Chương 20: Vú Mễ
Ninh Nhi
19/11/2013
“Nô tỳ bái kiến Đại tiểu thư!”
Dùng bữa tối xong, vú Mễ liền theo Mộ Xuân tới gặp Vân Thiên Mộng!
Lúc này, trong phòng đã thắp đầy nến, toàn bộ gian phòng sáng trưng, Vân Thiên Mộng vẫn đang nghiêm túc đọc cuốn sổ kia. Vẫn y nguyên như ban ngày, nàng vẫn mặc bộ váy vàng có thêu hình những đám mây, bên trên đó còn điểm xuyết bằng hình thêu hoa lan vàng. Tóc nàng một nửa được buộc hờ hững bằng một sợi dây màu xanh, một nửa được búi lên cao bằng một cây trâm ngọc hình hoa lan. Khuôn mặt nàng thanh lệ như trăng rằm, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng như nước, tưa như có thể nhìn thấu hết thảy, khiến cho vú Mễ nhất thời quên cả tôn ti lễ nghĩa, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Vân Thiên Mộng, dường như đang thấy lại vị Phu nhân năm xưa.
Chỉ là, gian phòng mà Phu nhân ở năm đó giờ lại quá đơn sơ và cũ nát.
Nếu như Phu nhân ở dưới hoàng tuyền biết Đại tiểu thư hiện đang sống như thế này, không biết sẽ đau lòng tới thế nào?
“Vú mễ, những nha đầu và bà vú khác đều sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Vân Thiên Mộng đã sớm thấy ánh mắt vú Mễ đang dò xét mình nên cũng không lập tức làm gì, thần sắc vẫn như thường nhìn chăm chăm vào danh sách ở trong tay, đến khi xem tới tờ cuối cùng nàng mới lên tiếng nói!
Nghe thấy Vân Thiên Mộng đột nhiên hỏi như thế, vú Mễ lập tức nén lại sự thương cảm trong lòng, sau đó đôi mắt cụp xuống, thấp giọng cung kính trả lời:
“Bẩm Đại tiểu thư, mọi việc đều đã sắp xếp thỏa đáng, Đại tiểu thư không cần bận tâm gì cả!”
Cách trả lời khéo léo, cộng thêm động tác chân tay đầy chuẩn mực cho thấy vú Mễ này đã từng được huấn luyện rất tốt. Vân Thiên Mộng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đặt cuốn danh sách lên bàn, ngón tay thon dài cũng đạt lên đó, ngón trỏ hơi nhịp nhịp lên bìa sách. Nàng dưa mắt nhìn tới vú Mễ, ánh mắt hơi có chút giễu cợt khiến cho người ta không dám có suy nghĩ khinh suất gì.
“Vú là lão nhân ở trong phủ, để vú an bài mấy chuyện này ta cũng rất yên tâm!”
Ánh mắt Vân Thiên Mộng sắc sảo nhìn tới nửa khuôn mặt đang cúi gằm của vú Mễ, chỉ thấy vú Mễ đúng là người không sợ hãi trước vinh nhục, gương mặt vẫn như trước, vô cùng bình thản. Trong mắt Vân Thiên Mộng hiện ra một vẻ tán thành, nói tiếp:
“Không biết vú vào phủ khi nào? Theo tuổi của vú, đáng lẽ cũng nên về quê hưởng tuổi già rồi mới đúng chứ?”
Nghe Vân Thên Mộng hỏi vậy, vú Mễ hơi cúi thấp thân thể, có chút sợ hãi nói:
“Bẩm Đại tiểu thư, nhà của nô tỳ nghèo khổ, nào dám nghĩ tới an hưởng tuổi già, chỉ mong có cơm ăn no đủ là tốt rồi! Đúng lúc Liễu di nuong nói trong phủ cần người nên nô tỳ đã tới!”
Rõ ràng là nửa thật nửa giả, vậy mà qua miệng của vú Mễ lại làm cho người ta không thể không tin.
“Thật sao? Liễu di nương đúng là tốt bụng.” Thấy vú Mễ trả lời như thế, thần sắc Vân Thiên Mộng vẫn vô cùng lạnh nhạt!
