Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
Chương 21: Vai diễn
Song Tử
24/05/2015
Uy Phong quả thật không hiểu những điều mà Ngọc Hân nói ra, anh đã từng xem cô là trò đùa thật sự nhưng chắc chắn khi anh nói lời yêu cô điều đó không phải là trò đùa… Anh có thể vì cô mà thay đổi bản thân, có thể vì cô mà từ bỏ các thói quen của mình… cô lại cho rằng anh xem cô như con rối ư.
Đôi chân cô lùi về sau một bước, cô quay đầu bước đi thì đôi mi cũng rơi ra một giọt nước mắt liền bị gió thổi bay đi… phía sau cô là Uy Vũ đang đứng ở cửa ra vào sân thượng hướng mắt về họ. Anh xem cô giống như người thay thế, cô cũng phải diễn cho giống một chút… chính là anh muốn như vậy, phải không?
Cô đi về phía Uy Vũ… đứng trước Uy Vũ mà nói:” Uy Vũ, tôi thích cậu.”
Uy Vũ chưa kịp đáp lời vì quá kinh ngạc vì hành động này của Ngọc Hân, cô nhín đôi chân mình lên, kéo chiếc cavat của Uy Vũ để anh cuối đầu xuống đặt lên môi Uy Vũ một nụ hôn vô cùng nhẹ, một nụ hôn mà cô chỉ muốn diễn cho trọn vai.
Uy Phong như lặng người nhìn hành động của cô, có phải cô muốn trả thù những gì anh đã đối với cô trước kia ư… Cho anh cảm giác những ngày hạnh phúc, rồi hất đi như chưa từng có gì xảy ra. Vì sao lại là Uy Vũ, vì sao cô lại đối với anh như vậy.
Đôi môi cô rời khỏi môi Uy Vũ một cách khô khốc, không có một chút cảm xúc nào từ gương mặt cô… Đôi mắt u uất không chút nét cười, sắc lạnh như dao… cô quay sang nhìn Uy Phong đang bất động nhìn họ:” Phong, người tôi yêu là em trai anh, Uy Vũ.”
Cô nói xong liền nắm bàn tay Uy Vũ mà kéo đi… để lại một mình Uy Phong đứng đó không thể nói một lời…
Khi rời khỏi tầm mắt của anh, cô nhanh chóng buông tay mình ra khỏi tayUy Vũ, đôi mắt nhìn về phía hắn ta mà nói:” Anh trai cậu muốn tôi diễn vai cô gái mang tên Minh Minh, tôi mượn cậu diễn cho tròn vai… từ nay cả tôi, cậu và anh ta hãy xem như không quen không biết.”
- Hân… làm ơn nghe tôi giải thích. - Uy Vũ kéo Ngọc Hân lại mà nói.
- Cút đi. - Ngọc Hân hất tay Uy Vũ ra… đôi chân cô bước thẳng về phía trước không một chút chùn chân… vì sao tim cô lại đau nhói, không hề muốn khóc nhưng nước mắt vẫn tuông rơi.
****************************
Cô không muốn đi xe đạp… không muốn nhìn thấy chiếc xe của mình nữa vì sợ nhớ đến những kí ức mới ngày hôm qua. Cô để xe lại trường mà đi bộ trên đoạn đường dài, tâm trạng hiện tại thật sự rất tồi tệ… ông trời thật bất công với cô mà, lại để cô yêu một người như anh.
Trời bắt đầu lất phất mưa… bao nhiêu người vội vã tìm nơi trú mưa chỉ riêng một hình bóng nhỏ nhắn vẫn bước đi trên con đường vắng người… cô cứ thế mà bước đi không quan tâm đến những hạt mưa ngày càng nặng trĩu rơi ướt đẫm toàn thân.
Cô nhìn lên bầu trời xám xịt, nó cũng thật giống tâm trạng hiện tại của cô:” Mưa lớn lên đi… để không ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt trên bờ mi, để xóa trôi đi tất cả kí ức đáng quên… những kí ức mà anh không dành cho tôi… Uy Phong, tôi ghét anh.”
Một chiếc dù màu xám tro che tầm mắt cô đang nhìn lên bầu trời… cô quay sang liền nhìn thấy Uy Vũ đang che mưa cho mình. Cô hơi nhếch cười, cái điệu cười mà cô thường nhìn thấy trên môi hắn ta… cô hất chiếc dù rơi xuống đất… nước mưa thấm ướt toàn thân cậu ta.
- Tôi đã nói cậu cút đi mà, cậu hài lòng rồi chứ… tôi thê thảm như vậy cô đã hài lòng rồi chưa. - Ngọc Hân đẩy vào vai Uy Vũ. - Hai anh em các người, cút đi… đi…. - Cô bật khóc, nhưng nước mưa ướt cả khuôn mặt xóa tan nước mắt.
- Xin lỗi. - Uy Vũ đáp. - Tôi xin lỗi vì đã làm cậu khóc. - Uy Vũ kéo Ngọc Hân mà ôm vào lòng, vì sao nhìn cô đau cô khóc… anh lại cảm thấy đau lòng như vậy.
Ngọc Hân như kiệt sức, không dằng co ra khỏi bờ tay Uy Vũ… cô chỉ còn cảm giác đau lòng cùng cực… tựa vào vai Uy Vũ mà khóc lớn…
Chiếc xe hơi màu đen chợt đi qua hai người… ánh mắt Uy Phong nhìn về hai con người ôm nhau thân thiết trong màn mưa… trái tim anh đau thắt lại nhưng ánh mắt nhìn cô đầy hận ý… cô vì sao lại đối với anh tàn nhẫn như vậy…
Cô từ chối đề nghị đưa cô về nhà của Uy Vũ… cô muốn được yên tĩnh và không muốn suy nghĩ điều gì… Bước trên con đường mưa rơi lất phất, toàn thân cô ướt sũng vì trận mưa lớn vừa rồi… Ngọc Hân vừa bước vào con hẻm vắng, bỗng nghe tiếng xe hơi thắng lại vội vàng… từ trên chiếc xe có ba bốn người đàn ông cao to bước xuống… cô chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn chúng bắt đi… Cô cố gắng vùng người nhưng cuối cùng toàn thân mệt lã, thuốc mê đã thấm vào trong hơi thở… hai mắt nhắm lại trong sự sợ hãi..
Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường màu trắng… nơi này rất xa lạ chưa bao giờ cô đến… nhưng lại nhận ra người ngồi trên chiếc bàn kia là ai, anh ta đang lắc lư ly rượu màu đỏ mà uống cạn từng đợt…
- Anh chính là người bắt tôi? - Ngọc Hân nhếch môi hỏi.
Anh không đáp…
- Tôi về đây, tạm biệt. - Cô leo xuống giường, định bước ra cửa ra về nhưng cửa phòng đã khá chặt.
- Cô nghĩ tôi bỏ tiền sai người mang cô đến đây, lại dễ dàng để cô đi. - Uy Phong nói.
- Anh muốn gì? - Ngọc Hân quay đầu lại nhìn anh mà nói.
- Đòi nợ. - Uy Phong đáp.
- Tôi có nợ anh ư? - Ngọc Hân ngây người đáp.
- Cô có nhớ đã từng nói, nếu tôi cho cô số tiền lần trước cô sẽ cùng tôi dùng thử thứ này. - Uy Phong cầm chiếc comdom đưa về phía Ngọc Hân… - Lần đó là chưa kịp thử, hôm nay tôi muốn cô và tôi thử.
- Vô sĩ. - Ngọc Hân mắng chửi.
- Vô sĩ cũng được, miễn em là của tôi. - Uy Phong uống hết thứ nước màu đỏ trong ly vào cuốn họng, sau đó tiến về phía cô.. - Em đừng hòng đến được với tên đó, Ngọc Hân.
Anh ta nói cũng đúng, cô bán thân cầm lấy số tiền kia… tiền đã nhận nhưng chưa giao thân cho anh ta… anh ta đòi nợ là đúng. Chỉ là cô vừa đau đớn, vừa chua xót… Cô cam chịu trao trả cho anh ta, để rồi cả hai sẽ không còn là gì của nhau.
Cởi bỏ lớp quần áo trên người cô… anh nhìn vào sâu đôi mắt cô liền nói:” Chỉ cần em quay về bên cạnh tôi, tôi sẽ dừng lại…”
- Anh hãy làm những gì anh muốn… và rồi tôi và anh sẽ như những người xa lạ. - Cô quay mặt đi, không nhìn anh mà nói.
Đặt cô dưới thân anh khẽ nhếch môi cười:” Cô cần tiền, tôi lại cần cô… chúng ta trao đổi.”
Cô đưa mắt nhìn anh đầy khinh bỉ mà nói:” Anh nghĩ rằng sau khi làm tôi đau khổ nhục nhã, tôi sẽ yêu anh trong đau đớn… yêu anh trong tủi nhục sao. Có lẽ anh đã đọc quá nhiều loại tiểu thuyết ngôn tình rồi, Uy Phong… tôi có chết cũng không yêu anh.”
Câu nói của cô… khiến Uy Phong như suy sụp….
Nhìn tấm thân trong trắng dưới thân mình, Uy Phong không muốn làm cô đau đớn… Uy Phong sợ nhìn thấy cô đau đớn… Anh lấy tấm chăn che chắn lại toàn thân cô...sau đó khẽ quay mặt đi mà nói:” Em đi đi… và hãy nhớ rằng… tôi thật sự yêu em. Tôi chưa bao giờ xem em là con rối.”
Ngọc Hân có chút xao xuyến trong lòng, nhưng nhớ đến những dòng chữ trong nhật ký của anh… có lẽ anh lại nghĩ cô là cô gái mang tên Minh Minh kia mà không nỡ ra tay ư… Cô mặc lại trang phục trên người, khẽ đưa đôi mắt nhìn anh…
- Chìa khóa trên bàn. - Uy Phong không nhìn cô mà nói.
Cô không đáp, lặng lẽ cuối người lấy chiếc chìa khóa trên bàn mà bước vè phía cánh cửa phòng… cô khẽ dừng lại một chút, hơi quay đầu lại nhìn anh:” Phong, tạm biệt.”
Cô bước ra khỏi cửa phòng, Uy Phong khẽ nhắm mắt lại… cảm giác này rất quen thuộc, giống như trái tim anh bị ai đó cào xé, giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim.
***************
Một tháng sau….
Thời gian trôi qua thật là nhanh, từ ngày bị anh bắt đến khách sạn cô không còn nhìn thấy anh nữa… Họ đã chia tay cũng được một tháng rồi, cô đếm từng ngày từng ngày dài trôi qua… trước kia không có anh cô vẫn sống thật tốt, nhưng hiện tại nó thật quá khó khăn. Cô từng đến biệt thự nhà họ Uy để thăm Ngọc Diệp rất nhiều lần, nhưng đều không nhìn thấy anh… thật ra cô rất nhớ anh, chỉ muốn nhìn anh một chút để thỏa lòng mong nhớ… Anh như tan biến trong vô hình, không ai biết anh ở đâu kể cả Vân Du.
- Teng. - Vân Du từ phía sau nhảy vào vai cô, sau đó đưa cho cô một tấm thiệp mời.
- Đây là gì?
- Cậu thật quá đáng, chúng ta là bạn thân mà lại không biết sinh nhật mình. - Vân Du lườm yêu. - Ngày mai là sinh nhật mình, cậu nhất định phải đến nhé.
Cô mở tấm thiệp nhỏ xinh kia ra, nơi diễn ra bữa tiệc là tại biệt thự nhà họ Uy… cô có chút e dè.
- Cậu đừng ngại… chỉ có cậu, mình, Thanh Duy và hai anh họ của mình thôi. - Vân Du nói.
Hai anh họ, có nghĩa là có sự có mặt của Uy Phong ư…
- Mình phải đi làm thêm rồi, có lẽ không đến được… mình xin lỗi nhé. - Ngọc Hân ái ngại nói.
- Không được, cậu nhất định phải đến. - Vân Du nài nỉ. - Mình sẽ đến nơi cậu làm thêm xin giúp nhé, cậu không đến mình sẽ rất buồn đó.
vì không muốn sinh nhật của cô bạn thân duy nhất này phải buồn, cô khẽ gật đầu đồng ý… thật ra trong lòng có chút ái ngại, cô sẽ gặp lại Uy Phong ư… cô phải xữ sự như thế nào cho tự nhiên đây, cô thật sự không muốn gặp lại con người đó nữa… Ngọc Hân ngồi thẫn thờ trong lớp, từ khi tin đồn bọn họ chia tay lan ra cả trường thì không còn ai phá rối cô nữa, bọn họ chỉ nhìn cô rồi cười khẩy giống như cô là một trò chơi của anh, anh chơi chán rồi cũng đá đi… Nhưng thật ra, cô đúng chỉ là vật thế thân trong lòng anh, một vật thế thân đáng thương.
Bên cạnh cô đã nhìn thấy balo của Uy Vũ vẫn quăng lên bàn nhưng người không nhìn thấy nữa… cũng không có gì là lạ bởi cậu ta là một kẻ khác người như vậy. Ngọc Hân đưa tay lấy quyển sách trong ngăn bàn mình liền nhìn thấy quyển sổ quen thuộc… chính là quyển nhật kí của Uy Phong trước kia cô đã đọc. Có lẽ Uy Vũ đã đạt nó bên trong ngăn bàn cô, bọn họ lại muốn dựng lên chuyện gì để biến cô thành con rối trong mắt họ nữa đây…
Cô không muốn đọc nữa, càng không muốn mắc lừa… cô đặt quyển sổ kia vào bên trong ngăn bàn của Uy Vũ… sau đó quay mặt ra phía cửa sổ với ánh mắt đượm buồn.
- Hôm nay Uy Phong đến trường đó, đã rất lâu rồi không thấy anh ấy. - Một nữ sinh trong lớp reo lên.
Sau đó cả đám con gái trong lớp 12B nhanh chóng chạy ra cửa về hướng lớp 12A.
Cô thật sự cũng muốn nhìn anh một chút… chỉ là một chút mà thôi, nhưng lại sợ bản thân mình không kiềm chế mà tự mình dính vào cái bẫy của anh. Suy nghĩ đến mệt mõi, Ngọc Hân gục đầu xuống bàn không muốn nghe tiếng ồn ào bên ngoài nữa.
- Anh trai tôi, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng đến trường. - Uy Vũ ngồi xuống bên cạnh Ngọc Hân tự khi nào, khi nghe thấy giọng hắn ta cô mới biết sự xuất hiện của hắn.
Cô vẫn vờ như không nghe…
- Sau sinh nhật của Du, anh ấy sẽ đi du học. - Uy Vũ nói tiếp.
Trong lòng cô có chút rối bời… cô và anh sẽ xa nhau, rất xa nhau ư. Chỉ ở gần bên cạnh mà cô còn không thể nhìn thấy anh.
- Cũng tốt. - Ngọc Hân khẽ đáp. - Anh ta nên học khoa diễn xuất.
- Cô chưa đọc hết những trang còn lại của quyển nhật kí kia ư? - Uy Vũ nói.
- Tôi không quan tâm. - Ngọc Hân ngẩng mặt lên. - Còn cậu, có lẽ cũng thích tôi vì tôi giống cô gái mà hai anh em cậu giành giật nhau nhỉ. - Cười khinh bỉ.
- Minh Minh là một cô gái vô cùng đáng yêu, một cô gái rất hiền và biết nghe lời… Cô và cô ấy không giống nhau như tôi từng lầm tưởng,... cô quá thua kém Minh Minh.
- Tôi thua kém cô gái đó, thua kém cái cách câu dẫn đàn ông của cô ta thôi… quen anh sau đó quen em, tất nhiên là tôi không mặt dày như cô ta. - Ngọc Hân tức giận, thật ra cô cũng không có ác cảm gì với cô gái tên Minh Minh xa lạ kia, chỉ là bị Uy Vũ hạ thấp mình mà so sánh… trong lúc tức giận mà nói ra.
Sự tức giận của Uy Vũ dâng lên cùng cực, cô ta nghĩ mình là ai mà dám xúc phạm cô gái thuần khiết Minh Minh…
- Cô... câm miệng lại cho tôi. - Uy Vũ bóp mạnh cổ tay của Ngọc Hân, sức mạnh như muốn bóp nát nó khiến Ngọc Hân nhăn mặt. - Cô còn dám xúc phạm cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như hôm nay. - Nói xong Uy Vũ hất tay Ngọc Hân khá mạnh… khiến cô té ngã đập đầu vào cạnh bàn…
Uy Vũ lạnh lùng bước ra khỏi lớp học vì anh không biết mình sẽ làm gì Ngọc Hân nếu như cô ấy động đến Minh Minh…
Máu trên đầu túa ra, cả lớp chỉ nhỉn Ngọc Hân không ai giúp đỡ cô… cũng đúng thôi, họ từng ghét cô như vậy… Cô tự mình lấy chiếc khăn tay chạm vào vết thương trên đầu, từ từ bước ra khỏi lớp đến phòng y tế… suy đi nghĩ lại xem ra người sai chính là cô, đã xúc phạm đến người đã khuất xem như là cô phải tự lãnh hậu quả của mình làm nên mà thôi.
Uy Phong nhìn về đám đông đang đứng bên ngoài… thấy bóng dáng quen thuộc đang chen qua đám đông người không hề đưa mắt nhìn vào lớp 12A. Trên đầu cô dường như có vệt máu, tay thì đang dùng khăn che lại vết thương trên đầu… anh muốn đi về phía cô để xem cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng đôi chân chùng lại… hiện tại cả hai không còn mối quan hệ nào.
- Vết thương không nặng lắm. - Cô y tá trong trường nói.- Tuy nhiên nhớ bôi thuốc không lại để lại sẹo, còn nữa… có thật là bị ngã không?
- Dạ, em bất cẩn bị ngã thôi ạ. - Ngọc Hân cười cười nói.
- Em nghĩ ngơi một chút đi, để máu đông lại thì hãy về lớp. - Cô y tá chỉ về chiếc giường mà nói. - Cô phải ra ngoải một chút… khi nào máu đông lại em cứ tự động về nhé.
- Dạ. - Ngọc Hân gật đầu.
Cô nằm lên chiếc giường trong phòng y tế… nhớ lại khi nãy đi ngang qua lớp 12A… cô cố tình khẽ đưa mắt nhìn vào bên trong, ngay cái vị trí của anh… Anh vẫn vậy không một chút thay đổi, vẫn là một kẻ kiêu ngạo mặc cho bao nhiêu cô gái vẫy gọi đều dững dưng quay mặt ra ngoài...Liệu cô gái mang tên Minh Minh kia đã làm thế nào để đi vào trái tim anh và khiến anh không thể quên cô ấy…
Bên ngoài, Uy Phong khẽ nhìn vào bên trong phòng y tế… cô gái ấy đang nằm đó không hề hay biết có một ánh mắt đầy nét u buồn đang nhìn cô.
Đôi chân cô lùi về sau một bước, cô quay đầu bước đi thì đôi mi cũng rơi ra một giọt nước mắt liền bị gió thổi bay đi… phía sau cô là Uy Vũ đang đứng ở cửa ra vào sân thượng hướng mắt về họ. Anh xem cô giống như người thay thế, cô cũng phải diễn cho giống một chút… chính là anh muốn như vậy, phải không?
Cô đi về phía Uy Vũ… đứng trước Uy Vũ mà nói:” Uy Vũ, tôi thích cậu.”
Uy Vũ chưa kịp đáp lời vì quá kinh ngạc vì hành động này của Ngọc Hân, cô nhín đôi chân mình lên, kéo chiếc cavat của Uy Vũ để anh cuối đầu xuống đặt lên môi Uy Vũ một nụ hôn vô cùng nhẹ, một nụ hôn mà cô chỉ muốn diễn cho trọn vai.
Uy Phong như lặng người nhìn hành động của cô, có phải cô muốn trả thù những gì anh đã đối với cô trước kia ư… Cho anh cảm giác những ngày hạnh phúc, rồi hất đi như chưa từng có gì xảy ra. Vì sao lại là Uy Vũ, vì sao cô lại đối với anh như vậy.
Đôi môi cô rời khỏi môi Uy Vũ một cách khô khốc, không có một chút cảm xúc nào từ gương mặt cô… Đôi mắt u uất không chút nét cười, sắc lạnh như dao… cô quay sang nhìn Uy Phong đang bất động nhìn họ:” Phong, người tôi yêu là em trai anh, Uy Vũ.”
Cô nói xong liền nắm bàn tay Uy Vũ mà kéo đi… để lại một mình Uy Phong đứng đó không thể nói một lời…
Khi rời khỏi tầm mắt của anh, cô nhanh chóng buông tay mình ra khỏi tayUy Vũ, đôi mắt nhìn về phía hắn ta mà nói:” Anh trai cậu muốn tôi diễn vai cô gái mang tên Minh Minh, tôi mượn cậu diễn cho tròn vai… từ nay cả tôi, cậu và anh ta hãy xem như không quen không biết.”
- Hân… làm ơn nghe tôi giải thích. - Uy Vũ kéo Ngọc Hân lại mà nói.
- Cút đi. - Ngọc Hân hất tay Uy Vũ ra… đôi chân cô bước thẳng về phía trước không một chút chùn chân… vì sao tim cô lại đau nhói, không hề muốn khóc nhưng nước mắt vẫn tuông rơi.
****************************
Cô không muốn đi xe đạp… không muốn nhìn thấy chiếc xe của mình nữa vì sợ nhớ đến những kí ức mới ngày hôm qua. Cô để xe lại trường mà đi bộ trên đoạn đường dài, tâm trạng hiện tại thật sự rất tồi tệ… ông trời thật bất công với cô mà, lại để cô yêu một người như anh.
Trời bắt đầu lất phất mưa… bao nhiêu người vội vã tìm nơi trú mưa chỉ riêng một hình bóng nhỏ nhắn vẫn bước đi trên con đường vắng người… cô cứ thế mà bước đi không quan tâm đến những hạt mưa ngày càng nặng trĩu rơi ướt đẫm toàn thân.
Cô nhìn lên bầu trời xám xịt, nó cũng thật giống tâm trạng hiện tại của cô:” Mưa lớn lên đi… để không ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt trên bờ mi, để xóa trôi đi tất cả kí ức đáng quên… những kí ức mà anh không dành cho tôi… Uy Phong, tôi ghét anh.”
Một chiếc dù màu xám tro che tầm mắt cô đang nhìn lên bầu trời… cô quay sang liền nhìn thấy Uy Vũ đang che mưa cho mình. Cô hơi nhếch cười, cái điệu cười mà cô thường nhìn thấy trên môi hắn ta… cô hất chiếc dù rơi xuống đất… nước mưa thấm ướt toàn thân cậu ta.
- Tôi đã nói cậu cút đi mà, cậu hài lòng rồi chứ… tôi thê thảm như vậy cô đã hài lòng rồi chưa. - Ngọc Hân đẩy vào vai Uy Vũ. - Hai anh em các người, cút đi… đi…. - Cô bật khóc, nhưng nước mưa ướt cả khuôn mặt xóa tan nước mắt.
- Xin lỗi. - Uy Vũ đáp. - Tôi xin lỗi vì đã làm cậu khóc. - Uy Vũ kéo Ngọc Hân mà ôm vào lòng, vì sao nhìn cô đau cô khóc… anh lại cảm thấy đau lòng như vậy.
Ngọc Hân như kiệt sức, không dằng co ra khỏi bờ tay Uy Vũ… cô chỉ còn cảm giác đau lòng cùng cực… tựa vào vai Uy Vũ mà khóc lớn…
Chiếc xe hơi màu đen chợt đi qua hai người… ánh mắt Uy Phong nhìn về hai con người ôm nhau thân thiết trong màn mưa… trái tim anh đau thắt lại nhưng ánh mắt nhìn cô đầy hận ý… cô vì sao lại đối với anh tàn nhẫn như vậy…
Cô từ chối đề nghị đưa cô về nhà của Uy Vũ… cô muốn được yên tĩnh và không muốn suy nghĩ điều gì… Bước trên con đường mưa rơi lất phất, toàn thân cô ướt sũng vì trận mưa lớn vừa rồi… Ngọc Hân vừa bước vào con hẻm vắng, bỗng nghe tiếng xe hơi thắng lại vội vàng… từ trên chiếc xe có ba bốn người đàn ông cao to bước xuống… cô chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn chúng bắt đi… Cô cố gắng vùng người nhưng cuối cùng toàn thân mệt lã, thuốc mê đã thấm vào trong hơi thở… hai mắt nhắm lại trong sự sợ hãi..
Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường màu trắng… nơi này rất xa lạ chưa bao giờ cô đến… nhưng lại nhận ra người ngồi trên chiếc bàn kia là ai, anh ta đang lắc lư ly rượu màu đỏ mà uống cạn từng đợt…
- Anh chính là người bắt tôi? - Ngọc Hân nhếch môi hỏi.
Anh không đáp…
- Tôi về đây, tạm biệt. - Cô leo xuống giường, định bước ra cửa ra về nhưng cửa phòng đã khá chặt.
- Cô nghĩ tôi bỏ tiền sai người mang cô đến đây, lại dễ dàng để cô đi. - Uy Phong nói.
- Anh muốn gì? - Ngọc Hân quay đầu lại nhìn anh mà nói.
- Đòi nợ. - Uy Phong đáp.
- Tôi có nợ anh ư? - Ngọc Hân ngây người đáp.
- Cô có nhớ đã từng nói, nếu tôi cho cô số tiền lần trước cô sẽ cùng tôi dùng thử thứ này. - Uy Phong cầm chiếc comdom đưa về phía Ngọc Hân… - Lần đó là chưa kịp thử, hôm nay tôi muốn cô và tôi thử.
- Vô sĩ. - Ngọc Hân mắng chửi.
- Vô sĩ cũng được, miễn em là của tôi. - Uy Phong uống hết thứ nước màu đỏ trong ly vào cuốn họng, sau đó tiến về phía cô.. - Em đừng hòng đến được với tên đó, Ngọc Hân.
Anh ta nói cũng đúng, cô bán thân cầm lấy số tiền kia… tiền đã nhận nhưng chưa giao thân cho anh ta… anh ta đòi nợ là đúng. Chỉ là cô vừa đau đớn, vừa chua xót… Cô cam chịu trao trả cho anh ta, để rồi cả hai sẽ không còn là gì của nhau.
Cởi bỏ lớp quần áo trên người cô… anh nhìn vào sâu đôi mắt cô liền nói:” Chỉ cần em quay về bên cạnh tôi, tôi sẽ dừng lại…”
- Anh hãy làm những gì anh muốn… và rồi tôi và anh sẽ như những người xa lạ. - Cô quay mặt đi, không nhìn anh mà nói.
Đặt cô dưới thân anh khẽ nhếch môi cười:” Cô cần tiền, tôi lại cần cô… chúng ta trao đổi.”
Cô đưa mắt nhìn anh đầy khinh bỉ mà nói:” Anh nghĩ rằng sau khi làm tôi đau khổ nhục nhã, tôi sẽ yêu anh trong đau đớn… yêu anh trong tủi nhục sao. Có lẽ anh đã đọc quá nhiều loại tiểu thuyết ngôn tình rồi, Uy Phong… tôi có chết cũng không yêu anh.”
Câu nói của cô… khiến Uy Phong như suy sụp….
Nhìn tấm thân trong trắng dưới thân mình, Uy Phong không muốn làm cô đau đớn… Uy Phong sợ nhìn thấy cô đau đớn… Anh lấy tấm chăn che chắn lại toàn thân cô...sau đó khẽ quay mặt đi mà nói:” Em đi đi… và hãy nhớ rằng… tôi thật sự yêu em. Tôi chưa bao giờ xem em là con rối.”
