Quyển 9 - Chương 3: Lý Uyên cho mời gấp
Canh Tân
30/08/2013
Lý Ngôn Khánh mỉm cười gật đầu:
- Thời gian một năm đúng là làm khó hắn.
- Nói với Sài công tiền trả thù lao ta sẽ ở Trường An tận lực phối hợp với hắn, hắn cần phải nhanh chóng hoàn thành bố cục.
Thẩm Quang đứng dậy thấp giọng tuân lệnh sau đó lui ra khỏi phòng.
Ngôn Khánh ngồi ở trên án thư, thở dài một hơi sau đó ngửa mặt lên trời nằm xuống trên giường.
Trong lòng hắn có một dây cung rung động ngày càng mãnh liệt.
Không cầm quyền thì không biết được vẻ đẹp của nó, một đế vương tay cầm mười vạn đại quân ra lệnh một tiếng ngàn vạn cái đầu đều rơi xuống đất, bây giờ biến thành một tiêu dao vương gia không chút thực quyền chênh lệch dĩ nhiên là rất lớn.
Nếu như không làm qua chư hầu làm một tiêu dao vương gia là kết cục mà Lý Ngôn Khánh hi vọng nhất.
Nhưng mà đã làm chư hầu bây giờ làm quần thần không có thực quyền hắn làm sao có thể thoải mái được.
Trên đường đi hắn suy nghĩ rất nhiều cân nhắc cũng rất nhiều.
Ở Trường An đững vững gót chan sau đó việc cần phải làm còn rất nhiều rất nhiều.
Ngồi dậy trong chốc lát Lý Ngôn Khánh có cảm giác hơi mệt mỏi.
Lý Ngôn Khánh chuẩn bị trở về nghỉ ngơi thì Lương Lão Thực đã rũ cánh tay ở ngoài cửa khẽ nói:
- Vương gia, Trường An phái sứ giả tới, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.
Ngôn Khánh khẽ giật mình bước ra khỏi phòng.
- Dẫn hắn tới gặp ta.
Lương Lão Thực đáp ứng sau đó xoay người rời đi.
Một lát sau chỉ thấy hắn mang theo một người ăn mặc như Thiên Ngưu vệ đi vào cửa hiên.
-Mạt tướng chính là Giam Môn đô úy Vương Minh Vĩ bái kiến Hà Nam vương thiên tuế.
- Vương tướng quân.
Lý Ngôn Khánh liếc mắt là nhận ra người này chính là người trước kia theo Đậu Uy tới Củng huyện truyền chỉ, Vương Minh Vĩ.
- Vương tướng quân vội vàng tới đây chắc hẳn là có chuyên khẩn yếu.
- Vương gia bệ hạ khẩu chiếu mệnh cho vương gia lập tức vào kinh.
- Vội vã như vậy để ta vào kinh sao?
Vương Minh Vĩ nói:
- Vương gia có chỗ không biết, Tô Châu Tiêu Tùy phái sứ giả tới hôm qua bí mật tới Trường An.
- Bệ hạ nói sứ giả Tiêu Tùy kia là bạn cũ của vương gia cho nên muốn vương gia ra mặt tiếp đãi, ngày mai trước giờ mẹo mong vương gia phải đến.
Lúc này đã đến giờ Tuất.
Lý Ngôn Khánh nhăn mày lại hỏi:
- Sứ giả Tiêu Tùy là người phương nào?
- Chính là hoàng môn thị lang nội sử lệnh Phòng Kiều.
- Phòng kiều?
Lý Ngôn Khánh giật mình thầm nói: Tiêu Tùy lúc này phái sứ giả tới đây là Phòng Huyền Linh là có ý gì đây?
Tuy nhiên thời gian cấp bách mình cũng không thể cân nhắc nhiều.
Ngôn Khánh lập tức hạ lệnh, mệnh cho Hám Lăng và Liễu Hanh hai người lập tức suất lĩnh Vạn Thắng quân tiến về phía trước hộ tống hắn tiến về Trường An.
Thẩm Quang Trịnh Đại Bưu thì cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ ở lại tại hừng đông khởi hành.
- Tiểu yêu có phải là Trường An đã xảy ra chuyện?
Vô Cấu thay đổi quần áo cho Lý Ngôn Khánh, Đóa Đóa ở bên cạnh nhịn không được thấp giọng hỏi thăm.
- Phòng Kiều đã đến chỉ sợ chiến cuộc Giang Nam sẽ có biến hóa, bệ hạ suốt đêm gọi ta vào cung là để thương nghị chuyện này. Các ngươi không cần phải lo lắng.
- Ta đoán chừng vì trước kia ta quen thuộc Phòng Kiều cho nên bệ hạ mới gọi ta tới gấp như vậy.
- Mọi người yên tâm nghỉ ngơi, sau hừng đông tới giờ ngọ ngày mai sẽ tới Trường An, lúc đó cả nhà chúng ta đoàn viên.
Thấy thần sắc Lý Ngôn Khánh nhẹ nhõm vẻ sầu lo trên mặt Đóa Đóa và Vô Cấu mới bớt đi.
- Ca ca, huynh cẩn thận đó.
Vô Cấu ôn nhu sửa sang xiêm y cho hắn rồi nói:
- Bệ hạ hỏi gì thì huynh trả lời cái đó ngàn vạn lần đừng cậy mạnh.
