Quyển 9 - Chương 83: Lính đánh thuê
Canh Tân
30/08/2013
Cao Lý Hành chắp tay cười nói:
- Chúc mừng vương gia chúc mừng vương gia.... Ninh Trường Chân đã chết, tất cả nơi này đều quy về vương gia.
- Ha ha đa tạ Cao huynh.
Nếu không có cữu cữu ở Giao Châu phối hợp thì Ngôn Khánh làm sao có thể đại thắng như vậy được, huynh trưởng từ nghìn dặm xa xôi truy kích Ninh Trường Chân làm cho binh mã hắn mệt mỏi nếu không dù Ngôn Khánh có thắng cũng là thảm thắng... Đúng rồi cữu cữu thân thể tốt chứ, lúc ta đi mẫu thân còn nói nhất định phải đi tiếp cữu cữu lắng nghe cữu cữu dạy bảo, chỉ là lúc này công vụ bề bộn nên không có cơ hội thích hợp.
Lý Ngôn Khánh cũng không biểu hiện ra tư thái cao cao tại thương.
Hắn lại dùng thân phận vãn bối của Cao Sĩ Liêm, cùng với Cao Lý Hành nói chuyện với giọng điệu của người nhà.
Hắn dùng nhạc mẫu làm tấm thuẫn khiến cho Cao Lý Hành cũng có cảm giác thân thiết với hắn, dù sao cũng là người một nhà, không cần nói nhiều quy củ.
Cao Lý Hành đang định mở miệng thì đột nhiên có tiếng vang lên:
- Lý vương gia bọn ta đại thắng rồi.
Chỉ thấy La Hoàn từ trong đám người chạy tới.
Ở trước mặt Lý Ngôn Khánh hắn cũng không hành lễ mà chỉ chắp tay.
Lý Ngôn Khánh nở ra một nụ cười liên tục gật đầu nói:
- Nếu như không có Lý vương giúp đỡ thì chiến thắng này còn chưa biết.
Lý vương lần này ông lập công lao bằng trời ta đã hồi báo triều đình vương vị này ông đạt được dễ như trở bàn tay.
Lý Ngôn Khánh đã từng hứa hẹn phong cho La Hoàn làm Lý vương, thế nhưng mà nếu như triều đình chưa đồng ý thì Ly vương này thủy chung là danh bất chính, ngôn bất thuận.
La Hoàn cười ha hả chắp tay nói:
- Nếu vậy thì còn phải phiền vương gia tổn hao nhiều công sức.. mọi người ở đây thu thập bổn vương còn muốn xem xét, đúng rồi Ninh Trường Chân vừa chết, bạch lý này...
- À dĩ nhiên là do Lý nhân dùng phong tục xử trí.
Dựa theo phong tự bạch lý từ nay về sau là nô lệ của hắc lý. La Hoàn thỏa mãn gật đầu.. hắn chân trước vừa đi Cao Lý Hành đã nhăn mày lại nói:
- Lý nhân hung hang càn quấy, vương gia đừng có để trong lòng, lính nhân bạc nghĩa thành tính tham lam hám tài.. kỳ thật Giao châu cũng...
Gia phụ ở bên trong sống tám năm cũng biết rằng muốn cải biến bọn họ không phải dễ dàng tuy nhiên Lý nhân này đúng là sức chiến đấu cường hãn, đám Lý nhân hung hăng không hề biết sợ chết.
Lý Ngôn Khánh cười cười cũng không cho ý kiến, trong mắt hắn La Hoàn chỉ là một tên tham lam mà thôi.
Muốn thu thập hắn cũng không có gì là khó khăn, khó khăn chính là phong tục của Lý nhân, địa vị Đô Lão giống như là vua của một nước, là thủ lĩnh tinh thần của bộ lạc, những Lý nhân này đối với La Hoàn vô cùng chịu phục cho nên nếu muốn đối phó với La Hoàn thì phải thu thập tâm của Lý nhân, chỉ sợ chuyện này khó khăn trùng trùng điệp điệp.
- Huynh trưởng vừa rồi ta để ý trong quân của huynh cũng có Lý nhân
Cao Lý Hành gật đầu nói:
- Đúng là có Lý nhân tham chiến... huynh cũng biết toàn bộ Giao châu ngoại trừ Hắc Bạch lý còn có những người Lý du tán, à bọn họ chính là những bộ tộc bị diệt không nơi nương tựa, nhừng người này tụ tập lại ở Giao châu về sau đã trở thành họa tâm phúc, về sau gia phụ nhận được sự đề nghị của Khâu Hòa mời chào những người này tòng quân.