Vân Thiên Mộng hơi dừng lại, uống một ngụm trà rồi mới mở miệng nói tiếp:
“Chẳng qua, bây giờ đã tới Khởi La Viên, ta không chấp nhận người không trung thực! Cho dù ai chọn ngươi vào phủ, nhưng ở Khởi La Viên này, Vân Thiên Mộng ta chính là chủ! Vú Mễ, vú nhớ không?”
Âm thanh của Vân Thiên Mộng trở nên lạnh lẽo khiến cho vú Mễ rùng mình một cái trong lòng, lập tức trả lời:
“Đây là điều tất nhiên, tiểu thư hãy yên tâm! Nô tỳ cũng không phải kẻ xanh vỏ đỏ lòng!”
Thấy vú Mễ trong lòng đã có sợ hãi, Vân Thiên Mộng gật gật đầu, sau đó mới hỏi tới chuyện quan trọng nhất:
“Chỉ có chuyện này ta không rõ, tại sao ngày ấy vú lại rời khỏi phủ? Trước đây vú hầu hạ cho ai trong phủ?”
Thấy Vân Thiên Mộng rốt cục cũng hỏi tới chuyện này, vú Mễ không nhịn được nữa, chỉ thấy bà ta quỳ “Phịch” một cái xuống đất, nét mặt già nua đầy nước mắt hơi ngẩng lên, âm thanh thốt ra có phần run rẩy:
“Tiểu thư... Tiểu thư... Nô tỳ... Nô tỳ có tội!... Tiểu thư...”
Tiếng khóc đứt quãng của vú Mễ khiến Vân Thiên Mộng hơi nheo mắt lại, ra hiệu cho Mộ Xuân đóng cửa phòng rồi mới bảo vú Mễ đứng dậy.
Nhưng vú Mễ ra sức lắc đầu, đẩy Mộ Xuân ra, mở miệng nói tiếp:
“Tiểu thư, nô tỳ từng hầu hạ Phu nhân, cũng chịu ân huệ của phu nhân rất nhiều! Nhưng lúc ấy lại quá sợ hãi nên mới bỏ mặc phu nhân không chăm sóc! Xin tiểu thư cứ trách phạt!”
Tiếng kể lể khóc lóc của vú Mễ không làm Vân Thiên Mộng thấy cảm thông chút nào, ngược lại nét ôn hòa trên mặt cũng biến mất, con ngươi lạnh buốt như sương nhìn thẳng về phía vú Mễ, lạnh lùng mở miệng:
“Đã như thế, vú Mễ cũng nên đem mọi chuyện nói ra đi chứ!”
Vú Mễ đưa tay lau nước mắt, sau đó hít thở sâu để ổn định tâm tình, sau đó mở miệng nói đầy đau thương:
“Nô tỳ từng là người hầu hạ Phu nhân. Trước khi phu nhân chuyển dạ hai tháng, con trai nô tỳ bị người ta đánh tàn phế. Tô di nương tự mình tìm tới nô tỳ, nói chỉ cần nô tỳ rời khỏi tướng phủ thì sẽ có thể bảo vệ thằng con bất hiếu của nô tỷ. Nô tỳ vì con mình nên mặc kệ Phu nhân giữ lại, nô tỳ vẫn rời khỏi tướng phủ. Không ngờ chỉ ba tháng sau, Phu nhân đã qua đời!”
Nói rồi vú Mễ lại dập đầu, miệng lẩm bẩm nói:
“Năm đó chồng nô tỳ qua đời, nếu không phải do phu nhân thu nhận mẹ con nô tỳ thì làm sao chúng ta sống được tới giờ? Vậy mà nô tỳ lại bỏ mặc phu nhân không chăm sóc, kể cả phút cuối cùng của người cũng không gặp được.”
Nghe đến đây, Vân Thiên Mộng nhớ lại những cái tên trong danh sách, ngoại trừ vú Hạ thì toàn bộ người bên cạnh Vân phu nhân, trước khi Vân phu nhân qua đời hai, ba tháng đều đồng loạt gặp sự cố, thì trong lòng nàng đã hiểu rõ những việc này có lẽ là do Tô Thanh một tay làm ra rồi!
Đầu tiên là đẩy tất cả những người thân cận bên mình Vân phu nhân đi, như thế nàng ta có thể ra tay dễ dàng hơn!
“Vú Mễ, ngươi có biết vú Hạ là người ở đâu hay không?” Nghĩ tới những người trong danh sách đó, Vân Thiên Mộng lại hỏi.
