Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
Chương 108: Mưu đồ.
Song Tử
09/02/2016
Cô ngồi một mình trong phòng trà, trong lòng từ lúc nghĩ đến Tuấn Phong đều suy tư nhìn về một hướng, cho đến khi Thanh Thư bước vào cũng không hay không biết. Cho đến khi hắn rót một tách trà vào chung đặt trước mặt cô, đôi mắt hắn ta nhìn cô giống như hắn muốn xuyên thấu cô.
-Tịnh Yên cô nương, chẳng hay tại hạ có thể trò chuyện cùng cô nương. - Hắn ta nói, đôi mắt vẫn nhìn cô.
-Huynh có điều gì muốn nói với tôi ư? - Cô đưa mắt nhìn về phía Thanh Thư, cô khá là khó chịu với ánh mắt của hắn.
-Chỉ là tại hạ nhìn cô nương rất quen, dường như đã từng gặp gỡ… Chẳng hay cô nương đã từng ở trong doanh trại của Thế Xương chủ tướng, là cô gái nhỏ đã được chủ tướng rất xem trọng.
Nhắc tới Thế Xương cô lại nhớ lần đó vì cô mà anh ta phải tử nạn, cũng vì cô mà cả doanh trại bị Tuấn Quốc tiêu diệt không còn mảnh giáp. Nhưng tên Thanh athuw này có mối liên hệ gì với nước Hoàng ấy, xem ra hắn ta rất căm phẫn Triệu đế, quyết tâm tiêu diệt họ Triệu.
-Trước giờ chưa từng nghe qua cái tên Thế Xương, thân nữ nhi chân yếu tay mềm đến nơi doanh trại đầy gươm giáo ấy thật không thích hợp, xem ra vị đại huynh đây đã nhìn nhầm người. - Giờ thì cô đã hiểu vì sao hắn ta nhìn cô với ánh mắt đó.
-Có lẽ tại hạ đã nhìn nhầm, bởi vì cô nương bên cạnh Thế Xương chủ tướng chính là tay sai của Triệu đế, vì cô nương ta mà nước Hoàng thu thảm hại, thiệt mạng không biết bao nhiêu binh sĩ. - Hắn ta uống cạn chén trà, giống như nuốt cục tức vào trọng bụng, giọng nói đầy sự căm phẫn. - Hiện tại có lẽ đang sung sướng làm phi tử bên cạnh Triệu đế, sau những chuyện tày trời cô ta đã gây ra.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, hắn ta là đang thầm trù cô mà. Chuyện cô làm ra xem như cô có lỗi với nước Hoang, với Thế Xương, nhưng nghĩ lại đang yên đang lành bọn chúng muốn xâm chiếm Triệu quốc… Cô không làm như vậy, chiến tranh xảy ra sẽ còn nhiều cảnh tượng thê lương hơn.
-Ha ha, ý ngài nói tôi giống thê tử của Triệu đế sao…
-Không những giống mà chính là rất giống. - Hắn ta đưa mắt nhìn cô, như muốn lột trần sự thật.
Cô hơi e dè, hắn ta hận cô như vậy, cô có chết cũng không nhận, sinh mạng của cô không thể kết thúc ở nơi này được. Cô muốn tìm Triệu Dân, muốn ôm con quay trở lại…
-Hai người đang nói về chuyện gì vậy? - Bội Nhi như cứu tinh của cô.
-À, không có gì đâu. Thanh Thư huynh, Bội Nhi tỷ, tôi có việc phải về phòng, hai vị từ từ nói chuyện.
Cô nhanh chóng bước đi như muốn bỏ chạy, vừa ra khỏi phòng khách liền một mạch chạy về phòng đưa tay lên ngực nghe tim đập loạn xạ, khi nãy một chút nữa là nguy hiểm chết người. Từ nay trở đi, cô phải thật cẩn thận và nhanh chóng tìm cách rời đi, nhất quyết phải đi càng sớm càng tốt.
Tiếng bên ngoài gõ cửa, cô khẩn trương nhìn ra bên ngoài là bóng của một nam nhân, không phải là Thanh Thư muốn đuổi cùng giết tân cô chứ. Cô rung giọng hỏi: “Ai đấy!”
-Là tôi, Vân Thúc. - Tuấn Quốc lên tiếng.
Cô nhanh chóng mở của cho Tuấn Quốc, thật là may mắn khi anh ta đã quay về… Vừa nhìn thấy Tuấn Quốc cô liền đấy anh vào trong mà khoá trái cửa lại.
-Nương nương, sắc mặt không được tốt lắm…- Tuấn Quốc nói.
-Không xong rồi, bọn chúng đang nghi ngờ tôi… Tôi không muốn ở đây nữa, huynh nghĩ cách giúp tôi rời đi càng sớm càng tốt. - Cô nhanh chóng nói. - Huynh nói xem, huynh tâu với Hoàng thượng tôi muốn quay về cung Thuỷ cát, tôi không thể chết khi Triệu Dân còn quá nhỏ, bọn họ sẽ ức hiếp Triệu Dân của tôi.