Ngọc Hân có chút xao xuyến trong lòng, nhưng nhớ đến những dòng chữ trong nhật ký của anh… có lẽ anh lại nghĩ cô là cô gái mang tên Minh Minh kia mà không nỡ ra tay ư… Cô mặc lại trang phục trên người, khẽ đưa đôi mắt nhìn anh…
- Chìa khóa trên bàn. - Uy Phong không nhìn cô mà nói.
Cô không đáp, lặng lẽ cuối người lấy chiếc chìa khóa trên bàn mà bước vè phía cánh cửa phòng… cô khẽ dừng lại một chút, hơi quay đầu lại nhìn anh:” Phong, tạm biệt.”
Cô bước ra khỏi cửa phòng, Uy Phong khẽ nhắm mắt lại… cảm giác này rất quen thuộc, giống như trái tim anh bị ai đó cào xé, giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim.
***************
Một tháng sau….
Thời gian trôi qua thật là nhanh, từ ngày bị anh bắt đến khách sạn cô không còn nhìn thấy anh nữa… Họ đã chia tay cũng được một tháng rồi, cô đếm từng ngày từng ngày dài trôi qua… trước kia không có anh cô vẫn sống thật tốt, nhưng hiện tại nó thật quá khó khăn. Cô từng đến biệt thự nhà họ Uy để thăm Ngọc Diệp rất nhiều lần, nhưng đều không nhìn thấy anh… thật ra cô rất nhớ anh, chỉ muốn nhìn anh một chút để thỏa lòng mong nhớ… Anh như tan biến trong vô hình, không ai biết anh ở đâu kể cả Vân Du.
- Teng. - Vân Du từ phía sau nhảy vào vai cô, sau đó đưa cho cô một tấm thiệp mời.
- Đây là gì?
- Cậu thật quá đáng, chúng ta là bạn thân mà lại không biết sinh nhật mình. - Vân Du lườm yêu. - Ngày mai là sinh nhật mình, cậu nhất định phải đến nhé.
Cô mở tấm thiệp nhỏ xinh kia ra, nơi diễn ra bữa tiệc là tại biệt thự nhà họ Uy… cô có chút e dè.
- Cậu đừng ngại… chỉ có cậu, mình, Thanh Duy và hai anh họ của mình thôi. - Vân Du nói.
Hai anh họ, có nghĩa là có sự có mặt của Uy Phong ư…
- Mình phải đi làm thêm rồi, có lẽ không đến được… mình xin lỗi nhé. - Ngọc Hân ái ngại nói.
- Không được, cậu nhất định phải đến. - Vân Du nài nỉ. - Mình sẽ đến nơi cậu làm thêm xin giúp nhé, cậu không đến mình sẽ rất buồn đó.
vì không muốn sinh nhật của cô bạn thân duy nhất này phải buồn, cô khẽ gật đầu đồng ý… thật ra trong lòng có chút ái ngại, cô sẽ gặp lại Uy Phong ư… cô phải xữ sự như thế nào cho tự nhiên đây, cô thật sự không muốn gặp lại con người đó nữa… Ngọc Hân ngồi thẫn thờ trong lớp, từ khi tin đồn bọn họ chia tay lan ra cả trường thì không còn ai phá rối cô nữa, bọn họ chỉ nhìn cô rồi cười khẩy giống như cô là một trò chơi của anh, anh chơi chán rồi cũng đá đi… Nhưng thật ra, cô đúng chỉ là vật thế thân trong lòng anh, một vật thế thân đáng thương.
Bên cạnh cô đã nhìn thấy balo của Uy Vũ vẫn quăng lên bàn nhưng người không nhìn thấy nữa… cũng không có gì là lạ bởi cậu ta là một kẻ khác người như vậy. Ngọc Hân đưa tay lấy quyển sách trong ngăn bàn mình liền nhìn thấy quyển sổ quen thuộc… chính là quyển nhật kí của Uy Phong trước kia cô đã đọc. Có lẽ Uy Vũ đã đạt nó bên trong ngăn bàn cô, bọn họ lại muốn dựng lên chuyện gì để biến cô thành con rối trong mắt họ nữa đây…
Cô không muốn đọc nữa, càng không muốn mắc lừa… cô đặt quyển sổ kia vào bên trong ngăn bàn của Uy Vũ… sau đó quay mặt ra phía cửa sổ với ánh mắt đượm buồn.
- Hôm nay Uy Phong đến trường đó, đã rất lâu rồi không thấy anh ấy. - Một nữ sinh trong lớp reo lên.
Sau đó cả đám con gái trong lớp 12B nhanh chóng chạy ra cửa về hướng lớp 12A.
Cô thật sự cũng muốn nhìn anh một chút… chỉ là một chút mà thôi, nhưng lại sợ bản thân mình không kiềm chế mà tự mình dính vào cái bẫy của anh. Suy nghĩ đến mệt mõi, Ngọc Hân gục đầu xuống bàn không muốn nghe tiếng ồn ào bên ngoài nữa.
