Quyển 8 - Chương 174: Lý Kiến Thành đưa thư
Canh Tân
29/07/2013
Sài Hiếu Hòa nói:
- Cảnh Văn công chấp chưởng Kỳ Lân đài, thực lực chân chính có thể bao trùm sông Lạc, thậm chí có thể bao trùm tới tận Tề Lỗ nhưng mà ở khu vực Giang Nam, Quan Trung chỉ có thể dựa vào minh hữu trợ giúp, tin tức Tùy hoàng bị giết, mười bảy ngày sau chúng ta mới nhận được nếu như biết sớm một chút thì có lẽ chúa công có thể có ứng sách tốt hơn.
Còn nữa, phương diện Quan Trung cũng vô cùng qua loa.
Trước kia chúng ta cũng chỉ nhờ vào lý phiệt mới biết được tin tức, hiện tại Lý phiệt đã vững vàng ở Quan Trung khiến cho tin tức của chúng ta trở nên bế tắc, chúa công không biết tin, khó có thể quyết đoán, mà ở phương diện Hà Bắc, lại không hề có chút tin nào.
- Hiếu Hòa không phải nói Cảnh Văn công vô lực mà là chúa công đã đầu tư vào Kỳ Lân đài rất lớn, nếu chỉ giới hạn trên đất sông Lạc thì vô cùng lãng phí.
Ánh mắt của Sài Hiếu Hòa đã xa hơn.
Hắn cân nhắc sau khi Lý Ngôn Khánh trở về Lý Đường cần phải khống chế toàn cục.
Đối với chuyện này Lý Ngôn Khánh cũng biết, kỳ thật Kỳ Lân đài có tác dụng cho hắn đứng vững gót chân trong tôn thất sau này.
Thế nhưng phải dùng phương thức gì để tiến hành bố cục đây.
Thương nhân chỉ là một phương diện, tuyệt đối không thể là chỗ dựa duy nhất ở Kỳ Lân đài, nói như Sài Hiếu Hòa, thương nhân chủ yếu thuộc về tin tức phố phường, mà Sài Hiếu Hòa không chỉ muốn khống chế phố phương mà còn muốn tới tận các thế trụ môn phiệt, hiểu rõ tin tức ở bên trong các thế gia vọng tộc mới có tác dụng.
Chuyện này mới nghe có vẻ không khó.
Có người sẽ nói: Thu mua thế trụ môn phiệt.
Thu mua?
Những thế trụ môn phiệt này chưa chắc sẽ đơn giản tiếp nhận tiền bạc, đặc biệt là chuyện này mang lại nguy hiểm cho lợi ích của gia tộc, bọn họ dĩ nhiên là không đồng ý.
- Đại lang, huynh nói xem, những thế trụ môn phiệt mê hoặc nhất là cái gì?
Tiết Thu nghĩ nghĩ rồi cười nhạt một tiếng:
- Mê hoặc thì rất nhiều, vàng bạc, tơ lụa, mỹ nữ tuấn mã, đều rất mê người.
Tuy nhiên ta cảm thấy hấp dẫn nhất không gì qua được hi vọng.
- Hi vọng?
- Khăn vàng tại sao lại tàn sát bừa bãi, Di Lặc tại sao lại phục sinh?
- Chúa công hẳn đã quên Di Lặc áo trắng năm đó? Kỳ thật ta quan sát một hồi thấy Di Lặc áo trắng tín đồ vô số chẳng qua là do những ngu phu ngu phụ cần hi vọng mà nên. Cho nên có thể nói hi vọng là hấp dẫn người ta nhất.
Hi vọng.
Di Lặc áo trắng.
Đôi mắt của Lý Ngôn Khánh bừng lên một vầng sáng.
- Chúa công, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?
- À, ta gần đây sinh ra một số nghi vấn cho nên mới thỉnh giáo huynh, không tệ, hi vọng... hi vọng...
Lý Ngôn Khánh nhịn không được cười ha hả khiến cho Tiết Thu mờ mịt không hiểu.
Thái Bình đạo có nhiều quan lại quyền quý tham gia, Di Lặc áo trắng cũng có vô số gia tộc quyền thế liên quan.
Hi vọng chỉ là vật phẩm bình thường của dân chúng thôi sao?
Không.
Những thế trụ cũng cần hi vọng.
Đầu óc của Lý Ngôn Khánh lập tức vận chuyển, hắn nhất định phải cân nhắc chuyện này rồi đưa ra quyết định.
Đúng vào lúc này, Thẩm Quang tới đây bẩm báo nói là Trịnh Hoành Nghị cùng với Vũ Sĩ Ược ở bên ngoài cầu kiến.
