Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công
Chương 45:
Yêu quái
20/06/2024
Gần đây thời tiết lúc nóng lúc lạnh, Chúc Trì quả thật bị cảm nhẹ nhưng cũng đã khá hơn nhiều rồi.
Nhưng mỗi lần Chúc Trì bị bệnh, Tống Thần Dật đều cậu như gặp chuyện lớn, chỉ nhớ rõ khi nào bệnh của cậu bắt đầu, lại không biết khi nào bệnh của cậu đã khỏi.
Anh cho rằng bệnh vặt cũng có thể trở thành bệnh nặng cho nên chỉ cần không thoải mái thì không thể lơ là cảnh giác.
Nhìn thấy Tống Thần Dật chăm sóc cho Chúc Trì cứ như là chăm sóc cô vợ nhỏ, nam sinh nghịch ngợm lại sinh lòng chơi đùa, đùa giỡn nói: “Hai người các cậu quan hệ tốt như vậy, chi bằng yêu nhau luôn đi.”
Chúc Trì hơi siết chặt bút, có chút giật mình, nghĩ thầm bộ cậu ta đã đọc nguyên tác rồi sao?
Tống Thần Dật không tức giận, ngược lại còn hùa theo nói giỡn: “Chúng tớ không phải đang nói chuyện sao?”
Cả người của Chúc Trì căng thẳng, ngước mắt khó hiểu mà nhìn về phía Tống Thần Dật.
Tống Thần Dật lại nhếch môi cười nói: “Cũng không phải là từ nhỏ nói tới lúc lớn sao, tình cảm sắt son, vững như bàn thạch.”
nhóc lời trong tiếng ngoài đều mang theo vẻ không đứng đắn, hoàn toàn là giọng điệu đùa giỡn.
Cả người đang căng thẳng của Chúc Trì cũng từ từ thả lỏng trở lại.
Cũng đúng, trong nguyên tác cũng đã nói Tống Thần Dật này thông suốt tương đối muộn.
Mà Chúc Trì đối với chuyện tình cảm cũng luôn luôn rất chậm chạp, không biết phải bắt đầu hoặc tiếp nhận một đoạn tình cảm như thế nào.
Sự thông suốt muộn màng của Tống Thần Dật đối với Chúc Trì mà nói vô tình khiến cho cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
…
Trên sân bóng, Tống Thần Dật ghi bàn một quả bóng ba điểm.
Bóng dáng đẹp trai của nhóc dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, vóc dáng cũng cao hơn một chút so với bạn bè đồng trang lứa, động tác dẫn bóng dứt khoát lưu loát, lúc ghi bàn, cười vô cùng đẹp mắt.
“Anh Tống, kỹ thuật chơi bóng của cậu lại có tiến bộ đấy.”
“Khó trách lại được nữ sinh hoan nghênh như vậy.”
Tống Thần Dật lau mồ hôi, đối với chuyện được nữ sinh hoan nghênh này cũng không có quá nhiều hứng thú.
Nhưng thật ra anh lại khá hy vọng có thể khiến cho Chúc Trì hứng thú.
Chỉ là Chúc Trì đối với môn thể thao bóng rổ loại này dường như không quá am hiểu, cũng không có hứng thú.
Anh chơi bóng rổ giỏi, Tiểu Trì cũng chưa chắc sẽ thích anh hơn.
Lúc từ sân bóng rời đi, một nữ sinh vẻ mặt thẹn thùng đi đến đưa nước, cẩn thận từng li từng tí mà cầm chai nước, đỏ mặt tỏ tình với anh.
Tống Thần Dật rũ mắt nhìn lướt qua.
Lần đầu tiên được tỏ tình, anh từ chối không chút thương tiếc nào: “Thật xin lỗi, tớ hiện tại lấy việc học làm trọng, tạm thời không có suy nghĩ yêu đương.”
Nữ sinh thất vọng mà nhìn bóng dáng anh rời đi, trên mặt hiện lên vài phần cô đơn.
