Chương 143: Tạ thị bị thương trên đường đi bái Phật
Ninh Nhi
26/12/2015
Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, tuồng kịch
này của Tạ thị diễn cũng quá đạt rồi. Một kiếm kia đâm vào ngực nếu lực
đạo không tốt có thể mất luôn cả tính mạng của mình, mặc dù Tạ thị vì
phu quân của mình có thể hy sinh hết thảy, nhưng cái giá phải trả này
cũng quá cao đi. Huống hồ, bà ta cũng không phải là người không có gánh
nặng trên lưng, chẳng nữ có hai đứa con cần chăm sóc mà còn có cả hai
đứa cháu gái cần trông nom. Nếu như đây thật sự là khổ nhục kế của Tạ
thị, chắc bà ta cũng từng nghĩ tới trường hợp xấu nhất này rồi.
Vân Thiên Mộng chìm trong suy tư, trong lòng không ngừng nghi hoặc, lại cảm thấy có chút không yên trong lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương vẫn mang vẻ mặt tỉnh táo, sau đó phân phó Tập Lẫm: “Ta và tướng gia sẽ tới Vương phủ, ngươi tới Vinh Thiện Đường mang Tiểu Nhiếp đại phu tới đó đi.”
“Vâng!” Tập Lẫm theo thói quen liếc nhìn Sở Phi Dương, thấy hắn cũng gật đầu với mình thì lập tức nhanh chóng rời đi.
“Hay để mình ta tới thôi. Nàng không nên chứng kiến cảnh máu me.” Trong tiềm thức, Sở Phi Dương vẫn không muốn để cho Vân Thiên Mộng vất vả. Hắn lấy nàng là hy vọng có thể giúp nàng thoát ly hoàn toàn khỏi tầng tầng lớp lớp sự tình trong Vân tướng phủ, không ngờ chuyện nhà mình cũng rườm rà chẳng kém, khiến cho nàng chẳng có thời gian mà nghỉ ngơi.
Vân Thiên Mộng sao không hiểu tâm tư trượng phu, kiên định lắc đầu, mở miệng phân tích: “Bà ấy dù sao vẫn là Nhị nương của chàng, chẳng lẽ chàng có thể một mình đi vào nội thất kiểm tra sao? Tiểu Nhiếp đại phu mặc dù có thể bắt mạch cho bà ta, nhưng vẫn là nam nữ khác biệt. Huống hồ Tạ thị bị thương ở ngực, lúc chẩn bệnh sẽ phải cách màn che, ai biết sau màn che có phải Tạ thị thật hay không? Thiếp là con dâu của Sở gia, có một số việc so với mấy cô nương như Sở Khiết còn làm tốt hơn. Chàng đừng có hòng đẩy thiếp sang bên cạnh.”
Nói xong, Vân Thiên Mộng kéo Sở Phi Dương tới sửa soạn để ra ngoài.
“Nhưng ta lo nàng sẽ mệt mỏi đấy.” Ai ngờ, Sở Phi Dương vừa xoay người một cái, Vân Thiên Mộng đang đi bị mất đà, ngã nhào vào lòng hắn, lại bị hắn ôm chặt lấy.
Vân Thiên Mộng mặt đỏ ửng, cố giãy ra khỏi hắn, trên miệng nở một nụ cười, ánh mắt đầy vẻ kiên cường: “Cuộc chiến này còn chưa bắt đầu sao đã có thể mệt mỏi chứ? Chúng ta mau chuẩn bị rồi tới Vương phủ thôi, đừng để những kẻ khác nhanh chân đến trước.”
Nói xong, Vân Thiên Mộng rời khỏi vòng tay của hắn, hướng ra ngoài cửa mà đi.
Giữa đường rời khỏi tướng phủ lại gặp Hạ Hầu An và Hạ Hầu tộc trưởng đang đi tản bộ trong hoa viên. Thấy hai người Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương, Hạ Hầu An lập tức bỏ lại gia gia của mình, chạy như bay tới, gương mặt bừng bừng sức sống.
“Biểu ca, biểu tẩu đi đâu thế?” Thanh âm thanh thúy dễ nghe của thiếu nữ tràn đầy sức sống khiến cho Hạ Hầu tộc trưởng ở phía sau cũng không khỏi lắc đầu, có lẽ lão cũng đã đau đầu không ít với đứa cháu gái hiếu động này.
“Biểu muội ở nơi này có quen không? Nếu không hợp ý thì ta để bọn nha đầu đổi phòng khác cho muội, cứ xem như đây là nhà mình nhé!” Vân Thiên Mộng thấy Hạ Hầu An thì cười nhẹ nhàng đầy vẻ quan tâm.
Sở Phi Dương đứng ở bên cạnh mặt đã đen lại như đít nồi. Biểu muội của hắn vừa xuất hiện đã chiếm đoạt Vân Thiên Mộng, còn ngang nhiên đứng chen vào giữa hai người làm cho hắn và thê tử đang nắm tay cũng phải buông ra. Sở Phi Dương kéo Hạ Hầu An đang ôm lấy Vân Thiên Mộng ra, mắt đầy vẻ hù dọa: “Còn không mau đi với ông ngoại.”
Nói xong, Sở Phi Dương lại nắm lấy tay Vân Thiên Mộng tới gần Hạ Hầu tộc trưởng.
“Chúng ta đến gây phiền toái cho các con sao?” Sở Vương phủ quá mức nổi danh ở Tây Sở, xe ngựa của Vương phủ vừa xảy ra sự tình thì trong kinh đã một mảnh xôn xao. Hạ Hầu tộc trưởng lúc này đang ở kinh đô nên cũng lập tức biết tin.
“Ông ngoại yên tâm, Phi Dương chắc chắn sẽ giải quyết việc này thật tốt. Nhưng xem ra hôm nay không thể dùng bữa với ông ngoại rồi, mong người đừng trách.” Sở Phi Dương biết ông ngoại hắn sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở hoa viên này, chắc hẳn ông cũng đang lo lắng cho mình nên mới cố ý đi ra dặn dò.
Hạ Hầu tộc trường thấy Sở Phi Dương tự tin như thế thì nhẹ cười gật đầu, lại gọi Hạ Hầu An đi cùng mình về tiểu viện nghỉ ngơi trước.
Tập Lẫm trước khi rời đi đã báo cho Hồng quản gia chuẩn bị xe ngựa, Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương vừa ra là lập tức lên xe hướng tới Sở Vương phủ mà đi.
“Hạ Hầu tộc ở phía Tây Nam, nhân số hơn hẳn các dị tộc khác trong vùng.” Ngồi trong xe ngựa, Vân Thiên Mộng bắt đầu suy nghĩ các vấn đề, đầu tiên chính là ôn dịch bùng phát ở Lạc thành.
“Hạ Hầu tộc là đại tộc, cho dù ở biên giới tây nam của Tây Sở có không ít dị tộc, nhưng tất cả đều tôn Hạ Hầu tộc làm chủ. Lần này ôn dịch phát sinh ở Lạc thành, bị thương nghiêm trọng nhất chính là Hạ Hầu tộc. Gia gia lúc ấy không để ý tính mạng tiến tới Lạc thành cũng là vì ông ngoại ta ở đó.” Đây cũng là nguyên nhân mà quân thủ thành dám ngang nhiên phong thành. Dù sao cũng là dị tộc, trong mắt bọn họ tất nhiên rất vui vẻ khi thấy những dị tộc này chết bớt người đi.
Nhưng Ngọc Càn Đế biết rõ quan hệ giữa Hạ Hầu tộc và Sở Vương phủ nên mới lệnh cho ngự y Thái y viện tiến tới Lạc thành cứu chữa cho dân chúng. Nếu không, chọc giận Sở Vương và Sở Phi Dương, một khi bọn họ nổi lên lòng tạo phản, chỉ sợ ngôi vị Hoàng đế của hắn cũng không giữ nổi. Mà có giữ được thì Tây Sở cũng nguyên khí đại thương, khi ấy Thần Vương nổi lên hoặc Bắc Tề mượn gió bẻ măng thì giang sơn này cũng sẽ đổi chủ.
Có điều, Vân Thiên Mộng hiểu, Sở Vương không hiểu y thuật, lại nóng lòng đến Lạc thành như thế, chỉ sợ là vì Hạ Hầu tộc trưởng rồi.
Mà hôm nay Hạ Hầu tộc trưởng lại tới kinh thành, chẳng những vì sự tình của tộc Hạ Hầu, e là cũng muốn tới giúp Sở Phi Dương một tay, giúp hắn thuận lợi ngồi vào vương vị Sở Vương.
Có lẽ hai lão nhân gia ở Lạc thành đã đạt thành hiệp ước gì rồi.
Vân Thiên Mộng lại đưa mắt nhìn Sở Phi Dương, trong lòng cảm khái vạn phần. Hắn không có cha mẹ yêu thương nhưng lại được cả hai vị gia gia dốc hết vốn liếng bồi dưỡng, thật sự là làm cho người ta phải cảm động. Chắc Sở Phi Dương cũng đã nhìn thấy tất cả nên lúc này mới do dự về chuyện kế vị Sở Vương.
Xe ngựa do thị vệ Sở Tướng phủ điều khiển nên chỉ chốc lát sau đã tới trước cổng Vương phủ. Sở Phi Dương nhảy xuống xe ngựa trước sau đó mới đỡ Vân Thiên Mộng xuống. Tập Lẫm và Tiểu Nhiếp đại phu đã đợi sẵn ở trước cổng Vương phủ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Nhiếp đại phu nghe Tập Lẫm giải thích ngắn gọn thì cũng biết Nhị phu nhân của Sở Vương phủ bị trọng thương, nhưng lại không biết sao Sở Phi Dương lại gọi mình tới chẩn bệnh cho Tạ thị kia.
“Vừa đi vừa nói chuyện!” Thời gian cấp bách nên bọn hắn cũng không muốn lãng phí thêm, Sở Phi Dương dẫn mọi người vào Sở Vương phủ, trên đường đi nhỏ giọng nói cho Tiểu Nhiếp đại phu nghe hoài nghi của mình.
Tiểu Nhiếp đại phu sau khi nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc, không thể ngờ ngay ở Sở Vương Phủ cũng sẽ xuất hiện tình trạng lục đục thế này. Khi hắn còn đang nghi hoặc thì Vân Thiên Mộng đã nhẹ gật đầu khẳng định, hắn liền hiểu ra, nếu không phải tin tưởng mình thì hai người này cũng sẽ không đem chuyện quan trọng như thế giao cho hắn.
Còn chưa vào đến chính phòng đã nghe thấy những tiếng khóc nhỏ, lại có không ít nha đầu bà tử bê ra những chậu máu tươi. Thấy Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng, mọi người bèn dừng lại hành lễ.
“Đều nhanh chân lên!” Thấy sắc mặt Sở Phi Dương lạnh lùng, Vân Thiên Mộng bèn lên tiếng nhắc nhở bọn họ, sau đó lại theo hắn bước vào chính phòng.
Sở Bồi đang ngồi ở trong phòng, sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt dữ tợn, đôi môi mím chặt như đè nén lửa giận trong lòng.
Bên cạnh hắn, Sở Khinh Dương cũng ngồi đấy, vết thương trên người đã sớm được băng bó. Sắc mặt của Sở Khinh Dương tái nhợt, cánh tay phải quấn mấy lần lụa trắng, dù thế nhưng máu vẫn thấm ra bên ngoài, chắc hẳn vết thương ấy không nhẹ.
Tỷ muội Tạ gia và Sở Khiết có lẽ đang ở bên cạnh Tạ thị, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng khóc, mà biểu lộ của Sở Bồi và Sở Khinh Dương càng làm người ta không đoán được thật giả thế nào.
“Con dâu bái kiến phụ thân!” Sở Phi Dương bước tới một bước và ngồi xuống, Vân Thiên Mộng hành lễ với Sở Bồi, sau đó ân cần hỏi thăm Sở Khinh Dương: “Thương thế của nhị đệ thế nào rồi? Có bị tổn hại tới gân cốt hay không? Đại ca đệ sau khi nghe được tin tức đã mời Tiểu Nhiếp đại phu của Nhiếp phủ tới đây. Tiểu Nhiếp đại phu chính là người điều chế ra phương thuốc chữa ôn dịch, hay nhị đệ cứ để ngài ấy kiểm tra vết thương xem thế nào, đừng chủ quan làm bệnh tình thêm nặng.”
Tại bữa tiệc giao thừa trong cung, Sở Bồi đã gặp Nhiếp Hoài Viễn. Hôm nay Vân Thiên Mộng chính thức giới thiệu hắn, thứ nhất là nói rõ với họ y thuật của Nhiếp Hoài Viễn rất cao minh, thứ hai là nhờ có chuyện trong cung hôm ấy mà Sở Bồi cũng buông lỏng cảnh giác với hắn hơn.
Quan trọng nhất chính là Vân Thiên Mộng muốn thăm dò thương thế của Sở Khinh Dương, nếu để người khác bắt mạch thì sẽ chẳng biết thật giả thế nào.
Quả thật, sau khi nghe Vân Thiên Mộng nói, Sở Bồi vốn đang trừng mắt với Sở Phi Dương cũng phải chuyển hướng nhìn tới Nhiếp Hoài Viễn đang đứng ở một bên, lưng đeo hòm thuốc, một thân trang phục bá tánh bình dân. Hắn nhẹ gật đầu với Sở Khinh Dương một cái, giọng điệu tương đối mỏi mệt: “Khinh Dương, để Nhiếp đại phu xem vết thương của con thế nào đi. Lần này con bị thương ở cánh tay nhưng không thể qua loa được, nếu để ảnh hưởng tới gân mạch thì sẽ bất lợi cho việc luyện võ đấy.”
Vân Thiên Mộng nghe thế thì hơi hạ tầm mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Ngay trước mặt Sở Phi Dương mà Sở Bồi lại quan tâm tới đứa con trai nhỏ như thế, có thể thấy hắn rất yêu thương Sở Khinh Dương, mà có lẽ với Tạ thị cũng có vài phần thương yêu.
Nàng lui tới cạnh Sở Phi Dương. Đảo mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy Sở Phi Dương vẫn tỏ ra điềm tĩnh, tay nhấc chung trà lên nhấp một ngụm. Vân Thiên Mộng cười nhẹ, sau đó gật đầu với Nhiếp Hoài Viễn.
Được Vân Thiên Mộng cho phép, Nhiếp Hoài Viễn lập tức tiến lên. Sở Khinh Dương rất hợp tác đưa cánh tay ra để Nhiếp Hoài Viễn bắt mạch.
“Nhiếp đại phu, thương thế của ta không có gì đáng ngại đâu, nhưng thương thế của mẫu thân lại hung hiểm vô cùng.” Thấy Nhiếp Hoài Viễn bắt mạch cho mình, sau đó lại cởi bỏ băng gạc trên cánh tay mình ra, bôi lên vết thương của hắn một chút thuốc bột Sở Khinh Dương bèn đưa mắt nhìn về phía phòng trong, giọng điệu có vài phần lo lắng.
“Đại nhân, thương thế của Nhị công tử tạm thời đã ổn định, nhưng những ngày này không thể cầm vật nặng, cũng phải chịu khó bôi thuốc, hai tháng sau mới có thể khỏi hẳn.” Nhiếp Hoài Viễn kiểm tra thương thế xong thì chắp tay nói với Sở Bồi, ánh mắt không nhịn được liếc về phía Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương để cho hai người một cái khẳng định.
“Phụ thân, con dâu muốn vào thăm Nhị nương một chút!” Vốn cho rằng đây là khổ nhục kế, Sở Khinh Dương sẽ diễn trò để mình bị thương nhẹ một chút, nhưng không nhờ lúc Nhiếp Hoài Viễn cởi bỏ băng gạc ra, Vân Thiên Mộng lại tận mắt thấy những vết thương sâu hoắm trên cánh tay hắn. Trong lòng nàng nổi lên một dự cảm không tốt, vội vàng lên tiếng nói.
Sở Bồi thấy chuyện của nhi tử đã được giải quyết thì tảng đá lớn trong lòng đã buông xuống được một nửa, liền gật đầu đồng ý cho Vân Thiên Mộng và thăm Tạ thị.
Mà Vân Thiên Mộng vừa xốc màn cửa lên đã thấy một gương mặt đẫm nước chạy ra, thiếu một chút là đụng ngã nàng.
Lắc mình một cái, Vân Thiên Mộng kéo người chuẩn bị đâm phải mình lại, không ngờ người này lại là Sở Khiết. Hai mắt nàng ta đỏ hoe, gương mặt xinh đẹp đã trở nên trắng bệch, nước mắt đầm đìa trên má. Nhận ra người vừa đỡ mình, Sở Khiết lên tiếng với giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Chị dâu!”
Vân Thiên Mộng thấy nàng ta khóc thương tâm như thế thì lông mày nhíu lại. Trong một khắc khi rèm được vén lên, nàng có thể cảm nhận được mùi máu tươi nồng nặc rồi.
“Khiết Nhi sao vậy? Chẳng lẽ là Nhị nương…” Để Mộ Xuân đỡ Sở Khiết ngồi xuống, Vân Thiên Mộng thấy Sở Phi Dương nhẹ gật đầu với mình thì lại dẫn Ánh Thu đi vào trong phòng.
Lúc này trong phòng đang đầy nha hoàn, hai tỷ muội Tạ gia nửa ngồi nửa quỳ bên giường khóc nỉ non. Hai vị phu nhân Văn gia ngồi chau mày ủ rũ trên ghế. Mùi máu tươi tràn ngập căn phòng khiến tâm tình của mọi người càng thêm khó chịu.
Bên giường của Tạ thị có một gã đại phu đang đứng, nhưng nhìn bộ dáng hắn thì xem ra không có cách nào xử lý vết thương trên người Tạ thị. Dù sao Tạ thị cũng là con dâu của Sở Vương, thương thế nặng như vậy, dù là ai cũng không dám tùy tiện ra tay.
“Tình hình của Nhị nương sao rồi? Vì sao không để đại phu xem xét vết thương?” Thấy Vân Thiên Mộng đi vào, mọi người thi nhau hành lễ. Hai vị phu nhân Văn gia cũng hướng nàng gật đầu chào một cái.
“Biểu tẩu, cô cô bị thương ở ngực, nữ tử sao có thể để cho người khác thấy được da thịt chứ?” Tạ Uyển Uyển đứng lên, hai mắt sưng đỏ, thanh âm khàn khàn, có lẽ là đã khóc rất nhiều.
“Ánh Thu, mau tới xem thương thế của Nhị phu nhân.” Vân Thiên Mộng một tay đẩy Tạ Viện Viện ra, thấy Tạ thị nằm trên giường như đã ngừng thở thì giật mình trong lòng, lại nhìn thấy áo ngủ của nàng ta đã thấm đẫm máu tươi thì lên tiếng gọi.
Ánh Thu bước tới, nhanh chân lẹ tay mở áo của Tạ thị ra, kiểm tra vết đao trên người, sau đó ngưng trọng nói: “Phu nhân, Nhị phu nhân bị thương ở ngực, tình hình nguy cấp lắm rồi, nếu không mau chóng chữa trị thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng. May mà thân đao không có ở trong cơ thể nên Nhị phu nhân cũng không phải chịu thêm đau đớn nữa. Kính xin vị đại phu này mau băng bó cho Nhị phu nhân đi.”
“Chuyện này sao có thể được?” Ánh Thu vừa nói xong đã bị Tạ Viện Viện phản bác ngay lập tức.
Thanh âm bén nhọn của nàng ta đã bị ánh mắt sắc lạnh của Vân Thiên Mộng chiếu tới. Nàng lên tiếng ra lệnh cho nha đầu cởi giày của Tạ thị ra, sau đó buông màn che xuống, lúc này Nguyên Đông mới ra mời Nhiếp Hoài Viễn vào.
Chuyện hôm nay quả thật rất quái dị. Mặc dù Sở Bồi có tâm đoạt Vương vị nhưng với sự quan tâm của hắn dành cho Sở Khinh Dương và Tạ thị, nhất định sẽ không đùa giỡn với tính mạng hai người họ. Huống hồ với vết thương hiện tại của Tạ thị, nếu đao kia đi chếch lên vài li nữa thôi là đã đâm thẳng vào tim rồi. Bị thương nghiêm trọng thế này thật không giống như đang diễn trò, chỉ cần sơ sẩy một chút là đã ném đi toàn bộ tính mạng. Tạ thị dù có giúp được Sở Bồi leo lên được ghế Sở Vương thì vị trí Sở Vương Phi kia cũng sẽ không còn là của bà ta nữa, tin tưởng với sự khôn khéo của Tạ thị sẽ không làm ra chuyện tiền mất tật mang thế này.
Sợ là đã có người lợi dụng chuyện đấu đá của Sở Vương phủ mà trà trộn và, ngấm ngầm phá hoại từ bên trong mà thôi.
Lúc này, nha đầu thiếp thân của Tạ thị dưới sự chỉ đạo của vị đại phu kia, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho nàng ta. Nhiếp Hoài Viễn ở một bên bắt mạch, thỉnh thoảng lại lấy từ trong hòm thuốc ra một loại thuốc bột gì đó, giao cho người sau màn.
Vân Thiên Mộng đem theo Ánh Thu tạm lui sang một bên. Nhìn hai vị phu nhân Văn gia đang lo lắng nhìn về phía màn che, nàng thấp giọng khuyên nhủ: “Hôm nay hai vị phu nhân cũng bị dọa sợ hãi rồi. Nhị nương giờ này đang hôn mê, sợ là nhất thời không thể tỉnh ngay được, không bằng mời hai vị theo bọn nha đầu đi nghỉ ngơi một chút.”
Người tới là khách, Vân Thiên Mộng tất nhiên không thể đuổi họ ra khỏi Sở Vương phủ. Huống hồ hai người họ vì quan tâm tới thương thế của Tạ Thục Di nên mới ở lại, nếu mạo muội mời họ rời khỏi đây e là sẽ đắc tội cả hai.
Hai người kia nghe vậy thì lắc đầu. Nhị phu nhân nhẹ giọng mở miệng: “Nhị phu nhân vì cứu mạng ta mà bị thương, ta phải chờ đến khi Phu nhân được an toàn mới an tâm rời đi. Nếu không sao có thể yên lòng đây.”
Thấy hai người này nhất định không chịu đi, nàng cũng không gượng ép, chỉ bình tĩnh ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Hai vị phu nhân có thể đem chuyện lúc đó kể cho Thiên Mộng nghe được không. Việc này tới quá mức đột ngột, chúng ta không thể để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.”
Hai người nghe Vân Thiên Mộng hỏi thăm như thế thì đưa mắt nhìn nhau, sau vẫn là Nhị phu nhân mở miệng: “Xe ngựa sau khi ra khỏi thành thì chạy thẳng theo đường cái, hết thảy đều rất bình thường. Không ngờ đến giữa đường lại gặp một đám thổ phỉ, chưa kịp phân trần đã bị tấn công. May mà có bọn hộ vệ trông coi xe ngựa nên chúng ta mới thoát được một kiếp. Hai phủ mang theo tầm sáu mươi hộ vệ mà cũng bị bắn chết hơn phân nửa. Đám đạo phỉ còn xông tới xe ngựa, đâm về phía ta, không ngờ Nhị phu nhân đã thay ta nhận một đao.”
Nói đến đây, vành mắt của Văn Nhị phu nhân hơi đỏ lên, thanh âm có chút nghẹn ngào, rốt cuộc không nói được thêm lời nào nữa.
“Mà Nhị công tử thân thủ cũng rất cao minh, nếu không phải ta tự chủ trương chạy ra khỏi xe ngựa thì Nhị công tử đã không vì cứu ta mà bị thương. Sở phu nhân, thương thế của Nhị công tử thế nào? Có trở ngại gì hay không?” Văn Đại phu nhân sau một hồi trầm mặc thì cũng ân cần hỏi, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Đại phu nhân xin yên tâm, nhị đệ chỉ cần tĩnh dưỡng hai tháng là sẽ khỏi hẳn.” Vân Thiên Mộng cười nhẹ một tiếng, cố gắng làm họ yên lòng.
Trong lòng nàng lúc này đang rối bời. Chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp, chỉ sợ Văn gia cũng sẽ bị kéo vào hồi tranh chấp trong triều đình mất rồi.
Hơn nữa, có thể động thủ ở trên đường lớn, bọn đạo tặc nhỏ sao có đảm lượng ấy. Nếu bị đem tới Hinh bộ, dù có sống sót được thì cũng mất một lớp da.
Chỉ sợ chim sẻ bắt ve, hoàng tước đứng sau lưng mà thôi. Có kẻ sớm đã hiểu ra tâm tư tranh đấu giữa các phủ nên muốn một mũi tên trúng mấy con chim, cũng có thể nhờ đó mà xác định được người kế vị Sở Vương, tiến hành bóp chết từ trong trứng nước.
Chỉ là, việc này lại tiến hành khá nóng vội, động thủ ngay trên đường lớn, điều này rất dễ làm lộ ra thân phận kẻ đứng sau.
Kế tiếp, chỉ có thể nhờ vào người của Sở Phi Dương ra ngoài dò xét may ra mới tìm được dấu vết.
Tiếng khóc truyền vào tai Vân Thiên Mộng khiến nàng sực tỉnh lại. Hai tỷ muội Tạ gia đang đứng khóc ở bên giường khiến cho người ngoài không khỏi cảm động về tình cô cháu sâu nặng giữa bọn họ.
Vân Thiên Mộng thấy váy của họ cũng bị rách ít nhiều thì mở miệng quan tâm: “Hai biểu muội hôm nay cũng sợ hãi rồi, mau về phòng nghỉ ngơi trước đi. Chút nữa ta sẽ để Ánh Thu kiểm tra xem hai muội có bị thương ở đâu hay không.”
Nhưng cả hai đều cố chấp lắc đầu, trăm miệng một lời đáp: “Bọn muội muốn đợi cô cô tỉnh lại.”
Thấy thần sắc kiên định của cả hai như thế, Vân Thiên Mộng đành sai bọn nha đầu đi lấy nước rửa mặt cho họ, sau đó ép họ ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Sau đó nàng đi tới bên giường, nhẹ nhàng nhấc màn che lên, nhìn vào bên trong. Nha đầu đang băng bó cho Tạ thị, cả người đầy mồ hôi. Vân Thiên Mộng nhíu mày một cái, lập tức ngồi xuống giường, nâng Tạ thị dậy để Ánh Thu giúp đỡ nha đầu kia băng bó vết thương.
“Phu nhân, dược hoàn này hãy cho Nhị phu nhân ăn!” Đợi xử lý xong hết thảy, Nhiếp Hoài Viễn mới cách màn che bắt mạch cho Tạ thị, sau đó lấy từ trong hòm thuốc ra một bình sứ tròn, đổ ra một dược hoàn màu nâu trao cho Vân Thiên Mộng.
Đối với dược hoàn của Nhiếp Hoài Viễn, Vân Thiên Mộng vô cùng yên tâm, vì vậy bèn sai Nguyên Đông đem nước tới. Nàng hòa tan viên thuốc, sau đó đưa cho nhà đầu thiếp thân của Tạ thị bón từng thìa thuốc cho nàng ta.
“Đại tẩu, mẹ muội…” Sở Khiết bước nhanh vào. Sau một lúc điều chỉnh tâm tình, lúc này Sở Khiết đã bình tĩnh hơn. Thấy Vân Thiên Mộng đang rửa tay, trên tay còn có vết máu thì hai mắt nàng ta hơi mở, nhìn Vân Thiên Mộng không thể tin nổi.
“Sở tiểu thư xin hãy yên tâm, chỉ cần qua được hai ngày tới, nếu Nhị phu nhân tỉnh lại thì đã không còn nguy hiểm gì nữa.” Nhiếp Hoài Viễn nhắc nhở nha hoàn kia vài chuyện, sau đó thu thập hòm thuốc của mình lại và nói với Sở Khiết.
“Vậy nghĩa là mẹ ta sẽ không chết?” Sở Khiết mừng rỡ phát điên.
Nhiếp Hoài Viễn cẩn thận lắc đầu: “Hai ngày này sẽ rất nguy hiểm, bên cạnh Nhị phu nhân lúc nào cũng phải có người coi sóc. Nếu thấy Nhị phu nhân phát sốt thì phải dùng khăn lạnh chườm trên trán để giúp phu nhân hạ nhiệt độ, cũng không thể tùy tiện cho ăn đồ ăn cơm và canh.”
Thấy Nhiếp Hoài Viễn đã nói ra những lời cần nói, Vân Thiên Mộng nhẹ gật đầu với hắn lần nữa, sau đó nói với vị đại phu kia: “Tính mạng của Nhị nương ta giao cho ngươi.”
“Vâng!” Vị đại phu kia thấy một cỗ uy hiếp vô hình từ Vân Thiên Mộng tỏa ra thì lập tức cung kính đáp.
“Đã vậy, chúng ta cũng không ở lại quấy rầy nữa. Nếu Nhị phu nhân tỉnh lại, mong Sở phu nhân thông báo cho chúng ta một tiếng để chúng ta tự mình tới bái tạ!” Hai vị Văn phu nhân nghe thế thì cũng tạm thời yên lòng, hai người đồng thời đứng lên, cũng không quên dặn dò Vân Thiên Mộng.
“Khi Nhị nương tỉnh, Mộng Nhi sẽ cho người tới thông báo với hai vị. Ta tiễn hai vị ra ngoài.” Nói xong, nàng bèn dẫn họ ra khỏi phòng.
Thấy các nàng đã ra, Sở Bồi và Sở Khinh Dương cùng đứng lên. Vân Thiên Mộng để lại Nhiếp Hoài Viễn giải thích cho họ, nàng tự mình dẫn hai vị phu nhân rời khỏi Vương phủ.
Vừa tiễn hai người lên xe ngựa, Vân Thiên Mộng đã lại thấy Sở Phi Dương và Nhiếp Hoài Viễn bước ra khỏi cửa Vương phủ. Lúc đi ngang qua nàng, hắn bèn nhẹ nhàng cầm tay nàng đưa lên xe ngựa của tướng phủ.
“Có tra ra được cái gì không?” Thấy Sở Phi Dương ngồi ở trong xe không nói một lời, nàng bèn nắm lấy tay hắn hỏi khẽ.
“Tập Lẫm đã thông báo cho Kinh triệu doãn, lúc này Kinh triệu doãn đã phái người tới hiện trường.” Sở Phi Dương nhìn nàng, chậm rãi đáp lại.
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ thấy hắn khẽ nhếch môi cười thì trong lòng đã lập tức hiểu ra.
Có lẽ người của Sở Phi Dương sớm đã tới hiện trường kiểm tra rồi mới báo cho Kinh triệu doãn. Thứ nhất đây là phạm vi quản lý của Kinh triệu doãn, thứ hai để người khác cho rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn do gặp phải đạo tặc, như thế kẻ bày mưu kia sẽ buông lỏng cảnh giác hơn.
Mà hôm nay, nàng lại cứu sống Tạ thị, kẻ chủ mưu sẽ không còn thành công trong việc làm Sở Bồi và Sở Phi Dương trở mặt hoàn toàn với nhau nữa. Kẻ kia giết người một lần không thành sẽ còn làm lần sau, một lần có thể che giấu hành tung nhưng không thể lần nào cũng hoàn hảo rút lui. Rồi có một ngày hắn sẽ phải để lại dấu vết gì đó.
“Có điều, Tập Lẫm báo lại, chỗ ẩn thân của đám thổ phi kia để lại dấu vết giao đấu, có lẽ chúng tấn công một bên nào đó rồi độc chiếm chỗ này.” Nói đến đây, đôi mắt Sở Phi Dương lóe lên sự lạnh lẽo.
Vân Thiên Mộng lâm vào trầm tư, nếu suy đoán của nàng không sai, chắc hẳn bên bị đánh bại kia là người của Sở Bồi rồi.
Khó trách, lúc nãy nhìn thần sắc của Sở Bồi lại ngưng trọng như thế, chỉ sợ con trai và thê tử đang bị trọng thương là do người của mình lại bị diệt khẩu rồi.
“Như thế chẳng phải rất thú vị hay sao? Phu quân, không nghĩ tới nhà chúng ta lại trở thành trái thơm trong mắt người khác, cả đám đều dám tính toán trên đầu chúng ta.” Tựa vào lòng Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng lười nhác cất lời, trong đôi mắt đẹp mang theo một phần giảo hoạt.
Mà lúc này, bên ngoài xe lại truyền đến một hồi la hét ầm ĩ, giống như có một đôi nam nữ đang tranh luận gì đó vậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Phi Dương đang ôm Vân Thiên Mộng nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy thế bèn thấp giọng hỏi thị vệ bên ngoài.
“Bẩm tướng gia, có một nữ tử ngăn đường đi của Hình bộ thượng thư, hai người hình như đang tranh luận chuyện gì đó.”
Nghe được bốn chữ “Hình bộ thượng thư”, Vân Thiên Mộng mở mắt ra, ngồi thẳng dậy rồi vén rèm xe nhìn ra ngoài, quả thật thấy biểu ca đang bị một thiếu nữ cản đường.
Cô gái kia mắt sáng, răng trắng tinh, thần sắc muôn màu muôn vẻ, dáng người hấp dẫn, hiện tại đang chỉ vào Khúc Trường Khanh nói gì đó. Mà biểu ca nàng trước sau vẫn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô gái kia, mặc kệ nàng ta nói cái gì cũng không thèm đáp lại.
“Chúng ta mau xuống xem một chút!” Nhìn thiếu nữ tay chống nạnh, trong lòng Vân Thiên Mộng thầm than, không thể để biểu ca chịu thiệt như thế được. Huống hồ Khúc Trường Khanh vốn là khúc gỗ, đâu có am hiểu việc đối đáp với nữ nhân, nếu cứ để nàng kia tùy tiện nói như thế thì còn đâu mặt mũi của hắn nữa.
