Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công
Chương 20:
Yêu quái
18/06/2024
Giang Nhiễu sợ Chúc Trì ra ngoài sẽ bị đám nhóc tò mò đó bao vây, muốn đợi cậu, nhưng phát hiện bên cạnh Chúc Trì hiện giờ đã có người đi theo không rời một bước.
Sau khi Tống Thần Dật đến đây, vị trí bạn cùng bàn của cậu bé đã bị thay thế.
Cũng cướp đi người bạn cùng bàn của cậu bé.
Giang Nhiễu mím môi, thấy hơi hụt hẫng.
Chính ngay lúc này, ánh mắt của Chúc Trì rơi trên người cậu bé.
Ngay sau đó, bé trai đáng yêu đó mỉm cười, trên đôi má mũm mĩm có một lúm hạt gạo, vẫy tay với Giang Nhiễu, nói: “Ngày mai gặp.”
Tâm trạng của Giang Nhiễu cũng tốt hơn rất nhiều, cậu bé nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cầm lấy cặp sách rồi xoay người chạy đi.
Nhìn thấy cậu bé chạy nhanh như vậy, Chúc Trì vô cùng phiền não, Giang Nhiễu vẫn khó gần như lúc trước.
Quả nhiên muốn trở thành bạn tốt của Giang Nhiễu vẫn có một độ khó nhất định.
Khi Giang Nhiễu trở về nhà của chú Vương, cậu bé nhìn thấy có một chiếc xe đậu ở cửa.
Chú Vương chính là người họ hàng mà cha mẹ của Giang Nhiễu đã nhờ cậy chăm sóc cậu bé.
Chú Vương thấy Giang Nhiễu về nhà vào lúc này, cảm thấy hơi gượng gạo.
Ông ta đang dự định đưa cả gia đình đi ăn tại một quán ăn cao cấp, để Giang Nhiễu ở nhà một mình.
Không ngờ đứa con ghẻ này lại về nhà bất thình lình.
Chú Vương không định đưa Giang Nhiễu đi, cố gắng mỉm cười đi đến gần Giang Nhiễu, nhét vào tay cậu bé một ít tiền nói: “Tối nay gia đình chú phải ra ngoài, con lấy tiền tự mình mua chút đồ ăn nhé.”
Con trai của chú Vương, Vương Tử Ngụy tỏ thái độ cợt nhả nói Giang Nhiễu: “Cha đưa bọn tao ra ngoài ăn, mày ở nhà một mình đi, đồ con ghẻ!”
Nghe con trai mình ăn nói không lễ phép như vậy, chú Vương chỉ nói nhẹ nhàng: “Vương Tử Ngụy, đừng nói linh tinh.”
Không hề có sức răn đe.
Vương Tử Ngụy hống hách thè lưỡi với Giang Nhiễu, rồi nhanh chóng bước vào trong xe.
Giang Nhiễu cầm tiền bỏ vào trong túi của mình, mặt lạnh lùng, cũng chẳng thèm để ý, coi Vương Tử Ngụy đó như không khí.
Thái độ của Giang Nhiễu khiến Vương Tử Ngụy tức giận, vừa định mắng thì đã không còn thấy Giang Nhiễu đâu.
...
Giang Nhiễu quay trở về phòng, dựa vào cánh cửa thở phào, cậu bé cẩn thận lấy tiền ra, dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi nhếch lên một ý cười.
Cậu bé nghĩ, nếu tiết kiệm tiền ăn, liệu có đủ để mua một món quà sinh nhật cho Chúc Trì không nhỉ?
Giang Nhiễu không có nhiều bạn, vì vậy cậu bé luôn đặc biệt tốt với những người bạn hiếm có của mình.
Nhưng với sự khắt khe và keo kiệt của chú Vương sẽ không cho Giang Nhiễu tiền tiêu vặt, cậu bé chỉ có thể tiết kiệm tiền ăn để mua một vài món đồ mình muốn.
Chú Vương đưa gia đình mình đi ăn tối mà không đưa cậu theo, nhưng cậu bé không quan tâm.