- Bọn họ chịu không?
Theo Lý Ngôn Khánh biết Lý nhân không thích bị ước thúc.
Cao Lý Hành cười khổ trả lời.
- Đương nhiên là không chịu... tuy nhiên cho bổng lộc nhiều thì được, huynh cũng biết toàn bộ Hải Môn trấn có tới năm nghìn binh mã.
Nhưng thực tế là sao, phủ binh chỉ tới 800 hương dũng cũng chỉ nghìn người còn lại toàn bộ là Lý nhân gọi tới.
Mỗi người tham chiến đều được ba quan hơn nữa cũng đã nói trên chiến trường vật phẩm cướp được toàn bộ là của bọn họ, huynh cũng biết hải môn trấn may mà giàu có đông đúc nếu đổi lại là địa phương khác chỉ sợ khó gánh nổi chi tiêu này.
Lúc này xuất chiến cơ hồ đã triệu tập toàn bộ những người lý nhân du tán, chi tiêu cũng rất kinh người.
Dựa theo lời nói của Cao Lý Hành thì hắn đã mang tới năm nghìn người.
Trong đó ba nghìn người đều là lý nhân tạm thời triệu tập.
Chỉ một trận chiến này Cao Lý Hành đã chi tiêu tới vạn quan tiền bạc nếu không phải hắn trấn thủ ở Hải Môn trấn giàu có này thì có lẽ đã không chịu nổi, phải biết rằng Mạch Tử Trọng ở Tuyên Hóa mỗi năm thuế má cũng không đáng mười vạn quan mà thôi, chiêu tiêu khổng lồ như vậy chỉ sợ ngay cả Cao Sĩ Liêm cũng không chịu nổi.
Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh nghe thấy điều này liền động tâm.
Hắn nghi hoặc nói:
- Những người Lý du tán này số lượng rất khổng lồ sao?
Cao Lý Hành không rõ Lý Ngôn Khánh tại sao lại hứng thú với vấn đề này.
Hắn nghĩ nghĩ rồi khẽ nói:
- Những Lý nhân du tán cũng không nhiều nhưng Lý nhân tình quê cha đất tổ rất nặng hơn nữa đối với những chiến lợi phẩm vô cùng để ý, những bộ lạc khai chiến với nhau người thắng sẽ lấy được tiền của người bại.
Nói xong Cao Lý Hành dùng tay chỉ về phía quân trận xa xa của mình:
- Vương gia nếu như vương gia muốn ta sẽ mang tới cho vương gia danh sách nhân khẩu hơn vạn người, cộng thêm những người Lý du tán khoảng một vạn năm nghìn người, ba nghìn Lý nhân này cũng từ bọ họ mà ra.
Bọn họ sống khổ cực những năm nay ở trên hải đảo vô cùng bình yên nhân khẩu không ngừng gia tăng gánh nặng ngày càng lớn.
Cho nên thổ dân Lý nhân đành phải vượt biển kiếm cơ hội, ba quan tiền có thể khiến cho bọn họ sống thoải mái ba tháng, Phùng gia cũng tinh tường chuyện này nhưng cũng không ngăn cản.
Lý Ngôn Khánh đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện này, Lý nhân hiện tại so với lính đánh thuê đời sau có phần tương tự.
Tuy nhiên bọn họ còn thiếu một tổ chức cũng không được huấn luyện nghiêm khắc.
- Những Lý nhân này bình thường làm những thứ gì?
Cao Lý Hành nói:
- Nếu như có bộ lạc khai chiến thì bọn họ sẽ tham gia nếu như không có chiến sự thì những người sẽ ra biển.
Những người kia chẳng những hung ác mà kỹ năng bơi cũng thuần thục, những thương thuyền trên biển cũng đồng ý thuê bọn họ.
Lý Ngôn Khánh hơi động tâm rồi.
Hình thức này đúng là giống như lính đánh thuê đời sau.
Tuy nhiên những Lý nhân này trước mắt còn không có tổ chức, không kỷ luận, còn tản mạn... khoan đã ở Quế khu Lý nhân cũng không thiếu, hơn nữa cũng vô cùng nghèo khổ, Cao Lý Hành không phải nói bọn họ tham tài, nếu như mình cho bọn họ đầy đủ lợi ích thì không phải phục tùng mình sao? La Hoàn chẳng qua cũng là một tên xem trọng tiền tài, chỉ cần cho hắn đầy đủ chỗ tốt là hắn theo ta.
- Chúc mừng vương gia chúc mừng vương gia.... Ninh Trường Chân đã chết, tất cả nơi này đều quy về vương gia.
- Ha ha đa tạ Cao huynh.
Nếu không có cữu cữu ở Giao Châu phối hợp thì Ngôn Khánh làm sao có thể đại thắng như vậy được, huynh trưởng từ nghìn dặm xa xôi truy kích Ninh Trường Chân làm cho binh mã hắn mệt mỏi nếu không dù Ngôn Khánh có thắng cũng là thảm thắng... Đúng rồi cữu cữu thân thể tốt chứ, lúc ta đi mẫu thân còn nói nhất định phải đi tiếp cữu cữu lắng nghe cữu cữu dạy bảo, chỉ là lúc này công vụ bề bộn nên không có cơ hội thích hợp.
Lý Ngôn Khánh cũng không biểu hiện ra tư thái cao cao tại thương.
Hắn lại dùng thân phận vãn bối của Cao Sĩ Liêm, cùng với Cao Lý Hành nói chuyện với giọng điệu của người nhà.
Hắn dùng nhạc mẫu làm tấm thuẫn khiến cho Cao Lý Hành cũng có cảm giác thân thiết với hắn, dù sao cũng là người một nhà, không cần nói nhiều quy củ.
Cao Lý Hành đang định mở miệng thì đột nhiên có tiếng vang lên:
- Lý vương gia bọn ta đại thắng rồi.
Chỉ thấy La Hoàn từ trong đám người chạy tới.
Ở trước mặt Lý Ngôn Khánh hắn cũng không hành lễ mà chỉ chắp tay.
Lý Ngôn Khánh nở ra một nụ cười liên tục gật đầu nói:
- Nếu như không có Lý vương giúp đỡ thì chiến thắng này còn chưa biết.
Lý vương lần này ông lập công lao bằng trời ta đã hồi báo triều đình vương vị này ông đạt được dễ như trở bàn tay.
Lý Ngôn Khánh đã từng hứa hẹn phong cho La Hoàn làm Lý vương, thế nhưng mà nếu như triều đình chưa đồng ý thì Ly vương này thủy chung là danh bất chính, ngôn bất thuận.
La Hoàn cười ha hả chắp tay nói:
- Nếu vậy thì còn phải phiền vương gia tổn hao nhiều công sức.. mọi người ở đây thu thập bổn vương còn muốn xem xét, đúng rồi Ninh Trường Chân vừa chết, bạch lý này...
- À dĩ nhiên là do Lý nhân dùng phong tục xử trí.
Dựa theo phong tự bạch lý từ nay về sau là nô lệ của hắc lý. La Hoàn thỏa mãn gật đầu.. hắn chân trước vừa đi Cao Lý Hành đã nhăn mày lại nói:
- Lý nhân hung hang càn quấy, vương gia đừng có để trong lòng, lính nhân bạc nghĩa thành tính tham lam hám tài.. kỳ thật Giao châu cũng...
Gia phụ ở bên trong sống tám năm cũng biết rằng muốn cải biến bọn họ không phải dễ dàng tuy nhiên Lý nhân này đúng là sức chiến đấu cường hãn, đám Lý nhân hung hăng không hề biết sợ chết.
Lý Ngôn Khánh cười cười cũng không cho ý kiến, trong mắt hắn La Hoàn chỉ là một tên tham lam mà thôi.
Muốn thu thập hắn cũng không có gì là khó khăn, khó khăn chính là phong tục của Lý nhân, địa vị Đô Lão giống như là vua của một nước, là thủ lĩnh tinh thần của bộ lạc, những Lý nhân này đối với La Hoàn vô cùng chịu phục cho nên nếu muốn đối phó với La Hoàn thì phải thu thập tâm của Lý nhân, chỉ sợ chuyện này khó khăn trùng trùng điệp điệp.
- Huynh trưởng vừa rồi ta để ý trong quân của huynh cũng có Lý nhân
Cao Lý Hành gật đầu nói:
- Đúng là có Lý nhân tham chiến... huynh cũng biết toàn bộ Giao châu ngoại trừ Hắc Bạch lý còn có những người Lý du tán, à bọn họ chính là những bộ tộc bị diệt không nơi nương tựa, nhừng người này tụ tập lại ở Giao châu về sau đã trở thành họa tâm phúc, về sau gia phụ nhận được sự đề nghị của Khâu Hòa mời chào những người này tòng quân.
