Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
Chương 12: Lễ Hội (2)
Song Tử
13/05/2015
Cổng trường trung học Đại Uy đang dần khép lại, Ngọc Hân nhanh như bay chạy tới với bộ dạng vội vàng, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, quần áo loại này thật sự cô mặc không quen… trông khá là kì quái.
Chú bảo vệ trường trố mắt nhìn Ngọc Hân, khi cô đưa thẻ học sinh thì mới được vào cổng. Có vẻ cô chính là người cuối cùng đến lễ hội… vì ai ai cũng háo hức rất lâu. Theo lời đồn thổi những năm trước, Uy Phong sẽ xuất hiện trong lễ hội và cô gái nào được chọn là người xinh đẹp nhất sẽ được anh mời khiêu vũ chung. Cô thì tất nhiên là không biết khiêu vũ, và tất nhiên chả bao giờ muốn khiêu vũ cùng anh ta… nhớ lại hôm đó Uy Phong đưa cô đi mua sắm hàng loạt các loại trang phục hàng hiệu… ý anh ta rằng cô phải mặc những loại trang phục đắt tiền kia mới xứng với anh ta sao… cô càng nghĩ càng nực cười. Bởi lẽ, cô chưa từng nghĩ cô và anh có bất cứ mối liên quan quan hệ nào.
Uy Vũ đang cầm một ly coktai trên tay, vừa đưa vào miệng uống mắt thì dò tìm Ngọc Hân đang ở vị trí nào trong đám đông người. Nước trong ly coktai chưa kịp vào cuốn họng đã phun ra sàn khi nhìn thấy cô từ bên ngoài bước vào. Hành động của Uy Vũ, gây sự chú ý của nhiều người… nhưng hơn ai hết Ngọc Hân mới chính là tâm điểm của mọi sự chú ý.
- Ngọc Hân, là cô ư. – Uy Vũ nhìn từ đầu tới chân Ngọc Hân… cô ta đang làm cái gì với bộ trang phục kì quái này.
- Có vấn đề gì ư? – Cô đã quen với những ánh mắt này, cũng không thấy gì kì lạ.
- À… không có gì… - Uy Vũ bắt đầu cười không kìm chế. – Rất hợp, rất hợp với cô nha.
- Quá khen. – Cô nhìn xung quanh, mọi học viên xem ra đều rất đầu tư cho buổi tiệc hôm nay… trông ai cũng khác mọi ngày đặc biệt là các bạn nữ. Chẳng lẽ họ lại muốn khiêu vũ cùng anh ta đến như vậy, loại người kiêu ngạo đến đáng ghét.
- Tôi nói cô nha Ngọc Hân, nhìn rất là phong cách… - Uy Vũ cười không ngừng lại được… anh đưa một ly coktai về phía cô mà nói. – Uy Phong mà nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ rất thú vị.
- Nhàm chán. – Ngọc Hân không cầm ly coktai mà Uy Vũ đưa về phía mình… đi đến bàn tiệc mà lấy một chai nước suối khui ra mà uống sạch… khi nãy cô đã chạy hết tốc lực đến đây nên khá khát.
Trên khán đài, thầy giáo đứng lên đọc thư của chủ tịch gửi cho toàn thể học sinh khối 12 và chúc mọi người sẽ chọn được ngành nghề phù hợp để theo học. Sau đó chính là mời mọi người bắt đầu buổi tiệc và sẽ có một cuộc thi nhan sắc nhỏ nho như mọi năm.
Ngọc Hân xem ra không quan tâm cho lắm… cô thu mình về một góc mà quan sát mọi người đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Trên tay vẫn cầm chai nước suối uống dỡ… cô cảm thấy lạc lõng giữa chốn đông người hoặc là do cô tự thu mình lại.
- Hân, hôm nay nhìn cậu thật lạ. – Vân Du kéo Thanh Duy đi về phía Ngọc Hân.
- Cũng phải thay đổi một chút. – Ngọc Hân khẽ đáp. – Cậu biết khi nào điểm danh không nhỉ. – Cô dò hoi, điểm danh xong cô sẽ nhanh chóng ra về.
- Mình nghĩ là sau khi khiêu vũ xong. – Vân Du nhìn sang phía Thanh Duy. – Cậu sẽ mời mình khiêu vũ chứ.
Thanh Duy không đáp, ánh mắt nhìn sang phía Ngọc Hân rồi đưa mắt nhìn Vân Du mà gật đầu. Không thể hiểu nỗi, vì sao Ngọc Hân lại cắt đi mái tóc dài thướt tha của mình, đó chính là nét duyên dáng xinh đẹp nhất của cô ấy, thay vào đó là một mái tóc ngắn ngủn không theo kiểu nào.
- Bọn mình đi ra ngoài cùng lớp đây… hôm nay anh Phong sẽ khiêu vũ cùng người xinh nhất khối 12… mình đang nghĩ người đó sẽ là ai nhỉ. – Vân Du mỉm cười nói.
- Mình không biết. – Cô lắc đầu nói.
Trên khán đài tiếng micro vọng lớn, giọng của cậu MC thánh thót nêu tên các bạn nữ được đề cử… họ chỉ toàn là những cô gái có chiều cao và thân hình quyến rũ. Mọi người đều hào hứng tập trung xung quanh khán đài để ngắm nhìn và đánh giá các thí sinh.
- Xin mời bạn Ngọc Hân, lớp 12B. – Cậu MC nói lớn.
Cô ra vẻ suy nghĩ… Ngọc Hân lớp 12B là ai nhỉ? Rồi khẽ giật mình… lớp 12B có bao nhiêu Ngọc Hân nhỉ? Cô đang luống cuống muốn trốn vào nơi nào đó, là kẻ đáng ghét nào đã đề cử cô như vậy… cô là ghét nhất những hoạt động như thế này.
- Bạn Ngọc Hân của lớp 12B đâu nhỉ… có ai nhìn thấy bạn ấy không?
Ánh đèn sân khấu dò tìm, cuối cùng cũng chiếu thẳng về phía cô… hình ảnh cô đang trên màn hình chiếu trên sân khấu. Mọi người ở phía dưới cười lớn với hình ảnh một cô gái với phong cách vô cùng kì quái… không hề giống các cô gái ở nơi này.
- Mời bạn lên sân khấu nào. – Cậu MC cũng không nhịn được cười mà nói.
Ánh đèn cứ soi thẳng vào người cô, cô như muốn mình tan biến… chưa bao giờ cô ước mong mình có phép thuật hay là có chiếc túi cùa doraemon như hiện tại, cô sẽ nhanh chóng biến đi như chưa từng tồn tại. Trờ về hiện tại, mọi ánh mắt đang chăm chú nhìn về phía cô… cô đỏ mặt, từng bước đi về phía sân khấu.
- Woaaa… phong cách của bạn thật là ngầu. – Cậu MC như mún bùng cháy.
Ngọc Hân không đáp chỉ biết cuối đầu… cô thật sự nếu biết ai đề cử cô, cô sẽ nhanh chóng cho hắn ta về chầu diêm vương ngay và lập tức. Tiếng nói cười xì xầm phía dưới, cộng thêm cái nhìn đầy ý khinh khi của những cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh mình… vì sao cô lại muốn tìm một cái hố mà chui xuống ngay lập tức.
Uy Phong lái xe từ bên ngoài đến bữa tiệc của trường đêm nay… anh đang hào hứng không biết rằng Ngọc Hân sẽ xinh đẹp thế nào khi mặc bộ váy mà anh chọn lựa cùng với mái tóc dài hơi gợn uốn kia. Anh nghĩ rằng sau ngày hôm đó, trạng thái của hai người đã tốt hơn rất nhiều.
Bước vào bên trong lễ hội… cuộc thi vẫn đang diễn ra và Ngọc Hân vẫn đang chịu trận trên sân khấu… chẳng hiểu vì sao số phiếu của cô luôn cao hơn một vài người và đến tận vòng 3 vẫn chưa bị loại.
Anh tiến về phía sân khấu, mọi người thấy Uy Phong liền tách ra nhường đường cho anh. Ánh mắt Uy Phong nhìn về cô gái kém sắc nhất sân khấu… cô gái có mái tóc ngắn ngũn, đang mặc một bộ trang phục kì quái và đang đỏ mặt cuối đầu. Trạng thái của Uy Phong hiện tại là tức giận, sau đó là muốn bóp chết cô gái đang trong mắt mình.
- Cô… đi theo tôi. – Ngọc Hân bị Uy Phong kéo đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Suy đi nghĩ lại… anh ta kéo cô đi cũng tốt., cô sẽ thoát khỏi cái cuộc thi chết tiệt đó… cô không phản kháng mà nhanh chân bước theo anh.
- Phong, cậu phải trả lại thí sinh của cuộc thi chứ. – Uy Vũ giật micro của cậu MC nói lớn.
Uy Phong hơi khựng lại, sau vài giây mặc kệ lời Uy Vũ mà lôi cô đi tiếp.
- Nếu anh đưa cô ta đi… tôi sẽ có rất nhiều điều thú vị nói với cô ta. – Uy Vũ uy hiếp.
Ngọc Hân quay lại nhìn Uy Vũ trên sân khấu… bàn tay của Uy Phong cũng nới lỏng tay cô ra…
- Cô quay lại đi… chúng ta sẽ nói chuyện sau bữa tiệc. – Uy Phong nói.
Anh ta bị Uy Vũ uy hiếp sao… con người anh ta mà cũng có lúc chịu khuất phục Uy Vũ. Phải chăng cái bí mật kia chính là nguyên nhân của việc hai em anh họ trở mặt… phải rồi cô phải nhanh chóng tìm hiểu nó.
Ngọc Hân bị Uy Vũ kéo lên lại sân khấu.. cô đưa ánh mắt đầy nét hận nhìn cái tên chết bầm nhá hắn… giờ thì cô đã biết ai chính là người đề cử cô lên cái nơi đáng ghét này.
- Chúng ta tiếp tục thôi. – Uy Vũ quăng chiếc micro về phía cậu MC, nhếch môi cười nhìn Ngọc Hân rồi đi ra khỏi sân khấu.
Cuộc thi diễn ra đầy hào hứng và tất nhiên là trừ Ngọc Hân ra, cô chẳng cảm thấy có chút hào hứng nào cả, ánh mắt chỉ nhìn về phía Uy Vũ đang nhe răng cười phía dưới sân khấu. Cô lại nhìn một vòng khắp nơi tìm kiếm Uy Phong nhưng có vẻ anh ta đã không còn ở nơi này.