Ngược lại cậu bé còn cảm thấy vui, vì có cơ hội lấy được một ít tiền để mua một món quà nhỏ cho bạn bè.
...
Ngày hôm sau, khi Giang Nhiễu đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm, cậu bé nhìn thấy một cây bút dễ thương.
Trên cây bút có một con chuột nhắt đang gặm bắp, cái đầu nó tròn tròn trông rất dễ thương.
Giang Nhiễu bất giác nghĩ đến khuôn mặt phúng phính của Chúc Trì khi ăn cơm.
Giang Nhiễu xem giá, định tích góp đủ tiền rồi sẽ mua nó làm quà sinh nhật cho Chúc Trì.
Khi cậu bé đi đến một con ngõ, một giọng nói hung hăng đột nhiên la to lên: “Đứng lại!”
Giang Nhiễu quay đầu lại, phát hiện là Vương Tử Ngụy và mấy đứa bạn đi theo cậu ta.
Cậu bé lạnh lùng nhìn bọn họ, bực bội nói: “Có chuyện gì?”
Vương Tử Ngụy nhoẻn miệng cười, giọng lầm bầm nói: “Hôm qua ba tao cho mày tiền tiêu vặt, đó là tiền của nhà tao, mau trả nó cho tao.”
Giang Nhiễu nhìn bọn họ giống như nhìn mấy tên ngốc, chế nhạo: “Tên mập, mày nghĩ thật là hay.”
Vương Tử Ngụy ghét nhất là người khác nói mình mập, bỗng chốc bị chọc tức, thằng bé lập tức nhe răng múa vuốt vung nắm đấm lao tới.
Giang Nhiễu mạnh hơn thằng bé nhiều, chẳng cần phí sức đã khống chế cánh tay thằng bé khiến nó không thể cử động.
Vương Tử Ngụy ra sức vùng vẫy như vô ích, vừa tức vừa bực, cánh tay bị Giang Nhiễm làm cho đau đớn, không thể phản kháng, thế là thằng bé hét lên với đám bạn của nó: “Còn ngây ra đó làm gì? Giúp tao đánh nó! Mau tới giúp tao đánh nó!”
Ba đứa nhóc kia nhìn nhau một lúc, đang định nhào về phía Giang Nhiễu thì có một cậu nhóc đột nhiên chặn trước mặt cậu bé, giang tay ra như bảo vệ con bê con của mình: “Không được ức hiếp bạn của tôi!”
Giang Nhiễu nhìn Chúc Trì trước giờ luôn sợ người lạ lại gan dạ đứng chặn trước mặt mình, cảm xúc dâng trào nói không nên lời.
Mỗi đứa trẻ ở đây đều cao hơn Chúc Trì rất nhiều.
Mấy đứa trẻ trâu nhìn Chúc Trì gầy gò, chống nạnh diễu võ dương oai lớn tiếng nói: “Nếu không muốn bị đánh thì hãy biết điều một một chút, tránh ra!”
Giọng nói của bọn họ rất to rất vang, giống như mấy con mèo cãi nhau bên lề đường, cố gắng thể hiện bản thân mình là người không dễ động đến.
Nhưng Chúc Trì hoàn toàn không để tâm, cố chấp mở rộng cánh tay mảnh khảnh của mình, kiên quyết đứng chặn trước mặt Giang Nhiễu.
Giang Nhiễu nhìn Chúc Trì nhỏ nhắn đang đứng trước mặt mình, khiến cậu bé trước giờ luôn lạnh lùng cũng cảm thấy cảm động.
Thì ra cũng có người nguyện ý đứng bảo vệ trước mặt cậu bé.
Đám trẻ trâu thấy Chúc Trì không để tâm lời đe dọa của bọn họ, liền tức giận giơ tay định đánh.
Tay còn chưa kịp đánh xuống đã bị Giang Nhiễu túm lại.
Giang Nhiễu lạnh lùng nhìn cậu ta, đám trẻ trâu thích bắt nạt lập tức run lên vì sợ hãi.
Vương Tử Ngụy nhân cơ hội trốn thoát, quay trở lại bên cạnh bạn mà cậu ta dẫn theo, lấy lại dáng vẻ lên mặt nạt người, cố ý đe dọa: “Hôm nay tao sẽ mách ba là mày đánh tao!”
Sau khi Tống Thần Dật đến đây, vị trí bạn cùng bàn của cậu bé đã bị thay thế.
Cũng cướp đi người bạn cùng bàn của cậu bé.
Giang Nhiễu mím môi, thấy hơi hụt hẫng.
Chính ngay lúc này, ánh mắt của Chúc Trì rơi trên người cậu bé.
Ngay sau đó, bé trai đáng yêu đó mỉm cười, trên đôi má mũm mĩm có một lúm hạt gạo, vẫy tay với Giang Nhiễu, nói: “Ngày mai gặp.”
Tâm trạng của Giang Nhiễu cũng tốt hơn rất nhiều, cậu bé nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cầm lấy cặp sách rồi xoay người chạy đi.
Nhìn thấy cậu bé chạy nhanh như vậy, Chúc Trì vô cùng phiền não, Giang Nhiễu vẫn khó gần như lúc trước.
Quả nhiên muốn trở thành bạn tốt của Giang Nhiễu vẫn có một độ khó nhất định.
Khi Giang Nhiễu trở về nhà của chú Vương, cậu bé nhìn thấy có một chiếc xe đậu ở cửa.
Chú Vương chính là người họ hàng mà cha mẹ của Giang Nhiễu đã nhờ cậy chăm sóc cậu bé.
Chú Vương thấy Giang Nhiễu về nhà vào lúc này, cảm thấy hơi gượng gạo.
Ông ta đang dự định đưa cả gia đình đi ăn tại một quán ăn cao cấp, để Giang Nhiễu ở nhà một mình.
Không ngờ đứa con ghẻ này lại về nhà bất thình lình.
Chú Vương không định đưa Giang Nhiễu đi, cố gắng mỉm cười đi đến gần Giang Nhiễu, nhét vào tay cậu bé một ít tiền nói: “Tối nay gia đình chú phải ra ngoài, con lấy tiền tự mình mua chút đồ ăn nhé.”
Con trai của chú Vương, Vương Tử Ngụy tỏ thái độ cợt nhả nói Giang Nhiễu: “Cha đưa bọn tao ra ngoài ăn, mày ở nhà một mình đi, đồ con ghẻ!”
Nghe con trai mình ăn nói không lễ phép như vậy, chú Vương chỉ nói nhẹ nhàng: “Vương Tử Ngụy, đừng nói linh tinh.”
Không hề có sức răn đe.
Vương Tử Ngụy hống hách thè lưỡi với Giang Nhiễu, rồi nhanh chóng bước vào trong xe.
Giang Nhiễu cầm tiền bỏ vào trong túi của mình, mặt lạnh lùng, cũng chẳng thèm để ý, coi Vương Tử Ngụy đó như không khí.
Thái độ của Giang Nhiễu khiến Vương Tử Ngụy tức giận, vừa định mắng thì đã không còn thấy Giang Nhiễu đâu.
...
Giang Nhiễu quay trở về phòng, dựa vào cánh cửa thở phào, cậu bé cẩn thận lấy tiền ra, dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi nhếch lên một ý cười.
Cậu bé nghĩ, nếu tiết kiệm tiền ăn, liệu có đủ để mua một món quà sinh nhật cho Chúc Trì không nhỉ?
Giang Nhiễu không có nhiều bạn, vì vậy cậu bé luôn đặc biệt tốt với những người bạn hiếm có của mình.
Nhưng với sự khắt khe và keo kiệt của chú Vương sẽ không cho Giang Nhiễu tiền tiêu vặt, cậu bé chỉ có thể tiết kiệm tiền ăn để mua một vài món đồ mình muốn.
Chú Vương đưa gia đình mình đi ăn tối mà không đưa cậu theo, nhưng cậu bé không quan tâm.
Ngược lại cậu bé còn cảm thấy vui, vì có cơ hội lấy được một ít tiền để mua một món quà nhỏ cho bạn bè.
...
Ngày hôm sau, khi Giang Nhiễu đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm, cậu bé nhìn thấy một cây bút dễ thương.
Trên cây bút có một con chuột nhắt đang gặm bắp, cái đầu nó tròn tròn trông rất dễ thương.
Giang Nhiễu bất giác nghĩ đến khuôn mặt phúng phính của Chúc Trì khi ăn cơm.
Giang Nhiễu xem giá, định tích góp đủ tiền rồi sẽ mua nó làm quà sinh nhật cho Chúc Trì.
Khi cậu bé đi đến một con ngõ, một giọng nói hung hăng đột nhiên la to lên: “Đứng lại!”
Giang Nhiễu quay đầu lại, phát hiện là Vương Tử Ngụy và mấy đứa bạn đi theo cậu ta.
Cậu bé lạnh lùng nhìn bọn họ, bực bội nói: “Có chuyện gì?”
Vương Tử Ngụy nhoẻn miệng cười, giọng lầm bầm nói: “Hôm qua ba tao cho mày tiền tiêu vặt, đó là tiền của nhà tao, mau trả nó cho tao.”
Giang Nhiễu nhìn bọn họ giống như nhìn mấy tên ngốc, chế nhạo: “Tên mập, mày nghĩ thật là hay.”
Vương Tử Ngụy ghét nhất là người khác nói mình mập, bỗng chốc bị chọc tức, thằng bé lập tức nhe răng múa vuốt vung nắm đấm lao tới.
Giang Nhiễu mạnh hơn thằng bé nhiều, chẳng cần phí sức đã khống chế cánh tay thằng bé khiến nó không thể cử động.
Vương Tử Ngụy ra sức vùng vẫy như vô ích, vừa tức vừa bực, cánh tay bị Giang Nhiễm làm cho đau đớn, không thể phản kháng, thế là thằng bé hét lên với đám bạn của nó: “Còn ngây ra đó làm gì? Giúp tao đánh nó! Mau tới giúp tao đánh nó!”
Ba đứa nhóc kia nhìn nhau một lúc, đang định nhào về phía Giang Nhiễu thì có một cậu nhóc đột nhiên chặn trước mặt cậu bé, giang tay ra như bảo vệ con bê con của mình: “Không được ức hiếp bạn của tôi!”
Giang Nhiễu nhìn Chúc Trì trước giờ luôn sợ người lạ lại gan dạ đứng chặn trước mặt mình, cảm xúc dâng trào nói không nên lời.
Mỗi đứa trẻ ở đây đều cao hơn Chúc Trì rất nhiều.
Mấy đứa trẻ trâu nhìn Chúc Trì gầy gò, chống nạnh diễu võ dương oai lớn tiếng nói: “Nếu không muốn bị đánh thì hãy biết điều một một chút, tránh ra!”
Giọng nói của bọn họ rất to rất vang, giống như mấy con mèo cãi nhau bên lề đường, cố gắng thể hiện bản thân mình là người không dễ động đến.
Nhưng Chúc Trì hoàn toàn không để tâm, cố chấp mở rộng cánh tay mảnh khảnh của mình, kiên quyết đứng chặn trước mặt Giang Nhiễu.
Giang Nhiễu nhìn Chúc Trì nhỏ nhắn đang đứng trước mặt mình, khiến cậu bé trước giờ luôn lạnh lùng cũng cảm thấy cảm động.
Thì ra cũng có người nguyện ý đứng bảo vệ trước mặt cậu bé.
Đám trẻ trâu thấy Chúc Trì không để tâm lời đe dọa của bọn họ, liền tức giận giơ tay định đánh.
Tay còn chưa kịp đánh xuống đã bị Giang Nhiễu túm lại.
Giang Nhiễu lạnh lùng nhìn cậu ta, đám trẻ trâu thích bắt nạt lập tức run lên vì sợ hãi.
Vương Tử Ngụy nhân cơ hội trốn thoát, quay trở lại bên cạnh bạn mà cậu ta dẫn theo, lấy lại dáng vẻ lên mặt nạt người, cố ý đe dọa: “Hôm nay tao sẽ mách ba là mày đánh tao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.