-Không thể quay về được nữa rồi. - Tuấn Quốc lắc đầu. - Nơi này không tiện nói nhiều, người phải nhớ rằng dù chết cũng phải che giấu thân phận, Mộc Chân tuy biết thân phận của người nhưng không hiểu vì lí do nào đó không nói ra, nhưng tốt nhất có cơ hội người phải mau trốn đi. Khi rời khỏi nơi này hãy đến Hán phủ, ở đó Hán Thành và Thanh Vân sẽ chăm sóc người.
Không đợi cô đáp lời, Tuấn Quốc đã nhanh chóng rời đi. Cô còn chưa kịp hỏi lí do vì sao không thể quay về, Tuấn Phong thật sự đã chán ghét cô rồi ư, cô thật sự đã không còn hy vọng điều gì ở nơi này ư. Cô lưu luyến Triệu quốc chỉ vì chàng, nay liệu cô ở nơi này còn chút ý nghĩ gì.
Cũng đã hơn hai tuần trôi qua, thế lực của quân nước Hán rất hùng mạnh, các nước lân cận đã bị nước Hán sang bằng bình địa, đặt cờ Hán quốc. Chỉ còn vài ngày nữa đại quân nước Hán sẽ kéo sang xâm chiếm Triệu quốc, đây xem như là trận đánh mà Triệu quốc nắm chắc thảm bại, quân Hán quá đông trong khi đội quân của Đồng Long chỉ vỏn vẹn ba mươi vạn. Thật đáng lo ngại.
Ấy vậy mà, xem ra Triệu đế vãn không một chút lo ngại, tin tức Như phi nương nương mang long thai truyền đi khắp kinh thành. Tin này truyền ra không chỉ một mình cô buồn, ở tửu lầu này cũng có người đau lòng không kém.
Đêm đó cô khó ngủ, tin tức Tố Như mang thai cứ vang vảng trong đầu cô. Nước sắp mất tới chân lại không lo, đúng là kẻ chỉ ham mê tưu sắc, bất tài vô dụng. Cô rời khỏi phòng ngủ đi xuống phía dưới lầu, nhìn thấy Mộc Chân đang ngồi một mình uống rượu, hắn ta và cô xem ra là cùng một tâm trạng.
-Co nương chưa ngủ ư?
-Trời hôm nay hơi nóng. - Cô ngồi xuống đối diện hắn ta, vờ đưa tay quạ quạt lên người như đang rất nóng. - Còn huynh, đêm đã khuya lại ngồi một mình uống rượu, nhìn vào liền biết huynh đang thất tình.
Hắn ta cười nhạt, lại rót thêm rượu vào chén mà nói: “Thất tình ư, nực cười… Tố Như mãi mãi chỉ yêu tôi, hắn có được thể xác nàng nhưng không thể có được con tim nàng.”
Cô chóng cằm nhìn hắn ta, đã là nam nhân thì tự tin cũng là điều tốt… Nhưng mà, cô không tin Tố Như kia tốt giống như hắn ta đang suy nghĩ.
Cô không nói gì, nhìn hắn uống rượu như nước lã cũng thử uống một chén. Mùi rượu nồng thơm sặc lên cuốn họng vị cay xè, đắng chát. Bọn nam nhân lại thích uống như vậy, mùi vị thật khiến cô muốn nôn ra hết.
-Huynh vì sao lần đó lại đưa ta theo, rõ ràng biết ta là ai? - Cô hơi lờ đờ, chóng cằm nhìn Mộc Chân hỏi.
-Tôi không muốn cô chết, chỉ vậy thôi. - Hắn nhúng vai.
-Vì sao huynh nghĩ tôi sẽ chết.
-Tôi nghe bọn quan sai nói, Triệu đế đã ban cho cô cái chết… Chỉ đợi đến ngày giờ sẽ mang rượu độc đến.
Cô cười lớn, cười đến hai dòng nước mắt chảy xuống, cô một lần nữa uống thêm một chén rượu đập bàn nói: “Đàn ông các người, đi chết hết đi.”
Cô hất nguyên bàn rượu đổ xuống đất, trong men say cô muốn đập tan phá nát mọi thứ, kẻ bạc tình kia thì ra chính là muốn ban cho cô cái chết, thì ra cô lỡ may thoát đi liền không muốn cô quay về nữa, là Triệu Tuấn Phong kia không xứng đáng làm cha Triệu Dân, cô phải mang Triệu Dân của cô… Hiện tại và nơi này đều trớ trêu như vậy… Hai con người tên Phong đều đối với cô quá tàn nhẫn.
-Chuyện gì đã xảy ra.
Mọi người nghe tiến động mạnh liền tỉnh giấc chạy xuống, nhìn thấy cô gái mọi ngày luôn kiệm lời nay lại đang quậy phá, Mộc Chân cũng say khướt cầm nguyên bình rượu uống như không có chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn thấy Tuấn Quốc nhanh chóng chạy đến với bước chân xiêu vẹo tóm lấy áo anh: “Mau nói cho ta biết, vì sao không cho ta quay về… Mau nói đi, ta rất nhớ mà… Có biết ta rất nhớ hay không hả… Vì sao các người không cho ta quay về hả, vì sao muốn lấy mạng ta… Ta đã làm gì sai hả, vì sao lại đùa giỡn với ta như vậy?”
Tuấn Quốc đỡ lấy cô, nhìn cô vừa hét lên vừa khóc liền khó xữ…
-Tịnh Yên cô nương, cô muốn quay về đâu, người cô nương nhớ là ai? - Thanh Thư bước tới hỏi.
Cô nhìn qua Thanh Thư, buông cổ áo Tuấn Quốc ra liền quay sang nắm lấy cổ áo Thanh Thư mà nói: “Ngươi hỏi làm gì hả, chẳng phải ngươi rất thèm lấy mạng ta sao… Ta đã nói ta không phải nhưng ngươi luôn nhìn ta bằng con mắt như tội nhân. Ngươi mà còn dám nhìn ta, ta sẽ không tha cho ngươi, có hiểu rõ chưa hả?”
Cô đứng không vững buông Thanh Thư ra ngồi xuống đất mà khóc lớn: “Vì sao các người đối xử với ta như vậy, ta đã làm gì sai chứ.”
Tống Tử nhìn thấy phụ nữ khóc liền cảm thây phiền toái thì lên tiếng: “Bội Nhi, muội đỡ cô nương ta về phòng đi… Ngày mai hỏi rõ cô nương ta muốn đi đâu, đưa cô ta một ít tiền lộ phí, chuyện đại sự sắp tới cũng không tiện để cô ta ở lại.”
-Dạ, đại ca. - Bội Nhi đi tới đỡ cô, ánh mắt nhìn Mộc Chân đang sầu não ngồi ung dung uống rượu, không quan tâm những chuyện đang xảy ra.
Bội Nhi đưa cô về phòng, Thanh Thư và Phàm Y cũng đưa Mộc Chân về phòng nghĩ ngơi. Bọn họ không trách móc cũng như hỏi nguyên do, bởi ai cũng biết rõ vì sao tâm trạng của hắn ta như vậy. Chỉ e chuyện đã kích này, khiến hắn không lo chu toàn đại sự.
Đúng như lời Tống Tử nói, hôm sau sau khi cô uống chén canh giải rượu thì hắn ta liền hỏi cô hiện tại muốn đi đâu. Cô quả nhiên không nhớ đêm qua cô đã phá phách ra sao, nhưng những chuyện Mộc Chân nói đều nhớ như in trong đầu.
-Quê nhà sắp xảy ra chiến tranh cũng không tiện quay về, tôi có một người dì ở trong ki h thành, có lẽ sẽ đến đó tá túc trước khi quyết định. -Có cơ hội cô liền muốn rời đi.
-Tuỳ ý cô nương. Đây là chút lộ phí, cô một thân một mình ra đường nhất định phải cẩn thận.
-Đa tạ Tống đại ca.
Tuấn Quốc nhìn cô đi cũng có chút an tâm, cô đến phủ của Hán Thành và Thanh Vân sẽ rất an toàn, anh ở nơi này dễ bề hành động không phải lo nghĩ cho cô nữa. Những ngày pử nơi này đều không tiện nói ra điều gì, chỉ e lộ tẩy không những anh và cô chết… cả Triệu quốc sẽ suy vong vào tay nước Hán.
Tin tức cô đã rời khỏi tửu lầu mà đến phủ Hán Thành đến tay Tuấn Phong, anh liền thở phào nhẹ nhõm, là không cần phải nơm nớp lo lắng cho an nguy của cô. Cũng đã rất lâu không gặp mặt, anh muốn được nhìn thấy cô.
Đêm đó Hoàng thượng xuất cung với lí do đến phủ Hán Thành thăm công chúa đã lâu rồi gặp, vậy nên anh đi không một ai dị nghị, không một chút đề phong.
-Người đâu rồi, vì sao Trẫm không thấy nàng? - Tuấn Phong nhìn xung quanh, không thấy cô ra đón tiếp.
-Ý Hoàng Thượng là người nào, trong Hán phủ có bao nhiêu người đều ra nơi này để cúi đầu trước người. - Hán Thành nói.
-Tịnh Yên, không phải nàng ta đến đây ư?
-Hoàng huynh à, tìm thê tử sao lại đến nhà muội tìm chứ. - Thanh Vân liền nói.
Tuấn Phong một phen lo lắng, nàng ta đã thoát khỏi hang cọp lại không đến nơi này như dự tính lại muốn đi đâu. Anh đi qua đi lại khiến Thanh Vân chóng mặt liền hỏi: “Nương nương có lẽ quên đường, cũng đã lâu không đến đây mà.”
-Mau… Cho người đi tìm Tịnh Yên.
Sau khi cô rời đi không đến Hán phủ, cô đi trên đường đông đúc cũng không biết đi về đâu. Cô nhìn xung quanh nơii xa lạ này, chỉ muốn mọc một đôi cánh bay vào hoàng cung kia bắt Triệu Dân rồi cùng nhau quay về, hai mẹ con cô sống cùng nhau, cô sẽ dạy atrieeuj Dân lớn lên trở thành một người đàn ông tốt, không giống như con người tên Phong kia.
Cô đang đi trên đường luôn cảm giác như có người theo dõi mình, ghé hàng gương lượt cô nhìn qua gương quả nhiên là tên Thanh Thư kia đang muốn theo dõi cô, hắn ta nhất quyết không tha cho cô ư? Cô quay đầu đi như không biết hắn đang theo mình, không ngờ từ phía sau một bàn tay vỗ vai cô, cô giạt mình muốn bỏ chạy thì một chiếc khăn che miệng cô lại, Tịnh Yên chìm sâu vào giấc ngủ không thể gét lên một lần.
Việc Tịnh Yên mất tích khiến Tuấn Phong hoang mang nghĩ đến câu nói của Đồng Long, có phải cô đã muốn rời đi khỏi anh. Chiến sự sắp tới, anh phải thật tỉnh táo để giữ nước, muốn đích thân đi tìm cô cũng không thể.
Tuấn Quốc được bọn chúng rất tin tưởng, chuyện lớn nhỏ đều nằm trong tay anh. Tuy nhiên không vội hành động, phải đợi thời cơ bắt một mẻ cá lớn.
-Tống Tử, ta giao cho huynh nhiệm vụ đi đến phía bắc, lựa thời cơ giết chết tên tướng soái họ Đồng. Con rắn đứt đầu, bọn chúng sẽ mất đi ý chí.
-Xin cứ tin tưởng ở Tống Tử.
-Thanh Thư và Phàm Y, hai đệ tiêu diệt bọn quân cứu viện, chúng ta không dùng sức… Ta tin hai đệ có cách để một lượt mà tiêu diệt.
Thanh Thư và Phàm Y cười đắc ý.
-Còn Mộc Chân va Vân Thúc, hai người đã từng độ nhập Hoàng cung chắc hẳn biết đường đi hơn bọn ta… Vậy nên ta giao cho hai đệ nhiệm vụ giết Triệu đế. Hắn ta là một kẻ võ công không thể xem thường, nhưng với công phu của hai người, ta tin hắn khó lòng thoát được. Ngay mà nước Hán tiến quân ta đã nhận được tin Triệu đế điều động toàn bộ binh sĩ nghinh chiến, vậy nên chuyện này sẽ không làm khó hai người.
-Tôi sẽ lấy đầu họ Triệu kia treo ở tường thành. - Mộc Chân đáp.
Tuấn Quốc cũng cúi đầu tuân lệnh.
Tuấn Quốc và Mộc Chân rời khỏi ngôi nhà chính điểm, Tuấn Quốc đi phía sau nhìn cề phía Mộc Chân chỉ cảm thấy đáng tiếc, con người tài đức như hắn ta vì sao lại trở thành kẻ phản quốc…
-Vân Thúc, chuyến đi sắp tới lành ít dữ nhiều. Đệ có hối hận khi theo ta không?
-Mộc Chân, vì sao huynh lại quyết định đi theo con đường này, vì Tố Như cô nương ư. Nếu Tố Như cô nương quay về bên huynh, huynh còn muốn giết Triệu đế hay không?
-Con đường huynh chọn không hẳn vì Tố Như. Cha huynh ngày xưa là quan trong triều đình, ông ấy là một vị quan thanh liêm, liêm chính… Nhưng vào một ngày nọ ông ta bị hàm oan, Triệu đế không tra rõ ngọn ngành đã ban án tử, mẹ huynh cũng tử tử theo ông ấy… Từ đó ta và Tố Như không còn duyên nợ, cha cô ấy nghiêm cấm không cho huynh qua lại nữa.
-Cha huynh tên gì?
-Cha huynh là Mộc Thái, làm quyên ngũ phẩm ở thời Triệu Tông.
Tuấn Quốc thầm nhớ đến vụ án nhà họ Mộc này, năm đó là phụ thân còn tạ thế đã không tra rõ ngọn ngành mà giết chết trung thần.
-Sau đó huynh được hội chủ cưu mang, nên dù không có chuyện của Tố Như, huynh vẫn sẽ giết Triệu đế để báo thù cha mẹ, một phần báo ơn hội chủ.
Tuấn Quốc gật đầu: “Huynh an tâm, đệ sẽ theo sát cánh bên huynh.”
-Tịnh Yên cô nương, chẳng hay tại hạ có thể trò chuyện cùng cô nương. - Hắn ta nói, đôi mắt vẫn nhìn cô.
-Huynh có điều gì muốn nói với tôi ư? - Cô đưa mắt nhìn về phía Thanh Thư, cô khá là khó chịu với ánh mắt của hắn.
-Chỉ là tại hạ nhìn cô nương rất quen, dường như đã từng gặp gỡ… Chẳng hay cô nương đã từng ở trong doanh trại của Thế Xương chủ tướng, là cô gái nhỏ đã được chủ tướng rất xem trọng.
Nhắc tới Thế Xương cô lại nhớ lần đó vì cô mà anh ta phải tử nạn, cũng vì cô mà cả doanh trại bị Tuấn Quốc tiêu diệt không còn mảnh giáp. Nhưng tên Thanh athuw này có mối liên hệ gì với nước Hoàng ấy, xem ra hắn ta rất căm phẫn Triệu đế, quyết tâm tiêu diệt họ Triệu.
-Trước giờ chưa từng nghe qua cái tên Thế Xương, thân nữ nhi chân yếu tay mềm đến nơi doanh trại đầy gươm giáo ấy thật không thích hợp, xem ra vị đại huynh đây đã nhìn nhầm người. - Giờ thì cô đã hiểu vì sao hắn ta nhìn cô với ánh mắt đó.
-Có lẽ tại hạ đã nhìn nhầm, bởi vì cô nương bên cạnh Thế Xương chủ tướng chính là tay sai của Triệu đế, vì cô nương ta mà nước Hoàng thu thảm hại, thiệt mạng không biết bao nhiêu binh sĩ. - Hắn ta uống cạn chén trà, giống như nuốt cục tức vào trọng bụng, giọng nói đầy sự căm phẫn. - Hiện tại có lẽ đang sung sướng làm phi tử bên cạnh Triệu đế, sau những chuyện tày trời cô ta đã gây ra.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, hắn ta là đang thầm trù cô mà. Chuyện cô làm ra xem như cô có lỗi với nước Hoang, với Thế Xương, nhưng nghĩ lại đang yên đang lành bọn chúng muốn xâm chiếm Triệu quốc… Cô không làm như vậy, chiến tranh xảy ra sẽ còn nhiều cảnh tượng thê lương hơn.
-Ha ha, ý ngài nói tôi giống thê tử của Triệu đế sao…
-Không những giống mà chính là rất giống. - Hắn ta đưa mắt nhìn cô, như muốn lột trần sự thật.
Cô hơi e dè, hắn ta hận cô như vậy, cô có chết cũng không nhận, sinh mạng của cô không thể kết thúc ở nơi này được. Cô muốn tìm Triệu Dân, muốn ôm con quay trở lại…
-Hai người đang nói về chuyện gì vậy? - Bội Nhi như cứu tinh của cô.
-À, không có gì đâu. Thanh Thư huynh, Bội Nhi tỷ, tôi có việc phải về phòng, hai vị từ từ nói chuyện.
Cô nhanh chóng bước đi như muốn bỏ chạy, vừa ra khỏi phòng khách liền một mạch chạy về phòng đưa tay lên ngực nghe tim đập loạn xạ, khi nãy một chút nữa là nguy hiểm chết người. Từ nay trở đi, cô phải thật cẩn thận và nhanh chóng tìm cách rời đi, nhất quyết phải đi càng sớm càng tốt.
Tiếng bên ngoài gõ cửa, cô khẩn trương nhìn ra bên ngoài là bóng của một nam nhân, không phải là Thanh Thư muốn đuổi cùng giết tân cô chứ. Cô rung giọng hỏi: “Ai đấy!”
-Là tôi, Vân Thúc. - Tuấn Quốc lên tiếng.
Cô nhanh chóng mở của cho Tuấn Quốc, thật là may mắn khi anh ta đã quay về… Vừa nhìn thấy Tuấn Quốc cô liền đấy anh vào trong mà khoá trái cửa lại.
-Nương nương, sắc mặt không được tốt lắm…- Tuấn Quốc nói.
-Không xong rồi, bọn chúng đang nghi ngờ tôi… Tôi không muốn ở đây nữa, huynh nghĩ cách giúp tôi rời đi càng sớm càng tốt. - Cô nhanh chóng nói. - Huynh nói xem, huynh tâu với Hoàng thượng tôi muốn quay về cung Thuỷ cát, tôi không thể chết khi Triệu Dân còn quá nhỏ, bọn họ sẽ ức hiếp Triệu Dân của tôi.
-Không thể quay về được nữa rồi. - Tuấn Quốc lắc đầu. - Nơi này không tiện nói nhiều, người phải nhớ rằng dù chết cũng phải che giấu thân phận, Mộc Chân tuy biết thân phận của người nhưng không hiểu vì lí do nào đó không nói ra, nhưng tốt nhất có cơ hội người phải mau trốn đi. Khi rời khỏi nơi này hãy đến Hán phủ, ở đó Hán Thành và Thanh Vân sẽ chăm sóc người.
Không đợi cô đáp lời, Tuấn Quốc đã nhanh chóng rời đi. Cô còn chưa kịp hỏi lí do vì sao không thể quay về, Tuấn Phong thật sự đã chán ghét cô rồi ư, cô thật sự đã không còn hy vọng điều gì ở nơi này ư. Cô lưu luyến Triệu quốc chỉ vì chàng, nay liệu cô ở nơi này còn chút ý nghĩ gì.
Cũng đã hơn hai tuần trôi qua, thế lực của quân nước Hán rất hùng mạnh, các nước lân cận đã bị nước Hán sang bằng bình địa, đặt cờ Hán quốc. Chỉ còn vài ngày nữa đại quân nước Hán sẽ kéo sang xâm chiếm Triệu quốc, đây xem như là trận đánh mà Triệu quốc nắm chắc thảm bại, quân Hán quá đông trong khi đội quân của Đồng Long chỉ vỏn vẹn ba mươi vạn. Thật đáng lo ngại.
Ấy vậy mà, xem ra Triệu đế vãn không một chút lo ngại, tin tức Như phi nương nương mang long thai truyền đi khắp kinh thành. Tin này truyền ra không chỉ một mình cô buồn, ở tửu lầu này cũng có người đau lòng không kém.
Đêm đó cô khó ngủ, tin tức Tố Như mang thai cứ vang vảng trong đầu cô. Nước sắp mất tới chân lại không lo, đúng là kẻ chỉ ham mê tưu sắc, bất tài vô dụng. Cô rời khỏi phòng ngủ đi xuống phía dưới lầu, nhìn thấy Mộc Chân đang ngồi một mình uống rượu, hắn ta và cô xem ra là cùng một tâm trạng.
-Co nương chưa ngủ ư?
-Trời hôm nay hơi nóng. - Cô ngồi xuống đối diện hắn ta, vờ đưa tay quạ quạt lên người như đang rất nóng. - Còn huynh, đêm đã khuya lại ngồi một mình uống rượu, nhìn vào liền biết huynh đang thất tình.
Hắn ta cười nhạt, lại rót thêm rượu vào chén mà nói: “Thất tình ư, nực cười… Tố Như mãi mãi chỉ yêu tôi, hắn có được thể xác nàng nhưng không thể có được con tim nàng.”
Cô chóng cằm nhìn hắn ta, đã là nam nhân thì tự tin cũng là điều tốt… Nhưng mà, cô không tin Tố Như kia tốt giống như hắn ta đang suy nghĩ.
Cô không nói gì, nhìn hắn uống rượu như nước lã cũng thử uống một chén. Mùi rượu nồng thơm sặc lên cuốn họng vị cay xè, đắng chát. Bọn nam nhân lại thích uống như vậy, mùi vị thật khiến cô muốn nôn ra hết.
-Huynh vì sao lần đó lại đưa ta theo, rõ ràng biết ta là ai? - Cô hơi lờ đờ, chóng cằm nhìn Mộc Chân hỏi.
-Tôi không muốn cô chết, chỉ vậy thôi. - Hắn nhúng vai.
-Vì sao huynh nghĩ tôi sẽ chết.
-Tôi nghe bọn quan sai nói, Triệu đế đã ban cho cô cái chết… Chỉ đợi đến ngày giờ sẽ mang rượu độc đến.
Cô cười lớn, cười đến hai dòng nước mắt chảy xuống, cô một lần nữa uống thêm một chén rượu đập bàn nói: “Đàn ông các người, đi chết hết đi.”
Cô hất nguyên bàn rượu đổ xuống đất, trong men say cô muốn đập tan phá nát mọi thứ, kẻ bạc tình kia thì ra chính là muốn ban cho cô cái chết, thì ra cô lỡ may thoát đi liền không muốn cô quay về nữa, là Triệu Tuấn Phong kia không xứng đáng làm cha Triệu Dân, cô phải mang Triệu Dân của cô… Hiện tại và nơi này đều trớ trêu như vậy… Hai con người tên Phong đều đối với cô quá tàn nhẫn.
-Chuyện gì đã xảy ra.
Mọi người nghe tiến động mạnh liền tỉnh giấc chạy xuống, nhìn thấy cô gái mọi ngày luôn kiệm lời nay lại đang quậy phá, Mộc Chân cũng say khướt cầm nguyên bình rượu uống như không có chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn thấy Tuấn Quốc nhanh chóng chạy đến với bước chân xiêu vẹo tóm lấy áo anh: “Mau nói cho ta biết, vì sao không cho ta quay về… Mau nói đi, ta rất nhớ mà… Có biết ta rất nhớ hay không hả… Vì sao các người không cho ta quay về hả, vì sao muốn lấy mạng ta… Ta đã làm gì sai hả, vì sao lại đùa giỡn với ta như vậy?”
Tuấn Quốc đỡ lấy cô, nhìn cô vừa hét lên vừa khóc liền khó xữ…
-Tịnh Yên cô nương, cô muốn quay về đâu, người cô nương nhớ là ai? - Thanh Thư bước tới hỏi.
Cô nhìn qua Thanh Thư, buông cổ áo Tuấn Quốc ra liền quay sang nắm lấy cổ áo Thanh Thư mà nói: “Ngươi hỏi làm gì hả, chẳng phải ngươi rất thèm lấy mạng ta sao… Ta đã nói ta không phải nhưng ngươi luôn nhìn ta bằng con mắt như tội nhân. Ngươi mà còn dám nhìn ta, ta sẽ không tha cho ngươi, có hiểu rõ chưa hả?”
Cô đứng không vững buông Thanh Thư ra ngồi xuống đất mà khóc lớn: “Vì sao các người đối xử với ta như vậy, ta đã làm gì sai chứ.”
Tống Tử nhìn thấy phụ nữ khóc liền cảm thây phiền toái thì lên tiếng: “Bội Nhi, muội đỡ cô nương ta về phòng đi… Ngày mai hỏi rõ cô nương ta muốn đi đâu, đưa cô ta một ít tiền lộ phí, chuyện đại sự sắp tới cũng không tiện để cô ta ở lại.”
-Dạ, đại ca. - Bội Nhi đi tới đỡ cô, ánh mắt nhìn Mộc Chân đang sầu não ngồi ung dung uống rượu, không quan tâm những chuyện đang xảy ra.
Bội Nhi đưa cô về phòng, Thanh Thư và Phàm Y cũng đưa Mộc Chân về phòng nghĩ ngơi. Bọn họ không trách móc cũng như hỏi nguyên do, bởi ai cũng biết rõ vì sao tâm trạng của hắn ta như vậy. Chỉ e chuyện đã kích này, khiến hắn không lo chu toàn đại sự.
Đúng như lời Tống Tử nói, hôm sau sau khi cô uống chén canh giải rượu thì hắn ta liền hỏi cô hiện tại muốn đi đâu. Cô quả nhiên không nhớ đêm qua cô đã phá phách ra sao, nhưng những chuyện Mộc Chân nói đều nhớ như in trong đầu.
-Quê nhà sắp xảy ra chiến tranh cũng không tiện quay về, tôi có một người dì ở trong ki h thành, có lẽ sẽ đến đó tá túc trước khi quyết định. -Có cơ hội cô liền muốn rời đi.
-Tuỳ ý cô nương. Đây là chút lộ phí, cô một thân một mình ra đường nhất định phải cẩn thận.
-Đa tạ Tống đại ca.
Tuấn Quốc nhìn cô đi cũng có chút an tâm, cô đến phủ của Hán Thành và Thanh Vân sẽ rất an toàn, anh ở nơi này dễ bề hành động không phải lo nghĩ cho cô nữa. Những ngày pử nơi này đều không tiện nói ra điều gì, chỉ e lộ tẩy không những anh và cô chết… cả Triệu quốc sẽ suy vong vào tay nước Hán.
Tin tức cô đã rời khỏi tửu lầu mà đến phủ Hán Thành đến tay Tuấn Phong, anh liền thở phào nhẹ nhõm, là không cần phải nơm nớp lo lắng cho an nguy của cô. Cũng đã rất lâu không gặp mặt, anh muốn được nhìn thấy cô.
Đêm đó Hoàng thượng xuất cung với lí do đến phủ Hán Thành thăm công chúa đã lâu rồi gặp, vậy nên anh đi không một ai dị nghị, không một chút đề phong.
-Người đâu rồi, vì sao Trẫm không thấy nàng? - Tuấn Phong nhìn xung quanh, không thấy cô ra đón tiếp.
-Ý Hoàng Thượng là người nào, trong Hán phủ có bao nhiêu người đều ra nơi này để cúi đầu trước người. - Hán Thành nói.
-Tịnh Yên, không phải nàng ta đến đây ư?
-Hoàng huynh à, tìm thê tử sao lại đến nhà muội tìm chứ. - Thanh Vân liền nói.
Tuấn Phong một phen lo lắng, nàng ta đã thoát khỏi hang cọp lại không đến nơi này như dự tính lại muốn đi đâu. Anh đi qua đi lại khiến Thanh Vân chóng mặt liền hỏi: “Nương nương có lẽ quên đường, cũng đã lâu không đến đây mà.”
-Mau… Cho người đi tìm Tịnh Yên.
Sau khi cô rời đi không đến Hán phủ, cô đi trên đường đông đúc cũng không biết đi về đâu. Cô nhìn xung quanh nơii xa lạ này, chỉ muốn mọc một đôi cánh bay vào hoàng cung kia bắt Triệu Dân rồi cùng nhau quay về, hai mẹ con cô sống cùng nhau, cô sẽ dạy atrieeuj Dân lớn lên trở thành một người đàn ông tốt, không giống như con người tên Phong kia.
Cô đang đi trên đường luôn cảm giác như có người theo dõi mình, ghé hàng gương lượt cô nhìn qua gương quả nhiên là tên Thanh Thư kia đang muốn theo dõi cô, hắn ta nhất quyết không tha cho cô ư? Cô quay đầu đi như không biết hắn đang theo mình, không ngờ từ phía sau một bàn tay vỗ vai cô, cô giạt mình muốn bỏ chạy thì một chiếc khăn che miệng cô lại, Tịnh Yên chìm sâu vào giấc ngủ không thể gét lên một lần.
Việc Tịnh Yên mất tích khiến Tuấn Phong hoang mang nghĩ đến câu nói của Đồng Long, có phải cô đã muốn rời đi khỏi anh. Chiến sự sắp tới, anh phải thật tỉnh táo để giữ nước, muốn đích thân đi tìm cô cũng không thể.
Tuấn Quốc được bọn chúng rất tin tưởng, chuyện lớn nhỏ đều nằm trong tay anh. Tuy nhiên không vội hành động, phải đợi thời cơ bắt một mẻ cá lớn.
-Tống Tử, ta giao cho huynh nhiệm vụ đi đến phía bắc, lựa thời cơ giết chết tên tướng soái họ Đồng. Con rắn đứt đầu, bọn chúng sẽ mất đi ý chí.
-Xin cứ tin tưởng ở Tống Tử.
-Thanh Thư và Phàm Y, hai đệ tiêu diệt bọn quân cứu viện, chúng ta không dùng sức… Ta tin hai đệ có cách để một lượt mà tiêu diệt.
Thanh Thư và Phàm Y cười đắc ý.
-Còn Mộc Chân va Vân Thúc, hai người đã từng độ nhập Hoàng cung chắc hẳn biết đường đi hơn bọn ta… Vậy nên ta giao cho hai đệ nhiệm vụ giết Triệu đế. Hắn ta là một kẻ võ công không thể xem thường, nhưng với công phu của hai người, ta tin hắn khó lòng thoát được. Ngay mà nước Hán tiến quân ta đã nhận được tin Triệu đế điều động toàn bộ binh sĩ nghinh chiến, vậy nên chuyện này sẽ không làm khó hai người.
-Tôi sẽ lấy đầu họ Triệu kia treo ở tường thành. - Mộc Chân đáp.
Tuấn Quốc cũng cúi đầu tuân lệnh.
Tuấn Quốc và Mộc Chân rời khỏi ngôi nhà chính điểm, Tuấn Quốc đi phía sau nhìn cề phía Mộc Chân chỉ cảm thấy đáng tiếc, con người tài đức như hắn ta vì sao lại trở thành kẻ phản quốc…
-Vân Thúc, chuyến đi sắp tới lành ít dữ nhiều. Đệ có hối hận khi theo ta không?
-Mộc Chân, vì sao huynh lại quyết định đi theo con đường này, vì Tố Như cô nương ư. Nếu Tố Như cô nương quay về bên huynh, huynh còn muốn giết Triệu đế hay không?
-Con đường huynh chọn không hẳn vì Tố Như. Cha huynh ngày xưa là quan trong triều đình, ông ấy là một vị quan thanh liêm, liêm chính… Nhưng vào một ngày nọ ông ta bị hàm oan, Triệu đế không tra rõ ngọn ngành đã ban án tử, mẹ huynh cũng tử tử theo ông ấy… Từ đó ta và Tố Như không còn duyên nợ, cha cô ấy nghiêm cấm không cho huynh qua lại nữa.
-Cha huynh tên gì?
-Cha huynh là Mộc Thái, làm quyên ngũ phẩm ở thời Triệu Tông.
Tuấn Quốc thầm nhớ đến vụ án nhà họ Mộc này, năm đó là phụ thân còn tạ thế đã không tra rõ ngọn ngành mà giết chết trung thần.
-Sau đó huynh được hội chủ cưu mang, nên dù không có chuyện của Tố Như, huynh vẫn sẽ giết Triệu đế để báo thù cha mẹ, một phần báo ơn hội chủ.
Tuấn Quốc gật đầu: “Huynh an tâm, đệ sẽ theo sát cánh bên huynh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.