Sở Vương Phi

Chương 34: Lôi kéo Nhược Tuyết cùng lên đường

Ninh Nhi

19/11/2013

Đợi tất cả mọi người rời đi, Vân Nhược Tuyết không e dè mà bộc phát ra tức giận cố nén trong lòng. Nàng ta đi đến bên bàn cầm chiếc chén uống trà lên, hung hăng ném mạnh xuống mặt đất, chiếc chén tử ngọc đang yên đang lành trong nháy mắt vỡ vụn thành từng mảnh.

“Mẹ, mẹ xem con tiểu tiện nhân kia kìa, ả ta rõ ràng là muốn kéo con theo cùng mà, bị ả nói vậy rồi, giờ nếu con giả bệnh không đi, cha nhất định sẽ không đồng ý. Mẹ đã nói lần này nhất định sẽ chỉnh ả ta sao? Mẹ nhìn bộ dạng kiêu ngạo của nàng ta kìa!” Nàng ta lại tùy tiện cầm lên chiếc bình gốm sứ màu xanh tinh xảo lên ,điên cuồng mà ném xuống đất.

Tô Thanh dù muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa, chỉ đành nhìn chiếc bình tuyệt đẹp kia hóa thành hư không, chút kiên nhẫn cuối cùng tiêu tán mất, sắc mặt trầm xuống, sai nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ, sau đó căn phòng ấm áp chỉ còn lại vú Vương, lúc này mới nghiêm khắc nói:

“Làm càn! Nếu không phải ngươi nói linh tinh, cha ngươi lại nghe lời Vân Thiên Mộng kia sao? Ngươi nhìn lại ngươi bây giờ xem, làm sao mà đấu lại được với ả ta? Bây giờ ta đang mang thai, cha ngươi mới chiều ý đủ thứ, ngươi cho rằng có chỗ dựa rồi thì không phải sợ gì nữa sao? Ngươi cho rằng Vân Thiên Mộng còn là thiên kim yếu đuối mặc người bắt nạt trước kia sao?”

Vân Nhược Tuyết bị tức giận làm cho mờ mắt rồi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Tô Thanh, mới phát hiện mình vừa làm vỡ chiếc bình mà mẹ mình yêu quý nhất, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Tô Thanh thấy con đã biết sai, xốc lại áo ngủ bằng gấm, kéo Vân Nhược Tuyết lại, nắm lấy tay nàng ta, giọng điệu chậm rãi, trấn an:

“Mẹ sẽ để Vương ma ma theo con đến Tô thành! Con chỉ cần theo lời ma ma mà làm, mẹ đảm bảo Vân Thiên Mộng lần này sẽ có đi mà không có về!”

Vân Nhược Tuyết nghe vậy, lửa giận lập tức tiêu tan hết, hai mắt tản mát ra sự hả hê khi thấy người gặp họa.

Một đoàn người rời Phong Hà Viên, Liễu di nương và Vân Yên theo sau Vân Thiên Mộng đang có tâm sự. Hai người đâu phải kẻ ngốc, lần này Tô Thanh chỉ định Vân Thiên Mộng đi Tô thành, e rằng trên đường đi sẽ không an bình.

Lúc này, Tô Thanh lại đang mang thai, nếu thật sự sinh được con trai, vậy thì địa vị của bà ta ở tướng phủ không còn gì phải bàn cãi nữa rồi.

Điều này khiến Liễu Hàm Ngọc – cũng là một di nương cảm thấy rất sốt ruột, nàng hoàn toàn không ngờ Tô Thanh lại tốt số như vậy, trong lúc cấm túc lại phát hiện ra bản thân có mang!

Giờ đã là hoàng hôn, nhiệt độ xung quanh vì mặt trời đã lặn mà giảm xuống, hành lang dưới mái hiên trong tướng phủ đều được thắp đèn lồng, gió lạnh luồn vào trong vạt áo trước, khiến ai nấy không khỏi run nhẹ lên.

Vân Thiên Mộng thấy sắc trời đã tối, dừng bước chân, nghiêng người nhìn hai người cũng đang đăm chiêu như mình, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, dặn dò:

“Di nương, nhị muội cần gì tự tìm phiền não? Di nương chỉ cần quản lý tốt phủ là được. Còn về phần tam muội, sau này khi đi cũng không cần thiết mang nhiều y phục, cũng chỉ cần chọn hai nha đầu trung thành đi theo là được rồi!”

Hai người nghe thấy lời dặn dò của Vân Thiên Mộng, liền biết nàng nhất định đã nghĩ ra đối sách, lập tức nét mặt vui vẻ, thấp giọng nói:

“Vâng!”



Vân Thiên Mộng thấy hai người đã hiểu, gật gật đầu, lại nói:

“Làm phiền di nương sáng mai giúp ta chuẩn bị xe ngựa!”

Nói xong, dẫn theo vú Mễ và người hầu rời đi.

Về đến Khởi La Viên, Vân Thiên Mộng cho người hầu lui xuống, chỉ để lại Thủy Nhi , Băng Nhi, Mộ Xuân và vú Mễ, rồi sai Thủy Nhi, Băng Nhi đi thu xếp cho nàng ít quần áo,và dặn dò vú Mễ: “Vú, trong số thuốc bổ lần trước Liễu di nương tặng có hai củ nhân sâm trăm năm, giúp ta lấy ra đây”

“Vâng!” Vú Mễ không hiểu, nhưng thấy Vân Thiên Mộng thần tình ổn định, trong lòng cũng an tâm không ít, bèn theo lời nàng mà đi làm.

Lúc này cửa bên của phủ Hàn Quốc công bị đẩy hé ra một góc, một thân ảnh nhanh nhẹn lách qua khe hở, một đường chạy đến Tùng Lộ Viên.

“Thiếu gia, Minh Tinh trở về rồi!” gia đinh đứng bên ngoài nhìn thấy bóng người, lập tức chạy vào thông báo.

“Nhanh nhanh, để hắn vào đi!” Nguyên Khánh Châu trong phòng cực kỳ sốt ruột, nghe thấy gia đinh thân tín đã trở về, hưng phấn mà hét lên.

Thân ảnh kia sớm đã lanh lợi chạy vào phòng, quỳ xuống trước mặt Nguyên Khánh Châu, rồi nói:

“Minh Tinh ra mắt thiếu gia!”

Mà Nguyên Khánh Châu cũng không còn lòng dạ nào nghe hắn nói lời thừa nữa, trong chớp mắt đi đến bên Minh Tinh, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi:

“Ngươi đã tra ra vị tiểu thư kia là con cái nhà ai chưa?”

Minh Tinh còn chưa dập đầu xong đã bị Nguyên Khánh Châu tóm áo xách dậy, trong lòng biết cơ hội lập công đến rồi, bèn bỏ qua lễ nghi thông thường, nói luôn vào trọng điểm:

“Bẩm thiếu gia, nô tài đã đi nghe ngóng rõ ràng rồi, người kia là Đại tiểu thư của Vân gia tướng phủ, khuê danh Vân Thiên Mộng, là nữ tử hơn một tháng trước đây bị Thần Vương gia từ hôn”

Nghe vậy, hưng phấn trên mặt Nguyên Khánh Châu giảm đi không ít, bất giác chau mày lại, thì thào lẩm bẩm:



“ Nàng ấy hóa ra lại từng là vị hôn thê của biểu ca! Lại có thể là nàng, một quốc sắc thiên hương như vậy mà biểu ca lại đẩy đi?”

Minh Tinh thấy Nguyên Khánh Châu sắc mặt khó coi, nhất thời không đoán được suy nghĩ chủ tử , liền mở miệng thăm dò:

“Thiếu gia, nô tài còn nghe được, Vân tướng để ba vị tiểu thư trong phủ đi đến Tô thành, nghe nói là đi đón Vân lão phu nhân hồi kinh!”

Nguyên Khánh Châu nghe thấy tin tức này, biểu tình trên khuôn mặt lại có chút cổ quái, một bên là mỹ nhân trong lòng, một bên lại là biểu ca lạnh lùng, thật làm hắn khó xử.

Lại nghĩ, dù sao Vân đại tiểu thư và biểu ca sớm đã giải trừ hôn ước, vậy thì sau này nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau, hơn nữa, hắn cũng chỉ muốn kết bạn với Vân tiểu thư mà thôi, thực ra cũng không có gì phải ngạc nhiên cả!

Nghĩ vậy, Nguyên Khánh Châu thả vạt áo Minh Tinh ra, tay phủi phủi bụi bặm vốn không hề tồn tại ở trên vạt áo, vẻ mặt vui tươi nói:

“ Đi, cùng ta đi thăm bà nội”

Ngày hôm sau, phủ Quốc Công phái một bà vú đến Vân tướng phủ, bà vú cung kính đi đến Khởi La Viên, đưa vật mà đại phu nhân dặn giao tận tay cho Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng sai vú Mễ nhận lấy rồi đặt lên bàn, còn mình thì mở hộp gỗ ra, rồi nhìn nhìn mấy quyển sổ đặt bên trong, sau đó mới gật đầu bảo Mộ Xuân cất đi, đứng dậy cười nhàn nhạt nói:

“Làm phiền vú rồi, thưởng!”

Vú Mễ nghe vậy, lập tức đi lên phía trước đưa hồng bao đã chuẩn bị sẵn nhét vào tay bà vú kia.

Bà vú này trước khi đến đã nhận lệnh của Quý Thư Vũ, không được nhận đồ thưởng của Vân Thiên Mộng , nên cười cười khéo léo từ chối:

“Trước khi đến đây, đại phu nhân đã dặn dò lão nô không được nhận lễ, xin tiểu thư thứ lỗi!”

Thấy vậy, Vân Thiên Mộng cũng không kiên trì nữa, để vú Mễ thu lại hồng bao, rồi nói:

“Gần đây sức khỏe ta đã khá lên nhiều, vừa hay hôm nay ta muốn về thăm bà ngoại, hơn nữa Thiên Mộng cũng nhận ân huệ của mợ, muốn tự mình đi cảm tạ, không bằng vú và ta cùng hồi phủ Quốc Công đi!”

Vú Mễ nào dám từ chối, lập tức khom người tiến lên, tự mình đỡ Vân Thiên Mộng ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook