Quyển 6 - Chương 18: Gặp lại Phùng Quả.
Canh Tân
27/03/2013
Tam Thủy Nguyên không hề an toàn.
Thạch Đa Sơn trấn bị tập kích, người Cao Ly nhất định sẽ truy sát quanh đây, Trịnh Ngôn Khánh nhất định phải rời khỏi, hiện tại sau khi tập kích thu hoạch tương đối nhiều, thậm chí còn lấy được một bản đồ phòng vệ, có bản đồ này, Trịnh Ngôn Khánh có thể nắm được hướng đi của người Cao Ly.
Hổ vệ môn lúc này có vẻ mỏi mệt.
Tuy nhiên tinh thần của bọn họ hiện tại rất phấn khởi.
Điều này cũng khó trách, liên tục công thành thắng lợi, hỏa thiêu Nguyên Sơn, lại tập kích Thạch Đa Sơn trấn, khiến cho hổ vệ môn càng ngày càng hưng phấn.
Lúc trước bọn họ lâm vào tuyệt địa, tuy rằng ý chí chiến đấu nổi lên nhưng vẫn có một phần sợ hãi, nhưng sau hai thắng lợi lại khiến cho hổ vệ môn càng thêm tin tưởng.
Trịnh Vân Kỵ Úy nói không sai, người Cao Ly chỉ là một đám hổ giấy quỷ kế mà thôi.
Bọn hắn đối với Trịnh Ngôn Khánh rất tin tưởng, Trịnh Ngôn Khánh hạ lệnh nghỉ ngơi hồi phục, nguyên một đám hổ vệ không nói nhiều lời, tựa mình lên vách đá mà nhắm lắt lại.
Trịnh Ngôn Khánh kéo hai người Tạ Khoa và Trịnh Hoành Nghị tới xem xét bản đồ.
- Chỉ đánh Thạch Đa Sơn trấn chưa chắc có thể làm loạn người Cao Ly.
Tạ Khoa nhìn bản đồ phòng vệ xong khẽ nói:
- Chúng ta nhất định phải đả kích thêm bọn họ, như vậy mới có thể hấp dẫn Ất Chi Văn Đức mắc câu.
- Còn nữa lần này tuy thắng lợi nhưng chúng ta cũng mất sáu hổ vệ.
Sắc mặt Trịnh Ngôn Khánh trở nên ngưng trọng.
Tạ Khoa nói không sai, bây giờ bọn họ không có nguồn lính bổ sung.
Đánh lén Thạch Đa Sơn trấn, mặc dù là cho Ất Chi Văn Đức đau đớn nhưng hành động kế tiếp của người Cao Ly cũng sẽ không nhẹ nhàng.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ tới những điều này liền trở nên đau đầu.
Trong nhất thời từ ngoài rừng truyền tới từng tiếng nổ.
Trịnh Ngôn Khánh cả kinh, vội vàng nghiêm nghị quát hỏi:
- Chuyện gì vậy? Tại sao lại bắn tên?
Thẩm Quang phóng người lên, lao ra ngoài rừng, chỉ thấy một đám hổ vệ cũng ngồi dậy lộ vẻ cảnh giác.
Đám hổ vệ lúc đầu thấp thỏm lo âu, bây giờ chỉ cần ra lệnh là bọn họ sẽ sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này bọn họ vô cùng tín nhiệm với Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy hai tay mở ra, tám mươi hổ vệ hiểu ý của hắn buông trường thương xuống cầm cung cầm đao, chui vào trong chỗ tối, Trịnh Hoài An cũng bịt miệng ngựa lại, miễn cho việc phát ra tiếng động.
Chuyện này tuy nói thì chậm nhưng trong chớp mắt đã hoàn thành.
Ở trong rừng lập tức trở nên yên tĩnh, Trịnh Ngôn Khánh cầm cung tên, cùng với Tạ Khoa nấp ở đằng sau hai cây đại thụ, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng thì mai phục ở hai bên đường nhỏ, nhìn thấy bóng người chớp động, Thẩm Quang thả người xuống, đi tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh.
- Đậu lữ soái phát hiện có một đạo nhân mã tiến tới đây.
- Có bao nhiêu người?
Đậu lữ soái nói quan sát động tĩnh thì đối phương có khoảng hơn mười người.
Hơn mười người?
Xem ra không nhiều lắm.
Có lẽ là trinh sát tiều đội của Cao Ly?
- Nói với Đậu Hiếu, nói hắn không được tự tiện ra tay.
Thẩm Quang không nói nhiều lời, trong tay đã hiện ra một sợi dây thừng.
Hắn lập tức khai mở quấn trên chạc cây, thân thể sau đó linh xảo giống như chim én, trong chốc lát đã biến mất trong rừng.
Nhục Phi Tiên có tam tuyệt: Đao pháp tinh xảo, chém giết tinh thông, kỵ thuật cao minh, thân nhẹ như chim yến, vô ảnh vô tung.
Tuy nhiên hắn ít khi hiển lộ bản sự thứ ba của mình.
- Ngôn Khánh, thủ hạ này của ngươi thật là lợi hại.
Ngôn Khánh cười cười bàn tay đưa lên miệng ý bảo đừng lên tiếng.
Tạ Khoa liền ngậm miệng lại, theo khe hở nhìn ra bên ngoài.
Trong ánh trăng, từ trên một con đường mòn, chỉ nghe gió núi gào thét, sơn ca kêu hót.
Trên con đường xuất hiện hơn mười người, nguyên một đám quàn áo tả tơi, nhìn vô cùng chật vật.
Ba người cưỡi ngựa còn lại đều đi bộ, tạo kỵ gầy trơ cả xương, người đi bộ thì bước chân chậm chạp. Người đi đầu tới chỗ này đột nhiên giơ đao lên, ý bảo quân tốt đứng lại.
Xem ra bọn chúng là người của tùy quân.
Nhưng nhìn cách ăn mặc thì cho thấy là đội ngũ dưới trướng của Lai Hộ Nhi.
Trịnh Ngôn Khánh đang nghi hoặc chợt nghe thấy tiếng của người cầm đầu thốt lên:
- Xin hỏi trong rừng là vị tướng quân nào?
Thanh âm hơi khàn khàn mệt mỏi, nhưng nghe có chút quen thuộc.
Trịnh Ngôn Khánh khoát tay, ý bảo hổ vệ không được tự tiện hành động, sau đó lẳng lặng quan sát đối phương... Tuy nhiên bọn họ ở phía xa xa không quan sát được tướng mạo nên Trịnh Ngôn Khánh cũng do dự, có nên lao ra tương kiến hay không.
Người mới tới nói Hán ngữ, thấy bên trong không trả lời lại tiếp tục:
- Xin hỏi trong rừng là điộ ngũ nơi nào?
Trịnh Ngôn Khánh chưa đáp lại thì Trịnh Hoành Nghị bên cạnh đã hạ giọng nói:
- Ngôn Khánh, thanh âm của người kia hơi quen tai.
- Ta đi ra ngoài gặp bọn họ, các ngươi ở đây không được hành động thiếu suy nghĩ.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong đi ra từ trong bóng tối, đứng ở bên trong mà nói:
- Các ngươi từ nơi nào tới, mau báo tính danh.
Người vừa tới nghe thấy thanh âm của Trịnh Ngôn Khánh thì kinh ngạc, lại mang theo vẻ hưng phấn mà run giọng nói:
- Ngươi là.... Trịnh công tử sao?
Trịnh Ngôn Khánh càng hoảng sợ, vô ý thức lui về phía sau, rút ra ngân tiên.
- Các ngươi là người phương nào, mau báo danh.
- Ta ta... ta chính là Phùng Quả, Lĩnh Nam Phùng Quả. Tất cả đều thu hồi binh khí, là Trịnh công tử.
Người mới tới kinh hỉ vô cùng, thanh âm trầm xuống, cùng với Tùy quân sau lưng bỏ binh khí xuống.
Phùng Quả?
Trịnh Ngôn Khánh trong thoáng chốc không nhớ được lai lịch của đối phương.
Tuy nhiên Trịnh Hoành Nghị lại ghé vào tai của hắn mà nói nhỏ:
- Chính là tiểu tùy tùng của Lĩnh Nam Phùng thị, Phùng Trí Đại.
Trịnh Ngôn Khánh rất kinh ngạc từ trong rừng đi tới.
Từ trong ánh trăng hắn đã nhìn thấy Phùng Quả mặt đầy dơ bẩn, chiến bào loang lổ.
Nếu không phải nhờ vào hoàng phiêu mã ở bên cạnh hắn, Trịnh Ngôn Khánh còn không nhận ra hắn là ai.
- Phùng Quả, ngươi không phải cùng với Mộc Nghị đô úy mấy tháng trước đã đi về phía bắc sao? Tại sao còn ở nơi này, lại trở nên như vậy?
Phùng Quả cũng nhận ra Trịnh Ngôn Khánh, hưng phấn lao tới.
Nhưng đến gần Trịnh Ngôn Khánh, hắn lại dừng chân.
- Trịnh công tử, đúng là mọi người.
- Khoan đã, khoan đã các ngươi tại sao lại ở đây?
Phùng Quả xuất hiện quá mức đột nhiên khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không chuẩn bị tư tưởng, hắn lùi về phía sau một bước cảnh giác nhìn Phùng Quả.
Cũng khó trách, hắn không đi theo Mạch Tử Trọng và Phùng Trí Đại lại mang theo một đám tùy binh xuất hiện ở Tam Thủy Nguyên, bộ dạng lại cổ quái.
Thạch Đa Sơn trấn bị tập kích, người Cao Ly nhất định sẽ truy sát quanh đây, Trịnh Ngôn Khánh nhất định phải rời khỏi, hiện tại sau khi tập kích thu hoạch tương đối nhiều, thậm chí còn lấy được một bản đồ phòng vệ, có bản đồ này, Trịnh Ngôn Khánh có thể nắm được hướng đi của người Cao Ly.
Hổ vệ môn lúc này có vẻ mỏi mệt.
Tuy nhiên tinh thần của bọn họ hiện tại rất phấn khởi.
Điều này cũng khó trách, liên tục công thành thắng lợi, hỏa thiêu Nguyên Sơn, lại tập kích Thạch Đa Sơn trấn, khiến cho hổ vệ môn càng ngày càng hưng phấn.
Lúc trước bọn họ lâm vào tuyệt địa, tuy rằng ý chí chiến đấu nổi lên nhưng vẫn có một phần sợ hãi, nhưng sau hai thắng lợi lại khiến cho hổ vệ môn càng thêm tin tưởng.
Trịnh Vân Kỵ Úy nói không sai, người Cao Ly chỉ là một đám hổ giấy quỷ kế mà thôi.
Bọn hắn đối với Trịnh Ngôn Khánh rất tin tưởng, Trịnh Ngôn Khánh hạ lệnh nghỉ ngơi hồi phục, nguyên một đám hổ vệ không nói nhiều lời, tựa mình lên vách đá mà nhắm lắt lại.
Trịnh Ngôn Khánh kéo hai người Tạ Khoa và Trịnh Hoành Nghị tới xem xét bản đồ.
- Chỉ đánh Thạch Đa Sơn trấn chưa chắc có thể làm loạn người Cao Ly.
Tạ Khoa nhìn bản đồ phòng vệ xong khẽ nói:
- Chúng ta nhất định phải đả kích thêm bọn họ, như vậy mới có thể hấp dẫn Ất Chi Văn Đức mắc câu.
- Còn nữa lần này tuy thắng lợi nhưng chúng ta cũng mất sáu hổ vệ.
Sắc mặt Trịnh Ngôn Khánh trở nên ngưng trọng.
Tạ Khoa nói không sai, bây giờ bọn họ không có nguồn lính bổ sung.
Đánh lén Thạch Đa Sơn trấn, mặc dù là cho Ất Chi Văn Đức đau đớn nhưng hành động kế tiếp của người Cao Ly cũng sẽ không nhẹ nhàng.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ tới những điều này liền trở nên đau đầu.
Trong nhất thời từ ngoài rừng truyền tới từng tiếng nổ.
Trịnh Ngôn Khánh cả kinh, vội vàng nghiêm nghị quát hỏi:
- Chuyện gì vậy? Tại sao lại bắn tên?
Thẩm Quang phóng người lên, lao ra ngoài rừng, chỉ thấy một đám hổ vệ cũng ngồi dậy lộ vẻ cảnh giác.
Đám hổ vệ lúc đầu thấp thỏm lo âu, bây giờ chỉ cần ra lệnh là bọn họ sẽ sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này bọn họ vô cùng tín nhiệm với Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy hai tay mở ra, tám mươi hổ vệ hiểu ý của hắn buông trường thương xuống cầm cung cầm đao, chui vào trong chỗ tối, Trịnh Hoài An cũng bịt miệng ngựa lại, miễn cho việc phát ra tiếng động.
Chuyện này tuy nói thì chậm nhưng trong chớp mắt đã hoàn thành.
Ở trong rừng lập tức trở nên yên tĩnh, Trịnh Ngôn Khánh cầm cung tên, cùng với Tạ Khoa nấp ở đằng sau hai cây đại thụ, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng thì mai phục ở hai bên đường nhỏ, nhìn thấy bóng người chớp động, Thẩm Quang thả người xuống, đi tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh.
- Đậu lữ soái phát hiện có một đạo nhân mã tiến tới đây.
- Có bao nhiêu người?
Đậu lữ soái nói quan sát động tĩnh thì đối phương có khoảng hơn mười người.
Hơn mười người?
Xem ra không nhiều lắm.
Có lẽ là trinh sát tiều đội của Cao Ly?
- Nói với Đậu Hiếu, nói hắn không được tự tiện ra tay.
Thẩm Quang không nói nhiều lời, trong tay đã hiện ra một sợi dây thừng.
Hắn lập tức khai mở quấn trên chạc cây, thân thể sau đó linh xảo giống như chim én, trong chốc lát đã biến mất trong rừng.
Nhục Phi Tiên có tam tuyệt: Đao pháp tinh xảo, chém giết tinh thông, kỵ thuật cao minh, thân nhẹ như chim yến, vô ảnh vô tung.
Tuy nhiên hắn ít khi hiển lộ bản sự thứ ba của mình.
- Ngôn Khánh, thủ hạ này của ngươi thật là lợi hại.
Ngôn Khánh cười cười bàn tay đưa lên miệng ý bảo đừng lên tiếng.
Tạ Khoa liền ngậm miệng lại, theo khe hở nhìn ra bên ngoài.
Trong ánh trăng, từ trên một con đường mòn, chỉ nghe gió núi gào thét, sơn ca kêu hót.
Trên con đường xuất hiện hơn mười người, nguyên một đám quàn áo tả tơi, nhìn vô cùng chật vật.
Ba người cưỡi ngựa còn lại đều đi bộ, tạo kỵ gầy trơ cả xương, người đi bộ thì bước chân chậm chạp. Người đi đầu tới chỗ này đột nhiên giơ đao lên, ý bảo quân tốt đứng lại.
Xem ra bọn chúng là người của tùy quân.
Nhưng nhìn cách ăn mặc thì cho thấy là đội ngũ dưới trướng của Lai Hộ Nhi.
Trịnh Ngôn Khánh đang nghi hoặc chợt nghe thấy tiếng của người cầm đầu thốt lên:
- Xin hỏi trong rừng là vị tướng quân nào?
Thanh âm hơi khàn khàn mệt mỏi, nhưng nghe có chút quen thuộc.
Trịnh Ngôn Khánh khoát tay, ý bảo hổ vệ không được tự tiện hành động, sau đó lẳng lặng quan sát đối phương... Tuy nhiên bọn họ ở phía xa xa không quan sát được tướng mạo nên Trịnh Ngôn Khánh cũng do dự, có nên lao ra tương kiến hay không.
Người mới tới nói Hán ngữ, thấy bên trong không trả lời lại tiếp tục:
- Xin hỏi trong rừng là điộ ngũ nơi nào?
Trịnh Ngôn Khánh chưa đáp lại thì Trịnh Hoành Nghị bên cạnh đã hạ giọng nói:
- Ngôn Khánh, thanh âm của người kia hơi quen tai.
- Ta đi ra ngoài gặp bọn họ, các ngươi ở đây không được hành động thiếu suy nghĩ.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong đi ra từ trong bóng tối, đứng ở bên trong mà nói:
- Các ngươi từ nơi nào tới, mau báo tính danh.
Người vừa tới nghe thấy thanh âm của Trịnh Ngôn Khánh thì kinh ngạc, lại mang theo vẻ hưng phấn mà run giọng nói:
- Ngươi là.... Trịnh công tử sao?
Trịnh Ngôn Khánh càng hoảng sợ, vô ý thức lui về phía sau, rút ra ngân tiên.
- Các ngươi là người phương nào, mau báo danh.
- Ta ta... ta chính là Phùng Quả, Lĩnh Nam Phùng Quả. Tất cả đều thu hồi binh khí, là Trịnh công tử.
Người mới tới kinh hỉ vô cùng, thanh âm trầm xuống, cùng với Tùy quân sau lưng bỏ binh khí xuống.
Phùng Quả?
Trịnh Ngôn Khánh trong thoáng chốc không nhớ được lai lịch của đối phương.
Tuy nhiên Trịnh Hoành Nghị lại ghé vào tai của hắn mà nói nhỏ:
- Chính là tiểu tùy tùng của Lĩnh Nam Phùng thị, Phùng Trí Đại.
Trịnh Ngôn Khánh rất kinh ngạc từ trong rừng đi tới.
Từ trong ánh trăng hắn đã nhìn thấy Phùng Quả mặt đầy dơ bẩn, chiến bào loang lổ.
Nếu không phải nhờ vào hoàng phiêu mã ở bên cạnh hắn, Trịnh Ngôn Khánh còn không nhận ra hắn là ai.
- Phùng Quả, ngươi không phải cùng với Mộc Nghị đô úy mấy tháng trước đã đi về phía bắc sao? Tại sao còn ở nơi này, lại trở nên như vậy?
Phùng Quả cũng nhận ra Trịnh Ngôn Khánh, hưng phấn lao tới.
Nhưng đến gần Trịnh Ngôn Khánh, hắn lại dừng chân.
- Trịnh công tử, đúng là mọi người.
- Khoan đã, khoan đã các ngươi tại sao lại ở đây?
Phùng Quả xuất hiện quá mức đột nhiên khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không chuẩn bị tư tưởng, hắn lùi về phía sau một bước cảnh giác nhìn Phùng Quả.
Cũng khó trách, hắn không đi theo Mạch Tử Trọng và Phùng Trí Đại lại mang theo một đám tùy binh xuất hiện ở Tam Thủy Nguyên, bộ dạng lại cổ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.