Sở Vương Phi

Chương 18: Chọn lựa nha đầu

Ninh Nhi

19/11/2013

Sở Vương Phi

Thể loại: Ngôn tình, cổ trang, xuyên không

“Hồng Hương, hôm nay lão gia có về không?” Sau lần bị dạy dỗ kia, Tô Thanh thật sự là an phận rất nhiều.

Nàng ta không đi ra khỏi phòng, chỉ sai nha đầu cạnh mình đi ra ngoài, tìm mọi cách đưa Vân Huyền Chi tới Phong Hà Viên của mình.

Hồng Hương vừa mới bước vào phòng, nghe thấy Tô Thanh hỏi thì bước chân hơi chậm lại, cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt Tô Thanh, sợ hãi nhỏ giọng bẩm báo: “Bẩm Di nương, lão gia vừa về đã bị Liễu di nương mời tới Hương Hà Viên.”

“Choang...”

Một chén trà ngọc bích nháy mắt bay về phía Hồng Hương, dọa cho nha đầu này nửa bước cũng không dám tiến lên, chỉ đứng tại cửa phòng, hai tay bấu chặt lấy màn cửa bằng vải bông, ánh mắt rủ xuống, không dám nhìn tới Tô Thanh đang đầy vẻ hung ác ở trong phòng.

“Còn dám tránh? Không mau cút đi cho ta!”

Thấy Hồng Hương bị dạo tới mức thiếu chút nữa quỳ rạp xuống, lại nhớ lại câu trả lời vừa rồi, Tô Thanh chỉ cảm thấy cơn giận lại sôi trào lên. Hóa ra bản thân nàng bây giờ thất sủng, đến một con nha hoàn cũng dám nói với nàng như thế!

Nghĩ tới đó, Tô Thanh lập tức nhổ cây trâm bạc khảm ngọc ở trên đầu ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó tới gần Hồng Hương, túm lấy đầu của a hoàn này, tay kia cầm cây trâm sắc nhọn đâm tới má của Hồng Hương.

“Di nương... Di nương... Tha mạng...” Chưa tới nửa khắc, máu đã be bét hai bên má của hồng Hương. Hồng Hương đau quá, không chịu nổi bèn lên tiếng cầu xin tha thứ.

Tô Thanh thực sự muốn trút giận nên liếc mắt nhìn vú Vương ở bên cạnh. Vú Vương lập tức tiến tới, một tay đè Hồng Hương đang vặn vẹo thân mình không ngừng, một tay túm lấy búi tóc của Hồng Hương, ép nha đầu này phải ngẩng mặt lên để Tô Thanh có thể dễ dàng đánh phạt nàng.

“Tiện nhân, còn dám gọi Di nương sao? Phu nhân của chúng ta chính là người được Tướng gia yêu chiều nhất, trong phủ ai dám bất kính? Ngươi tốt thật, còn dám học khẩu khí ở nơi khác, còn dám gọi phu nhân như thế ư?”

Vú Vương vừa mắng, chân phải cũng không nhàn rỗi, ra sức đá vào hông của Hồng Hương. Hồng Hương đau đớn, nước mắt như mưa nhưng cũng không dám la hét quá lớn, chỉ có thể đau khổ van xin.



“Vú Vương, đánh cho ta. Dạy dỗ nó, để xem lần sau nó còn dám hay không?”

Đánh chửi mệt, Tô Thanh đá một cái vào ngực trái của Hồng Hương, sau đó đưa cây trâm cho vú Vương, bản thân lại ngồi về chỗ cũ cầm chén trà lên, bình tâm tĩnh khí uống một ngụm!

Vú Vương cũng bồi thêm một cú đá, sau đó để mặc Hồng Hương nằm bẹp trên đất, lúc này mới chỉnh trang lại quần áo trên người, móc khăn lục trong người ra lau vết máu trên trâm bạc, sau đó cẩn thận cài lại lên tóc Tô Thanh, rồi mở miệng nói:

“Phu nhân, tiểu tiện nhân Liễu Hàm Ngọc kia rõ ràng là đang lợi dụng phu nhân bị cấm túc nửa tháng, mới mấy ngày mà đã định câu dẫn lão gia rồi! Lại còn Khởi La Viên nữa, chúng ta không thể ngồi chờ chết được!”

Tô Thanh lẳng lặng nghe vú Vương nói, đối với vị vú nuôi theo mình tới từ Tô phủ này, Tô Thanh vô cùng coi trọng, bởi vậy sau khi vú Vương nói xong, nàng cũng gật đầu đồng tình.

“Vú yên tâm, ta sẽ không cho hai con tiện nhân đó được vừa lòng đẹp ý đâu!” Đặt chén trà lên bàn làm nó sánh cả nước ra ngoài, Tô Thanh híp mắt lại, âm hiểm nói: “Hừ, bọn chúng cho rằng lấy được quyền trong tay ta thì tướng phủ này là của chúng sao? Cũng quá mơ tưởng rồi!”