Hai người bọn họ tới đây làm gì?
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình sau đó chợt nói:
- Để cho bọn họ vào đây.
- Chúa công, ở đây có chuyện ta cũng không nên lưu lại, phủ nha cũng cần có chuyện cần xử lý, Tiết Thu xin cáo từ trước.
- À đại lang, hai ngày nữa lão hổ trở về, ta sẽ kêu hắn qua đây uống rượu, Thế Tích cũng về, huynh kêu lão Diêu nữa, chúng ta tụ hợp lại một nơi.
Tiết Thu cười cười:
- Đúng thết, bát tiên tửu năm đó hôm nay lại có cơ hội tái hiện.
Đúng thế, nhưng có một người vĩnh viễn không thể tụ hợp rồi.
Đậu Hiếu chết trận ở Cao Ly, bát tiên ở Lạc Dương trúc viên ngày xưa làm sao có thể đoàn tụ toàn bộ được?
Tiết Thu nói một câu khiến cho Ngôn Khánh cảm khái, hắn ngơ ngác hồi lâu ở cửa hiên, trong lòng không khỏi hiện ra đủ loại sự tình năm đó.
Trịnh Hoành Nghị cùng với Vũ Sĩ Ược đi vào trong trúc viên, lúc này Lý Ngôn Khánh đã khôi phục lại vẻ bình thường.
- Hoành Nghị, có chuyện gì mà vội vã vậy?
Vũ Sĩ Ược do dự một chút rồi rút ra một phong thư:
- Thế tử, đại công tử phái người đưa tin, xin thế tử bày mưu tính kế.
Lý Hiếu Cơ thân là Ấp vương, Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên là thế tử.
Đại công tử trong miệng của Vũ Sĩ Ược không phải người ngoài mà chính là Lý Kiến Thành.
Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn thoáng qua Vũ Sĩ Ược, không hiểu tại sao Lý Kiến Thành lại phái người đưa tin phải biết rằng Ngôn Khánh cùng với Lý Kiến Thành cũng không tiếp xúc nhiều, hai người tuy gặp mặt nhau nhưng khi đó Lý Ngôn Khánh chỉ mới sáu bảy tuổi mà Lý Kiến Thành đã mười bốn mười lăm. Nói thật lúc đó Lý Kiến Thành không lưu lại nhiều ấn tượng ở trong lòng Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh lúc này phái người đưa tin tới.
Ngôn Khánh mở thư ra nghiêm túc mà đọc.
Đây là một phong thư xin giúp đỡ.
Lý Kiến Thành ở trong thư nói: Bởi vì Lý Ngôn Khánh chiếm Hà Nội, cho nên thế cục Hà Đông thoáng cái trở nên phức tạp, vốn tại hạ đã chiếm thượng phong nhưng bây giờ lại trở nên phiền phức, tại hạ không muốn ở Hà Đông đại khai sát giới nhưng Nghiêu Quân Tố lại chiếm lấy Hà Đông huyện, mãi không chịu quy thuận, Ngôn Khánh huynh đệ phiền huynh đệ ra mặt giải quyết giúp tại hạ.
Những hàng chữ này đều lộ ra vẻ nhiệt tình.
Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh từ trong thư lại lộ ra một vẻ lo nghĩ.
Theo đạo lý mà nói, Lý Kiến Thành cấp bách như vậy thì thật là chuyện lạ, chỉ một cái Hà Đông mà thôi, Nghiêu Quân Tố không thể làm gì được, đợi đến tương lai Lý Ngôn Khánh sau khi quy phục nhà Đường, Hà Đông sẽ sụp đổ, cho dù khi đó Nghiêu Quân Tố có bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào vãn hồi cục diện được.
Nhưng mà Lý Kiến Thành tại sao lại lo lắng như vậy?
Ngôn Khánh trầm ngâm hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nói:
- Ở phía Hà Đông có xảy ra chuyện gì khác lạ không?
Trịnh Hoành Nghị và Vũ Sĩ Ược lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm.
Lý Kiến Thành đưa phong thư này thông qua Trịnh phiệt chuyển đến cho Lý Ngôn Khánh, Trịnh Hoành Nghị cũng không rõ ràng lắm, Vũ Sĩ Ược dĩ nhiên là không biết được.
Tin Lý Hiếu Cơ chết Lý Uyên nghiêm lệnh khống chế không cho truyền ra.
Lý Kiến Thành dĩ nhiên không thể để lộ tin tức gì cả, chỉ dùng giọng điệu thương lượng với Lý Ngôn Khánh để Lý Ngôn Khánh giải quyết Nghiêu Quân Tố.
- À, tiểu nhân nhớ rồi.
- Cảnh Văn công chấp chưởng Kỳ Lân đài, thực lực chân chính có thể bao trùm sông Lạc, thậm chí có thể bao trùm tới tận Tề Lỗ nhưng mà ở khu vực Giang Nam, Quan Trung chỉ có thể dựa vào minh hữu trợ giúp, tin tức Tùy hoàng bị giết, mười bảy ngày sau chúng ta mới nhận được nếu như biết sớm một chút thì có lẽ chúa công có thể có ứng sách tốt hơn.
Còn nữa, phương diện Quan Trung cũng vô cùng qua loa.
Trước kia chúng ta cũng chỉ nhờ vào lý phiệt mới biết được tin tức, hiện tại Lý phiệt đã vững vàng ở Quan Trung khiến cho tin tức của chúng ta trở nên bế tắc, chúa công không biết tin, khó có thể quyết đoán, mà ở phương diện Hà Bắc, lại không hề có chút tin nào.
- Hiếu Hòa không phải nói Cảnh Văn công vô lực mà là chúa công đã đầu tư vào Kỳ Lân đài rất lớn, nếu chỉ giới hạn trên đất sông Lạc thì vô cùng lãng phí.
Ánh mắt của Sài Hiếu Hòa đã xa hơn.
Hắn cân nhắc sau khi Lý Ngôn Khánh trở về Lý Đường cần phải khống chế toàn cục.
Đối với chuyện này Lý Ngôn Khánh cũng biết, kỳ thật Kỳ Lân đài có tác dụng cho hắn đứng vững gót chân trong tôn thất sau này.
Thế nhưng phải dùng phương thức gì để tiến hành bố cục đây.
Thương nhân chỉ là một phương diện, tuyệt đối không thể là chỗ dựa duy nhất ở Kỳ Lân đài, nói như Sài Hiếu Hòa, thương nhân chủ yếu thuộc về tin tức phố phường, mà Sài Hiếu Hòa không chỉ muốn khống chế phố phương mà còn muốn tới tận các thế trụ môn phiệt, hiểu rõ tin tức ở bên trong các thế gia vọng tộc mới có tác dụng.
Chuyện này mới nghe có vẻ không khó.
Có người sẽ nói: Thu mua thế trụ môn phiệt.
Thu mua?
Những thế trụ môn phiệt này chưa chắc sẽ đơn giản tiếp nhận tiền bạc, đặc biệt là chuyện này mang lại nguy hiểm cho lợi ích của gia tộc, bọn họ dĩ nhiên là không đồng ý.
- Đại lang, huynh nói xem, những thế trụ môn phiệt mê hoặc nhất là cái gì?
Tiết Thu nghĩ nghĩ rồi cười nhạt một tiếng:
- Mê hoặc thì rất nhiều, vàng bạc, tơ lụa, mỹ nữ tuấn mã, đều rất mê người.
Tuy nhiên ta cảm thấy hấp dẫn nhất không gì qua được hi vọng.
- Hi vọng?
- Khăn vàng tại sao lại tàn sát bừa bãi, Di Lặc tại sao lại phục sinh?
- Chúa công hẳn đã quên Di Lặc áo trắng năm đó? Kỳ thật ta quan sát một hồi thấy Di Lặc áo trắng tín đồ vô số chẳng qua là do những ngu phu ngu phụ cần hi vọng mà nên. Cho nên có thể nói hi vọng là hấp dẫn người ta nhất.
Hi vọng.
Di Lặc áo trắng.
Đôi mắt của Lý Ngôn Khánh bừng lên một vầng sáng.
- Chúa công, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?
- À, ta gần đây sinh ra một số nghi vấn cho nên mới thỉnh giáo huynh, không tệ, hi vọng... hi vọng...
Lý Ngôn Khánh nhịn không được cười ha hả khiến cho Tiết Thu mờ mịt không hiểu.
Thái Bình đạo có nhiều quan lại quyền quý tham gia, Di Lặc áo trắng cũng có vô số gia tộc quyền thế liên quan.
Hi vọng chỉ là vật phẩm bình thường của dân chúng thôi sao?
Không.
Những thế trụ cũng cần hi vọng.
Đầu óc của Lý Ngôn Khánh lập tức vận chuyển, hắn nhất định phải cân nhắc chuyện này rồi đưa ra quyết định.
Đúng vào lúc này, Thẩm Quang tới đây bẩm báo nói là Trịnh Hoành Nghị cùng với Vũ Sĩ Ược ở bên ngoài cầu kiến.
Hai người bọn họ tới đây làm gì?
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình sau đó chợt nói:
- Để cho bọn họ vào đây.
- Chúa công, ở đây có chuyện ta cũng không nên lưu lại, phủ nha cũng cần có chuyện cần xử lý, Tiết Thu xin cáo từ trước.
- À đại lang, hai ngày nữa lão hổ trở về, ta sẽ kêu hắn qua đây uống rượu, Thế Tích cũng về, huynh kêu lão Diêu nữa, chúng ta tụ hợp lại một nơi.
Tiết Thu cười cười:
- Đúng thết, bát tiên tửu năm đó hôm nay lại có cơ hội tái hiện.
Đúng thế, nhưng có một người vĩnh viễn không thể tụ hợp rồi.
Đậu Hiếu chết trận ở Cao Ly, bát tiên ở Lạc Dương trúc viên ngày xưa làm sao có thể đoàn tụ toàn bộ được?
Tiết Thu nói một câu khiến cho Ngôn Khánh cảm khái, hắn ngơ ngác hồi lâu ở cửa hiên, trong lòng không khỏi hiện ra đủ loại sự tình năm đó.
Trịnh Hoành Nghị cùng với Vũ Sĩ Ược đi vào trong trúc viên, lúc này Lý Ngôn Khánh đã khôi phục lại vẻ bình thường.
- Hoành Nghị, có chuyện gì mà vội vã vậy?
Vũ Sĩ Ược do dự một chút rồi rút ra một phong thư:
- Thế tử, đại công tử phái người đưa tin, xin thế tử bày mưu tính kế.
Lý Hiếu Cơ thân là Ấp vương, Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên là thế tử.
Đại công tử trong miệng của Vũ Sĩ Ược không phải người ngoài mà chính là Lý Kiến Thành.
Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn thoáng qua Vũ Sĩ Ược, không hiểu tại sao Lý Kiến Thành lại phái người đưa tin phải biết rằng Ngôn Khánh cùng với Lý Kiến Thành cũng không tiếp xúc nhiều, hai người tuy gặp mặt nhau nhưng khi đó Lý Ngôn Khánh chỉ mới sáu bảy tuổi mà Lý Kiến Thành đã mười bốn mười lăm. Nói thật lúc đó Lý Kiến Thành không lưu lại nhiều ấn tượng ở trong lòng Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh lúc này phái người đưa tin tới.
Ngôn Khánh mở thư ra nghiêm túc mà đọc.
Đây là một phong thư xin giúp đỡ.
Lý Kiến Thành ở trong thư nói: Bởi vì Lý Ngôn Khánh chiếm Hà Nội, cho nên thế cục Hà Đông thoáng cái trở nên phức tạp, vốn tại hạ đã chiếm thượng phong nhưng bây giờ lại trở nên phiền phức, tại hạ không muốn ở Hà Đông đại khai sát giới nhưng Nghiêu Quân Tố lại chiếm lấy Hà Đông huyện, mãi không chịu quy thuận, Ngôn Khánh huynh đệ phiền huynh đệ ra mặt giải quyết giúp tại hạ.
Những hàng chữ này đều lộ ra vẻ nhiệt tình.
Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh từ trong thư lại lộ ra một vẻ lo nghĩ.
Theo đạo lý mà nói, Lý Kiến Thành cấp bách như vậy thì thật là chuyện lạ, chỉ một cái Hà Đông mà thôi, Nghiêu Quân Tố không thể làm gì được, đợi đến tương lai Lý Ngôn Khánh sau khi quy phục nhà Đường, Hà Đông sẽ sụp đổ, cho dù khi đó Nghiêu Quân Tố có bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào vãn hồi cục diện được.
Nhưng mà Lý Kiến Thành tại sao lại lo lắng như vậy?
Ngôn Khánh trầm ngâm hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nói:
- Ở phía Hà Đông có xảy ra chuyện gì khác lạ không?
Trịnh Hoành Nghị và Vũ Sĩ Ược lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm.
Lý Kiến Thành đưa phong thư này thông qua Trịnh phiệt chuyển đến cho Lý Ngôn Khánh, Trịnh Hoành Nghị cũng không rõ ràng lắm, Vũ Sĩ Ược dĩ nhiên là không biết được.
Tin Lý Hiếu Cơ chết Lý Uyên nghiêm lệnh khống chế không cho truyền ra.
Lý Kiến Thành dĩ nhiên không thể để lộ tin tức gì cả, chỉ dùng giọng điệu thương lượng với Lý Ngôn Khánh để Lý Ngôn Khánh giải quyết Nghiêu Quân Tố.
- À, tiểu nhân nhớ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.