Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 50: Mạnh mẽ chiếm lấy

Song Tử

16/09/2015

Cặp đồng tử trên gương mặt ngây ngô của Tịnh Yên mở tròn xoe, trong lòng đầy bấn loạn trước hành động của người đàn ông đang ở thật gần cô. Đưa bàn tay che đậy hờ hững những vùng nhạy cảm trên người, Tịnh Yên dùng chân đạp thật mạnh vào người Tuấn Phong, bởi cô không hề có danh phận gì bên cạnh anh, tấm thân này không thể để anh làm nhơ nhuốt.

- Hoàng thượng, xin người đừng chạm vào Tịnh Yên… - Cô kéo chiếc mềm gần đó mà che những vùng hở hang trên cơ thể. - Chẳng phải Tịnh Yên là hôn thê của Tứ vương gia sao, chẳng phải người đã nói như vậy.

Tuấn Phong cảm thấy toàn thân như muốn bóc cháy, dục vọng trong cơ thể không còn có thể khống chế. Cú đạp vừa rồi của cô chỉ càng khiến con sói trong anh vùng lên mạnh mẽ hơn, sự va chạm thể sát càng khiến lý trí của anh mất đi hoàn toàn.

- Trẫm mặc kệ nàng là ai… chỉ cần nằm dưới thân Tẫm ắt sẽ là nữ nhân của Trẫm. - Tuấn Phong nắm chặt lấy tay Tịnh Yên, đôi môi bắt đầu hôn vào hôn cô. Nó không còn là một nụ hôn nhẹ nhàng mà mang đầy sự chiếm đoạt và dục vọng. Anh như đang muốn cắn đứt bờ môi mỏng của cô, như muốn nuốt trôi chiếc lưỡi nhỏ nhắn và lấy đi toàn bộ hơi thở.

Cô không thể thở được, một mùi tanh từ trong miệng dội lên mũi… khiến cô ho sặc sụa. Con sói hoang nhìn cô đổ máu, là do anh đã cắn bờ môi cô đến bật máu… tưởng chừng như anh sẽ có chút động lòng nhưng nó lại càng khiến anh phấn khích hơn khì nhìn thấy máu từ trên bờ môi cô chảy xuống.

- Hoàng thượng, xin người… Tịnh Yên không muốn… - Tịnh Yên khóc lớn, cầu xin được bỏ qua.

Anh phớt lờ đi, từng giọt máu kia được anh nuốt trọn vào miệng, bờ môi mơn trớn từ bờ môi đầy mùi máy tươi kia xuống chiếc cổ trắng trẻo của cô. Mùi máu tươi, mùi hương trên cơ thể Tịnh Yên hòa quyện, khiến Tuấn Phong không còn muốn đùa nghịch nữa mà chính là muốn đánh trận.

Mặc cho cô van xin, mặc cho tiếng nấc trong sự sợ hãi của Tịnh Yên đến nhường nào, Tuấn Phong vẫn không hề có chút bận tâm. Hiện tại, Tuấn Phong đã không còn là chính mình nữa, anh đã bị thuốc trong ly rượu của Tuấn Quốc sai khiến, người con gái dưới thân anh… là người sẽ chịu nhiều uất ức nhất.

Ngăn cho sự chống trả của cô, anh dùng tay mình khống chế bàn tay yếu ớt của Tịnh Yên đang cố gắng che đôi gò bông đảo trên thân. Anh nhếch môi cười khi khinh khi, sau đó lại từ từ thưởng thức cơ thể không chút hấp dẫn… Như một con sói bắt phải một con nai gầy.

- Hoàng Thượng… xin dừng lại… - Tịnh Yên cảm thấy hạ thể đau buốt… cô hét lên vì giât mình hoảng sợ…

Hiện tại có là Hoàng Thái Hậu giá lâm hay tiên hoàng sống lại anh cũng không thể nào dừng lại, là quá mức phấn khích khi cùng cô hòa hợp… Tuấn Phong mãnh mẽ tiến sâu hơn vào trong cơ thể cô, mặc cho cô van khóc mặc cho cô đau buốt anh cũng không còn lý trí để nhận ra… cứ thế kích tình không một chút thương hoa tiếc ngọc mà mạnh mẽ chiếm lấy.

