Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
Chương 60: Lạnh lùng khiến người khác đau lòng
Song Tử
16/09/2015
Chương 60:
Bước ra khỏi ủy ban, Bích Trân chỉ tin chắc một điềum rằng cô sẽ không phải bị ba mình ép xuất cảnh. Hai tên vệ sĩ kia cũng không vào mà đứng đợi cô bên ngoài, nhân cơ hội bọn chúng không để ý cô tiểu thư tinh nghịch liền núp phía sau một đoàn ngoài mặc quân phục đang bước ra. Cơ thể nhỏ bé của Bích Trân dễ dàng qua mắt được hai người bọn họ một cách an toàn,cô mỉm cười trên vai đeo chiếc balo xinh xắn vụt chạy đi.
- Tiểu thư, đợi bọn tôi với.-Hai tên vệ sĩ đưa mắt nhìn thấy cô nhóc đang nhanh chân chạy phía trước.
- Chết rồi. - Bích Trân nghe tiếng gọi nhanh chân hơn mà bỏ chạy.
Cuộc rượt đuổi khắp các đoạn đường,cô cứ cắm đầu cắm cổ lao về phía trước với tốc độ kinh hoàng. Tưởng chừng như bị hai người bọn họ bắt lại khi đôi bàn chân của Bích Trân như mất đi cảm giác, không thể nào chạy nỗi nữa.Từ phía xa, chính xác là một bạch mã hoàng tử đang tiến về phía cô, anh nhẹ nhàng đỡ Bích Trân đứng lên tựa vào người anh.
- Cậu không sao chứ.- Chàng hoàng tử đưa ánh mắt đầy quan tâm nhìn cô.
Bích Trân cứng đơ người, ở đâu là xuất hiện một hoàng tử vừa đẹp trai vừa nghĩa hiệp như vậy. Cô chớp chớp đôi mắt như không tin vào mắt mình, sau đó khẽ lắc lắc đầu khiến chiếc kẹp tóc buông ra rơi xuống đất.
- Nhóc con, đừng xen vào chuyện của bọn này. - Bọn vệ sĩ chạy tới, nhìn thấy có người xen vào liền nói.
- Hai người đàn ông cao lớn, lại ức hiếp một cô gái nhỏ bé, thật không xứng mặt nam nhi. - Chàng hoàng tử trong mắt Bích Trân lên tiếng.
Cho hai người vệ sĩ đo ván dưới chân, nhìn thấy phía xa có những kẻ khác chạy đến chàng bạch mã hoàng tử kia nhanh chóng kéo tay Bích Trân mà chạy đi… Gặp được một nam nhân ưu tú, đẹp trai không tỳ vết lại dám ra mặt bảo vệ cô, ôi cuộc đời này cô sống đến ngần ấy năm thật có ý nghĩa.
Nhìn về phía anh, như ánh lên một vòng hào quang xung quanh anh, cô như lạc vào một mê cung huyền bí chỉ còn cô và anh, thế gian này chỉ còn cô và anh đang nắm tay nhau.
- Cậu nhìn sắp thủng mặt mình rồi đó. - Trọng Kiên khẽ cười tựa vào tường mà thở.
- A… mình xin lỗi. - Lời nói của hoàng tử đã khiến cô thất tỉnh, đỏ mắt cuối đầu.
- Sao bọn chúng đuổi bắt cậu vậy?
- Cậu không hiểu đâu,nhưng cậu tên gì vậy? - Bích Trân lắc đầu nói. - Trang phục của cậu, là học sinh trường Đại Uy sao.
- Xin chào, mình tên là Trọng Kiên, học lớp 12A, rất vui khi được làm quen với bạn. - Anh khẽ cười nhìn về phía cô.
- Mình là Bích Trân, mình học lớp 11C… không ngờ chúng ta lại học cùng trường. - Cô khẽ mĩm cười nhìn thẳng vào mắt anh.- Nhưng hôm nay, cậu không đi học ư?
- Mình cúp. - Anh đưa tay lên miệng kêu suỵt mới cái cực kì dễ thương.
Bích Trân đỏ mặt, đúng là hoàng tử đã xuất hiện rồi… đúng là ở hiền gặp lành, từ bé mẹ cô đã từng nói rằng lớn lên cô sẽ gặp được một hoàng tử luôn bên cạnh cô khi cô gặp khó khăn,luôn yêu thương che chở cho cô… và hoàng tử này thật sự quá là đẹp trai mà.
- Cậu cũng học Đại Uy sao, hôm nay cậu không đến trường sao?- Trọng Kiên đưa mắt nhìn qua cô khẽ cười tinh ý.- À, thì ra cung4m là cúp học giống mình ư.
Cô bật cười gật đầu.
Trọng Kiên đưa tay vén mái tóc Bích Trân lên.
Cô có chút đơ người, anh ta là đang muốn làm gì chứ...Hoàng tử ơi, vừa mới gặp thôi mà… có cần nhanh như vậy không.
- Cậu kẹp tóc lên, nhìn rất đáng yêu. - Chiếc kẹp khi nãy bị rơi khi nãy được kẹp lại lên mái tóc cô.
- Cảm ơn cậu. - Bích Trân đỏ mặt.
- Cậu có muốn đi cùng mình không? - Trọng Kiên hỏi.
- Đi đâu?
- Theo mình… - Trọng Kiên mỉm cười, nắm tay cô kéo đi.
Trên chiếc xe hơi màu đỏ sáng bóng, Bích Trân vô cùng vui vẻ khi được ở bên cạnh chàng hoàng tử này. Cô và anh trải qua một ngày vô cùng vui vẻ, họ đi một vòng quanh thành phố lớn, ghé đến tất cả những nơi cô muốn, nhưng niềm vui không hề trọn vẹn khi họ đang đi dạo trong trung tâm thương mại Century, gặp phải tên hắc ám Uy Vũ vào buổi chiều muộn.
Cô vẫn chưa quên chuyện Uy Vũ đã thất hẹn, hại cô một chút nữa là thê thảm, nếu không nhờ chuyện chú công an vô cùng đáng yêu kia thì cô đã không còn đứng ở nơi này, không còn cơ hội nhìn thấy cái gương mặt đáng khinh ghét kia nữa.
Anh nhìn thấy cô nhóc kia đang trợn ngược mắt nhìn cô, như muốn nhào tới cào xé thì nhếch môi cười khẩy, sau đó tỏ ra không quen không biết mà bước ngang qua như không quen không biết.
- Tổng giám đốc Uy, chắc cũng biết rằng hợp đồng đã kí mà cố tình làm sai sẽ phải đền bù thiệt hại thế nào, anh điều hành một tập đoàn lớn có lẽ là người hiểu rõ nhất. - Bích Trân tức giận với thái độ kia của anh, quay đầu lại mà nói lớn.
Uy Vũ không chút quan tâm, bàn tay bỏ vào trong túi quần mà bước đi…
- Cậu quen cậu ta ư? - Trọng Kiên bước đến, nhìn về phía Uy Vũ mà nói.
- Không, mình sao lại quen với loại người như hắn chứ. - Bích Trân nghe giọng của Hoàng tử liền thay đổi thái độ, nhìn sang Trọng Kiên mà mỉm cười. - Chúng ta đi tiếp thôi.
Không thể để cái tên hắc ám kia làm buổi đi chơi giữa cô với hoàng tử mất vui, còn hắn ta cô nhất định trả thù.
Khi bọn họ rời khỏi khu trung tâm,một cơn mưa kéo đến, Trịng Kiên để cô đứng trước cổngđợi anh đi lấy xe… Từ phía sau, Uy Vũ cũng từ trung tâm mà bước ra, hai con người đứng trước cổng mà nhìn về những giọt mưa nặng hạt.
- Tổng giám đốc, dù của ngài. - Người bảo vệ chạy ra dù cho anh.
Bích Trân nghe giọng nói của vị bảo vệ liền quay đầu lại, Uy Vũ đã đứng phía sau cô tự bao giờ nhỉ. Nhưng gương mặt anh ta lạnh băng,ánh mắt không nhìn về phía Bích Trân một lần. Anh bước ra khỏi cổng dưới chiếc dù màu đen tối tăm, cô chạy theo phía sau Uy Vũ, toàn thân ướt đẫm nước mưa…
- Uy Vũ,anh không hề cảm thấy có lỗi với tôi ư? - Cô tức giận,vô cùng tức giận trước thái độ của anh.
UY Vũ nhếch môi cười:” Chẳng phải cô vẫn còn đứng ở đây mà tức giận sao, vì sao tôi phải cảm thấy có lỗi.”
- Nhưng… anh… nhưng… vì sao anh lại không đến hả, anh có biết là tôi đã mong chờ và thất vọng như thế nào không hả?- Bích Trân đứng trong mưa mà hét lên.
- Tôi không hy vọng cô trông mong điều gì từ tôi, thật phiền phức. - Anh nói xong, quay đầu bước đi.
Cô không thể tin, trên đời này lại có một con người như anh ta… Toàn thân cô ướt sũng nước mưa, ánh đèn đường sáng lên khiến mọi người nhìn về phía cô một cách kì lạ...Cuối cùng Trọng Kiên nhanh chóng chạy đến, cởi chiếc áo ngoài của mình khoát lên người Bích Trân… đưa cô ra xe mà về nhà.
- Tổng giám đốc, khi tôi mang dù đến thì cô gái đó đã được một cậu thanh niên đưa đi rồi. - Thư kí Hà nói.
- Phiền anh rồi, về cẩn thận. - Uy Vũ cúp máy.
Uy Vũ nghe tin từ bệnh viện liền tức tốc rời khỏi phòng họp, chính là bác sĩ thông báo Uy Phong đang có dấu hiệu hồi tỉnh, não của anh đã hoạt động, nhịp tim ổn định và nếu không nhầm thì Uy Phong sẽ nhanh chóng hồi tỉnh sau cơn thập tử nhất sinh gần như mọi người đều nghĩ anh đã ra đi mãi mãi. Vậy nên anh không thể nhường chiếc dù kia cho cô được, phải nhờ thư kí Hà, nhưng dường như đã trễ rồi.
Trước cửa nhà, Trọng Kiên vẫn giữ trên môi nụ cười trước mặt Bích Trân, họ đứng đối diện nhau trước ngôi biệt thự nhà cô.
- Cảm ơn cậu về ngày hôm nay. - Cô khẽ chào, quay đầu bước về phía ngôi nhà.
- Bích Trân, hẹn mai gặp lại.
Cô nhìn về phía Trung Kiên khẽ cười:” Mai gặp lại.”
*********************
Dưới cơn mưa ấy, Ngọc Hân đưa tay mình ra phía trước thèm hứng những hạt nước mưa từ trên mái nhà chảy xuống. Từ ngày gặp người đàn ông trong phòng bệnh ấy, cô luôn có cảm giác khó chịu trong lòng, hình ảnh anh ta cứ trong tâm trí cô. Ngọc Hân thẫn người ngồi ngắm mưa rơi, trong lòng ưu phiền nhưng không hiểu bản thân ưu phiền vì điều gì.
- Trời mưa rất lạnh, em không nên ngồi đây. - Kiên Lương đắp lên vai cô chiếc áo khoát, giọng nói tràn đầy quan tâm.
- Trước kia, em có thích mưa không? - Cô không nhìn lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. - Chúng ta đã yêu nhau như thế nào?
Kiên Lương từ phía sau ôm chầm lấy cô mà nói:” Chúng ta là một cặp đôi hạnh phúc nhất, em là một cô gái mà anh yêu thương nhất.”
Cô không cảm thấy ấm áp từ lời nói ấy, nó thật xa lạ… có phải,vì cô đã mất hết kí ức về người cha của đứa bé trong bụng cô?
- Tú Tâm, ngày mai anh sẽ đưa em đi thử váy cưới. - Kiên Lương nói. - Một tuần sau chúng ta sẽ kết hôn.
- Có quá vội vàng không anh?
- Chúng ta yêu nhau rất lâu rồi, em lại đang có đứa con của anh… như thế đã là quá chậm trễ.
Cô gật đầu đồng ý,dù sao mọi việc cũng một tay anh sắp xếp,cô chỉ biết nghe theo mà thôi.
Vì cô không thể nhớ ra được chuyện trước kia nên cô và anh tuy theo lời anh nói là đã có với nhau một đứa bé, nhưng cô tuyệt nhiên muốn ngủ khác phòng, cô không quen với việc anh chạm vào người cô, càng không muốn mọi cử chỉ thân mật… dù biết là như vậy anh sẽ không vui, nhưng cô không thể thích nghi được.
****************
Tình cảm của Bích Trân và Trọng Kiên vô cùng tốt đẹp, ngồi trường Đại Uy lại có thêm một cặp đôi mới trai tai gái sắc, họ đặt ra tin đồn rằng Bích Trân đã bị Uy Vũ đá saum vài ngày mà tìm một người mới để bớt đau buồn.
Uy Vũ thường gặp hai người bọn họ tay trong tay đi trong trường, nhưng anh cũng chỉ là phớt lờ qua như không quan tâm. Bản thân anh còn nhiều việc phải làm, chính là tìm hiểu về Ngọc Hân, hằng đêm đều đến trông chừng Uy Phong, sợ anh tỉnh lại sẽ không nhìn thấy người thân bên cạnh, buổi sáng phải đến trường và điều hành Phong Vũ… có mệt mỏi cũng không thể than vãn cùng ai,một mình anh tự gánh vác.
- Anh. - Vân Du từ phía sau gọi.
Uy Vũ quay đầu lại mỉm cười.
- Em nghe ông nói, anh Phong sẽ tỉnh lại phải không? - Vân Du khẽ hỏi.- Tan học, anh đưa em đến bệnh viện cùng nhé.
- Vân Du, anh đã tìm thấy Ngọc Hân. - Uy Vũ khẽ nói.
Cô kinh ngạc:” Anh có nhầm lẫn không, không phải cậu ấy đã…”
Anh lắc đầu:” Anh đang cho người điều tra, nhưng anh chắc chắn cô gái đó chính là Ngọc Hân, dường như cô ấy đã mất trí nhớ không thể nhận ra chúng ta.”
- Em thật không thể tin được, nhưng nếu Ngọc Hân còn sống… thì thật sự quá tốt,là một chuyện quá tốt. - Cô bật khóc.
Uy Vũ ôm Vân Du vào lòng dỗ dành:” Đừng mít ướt như vậy, em đã lớn rồi… anh nhất định sẽ điều tra tường tận. Nếu đó chính là Ngọc Hân, dù là cách nào anh cũng sẽ mang cô ấy quay về.”
Đêm nay, Vân Du sẽ thay anh ở lại bên cạnh Uy Phong, một mực yêu cầu Uy Vũ quay về nhà nghĩ ngơi. Màn đêm buông xuống, đoạn đường đông đúc người qua lại...một mình anh lái xe trên con đường dái lê thê. Đêm nay thật dài, anh muốn quên đi mọi việc, trút bỏ những nặng nề trên vai. Ghé vào một club quen thuộc, gọi một chai rượu mạnh một mình uống từng gụm.. từ chối các cô gái bên cạnh vì cần không gian một mình. Tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói rộn ràng… ở một góc khuất kia, anh chỉ lặng lẽ tựa tưng vào ghế nệm mà nhắm mắt lại.
Hình ảnh cô gái đeo chiếc kẹp hình mèo kitty, hình ảnh cô gái tựa vào lòng anh mà ngủ như một con mèo ngoan, hình ảnh cô gái kia như muốn khóc dưới cơn mưa hiện ra. Uy Vũ khẽ lay người mở mắt ra, đúng là phiền phức mà…
Anh gọi thanh toán và bước ra khỏi club… khi vừa bước ra đã thấy một nam thanh niên rất quen mặt đang khoác vai hai cô gái ăn mặc hở hang bước vào trong club… Uy Vũ nép người vào bên góc tường tránh mặt,đợi hắn tam bước vào bên trong thì ra về.
Nhớ đến công ty còn một số việc cần phải hoàn thành trong hôm nay, Uy Vũ lái xe đến century một mình bước vào trong phòng tổng giám đốc mà giải quyết. Khi hoàn thành xong mọi việc, cũng đã là gần sáng… anh bước về phía sân thượng, hiện tại chỉ còn le lói ánh đèn đường… các căn hộ cao tầng đều đã tắt đèn mà chìm trong giấc ngủ. Dưới đất có một vệt chói sáng, Uy Vũ cuối đầu nhặt chiếc kẹp hình mèo Kitty quen thuộc, đôi môi khẽ mỉm cười:” Mèo Kitty, giờ này có lẽ cô đang ngủ với bộ quần áo màu hồng in hình con mèo xấu xí này phải không nhỉ?”
- Thư kí Hạ.
- Tổng giám đốc, anh thật biết chọn giờ gọi điện.- Thư kí Hạ nhìn đồng hồ liền than thở.
- Tôi muốn điều tra về công ty của nhà họ Trương, tập đoàn Trọng Phát. - Uy Vũ nhìn chiếc kẹp trên tay mà nói.
- Lại đắc tội với cậu ư?
- Cũng không hẳn, sáng mai tôi muốn có báo cáo, chúc anh ngủ ngon. - Uy Vũ nói xong liền cúp máy.
Thư kí Hạ chửi rủa sau đó nhanh chóng mở laptop lên:” Cái gì mà chúc ngủ ngon, rõ ràng là đang châm chọc mình.”
Khi Vân Du đang gục ngủ bên cạnh Uy Phong, bàn tay Uy Phong động đậy… ánh mắt anh có chút nhấp nháy… Anh mở mắt ra, ánh sáng đột ngột truyền vào mắt khiến anh khó chịu mà nhắm lại. Anh từ từ mở mắt ra sau một giấc ngủ dài, bên cạnh là cô em họ đang ngủ bên cạnh… Uy Phong đưa bàn tay chạm vào tay Vân Du khiến cô giật mình tỉnh lại.
- Uy Phong, anh tỉnh lại rồi ư. - Cô vỡ òa hạnh phúc.
- Anh đã ngủ rất lâu ư?
Cô gật đầu, ôm chầm lấy anh trai mà bật khóc…
- Nhưng Hân đâu, cô ấy không sao chứ?
Bước ra khỏi ủy ban, Bích Trân chỉ tin chắc một điềum rằng cô sẽ không phải bị ba mình ép xuất cảnh. Hai tên vệ sĩ kia cũng không vào mà đứng đợi cô bên ngoài, nhân cơ hội bọn chúng không để ý cô tiểu thư tinh nghịch liền núp phía sau một đoàn ngoài mặc quân phục đang bước ra. Cơ thể nhỏ bé của Bích Trân dễ dàng qua mắt được hai người bọn họ một cách an toàn,cô mỉm cười trên vai đeo chiếc balo xinh xắn vụt chạy đi.
- Tiểu thư, đợi bọn tôi với.-Hai tên vệ sĩ đưa mắt nhìn thấy cô nhóc đang nhanh chân chạy phía trước.
- Chết rồi. - Bích Trân nghe tiếng gọi nhanh chân hơn mà bỏ chạy.
Cuộc rượt đuổi khắp các đoạn đường,cô cứ cắm đầu cắm cổ lao về phía trước với tốc độ kinh hoàng. Tưởng chừng như bị hai người bọn họ bắt lại khi đôi bàn chân của Bích Trân như mất đi cảm giác, không thể nào chạy nỗi nữa.Từ phía xa, chính xác là một bạch mã hoàng tử đang tiến về phía cô, anh nhẹ nhàng đỡ Bích Trân đứng lên tựa vào người anh.
- Cậu không sao chứ.- Chàng hoàng tử đưa ánh mắt đầy quan tâm nhìn cô.
Bích Trân cứng đơ người, ở đâu là xuất hiện một hoàng tử vừa đẹp trai vừa nghĩa hiệp như vậy. Cô chớp chớp đôi mắt như không tin vào mắt mình, sau đó khẽ lắc lắc đầu khiến chiếc kẹp tóc buông ra rơi xuống đất.
- Nhóc con, đừng xen vào chuyện của bọn này. - Bọn vệ sĩ chạy tới, nhìn thấy có người xen vào liền nói.
- Hai người đàn ông cao lớn, lại ức hiếp một cô gái nhỏ bé, thật không xứng mặt nam nhi. - Chàng hoàng tử trong mắt Bích Trân lên tiếng.
Cho hai người vệ sĩ đo ván dưới chân, nhìn thấy phía xa có những kẻ khác chạy đến chàng bạch mã hoàng tử kia nhanh chóng kéo tay Bích Trân mà chạy đi… Gặp được một nam nhân ưu tú, đẹp trai không tỳ vết lại dám ra mặt bảo vệ cô, ôi cuộc đời này cô sống đến ngần ấy năm thật có ý nghĩa.
Nhìn về phía anh, như ánh lên một vòng hào quang xung quanh anh, cô như lạc vào một mê cung huyền bí chỉ còn cô và anh, thế gian này chỉ còn cô và anh đang nắm tay nhau.
- Cậu nhìn sắp thủng mặt mình rồi đó. - Trọng Kiên khẽ cười tựa vào tường mà thở.
- A… mình xin lỗi. - Lời nói của hoàng tử đã khiến cô thất tỉnh, đỏ mắt cuối đầu.
- Sao bọn chúng đuổi bắt cậu vậy?
- Cậu không hiểu đâu,nhưng cậu tên gì vậy? - Bích Trân lắc đầu nói. - Trang phục của cậu, là học sinh trường Đại Uy sao.
- Xin chào, mình tên là Trọng Kiên, học lớp 12A, rất vui khi được làm quen với bạn. - Anh khẽ cười nhìn về phía cô.
- Mình là Bích Trân, mình học lớp 11C… không ngờ chúng ta lại học cùng trường. - Cô khẽ mĩm cười nhìn thẳng vào mắt anh.- Nhưng hôm nay, cậu không đi học ư?
- Mình cúp. - Anh đưa tay lên miệng kêu suỵt mới cái cực kì dễ thương.
Bích Trân đỏ mặt, đúng là hoàng tử đã xuất hiện rồi… đúng là ở hiền gặp lành, từ bé mẹ cô đã từng nói rằng lớn lên cô sẽ gặp được một hoàng tử luôn bên cạnh cô khi cô gặp khó khăn,luôn yêu thương che chở cho cô… và hoàng tử này thật sự quá là đẹp trai mà.
- Cậu cũng học Đại Uy sao, hôm nay cậu không đến trường sao?- Trọng Kiên đưa mắt nhìn qua cô khẽ cười tinh ý.- À, thì ra cung4m là cúp học giống mình ư.
Cô bật cười gật đầu.
Trọng Kiên đưa tay vén mái tóc Bích Trân lên.
Cô có chút đơ người, anh ta là đang muốn làm gì chứ...Hoàng tử ơi, vừa mới gặp thôi mà… có cần nhanh như vậy không.
- Cậu kẹp tóc lên, nhìn rất đáng yêu. - Chiếc kẹp khi nãy bị rơi khi nãy được kẹp lại lên mái tóc cô.
- Cảm ơn cậu. - Bích Trân đỏ mặt.
- Cậu có muốn đi cùng mình không? - Trọng Kiên hỏi.
- Đi đâu?
- Theo mình… - Trọng Kiên mỉm cười, nắm tay cô kéo đi.
Trên chiếc xe hơi màu đỏ sáng bóng, Bích Trân vô cùng vui vẻ khi được ở bên cạnh chàng hoàng tử này. Cô và anh trải qua một ngày vô cùng vui vẻ, họ đi một vòng quanh thành phố lớn, ghé đến tất cả những nơi cô muốn, nhưng niềm vui không hề trọn vẹn khi họ đang đi dạo trong trung tâm thương mại Century, gặp phải tên hắc ám Uy Vũ vào buổi chiều muộn.
Cô vẫn chưa quên chuyện Uy Vũ đã thất hẹn, hại cô một chút nữa là thê thảm, nếu không nhờ chuyện chú công an vô cùng đáng yêu kia thì cô đã không còn đứng ở nơi này, không còn cơ hội nhìn thấy cái gương mặt đáng khinh ghét kia nữa.
Anh nhìn thấy cô nhóc kia đang trợn ngược mắt nhìn cô, như muốn nhào tới cào xé thì nhếch môi cười khẩy, sau đó tỏ ra không quen không biết mà bước ngang qua như không quen không biết.
- Tổng giám đốc Uy, chắc cũng biết rằng hợp đồng đã kí mà cố tình làm sai sẽ phải đền bù thiệt hại thế nào, anh điều hành một tập đoàn lớn có lẽ là người hiểu rõ nhất. - Bích Trân tức giận với thái độ kia của anh, quay đầu lại mà nói lớn.
Uy Vũ không chút quan tâm, bàn tay bỏ vào trong túi quần mà bước đi…
- Cậu quen cậu ta ư? - Trọng Kiên bước đến, nhìn về phía Uy Vũ mà nói.
- Không, mình sao lại quen với loại người như hắn chứ. - Bích Trân nghe giọng của Hoàng tử liền thay đổi thái độ, nhìn sang Trọng Kiên mà mỉm cười. - Chúng ta đi tiếp thôi.
Không thể để cái tên hắc ám kia làm buổi đi chơi giữa cô với hoàng tử mất vui, còn hắn ta cô nhất định trả thù.
Khi bọn họ rời khỏi khu trung tâm,một cơn mưa kéo đến, Trịng Kiên để cô đứng trước cổngđợi anh đi lấy xe… Từ phía sau, Uy Vũ cũng từ trung tâm mà bước ra, hai con người đứng trước cổng mà nhìn về những giọt mưa nặng hạt.
- Tổng giám đốc, dù của ngài. - Người bảo vệ chạy ra dù cho anh.
Bích Trân nghe giọng nói của vị bảo vệ liền quay đầu lại, Uy Vũ đã đứng phía sau cô tự bao giờ nhỉ. Nhưng gương mặt anh ta lạnh băng,ánh mắt không nhìn về phía Bích Trân một lần. Anh bước ra khỏi cổng dưới chiếc dù màu đen tối tăm, cô chạy theo phía sau Uy Vũ, toàn thân ướt đẫm nước mưa…
- Uy Vũ,anh không hề cảm thấy có lỗi với tôi ư? - Cô tức giận,vô cùng tức giận trước thái độ của anh.
UY Vũ nhếch môi cười:” Chẳng phải cô vẫn còn đứng ở đây mà tức giận sao, vì sao tôi phải cảm thấy có lỗi.”
- Nhưng… anh… nhưng… vì sao anh lại không đến hả, anh có biết là tôi đã mong chờ và thất vọng như thế nào không hả?- Bích Trân đứng trong mưa mà hét lên.
- Tôi không hy vọng cô trông mong điều gì từ tôi, thật phiền phức. - Anh nói xong, quay đầu bước đi.
Cô không thể tin, trên đời này lại có một con người như anh ta… Toàn thân cô ướt sũng nước mưa, ánh đèn đường sáng lên khiến mọi người nhìn về phía cô một cách kì lạ...Cuối cùng Trọng Kiên nhanh chóng chạy đến, cởi chiếc áo ngoài của mình khoát lên người Bích Trân… đưa cô ra xe mà về nhà.
- Tổng giám đốc, khi tôi mang dù đến thì cô gái đó đã được một cậu thanh niên đưa đi rồi. - Thư kí Hà nói.
- Phiền anh rồi, về cẩn thận. - Uy Vũ cúp máy.
Uy Vũ nghe tin từ bệnh viện liền tức tốc rời khỏi phòng họp, chính là bác sĩ thông báo Uy Phong đang có dấu hiệu hồi tỉnh, não của anh đã hoạt động, nhịp tim ổn định và nếu không nhầm thì Uy Phong sẽ nhanh chóng hồi tỉnh sau cơn thập tử nhất sinh gần như mọi người đều nghĩ anh đã ra đi mãi mãi. Vậy nên anh không thể nhường chiếc dù kia cho cô được, phải nhờ thư kí Hà, nhưng dường như đã trễ rồi.
Trước cửa nhà, Trọng Kiên vẫn giữ trên môi nụ cười trước mặt Bích Trân, họ đứng đối diện nhau trước ngôi biệt thự nhà cô.
- Cảm ơn cậu về ngày hôm nay. - Cô khẽ chào, quay đầu bước về phía ngôi nhà.
- Bích Trân, hẹn mai gặp lại.
Cô nhìn về phía Trung Kiên khẽ cười:” Mai gặp lại.”
*********************
Dưới cơn mưa ấy, Ngọc Hân đưa tay mình ra phía trước thèm hứng những hạt nước mưa từ trên mái nhà chảy xuống. Từ ngày gặp người đàn ông trong phòng bệnh ấy, cô luôn có cảm giác khó chịu trong lòng, hình ảnh anh ta cứ trong tâm trí cô. Ngọc Hân thẫn người ngồi ngắm mưa rơi, trong lòng ưu phiền nhưng không hiểu bản thân ưu phiền vì điều gì.
- Trời mưa rất lạnh, em không nên ngồi đây. - Kiên Lương đắp lên vai cô chiếc áo khoát, giọng nói tràn đầy quan tâm.
- Trước kia, em có thích mưa không? - Cô không nhìn lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. - Chúng ta đã yêu nhau như thế nào?
Kiên Lương từ phía sau ôm chầm lấy cô mà nói:” Chúng ta là một cặp đôi hạnh phúc nhất, em là một cô gái mà anh yêu thương nhất.”
Cô không cảm thấy ấm áp từ lời nói ấy, nó thật xa lạ… có phải,vì cô đã mất hết kí ức về người cha của đứa bé trong bụng cô?
- Tú Tâm, ngày mai anh sẽ đưa em đi thử váy cưới. - Kiên Lương nói. - Một tuần sau chúng ta sẽ kết hôn.
- Có quá vội vàng không anh?
- Chúng ta yêu nhau rất lâu rồi, em lại đang có đứa con của anh… như thế đã là quá chậm trễ.
Cô gật đầu đồng ý,dù sao mọi việc cũng một tay anh sắp xếp,cô chỉ biết nghe theo mà thôi.
Vì cô không thể nhớ ra được chuyện trước kia nên cô và anh tuy theo lời anh nói là đã có với nhau một đứa bé, nhưng cô tuyệt nhiên muốn ngủ khác phòng, cô không quen với việc anh chạm vào người cô, càng không muốn mọi cử chỉ thân mật… dù biết là như vậy anh sẽ không vui, nhưng cô không thể thích nghi được.
****************
Tình cảm của Bích Trân và Trọng Kiên vô cùng tốt đẹp, ngồi trường Đại Uy lại có thêm một cặp đôi mới trai tai gái sắc, họ đặt ra tin đồn rằng Bích Trân đã bị Uy Vũ đá saum vài ngày mà tìm một người mới để bớt đau buồn.
Uy Vũ thường gặp hai người bọn họ tay trong tay đi trong trường, nhưng anh cũng chỉ là phớt lờ qua như không quan tâm. Bản thân anh còn nhiều việc phải làm, chính là tìm hiểu về Ngọc Hân, hằng đêm đều đến trông chừng Uy Phong, sợ anh tỉnh lại sẽ không nhìn thấy người thân bên cạnh, buổi sáng phải đến trường và điều hành Phong Vũ… có mệt mỏi cũng không thể than vãn cùng ai,một mình anh tự gánh vác.
- Anh. - Vân Du từ phía sau gọi.
Uy Vũ quay đầu lại mỉm cười.
- Em nghe ông nói, anh Phong sẽ tỉnh lại phải không? - Vân Du khẽ hỏi.- Tan học, anh đưa em đến bệnh viện cùng nhé.
- Vân Du, anh đã tìm thấy Ngọc Hân. - Uy Vũ khẽ nói.
Cô kinh ngạc:” Anh có nhầm lẫn không, không phải cậu ấy đã…”
Anh lắc đầu:” Anh đang cho người điều tra, nhưng anh chắc chắn cô gái đó chính là Ngọc Hân, dường như cô ấy đã mất trí nhớ không thể nhận ra chúng ta.”
- Em thật không thể tin được, nhưng nếu Ngọc Hân còn sống… thì thật sự quá tốt,là một chuyện quá tốt. - Cô bật khóc.
Uy Vũ ôm Vân Du vào lòng dỗ dành:” Đừng mít ướt như vậy, em đã lớn rồi… anh nhất định sẽ điều tra tường tận. Nếu đó chính là Ngọc Hân, dù là cách nào anh cũng sẽ mang cô ấy quay về.”
Đêm nay, Vân Du sẽ thay anh ở lại bên cạnh Uy Phong, một mực yêu cầu Uy Vũ quay về nhà nghĩ ngơi. Màn đêm buông xuống, đoạn đường đông đúc người qua lại...một mình anh lái xe trên con đường dái lê thê. Đêm nay thật dài, anh muốn quên đi mọi việc, trút bỏ những nặng nề trên vai. Ghé vào một club quen thuộc, gọi một chai rượu mạnh một mình uống từng gụm.. từ chối các cô gái bên cạnh vì cần không gian một mình. Tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói rộn ràng… ở một góc khuất kia, anh chỉ lặng lẽ tựa tưng vào ghế nệm mà nhắm mắt lại.
Hình ảnh cô gái đeo chiếc kẹp hình mèo kitty, hình ảnh cô gái tựa vào lòng anh mà ngủ như một con mèo ngoan, hình ảnh cô gái kia như muốn khóc dưới cơn mưa hiện ra. Uy Vũ khẽ lay người mở mắt ra, đúng là phiền phức mà…
Anh gọi thanh toán và bước ra khỏi club… khi vừa bước ra đã thấy một nam thanh niên rất quen mặt đang khoác vai hai cô gái ăn mặc hở hang bước vào trong club… Uy Vũ nép người vào bên góc tường tránh mặt,đợi hắn tam bước vào bên trong thì ra về.
Nhớ đến công ty còn một số việc cần phải hoàn thành trong hôm nay, Uy Vũ lái xe đến century một mình bước vào trong phòng tổng giám đốc mà giải quyết. Khi hoàn thành xong mọi việc, cũng đã là gần sáng… anh bước về phía sân thượng, hiện tại chỉ còn le lói ánh đèn đường… các căn hộ cao tầng đều đã tắt đèn mà chìm trong giấc ngủ. Dưới đất có một vệt chói sáng, Uy Vũ cuối đầu nhặt chiếc kẹp hình mèo Kitty quen thuộc, đôi môi khẽ mỉm cười:” Mèo Kitty, giờ này có lẽ cô đang ngủ với bộ quần áo màu hồng in hình con mèo xấu xí này phải không nhỉ?”
- Thư kí Hạ.
- Tổng giám đốc, anh thật biết chọn giờ gọi điện.- Thư kí Hạ nhìn đồng hồ liền than thở.
- Tôi muốn điều tra về công ty của nhà họ Trương, tập đoàn Trọng Phát. - Uy Vũ nhìn chiếc kẹp trên tay mà nói.
- Lại đắc tội với cậu ư?
- Cũng không hẳn, sáng mai tôi muốn có báo cáo, chúc anh ngủ ngon. - Uy Vũ nói xong liền cúp máy.
Thư kí Hạ chửi rủa sau đó nhanh chóng mở laptop lên:” Cái gì mà chúc ngủ ngon, rõ ràng là đang châm chọc mình.”
Khi Vân Du đang gục ngủ bên cạnh Uy Phong, bàn tay Uy Phong động đậy… ánh mắt anh có chút nhấp nháy… Anh mở mắt ra, ánh sáng đột ngột truyền vào mắt khiến anh khó chịu mà nhắm lại. Anh từ từ mở mắt ra sau một giấc ngủ dài, bên cạnh là cô em họ đang ngủ bên cạnh… Uy Phong đưa bàn tay chạm vào tay Vân Du khiến cô giật mình tỉnh lại.
- Uy Phong, anh tỉnh lại rồi ư. - Cô vỡ òa hạnh phúc.
- Anh đã ngủ rất lâu ư?
Cô gật đầu, ôm chầm lấy anh trai mà bật khóc…
- Nhưng Hân đâu, cô ấy không sao chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.