“Đúng vậy, bọn chúng cho rằng hiện tại đã nắm tướng phủ trong tay, lại không biết rằng tướng phủ này chân chính là do phu nhân nắm. Chỉ là, lần này phu nhân và Đại tiểu thư va chạm, phu nhân có nhận ra Đại tiểu thư thực sự là khác trước rất nhiều hay không? Nô tỳ phỏng đoán, người này tính tình đột nhiên thay đổi, có phải là do quỷ nhập hay không?” Thấy Hồng Hương vẫn còn đang bưng mặt tỉ tê khóc dưới nền nhà, vú Vương liếc mắt nhìn rồi tới gần Tô Thanh, thấp giọng nói!

Vú Vương thấy ánh mắt Tô Thanh sáng ngời, một nét tàn nhẫn hiện ra, khóe miệng không ngừng cười lạnh, gật gật đầu:

“Lời này của vú đúng là nhắc nhở ta! Vân Thiên Mộng từ sau khi xảy ra chuyện ở trong cung tới nay đúng là rất khác. Trong cung không thiếu quỷ chết oan, hoặc là nàng có mang đồ vật không hay nào đó vào Tướng phủ rồi!”

Suốt hai ngày nay, Tô Thanh ngẫm nghĩ tìm cho ra sai lầm của Vân Thiên Mộng. Nhưng Vân Thiên Mộng lại vô cùng giảo hoạt, suốt ngày chỉ ở trong Khởi La Viên, còn bản thân mình thì đang bị cấm túc, muốn bắt lấy sơ hở của Vân Thiên Mộng đúng là không dễ.

Mà vú Vương vừa nói đã khiến Tô Thanh bắt ngay được điểm yếu.

Rốt cuộc, sự thay đổi của Vân Thiên Mộng gần đây cũng khiến cho Vân Huyền Chi cảm thấy giật mình nên chắc chắn điều mình nói sẽ làm Vân Huyền Chi tin tưởng không một chút nghi ngờ gì!

Cho nên Liễu Hàm Ngọc và Vân Yên tưởng bản thân thông minh, tìm được chỗ dựa vững chắc mà không biết chỗ dựa này nửa điểm cũng không đáng tin. Đợi tới lúc đó, xem Vân Huyền Chi sẽ xử lý các nàng như thế nào?

Tưởng tượng như thế, Tô Thanh lạnh lùng cười, ngoắc tay ra hiệu cho vú Vương tới gần sau đó thấp giọng phân phó.



“Tiểu thư, Tam tiểu thư tới!”

Liễu Hàm Ngọc cuối cùng vẫn nghe lời Vân Thiên Mộng, thời gian này, thời gian Vân Yên tới Khởi La Viên còn nhiều hơn là thời gian dành cho Liễu Hàm Ngọc ở Hương Hà Viên.

Nghe Mộ Xuân nhắc nhở, Vân Thiên Mộng buông bút lông trong tay ra, hai tay nhấc tờ giấy đã viết lên, nhẹ nhàng thổi mực còn ướt ở bên trên, sau đó đưa cho Thủy Nhi ở bên cạnh, cầm lấy cái khăn ướt Băng Nhi đưa cho, lau tay sạch sẽ, cuối cùng nàng mới ra khỏi phòng.

Vân Yên thấy Vân Thiên Mộng lại gần thì lập tức đứng lên, cung kính cúi chào Vân Thiên Mộng: “Tỷ tỷ!”

“Yên Nhi tới rồi à, ngồi đi!” Vân Thiên Mộng cười nói, ánh mắt quét tới một bà vú đứng ở bên cạnh Vân Yên.

Chỉ thấy bà vú này đã đứng tuổi, tóc mai đen đã điểm bạc không ít, da mặt cũng xuất hiện nếp nhăn, ăn mặc mộc mạc không hề giống với những bà vú khác trong phủ, chỉ là trong đôi mắt lại ẩn chưa một cái nhìn sắc sảo.

Vân Thiên Mộng âm thầm dò xét một phen, chỉ thấy bà vú này chưa từng xuất hiện ở trong ký ức nên cũng chỉ cười mà không nói gì, chờ Vân Yên mở miệng trước.

“Tỷ tỷ, mấy ngày nay mẹ bận rộn với việc nhà nên không tới thỉnh an tỷ tỷ được, mong tỷ tỷ thứ lỗi!”

Vân Yên cũng là một cô gái thông minh, đợi Vân Thiên Mộng quan sát người bên cạnh mình xong mới nhẹ nhàng mở miêng nói.

Vân Thiên Mộng thu hồi ánh mắt, lại nghe Vân Yên nói thế thì cười cười:

“Người trong nhà, không cần khách khí như thế. Mỗi ngày muội tới đây cũng không phải là tốt rồi sao?”

Vân Yên đưa mắt nhìn ba nha đầu phía sau Vân Thiên Mộng, trong mắt hiện lên chút đau lòng, nói:

“Tỷ tỷ là Đại tiểu thư, bên mình chỉ có ba nha hoàn, chuyện này mà truyền ra chỉ sợ người ta chê cười rồi! Hôm nay mẹ bận bịu nên nói muội mang danh sách nha hoàn trong tướng phủ tới cho tỷ tỷ xem qua, tiện thể đưa tới danh sách 30 bà vú tới để tỷ tỷ chọn lựa!”

Nói xong, ánh mắt Vân Yên nhàn nhạt đưa tới bà vú cạnh mình, chỉ thấy bà vú già tiến lên một bước, quỳ xuống trước mặt Vân Thiên Mộng, nói: “Lão nô bái kiến Đại tiểu thư!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook