Chương 76
Hường Nguyễn
11/10/2017
Mặc Ngôn do tỉnh lại không lâu, chân chưa thể đi lại bình thường được, cần phải điều trị một thời gian.
Mặc Phu Nhân ngồi bên giường xoa bóp chân tay cho Mặc Ngôn, nhẹ giọng nói:"" Ngôn à, đợi trị liệu xong thì về nhà được không? Bây giờ sức khỏe của con vẫn chưa ổn định, về bây giờ không tốt.""
Mặc Ngôn không nói gì, ánh mắt xa xăm, anh không muốn ở nơi này, lạnh lẽo trống vắng vô cùng. Khung cảnh mờ nhạt đi, cuộc sống không có chút tia sáng. Tại sao anh lại phải ở nơi chả khác gì địa ngục như thế này?
Mặc Ngôn quay ra, nhìn vao mặt mẹ mình nói:"" Con muốn về.""
Ba ngày nay, anh luôn muốn về nhà, dù bà có khuyên thế nào anh cũng nhất định không từ bỏ. Bà biết anh cô đơn, nhưng bệnh của anh còn chưa rõ kết quả, bà sợ anh bị làm sao.
Nhưng nhìn con trai bà lạnh nhạt, ánh nhìn vô cảm, bà lại đau lòng, đành gật đầu:"" Thôi được, về nhà trị liệu cho tốt, mẹ sẽ thuê y tá cho con.""
""Vâng."" Nhàn nhạt trả lời, anh cũng không muốn nói chuyện nhiều, chẳng hiểu sao anh cảm thấy không thân thiết lắm.
Hiểu Linh Hy mấy ngày nay tự nhốt mình ở trong phòng, đơn giản là để tập trung sáng tác. Thân thể này học ngành chẳng có tý liên quan đến sở thích của cô, hơn nữa cô cũng không hiểu gì về kinh doanh nên dù có bằng cũng chẳng để làm gì cả.
Mở điện thoại ra, lại tắt, mở ra rồi lại tắt, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô muốn gọi điện cho Giang Uyên chính là mẹ của cô, nhưng lại sợ, sợ phải rời xa sự ấm áp hiện tại. Nếu bây giờ cô gọi, mọi chuyện sẽ rối lên. Hơn nữa mọi người đã chấp nhận cái chết của cô, cô cũng chẳng thế làm gì.
Điện thoại rung lên, số điện thoại cô đã từng gọi rất nhiều lần, nếu không muốn mất đi sự ấm áp của ra đình này, thì chỉ cần không nói ra, sẽ chẳng ai tin chuyện của cô có thật cả.
""A lô, tôi là Mạn Tiểu Tâm.""
Đầu bên kia là giọng nói vô cùng quen thuộc, chính là quản lý năm xưa của cô Thái Thái.
""Xin chào, tôi là Thái Thái quản lý nghệ sĩ của Giang Thị. Tôi đã xem qua mấy bài hát của cô sáng tác, chúng ta có thế gặp nhau để bàn thêm về việc hợp tác không?""
""Tất nhiên là được ạ.""
""Vậy hẹn gặp ở quán cà phê đối diện chi nhánh Giang Thị,12 giờ trưa mai được không?""
""Được.""
Tắt máy, bên môi là nụ cười, cuối cùng cô cũng có cơ hội trở lại rồi, chỉ là đã trưởng thành hơn xưa nhiều rồi.
Tiếng gõ cửa liên hồi, Lâm Uyên ở bên ngoài lo sợ, con gái bà dạo này cứ tự nhốt mình trong phòng khiến bà nhớ lại mấy năm trước khi con bé định tự tử, cảm giác sợ hãi tốt cùng lại trỗi dậy.
""Tiểu Tâm, mở cửa cho mẹ, con đang làm cái gì vậy?""
Cạch.
""Không có gì ạ, còn chỉ nghịch linh tinh thôi.""
""Ừ."" Bà thở hắt ra, con bà không có chuyện gì, không có chuyện gì cả.
Bà xoa đầu con gái, nói,"" Có người muốn gặp con, người ấy ở dưới nhà.""
""Ai vậy ạ?""
Bà không nói gì quay đầu xuống nhà trước, là ai mà bà không nói gì vậy?
Người đàn ông ngồi vắt chéo chân ở sô pha, nét mặt góc cạnh đầy quyến rũ, làn trắng nhưng trông không hề yếu đuối, khóe môi nhếch lên,"" Chào Mạn tiểu thư, nhớ tôi chứ?""
Lâm Uyên đỡ Hiểu Linh Hy xuống cầu thang, bà không hề muốn cô gặp người đàn ông này nhưng sợ không gặp thì mọi chuyện không dứt.
""Anh là ai mà tôi phải nhớ?"" Hiểu Linh Hy nhắn mày, tên này chả có tý kí ức nào cả.
""Ha ha, không ngờ Mạn tiểu thư sau vụ tai nạn thương tâm thì não cũng mở ra mấy phần nhỉ?"" Mặc Thành vỗ tay nhìn cô, khóe mắt ánh lên tia sắc lạnh khó lường được.
""Quá khen."" Nhà họ Mặc, lại là nhà họ Mặc.
""Mạn tiểu thư chắc cũng biết tôi đến đây làm gì chứ?"" Mặc Thành nhìn thấy Lâm Uyên đi ra ngoài, lập tức hỏi thẳng vấn đề.
Hiểu Linh Hy cười lạnh, không phải chính anh ta điều tra rồi làm khó cô hay sao?
Cô không trả lời vấn đề đó, mà lảng sang câu hỏi khác,"" Sẽ như thế nào khi Mặc Ngôn biết chuyện anh là người đã tính cưỡng bức tôi đêm đó?""
Cái này cô đọc được trong quyển nhật kí của Mạn Tiểu Tâm, chắc đó là nguyên nhân khiến cô ấy muốn tự tử, rất may có người cứu được cô, nếu không nó thật sự là một vết nhơ trong lòng cô.
""Ha ha."" Cười lạnh hai tiếng, Mặc Thành xoa xoa mặt đồng hồ nói:"" Cô nói ra liệu có ai tin?""
""Ồ, vậy đó là sự thật sao? Tôi nhớ không nhầm thì lúc đó tôi và Mặc Ngôn đang yêu nhau thắm thiết, anh là anh trai lại có thể làm ra loại chuyện như vậy. Thật khiến người khác phải nhìn anh bằng ánh mắt khác đấy."" Mặc Thành là người lúc nào cũng cười, nhưng ẩn sau nụ cười ấy thì không ai biết anh ta nghĩ gì cả, đêm đó chắc chắn là có chuyện, nhưng cô cũng không muốn biết. Cô chỉ muốn lợi dụng việc này để tự cho mình một quyền lợi, đồng thời giải thoát chính mình khỏi mối quan hệ Mặc gia.
Mặc Thành vẫn cười nhưng ánh mắt đen lại mấy phần,đêm đó là do anh không khống chế được, nếu không có người cứu cô ra, không biết anh làm ra chuyện cầm thú gì.
""Mạn Tiểu Tâm, cô muốn gì?""
Cô biết anh ta đến đây là muốn cô đi ra nước ngoài, vĩnh viễn biến khỏi nơi đây, nhưng cô lại không muốn.
""Anh nghĩ tôi muốn gì?""
Mặc Phu Nhân ngồi bên giường xoa bóp chân tay cho Mặc Ngôn, nhẹ giọng nói:"" Ngôn à, đợi trị liệu xong thì về nhà được không? Bây giờ sức khỏe của con vẫn chưa ổn định, về bây giờ không tốt.""
Mặc Ngôn không nói gì, ánh mắt xa xăm, anh không muốn ở nơi này, lạnh lẽo trống vắng vô cùng. Khung cảnh mờ nhạt đi, cuộc sống không có chút tia sáng. Tại sao anh lại phải ở nơi chả khác gì địa ngục như thế này?
Mặc Ngôn quay ra, nhìn vao mặt mẹ mình nói:"" Con muốn về.""
Ba ngày nay, anh luôn muốn về nhà, dù bà có khuyên thế nào anh cũng nhất định không từ bỏ. Bà biết anh cô đơn, nhưng bệnh của anh còn chưa rõ kết quả, bà sợ anh bị làm sao.
Nhưng nhìn con trai bà lạnh nhạt, ánh nhìn vô cảm, bà lại đau lòng, đành gật đầu:"" Thôi được, về nhà trị liệu cho tốt, mẹ sẽ thuê y tá cho con.""
""Vâng."" Nhàn nhạt trả lời, anh cũng không muốn nói chuyện nhiều, chẳng hiểu sao anh cảm thấy không thân thiết lắm.
Hiểu Linh Hy mấy ngày nay tự nhốt mình ở trong phòng, đơn giản là để tập trung sáng tác. Thân thể này học ngành chẳng có tý liên quan đến sở thích của cô, hơn nữa cô cũng không hiểu gì về kinh doanh nên dù có bằng cũng chẳng để làm gì cả.
Mở điện thoại ra, lại tắt, mở ra rồi lại tắt, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô muốn gọi điện cho Giang Uyên chính là mẹ của cô, nhưng lại sợ, sợ phải rời xa sự ấm áp hiện tại. Nếu bây giờ cô gọi, mọi chuyện sẽ rối lên. Hơn nữa mọi người đã chấp nhận cái chết của cô, cô cũng chẳng thế làm gì.
Điện thoại rung lên, số điện thoại cô đã từng gọi rất nhiều lần, nếu không muốn mất đi sự ấm áp của ra đình này, thì chỉ cần không nói ra, sẽ chẳng ai tin chuyện của cô có thật cả.
""A lô, tôi là Mạn Tiểu Tâm.""
Đầu bên kia là giọng nói vô cùng quen thuộc, chính là quản lý năm xưa của cô Thái Thái.
""Xin chào, tôi là Thái Thái quản lý nghệ sĩ của Giang Thị. Tôi đã xem qua mấy bài hát của cô sáng tác, chúng ta có thế gặp nhau để bàn thêm về việc hợp tác không?""
""Tất nhiên là được ạ.""
""Vậy hẹn gặp ở quán cà phê đối diện chi nhánh Giang Thị,12 giờ trưa mai được không?""
""Được.""
Tắt máy, bên môi là nụ cười, cuối cùng cô cũng có cơ hội trở lại rồi, chỉ là đã trưởng thành hơn xưa nhiều rồi.
Tiếng gõ cửa liên hồi, Lâm Uyên ở bên ngoài lo sợ, con gái bà dạo này cứ tự nhốt mình trong phòng khiến bà nhớ lại mấy năm trước khi con bé định tự tử, cảm giác sợ hãi tốt cùng lại trỗi dậy.
""Tiểu Tâm, mở cửa cho mẹ, con đang làm cái gì vậy?""
Cạch.
""Không có gì ạ, còn chỉ nghịch linh tinh thôi.""
""Ừ."" Bà thở hắt ra, con bà không có chuyện gì, không có chuyện gì cả.
Bà xoa đầu con gái, nói,"" Có người muốn gặp con, người ấy ở dưới nhà.""
""Ai vậy ạ?""
Bà không nói gì quay đầu xuống nhà trước, là ai mà bà không nói gì vậy?
Người đàn ông ngồi vắt chéo chân ở sô pha, nét mặt góc cạnh đầy quyến rũ, làn trắng nhưng trông không hề yếu đuối, khóe môi nhếch lên,"" Chào Mạn tiểu thư, nhớ tôi chứ?""
Lâm Uyên đỡ Hiểu Linh Hy xuống cầu thang, bà không hề muốn cô gặp người đàn ông này nhưng sợ không gặp thì mọi chuyện không dứt.
""Anh là ai mà tôi phải nhớ?"" Hiểu Linh Hy nhắn mày, tên này chả có tý kí ức nào cả.
""Ha ha, không ngờ Mạn tiểu thư sau vụ tai nạn thương tâm thì não cũng mở ra mấy phần nhỉ?"" Mặc Thành vỗ tay nhìn cô, khóe mắt ánh lên tia sắc lạnh khó lường được.
""Quá khen."" Nhà họ Mặc, lại là nhà họ Mặc.
""Mạn tiểu thư chắc cũng biết tôi đến đây làm gì chứ?"" Mặc Thành nhìn thấy Lâm Uyên đi ra ngoài, lập tức hỏi thẳng vấn đề.
Hiểu Linh Hy cười lạnh, không phải chính anh ta điều tra rồi làm khó cô hay sao?
Cô không trả lời vấn đề đó, mà lảng sang câu hỏi khác,"" Sẽ như thế nào khi Mặc Ngôn biết chuyện anh là người đã tính cưỡng bức tôi đêm đó?""
Cái này cô đọc được trong quyển nhật kí của Mạn Tiểu Tâm, chắc đó là nguyên nhân khiến cô ấy muốn tự tử, rất may có người cứu được cô, nếu không nó thật sự là một vết nhơ trong lòng cô.
""Ha ha."" Cười lạnh hai tiếng, Mặc Thành xoa xoa mặt đồng hồ nói:"" Cô nói ra liệu có ai tin?""
""Ồ, vậy đó là sự thật sao? Tôi nhớ không nhầm thì lúc đó tôi và Mặc Ngôn đang yêu nhau thắm thiết, anh là anh trai lại có thể làm ra loại chuyện như vậy. Thật khiến người khác phải nhìn anh bằng ánh mắt khác đấy."" Mặc Thành là người lúc nào cũng cười, nhưng ẩn sau nụ cười ấy thì không ai biết anh ta nghĩ gì cả, đêm đó chắc chắn là có chuyện, nhưng cô cũng không muốn biết. Cô chỉ muốn lợi dụng việc này để tự cho mình một quyền lợi, đồng thời giải thoát chính mình khỏi mối quan hệ Mặc gia.
Mặc Thành vẫn cười nhưng ánh mắt đen lại mấy phần,đêm đó là do anh không khống chế được, nếu không có người cứu cô ra, không biết anh làm ra chuyện cầm thú gì.
""Mạn Tiểu Tâm, cô muốn gì?""
Cô biết anh ta đến đây là muốn cô đi ra nước ngoài, vĩnh viễn biến khỏi nơi đây, nhưng cô lại không muốn.
""Anh nghĩ tôi muốn gì?""
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.