“Là vú nuôi của Phu nhân! Nghe nói sau khi phu nhân qua đời, vú Hạ thương tâm tới phát điên!” Lúc này vú Mễ vô cùng thành thật, chỉ hận là không thể moi tim gan của mình ra cho Vân Thiên Mộng thấy.
Vân Thiên Mộng thấy cái trán của bà đã đỏ cả lên thì lên tiếng nói:
“Đứng lên đi! Thân phận của ngươi và cuộc đối thoại hôm nay tuyệt đối không được cho người ngoài biết!”
“Vâng, nô tỳ hiểu! Lần này nô tỳ quay lại ngoài xin chịu tội, cũng chỉ cầu có thể giúp đỡ tiểu thư một tay, chắc chắn không để phiền toái gì thêm cho người!” Thấy Vân Thiên Mộng tĩnh lặng như thế, vú Mễ trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức đè nén thương tâm nhiều năm xuống, đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, đứng ở một bên.
Vân Thiên Mộng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt trong trẻo và lạnh lùng nhìn lên vầng trăng trên cao, sắp xếp lại những tin tức vừa nghe được.
Khi Vân phu nhân còn sống, Tô Thanh đã có thể nắm sống chết của nô bộc trong tay, nếu không phải Vân Huyền Chi tiếp tay, làm sao lại có quyền lợi như thế!
Như vậy, cái chết của Vân phu nhân là do người khác gây ra, chỉ sợ là đáp án chính xác.
Nhưng Vân phu nhân đã sớm qua đời, vì sao Tô Thanh lại cho phép Vân Thiên Mộng sống tới giờ?
Chuyện này có lẽ là do Tô Thanh còn e sợ Thái Hậu và thế lực của phủ Quốc Công. Nếu cả con gái và cháu gái của phủ Quốc Công đều lần lượt xảy ra chuyện, e là đối phương sẽ không để yên, tới lúc đó nếu điều tra ra, chỉ sợ sẽ tìm thấy manh mối!
Không thể không nói, Tô Thanh đúng là mưu mẹo, thật sự có thể đoán tâm lý của người khác mà làm việc.
“Vú Mễ, ngươi tới đây, ta có chuyện muốn nói!” Thu lại ánh mắt, Vân Thiên Mộng lãnh đạm nói.
Dùng bữa tối xong, vú Mễ liền theo Mộ Xuân tới gặp Vân Thiên Mộng!
Lúc này, trong phòng đã thắp đầy nến, toàn bộ gian phòng sáng trưng, Vân Thiên Mộng vẫn đang nghiêm túc đọc cuốn sổ kia. Vẫn y nguyên như ban ngày, nàng vẫn mặc bộ váy vàng có thêu hình những đám mây, bên trên đó còn điểm xuyết bằng hình thêu hoa lan vàng. Tóc nàng một nửa được buộc hờ hững bằng một sợi dây màu xanh, một nửa được búi lên cao bằng một cây trâm ngọc hình hoa lan. Khuôn mặt nàng thanh lệ như trăng rằm, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng như nước, tưa như có thể nhìn thấu hết thảy, khiến cho vú Mễ nhất thời quên cả tôn ti lễ nghĩa, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Vân Thiên Mộng, dường như đang thấy lại vị Phu nhân năm xưa.
Chỉ là, gian phòng mà Phu nhân ở năm đó giờ lại quá đơn sơ và cũ nát.
Nếu như Phu nhân ở dưới hoàng tuyền biết Đại tiểu thư hiện đang sống như thế này, không biết sẽ đau lòng tới thế nào?
“Vú mễ, những nha đầu và bà vú khác đều sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Vân Thiên Mộng đã sớm thấy ánh mắt vú Mễ đang dò xét mình nên cũng không lập tức làm gì, thần sắc vẫn như thường nhìn chăm chăm vào danh sách ở trong tay, đến khi xem tới tờ cuối cùng nàng mới lên tiếng nói!
Nghe thấy Vân Thiên Mộng đột nhiên hỏi như thế, vú Mễ lập tức nén lại sự thương cảm trong lòng, sau đó đôi mắt cụp xuống, thấp giọng cung kính trả lời:
“Bẩm Đại tiểu thư, mọi việc đều đã sắp xếp thỏa đáng, Đại tiểu thư không cần bận tâm gì cả!”
Cách trả lời khéo léo, cộng thêm động tác chân tay đầy chuẩn mực cho thấy vú Mễ này đã từng được huấn luyện rất tốt. Vân Thiên Mộng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đặt cuốn danh sách lên bàn, ngón tay thon dài cũng đạt lên đó, ngón trỏ hơi nhịp nhịp lên bìa sách. Nàng dưa mắt nhìn tới vú Mễ, ánh mắt hơi có chút giễu cợt khiến cho người ta không dám có suy nghĩ khinh suất gì.
“Vú là lão nhân ở trong phủ, để vú an bài mấy chuyện này ta cũng rất yên tâm!”
Ánh mắt Vân Thiên Mộng sắc sảo nhìn tới nửa khuôn mặt đang cúi gằm của vú Mễ, chỉ thấy vú Mễ đúng là người không sợ hãi trước vinh nhục, gương mặt vẫn như trước, vô cùng bình thản. Trong mắt Vân Thiên Mộng hiện ra một vẻ tán thành, nói tiếp:
“Không biết vú vào phủ khi nào? Theo tuổi của vú, đáng lẽ cũng nên về quê hưởng tuổi già rồi mới đúng chứ?”
Nghe Vân Thên Mộng hỏi vậy, vú Mễ hơi cúi thấp thân thể, có chút sợ hãi nói:
“Bẩm Đại tiểu thư, nhà của nô tỳ nghèo khổ, nào dám nghĩ tới an hưởng tuổi già, chỉ mong có cơm ăn no đủ là tốt rồi! Đúng lúc Liễu di nuong nói trong phủ cần người nên nô tỳ đã tới!”
Rõ ràng là nửa thật nửa giả, vậy mà qua miệng của vú Mễ lại làm cho người ta không thể không tin.
“Thật sao? Liễu di nương đúng là tốt bụng.” Thấy vú Mễ trả lời như thế, thần sắc Vân Thiên Mộng vẫn vô cùng lạnh nhạt!
Vân Thiên Mộng hơi dừng lại, uống một ngụm trà rồi mới mở miệng nói tiếp:
“Chẳng qua, bây giờ đã tới Khởi La Viên, ta không chấp nhận người không trung thực! Cho dù ai chọn ngươi vào phủ, nhưng ở Khởi La Viên này, Vân Thiên Mộng ta chính là chủ! Vú Mễ, vú nhớ không?”
Âm thanh của Vân Thiên Mộng trở nên lạnh lẽo khiến cho vú Mễ rùng mình một cái trong lòng, lập tức trả lời:
“Đây là điều tất nhiên, tiểu thư hãy yên tâm! Nô tỳ cũng không phải kẻ xanh vỏ đỏ lòng!”
Thấy vú Mễ trong lòng đã có sợ hãi, Vân Thiên Mộng gật gật đầu, sau đó mới hỏi tới chuyện quan trọng nhất:
“Chỉ có chuyện này ta không rõ, tại sao ngày ấy vú lại rời khỏi phủ? Trước đây vú hầu hạ cho ai trong phủ?”
Thấy Vân Thiên Mộng rốt cục cũng hỏi tới chuyện này, vú Mễ không nhịn được nữa, chỉ thấy bà ta quỳ “Phịch” một cái xuống đất, nét mặt già nua đầy nước mắt hơi ngẩng lên, âm thanh thốt ra có phần run rẩy:
“Tiểu thư... Tiểu thư... Nô tỳ... Nô tỳ có tội!... Tiểu thư...”
Tiếng khóc đứt quãng của vú Mễ khiến Vân Thiên Mộng hơi nheo mắt lại, ra hiệu cho Mộ Xuân đóng cửa phòng rồi mới bảo vú Mễ đứng dậy.
Nhưng vú Mễ ra sức lắc đầu, đẩy Mộ Xuân ra, mở miệng nói tiếp:
“Tiểu thư, nô tỳ từng hầu hạ Phu nhân, cũng chịu ân huệ của phu nhân rất nhiều! Nhưng lúc ấy lại quá sợ hãi nên mới bỏ mặc phu nhân không chăm sóc! Xin tiểu thư cứ trách phạt!”
Tiếng kể lể khóc lóc của vú Mễ không làm Vân Thiên Mộng thấy cảm thông chút nào, ngược lại nét ôn hòa trên mặt cũng biến mất, con ngươi lạnh buốt như sương nhìn thẳng về phía vú Mễ, lạnh lùng mở miệng:
“Đã như thế, vú Mễ cũng nên đem mọi chuyện nói ra đi chứ!”