Sở Phi Dương đưa mắt nhìn ra ngoài sau đó gật đầu, dìu thê tử xuống ngựa.
“Ngươi sao lại kỳ cục như thế? Cả buổi không nói một câu là sao? Ngươi có biết ngươi đã đụng làm rơi vỡ giỏ trứng gà của ta hay không?” Hai người đến gần đám đông liền nghe được thanh âm trong trẻo của thiếu nữ kia.
“Ta đã xin lỗi, cũng đã nói sẽ bồi thường, cô nương tại sao vẫn không chịu buông tha?” Lúc này, Khúc Trường Khanh mới chịu lên tiếng. Không thể tưởng tượng được, hắn đường đường là Hình bộ thượng thư mà lại gặp phải một nha đầu không biết nói lý lẽ như thế này. Hắn đã xin lỗi, cũng nói sẽ bồi thường rồi cơ mà.
“Ngươi thật sự buồn cười quá đi! Đừng đem đồng tiền dơ bẩn của ngươi vũ nhục ta. Trứng gà này là do gà mẫu thân ta nuôi đẻ ra, ta đem đến cho ca ca ta dùng, tình nghĩa bên trong há có thể mua được bằng mấy đồng tiền dơ bẩn hay sao? Xem mặt ngươi thế kia, không nghĩ ngươi lại không hiểu đạo lý làm người chút nào, thật sự xấu hổ thay cho tướng mạo đó.” Ngón tay mảnh khảnh của cô gái chỉ vào đống trứng gà đã vỡ nát bừa bãi dưới đường, sắc mặt đầy vẻ tức giận.
Điều này làm cho Vân Thiên Mộng từ bỏ ý định giải vây cho Khúc Trường Khanh. Nàng kéo Sở Phi Dương đứng lẫn vào trong dân chúng xem kịch vui, cảm thấy cô nương kia thật đáng yêu, mà vẻ mặt trước nay như một luôn đóng băng của Khúc Trường Khanh cũng vì thế mà bị phá vỡ. Thật là một chuyện hiếm xưa nay chưa từng thấy!
Sở Phi Dương sao có thể không nhận ra tiểu tâm tư này của nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó dùng hai tay giữ cho nàng không bị đám đông xô đẩy, cũng rất vui vẻ thưởng thức vẻ mặt đang dần đen lại của Khúc Trường Khanh.
“Cô nương đừng có người nhường một tấc lại muốn lấn một thước. Nếu đã là tâm ý thì phải bảo vệ nó cho tốt, vì sao lại nghênh ngang đi lại trên đường như thế? Hôm nay may là gặp phải ta, nếu là chặn xe ngựa trong cung, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Điêu dân! Đây là từ hiện đang ghim chặt trong đầu Khúc Trường Khanh.
Rõ ràng nha đầu này đi lại nghênh ngang trên đường, đụng phải người khác sao có thể trách người ta? Hiện tại thì tốt rồi, đụng phải hắn còn đem hết trách nhiệm đổ lên đầu hắn, khiến cho hắn không thèm nể mặt nàng ta là con gái mà bắt đầu lên tiếng phản bác.
“Không thể tưởng tượng được biểu ca lại giỏi ăn nói như thế! Nhanh như vậy đã tìm ra điểm mấu chốt rồi!” Nghe Khúc Trường Khanh nói vậy, Vân Thiên Mộng nhè nhẹ gật đầu, nhớ tới một năm trước Nguyên Khánh Châu đuổi theo một nữ tử ở trên đường đụng phải xe ngựa trong cung, khi đó nếu không phải nàng và Quý Thư Vũ ngăn cản thì Cù công công sẽ lệnh cho tiểu thái giám đánh chết nàng ta rồi.
Sở Phi Dương cười nhưng không nói. Nếu Khúc Trường Khanh chỉ là bao cỏ thì sao mình có thể để hắn ở bên người chứ? Kẻ không có đầu óc, ở trên chiến trường chỉ có đường chết.
“Ngươi… Ngươi dựa vào cái gì mà dùng quyền áp người? Chẳng lẽ tính mạng của dân chúng không đáng giá gì sao? Các thúc thúc, bá bá, các thím, các bà, các tỷ muội nói xem như thế có được không? Ta trăm khổ nghìn sở mang trứng gà tới kinh thành này thăm ca ca, chẳng những bị ác bá này làm vỡ hết mà còn bị hắn khi dễ nữa. Ở đây là dưới chân thiên tử, há lại có thể để cho ngươi không đặt vương pháp vào mắt sao?” Nha đầu kia khí thế ngất trời, hai mắt đỏ bừng, một tay cầm lấy khăn chấm chấm lên mắt, khóc lóc kể lể.
Chỉ có điều, người trong kinh hầu như đều biết rõ về Khúc Trường Khanh, cũng có không ít người đã gặp qua hắn rồi. Hơn nữa, Khúc Trường Khanh nổi tiếng là quan thanh liêm, phủ Phụ Quốc Công hằng năm đều giúp đỡ dân chúng rất nhiều. Sau mấy câu lên án của tiểu cô nương này, chẳng có ai đi ra chất vấn Khúc Trường Khanh cả, thậm chí có vài người thấy nhàm chán nên đám người cũng dần tản đi.
“A?” Tiểu nha đầu thấy mình khóc lóc mà không có ai hưởng ứng thì nhất thời chột dạ ngẩng đầu lên, đã thấy sau lưng nam tử kia có một đôi nam nữ đẹp như thần tiên đang mỉm cười nhìn mình, khiến nàng ta trong lòng run lên, có cảm giác như bị người ta nhìn thấu vậy.
“Ngọc Nhi?” Lúc này, xa xa truyền tới một tiếng hô vội vã.
Cô gái kia nghe được thanh âm quen thuộc thì lập tức quay người, nhìn tới kẻ đang chạy tới mà ra sức vẫy tay đáp lại: “Ca ca!”
Ba người còn lại thấy kẻ chạy tới kia thì trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Hạ quan bái kiến Sở tướng, phu nhân, Khúc đại nhân!” Hàn Triệt đến gần ba người, lập tức cung kính hành lễ nói.
“Ca ca?” Cô gái nhìn ca ca với ánh mắt khó hiểu, sau đó lập tức hiểu ra, ánh mắt chuyển tới ba người trước mặt, trong lòng không khỏi thảng thốt, lại đưa mắt nhìn đám trứng gà rơi vỡ trên đường.
Khúc Trường Khanh cũng không có thời gian dư thừa lãng phí, quay người nhìn thấy Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng đứng đó nhìn mình thì lên tiếng chào tạm biệt rồi nhảy lên ngựa hướng tới nha môn Hình bộ mà đi.
“Không thể tưởng tượng được Hàn đại nhân lại có một muội muội hoạt bát đáng yêu như thế!” Thấy Khúc Trường Khanh bỏ đi, Vân Thiên Mộng chỉ có thể đem sự chú ý đặt lên người Hàn Triệt.
“Tiểu muội từ nhỏ nghịch ngợm, nếu làm phiền tới tướng gia và phu nhân, kính xin hai vị rộng lòng tha thứ!” Hàn Triệt cẩn trọng đáp lời, thật sự là khác một trời một vực so với tiểu muội ngây thơ của hắn.
“Hàn đại nhân khách khí rồi! Chỉ là hiểu lầm giữa Hàn tiểu thư và biểu ca của ta thôi. Bây giờ huynh muội Hàn đại nhân đã đoàn tụ, chúng ta cũng không quấy rầy nữa!” Một lần nữa đưa mắt nhìn Hàn tiểu thư, sau đó Vân Thiên Mộng mỉm cười và quay trở về xe.
Tết Nguyên Tiêu, vì Tạ thị bị thương nên đám người Sở Khiết đều không vào cung dự yến.
Còn chưa tới ban đêm mà trên đường đã tràn ngập đèn lồng đủ màu sắc, đưa mắt nhìn chỉ thấy con phố dài không khác gì một biển đèn lồng cả.
Sở Phi Dương và Hạ Hầu tộc trưởng sáng sớm đã vào triều, qua thời gian buổi trưa, Vân Thiên Mộng và Hạ Hầu An cùng nhau lên xe ngựa đi tới hoàng cung.
“Không ngờ kinh đô lại phồn hoa như thế! Biểu tẩu, tẩu mau nhìn đi, đèn lồng con thỏ kia đẹp quá!” Hạ Hầu An tính tình hoạt bát, lúc này không có Hạ Hầu tộc trưởng ở bên quản thúc nên nàng ta càng vui vẻ hơn trước, chỉ tiếc không thể xuống xe đi dạo một vòng.
Vân Thiên Mộng mỉm cười kéo nàng ngồi xuống cạnh mình: “Nếu vào lễ Thất Tịch thì còn nhiều hơn nữa. Lúc ấy, mọi người thả đèn hoa đăng ở hai bờ sông Lục Đại khiến cho quang cảnh đẹp vô cùng.”
Nghe Vân Thiên Mộng giải thích, Hạ Hầu An nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên: “Thật thế sao? Lạc Thành cũng có hội đèn lồng như không thể so sánh với kinh thành được. Huống hồ mỗi lần ra ngoài, gia gia và phụ thân đều phái người đi theo muội, mất hứng cực kỳ!”
Thấy bộ dáng nàng như thế, Vân Thiên Mộng chỉ có thể lắc đầu cười. Sau đó nàng nói với Hạ Hầu An vài quy định trong cung, tránh cho chút nữa vào đó rồi lại xảy ra sai sót hay đi nhầm vào nội cung của các quý nhân.
Chỉ có điều, trùng hợp là vừa xuống xe, Vân Thiên Mộng liền gặp Quý Thư Vũ và Khúc Phi Khanh đang dìu Cốc lão thái quân xuống xe. Nàng bèn dẫn theo Hạ Hầu An đi tới bái kiến.
“Mộng Nhi, đây là biểu muội của Phi Dương sao?” So với bọn Sở Khiết, Khúc Phi Khanh cảm thấy có cảm tình với Hạ Hầu An này hơn.
Vân Thiên Mộng gật đầu cười, sau đó giới thiệu hai bên, mà Hạ Hầu An lúc này cũng thu liễm vẻ tinh nghịch của mình, mang đúng bộ dáng của công chúa Hạ Hầu tộc, khiêm tốn hành lễ với Cốc lão thái quân và Quý Thư Vũ.
“Sở phu nhân, nương nương chúng ta có lời mời tới gặp mặt!” Một tiểu thái giám lại mặt đi tới, thấp giọng nói với Vân Thiên Mộng.
Cúi đầu đánh giá thái giám này một chút, Vân Thiên Mộng lộ vẻ nghi hoặc trong lòng. Nếu là Thái hậu cho gọi thì sẽ phái Cù công công tới đây. Mà ở đây còn có bà ngoại, Cù công công chắc chắn cũng không trắng trợn mời riêng mình như thế.
“Không biết nương nương của ngươi là vị nào?” Không phải Thái hậu, vậy người này là ai?
Tiểu thái giám cũng đã liệu trước chuyện Vân Thiên Mộng không đi theo mình nên duỗi tay phải ra, trên tay hắn là một khối ngọc khắc chữ “Dung”.
“Ta sao có thể tin được ngươi là người bên người nàng ấy?” Chỉ cần nhìn ngọc bài thoáng qua một chút sau đó Vân Thiên Mộng bèn rời ánh mắt đi nơi khác, lạnh lùng mở miệng chất vấn.
“Nương nương nói, muốn tự mình cảm ơn phu nhân chuyện ở vườn mai ngày ấy.” Tiểu thái giám thấy nàng cảnh giác như vậy bèn lập tức nói ra sự tình trước kia.
Vân Thiên Mộng chìm trong suy tư, trong lòng không ngừng nghi hoặc, lại cảm thấy có chút không yên trong lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương vẫn mang vẻ mặt tỉnh táo, sau đó phân phó Tập Lẫm: “Ta và tướng gia sẽ tới Vương phủ, ngươi tới Vinh Thiện Đường mang Tiểu Nhiếp đại phu tới đó đi.”
“Vâng!” Tập Lẫm theo thói quen liếc nhìn Sở Phi Dương, thấy hắn cũng gật đầu với mình thì lập tức nhanh chóng rời đi.
“Hay để mình ta tới thôi. Nàng không nên chứng kiến cảnh máu me.” Trong tiềm thức, Sở Phi Dương vẫn không muốn để cho Vân Thiên Mộng vất vả. Hắn lấy nàng là hy vọng có thể giúp nàng thoát ly hoàn toàn khỏi tầng tầng lớp lớp sự tình trong Vân tướng phủ, không ngờ chuyện nhà mình cũng rườm rà chẳng kém, khiến cho nàng chẳng có thời gian mà nghỉ ngơi.
Vân Thiên Mộng sao không hiểu tâm tư trượng phu, kiên định lắc đầu, mở miệng phân tích: “Bà ấy dù sao vẫn là Nhị nương của chàng, chẳng lẽ chàng có thể một mình đi vào nội thất kiểm tra sao? Tiểu Nhiếp đại phu mặc dù có thể bắt mạch cho bà ta, nhưng vẫn là nam nữ khác biệt. Huống hồ Tạ thị bị thương ở ngực, lúc chẩn bệnh sẽ phải cách màn che, ai biết sau màn che có phải Tạ thị thật hay không? Thiếp là con dâu của Sở gia, có một số việc so với mấy cô nương như Sở Khiết còn làm tốt hơn. Chàng đừng có hòng đẩy thiếp sang bên cạnh.”
Nói xong, Vân Thiên Mộng kéo Sở Phi Dương tới sửa soạn để ra ngoài.
“Nhưng ta lo nàng sẽ mệt mỏi đấy.” Ai ngờ, Sở Phi Dương vừa xoay người một cái, Vân Thiên Mộng đang đi bị mất đà, ngã nhào vào lòng hắn, lại bị hắn ôm chặt lấy.
Vân Thiên Mộng mặt đỏ ửng, cố giãy ra khỏi hắn, trên miệng nở một nụ cười, ánh mắt đầy vẻ kiên cường: “Cuộc chiến này còn chưa bắt đầu sao đã có thể mệt mỏi chứ? Chúng ta mau chuẩn bị rồi tới Vương phủ thôi, đừng để những kẻ khác nhanh chân đến trước.”
Nói xong, Vân Thiên Mộng rời khỏi vòng tay của hắn, hướng ra ngoài cửa mà đi.
Giữa đường rời khỏi tướng phủ lại gặp Hạ Hầu An và Hạ Hầu tộc trưởng đang đi tản bộ trong hoa viên. Thấy hai người Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương, Hạ Hầu An lập tức bỏ lại gia gia của mình, chạy như bay tới, gương mặt bừng bừng sức sống.
“Biểu ca, biểu tẩu đi đâu thế?” Thanh âm thanh thúy dễ nghe của thiếu nữ tràn đầy sức sống khiến cho Hạ Hầu tộc trưởng ở phía sau cũng không khỏi lắc đầu, có lẽ lão cũng đã đau đầu không ít với đứa cháu gái hiếu động này.
“Biểu muội ở nơi này có quen không? Nếu không hợp ý thì ta để bọn nha đầu đổi phòng khác cho muội, cứ xem như đây là nhà mình nhé!” Vân Thiên Mộng thấy Hạ Hầu An thì cười nhẹ nhàng đầy vẻ quan tâm.
Sở Phi Dương đứng ở bên cạnh mặt đã đen lại như đít nồi. Biểu muội của hắn vừa xuất hiện đã chiếm đoạt Vân Thiên Mộng, còn ngang nhiên đứng chen vào giữa hai người làm cho hắn và thê tử đang nắm tay cũng phải buông ra. Sở Phi Dương kéo Hạ Hầu An đang ôm lấy Vân Thiên Mộng ra, mắt đầy vẻ hù dọa: “Còn không mau đi với ông ngoại.”
Nói xong, Sở Phi Dương lại nắm lấy tay Vân Thiên Mộng tới gần Hạ Hầu tộc trưởng.
“Chúng ta đến gây phiền toái cho các con sao?” Sở Vương phủ quá mức nổi danh ở Tây Sở, xe ngựa của Vương phủ vừa xảy ra sự tình thì trong kinh đã một mảnh xôn xao. Hạ Hầu tộc trưởng lúc này đang ở kinh đô nên cũng lập tức biết tin.
“Ông ngoại yên tâm, Phi Dương chắc chắn sẽ giải quyết việc này thật tốt. Nhưng xem ra hôm nay không thể dùng bữa với ông ngoại rồi, mong người đừng trách.” Sở Phi Dương biết ông ngoại hắn sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở hoa viên này, chắc hẳn ông cũng đang lo lắng cho mình nên mới cố ý đi ra dặn dò.
Hạ Hầu tộc trường thấy Sở Phi Dương tự tin như thế thì nhẹ cười gật đầu, lại gọi Hạ Hầu An đi cùng mình về tiểu viện nghỉ ngơi trước.
Tập Lẫm trước khi rời đi đã báo cho Hồng quản gia chuẩn bị xe ngựa, Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương vừa ra là lập tức lên xe hướng tới Sở Vương phủ mà đi.
“Hạ Hầu tộc ở phía Tây Nam, nhân số hơn hẳn các dị tộc khác trong vùng.” Ngồi trong xe ngựa, Vân Thiên Mộng bắt đầu suy nghĩ các vấn đề, đầu tiên chính là ôn dịch bùng phát ở Lạc thành.
“Hạ Hầu tộc là đại tộc, cho dù ở biên giới tây nam của Tây Sở có không ít dị tộc, nhưng tất cả đều tôn Hạ Hầu tộc làm chủ. Lần này ôn dịch phát sinh ở Lạc thành, bị thương nghiêm trọng nhất chính là Hạ Hầu tộc. Gia gia lúc ấy không để ý tính mạng tiến tới Lạc thành cũng là vì ông ngoại ta ở đó.” Đây cũng là nguyên nhân mà quân thủ thành dám ngang nhiên phong thành. Dù sao cũng là dị tộc, trong mắt bọn họ tất nhiên rất vui vẻ khi thấy những dị tộc này chết bớt người đi.
Nhưng Ngọc Càn Đế biết rõ quan hệ giữa Hạ Hầu tộc và Sở Vương phủ nên mới lệnh cho ngự y Thái y viện tiến tới Lạc thành cứu chữa cho dân chúng. Nếu không, chọc giận Sở Vương và Sở Phi Dương, một khi bọn họ nổi lên lòng tạo phản, chỉ sợ ngôi vị Hoàng đế của hắn cũng không giữ nổi. Mà có giữ được thì Tây Sở cũng nguyên khí đại thương, khi ấy Thần Vương nổi lên hoặc Bắc Tề mượn gió bẻ măng thì giang sơn này cũng sẽ đổi chủ.
Có điều, Vân Thiên Mộng hiểu, Sở Vương không hiểu y thuật, lại nóng lòng đến Lạc thành như thế, chỉ sợ là vì Hạ Hầu tộc trưởng rồi.
Mà hôm nay Hạ Hầu tộc trưởng lại tới kinh thành, chẳng những vì sự tình của tộc Hạ Hầu, e là cũng muốn tới giúp Sở Phi Dương một tay, giúp hắn thuận lợi ngồi vào vương vị Sở Vương.
Có lẽ hai lão nhân gia ở Lạc thành đã đạt thành hiệp ước gì rồi.
Vân Thiên Mộng lại đưa mắt nhìn Sở Phi Dương, trong lòng cảm khái vạn phần. Hắn không có cha mẹ yêu thương nhưng lại được cả hai vị gia gia dốc hết vốn liếng bồi dưỡng, thật sự là làm cho người ta phải cảm động. Chắc Sở Phi Dương cũng đã nhìn thấy tất cả nên lúc này mới do dự về chuyện kế vị Sở Vương.
Xe ngựa do thị vệ Sở Tướng phủ điều khiển nên chỉ chốc lát sau đã tới trước cổng Vương phủ. Sở Phi Dương nhảy xuống xe ngựa trước sau đó mới đỡ Vân Thiên Mộng xuống. Tập Lẫm và Tiểu Nhiếp đại phu đã đợi sẵn ở trước cổng Vương phủ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Nhiếp đại phu nghe Tập Lẫm giải thích ngắn gọn thì cũng biết Nhị phu nhân của Sở Vương phủ bị trọng thương, nhưng lại không biết sao Sở Phi Dương lại gọi mình tới chẩn bệnh cho Tạ thị kia.
“Vừa đi vừa nói chuyện!” Thời gian cấp bách nên bọn hắn cũng không muốn lãng phí thêm, Sở Phi Dương dẫn mọi người vào Sở Vương phủ, trên đường đi nhỏ giọng nói cho Tiểu Nhiếp đại phu nghe hoài nghi của mình.
Tiểu Nhiếp đại phu sau khi nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc, không thể ngờ ngay ở Sở Vương Phủ cũng sẽ xuất hiện tình trạng lục đục thế này. Khi hắn còn đang nghi hoặc thì Vân Thiên Mộng đã nhẹ gật đầu khẳng định, hắn liền hiểu ra, nếu không phải tin tưởng mình thì hai người này cũng sẽ không đem chuyện quan trọng như thế giao cho hắn.
Còn chưa vào đến chính phòng đã nghe thấy những tiếng khóc nhỏ, lại có không ít nha đầu bà tử bê ra những chậu máu tươi. Thấy Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng, mọi người bèn dừng lại hành lễ.
“Đều nhanh chân lên!” Thấy sắc mặt Sở Phi Dương lạnh lùng, Vân Thiên Mộng bèn lên tiếng nhắc nhở bọn họ, sau đó lại theo hắn bước vào chính phòng.
Sở Bồi đang ngồi ở trong phòng, sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt dữ tợn, đôi môi mím chặt như đè nén lửa giận trong lòng.
Bên cạnh hắn, Sở Khinh Dương cũng ngồi đấy, vết thương trên người đã sớm được băng bó. Sắc mặt của Sở Khinh Dương tái nhợt, cánh tay phải quấn mấy lần lụa trắng, dù thế nhưng máu vẫn thấm ra bên ngoài, chắc hẳn vết thương ấy không nhẹ.
Tỷ muội Tạ gia và Sở Khiết có lẽ đang ở bên cạnh Tạ thị, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng khóc, mà biểu lộ của Sở Bồi và Sở Khinh Dương càng làm người ta không đoán được thật giả thế nào.
“Con dâu bái kiến phụ thân!” Sở Phi Dương bước tới một bước và ngồi xuống, Vân Thiên Mộng hành lễ với Sở Bồi, sau đó ân cần hỏi thăm Sở Khinh Dương: “Thương thế của nhị đệ thế nào rồi? Có bị tổn hại tới gân cốt hay không? Đại ca đệ sau khi nghe được tin tức đã mời Tiểu Nhiếp đại phu của Nhiếp phủ tới đây. Tiểu Nhiếp đại phu chính là người điều chế ra phương thuốc chữa ôn dịch, hay nhị đệ cứ để ngài ấy kiểm tra vết thương xem thế nào, đừng chủ quan làm bệnh tình thêm nặng.”
Tại bữa tiệc giao thừa trong cung, Sở Bồi đã gặp Nhiếp Hoài Viễn. Hôm nay Vân Thiên Mộng chính thức giới thiệu hắn, thứ nhất là nói rõ với họ y thuật của Nhiếp Hoài Viễn rất cao minh, thứ hai là nhờ có chuyện trong cung hôm ấy mà Sở Bồi cũng buông lỏng cảnh giác với hắn hơn.
Quan trọng nhất chính là Vân Thiên Mộng muốn thăm dò thương thế của Sở Khinh Dương, nếu để người khác bắt mạch thì sẽ chẳng biết thật giả thế nào.
Quả thật, sau khi nghe Vân Thiên Mộng nói, Sở Bồi vốn đang trừng mắt với Sở Phi Dương cũng phải chuyển hướng nhìn tới Nhiếp Hoài Viễn đang đứng ở một bên, lưng đeo hòm thuốc, một thân trang phục bá tánh bình dân. Hắn nhẹ gật đầu với Sở Khinh Dương một cái, giọng điệu tương đối mỏi mệt: “Khinh Dương, để Nhiếp đại phu xem vết thương của con thế nào đi. Lần này con bị thương ở cánh tay nhưng không thể qua loa được, nếu để ảnh hưởng tới gân mạch thì sẽ bất lợi cho việc luyện võ đấy.”
Vân Thiên Mộng nghe thế thì hơi hạ tầm mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Ngay trước mặt Sở Phi Dương mà Sở Bồi lại quan tâm tới đứa con trai nhỏ như thế, có thể thấy hắn rất yêu thương Sở Khinh Dương, mà có lẽ với Tạ thị cũng có vài phần thương yêu.
Nàng lui tới cạnh Sở Phi Dương. Đảo mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy Sở Phi Dương vẫn tỏ ra điềm tĩnh, tay nhấc chung trà lên nhấp một ngụm. Vân Thiên Mộng cười nhẹ, sau đó gật đầu với Nhiếp Hoài Viễn.
Được Vân Thiên Mộng cho phép, Nhiếp Hoài Viễn lập tức tiến lên. Sở Khinh Dương rất hợp tác đưa cánh tay ra để Nhiếp Hoài Viễn bắt mạch.
“Nhiếp đại phu, thương thế của ta không có gì đáng ngại đâu, nhưng thương thế của mẫu thân lại hung hiểm vô cùng.” Thấy Nhiếp Hoài Viễn bắt mạch cho mình, sau đó lại cởi bỏ băng gạc trên cánh tay mình ra, bôi lên vết thương của hắn một chút thuốc bột Sở Khinh Dương bèn đưa mắt nhìn về phía phòng trong, giọng điệu có vài phần lo lắng.
“Đại nhân, thương thế của Nhị công tử tạm thời đã ổn định, nhưng những ngày này không thể cầm vật nặng, cũng phải chịu khó bôi thuốc, hai tháng sau mới có thể khỏi hẳn.” Nhiếp Hoài Viễn kiểm tra thương thế xong thì chắp tay nói với Sở Bồi, ánh mắt không nhịn được liếc về phía Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương để cho hai người một cái khẳng định.
“Phụ thân, con dâu muốn vào thăm Nhị nương một chút!” Vốn cho rằng đây là khổ nhục kế, Sở Khinh Dương sẽ diễn trò để mình bị thương nhẹ một chút, nhưng không nhờ lúc Nhiếp Hoài Viễn cởi bỏ băng gạc ra, Vân Thiên Mộng lại tận mắt thấy những vết thương sâu hoắm trên cánh tay hắn. Trong lòng nàng nổi lên một dự cảm không tốt, vội vàng lên tiếng nói.
Sở Bồi thấy chuyện của nhi tử đã được giải quyết thì tảng đá lớn trong lòng đã buông xuống được một nửa, liền gật đầu đồng ý cho Vân Thiên Mộng và thăm Tạ thị.
Mà Vân Thiên Mộng vừa xốc màn cửa lên đã thấy một gương mặt đẫm nước chạy ra, thiếu một chút là đụng ngã nàng.
Lắc mình một cái, Vân Thiên Mộng kéo người chuẩn bị đâm phải mình lại, không ngờ người này lại là Sở Khiết. Hai mắt nàng ta đỏ hoe, gương mặt xinh đẹp đã trở nên trắng bệch, nước mắt đầm đìa trên má. Nhận ra người vừa đỡ mình, Sở Khiết lên tiếng với giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Chị dâu!”
Vân Thiên Mộng thấy nàng ta khóc thương tâm như thế thì lông mày nhíu lại. Trong một khắc khi rèm được vén lên, nàng có thể cảm nhận được mùi máu tươi nồng nặc rồi.
“Khiết Nhi sao vậy? Chẳng lẽ là Nhị nương…” Để Mộ Xuân đỡ Sở Khiết ngồi xuống, Vân Thiên Mộng thấy Sở Phi Dương nhẹ gật đầu với mình thì lại dẫn Ánh Thu đi vào trong phòng.
Lúc này trong phòng đang đầy nha hoàn, hai tỷ muội Tạ gia nửa ngồi nửa quỳ bên giường khóc nỉ non. Hai vị phu nhân Văn gia ngồi chau mày ủ rũ trên ghế. Mùi máu tươi tràn ngập căn phòng khiến tâm tình của mọi người càng thêm khó chịu.
Bên giường của Tạ thị có một gã đại phu đang đứng, nhưng nhìn bộ dáng hắn thì xem ra không có cách nào xử lý vết thương trên người Tạ thị. Dù sao Tạ thị cũng là con dâu của Sở Vương, thương thế nặng như vậy, dù là ai cũng không dám tùy tiện ra tay.
“Tình hình của Nhị nương sao rồi? Vì sao không để đại phu xem xét vết thương?” Thấy Vân Thiên Mộng đi vào, mọi người thi nhau hành lễ. Hai vị phu nhân Văn gia cũng hướng nàng gật đầu chào một cái.
“Biểu tẩu, cô cô bị thương ở ngực, nữ tử sao có thể để cho người khác thấy được da thịt chứ?” Tạ Uyển Uyển đứng lên, hai mắt sưng đỏ, thanh âm khàn khàn, có lẽ là đã khóc rất nhiều.
“Ánh Thu, mau tới xem thương thế của Nhị phu nhân.” Vân Thiên Mộng một tay đẩy Tạ Viện Viện ra, thấy Tạ thị nằm trên giường như đã ngừng thở thì giật mình trong lòng, lại nhìn thấy áo ngủ của nàng ta đã thấm đẫm máu tươi thì lên tiếng gọi.
Ánh Thu bước tới, nhanh chân lẹ tay mở áo của Tạ thị ra, kiểm tra vết đao trên người, sau đó ngưng trọng nói: “Phu nhân, Nhị phu nhân bị thương ở ngực, tình hình nguy cấp lắm rồi, nếu không mau chóng chữa trị thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng. May mà thân đao không có ở trong cơ thể nên Nhị phu nhân cũng không phải chịu thêm đau đớn nữa. Kính xin vị đại phu này mau băng bó cho Nhị phu nhân đi.”
“Chuyện này sao có thể được?” Ánh Thu vừa nói xong đã bị Tạ Viện Viện phản bác ngay lập tức.
Thanh âm bén nhọn của nàng ta đã bị ánh mắt sắc lạnh của Vân Thiên Mộng chiếu tới. Nàng lên tiếng ra lệnh cho nha đầu cởi giày của Tạ thị ra, sau đó buông màn che xuống, lúc này Nguyên Đông mới ra mời Nhiếp Hoài Viễn vào.
Chuyện hôm nay quả thật rất quái dị. Mặc dù Sở Bồi có tâm đoạt Vương vị nhưng với sự quan tâm của hắn dành cho Sở Khinh Dương và Tạ thị, nhất định sẽ không đùa giỡn với tính mạng hai người họ. Huống hồ với vết thương hiện tại của Tạ thị, nếu đao kia đi chếch lên vài li nữa thôi là đã đâm thẳng vào tim rồi. Bị thương nghiêm trọng thế này thật không giống như đang diễn trò, chỉ cần sơ sẩy một chút là đã ném đi toàn bộ tính mạng. Tạ thị dù có giúp được Sở Bồi leo lên được ghế Sở Vương thì vị trí Sở Vương Phi kia cũng sẽ không còn là của bà ta nữa, tin tưởng với sự khôn khéo của Tạ thị sẽ không làm ra chuyện tiền mất tật mang thế này.
Sợ là đã có người lợi dụng chuyện đấu đá của Sở Vương phủ mà trà trộn và, ngấm ngầm phá hoại từ bên trong mà thôi.
Lúc này, nha đầu thiếp thân của Tạ thị dưới sự chỉ đạo của vị đại phu kia, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho nàng ta. Nhiếp Hoài Viễn ở một bên bắt mạch, thỉnh thoảng lại lấy từ trong hòm thuốc ra một loại thuốc bột gì đó, giao cho người sau màn.
Vân Thiên Mộng đem theo Ánh Thu tạm lui sang một bên. Nhìn hai vị phu nhân Văn gia đang lo lắng nhìn về phía màn che, nàng thấp giọng khuyên nhủ: “Hôm nay hai vị phu nhân cũng bị dọa sợ hãi rồi. Nhị nương giờ này đang hôn mê, sợ là nhất thời không thể tỉnh ngay được, không bằng mời hai vị theo bọn nha đầu đi nghỉ ngơi một chút.”
Người tới là khách, Vân Thiên Mộng tất nhiên không thể đuổi họ ra khỏi Sở Vương phủ. Huống hồ hai người họ vì quan tâm tới thương thế của Tạ Thục Di nên mới ở lại, nếu mạo muội mời họ rời khỏi đây e là sẽ đắc tội cả hai.
Hai người kia nghe vậy thì lắc đầu. Nhị phu nhân nhẹ giọng mở miệng: “Nhị phu nhân vì cứu mạng ta mà bị thương, ta phải chờ đến khi Phu nhân được an toàn mới an tâm rời đi. Nếu không sao có thể yên lòng đây.”
Thấy hai người này nhất định không chịu đi, nàng cũng không gượng ép, chỉ bình tĩnh ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Hai vị phu nhân có thể đem chuyện lúc đó kể cho Thiên Mộng nghe được không. Việc này tới quá mức đột ngột, chúng ta không thể để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.”
Hai người nghe Vân Thiên Mộng hỏi thăm như thế thì đưa mắt nhìn nhau, sau vẫn là Nhị phu nhân mở miệng: “Xe ngựa sau khi ra khỏi thành thì chạy thẳng theo đường cái, hết thảy đều rất bình thường. Không ngờ đến giữa đường lại gặp một đám thổ phỉ, chưa kịp phân trần đã bị tấn công. May mà có bọn hộ vệ trông coi xe ngựa nên chúng ta mới thoát được một kiếp. Hai phủ mang theo tầm sáu mươi hộ vệ mà cũng bị bắn chết hơn phân nửa. Đám đạo phỉ còn xông tới xe ngựa, đâm về phía ta, không ngờ Nhị phu nhân đã thay ta nhận một đao.”