Thuốc trong người tan hết, cũng là lúc mà cơ thể Tịnh Yên như một thay ma không còn một chút sức sống. Cô đau đớn từ trong tâm hồn và thể xác… Cô như một đóa hoa Tường vi mong manh bị vồ dập và dẫm đạp không thương tiếc… Cô mệt mỏi và không thể nào suy nghĩ nhiều hơn, khi cô chợp mắt thì giọt nước mắt cũng từ khóe mi mà rơi xuống…

Đau đớn, tủi nhục khiến cô có ngủ cũng không an giấc… nữ nhi ở chốn dương trần chính là không thể để thân thể nhơ nhước trước khi xuất giá. Nếu cơ thể hoen ố chỉ có thể tìm đến cái chết mà rửa sạch mọi thứ, tuy tâm cô đang ngủ nhưng những giọt nước mắt vẫn không thôi rơi…

Khi anh tỉnh lại, nhìn thấy Đồng Lân đang nằm bên cạnh anh… cả hai đều không có một mảnh vải che thân thì vô cùng sững sốt… Vệt máu dài trên chiếc giường cũng đủ khiến anh hiểu chuyện gì đã xảy ra đêm qua… Anh nhìn cô một lúc rất lâu, những vết thâm tím trên cơ thể cô, vết máu đã khô trên bờ môi cô và… vệt máu kia khiến Tuấn Phong vô cùng ân hận.

Anh đưa tay chạm vào cơ thể Đồng Lân… khiến cô giật mình tỉnh lại giống như một sự phản kháng yếu ớt, sự sợ hãi đến tột độ khi bàn tay ghê tởm đó lại động vào cơ thể cô… Cô co người lại, trừng mắt nhìn về phía anh… toàn thân co rúm về phía góc giường như muốn tự vệ.

- Đừng động vào người tôi… - Cô như muốn hét lên.

- Trẫm… trẫm không cố ý… chỉ vì… - Tuấn Phong muốn giải thích, nhưng nhìn thấy nét sợ hãi trên người Đồng Lân thì không biết phải nói từ đâu, rõ ràng cô như vậy là do anh gây ra.

Ba từ “ không cố ý” của anh càng khiến cô chua xót hơn… Cả một đêm anh ta không biết đã khiến cô đau đớn ra sao, là anh ta không có ý động vào cô ư. Nghĩa là anh ta cũng không muốn nhưng là do có lý do nên buộc lòng động vào cơ sao?

Tuấn Phong dùng áo choàng muốn choàng lên ngươi cô vì y phục của cô đêm qua đã bị anh xé nát. Cuối cùng lại bị cô hất ra, cô chính là sợ Tuấn Phong đến gần mình.

- Đồng Lân, trẫm sẽ cho nàng danh phận… nàng đã là người của trẫm, trẫm hứa sẽ sũng ái nàng. - Tuấn Phong tự cảm thấy mình phải có trách nhiệm.

Cô đưa đôi mắt đầy hận ý nhìn anh, anh vừa gọi cô là “ Đồng Lân” ư… Nghĩa là trước nay anh đều xem cô là một Đồng Lân nào đó ư. Vì sao cô phải chịu bao nhiêu uất ức tuổi nhục cho một cô nương khác để rồi khi người đàn ông kia lại không phải gọi tên cô, là tên của một nữ nhân xa lạ nào đó.

- Người mau cút đi. - Tịnh Yên hét lên.

- Nàng dám. - Tuấn Phong khẽ nói, đường đường là một Hoàng thượng, lại bị một nữ nhân không thân phận bảo cút đi.

- Người có cút đi không? - Tịnh Yên nhìn thấy chiếc trâm cài tóc trên giường, nhanh tay cầm lấy sau đó dùng đầu nhọn đưa lên cổ mà nói. - Mau cút đi.

Tuấn Phong giật mình… lùi về sau một bước sợ nàng ta kích động quá mức mà làm liều…



- Đồng Lân, trẫm sẽ phong nàng là Hoàng Hậu… nàng đừng liều mạng. - Tuấn Phong khẽ nói. - Nàng thất thân với Trẫm, không phải là một diễm phúc của nàng sao?

- Ngươi mà còn nói nữa, ta chết trước mặt ngươi. - Tịnh Yên hét lên. - Mau cút đi cho ta. - Cô kê sát kim nhọn vào cổ mình đến bật máu.

- Đừng… rất nguy hiểm… Trẫm sẽ rời đi… - Anh thoái lui. - Nàng hãy bình tĩnh lại, Trẫm sẽ đến thăm nàng…

Sau khi anh rời đi, cô ngồi ngây người một lúc rất lâu. Thì ra người mà Tuấn Phong yêu không phải là cô mà một cô nương tên Đồng Lân nào đó, cô chỉ là vật thế mạng giúp cô nương ta trãi qua sự tủi nhục và đau khổ này.

************************

- Thưa Hoàng Thượng, cô nương ta không chịu ăn không chịu uống… chỉ ngồi ngây người ra không nói một lời nào như người vô hồn. - Tiểu Lôi Tử báo lại với Tuấn Phong.

- Ngươi không thể ép được nàng ấy ư. - Tuấn Phong lo lắng, xen chút tức giận.

- Hoàng thượng, nô tài đã tự mình đút, cô nương ta không phản kháng nhưng cũng không mở miệng… không còn cách nào khác.

Anh đang phê duyệt tấu chương nhưng không tài nào tập trung mà đọc được nữa, nhanh chóng đứng lên tức giận mà đi về phía cung Hoàng phi… nơi mà anh để Đồng Lân ở lại mà bình tâm.

Trước mặt anh mà một nữ nhân không có chút thần thái, gương mặt không còn một chút cảm xúc. Cô nhìn qua anh rồi phớt lờ như không thấy, để lại trong lòng Tuấn Phong bao nhiêu sự hụt hững. Rõ ràng là nàng ta thích anh, quấn lấy anh không buông… nay xảy ra cớ sự như vậy, phong này làm hậu cũng không muốn… Vậy trong lòng nữ nhi bọn họ, là muốn điều gì.

- Ít ra nàng cũng phải ăn đi chứ, có ghét Trẫm cũng phải ăn để lấy sức mà ghét. - Tuấn Phong nhẹ nhàng nào, mang chén yến trên tay Tiểu Lôi Tử mà đút đến miệng cô. - Nào, Trẫm đút cho nàng.

Tịnh Yên lặng lẽ quay đi…

Tuấn Phong nén giận, một lần nữa dịu giọng:” Đồng Lân ngoan, mau há miệng ra nào?”

Tịnh Yên lần này, dùng tay hất đổ chén yến xuống đất…

- Nàng… - Tuấn Phong tức giận.

- Cút đi. - Tịnh Yên khẽ nói.

Tuấn Phong nắm lấy tay cô mà siết chặt, nàng ta vì mất trí nhớ mà điên loạn rồi ư…

- Muốn giết tôi ư, vậy mời ngươi ban lệnh. - Tịnh Yên nhếch môi cười nhìn Tuấn Phong.

- Được… là nàng muốn chết. - Tuấn Phong rít lên. - Người đâu, từ nay không cho ăn, không cho uống… để xem nàng chịu được bao lâu, chết gục trong nơi này không ai hay biết.

Nói xong, anh liền bỏ đi trong tức giận… nàng ta thật là khó trị mà…

- Tiểu Lôi Tử.

- Dạ, có nô tài.

- Truyền Đồng thái y, bảo ông ta đến phủ Hoàng phi mang nàng ta về nhà đi… có lẽ về nhà ở cùng người thân tâm tình sẽ tốt hơn.

- Tuân chỉ.

************************

Vì bản thân làm chuyện không suy nghĩ trước nên trong lòng Tuấn Quốc rất hối hận mà cảm thấy có lỗi với Đồng Lân, ngày gặp cô ở nhà của Đồng thái y cô như một người mất hôn… chỉ ngồi yên mặc cho anh có van xin cô lên tiếng ra sao… Tội này với Đồng L n, anh không còn mặt mũi nào gặp cô.



Từ nhà Đồng Lân quay về kinh thành, Tuấn Quốc lại vô tình gặp gỡ Trân Trân tiểu thư đang đi trên đường… Nhìn thấy Tuấn Quốc, Trân Trân mỉm cười tiến lại gần.

- Xem ra thật có duyên, lại được gặp Tứ vương gia ở nơi đông người qua lại thế này. - Trân Trân mỉm cười nói.

- Trân Trân tiểu thư, có thể bớt chút thời gian không? - Tuấn Quốc u sầu.

- Tứ vương gia, ngài có điều gì khó khăn ư?

- Có thể cùng ta uống rượu. - Tuấn Quốc nói.

- Cũng hay lúc muội đang khát… chúng ta vào quán rượu phía trước thôi…

Trong quán rượu, Tuấn Quốc uống mãi không dừng từ chung này đến chung khác. Là anh muốn say khướt mà quên đi hết mọi chuyện, nhưng thật là lạ khi càng uống lại càng tỉnh táo. Trân Trân cảm thấy Tuấn Quốc dường như đang có chuyện buồn phiền, nhưng người không tự nói ra cô cũng không tiện hỏi… được ngồi cùng anh như vậy cô cũng cảm thấy vui vẻ.

- Tứ vương gia, huynh đừng uống nữa… huynh đã uống quá nhiều rồi. - Trân Trân cảm thấy có chút lo lắng, không biết đã bao nhiêu bình rượu được mang lên.

- Đừng ngăn ta… ta muốn say, chẳng phải rượu sẽ khiến con người ta quên hết mọi chuyện ư, vậy vì sao ta càng uống lại càng không thể quên.

Trân Trân gương mặt đậm nét buồn mà nói:” Nỗi buồn của huynh là gì, muội có thể chia sẽ hay không?”

Tuấn Quốc vì uống quá nhiều mà ngục ngay tại bàn, anh không còn biết mình đang ở đâu và cũng mặc kệ thân phận… men rượu thấm vào người, lý trí cũng đã đánh mất.

Mang anh về phủ, Tuấn quốc say khướt nằm trên chiếc giường rộng bên cạnh có Trân Trân tậm tâm chăm sóc. Trong cơn say anh khẽ nắm lấy tay Trân Trân mà ngỡ là bàn tay Đồng Lân luôn miệng xin lỗi, nét mặt tràn đầy sự bi thương…

Vì bàn tay của anh không buông ra, nắm chặt lấy tay cô… Trân Trân cũng không muốn rời đi, cô ngồi bên cạnh anh đến lúc gục ngủ trên bờ ngực anh…

*************************

Hôn sự của Hán Thành và Thanh Vân công chúa chính là được Hoàng Thượng ban hôn nên dù Hán Thành có phản đối ra sao đều không có ý nghĩa, trừ phi anh không còn sống nữa… nếu không nhất định phải làm phò mã của Triệu quốc.

Lần này là Hán Thành chủ động tìm tới để nói phải trái thiệt hơn với Thanh Vân, cô nương ta vì sao rõ ràng là ghét anh lại nhất quyết muốn thành thân. Hôn sự là chuyện trọng đại, đâu thể mang ra trêu đùa như vậy.

- Hán Thành tham kiến công chúa.

- Nghe nói phò mã đến tìm, trong lòng Thanh Vân thật cảm thấy có nhiều phấn khích. - Thanh Vân khẽ mỉm cười nói. - Phò mã, mời ngồi, mời ngồi.

- Công chúa, Hán Thành đến đây là để nói về việc hôn sự của hạ thần và công chúa… Lục công chúa, người rõ ràng biết chúng ta không thể mà…

Thanh Vân nhếch môi cười, phẩy tay cho bọn nô tỳ ra ngoài đóng cửa lại, sau đó tiến về phía Hán Thành mà nói:” Không thể sao, sao phò mã biết là không thể… bổn công chúa lại cảm thấy rất hứng thú.”

- Công chúa, đừng đùa nữa… hãy nói chuyện như một người đã trưởng thành.

- Hán Thành, nói có ngươi biết… bổn công chúa đã quyết ngươi là phò mã thì ngươi không thể làm trái ý ta. - Thanh Vân hất mặt nói, bàn tay đưa lên cằm Hán Thành mà nói. - Mau quay về phủ mà chuẩn bị đón bổn công chúa, chỉ cần ta tâu lên Hoàng huynh nhà ngươi đối đãi không tốt… cái đầu nhà ngươi khó mà yên vị.

- Lấy phải con người như cô nương làm nương tử, ta thà bị lăng trì. - Hàn Thành lùi về sau một bước.

- Chỉ e cha của ngươi tuổi già sức yếu, không chịu nỗi ba ngày. - Thanh Vân đáp.

- Được… nếu công chúa muốn thành thân… chúng ta cứ xem ai sẽ là người hối hận. - Hán Thành hất tà áo mà bỏ đi, trong lòng tràn đầy tức giận… được thôi, hôn sự này cứ thế mà tiến hành, anh sẽ khiến cho cô ta… hối hận không kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook