Chương 54: Bữa ăn khó nuốt
Mộc Dung
17/05/2019
Khả Khả cuối chào ba của anh xong liền có chút rụt rè mà hướng anh đợi chỉ thị tiếp theo mới dám hành động.
Ai nha, tên thiếu tướng này ngày thường cái gì cũng nhanh, cái gì cũng hiểu vậy mà bây giờ lại ngốc ngốc vậy là sao.
Thấy cô nhìn mình, anh cũng nhìn lại cô cả hai người đứng nhìn nhau cả nữa ngày.
Bên này hai vị phụ huynh cũng bị hai người là cho phát ngốc ra, cả nhà cùng nhìn nhau.
Ba của anh là người tỉnh lại đầu tiên ông liền hừ hừ hai cái để mọi người không phải phát ngốc nữa.
_ Đứng đó làm gì, mau..Ngồi đi.
Ông nhìn Khả Khả giọng nói cũng ôn hòa không một chút khó dễ gì với cô cả.
Được lệnh của trưởng bối cô không cần đến anh nữa liền liếc anh một cái sau đó ngồi xuống.
Ba anh là chủ gia đình nên ngồi đương nhiên là đầu bàn, mẹ anh theo thói quen ngồi bên phải chồng bà hai người trẻ tuổi liền ngồi đối diện bà.
_ Khả Khả nghe nói con là quân y?.
Bữa cơm tương đối tốt, bầu không khí ngoài ngượng ngùng một chút ra thì không có gì quá căng thẳng.
Ba anh hướng cô hỏi đến liền muốn tìm hiểu thêm về cô gái mà con của ông chọn.
Bản thân vợ ông ngày ngày đều chông đợi tin con dâu, vậy mà thằng con này của ông đều chỉ coi nhiệm vụ làm niềm vui. Hai ông bà đây rất muốn ẵm cháu rồi nha, cứ mỗi lần hợp mặt thì hai người đều rất bực bội bạn bè xung quanh ai ai cũng có cháu, lại đáng nói hơn cháu người ta đã đi học rồi kìa a. Vậy mà... Vậy mà.... Aizzz.
Chính hôm nghe tin anh có người yêu có trời mới biết là ông vui đến mức nào.
Giờ đây Ba Lôi không cầu cần gì phải môn đăng hộ đối, chỉ cần cô bé đó là người tốt lai lịch sạch đều được.
Nói chi giờ ông còn biết Khả Khả là một quân y, lại có chức vị không nhỏ thì ông càng vui hơn. Giờ thì chỉ cần gặp con bé, rồi chọn ngày gặp gia đình con bé là được. Mau mau tiến đến hôn nhân đi a, ông đây gấp không đợi nổi nữa rồi.
_ Dạ con tốt nghiệp trường quân y S.
Nói gì đây nữa, trường quân y S là một trường phải nói phần đông đều là con cái của những lãnh đạo vào đó, trình độ học vấn phải nói là không đâu so sánh được.
_ Vậy ba con cũng là quân nhân?.
Ba Lôi tiếp tục hỏi tới, ông là hận không thể mục lúc hỏi liên tục được nha.
_ Dạ, ba con cũng là một quân nhân.
Khả Khả chậm rì trả trời, cô là không biết cái chức vụ kia của ba cô có hù cho ba anh sợ lắm hay không đây.
_ A, tiểu Khả ba con làm gì trong quân nhân?.
Mẹ Lôi không nhịn được nữa đáng ra mấy câu nói này phải là bà nói a.
_ Ba cô ấy là thủ trưởng của con.
Anh nhìn cô ngày thường vươn nanh vươn móng vậy mà bây giờ lại thu miễn thu móng lại thật có chút buồn cười.
Thấy cô chậm rì trả lời liền biết cô ngại nên đứng ra giải vay cho cô.
Mẹ Lôi nghe con trai mình nói là thủ trưởng của anh, hai mắt bà trợn tròn lên bà biết thủ trưởng của con trai mình là Đại Tướng Lâm Chấn Kha, mà tiểu Khả cũng họ Lâm không lẽ nào.
Khả Khả nhìn nhìn mẹ anh đúng là bị dọa cho sợ rồi, lại nhìn ba anh cũng là mắt trợn lên mà nhìn cô.... Haizzz.... Đây cũng đâu phải lần đầu cô thấy người ta có vẻ mặt này khi biết đến ba cô đâu a, vậy mà lúc này lại cảm thấy thật là không nói nổi a.
_ Đại....Đại Tướng Lâm Chân Kha là ba con?.
Mẹ Lôi nuốt một ngụm nước bọt sau đó cố gắng tìm lại đám án. _ Ha ha... Bác gái ông ấy đúng là ba con.
Khả Khả ngượng ngùng cười một cái nặng nề nói ra câu này.
Ai... Cô không phải là xấu hổ khi nói về chức vụ nho nhỏ của ba mình, mà là cô không thích bị người khác lợi dụng lại còn nói nghe tên chức vụ của ông thôi thật sự rất là khoa trương a.
_ Ai nha... Tiểu quỷ sao con không chịu nói sớm với mẹ chứ.
Bà nhìn thấy bộ dáng của cô ngại chết người liền nhìn về đứa con trai mặt lạnh của bà, mày nhăn lại thật muốn đập một trận.
_ Trước sao gì cũng là làm sui, không cần nói sớm.
Trong lúc mọi người đang ở trạng thái vô cùng ngạc nhiên thì chỉ có anh là bình thản vô cùng, gấp cho mẹ một miếng sườn, gấp cho ba một miếng cá, gấp cho cô một miếng sườn rồi mới mình thì một miếng thịt bò nhàn nhạt nhai cứ như chuyện không liên quan gì đến mình.
_ Anh nói... Trước sau là sao?
Cô không nhìn rõ biểu cảm của anh nhưng cũng nắm lại được một phần câu nói kia..
_ Trước đó ba mẹ anh và ba mẹ em là bạn với nhau, hai nhà cũng từng muốn hai chúng ta gặp mặt nhưng mà lúc đó em lại chọn học ở thành phố khác, lại còn ở lại thực tập cho nên việc xem mặt đó coi như là hủy bỏ.
Khả Khả mắt đã to tròn rồi lại càng to hơn.
_ Nói vậy anh đã biết em từ trước?
Cô cố gắng nặng ra từng chữ giờ phút này cô nghĩ hình như mình bị lừa.
_ Không, anh chỉ mới biết đây thôi lúc em đi cứu trợ.
Anh ăn tiếp một miếng thịt không có chút gì là vội vàng.
Bữa cơm này, cả nhà bị anh xoay vòng vòng đến choáng váng cả đầu óc rồi a.
_ Tiểu Khả a, con có dự định gì cho tương lai chưa?.
Mẹ Lôi không thèm để ý đến anh nữa, cứ mỗi lần chuyện gì liên quan đến anh đều là chuyện kinh thiên động địa, Mẹ Lôi có bệnh tim nhẹ bà liên không muốn có ngày bị thằng con này làm cho chết tại chỗ vì mấy chuyện kinh khủng của nó nữa đâu a.
_ Dạ, hiện tại con đang muốn chuyển công tác nên đang tạm nghỉ một thời gian.
Cô thành thật trả lời, bản thân cô là một Đại Úy việc xin công tác ở đâu cũng không phải khó, cô biết tất cả đều được đại tướng ba ba an bài cho.
Nhưng mà có điều ba ba đại tướng chỉ muốn cô ở nhà làm thiên kim mà thôi, cô tuổi trẻ phơi phới như vậy làm sao có thể chịu được ở không cơ chứ.
_ Vậy vào doanh của A Phong đi có phải tốt hơn không?.
Mẹ Lôi là hận không thể sớm mau mau đem cô về nhà, để hai người ở chung với nhau nhiều hơn có như thế bà mới mau mau có cháu mà bồng chứ.
Anh vừa nghe xong câu này liền quay sang nhìn mẹ mình một cái, chuyện anh muốn cô vào doanh trại của mình chỉ mình anh biết lại còn đang sắp xếp một chút chưa đâu vào đâu, anh còn đang sợ cô không đồng ý nữa chứ nào ngờ mẹ con tương thông liền một câu đem cô đến cột bên người a.
Giờ phút này anh lại thấy mẹ mình đẹp đến lạ thường nha.
Khả Khả nghe xong liền suy nghĩ một chút, bây giờ cô và anh xác định rõ như vậy lại đem hôn nhân là tương lai việc bên nhau cũng là sớm muộn thôi, đến doanh của anh cũng tốt thôi cô và anh có thể ngày ngày bên nhau nhưng mà cô không biết là ba ba đại tướng có muốn lệnh gì không, chỉ sợ giữa chừng lại nhận được lệnh của ông điều về quân y của ông thì làm sao đây.
_ Tiểu Khả, sắp tới A Phong đi mấy ngày con ở nhà cũng không làm gì hay là đem chúng ta đi gặp ba mẹ con một chút đi, ta lâu rồi không gặp bọn họ sẵn đây đi thăm bạn xưa luôn a.
Mẹ Lôi rất hiền hòa hướng đến Khả Khả kế hoạch của bà
Khả Khả nhìn anh một cái sau đó quay sang mỉm cười gật đầu với bà.
Mẹ cô ở nhà cũng buồn nếu có ba mẹ anh tới vừa vặng có thể làm mẹ vui cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm với nhau cũng tốt.
Ai nha, tên thiếu tướng này ngày thường cái gì cũng nhanh, cái gì cũng hiểu vậy mà bây giờ lại ngốc ngốc vậy là sao.
Thấy cô nhìn mình, anh cũng nhìn lại cô cả hai người đứng nhìn nhau cả nữa ngày.
Bên này hai vị phụ huynh cũng bị hai người là cho phát ngốc ra, cả nhà cùng nhìn nhau.
Ba của anh là người tỉnh lại đầu tiên ông liền hừ hừ hai cái để mọi người không phải phát ngốc nữa.
_ Đứng đó làm gì, mau..Ngồi đi.
Ông nhìn Khả Khả giọng nói cũng ôn hòa không một chút khó dễ gì với cô cả.
Được lệnh của trưởng bối cô không cần đến anh nữa liền liếc anh một cái sau đó ngồi xuống.
Ba anh là chủ gia đình nên ngồi đương nhiên là đầu bàn, mẹ anh theo thói quen ngồi bên phải chồng bà hai người trẻ tuổi liền ngồi đối diện bà.
_ Khả Khả nghe nói con là quân y?.
Bữa cơm tương đối tốt, bầu không khí ngoài ngượng ngùng một chút ra thì không có gì quá căng thẳng.
Ba anh hướng cô hỏi đến liền muốn tìm hiểu thêm về cô gái mà con của ông chọn.
Bản thân vợ ông ngày ngày đều chông đợi tin con dâu, vậy mà thằng con này của ông đều chỉ coi nhiệm vụ làm niềm vui. Hai ông bà đây rất muốn ẵm cháu rồi nha, cứ mỗi lần hợp mặt thì hai người đều rất bực bội bạn bè xung quanh ai ai cũng có cháu, lại đáng nói hơn cháu người ta đã đi học rồi kìa a. Vậy mà... Vậy mà.... Aizzz.
Chính hôm nghe tin anh có người yêu có trời mới biết là ông vui đến mức nào.
Giờ đây Ba Lôi không cầu cần gì phải môn đăng hộ đối, chỉ cần cô bé đó là người tốt lai lịch sạch đều được.
Nói chi giờ ông còn biết Khả Khả là một quân y, lại có chức vị không nhỏ thì ông càng vui hơn. Giờ thì chỉ cần gặp con bé, rồi chọn ngày gặp gia đình con bé là được. Mau mau tiến đến hôn nhân đi a, ông đây gấp không đợi nổi nữa rồi.
_ Dạ con tốt nghiệp trường quân y S.
Nói gì đây nữa, trường quân y S là một trường phải nói phần đông đều là con cái của những lãnh đạo vào đó, trình độ học vấn phải nói là không đâu so sánh được.
_ Vậy ba con cũng là quân nhân?.
Ba Lôi tiếp tục hỏi tới, ông là hận không thể mục lúc hỏi liên tục được nha.
_ Dạ, ba con cũng là một quân nhân.
Khả Khả chậm rì trả trời, cô là không biết cái chức vụ kia của ba cô có hù cho ba anh sợ lắm hay không đây.
_ A, tiểu Khả ba con làm gì trong quân nhân?.
Mẹ Lôi không nhịn được nữa đáng ra mấy câu nói này phải là bà nói a.
_ Ba cô ấy là thủ trưởng của con.
Anh nhìn cô ngày thường vươn nanh vươn móng vậy mà bây giờ lại thu miễn thu móng lại thật có chút buồn cười.
Thấy cô chậm rì trả lời liền biết cô ngại nên đứng ra giải vay cho cô.
Mẹ Lôi nghe con trai mình nói là thủ trưởng của anh, hai mắt bà trợn tròn lên bà biết thủ trưởng của con trai mình là Đại Tướng Lâm Chấn Kha, mà tiểu Khả cũng họ Lâm không lẽ nào.
Khả Khả nhìn nhìn mẹ anh đúng là bị dọa cho sợ rồi, lại nhìn ba anh cũng là mắt trợn lên mà nhìn cô.... Haizzz.... Đây cũng đâu phải lần đầu cô thấy người ta có vẻ mặt này khi biết đến ba cô đâu a, vậy mà lúc này lại cảm thấy thật là không nói nổi a.
_ Đại....Đại Tướng Lâm Chân Kha là ba con?.
Mẹ Lôi nuốt một ngụm nước bọt sau đó cố gắng tìm lại đám án. _ Ha ha... Bác gái ông ấy đúng là ba con.
Khả Khả ngượng ngùng cười một cái nặng nề nói ra câu này.
Ai... Cô không phải là xấu hổ khi nói về chức vụ nho nhỏ của ba mình, mà là cô không thích bị người khác lợi dụng lại còn nói nghe tên chức vụ của ông thôi thật sự rất là khoa trương a.
_ Ai nha... Tiểu quỷ sao con không chịu nói sớm với mẹ chứ.
Bà nhìn thấy bộ dáng của cô ngại chết người liền nhìn về đứa con trai mặt lạnh của bà, mày nhăn lại thật muốn đập một trận.
_ Trước sao gì cũng là làm sui, không cần nói sớm.
Trong lúc mọi người đang ở trạng thái vô cùng ngạc nhiên thì chỉ có anh là bình thản vô cùng, gấp cho mẹ một miếng sườn, gấp cho ba một miếng cá, gấp cho cô một miếng sườn rồi mới mình thì một miếng thịt bò nhàn nhạt nhai cứ như chuyện không liên quan gì đến mình.
_ Anh nói... Trước sau là sao?
Cô không nhìn rõ biểu cảm của anh nhưng cũng nắm lại được một phần câu nói kia..
_ Trước đó ba mẹ anh và ba mẹ em là bạn với nhau, hai nhà cũng từng muốn hai chúng ta gặp mặt nhưng mà lúc đó em lại chọn học ở thành phố khác, lại còn ở lại thực tập cho nên việc xem mặt đó coi như là hủy bỏ.
Khả Khả mắt đã to tròn rồi lại càng to hơn.
_ Nói vậy anh đã biết em từ trước?
Cô cố gắng nặng ra từng chữ giờ phút này cô nghĩ hình như mình bị lừa.
_ Không, anh chỉ mới biết đây thôi lúc em đi cứu trợ.
Anh ăn tiếp một miếng thịt không có chút gì là vội vàng.
Bữa cơm này, cả nhà bị anh xoay vòng vòng đến choáng váng cả đầu óc rồi a.
_ Tiểu Khả a, con có dự định gì cho tương lai chưa?.
Mẹ Lôi không thèm để ý đến anh nữa, cứ mỗi lần chuyện gì liên quan đến anh đều là chuyện kinh thiên động địa, Mẹ Lôi có bệnh tim nhẹ bà liên không muốn có ngày bị thằng con này làm cho chết tại chỗ vì mấy chuyện kinh khủng của nó nữa đâu a.
_ Dạ, hiện tại con đang muốn chuyển công tác nên đang tạm nghỉ một thời gian.
Cô thành thật trả lời, bản thân cô là một Đại Úy việc xin công tác ở đâu cũng không phải khó, cô biết tất cả đều được đại tướng ba ba an bài cho.
Nhưng mà có điều ba ba đại tướng chỉ muốn cô ở nhà làm thiên kim mà thôi, cô tuổi trẻ phơi phới như vậy làm sao có thể chịu được ở không cơ chứ.
_ Vậy vào doanh của A Phong đi có phải tốt hơn không?.
Mẹ Lôi là hận không thể sớm mau mau đem cô về nhà, để hai người ở chung với nhau nhiều hơn có như thế bà mới mau mau có cháu mà bồng chứ.
Anh vừa nghe xong câu này liền quay sang nhìn mẹ mình một cái, chuyện anh muốn cô vào doanh trại của mình chỉ mình anh biết lại còn đang sắp xếp một chút chưa đâu vào đâu, anh còn đang sợ cô không đồng ý nữa chứ nào ngờ mẹ con tương thông liền một câu đem cô đến cột bên người a.
Giờ phút này anh lại thấy mẹ mình đẹp đến lạ thường nha.
Khả Khả nghe xong liền suy nghĩ một chút, bây giờ cô và anh xác định rõ như vậy lại đem hôn nhân là tương lai việc bên nhau cũng là sớm muộn thôi, đến doanh của anh cũng tốt thôi cô và anh có thể ngày ngày bên nhau nhưng mà cô không biết là ba ba đại tướng có muốn lệnh gì không, chỉ sợ giữa chừng lại nhận được lệnh của ông điều về quân y của ông thì làm sao đây.
_ Tiểu Khả, sắp tới A Phong đi mấy ngày con ở nhà cũng không làm gì hay là đem chúng ta đi gặp ba mẹ con một chút đi, ta lâu rồi không gặp bọn họ sẵn đây đi thăm bạn xưa luôn a.
Mẹ Lôi rất hiền hòa hướng đến Khả Khả kế hoạch của bà
Khả Khả nhìn anh một cái sau đó quay sang mỉm cười gật đầu với bà.
Mẹ cô ở nhà cũng buồn nếu có ba mẹ anh tới vừa vặng có thể làm mẹ vui cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm với nhau cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.