- Anh trai tôi, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng đến trường. - Uy Vũ ngồi xuống bên cạnh Ngọc Hân tự khi nào, khi nghe thấy giọng hắn ta cô mới biết sự xuất hiện của hắn.
Cô vẫn vờ như không nghe…
- Sau sinh nhật của Du, anh ấy sẽ đi du học. - Uy Vũ nói tiếp.
Trong lòng cô có chút rối bời… cô và anh sẽ xa nhau, rất xa nhau ư. Chỉ ở gần bên cạnh mà cô còn không thể nhìn thấy anh.
- Cũng tốt. - Ngọc Hân khẽ đáp. - Anh ta nên học khoa diễn xuất.
- Cô chưa đọc hết những trang còn lại của quyển nhật kí kia ư? - Uy Vũ nói.
- Tôi không quan tâm. - Ngọc Hân ngẩng mặt lên. - Còn cậu, có lẽ cũng thích tôi vì tôi giống cô gái mà hai anh em cậu giành giật nhau nhỉ. - Cười khinh bỉ.
- Minh Minh là một cô gái vô cùng đáng yêu, một cô gái rất hiền và biết nghe lời… Cô và cô ấy không giống nhau như tôi từng lầm tưởng,... cô quá thua kém Minh Minh.
- Tôi thua kém cô gái đó, thua kém cái cách câu dẫn đàn ông của cô ta thôi… quen anh sau đó quen em, tất nhiên là tôi không mặt dày như cô ta. - Ngọc Hân tức giận, thật ra cô cũng không có ác cảm gì với cô gái tên Minh Minh xa lạ kia, chỉ là bị Uy Vũ hạ thấp mình mà so sánh… trong lúc tức giận mà nói ra.
Sự tức giận của Uy Vũ dâng lên cùng cực, cô ta nghĩ mình là ai mà dám xúc phạm cô gái thuần khiết Minh Minh…
- Cô... câm miệng lại cho tôi. - Uy Vũ bóp mạnh cổ tay của Ngọc Hân, sức mạnh như muốn bóp nát nó khiến Ngọc Hân nhăn mặt. - Cô còn dám xúc phạm cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như hôm nay. - Nói xong Uy Vũ hất tay Ngọc Hân khá mạnh… khiến cô té ngã đập đầu vào cạnh bàn…
Uy Vũ lạnh lùng bước ra khỏi lớp học vì anh không biết mình sẽ làm gì Ngọc Hân nếu như cô ấy động đến Minh Minh…
Máu trên đầu túa ra, cả lớp chỉ nhỉn Ngọc Hân không ai giúp đỡ cô… cũng đúng thôi, họ từng ghét cô như vậy… Cô tự mình lấy chiếc khăn tay chạm vào vết thương trên đầu, từ từ bước ra khỏi lớp đến phòng y tế… suy đi nghĩ lại xem ra người sai chính là cô, đã xúc phạm đến người đã khuất xem như là cô phải tự lãnh hậu quả của mình làm nên mà thôi.
Uy Phong nhìn về đám đông đang đứng bên ngoài… thấy bóng dáng quen thuộc đang chen qua đám đông người không hề đưa mắt nhìn vào lớp 12A. Trên đầu cô dường như có vệt máu, tay thì đang dùng khăn che lại vết thương trên đầu… anh muốn đi về phía cô để xem cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng đôi chân chùng lại… hiện tại cả hai không còn mối quan hệ nào.
- Vết thương không nặng lắm. - Cô y tá trong trường nói.- Tuy nhiên nhớ bôi thuốc không lại để lại sẹo, còn nữa… có thật là bị ngã không?
- Dạ, em bất cẩn bị ngã thôi ạ. - Ngọc Hân cười cười nói.
- Em nghĩ ngơi một chút đi, để máu đông lại thì hãy về lớp. - Cô y tá chỉ về chiếc giường mà nói. - Cô phải ra ngoải một chút… khi nào máu đông lại em cứ tự động về nhé.
- Dạ. - Ngọc Hân gật đầu.
Cô nằm lên chiếc giường trong phòng y tế… nhớ lại khi nãy đi ngang qua lớp 12A… cô cố tình khẽ đưa mắt nhìn vào bên trong, ngay cái vị trí của anh… Anh vẫn vậy không một chút thay đổi, vẫn là một kẻ kiêu ngạo mặc cho bao nhiêu cô gái vẫy gọi đều dững dưng quay mặt ra ngoài...Liệu cô gái mang tên Minh Minh kia đã làm thế nào để đi vào trái tim anh và khiến anh không thể quên cô ấy…
Bên ngoài, Uy Phong khẽ nhìn vào bên trong phòng y tế… cô gái ấy đang nằm đó không hề hay biết có một ánh mắt đầy nét u buồn đang nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.