Nói đến đây, vành mắt của Văn Nhị phu nhân hơi đỏ lên, thanh âm có chút nghẹn ngào, rốt cuộc không nói được thêm lời nào nữa.
“Mà Nhị công tử thân thủ cũng rất cao minh, nếu không phải ta tự chủ trương chạy ra khỏi xe ngựa thì Nhị công tử đã không vì cứu ta mà bị thương. Sở phu nhân, thương thế của Nhị công tử thế nào? Có trở ngại gì hay không?” Văn Đại phu nhân sau một hồi trầm mặc thì cũng ân cần hỏi, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Đại phu nhân xin yên tâm, nhị đệ chỉ cần tĩnh dưỡng hai tháng là sẽ khỏi hẳn.” Vân Thiên Mộng cười nhẹ một tiếng, cố gắng làm họ yên lòng.
Trong lòng nàng lúc này đang rối bời. Chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp, chỉ sợ Văn gia cũng sẽ bị kéo vào hồi tranh chấp trong triều đình mất rồi.
Hơn nữa, có thể động thủ ở trên đường lớn, bọn đạo tặc nhỏ sao có đảm lượng ấy. Nếu bị đem tới Hinh bộ, dù có sống sót được thì cũng mất một lớp da.
Chỉ sợ chim sẻ bắt ve, hoàng tước đứng sau lưng mà thôi. Có kẻ sớm đã hiểu ra tâm tư tranh đấu giữa các phủ nên muốn một mũi tên trúng mấy con chim, cũng có thể nhờ đó mà xác định được người kế vị Sở Vương, tiến hành bóp chết từ trong trứng nước.
Chỉ là, việc này lại tiến hành khá nóng vội, động thủ ngay trên đường lớn, điều này rất dễ làm lộ ra thân phận kẻ đứng sau.
Kế tiếp, chỉ có thể nhờ vào người của Sở Phi Dương ra ngoài dò xét may ra mới tìm được dấu vết.
Tiếng khóc truyền vào tai Vân Thiên Mộng khiến nàng sực tỉnh lại. Hai tỷ muội Tạ gia đang đứng khóc ở bên giường khiến cho người ngoài không khỏi cảm động về tình cô cháu sâu nặng giữa bọn họ.
Vân Thiên Mộng thấy váy của họ cũng bị rách ít nhiều thì mở miệng quan tâm: “Hai biểu muội hôm nay cũng sợ hãi rồi, mau về phòng nghỉ ngơi trước đi. Chút nữa ta sẽ để Ánh Thu kiểm tra xem hai muội có bị thương ở đâu hay không.”
Nhưng cả hai đều cố chấp lắc đầu, trăm miệng một lời đáp: “Bọn muội muốn đợi cô cô tỉnh lại.”
Thấy thần sắc kiên định của cả hai như thế, Vân Thiên Mộng đành sai bọn nha đầu đi lấy nước rửa mặt cho họ, sau đó ép họ ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Sau đó nàng đi tới bên giường, nhẹ nhàng nhấc màn che lên, nhìn vào bên trong. Nha đầu đang băng bó cho Tạ thị, cả người đầy mồ hôi. Vân Thiên Mộng nhíu mày một cái, lập tức ngồi xuống giường, nâng Tạ thị dậy để Ánh Thu giúp đỡ nha đầu kia băng bó vết thương.
“Phu nhân, dược hoàn này hãy cho Nhị phu nhân ăn!” Đợi xử lý xong hết thảy, Nhiếp Hoài Viễn mới cách màn che bắt mạch cho Tạ thị, sau đó lấy từ trong hòm thuốc ra một bình sứ tròn, đổ ra một dược hoàn màu nâu trao cho Vân Thiên Mộng.
Đối với dược hoàn của Nhiếp Hoài Viễn, Vân Thiên Mộng vô cùng yên tâm, vì vậy bèn sai Nguyên Đông đem nước tới. Nàng hòa tan viên thuốc, sau đó đưa cho nhà đầu thiếp thân của Tạ thị bón từng thìa thuốc cho nàng ta.
“Đại tẩu, mẹ muội…” Sở Khiết bước nhanh vào. Sau một lúc điều chỉnh tâm tình, lúc này Sở Khiết đã bình tĩnh hơn. Thấy Vân Thiên Mộng đang rửa tay, trên tay còn có vết máu thì hai mắt nàng ta hơi mở, nhìn Vân Thiên Mộng không thể tin nổi.
“Sở tiểu thư xin hãy yên tâm, chỉ cần qua được hai ngày tới, nếu Nhị phu nhân tỉnh lại thì đã không còn nguy hiểm gì nữa.” Nhiếp Hoài Viễn nhắc nhở nha hoàn kia vài chuyện, sau đó thu thập hòm thuốc của mình lại và nói với Sở Khiết.
“Vậy nghĩa là mẹ ta sẽ không chết?” Sở Khiết mừng rỡ phát điên.
Nhiếp Hoài Viễn cẩn thận lắc đầu: “Hai ngày này sẽ rất nguy hiểm, bên cạnh Nhị phu nhân lúc nào cũng phải có người coi sóc. Nếu thấy Nhị phu nhân phát sốt thì phải dùng khăn lạnh chườm trên trán để giúp phu nhân hạ nhiệt độ, cũng không thể tùy tiện cho ăn đồ ăn cơm và canh.”
Thấy Nhiếp Hoài Viễn đã nói ra những lời cần nói, Vân Thiên Mộng nhẹ gật đầu với hắn lần nữa, sau đó nói với vị đại phu kia: “Tính mạng của Nhị nương ta giao cho ngươi.”
“Vâng!” Vị đại phu kia thấy một cỗ uy hiếp vô hình từ Vân Thiên Mộng tỏa ra thì lập tức cung kính đáp.
“Đã vậy, chúng ta cũng không ở lại quấy rầy nữa. Nếu Nhị phu nhân tỉnh lại, mong Sở phu nhân thông báo cho chúng ta một tiếng để chúng ta tự mình tới bái tạ!” Hai vị Văn phu nhân nghe thế thì cũng tạm thời yên lòng, hai người đồng thời đứng lên, cũng không quên dặn dò Vân Thiên Mộng.
“Khi Nhị nương tỉnh, Mộng Nhi sẽ cho người tới thông báo với hai vị. Ta tiễn hai vị ra ngoài.” Nói xong, nàng bèn dẫn họ ra khỏi phòng.
Thấy các nàng đã ra, Sở Bồi và Sở Khinh Dương cùng đứng lên. Vân Thiên Mộng để lại Nhiếp Hoài Viễn giải thích cho họ, nàng tự mình dẫn hai vị phu nhân rời khỏi Vương phủ.
Vừa tiễn hai người lên xe ngựa, Vân Thiên Mộng đã lại thấy Sở Phi Dương và Nhiếp Hoài Viễn bước ra khỏi cửa Vương phủ. Lúc đi ngang qua nàng, hắn bèn nhẹ nhàng cầm tay nàng đưa lên xe ngựa của tướng phủ.
“Có tra ra được cái gì không?” Thấy Sở Phi Dương ngồi ở trong xe không nói một lời, nàng bèn nắm lấy tay hắn hỏi khẽ.
“Tập Lẫm đã thông báo cho Kinh triệu doãn, lúc này Kinh triệu doãn đã phái người tới hiện trường.” Sở Phi Dương nhìn nàng, chậm rãi đáp lại.
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ thấy hắn khẽ nhếch môi cười thì trong lòng đã lập tức hiểu ra.
Có lẽ người của Sở Phi Dương sớm đã tới hiện trường kiểm tra rồi mới báo cho Kinh triệu doãn. Thứ nhất đây là phạm vi quản lý của Kinh triệu doãn, thứ hai để người khác cho rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn do gặp phải đạo tặc, như thế kẻ bày mưu kia sẽ buông lỏng cảnh giác hơn.
Mà hôm nay, nàng lại cứu sống Tạ thị, kẻ chủ mưu sẽ không còn thành công trong việc làm Sở Bồi và Sở Phi Dương trở mặt hoàn toàn với nhau nữa. Kẻ kia giết người một lần không thành sẽ còn làm lần sau, một lần có thể che giấu hành tung nhưng không thể lần nào cũng hoàn hảo rút lui. Rồi có một ngày hắn sẽ phải để lại dấu vết gì đó.
“Có điều, Tập Lẫm báo lại, chỗ ẩn thân của đám thổ phi kia để lại dấu vết giao đấu, có lẽ chúng tấn công một bên nào đó rồi độc chiếm chỗ này.” Nói đến đây, đôi mắt Sở Phi Dương lóe lên sự lạnh lẽo.
Vân Thiên Mộng lâm vào trầm tư, nếu suy đoán của nàng không sai, chắc hẳn bên bị đánh bại kia là người của Sở Bồi rồi.
Khó trách, lúc nãy nhìn thần sắc của Sở Bồi lại ngưng trọng như thế, chỉ sợ con trai và thê tử đang bị trọng thương là do người của mình lại bị diệt khẩu rồi.
“Như thế chẳng phải rất thú vị hay sao? Phu quân, không nghĩ tới nhà chúng ta lại trở thành trái thơm trong mắt người khác, cả đám đều dám tính toán trên đầu chúng ta.” Tựa vào lòng Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng lười nhác cất lời, trong đôi mắt đẹp mang theo một phần giảo hoạt.
Mà lúc này, bên ngoài xe lại truyền đến một hồi la hét ầm ĩ, giống như có một đôi nam nữ đang tranh luận gì đó vậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Phi Dương đang ôm Vân Thiên Mộng nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy thế bèn thấp giọng hỏi thị vệ bên ngoài.
“Bẩm tướng gia, có một nữ tử ngăn đường đi của Hình bộ thượng thư, hai người hình như đang tranh luận chuyện gì đó.”
Nghe được bốn chữ “Hình bộ thượng thư”, Vân Thiên Mộng mở mắt ra, ngồi thẳng dậy rồi vén rèm xe nhìn ra ngoài, quả thật thấy biểu ca đang bị một thiếu nữ cản đường.
Cô gái kia mắt sáng, răng trắng tinh, thần sắc muôn màu muôn vẻ, dáng người hấp dẫn, hiện tại đang chỉ vào Khúc Trường Khanh nói gì đó. Mà biểu ca nàng trước sau vẫn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô gái kia, mặc kệ nàng ta nói cái gì cũng không thèm đáp lại.
“Chúng ta mau xuống xem một chút!” Nhìn thiếu nữ tay chống nạnh, trong lòng Vân Thiên Mộng thầm than, không thể để biểu ca chịu thiệt như thế được. Huống hồ Khúc Trường Khanh vốn là khúc gỗ, đâu có am hiểu việc đối đáp với nữ nhân, nếu cứ để nàng kia tùy tiện nói như thế thì còn đâu mặt mũi của hắn nữa.
Sở Phi Dương đưa mắt nhìn ra ngoài sau đó gật đầu, dìu thê tử xuống ngựa.
“Ngươi sao lại kỳ cục như thế? Cả buổi không nói một câu là sao? Ngươi có biết ngươi đã đụng làm rơi vỡ giỏ trứng gà của ta hay không?” Hai người đến gần đám đông liền nghe được thanh âm trong trẻo của thiếu nữ kia.
“Ta đã xin lỗi, cũng đã nói sẽ bồi thường, cô nương tại sao vẫn không chịu buông tha?” Lúc này, Khúc Trường Khanh mới chịu lên tiếng. Không thể tưởng tượng được, hắn đường đường là Hình bộ thượng thư mà lại gặp phải một nha đầu không biết nói lý lẽ như thế này. Hắn đã xin lỗi, cũng nói sẽ bồi thường rồi cơ mà.
“Ngươi thật sự buồn cười quá đi! Đừng đem đồng tiền dơ bẩn của ngươi vũ nhục ta. Trứng gà này là do gà mẫu thân ta nuôi đẻ ra, ta đem đến cho ca ca ta dùng, tình nghĩa bên trong há có thể mua được bằng mấy đồng tiền dơ bẩn hay sao? Xem mặt ngươi thế kia, không nghĩ ngươi lại không hiểu đạo lý làm người chút nào, thật sự xấu hổ thay cho tướng mạo đó.” Ngón tay mảnh khảnh của cô gái chỉ vào đống trứng gà đã vỡ nát bừa bãi dưới đường, sắc mặt đầy vẻ tức giận.
Điều này làm cho Vân Thiên Mộng từ bỏ ý định giải vây cho Khúc Trường Khanh. Nàng kéo Sở Phi Dương đứng lẫn vào trong dân chúng xem kịch vui, cảm thấy cô nương kia thật đáng yêu, mà vẻ mặt trước nay như một luôn đóng băng của Khúc Trường Khanh cũng vì thế mà bị phá vỡ. Thật là một chuyện hiếm xưa nay chưa từng thấy!
Sở Phi Dương sao có thể không nhận ra tiểu tâm tư này của nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó dùng hai tay giữ cho nàng không bị đám đông xô đẩy, cũng rất vui vẻ thưởng thức vẻ mặt đang dần đen lại của Khúc Trường Khanh.
“Cô nương đừng có người nhường một tấc lại muốn lấn một thước. Nếu đã là tâm ý thì phải bảo vệ nó cho tốt, vì sao lại nghênh ngang đi lại trên đường như thế? Hôm nay may là gặp phải ta, nếu là chặn xe ngựa trong cung, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Điêu dân! Đây là từ hiện đang ghim chặt trong đầu Khúc Trường Khanh.
Rõ ràng nha đầu này đi lại nghênh ngang trên đường, đụng phải người khác sao có thể trách người ta? Hiện tại thì tốt rồi, đụng phải hắn còn đem hết trách nhiệm đổ lên đầu hắn, khiến cho hắn không thèm nể mặt nàng ta là con gái mà bắt đầu lên tiếng phản bác.
“Không thể tưởng tượng được biểu ca lại giỏi ăn nói như thế! Nhanh như vậy đã tìm ra điểm mấu chốt rồi!” Nghe Khúc Trường Khanh nói vậy, Vân Thiên Mộng nhè nhẹ gật đầu, nhớ tới một năm trước Nguyên Khánh Châu đuổi theo một nữ tử ở trên đường đụng phải xe ngựa trong cung, khi đó nếu không phải nàng và Quý Thư Vũ ngăn cản thì Cù công công sẽ lệnh cho tiểu thái giám đánh chết nàng ta rồi.
Sở Phi Dương cười nhưng không nói. Nếu Khúc Trường Khanh chỉ là bao cỏ thì sao mình có thể để hắn ở bên người chứ? Kẻ không có đầu óc, ở trên chiến trường chỉ có đường chết.
“Ngươi… Ngươi dựa vào cái gì mà dùng quyền áp người? Chẳng lẽ tính mạng của dân chúng không đáng giá gì sao? Các thúc thúc, bá bá, các thím, các bà, các tỷ muội nói xem như thế có được không? Ta trăm khổ nghìn sở mang trứng gà tới kinh thành này thăm ca ca, chẳng những bị ác bá này làm vỡ hết mà còn bị hắn khi dễ nữa. Ở đây là dưới chân thiên tử, há lại có thể để cho ngươi không đặt vương pháp vào mắt sao?” Nha đầu kia khí thế ngất trời, hai mắt đỏ bừng, một tay cầm lấy khăn chấm chấm lên mắt, khóc lóc kể lể.
Chỉ có điều, người trong kinh hầu như đều biết rõ về Khúc Trường Khanh, cũng có không ít người đã gặp qua hắn rồi. Hơn nữa, Khúc Trường Khanh nổi tiếng là quan thanh liêm, phủ Phụ Quốc Công hằng năm đều giúp đỡ dân chúng rất nhiều. Sau mấy câu lên án của tiểu cô nương này, chẳng có ai đi ra chất vấn Khúc Trường Khanh cả, thậm chí có vài người thấy nhàm chán nên đám người cũng dần tản đi.
“A?” Tiểu nha đầu thấy mình khóc lóc mà không có ai hưởng ứng thì nhất thời chột dạ ngẩng đầu lên, đã thấy sau lưng nam tử kia có một đôi nam nữ đẹp như thần tiên đang mỉm cười nhìn mình, khiến nàng ta trong lòng run lên, có cảm giác như bị người ta nhìn thấu vậy.
“Ngọc Nhi?” Lúc này, xa xa truyền tới một tiếng hô vội vã.
Cô gái kia nghe được thanh âm quen thuộc thì lập tức quay người, nhìn tới kẻ đang chạy tới mà ra sức vẫy tay đáp lại: “Ca ca!”
Ba người còn lại thấy kẻ chạy tới kia thì trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Hạ quan bái kiến Sở tướng, phu nhân, Khúc đại nhân!” Hàn Triệt đến gần ba người, lập tức cung kính hành lễ nói.
“Ca ca?” Cô gái nhìn ca ca với ánh mắt khó hiểu, sau đó lập tức hiểu ra, ánh mắt chuyển tới ba người trước mặt, trong lòng không khỏi thảng thốt, lại đưa mắt nhìn đám trứng gà rơi vỡ trên đường.
Khúc Trường Khanh cũng không có thời gian dư thừa lãng phí, quay người nhìn thấy Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng đứng đó nhìn mình thì lên tiếng chào tạm biệt rồi nhảy lên ngựa hướng tới nha môn Hình bộ mà đi.
“Không thể tưởng tượng được Hàn đại nhân lại có một muội muội hoạt bát đáng yêu như thế!” Thấy Khúc Trường Khanh bỏ đi, Vân Thiên Mộng chỉ có thể đem sự chú ý đặt lên người Hàn Triệt.
“Tiểu muội từ nhỏ nghịch ngợm, nếu làm phiền tới tướng gia và phu nhân, kính xin hai vị rộng lòng tha thứ!” Hàn Triệt cẩn trọng đáp lời, thật sự là khác một trời một vực so với tiểu muội ngây thơ của hắn.
“Hàn đại nhân khách khí rồi! Chỉ là hiểu lầm giữa Hàn tiểu thư và biểu ca của ta thôi. Bây giờ huynh muội Hàn đại nhân đã đoàn tụ, chúng ta cũng không quấy rầy nữa!” Một lần nữa đưa mắt nhìn Hàn tiểu thư, sau đó Vân Thiên Mộng mỉm cười và quay trở về xe.
Tết Nguyên Tiêu, vì Tạ thị bị thương nên đám người Sở Khiết đều không vào cung dự yến.
Còn chưa tới ban đêm mà trên đường đã tràn ngập đèn lồng đủ màu sắc, đưa mắt nhìn chỉ thấy con phố dài không khác gì một biển đèn lồng cả.
Sở Phi Dương và Hạ Hầu tộc trưởng sáng sớm đã vào triều, qua thời gian buổi trưa, Vân Thiên Mộng và Hạ Hầu An cùng nhau lên xe ngựa đi tới hoàng cung.
“Không ngờ kinh đô lại phồn hoa như thế! Biểu tẩu, tẩu mau nhìn đi, đèn lồng con thỏ kia đẹp quá!” Hạ Hầu An tính tình hoạt bát, lúc này không có Hạ Hầu tộc trưởng ở bên quản thúc nên nàng ta càng vui vẻ hơn trước, chỉ tiếc không thể xuống xe đi dạo một vòng.
Vân Thiên Mộng mỉm cười kéo nàng ngồi xuống cạnh mình: “Nếu vào lễ Thất Tịch thì còn nhiều hơn nữa. Lúc ấy, mọi người thả đèn hoa đăng ở hai bờ sông Lục Đại khiến cho quang cảnh đẹp vô cùng.”
Nghe Vân Thiên Mộng giải thích, Hạ Hầu An nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên: “Thật thế sao? Lạc Thành cũng có hội đèn lồng như không thể so sánh với kinh thành được. Huống hồ mỗi lần ra ngoài, gia gia và phụ thân đều phái người đi theo muội, mất hứng cực kỳ!”
Thấy bộ dáng nàng như thế, Vân Thiên Mộng chỉ có thể lắc đầu cười. Sau đó nàng nói với Hạ Hầu An vài quy định trong cung, tránh cho chút nữa vào đó rồi lại xảy ra sai sót hay đi nhầm vào nội cung của các quý nhân.
Chỉ có điều, trùng hợp là vừa xuống xe, Vân Thiên Mộng liền gặp Quý Thư Vũ và Khúc Phi Khanh đang dìu Cốc lão thái quân xuống xe. Nàng bèn dẫn theo Hạ Hầu An đi tới bái kiến.
“Mộng Nhi, đây là biểu muội của Phi Dương sao?” So với bọn Sở Khiết, Khúc Phi Khanh cảm thấy có cảm tình với Hạ Hầu An này hơn.
Vân Thiên Mộng gật đầu cười, sau đó giới thiệu hai bên, mà Hạ Hầu An lúc này cũng thu liễm vẻ tinh nghịch của mình, mang đúng bộ dáng của công chúa Hạ Hầu tộc, khiêm tốn hành lễ với Cốc lão thái quân và Quý Thư Vũ.
“Sở phu nhân, nương nương chúng ta có lời mời tới gặp mặt!” Một tiểu thái giám lại mặt đi tới, thấp giọng nói với Vân Thiên Mộng.
Cúi đầu đánh giá thái giám này một chút, Vân Thiên Mộng lộ vẻ nghi hoặc trong lòng. Nếu là Thái hậu cho gọi thì sẽ phái Cù công công tới đây. Mà ở đây còn có bà ngoại, Cù công công chắc chắn cũng không trắng trợn mời riêng mình như thế.
“Không biết nương nương của ngươi là vị nào?” Không phải Thái hậu, vậy người này là ai?
Tiểu thái giám cũng đã liệu trước chuyện Vân Thiên Mộng không đi theo mình nên duỗi tay phải ra, trên tay hắn là một khối ngọc khắc chữ “Dung”.
“Ta sao có thể tin được ngươi là người bên người nàng ấy?” Chỉ cần nhìn ngọc bài thoáng qua một chút sau đó Vân Thiên Mộng bèn rời ánh mắt đi nơi khác, lạnh lùng mở miệng chất vấn.
“Nương nương nói, muốn tự mình cảm ơn phu nhân chuyện ở vườn mai ngày ấy.” Tiểu thái giám thấy nàng cảnh giác như vậy bèn lập tức nói ra sự tình trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.