đủ giá trị bộ phim.
"Đây cũng là lý do lần này Thủy tiểu thư sáng tác liên tục hơn ba mươi tác phẩm, cũng tổ chức riêng một buổi đấu giá. Linh cảm của các tác phẩm chủ đề "Dồi giàu mà bần cùng" toàn bộ đều xuất hiện trong lúc quay phim. Căn phòng hai người này, cũng chính là nơi mà đạo diễn Lam Băng sinh sống trong hơn một năm quay phim ở vùng núi nghèo khó kia."
Toàn trường ồ lên. Lan Băng ngồi ở chỗ kia, thong dong tự nhiên nhận lấy ánh mắt hàm nghĩa đến từ bốn phương tám hướng, im lặng chờ đợi những lời tiếp theo.
"Dưới đây là lời nhắn của Thủy tiểu thư." Quả nhiên, sư huynh mở ra tờ giấy đang cầm trên tay, giơ giơ lên trước mặt mọi người, sau đó bắt đầu đọc lên từng câu từng chữ: "Đạo diễn Lam Băng nói nếu số người xem khả quan, sẽ có thể thành lập một quỹ từ thiện, còn nói nhưng mà những loại phim này bình thường đều rất ít người xem. Cứ việc tôi đã biết đây chỉ là những lời khiếm tốn của cô ấy, nhưng không khỏi nghĩ đến phải làm chút gì ngoài bộ phim để ủng hộ cô ấy, dù sao trong lúc quay phim tôi cũng không giúp được gì cả, thật không hiểu chút nào a." Lúc sư huynh đọc đến chữ "a", Lam Băng thiếu chút nữa bị vẻ mặt cứng ngắt của anh ta chọc cười ra tiếng, nhưng làm thế nào cũng cười không nổi: "Cũng may tôi vẫn còn chút tài nghệ. Cho nên quyết đã định tổ chức buổi đấu giá này, toàn bộ tiền thu được hôm nay sẽ quyên góp cho quỹ từ thiện "Cô giáo em", bày tỏ tấm lòng biết ơn với tất cả thầy cô giáo miền núi. Đối với đạo diễn Lam Băng, không cầu đưa thang sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chỉ cầu dệt hoa trên gấm."
Đến đây bầu không khí đã rất nóng, Lam Băng xuyên qua hiện trường đầy tiếng vỗ tay và tán thưởng, nhận lấy toàn bộ lời chúc mừng, thuần thục bày ra mị lực của "đạo diễn Lam Băng", nhưng làm sao cũng không thể xóa đi chút u sầu trong lòng. Làm sao mà được chứ, cô không chỉ nói với nàng một câu tình thoại, mà còn vì nàng viết một phong thư tình....
"Đây là con tự dịch?"
"Vâng, đến lúc đó có thể dựa theo nhạc phổ lại sửa lại lần nữa."
"Dùng cho Album mới?"
"Không phải, con không định thu bài này cho Album mới. Chỉ là bản thân rất thích bài thơ này, nên muốn viết lại thành nhạc, hát cho người nào đó nghe... Cho nên lão sư cứ tùy ý mà làm, không cần vội, cũng không phải không nó không thể, chủ yếu xem tâm trạng lão nhân gia ngài đi!"
"Ha ha, được rồi, vậy cứ để đây, xem tâm trạng chú đi!" Hoài Bắc cất kỹ bảng chép tay, thấy Thủy Nhạc có vẻ nói chính sự xong không có việc gì làm, thuận miệng hỏi: "Có hứng thú giúp chú ghi âm một chút không?"
"Được a!" Thủy Nhạc không cần nghĩ liền đồng ý, thậm chí còn có vẻ vô cùng hứng thú.
Đợi đến khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Thủy Nhạc cùng Hoài Bắc và một số nhân viên đi đến phòng ghi âm, điện thoại của Lam Băng đột nhiên gọi lại đây.
"Lam."
"Đã nhận được hoa của em."
"Cáp?"
"Không phải em nói muốn vì chị dệt hoa trên gấm sao, chị đã nhận được."
