Sợ Xã Hội Xuyên Thành Vạn Người Ghét
Chương 17:
Tinh Đàm
31/05/2024
Ở trên mạng Lâm Từ Miên có danh tiếng rất tệ, làm rất nhiều xấu, trước khi gặp mặt, cô ấy còn có ác cảm với Lâm Từ Miên, cũng mang theo một chút thành kiến với cậu, nhưng chỉ trong vài phút này, mọi suy nghĩ của cô ấy đều đã thay đổi.
Mái tóc bạc của Lâm Từ Miên tỏa sáng dưới ánh đèn rạng rỡ, tuy có hơi lộn xộn nhưng mái tóc rất đẹp và mềm mại giống như lông tơ của động vật nhỏ.
Không trang điểm, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, không chút tì vết, màu mắt nâu hơi nhạt giống như hổ phách, trong trẻo đến không ngờ, trông cậu quá thuần khiết, đôi mắt của cậu sẽ mở to khi hoảng loạn, độ cong của mắt cũng rất hoàn hảo.
Như một con thú nhỏ yếu đuối đi lạc vào lãnh địa của loài người vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, con thú nhỏ đó rụt rè cuộn tròn cơ thể lại.
So với những tin đồn vớ vẩn trên mạng thì Thẩm Như Dao càng tin tưởng ánh mắt của chính mình hơn.
Ở trong cái giới giải trí này đã lâu như vậy, cô ấy đã quá hiểu rõ những quy tắc ngầm hay những trò vu hãm đều là chuyện thường, cô ấy cũng đã từng bị người ta hãm hại, cũng biết nơi này có rất nhiều vũng bùn muốn nhấn chìm các tân binh trẻ.
Nếu dáng vẻ hiện tại của Lâm Từ Miên là do cậu đang diễn trò thì…
Không hề có dáng vẻ của diễn kịch, nhìn rất tự nhiên và sinh động, nếu có kỹ thuật diễn xuất đỉnh đến như vậy, cô ấy sẽ khuyên Lâm Từ Miên rẽ thử sang một con đường khác, trở thành một nam diễn viên mới xuất sắc nhất thì cần gì phải lăn lộn tranh giành ở vũng nước bẩn này.
Bởi vì những quá khứ đã từng trải qua, ánh mắt của nữ minh tinh khi nhìn Lâm Từ Miên có chút trìu mến hơn, cô ấy đã cởi bỏ hình tượng lạnh lùng cao quý mà cười tủm tỉm hỏi cậu: “Trông cậu còn trẻ quá, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lâm Từ Miên hơi nâng đầu lên nhưng vẫn không dám nhìn vào đôi mắt của Thâm Như Dao, dường như cậu vẫn chỉ trả lời theo bản năng, “Cô Thẩm, hai tháng nữa là em tròn 18 tuổi.”
Thẩm Như Dao không ngờ Lâm Từ Miên vẫn còn nhỏ như vậy, cô ấy khó có thể kìm nén được sự ngạc nhiên.
Hóa ra là một cậu nhóc vẫn còn đang ở độ tuổi vị thành niên.
Khi mở miệng tiếp, giọng điệu của cô ấy càng trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Không cần gọi tôi là cô Thẩm, nghe thật xa lại, tôi lớn hơn cậu, nếu cậu không ngại thì có thể gọi tôi một tiếng chị.”
Mái tóc bạc của Lâm Từ Miên tỏa sáng dưới ánh đèn rạng rỡ, tuy có hơi lộn xộn nhưng mái tóc rất đẹp và mềm mại giống như lông tơ của động vật nhỏ.
Không trang điểm, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, không chút tì vết, màu mắt nâu hơi nhạt giống như hổ phách, trong trẻo đến không ngờ, trông cậu quá thuần khiết, đôi mắt của cậu sẽ mở to khi hoảng loạn, độ cong của mắt cũng rất hoàn hảo.
Như một con thú nhỏ yếu đuối đi lạc vào lãnh địa của loài người vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, con thú nhỏ đó rụt rè cuộn tròn cơ thể lại.
So với những tin đồn vớ vẩn trên mạng thì Thẩm Như Dao càng tin tưởng ánh mắt của chính mình hơn.
Ở trong cái giới giải trí này đã lâu như vậy, cô ấy đã quá hiểu rõ những quy tắc ngầm hay những trò vu hãm đều là chuyện thường, cô ấy cũng đã từng bị người ta hãm hại, cũng biết nơi này có rất nhiều vũng bùn muốn nhấn chìm các tân binh trẻ.
Nếu dáng vẻ hiện tại của Lâm Từ Miên là do cậu đang diễn trò thì…
Không hề có dáng vẻ của diễn kịch, nhìn rất tự nhiên và sinh động, nếu có kỹ thuật diễn xuất đỉnh đến như vậy, cô ấy sẽ khuyên Lâm Từ Miên rẽ thử sang một con đường khác, trở thành một nam diễn viên mới xuất sắc nhất thì cần gì phải lăn lộn tranh giành ở vũng nước bẩn này.
Bởi vì những quá khứ đã từng trải qua, ánh mắt của nữ minh tinh khi nhìn Lâm Từ Miên có chút trìu mến hơn, cô ấy đã cởi bỏ hình tượng lạnh lùng cao quý mà cười tủm tỉm hỏi cậu: “Trông cậu còn trẻ quá, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lâm Từ Miên hơi nâng đầu lên nhưng vẫn không dám nhìn vào đôi mắt của Thâm Như Dao, dường như cậu vẫn chỉ trả lời theo bản năng, “Cô Thẩm, hai tháng nữa là em tròn 18 tuổi.”
Thẩm Như Dao không ngờ Lâm Từ Miên vẫn còn nhỏ như vậy, cô ấy khó có thể kìm nén được sự ngạc nhiên.
Hóa ra là một cậu nhóc vẫn còn đang ở độ tuổi vị thành niên.
Khi mở miệng tiếp, giọng điệu của cô ấy càng trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Không cần gọi tôi là cô Thẩm, nghe thật xa lại, tôi lớn hơn cậu, nếu cậu không ngại thì có thể gọi tôi một tiếng chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.