Kết thúc cuộc thi tất nhiên phần thắng không phải thuộc về cô… điều đó được cô xem như là một điều may mắn còn sót lại, chính là trời đất còn thương mà phù hộ độ trì. Cuối cùng cũng thoát khỏi cái sân khấu đầy những ánh đèn chớp nhóa, đầy những tiếng nói cười và lời xì xầm. Ngọc Hân thở phào nhẹ nhõm bước xuống khỏi sân khấu kia.
- Xin mời bạn Uy Phong, lớp 12A sẽ đại diện nam nhân toàn khối 12 mời bạn Thanh Thanh một điệu nhảy. Nhạc lên nào. – Cậu MC hào hứng nói.
Ngọc Hân nhìn về phía sân khấu… Uy Phong mất tích nãy giờ nhưng khi được gọi tên lại xuất hiện và lên sân khấu nhảy với cô gái xinh đẹp Thanh Thanh kia.
- Đúng là tốt số nhỉ… được nhảy với hoa khôi khối 12 cơ mà. – Ngọc Hân bĩu môi nói, đưa tay bóc một cái bánh đưa vào miệng nhai. – Phải đi tìm tên Uy Vũ đang chết tính sổ.
Cô nhìn xung quanh không thấy Uy Vũ đâu… khi nãy có nhìn thấy hắn ta nhe răng cười như muốn trêu chọc cô, hiện tại lại trốn nơi nào.
Sau khi điệu nhảy đầu tiên xuống nhạc… cô đang đứng ở gần nơi mọi người tụ tập lại xem các cặp đôi khiêu vũ… bỗng nhiên tất cả các bóng đèn tắt phụt… bóng tối bao trùm mọi thứ…
- Các bạn bình tĩnh… bình tĩnh… chỉ là một trò chơi mà thôi. – Giọng nói của cậu MC vang lên. – Để tạo điều kiện cho các bạn chưa có cặp đôi… các bạn nam hãy tìm bàn tay của các bạn nữ mà nắm chặt nhé. Khi đèn sáng lên, các bạn hãy cùng nhau khiêu vũ một bài… nào, bắt đầu thôi.
Lời nói của cậu MC vừa dứt, mọi nười bắt đầu tán loạn tìm kiếm trong tiếng cười, tiếng hét rồi hào hứng của mọi người. Riêng Ngọc Hân, cô chỉ hy vọng trốn vào một góc để chẳng ai nắm lấy tay mình… nào ngờ cùng một lúc… hai bàn tay lại nắm lấy hay tay cô..
- Này… tôi đã có người nắm tay rồi. – Cô nói lớn.
Hai bàn tay kia vẫn không chịu buông ra… mặc cho cô dùng sức kéo nhưng vẫn không thể thoát được.
- 5…4…3…2…1… lên đèn. – Giọng cậu MC vừa dứt, ánh đèn sáng vụt lên.
Ngọc Hân nhìn về phía bên trái giật mình đó chính là Uy Vũ đang nhe răng nhìn cô cười… cô quay sang bên trái… lại chính là Uy Phong, anh ta lại đang nhìn về phía tay Uy Vũ đang nắm lấy tay cô.
- Cậu… buông tay cô ấy ra. – Uy Phong nói.
- Làm thế nào bây giờ, trò chơi quy định nắm lấy tay ai phải nhảy cùng người đó. – Uy Vũ không chịu buông.
Vị MC đứng trên sân khấu nhìn thấy cảnh tượng hai người nam thần của trường lại đang tranh dành một cô gái thì vô cùng khấn khích.
- Bạn Ngọc Hân lớp 12B đang đứng giữa hai nam thần của Đại Uy… chúng ta chờ xem bạn ấy sẽ chọn ai...
- Cô sẽ khiêu vũ cùng ai đây, Ngọc Hân. – Uy Vũ nhếch môi cười hỏi.
- Phong, Vũ… hai anh đừng làm Ngọc Hân khó xữ mà. – Vân Du chạy ra ngăn anh em nhà họ Uy, cô tất nhiên biết anh em này không hòa hợp.
- Không liên quan đến em, tránh ra đi Du. – Uy Phong nói, bàn tay vẫn giữ chặt tay Ngọc Hân. – Cô… nói đi, ai là người nắm tay cô trước.
Ngọc Hân nhìn Uy Phong, lại quay sang nhìn Uy Vũ mà nói:” Cả hai gần như một lúc.”
- Phong à, anh đã nhảy với cô gái đẹp nhất toàn khối rồi… tranh giành với em út làm gì chứ. – Uy Vũ nói. – Vả lại Ngọc Hân và em trong lớp rất thân thiết… em thường tâm sự với cô ấy rất nhiều điều… rằng cô ấy khá là giống….
Uy Phong buông tay Ngọc Hân ra, tiến thẳng về phía Uy Vũ nắm lấy cổ áo em trai mình mà gằng giọng nói:” Nếu mày dám nói ra, đừng trách sao tao không nể tình anh em.”
Uy Vũ cười lớn… nắm được điểm yếu của Uy Phong, vì sao lại thú vị như vậy.
- Tôi không biết khiêu vũ, nên tôi sẽ không nhảy cùng ai cả. – Ngọc Hân lên tiếng…
Cô nói xong thì bỏ đi ra khỏi lễ hội, cũng chẳng muốn mọi người chú ý đến mình nữa… hôm nay như thế đã là quá đủ tới sức chịu đựng của cô rồi. Cô ngồi trên một chiếc ghế đá trong sân trường… nơi này cách xa nơi diễn ra lễ hội… cô nhìn về phía ánh đèn xanh đỏ kia dường như mọi người đã nhanh chóng quên đi việc vừa rồi mà tiếp tục vui vẻ.
- Hân, xin lỗi vì hai anh của mình đã làm cậu khó xữ. – Vân Du mỉm cười ngồi bên cạnh Ngọc Hân.
- Đâu phải lỗi của cậu… vả lại mình cũng không biết nhảy thật. – Ngọc Hân đáp.
- Thật ra trước kia họ cũng rất thân thiết và yêu thương nhau… nhưng vì chuyện đó họ đã trở mặt nhau… anh Vũ bỏ sang nước ngoài còn anh Phong trở nên một người cuồng công việc mặc dù còn quá trẻ. – Vân Du tâm sự…
- Là việc gì đã khiến họ trở nên như vậy. – Ngọc Hân dò hỏi… nếu cô biết rõ ràng mọi việc thì thật là tốt.
- Là vì một cô gái tên là Minh Minh… cô ấy học ở Đại Uy và học cùng lớp với anh em họ. – Vân Du đáp. – Cô ấy thích anh Phong nhưng sau đó lại đi cùng anh Vũ… cuối cùng thì nghe nói bị ung thư mà đã qua đời.
Ngọc Hân hơi giật mình… hai anh em lại cùng thích một cô gái rồi trở mặt ư.
- Đó là những ngày tháng tồi tệ nhất ở nhà họ Uy… anh em họ không nhìn mặt, gặp nhau là đánh nhau đến thương tích đầy người vì cô gái ấy. Bỗng nhiên anh Vũ lại muốn đi Mỹ, ông cũng cảm thấy như vậy là hợp lý… thật ra anh Vũ cũng mới trở về nước gần đây.
- Uy Phong và Uy Vũ là anh em ruột ư… mình nghĩ là anh em họ vì họ cùng học lớp 12.
- Anh Phong hơn anh Vũ 1 tuổi nhưng vì lúc bé bị tai nạn nên nghĩ mất một năm. – Vân Du khẽ nói. – Hân, cậu đừng giận hai anh ấy… hai anh ấy là những người rất tốt.
- Họ thật may mắn vì có em gái như cậu. - Ngọc Hân mỉm cười nói. - Mình phải đi về thôi… nơi này không phù hợp với mình.
Cô vừa bước đi thì từ phía sau, giọng nói của Vân Du nói lớn:” Rất vui vì hôm nay cậu đã chịu nói chuyện với mình rồi…”
Đôi môi Ngọc Hân hơi mỉm cười… thật ra có một người bạn cũng không phải là tệ.
Bước ra khỏi bữa tiệc trong lòng cô đầy ắp những câu hỏi vì cô gái mang tên Minh Minh kia… cô ấy chắc phải vượt bật lắm nên mới có thể khiến hai anh em nhà họ Uy vì cô mà đấu đá nhau. Chuyện gì thật rắc rối, cô cũng không biết phải làm cách nào để bọn họ hòa thuận như đã hứa với ông. Chỉ còn cách tìm hiểu vì sao cô ấy lại thích Phong trước nhưng sau đó đến bên Vũ.
Con đường buổi tối ít người qua lại, con hẻm vắng nhà cô trước nay đều vắng vẻ như vậy. Cô đang dắt chiếc xe lên con dốc khá cao trên đường về nhà… thấy phía trước bóng dáng một chiếc xe hơi màu đen, Uy Phong đang đứng tựa lưng vào xe, gương mặt anh lộ nét u buồn nhì về một hướng.
- Cô… vì sao lại mặc những thứ này. - Uy Phong kéo tay Ngọc Hân lại khi cô vô tình đi ngang qua anh như không quen biết. - Mái tóc này… là như thế nào?
Ngọc Hân quay đầu cười nữa miệng… hai tay cô khoanh tay đầy thách thức mà đáp:” Anh muốn gì… muốn tôi trở thành một cô công chúa ngốc ngếch bên cạnh anh ư… phải mặc những thứ đó trên người để phù hợp với anh ư… Xin lỗi anh Uy Phong, tôi không phải lọ lem và anh cũng không phải hoàng tử trong lòng tôi.”
Uy Phong nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô mà siết lại… anh cứ ngỡ sau ngày hôm đó thì cô và anh sẽ thay đổi được cách nói chuyện, cô ta sẽ không còn chọc tức anh nữa.
Bàn tay bị siết chặt hơi đau, nhưng cô chỉ hơi nhíu mày lại không than vãn… sau đó đưa mắt nhìn anh mà nói:” Uy Phong… có phải vì tình khí kiêu ngạo của anh nên cô gái tên Minh Minh mới chọn Uy Vũ, xem ra cậu ta còn tốt hơn anh vạn lần.”
Nghe cô nhắc đến hai chữ “ Minh Minh” Uy Phong như người bất động…. Sau vài giây, anh buông tay Ngọc Hân ra quay đầu đi về phía chiếc xe hơi màu đen mà phóng đi như bay.
Chú bảo vệ trường trố mắt nhìn Ngọc Hân, khi cô đưa thẻ học sinh thì mới được vào cổng. Có vẻ cô chính là người cuối cùng đến lễ hội… vì ai ai cũng háo hức rất lâu. Theo lời đồn thổi những năm trước, Uy Phong sẽ xuất hiện trong lễ hội và cô gái nào được chọn là người xinh đẹp nhất sẽ được anh mời khiêu vũ chung. Cô thì tất nhiên là không biết khiêu vũ, và tất nhiên chả bao giờ muốn khiêu vũ cùng anh ta… nhớ lại hôm đó Uy Phong đưa cô đi mua sắm hàng loạt các loại trang phục hàng hiệu… ý anh ta rằng cô phải mặc những loại trang phục đắt tiền kia mới xứng với anh ta sao… cô càng nghĩ càng nực cười. Bởi lẽ, cô chưa từng nghĩ cô và anh có bất cứ mối liên quan quan hệ nào.
Uy Vũ đang cầm một ly coktai trên tay, vừa đưa vào miệng uống mắt thì dò tìm Ngọc Hân đang ở vị trí nào trong đám đông người. Nước trong ly coktai chưa kịp vào cuốn họng đã phun ra sàn khi nhìn thấy cô từ bên ngoài bước vào. Hành động của Uy Vũ, gây sự chú ý của nhiều người… nhưng hơn ai hết Ngọc Hân mới chính là tâm điểm của mọi sự chú ý.
- Ngọc Hân, là cô ư. – Uy Vũ nhìn từ đầu tới chân Ngọc Hân… cô ta đang làm cái gì với bộ trang phục kì quái này.
- Có vấn đề gì ư? – Cô đã quen với những ánh mắt này, cũng không thấy gì kì lạ.
- À… không có gì… - Uy Vũ bắt đầu cười không kìm chế. – Rất hợp, rất hợp với cô nha.
- Quá khen. – Cô nhìn xung quanh, mọi học viên xem ra đều rất đầu tư cho buổi tiệc hôm nay… trông ai cũng khác mọi ngày đặc biệt là các bạn nữ. Chẳng lẽ họ lại muốn khiêu vũ cùng anh ta đến như vậy, loại người kiêu ngạo đến đáng ghét.
- Tôi nói cô nha Ngọc Hân, nhìn rất là phong cách… - Uy Vũ cười không ngừng lại được… anh đưa một ly coktai về phía cô mà nói. – Uy Phong mà nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ rất thú vị.
- Nhàm chán. – Ngọc Hân không cầm ly coktai mà Uy Vũ đưa về phía mình… đi đến bàn tiệc mà lấy một chai nước suối khui ra mà uống sạch… khi nãy cô đã chạy hết tốc lực đến đây nên khá khát.
Trên khán đài, thầy giáo đứng lên đọc thư của chủ tịch gửi cho toàn thể học sinh khối 12 và chúc mọi người sẽ chọn được ngành nghề phù hợp để theo học. Sau đó chính là mời mọi người bắt đầu buổi tiệc và sẽ có một cuộc thi nhan sắc nhỏ nho như mọi năm.
Ngọc Hân xem ra không quan tâm cho lắm… cô thu mình về một góc mà quan sát mọi người đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Trên tay vẫn cầm chai nước suối uống dỡ… cô cảm thấy lạc lõng giữa chốn đông người hoặc là do cô tự thu mình lại.
- Hân, hôm nay nhìn cậu thật lạ. – Vân Du kéo Thanh Duy đi về phía Ngọc Hân.
- Cũng phải thay đổi một chút. – Ngọc Hân khẽ đáp. – Cậu biết khi nào điểm danh không nhỉ. – Cô dò hoi, điểm danh xong cô sẽ nhanh chóng ra về.
- Mình nghĩ là sau khi khiêu vũ xong. – Vân Du nhìn sang phía Thanh Duy. – Cậu sẽ mời mình khiêu vũ chứ.
Thanh Duy không đáp, ánh mắt nhìn sang phía Ngọc Hân rồi đưa mắt nhìn Vân Du mà gật đầu. Không thể hiểu nỗi, vì sao Ngọc Hân lại cắt đi mái tóc dài thướt tha của mình, đó chính là nét duyên dáng xinh đẹp nhất của cô ấy, thay vào đó là một mái tóc ngắn ngủn không theo kiểu nào.
- Bọn mình đi ra ngoài cùng lớp đây… hôm nay anh Phong sẽ khiêu vũ cùng người xinh nhất khối 12… mình đang nghĩ người đó sẽ là ai nhỉ. – Vân Du mỉm cười nói.
- Mình không biết. – Cô lắc đầu nói.
Trên khán đài tiếng micro vọng lớn, giọng của cậu MC thánh thót nêu tên các bạn nữ được đề cử… họ chỉ toàn là những cô gái có chiều cao và thân hình quyến rũ. Mọi người đều hào hứng tập trung xung quanh khán đài để ngắm nhìn và đánh giá các thí sinh.
- Xin mời bạn Ngọc Hân, lớp 12B. – Cậu MC nói lớn.
Cô ra vẻ suy nghĩ… Ngọc Hân lớp 12B là ai nhỉ? Rồi khẽ giật mình… lớp 12B có bao nhiêu Ngọc Hân nhỉ? Cô đang luống cuống muốn trốn vào nơi nào đó, là kẻ đáng ghét nào đã đề cử cô như vậy… cô là ghét nhất những hoạt động như thế này.
- Bạn Ngọc Hân của lớp 12B đâu nhỉ… có ai nhìn thấy bạn ấy không?
Ánh đèn sân khấu dò tìm, cuối cùng cũng chiếu thẳng về phía cô… hình ảnh cô đang trên màn hình chiếu trên sân khấu. Mọi người ở phía dưới cười lớn với hình ảnh một cô gái với phong cách vô cùng kì quái… không hề giống các cô gái ở nơi này.
- Mời bạn lên sân khấu nào. – Cậu MC cũng không nhịn được cười mà nói.
Ánh đèn cứ soi thẳng vào người cô, cô như muốn mình tan biến… chưa bao giờ cô ước mong mình có phép thuật hay là có chiếc túi cùa doraemon như hiện tại, cô sẽ nhanh chóng biến đi như chưa từng tồn tại. Trờ về hiện tại, mọi ánh mắt đang chăm chú nhìn về phía cô… cô đỏ mặt, từng bước đi về phía sân khấu.
- Woaaa… phong cách của bạn thật là ngầu. – Cậu MC như mún bùng cháy.
Ngọc Hân không đáp chỉ biết cuối đầu… cô thật sự nếu biết ai đề cử cô, cô sẽ nhanh chóng cho hắn ta về chầu diêm vương ngay và lập tức. Tiếng nói cười xì xầm phía dưới, cộng thêm cái nhìn đầy ý khinh khi của những cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh mình… vì sao cô lại muốn tìm một cái hố mà chui xuống ngay lập tức.
Uy Phong lái xe từ bên ngoài đến bữa tiệc của trường đêm nay… anh đang hào hứng không biết rằng Ngọc Hân sẽ xinh đẹp thế nào khi mặc bộ váy mà anh chọn lựa cùng với mái tóc dài hơi gợn uốn kia. Anh nghĩ rằng sau ngày hôm đó, trạng thái của hai người đã tốt hơn rất nhiều.
Bước vào bên trong lễ hội… cuộc thi vẫn đang diễn ra và Ngọc Hân vẫn đang chịu trận trên sân khấu… chẳng hiểu vì sao số phiếu của cô luôn cao hơn một vài người và đến tận vòng 3 vẫn chưa bị loại.
Anh tiến về phía sân khấu, mọi người thấy Uy Phong liền tách ra nhường đường cho anh. Ánh mắt Uy Phong nhìn về cô gái kém sắc nhất sân khấu… cô gái có mái tóc ngắn ngũn, đang mặc một bộ trang phục kì quái và đang đỏ mặt cuối đầu. Trạng thái của Uy Phong hiện tại là tức giận, sau đó là muốn bóp chết cô gái đang trong mắt mình.
- Cô… đi theo tôi. – Ngọc Hân bị Uy Phong kéo đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Suy đi nghĩ lại… anh ta kéo cô đi cũng tốt., cô sẽ thoát khỏi cái cuộc thi chết tiệt đó… cô không phản kháng mà nhanh chân bước theo anh.
- Phong, cậu phải trả lại thí sinh của cuộc thi chứ. – Uy Vũ giật micro của cậu MC nói lớn.
Uy Phong hơi khựng lại, sau vài giây mặc kệ lời Uy Vũ mà lôi cô đi tiếp.
- Nếu anh đưa cô ta đi… tôi sẽ có rất nhiều điều thú vị nói với cô ta. – Uy Vũ uy hiếp.
Ngọc Hân quay lại nhìn Uy Vũ trên sân khấu… bàn tay của Uy Phong cũng nới lỏng tay cô ra…
- Cô quay lại đi… chúng ta sẽ nói chuyện sau bữa tiệc. – Uy Phong nói.
Anh ta bị Uy Vũ uy hiếp sao… con người anh ta mà cũng có lúc chịu khuất phục Uy Vũ. Phải chăng cái bí mật kia chính là nguyên nhân của việc hai em anh họ trở mặt… phải rồi cô phải nhanh chóng tìm hiểu nó.
Ngọc Hân bị Uy Vũ kéo lên lại sân khấu.. cô đưa ánh mắt đầy nét hận nhìn cái tên chết bầm nhá hắn… giờ thì cô đã biết ai chính là người đề cử cô lên cái nơi đáng ghét này.
- Chúng ta tiếp tục thôi. – Uy Vũ quăng chiếc micro về phía cậu MC, nhếch môi cười nhìn Ngọc Hân rồi đi ra khỏi sân khấu.
Cuộc thi diễn ra đầy hào hứng và tất nhiên là trừ Ngọc Hân ra, cô chẳng cảm thấy có chút hào hứng nào cả, ánh mắt chỉ nhìn về phía Uy Vũ đang nhe răng cười phía dưới sân khấu. Cô lại nhìn một vòng khắp nơi tìm kiếm Uy Phong nhưng có vẻ anh ta đã không còn ở nơi này.
Kết thúc cuộc thi tất nhiên phần thắng không phải thuộc về cô… điều đó được cô xem như là một điều may mắn còn sót lại, chính là trời đất còn thương mà phù hộ độ trì. Cuối cùng cũng thoát khỏi cái sân khấu đầy những ánh đèn chớp nhóa, đầy những tiếng nói cười và lời xì xầm. Ngọc Hân thở phào nhẹ nhõm bước xuống khỏi sân khấu kia.
- Xin mời bạn Uy Phong, lớp 12A sẽ đại diện nam nhân toàn khối 12 mời bạn Thanh Thanh một điệu nhảy. Nhạc lên nào. – Cậu MC hào hứng nói.
Ngọc Hân nhìn về phía sân khấu… Uy Phong mất tích nãy giờ nhưng khi được gọi tên lại xuất hiện và lên sân khấu nhảy với cô gái xinh đẹp Thanh Thanh kia.
- Đúng là tốt số nhỉ… được nhảy với hoa khôi khối 12 cơ mà. – Ngọc Hân bĩu môi nói, đưa tay bóc một cái bánh đưa vào miệng nhai. – Phải đi tìm tên Uy Vũ đang chết tính sổ.
Cô nhìn xung quanh không thấy Uy Vũ đâu… khi nãy có nhìn thấy hắn ta nhe răng cười như muốn trêu chọc cô, hiện tại lại trốn nơi nào.
Sau khi điệu nhảy đầu tiên xuống nhạc… cô đang đứng ở gần nơi mọi người tụ tập lại xem các cặp đôi khiêu vũ… bỗng nhiên tất cả các bóng đèn tắt phụt… bóng tối bao trùm mọi thứ…
- Các bạn bình tĩnh… bình tĩnh… chỉ là một trò chơi mà thôi. – Giọng nói của cậu MC vang lên. – Để tạo điều kiện cho các bạn chưa có cặp đôi… các bạn nam hãy tìm bàn tay của các bạn nữ mà nắm chặt nhé. Khi đèn sáng lên, các bạn hãy cùng nhau khiêu vũ một bài… nào, bắt đầu thôi.
Lời nói của cậu MC vừa dứt, mọi nười bắt đầu tán loạn tìm kiếm trong tiếng cười, tiếng hét rồi hào hứng của mọi người. Riêng Ngọc Hân, cô chỉ hy vọng trốn vào một góc để chẳng ai nắm lấy tay mình… nào ngờ cùng một lúc… hai bàn tay lại nắm lấy hay tay cô..
- Này… tôi đã có người nắm tay rồi. – Cô nói lớn.
Hai bàn tay kia vẫn không chịu buông ra… mặc cho cô dùng sức kéo nhưng vẫn không thể thoát được.
- 5…4…3…2…1… lên đèn. – Giọng cậu MC vừa dứt, ánh đèn sáng vụt lên.
Ngọc Hân nhìn về phía bên trái giật mình đó chính là Uy Vũ đang nhe răng nhìn cô cười… cô quay sang bên trái… lại chính là Uy Phong, anh ta lại đang nhìn về phía tay Uy Vũ đang nắm lấy tay cô.
- Cậu… buông tay cô ấy ra. – Uy Phong nói.
- Làm thế nào bây giờ, trò chơi quy định nắm lấy tay ai phải nhảy cùng người đó. – Uy Vũ không chịu buông.
Vị MC đứng trên sân khấu nhìn thấy cảnh tượng hai người nam thần của trường lại đang tranh dành một cô gái thì vô cùng khấn khích.
- Bạn Ngọc Hân lớp 12B đang đứng giữa hai nam thần của Đại Uy… chúng ta chờ xem bạn ấy sẽ chọn ai...
- Cô sẽ khiêu vũ cùng ai đây, Ngọc Hân. – Uy Vũ nhếch môi cười hỏi.
- Phong, Vũ… hai anh đừng làm Ngọc Hân khó xữ mà. – Vân Du chạy ra ngăn anh em nhà họ Uy, cô tất nhiên biết anh em này không hòa hợp.
- Không liên quan đến em, tránh ra đi Du. – Uy Phong nói, bàn tay vẫn giữ chặt tay Ngọc Hân. – Cô… nói đi, ai là người nắm tay cô trước.
Ngọc Hân nhìn Uy Phong, lại quay sang nhìn Uy Vũ mà nói:” Cả hai gần như một lúc.”
- Phong à, anh đã nhảy với cô gái đẹp nhất toàn khối rồi… tranh giành với em út làm gì chứ. – Uy Vũ nói. – Vả lại Ngọc Hân và em trong lớp rất thân thiết… em thường tâm sự với cô ấy rất nhiều điều… rằng cô ấy khá là giống….
Uy Phong buông tay Ngọc Hân ra, tiến thẳng về phía Uy Vũ nắm lấy cổ áo em trai mình mà gằng giọng nói:” Nếu mày dám nói ra, đừng trách sao tao không nể tình anh em.”
Uy Vũ cười lớn… nắm được điểm yếu của Uy Phong, vì sao lại thú vị như vậy.
- Tôi không biết khiêu vũ, nên tôi sẽ không nhảy cùng ai cả. – Ngọc Hân lên tiếng…
Cô nói xong thì bỏ đi ra khỏi lễ hội, cũng chẳng muốn mọi người chú ý đến mình nữa… hôm nay như thế đã là quá đủ tới sức chịu đựng của cô rồi. Cô ngồi trên một chiếc ghế đá trong sân trường… nơi này cách xa nơi diễn ra lễ hội… cô nhìn về phía ánh đèn xanh đỏ kia dường như mọi người đã nhanh chóng quên đi việc vừa rồi mà tiếp tục vui vẻ.
- Hân, xin lỗi vì hai anh của mình đã làm cậu khó xữ. – Vân Du mỉm cười ngồi bên cạnh Ngọc Hân.
- Đâu phải lỗi của cậu… vả lại mình cũng không biết nhảy thật. – Ngọc Hân đáp.
- Thật ra trước kia họ cũng rất thân thiết và yêu thương nhau… nhưng vì chuyện đó họ đã trở mặt nhau… anh Vũ bỏ sang nước ngoài còn anh Phong trở nên một người cuồng công việc mặc dù còn quá trẻ. – Vân Du tâm sự…
- Là việc gì đã khiến họ trở nên như vậy. – Ngọc Hân dò hỏi… nếu cô biết rõ ràng mọi việc thì thật là tốt.
- Là vì một cô gái tên là Minh Minh… cô ấy học ở Đại Uy và học cùng lớp với anh em họ. – Vân Du đáp. – Cô ấy thích anh Phong nhưng sau đó lại đi cùng anh Vũ… cuối cùng thì nghe nói bị ung thư mà đã qua đời.
Ngọc Hân hơi giật mình… hai anh em lại cùng thích một cô gái rồi trở mặt ư.
- Đó là những ngày tháng tồi tệ nhất ở nhà họ Uy… anh em họ không nhìn mặt, gặp nhau là đánh nhau đến thương tích đầy người vì cô gái ấy. Bỗng nhiên anh Vũ lại muốn đi Mỹ, ông cũng cảm thấy như vậy là hợp lý… thật ra anh Vũ cũng mới trở về nước gần đây.
- Uy Phong và Uy Vũ là anh em ruột ư… mình nghĩ là anh em họ vì họ cùng học lớp 12.
- Anh Phong hơn anh Vũ 1 tuổi nhưng vì lúc bé bị tai nạn nên nghĩ mất một năm. – Vân Du khẽ nói. – Hân, cậu đừng giận hai anh ấy… hai anh ấy là những người rất tốt.
- Họ thật may mắn vì có em gái như cậu. - Ngọc Hân mỉm cười nói. - Mình phải đi về thôi… nơi này không phù hợp với mình.
Cô vừa bước đi thì từ phía sau, giọng nói của Vân Du nói lớn:” Rất vui vì hôm nay cậu đã chịu nói chuyện với mình rồi…”
Đôi môi Ngọc Hân hơi mỉm cười… thật ra có một người bạn cũng không phải là tệ.
Bước ra khỏi bữa tiệc trong lòng cô đầy ắp những câu hỏi vì cô gái mang tên Minh Minh kia… cô ấy chắc phải vượt bật lắm nên mới có thể khiến hai anh em nhà họ Uy vì cô mà đấu đá nhau. Chuyện gì thật rắc rối, cô cũng không biết phải làm cách nào để bọn họ hòa thuận như đã hứa với ông. Chỉ còn cách tìm hiểu vì sao cô ấy lại thích Phong trước nhưng sau đó đến bên Vũ.
Con đường buổi tối ít người qua lại, con hẻm vắng nhà cô trước nay đều vắng vẻ như vậy. Cô đang dắt chiếc xe lên con dốc khá cao trên đường về nhà… thấy phía trước bóng dáng một chiếc xe hơi màu đen, Uy Phong đang đứng tựa lưng vào xe, gương mặt anh lộ nét u buồn nhì về một hướng.
- Cô… vì sao lại mặc những thứ này. - Uy Phong kéo tay Ngọc Hân lại khi cô vô tình đi ngang qua anh như không quen biết. - Mái tóc này… là như thế nào?
Ngọc Hân quay đầu cười nữa miệng… hai tay cô khoanh tay đầy thách thức mà đáp:” Anh muốn gì… muốn tôi trở thành một cô công chúa ngốc ngếch bên cạnh anh ư… phải mặc những thứ đó trên người để phù hợp với anh ư… Xin lỗi anh Uy Phong, tôi không phải lọ lem và anh cũng không phải hoàng tử trong lòng tôi.”
Uy Phong nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô mà siết lại… anh cứ ngỡ sau ngày hôm đó thì cô và anh sẽ thay đổi được cách nói chuyện, cô ta sẽ không còn chọc tức anh nữa.
Bàn tay bị siết chặt hơi đau, nhưng cô chỉ hơi nhíu mày lại không than vãn… sau đó đưa mắt nhìn anh mà nói:” Uy Phong… có phải vì tình khí kiêu ngạo của anh nên cô gái tên Minh Minh mới chọn Uy Vũ, xem ra cậu ta còn tốt hơn anh vạn lần.”
Nghe cô nhắc đến hai chữ “ Minh Minh” Uy Phong như người bất động…. Sau vài giây, anh buông tay Ngọc Hân ra quay đầu đi về phía chiếc xe hơi màu đen mà phóng đi như bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.