Chương 62: THÊM YÊU RỒI
Bobobobo
20/12/2019
Mọi chuyện cứ thế lẳng lặng mà trôi đi, cho đến khi Sở Minh quay trở lại
phòng, dường như không hề có chuyện gì xảy ra, không những thế, anh còn
cho rằng cô yêu anh thêm nữa rồi.
Đó là khi trời ngả chiều, anh đem cơm vào cho cô, được rồi, anh thừa nhận là do quá nhớ cô mà dành việc với người giúp việc. Vốn dĩ chỉ định nhìn rồi đi ra nhưng cô lại gọi anh trở lại.
"Sở Minh, lại đây."
Chỉ về phần ghế còn lại, ý bảo anh ngồi xuống. Lúc này, trái tim anh lại nhảy rộn ràng, thấy chưa, làm sao cô có thể bỏ anh đi tìm tiểu bạch kiểm khác được.
Sở Minh nhu thuận làm theo lời cô nói, không những ngồi bên cạnh mà còn vòng tay qua cổ, dụi đầu vào xương quai xanh của cô.
"Vợ à, sau này em có chán ghét anh thì phải nghĩ tới đứa con, nhất định không được để nó cho anh mà đi tìm tên tiểu bạch kiểm nào khác, nó sẽ buồn lắm đấy!"
Nói rồi còn xoa xoa cái bụng của cô làm vẻ tủi thân. Dứt lời anh ngước lên xem phản ứng của cô thì chỉ thấy nụ cười mỉm trên môi chưa tắt. Cô rất hiếm khi cười, hầu như là không có, chỉ có vẻ mặt than không cảm xúc. Thật không ngờ khi cười lên cô lại đáng yêu thế này. Không còn sự lạnh lùng vốn có, nếu thật sự để cô suốt ngày nở nụ cười thế này kiểu gì cũng thêm cành thêm lá bên người.
Mục An Nhiên xoa đầu anh, tay còn lại giữ chặt eo Sở Minh, lôi suy nghĩ đang chạy xa của anh về hiện tại. Người đang ở trong vòng tay này, cô làm sao có thể buông tay được chứ ? U mê! Không lối thoát, Mục An Nhiên tự nhủ trong lòng.
Bầu trời đêm ấy vẫn cứ sáng mãi, nơi nào đó trong dải ngân hà có hai ngôi sao cạnh bên nhau, như muốn hòa hợp, lại muốn che chở bảo vệ nhau suốt cuộc hành trình cho đến khi chúng vụt tắt.
Tất cả mọi việc đều được dồn cho đến khi Mục An Nhiên tịnh dưỡng xong, lúc này thì thật sự là việc cao như núi, cảm giác như không thể nào làm xuể. Hai người hầu như không thể gặp nhau, Sở Minh lo việc công ty ngược lại, Mục An Nhiên lo chuyện vang phái, hiện tại, cô chỉ muốn trốn cho rồi nhưng nghĩ đến tên khốn nạn làm bà đây phải làm nhiều việc cùng lúc, xa chồng yêu. Nghĩ mà tức.
Máu dồn lên não, chỉ muốn đạp tên K dấu mặt xuống đất. Cô lập tức gọi người xúm lại tạo thành cái chợ à không phải, tạo thành bàn tròn hội nghị lên kế hoạch... Trùm đầu kẻ trong tối đánh!
Nói là hội nghị nhưng chẳng khác chợ là mấy nhưng rất nhanh bị bà trùm xoay đầu mà đánh vì tội làm ồn cô ngủ. Đúng vậy, trong lúc mọi người đang cãi nhau gay gắt đưa ra phương án trùm đầu đánh hiệu quả nhất thì người mở cuộc họp lại ngủ quên. Chịu thôi, người mang bầu mà, ăn được ngủ được là tiên.
Mọi chuyện vẫn chưa đâu về đâu cả, có lẽ đầu óc cô vẫn chưa thực sự nghiêm túc, lúc nào cũng không tập trung. Mục An Nhiên nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân, nốt hôm nay thôi, mai sẽ thật sự làm việc, tin tao đi.
Thật ra câu nói này của cô đã xuất hiện từ dạo gần đây rồi, nhưng chưa ngày nào thật sự làm được cả. Lười biếng thật sự tai hại.
Đó là khi trời ngả chiều, anh đem cơm vào cho cô, được rồi, anh thừa nhận là do quá nhớ cô mà dành việc với người giúp việc. Vốn dĩ chỉ định nhìn rồi đi ra nhưng cô lại gọi anh trở lại.
"Sở Minh, lại đây."
Chỉ về phần ghế còn lại, ý bảo anh ngồi xuống. Lúc này, trái tim anh lại nhảy rộn ràng, thấy chưa, làm sao cô có thể bỏ anh đi tìm tiểu bạch kiểm khác được.
Sở Minh nhu thuận làm theo lời cô nói, không những ngồi bên cạnh mà còn vòng tay qua cổ, dụi đầu vào xương quai xanh của cô.
"Vợ à, sau này em có chán ghét anh thì phải nghĩ tới đứa con, nhất định không được để nó cho anh mà đi tìm tên tiểu bạch kiểm nào khác, nó sẽ buồn lắm đấy!"
Nói rồi còn xoa xoa cái bụng của cô làm vẻ tủi thân. Dứt lời anh ngước lên xem phản ứng của cô thì chỉ thấy nụ cười mỉm trên môi chưa tắt. Cô rất hiếm khi cười, hầu như là không có, chỉ có vẻ mặt than không cảm xúc. Thật không ngờ khi cười lên cô lại đáng yêu thế này. Không còn sự lạnh lùng vốn có, nếu thật sự để cô suốt ngày nở nụ cười thế này kiểu gì cũng thêm cành thêm lá bên người.
Mục An Nhiên xoa đầu anh, tay còn lại giữ chặt eo Sở Minh, lôi suy nghĩ đang chạy xa của anh về hiện tại. Người đang ở trong vòng tay này, cô làm sao có thể buông tay được chứ ? U mê! Không lối thoát, Mục An Nhiên tự nhủ trong lòng.
Bầu trời đêm ấy vẫn cứ sáng mãi, nơi nào đó trong dải ngân hà có hai ngôi sao cạnh bên nhau, như muốn hòa hợp, lại muốn che chở bảo vệ nhau suốt cuộc hành trình cho đến khi chúng vụt tắt.
Tất cả mọi việc đều được dồn cho đến khi Mục An Nhiên tịnh dưỡng xong, lúc này thì thật sự là việc cao như núi, cảm giác như không thể nào làm xuể. Hai người hầu như không thể gặp nhau, Sở Minh lo việc công ty ngược lại, Mục An Nhiên lo chuyện vang phái, hiện tại, cô chỉ muốn trốn cho rồi nhưng nghĩ đến tên khốn nạn làm bà đây phải làm nhiều việc cùng lúc, xa chồng yêu. Nghĩ mà tức.
Máu dồn lên não, chỉ muốn đạp tên K dấu mặt xuống đất. Cô lập tức gọi người xúm lại tạo thành cái chợ à không phải, tạo thành bàn tròn hội nghị lên kế hoạch... Trùm đầu kẻ trong tối đánh!
Nói là hội nghị nhưng chẳng khác chợ là mấy nhưng rất nhanh bị bà trùm xoay đầu mà đánh vì tội làm ồn cô ngủ. Đúng vậy, trong lúc mọi người đang cãi nhau gay gắt đưa ra phương án trùm đầu đánh hiệu quả nhất thì người mở cuộc họp lại ngủ quên. Chịu thôi, người mang bầu mà, ăn được ngủ được là tiên.
Mọi chuyện vẫn chưa đâu về đâu cả, có lẽ đầu óc cô vẫn chưa thực sự nghiêm túc, lúc nào cũng không tập trung. Mục An Nhiên nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân, nốt hôm nay thôi, mai sẽ thật sự làm việc, tin tao đi.
Thật ra câu nói này của cô đã xuất hiện từ dạo gần đây rồi, nhưng chưa ngày nào thật sự làm được cả. Lười biếng thật sự tai hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.