Vú Mễ đưa tay lau nước mắt, sau đó hít thở sâu để ổn định tâm tình, sau đó mở miệng nói đầy đau thương:
“Nô tỳ từng là người hầu hạ Phu nhân. Trước khi phu nhân chuyển dạ hai tháng, con trai nô tỳ bị người ta đánh tàn phế. Tô di nương tự mình tìm tới nô tỳ, nói chỉ cần nô tỳ rời khỏi tướng phủ thì sẽ có thể bảo vệ thằng con bất hiếu của nô tỷ. Nô tỳ vì con mình nên mặc kệ Phu nhân giữ lại, nô tỳ vẫn rời khỏi tướng phủ. Không ngờ chỉ ba tháng sau, Phu nhân đã qua đời!”
Nói rồi vú Mễ lại dập đầu, miệng lẩm bẩm nói:
“Năm đó chồng nô tỳ qua đời, nếu không phải do phu nhân thu nhận mẹ con nô tỳ thì làm sao chúng ta sống được tới giờ? Vậy mà nô tỳ lại bỏ mặc phu nhân không chăm sóc, kể cả phút cuối cùng của người cũng không gặp được.”
Nghe đến đây, Vân Thiên Mộng nhớ lại những cái tên trong danh sách, ngoại trừ vú Hạ thì toàn bộ người bên cạnh Vân phu nhân, trước khi Vân phu nhân qua đời hai, ba tháng đều đồng loạt gặp sự cố, thì trong lòng nàng đã hiểu rõ những việc này có lẽ là do Tô Thanh một tay làm ra rồi!
Đầu tiên là đẩy tất cả những người thân cận bên mình Vân phu nhân đi, như thế nàng ta có thể ra tay dễ dàng hơn!
“Vú Mễ, ngươi có biết vú Hạ là người ở đâu hay không?” Nghĩ tới những người trong danh sách đó, Vân Thiên Mộng lại hỏi.
“Là vú nuôi của Phu nhân! Nghe nói sau khi phu nhân qua đời, vú Hạ thương tâm tới phát điên!” Lúc này vú Mễ vô cùng thành thật, chỉ hận là không thể moi tim gan của mình ra cho Vân Thiên Mộng thấy.
Vân Thiên Mộng thấy cái trán của bà đã đỏ cả lên thì lên tiếng nói:
“Đứng lên đi! Thân phận của ngươi và cuộc đối thoại hôm nay tuyệt đối không được cho người ngoài biết!”
“Vâng, nô tỳ hiểu! Lần này nô tỳ quay lại ngoài xin chịu tội, cũng chỉ cầu có thể giúp đỡ tiểu thư một tay, chắc chắn không để phiền toái gì thêm cho người!” Thấy Vân Thiên Mộng tĩnh lặng như thế, vú Mễ trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức đè nén thương tâm nhiều năm xuống, đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, đứng ở một bên.
Vân Thiên Mộng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt trong trẻo và lạnh lùng nhìn lên vầng trăng trên cao, sắp xếp lại những tin tức vừa nghe được.
Khi Vân phu nhân còn sống, Tô Thanh đã có thể nắm sống chết của nô bộc trong tay, nếu không phải Vân Huyền Chi tiếp tay, làm sao lại có quyền lợi như thế!
Như vậy, cái chết của Vân phu nhân là do người khác gây ra, chỉ sợ là đáp án chính xác.
Nhưng Vân phu nhân đã sớm qua đời, vì sao Tô Thanh lại cho phép Vân Thiên Mộng sống tới giờ?
Chuyện này có lẽ là do Tô Thanh còn e sợ Thái Hậu và thế lực của phủ Quốc Công. Nếu cả con gái và cháu gái của phủ Quốc Công đều lần lượt xảy ra chuyện, e là đối phương sẽ không để yên, tới lúc đó nếu điều tra ra, chỉ sợ sẽ tìm thấy manh mối!
Không thể không nói, Tô Thanh đúng là mưu mẹo, thật sự có thể đoán tâm lý của người khác mà làm việc.
“Vú Mễ, ngươi tới đây, ta có chuyện muốn nói!” Thu lại ánh mắt, Vân Thiên Mộng lãnh đạm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.