- Bọn họ chịu không?
Theo Lý Ngôn Khánh biết Lý nhân không thích bị ước thúc.
Cao Lý Hành cười khổ trả lời.
- Đương nhiên là không chịu... tuy nhiên cho bổng lộc nhiều thì được, huynh cũng biết toàn bộ Hải Môn trấn có tới năm nghìn binh mã.
Nhưng thực tế là sao, phủ binh chỉ tới 800 hương dũng cũng chỉ nghìn người còn lại toàn bộ là Lý nhân gọi tới.
Mỗi người tham chiến đều được ba quan hơn nữa cũng đã nói trên chiến trường vật phẩm cướp được toàn bộ là của bọn họ, huynh cũng biết hải môn trấn may mà giàu có đông đúc nếu đổi lại là địa phương khác chỉ sợ khó gánh nổi chi tiêu này.
Lúc này xuất chiến cơ hồ đã triệu tập toàn bộ những người lý nhân du tán, chi tiêu cũng rất kinh người.
Dựa theo lời nói của Cao Lý Hành thì hắn đã mang tới năm nghìn người.
Trong đó ba nghìn người đều là lý nhân tạm thời triệu tập.
Chỉ một trận chiến này Cao Lý Hành đã chi tiêu tới vạn quan tiền bạc nếu không phải hắn trấn thủ ở Hải Môn trấn giàu có này thì có lẽ đã không chịu nổi, phải biết rằng Mạch Tử Trọng ở Tuyên Hóa mỗi năm thuế má cũng không đáng mười vạn quan mà thôi, chiêu tiêu khổng lồ như vậy chỉ sợ ngay cả Cao Sĩ Liêm cũng không chịu nổi.
Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh nghe thấy điều này liền động tâm.
Hắn nghi hoặc nói:
- Những người Lý du tán này số lượng rất khổng lồ sao?
Cao Lý Hành không rõ Lý Ngôn Khánh tại sao lại hứng thú với vấn đề này.
Hắn nghĩ nghĩ rồi khẽ nói:
- Những Lý nhân du tán cũng không nhiều nhưng Lý nhân tình quê cha đất tổ rất nặng hơn nữa đối với những chiến lợi phẩm vô cùng để ý, những bộ lạc khai chiến với nhau người thắng sẽ lấy được tiền của người bại.
Nói xong Cao Lý Hành dùng tay chỉ về phía quân trận xa xa của mình:
- Vương gia nếu như vương gia muốn ta sẽ mang tới cho vương gia danh sách nhân khẩu hơn vạn người, cộng thêm những người Lý du tán khoảng một vạn năm nghìn người, ba nghìn Lý nhân này cũng từ bọ họ mà ra.
Bọn họ sống khổ cực những năm nay ở trên hải đảo vô cùng bình yên nhân khẩu không ngừng gia tăng gánh nặng ngày càng lớn.
Cho nên thổ dân Lý nhân đành phải vượt biển kiếm cơ hội, ba quan tiền có thể khiến cho bọn họ sống thoải mái ba tháng, Phùng gia cũng tinh tường chuyện này nhưng cũng không ngăn cản.
Lý Ngôn Khánh đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện này, Lý nhân hiện tại so với lính đánh thuê đời sau có phần tương tự.
Tuy nhiên bọn họ còn thiếu một tổ chức cũng không được huấn luyện nghiêm khắc.
- Những Lý nhân này bình thường làm những thứ gì?
Cao Lý Hành nói:
- Nếu như có bộ lạc khai chiến thì bọn họ sẽ tham gia nếu như không có chiến sự thì những người sẽ ra biển.
Những người kia chẳng những hung ác mà kỹ năng bơi cũng thuần thục, những thương thuyền trên biển cũng đồng ý thuê bọn họ.
Lý Ngôn Khánh hơi động tâm rồi.
Hình thức này đúng là giống như lính đánh thuê đời sau.
Tuy nhiên những Lý nhân này trước mắt còn không có tổ chức, không kỷ luận, còn tản mạn... khoan đã ở Quế khu Lý nhân cũng không thiếu, hơn nữa cũng vô cùng nghèo khổ, Cao Lý Hành không phải nói bọn họ tham tài, nếu như mình cho bọn họ đầy đủ lợi ích thì không phải phục tùng mình sao? La Hoàn chẳng qua cũng là một tên xem trọng tiền tài, chỉ cần cho hắn đầy đủ chỗ tốt là hắn theo ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.