Thủy Nhạc thả chậm bước chân, tươi cười theo khóe miệng kéo dài đến đáy mắt: "Bán đấu giá kết thúc rồi?"
"Chị đang ở dưới lầu nhà em."
"A? Nhưng mà, hiện tại em cũng không ở nhà nha... Em đã hứa giúp Hoài Bắc lão sư ghi âm, phải đến tối mới có thể trở về. Chị... ở nhà chờ em?"
Điện thoại bên kia trầm mặc hơn mười giây, mới truyền tới thanh âm âu sầu của Lam Băng: "Chị muốn gặp em, ngay bây giờ."
Thủy Nhạc sửng sốt dừng chân, nắm di động nhất thời không nói nên lời. Cô chưa bao giờ nghe giọng nàng trầm thấp đến thế, cố chấp mà mạnh mẽ, không cho cự tuyệt. Trong lòng Thủy Nhạc không tự giác hiện lên vẻ mặt Lam Băng giờ phút này, ánh mắt nàng nhất định là ám trầm, áp lực cất giấu u quang. Thật lâu trước đây nàng đã thường xuyên nhìn cô như thế, nhưng cô lại luôn bị ôn nhu bên môi nàng mê hoặc tầm mắt, chỉ lo hưởng thụ ôn nhu từ nàng.
"Được, em lập tức trở về."
Thủy Nhạc gác điện thoại, hít một hơi, đuổi theo Hoài Bắc, vẻ mặt phi thường xin lỗi, lời giải thích đến khóe miệng lại khó có thể nói ra.
Hoài Bắc hiểu được, không quá để ý nói: "Lam Băng có chuyện sao? Vậy con đi trước đi, hôm khác lại đến ghi âm."
Thủy Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng rất để ý, đối với các nhân viên công tác bên cạnh cúi đầu giải thích: "Thật sự ngượng ngùng, xin lỗi xin lỗi, làm mọi người chuẩn bị lâu như vậy, chậm trễ thời gian của mọi người!"
Mọi người đều tỏ vẻ có thể hiểu được: "Không sao không sao, dù sao đều phải chuẩn bị ~ "
"Cảm ơn, ngày mai con nhất định sẽ đến." Sau đó nhìn Hoài Bắc bổ sung một câu: "Sau này nếu lão sư cần demo, con sẽ vô điều kiện làm giúp."
Hoài Bắc nở nụ cười, ôn hòa phụ họa: "Ha ha, vậy thì tốt rồi, tái ông mất ngựa a ~ "
"Nhờ họa được phúc a!"
"Bọn anh cũng nghe, Thủy Nhạc đại nhân không được nuốt lời đó!"
Cũng không phải ngạc nhiên vì được mời – cùng người yêu xuất hiện trong những trường hợp quan trọng, không có gì ngạc nhiên. Lại càng không phải vì thời gian mà bất ngờ - cách ngày kết thúc lễ đấu giá còn đến ba ngày đâu. Mà bất ngờ bởi vì chính thư mời.
Đây là một bức thư mời được chế tác vô cùng tinh mỹ gần như tuyệt đối, nội dung ngắn gọn lời mời thành ý tất cả đều được viết bằng bút lông, chữ viết xinh đẹp, thậm chí còn xưng hô nàng là "đạo diễn Lam Băng tôn kính". Nhưng, lạc khoản không phải tên Thủy Nhạc. Đây thoạt nhìn là một bức thư mời hết sức trang trọng từ hội đấu giá đến một vị đạo diễn nổi danh nào đó, chỉ thế không hơn.
Lam Băng cũng không định hỏi nhiều, chỉ tự mình sắp xếp thời gian. Đối với chuyện này Thủy Nhạc cũng không hề nhắc tới, nàng chỉ cần đến đó là được, nói không chừng đến đó sẽ gặp được Thủy Nhạc, lúc ấy mọi người xung quanh sẽ khách khí gọi em ấy "Thủy tiểu thư"... Nàng thực chờ mong.
Một buổi đấu giá nghệ thuật chuyên nghiệp, so với những buổi đấu giá từ thiện trong giới giải trí hoàn toàn khác nhau. Trước lễ không có biểu diễn ca múa linh đình, trong lễ không có ký giả quay phim, sau lễ cũng không có ăn uống giao lưu. Lam Băng tuy không phải lần đầu tiên tham dự, nhưng là lần đầu tiên thành kính đến tham dự. Đương nhiên, nàng cũng không mua tranh, bởi vì nàng không cần mua tranh để đổi lấy vé mời, mà là vị khách đặc biệt được sư huynh của Thủy tiểu thư mời vào... Giờ phút này, vị sư huynh trong truyền thuyết kia đang đứng bên cạnh nàng.
Sư huynh, có chút... nghiêm trang. Nghiêm trang, giống như phu tử thời cổ, nhưng kỳ thật so với Lam Băng không nhiểu ít tuổi. Có lẽ lớn hơn một chút, ân, thực trẻ tuổi. Thời điểm nhìn thấy anh ta, không biết thế nào Lam Băng lại nhớ đến lần trước nhất thời xúc động nhắc với Thủy Nhạc phải chính thức gặp mặt sư huynh cảm ơn vì đã chăm sóc bạn gái mình, vì thế thành thực nói: "Thủy Nhạc luôn nói với em sư huynh rất lợi hại, hôm nay rốt cuộc gặp được anh. Em ấy cũng thật may mắn, cảm ơn sư huynh vẫn luôn giúp đỡ em ấy!"
Không nghĩ tới sư huynh lại nói: "Phải cảm ơn em mới đúng, nếu không phải vì em, mọi người sẽ không có cơ hội thưởng thức nhiều tác phẩm xuất sắc như vậy." Nói xong cũng không cần Lam Băng đáp lại, dẫn nàng vào hội trường.
Lam Băng mơ hồ có thể hiểu được ý anh ta, lại cảm thấy không hoàn toàn như ý mình đã nghĩ, mang theo một chút nghi hoặc, mãi đến khi hội đấu giá sắp chấm dứt.
Lễ đấu giá tiến hành rất thuận lợi, bức tranh cuối cùng "Mưa gió sắp đến" vẩy mực nước từ trên núi chảy xuống, lấy một ngàn hai trăm vạn thành giao như dấu chấm tròn hoàn mỹ kết thúc buổi đấu giá. Đây là bức họa có giá trị cao nhất của Thủy tiểu thư cho đến thời điểm hiện giờ, cũng là tác phẩm duy nhất có giá trị vượt một trăm ngàn vạn. Lam Băng cảm thấy cùng chung tự hào, vì bức "Mưa gió sắp đến" này, nàng cùng cô xối một trận mưa rừng giàn giụa.
Ngày đó quay phim trên đỉnh núi. Bọn họ ở cũng không phải đỉnh núi cao nhất trong rặng núi này, nhưng là nơi có tầm nhìn trống trải nhất. Từ vách núi nhìn ra xa, có thể thu vào tầm mắt tất cả đồi núi cùng thung lũng bốn phương.
Mưa trên núi, luôn khó mà phòng. Mây đen cùng gió lạnh đột nhiên xuất hiện, không khí dần xơ xác tiêu điều. Đoàn phim bắt đầu cuống quýt thu dọn. Lam Băng cũng cùng đoàn phim bận rộn, thời điểm dọn gần xong, mắt thấy mưa to sắp đến, nàng đưa mắt tìm một vòng trong đám người lại không nhìn thấy Thủy Nhạc. Lúc này có người vỗ vỗ vai nàng, thợ quay phim vô cùng lo lắng chỉ chỉ về phía vách núi: "Từ vừa bắt đầu liền đứng ở đó, chưa từng nhúc nhích."
Lam Băng đột nhiên quay đầu nhìn về phía vách núi, Thủy Nhạc đang yên lặng đứng trên vách núi cách vài thước xa, đưa lưng về phía mọi người, không rõ mặt. Gió càng lúc càng lớn, mái tóc dài lay động trong gió, tay áo tung bay, phảng phất di thế độc lập.
Buông đồ vật trong tay, Lam Băng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đi về phía Thủy Nhạc. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nàng đi đến cách một bước xa liền dừng lại, cũng không gọi cô quay lại, cứ như vậy yên lặng đứng sau lưng, tầm tay có thể chạm đến thân thể cô.
Thủy Nhạc tựa hồ không hề phát giác, thể giới im lặng đến chỉ còn tiếng gió phần phật.
Mưa bắt đầu rơi, đầu tiên là từng giọt từng giọt to như hạt đậu, lặng im nện trên người, dần dần rõ ràng đến có thể nghe thấy âm thanh chúng gõ lá cây, tảng đá, càng ngày càng dày đặc. Mặt đất bị nước che phủ nhanh chóng trở nên ẩm ướt.
Không biết ai từ nơi trú mưa chạy lại, đưa cho Lam Băng một cây dù lớn, lại vội vàng xoay người trở về. Lam Băng ngay cả cảm ơn cũng chưa kịp nói, mở ô ra, đi đến bên cạnh Thủy Nhạc, đem ô bao phủ lên hai người. Mưa to như trút nước.
Mưa không ngừng rơi trên ô che dọc theo hình cung bên ngoài rơi xuống, từng viên từng viên sâu thành chuỗi hạt, bên trong màn mưa, thế giới riêng thành một bối cảnh.
Lam Băng rốt cục thấy rõ biểu hiện trên mặt Thủy Nhạc, không buồn không vui, như là chăm chú ngắm nhìn rừng núi phía xa, lại phảng phất xuyên thấu qua màn mưa dày đặc, nhìn về nơi xa xăm nào đó.
Chờ đến khi nước trên mặt đất ướt gấu quần Lam Băng, mưa bụi tung tóe văng vào trong thấm ướt bả vai nàng, Thủy Nhạc mới bất ngờ xoay người, liền đụng vào ánh nhìn chăm chú của nàng.
Thủy Nhạc hơi ngạc nhiên, lát sau lại tự nhiên mà vậy kéo lấy cánh tay cầm dù của Lam Băng, thân mật ghé sát vào nàng, nói: "Em muốn vẽ tranh!"
"Cảm ơn sự có mặt của mọi người, cùng với sự yêu mến với các tác phẩm của Thủy tiểu thư!" Không biết lúc nào sư huynh đã đến trước đài đấu giá: "Đồng thời tỏ vẻ xin lỗi, vì Thủy tiểu thư không thể đến hiện trường, thật sự phi thường ngượng ngùng!"
Lam Băng lấy lại tinh thần, nghe được phía sau có người vui đùa: "Chúng tôi đã quen rồi. Thủy tiểu thư không xuất hiện cũng tốt, nhỡ đâu là một vị hán tử thô kệch, không chừng chúng tôi sẽ không thể chấp nhận ~ " làm mọi người cười vang.
"Tất nhiên là không." Sư huynh nghiêm trang phản bác, sau đó nhanh chóng dời đi đề tài: "Tin tưởng tất cả mọi người đều chú ý, trong các tác phẩm hệ liệt chủ đề "Dồi dào mà bần cùng" của buổi bán đấu giá hôm nay, thiếu một bức tranh." Vừa dứt lời, trên màn hình liền xuất hiện bức tranh Lam Băng cầu mà không được kia. Mọi người đang ngồi bắt đầu châu đầu ghé tai.
Lam Băng không tự giác ưỡn thẳng eo, nàng thực muốn biết, Thủy Nhạc muốn tặng bức họa này cho ai. Nàng thừa nhận, nàng từng có một chút như vậy, canh cánh trong lòng.
"Tin tưởng hôm nay không ít người là vì nó mà đến, nhưng đáng tiếc là, trước khi bức tranh này hoàn thành, Thủy tiểu thư cũng đã đem nó tặng cho một vị bằng hữu." Thừa nước đục thả câu hiển nhiên không phải đam mê của sư huynh, vì thế trong màn hình một góc nào đó không ngừng được phóng to, đến khi có thể thấy được rõ ràng chữ ký phiêu dật của Thủy tiểu thư, cùng với một câu đề tặng mơ hồ hồ giấu bên dưới tầng tầng nước màu: Thân tặng đạo diễn Lam Băng thân yêu nhất.
Lam Băng dùng lực nhéo nhéo lòng bàn tay mình. Nàng vẫn không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm hàng chữ kia, đem hết toàn lực khống chế phản ứng của mình. Thân yêu nhất, đạo diễn Lam Băng. Đây rõ ràng là một câu tình thoại! Nhưng là, hiện tại nàng cũng không đến mức không thể làm bộ như đây chỉ là một cách dùng từ lễ phép!
Lam Băng còn đang âm thầm thiên nhân giao chiến, sư huynh lại mảy may không thể hiểu cho tâm tình của nàng. "Chúng tôi thực vinh hạnh chào đón sự góp mặt của đạo diễn Lam Băng." Đợi đến khi Lam Băng cùng mọi người chào hỏi, mới nói tiếp: "Vài ngày trước đây, đạo diễn Lam Băng vừa công chiếu tác phẩm mới nhất, tên gọi "Cô giáo của em. Đây là bộ phim công ích xã hội dùng để tưởng niệm một vị giáo viên ở vùng núi, do phòng làm việc của đạo diễn Lam Băng độc lập đầu tư, hơn nữa sẽ dùng toàn bộ lợi nhuận xây dựng lại trường học tại vùng núi, cũng thành lập một quỹ từ thiện cùng tên." Sư huynh nghiêm túc giới thiệu đầy đủ giá trị bộ phim.
"Đây cũng là lý do lần này Thủy tiểu thư sáng tác liên tục hơn ba mươi tác phẩm, cũng tổ chức riêng một buổi đấu giá. Linh cảm của các tác phẩm chủ đề "Dồi giàu mà bần cùng" toàn bộ đều xuất hiện trong lúc quay phim. Căn phòng hai người này, cũng chính là nơi mà đạo diễn Lam Băng sinh sống trong hơn một năm quay phim ở vùng núi nghèo khó kia."
Toàn trường ồ lên. Lan Băng ngồi ở chỗ kia, thong dong tự nhiên nhận lấy ánh mắt hàm nghĩa đến từ bốn phương tám hướng, im lặng chờ đợi những lời tiếp theo.
"Dưới đây là lời nhắn của Thủy tiểu thư." Quả nhiên, sư huynh mở ra tờ giấy đang cầm trên tay, giơ giơ lên trước mặt mọi người, sau đó bắt đầu đọc lên từng câu từng chữ: "Đạo diễn Lam Băng nói nếu số người xem khả quan, sẽ có thể thành lập một quỹ từ thiện, còn nói nhưng mà những loại phim này bình thường đều rất ít người xem. Cứ việc tôi đã biết đây chỉ là những lời khiếm tốn của cô ấy, nhưng không khỏi nghĩ đến phải làm chút gì ngoài bộ phim để ủng hộ cô ấy, dù sao trong lúc quay phim tôi cũng không giúp được gì cả, thật không hiểu chút nào a." Lúc sư huynh đọc đến chữ "a", Lam Băng thiếu chút nữa bị vẻ mặt cứng ngắt của anh ta chọc cười ra tiếng, nhưng làm thế nào cũng cười không nổi: "Cũng may tôi vẫn còn chút tài nghệ. Cho nên quyết đã định tổ chức buổi đấu giá này, toàn bộ tiền thu được hôm nay sẽ quyên góp cho quỹ từ thiện "Cô giáo em", bày tỏ tấm lòng biết ơn với tất cả thầy cô giáo miền núi. Đối với đạo diễn Lam Băng, không cầu đưa thang sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chỉ cầu dệt hoa trên gấm."
Đến đây bầu không khí đã rất nóng, Lam Băng xuyên qua hiện trường đầy tiếng vỗ tay và tán thưởng, nhận lấy toàn bộ lời chúc mừng, thuần thục bày ra mị lực của "đạo diễn Lam Băng", nhưng làm sao cũng không thể xóa đi chút u sầu trong lòng. Làm sao mà được chứ, cô không chỉ nói với nàng một câu tình thoại, mà còn vì nàng viết một phong thư tình....