Bởi vì Chúc Trì bị giáo viên gọi đi xử lý công việc, Tống Thần Dật trở lại phòng học, muốn giúp Chúc Trì thu dọn xong cặp sách, sau đó chờ cậu cùng nhau về nhà.
Không ngờ rằng lúc sờ đến hộc bàn, một bức thư tình đột ngột rơi ra.
Anh cầm lấy vật kia nhìn một lúc sau đó mới nhận thức muộn màng mà hiểu ra được đây là thứ gì.
Là thư tình!
Nhưng mà Tống Thần Dật mất bình tĩnh cũng chỉ được vài giây.
Anh nghĩ lúc mình được tỏ tình cũng đều không chút nghĩ ngợi đã từ chối, Chúc Trì chắc chắn cũng sẽ như vậy.
Cậu lại cất thư nhét trở vào, không muốn đồ đạc của Chúc Trì lộn xộn.
Nhưng sau khi đặt thư tình lại, anh ghé xuống bên cạnh chỗ ngồi của Chúc Trì, càng nghĩ càng thấy bất an.
Lỡ như Tiểu Trì không đủ kiên định thì sao?
Lỡ như Tiểu Trì không biết từ chối như thế nào thì sao?
Lỡ như Tiểu Trì đánh bậy đánh bạ mà đồng ý thì sao?
...
Không được, vẫn là không thể buông tay mặc kệ!
Vì thế Tống Thần Dật nhanh chóng đổi ý lấy thư tình mà mình vừa nhét vào ra, lén lút giấu vào trong túi của mình, lúc này mới an tâm.
Anh tự nói với mình, tất cả điều này đều là vì để cho Chúc Trì có thể học tập thật tốt, không yêu sớm, không bị loại chuyện này làm phân tâm.
Anh ở bên này đang tự tẩy não mình, bên kia có một nam sinh trong lớp đi vào, nhìn thấy anh, lên tiếng chào hỏi: “Sao cậu còn chưa đi vậy.”
Tống Thần Dật ngắn gọn nói: “Chờ người.”
Nam sinh hỏi: “Chẳng lẽ là Chúc Trì, tớ vừa mới thấy cậu bị một nữ sinh gọi đi ra ngoài.”
Bị nữ sinh gọi đi ra ngoài?
Tống Thần Dật trong nháy mắt lập tức nghĩ tới việc mình được tỏ tình hôm nay.
Chẳng lẽ cũng có người muốn tỏ tình với Chúc Trì?!
Anh vô cớ cảm thấy khẩn trương, nghĩ thầm không được, anh phải đi xem.
...
Chúc Trì bị gọi vào một hành lang không có người.
Tống Thần Dật lặng lẽ đi theo, nghĩ thầm Chúc Trì sao lại dễ bị dụ như vậy, cũng may hồi còn nhỏ có mình trông chừng, nếu không nói không chừng đã bị người xấu nào đó bắt cóc mất rồi.
Trong hành lang, có một cái cửa sổ sát đất, ánh mặt trời từng mảng từng mảng mà chiếu xuống, Chúc Trì đứng ngược sáng, mỗi một sợi tóc đều được phủ lên một tầng ánh sáng vàng, giống như những gì trong sách viết, thật sự xinh đẹp tỏa sáng!
Cô bé gọi cậu đến không khỏi nhìn đến ngây người.
Chỉ là Chúc Trì thoạt nhìn thật sự có chút lạnh lùng khó gần, đi một đoạn đường, cũng không thấy cậu nói chuyện.
Thật ra Chúc Trì không phải là lạnh lùng, cậu chỉ là quá ám ảnh sợ xã hội, từ nãy đến giờ trên đường đi vẫn luôn muốn ấp ủ gì đó. Đáng tiếc đi một đoạn đường rồi cũng không nghĩ ra được bản thân nên nói cái gì.
Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người dường như nói gì đó nhưng khoảng cách quá xa, Tống Thần Dật nghe không được rõ cho lắm.
Cô bé cắn môi, cầm thư tình mà bạn thân giao cho mình đưa ra, khẩn trương nói: “Đây là thư mà bạn của tớ viết cho Tống Thần Dật, có thể nhờ cậu chuyển hộ một chút được không.”
Nhưng mỗi lần Chúc Trì bị bệnh, Tống Thần Dật đều cậu như gặp chuyện lớn, chỉ nhớ rõ khi nào bệnh của cậu bắt đầu, lại không biết khi nào bệnh của cậu đã khỏi.
Anh cho rằng bệnh vặt cũng có thể trở thành bệnh nặng cho nên chỉ cần không thoải mái thì không thể lơ là cảnh giác.
Nhìn thấy Tống Thần Dật chăm sóc cho Chúc Trì cứ như là chăm sóc cô vợ nhỏ, nam sinh nghịch ngợm lại sinh lòng chơi đùa, đùa giỡn nói: “Hai người các cậu quan hệ tốt như vậy, chi bằng yêu nhau luôn đi.”
Chúc Trì hơi siết chặt bút, có chút giật mình, nghĩ thầm bộ cậu ta đã đọc nguyên tác rồi sao?
Tống Thần Dật không tức giận, ngược lại còn hùa theo nói giỡn: “Chúng tớ không phải đang nói chuyện sao?”
Cả người của Chúc Trì căng thẳng, ngước mắt khó hiểu mà nhìn về phía Tống Thần Dật.
Tống Thần Dật lại nhếch môi cười nói: “Cũng không phải là từ nhỏ nói tới lúc lớn sao, tình cảm sắt son, vững như bàn thạch.”
nhóc lời trong tiếng ngoài đều mang theo vẻ không đứng đắn, hoàn toàn là giọng điệu đùa giỡn.
Cả người đang căng thẳng của Chúc Trì cũng từ từ thả lỏng trở lại.
Cũng đúng, trong nguyên tác cũng đã nói Tống Thần Dật này thông suốt tương đối muộn.
Mà Chúc Trì đối với chuyện tình cảm cũng luôn luôn rất chậm chạp, không biết phải bắt đầu hoặc tiếp nhận một đoạn tình cảm như thế nào.
Sự thông suốt muộn màng của Tống Thần Dật đối với Chúc Trì mà nói vô tình khiến cho cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
…
Trên sân bóng, Tống Thần Dật ghi bàn một quả bóng ba điểm.
Bóng dáng đẹp trai của nhóc dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, vóc dáng cũng cao hơn một chút so với bạn bè đồng trang lứa, động tác dẫn bóng dứt khoát lưu loát, lúc ghi bàn, cười vô cùng đẹp mắt.
“Anh Tống, kỹ thuật chơi bóng của cậu lại có tiến bộ đấy.”
“Khó trách lại được nữ sinh hoan nghênh như vậy.”
Tống Thần Dật lau mồ hôi, đối với chuyện được nữ sinh hoan nghênh này cũng không có quá nhiều hứng thú.
Nhưng thật ra anh lại khá hy vọng có thể khiến cho Chúc Trì hứng thú.
Chỉ là Chúc Trì đối với môn thể thao bóng rổ loại này dường như không quá am hiểu, cũng không có hứng thú.
Anh chơi bóng rổ giỏi, Tiểu Trì cũng chưa chắc sẽ thích anh hơn.
Lúc từ sân bóng rời đi, một nữ sinh vẻ mặt thẹn thùng đi đến đưa nước, cẩn thận từng li từng tí mà cầm chai nước, đỏ mặt tỏ tình với anh.
Tống Thần Dật rũ mắt nhìn lướt qua.
Lần đầu tiên được tỏ tình, anh từ chối không chút thương tiếc nào: “Thật xin lỗi, tớ hiện tại lấy việc học làm trọng, tạm thời không có suy nghĩ yêu đương.”
Nữ sinh thất vọng mà nhìn bóng dáng anh rời đi, trên mặt hiện lên vài phần cô đơn.
Bởi vì Chúc Trì bị giáo viên gọi đi xử lý công việc, Tống Thần Dật trở lại phòng học, muốn giúp Chúc Trì thu dọn xong cặp sách, sau đó chờ cậu cùng nhau về nhà.
Không ngờ rằng lúc sờ đến hộc bàn, một bức thư tình đột ngột rơi ra.
Anh cầm lấy vật kia nhìn một lúc sau đó mới nhận thức muộn màng mà hiểu ra được đây là thứ gì.
Là thư tình!
Nhưng mà Tống Thần Dật mất bình tĩnh cũng chỉ được vài giây.
Anh nghĩ lúc mình được tỏ tình cũng đều không chút nghĩ ngợi đã từ chối, Chúc Trì chắc chắn cũng sẽ như vậy.
Cậu lại cất thư nhét trở vào, không muốn đồ đạc của Chúc Trì lộn xộn.
Nhưng sau khi đặt thư tình lại, anh ghé xuống bên cạnh chỗ ngồi của Chúc Trì, càng nghĩ càng thấy bất an.
Lỡ như Tiểu Trì không đủ kiên định thì sao?
Lỡ như Tiểu Trì không biết từ chối như thế nào thì sao?
Lỡ như Tiểu Trì đánh bậy đánh bạ mà đồng ý thì sao?
...
Không được, vẫn là không thể buông tay mặc kệ!
Vì thế Tống Thần Dật nhanh chóng đổi ý lấy thư tình mà mình vừa nhét vào ra, lén lút giấu vào trong túi của mình, lúc này mới an tâm.
Anh tự nói với mình, tất cả điều này đều là vì để cho Chúc Trì có thể học tập thật tốt, không yêu sớm, không bị loại chuyện này làm phân tâm.
Anh ở bên này đang tự tẩy não mình, bên kia có một nam sinh trong lớp đi vào, nhìn thấy anh, lên tiếng chào hỏi: “Sao cậu còn chưa đi vậy.”
Tống Thần Dật ngắn gọn nói: “Chờ người.”
Nam sinh hỏi: “Chẳng lẽ là Chúc Trì, tớ vừa mới thấy cậu bị một nữ sinh gọi đi ra ngoài.”
Bị nữ sinh gọi đi ra ngoài?
Tống Thần Dật trong nháy mắt lập tức nghĩ tới việc mình được tỏ tình hôm nay.
Chẳng lẽ cũng có người muốn tỏ tình với Chúc Trì?!
Anh vô cớ cảm thấy khẩn trương, nghĩ thầm không được, anh phải đi xem.
...
Chúc Trì bị gọi vào một hành lang không có người.
Tống Thần Dật lặng lẽ đi theo, nghĩ thầm Chúc Trì sao lại dễ bị dụ như vậy, cũng may hồi còn nhỏ có mình trông chừng, nếu không nói không chừng đã bị người xấu nào đó bắt cóc mất rồi.
Trong hành lang, có một cái cửa sổ sát đất, ánh mặt trời từng mảng từng mảng mà chiếu xuống, Chúc Trì đứng ngược sáng, mỗi một sợi tóc đều được phủ lên một tầng ánh sáng vàng, giống như những gì trong sách viết, thật sự xinh đẹp tỏa sáng!
Cô bé gọi cậu đến không khỏi nhìn đến ngây người.
Chỉ là Chúc Trì thoạt nhìn thật sự có chút lạnh lùng khó gần, đi một đoạn đường, cũng không thấy cậu nói chuyện.
Thật ra Chúc Trì không phải là lạnh lùng, cậu chỉ là quá ám ảnh sợ xã hội, từ nãy đến giờ trên đường đi vẫn luôn muốn ấp ủ gì đó. Đáng tiếc đi một đoạn đường rồi cũng không nghĩ ra được bản thân nên nói cái gì.
Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người dường như nói gì đó nhưng khoảng cách quá xa, Tống Thần Dật nghe không được rõ cho lắm.
Cô bé cắn môi, cầm thư tình mà bạn thân giao cho mình đưa ra, khẩn trương nói: “Đây là thư mà bạn của tớ viết cho Tống Thần Dật, có thể nhờ cậu chuyển hộ một chút được không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.