"Đây là con tự dịch?"
"Vâng, đến lúc đó có thể dựa theo nhạc phổ lại sửa lại lần nữa."
"Dùng cho Album mới?"
"Không phải, con không định thu bài này cho Album mới. Chỉ là bản thân rất thích bài thơ này, nên muốn viết lại thành nhạc, hát cho người nào đó nghe... Cho nên lão sư cứ tùy ý mà làm, không cần vội, cũng không phải không nó không thể, chủ yếu xem tâm trạng lão nhân gia ngài đi!"
"Ha ha, được rồi, vậy cứ để đây, xem tâm trạng chú đi!" Hoài Bắc cất kỹ bảng chép tay, thấy Thủy Nhạc có vẻ nói chính sự xong không có việc gì làm, thuận miệng hỏi: "Có hứng thú giúp chú ghi âm một chút không?"
"Được a!" Thủy Nhạc không cần nghĩ liền đồng ý, thậm chí còn có vẻ vô cùng hứng thú.
Đợi đến khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Thủy Nhạc cùng Hoài Bắc và một số nhân viên đi đến phòng ghi âm, điện thoại của Lam Băng đột nhiên gọi lại đây.
"Lam."
"Đã nhận được hoa của em."
"Cáp?"
"Không phải em nói muốn vì chị dệt hoa trên gấm sao, chị đã nhận được."
Thủy Nhạc thả chậm bước chân, tươi cười theo khóe miệng kéo dài đến đáy mắt: "Bán đấu giá kết thúc rồi?"
"Chị đang ở dưới lầu nhà em."
"A? Nhưng mà, hiện tại em cũng không ở nhà nha... Em đã hứa giúp Hoài Bắc lão sư ghi âm, phải đến tối mới có thể trở về. Chị... ở nhà chờ em?"
Điện thoại bên kia trầm mặc hơn mười giây, mới truyền tới thanh âm âu sầu của Lam Băng: "Chị muốn gặp em, ngay bây giờ."
Thủy Nhạc sửng sốt dừng chân, nắm di động nhất thời không nói nên lời. Cô chưa bao giờ nghe giọng nàng trầm thấp đến thế, cố chấp mà mạnh mẽ, không cho cự tuyệt. Trong lòng Thủy Nhạc không tự giác hiện lên vẻ mặt Lam Băng giờ phút này, ánh mắt nàng nhất định là ám trầm, áp lực cất giấu u quang. Thật lâu trước đây nàng đã thường xuyên nhìn cô như thế, nhưng cô lại luôn bị ôn nhu bên môi nàng mê hoặc tầm mắt, chỉ lo hưởng thụ ôn nhu từ nàng.
"Được, em lập tức trở về."
Thủy Nhạc gác điện thoại, hít một hơi, đuổi theo Hoài Bắc, vẻ mặt phi thường xin lỗi, lời giải thích đến khóe miệng lại khó có thể nói ra.
Hoài Bắc hiểu được, không quá để ý nói: "Lam Băng có chuyện sao? Vậy con đi trước đi, hôm khác lại đến ghi âm."
Thủy Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng rất để ý, đối với các nhân viên công tác bên cạnh cúi đầu giải thích: "Thật sự ngượng ngùng, xin lỗi xin lỗi, làm mọi người chuẩn bị lâu như vậy, chậm trễ thời gian của mọi người!"
Mọi người đều tỏ vẻ có thể hiểu được: "Không sao không sao, dù sao đều phải chuẩn bị ~ "
"Cảm ơn, ngày mai con nhất định sẽ đến." Sau đó nhìn Hoài Bắc bổ sung một câu: "Sau này nếu lão sư cần demo, con sẽ vô điều kiện làm giúp."
Hoài Bắc nở nụ cười, ôn hòa phụ họa: "Ha ha, vậy thì tốt rồi, tái ông mất ngựa a ~ "
"Nhờ họa được phúc a!"
"Bọn anh cũng nghe, Thủy Nhạc đại nhân không được nuốt lời đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.