Tiểu nha đầu ngây thơ trước kia hiện tại đã thành thục.
Mọi người đều biết tình huống hiện tại của Ngôn Khánh không tốt như bên ngoài tưởng tượng.
Lý Ngôn Khánh vươn tay vuốt ve đầu của Vô Cấu rồi ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài Dịch quán Vạn Thắng quân đang chờ đợi.
Lý Ngôn Khánh xoay người trên Tưnợg Long Trưởng Tôn Vô Kỵ gật nhẹ đầu sau đó thúc ngựa rời đi.
Phòng Huyền Linh lúc này đúng lúc đi sứ Trường An có dụng ý gì?
Còn nữa Lý Thế Dân cùng với Lý Tịnh ở Trường An sẽ có thái độ gì? Mâu thuẫn của hắn và Lý Kiến Thành hiện tại đã đến tình trạng nào?
Chuyện này hết thảy còn là một ẩn giấu.
Gót sắt của Tượng Long run run, xé toang yên tĩnh của màn đêm.
Làn gió khô nóng táp vào mặt khiến cho trong lòng Lý Ngôn Khánh có cảm giác bất an.
Võ Đức năm thứ hai tại Trường An.
Lúc này Lý Ngôn Khánh đang vịn tay bên thủy bờ trong lòng ngàn vạn lần cảm khái.
Cái gọi là đại Đường khí tượng lúc này cao chót vót.
- Vương gia mời theo ta vào trong thành.
Vương Minh Vĩ thúc ngựa tiến tới khẽ nói:
- Đã qua giờ Dần chắc bệ hạ đang lo nghĩ.
- Liễu Hanh suất bộ trực tiếp về Hà Nam phủ, sau đó ta sẽ tiến về hoàng cung gặp.
Ba năm trước Lý Uyên ở Trường An vì Ngôn Khánh chuẩn bị một tòa phủ đệ, tuy nhiên khi đó Lý Hiếu Cơ còn sống nên tòa phủ đệ ở trên danh nghĩa của Lý Hiếu Cơ, nằm ở ngoài thành Long Khánh.
Vương phủ chiếm cứ một phường thị, quy mô không hề kém phủ đệ của Tần vương.
Bởi vậy có thể thấy Lý Uyên đối với phụ tử Lý Hiếu Cơ coi trọng bậc nào, tuy nhiên Lý Hiếu Cơ phúc mỏng, ở trong vương phủ Ấp vương không được bao lâu đã chết trận ở Thiểm Châu, về sau tòa vương phủ cũng theo đó mà trở nên hoang phế.
Lúc đó nội cung nghe đồn rất nhiều người tụ tập rất nhiều người tại vị trí vương phủ.
Trong đó có cả phi tần được Lý Uyên sủng ái là Duẫn Đức phi, Duẫn Đức phi đòi hỏi Lý Uyên ban Long Khánh phường cho phụ thân của nàng nhưng lại bị Lý Uyên nghiêm khắc trách cứ nói rằng tòa Long Khánh phường là ban cho tôn thất sở hữu, bất luận kẻ nào cũng không được nhúng tay vào, về sau Duẫn Đức Phi còn nghe ngóng trong tôn thất xem Long Khánh phường đến tột cùng là ban cho vị tôn thất nào.
Mà toàn bộ trả lời đều là không biết.
Cũng khó trách bọn họ trả lời như vậy bởi vì khi đó Lý Ngôn Khánh còn chưa quy phục Lý Đường thân phận của hắn chỉ có rải rác vài người biết được.
Về sau Lý Ngôn Khánh tuyên bố đổi màu cơ, quy phục Lý Uyên, tòa vương phủ đó mới biến thành Hà Nam vương phủ.
Tòa vương phủ này ở năm Võ Đức thứ hai không có người ở, vốn Lý Ngôn Khánh đến cần phải có nghi thức tuy nhiên Lý Ngôn Khánh sớm đến Lý Uyên cũng không phô trương quá, từ tối hôm qua đã tu sửa, phái công bộ thị lang Vũ Sĩ Ược cùng với Trịnh Hoành Nghị ở trong phủ chờ.
- Thời gian một năm đúng là làm khó hắn.
- Nói với Sài công tiền trả thù lao ta sẽ ở Trường An tận lực phối hợp với hắn, hắn cần phải nhanh chóng hoàn thành bố cục.
Thẩm Quang đứng dậy thấp giọng tuân lệnh sau đó lui ra khỏi phòng.
Ngôn Khánh ngồi ở trên án thư, thở dài một hơi sau đó ngửa mặt lên trời nằm xuống trên giường.
Trong lòng hắn có một dây cung rung động ngày càng mãnh liệt.
Không cầm quyền thì không biết được vẻ đẹp của nó, một đế vương tay cầm mười vạn đại quân ra lệnh một tiếng ngàn vạn cái đầu đều rơi xuống đất, bây giờ biến thành một tiêu dao vương gia không chút thực quyền chênh lệch dĩ nhiên là rất lớn.
Nếu như không làm qua chư hầu làm một tiêu dao vương gia là kết cục mà Lý Ngôn Khánh hi vọng nhất.
Nhưng mà đã làm chư hầu bây giờ làm quần thần không có thực quyền hắn làm sao có thể thoải mái được.
Trên đường đi hắn suy nghĩ rất nhiều cân nhắc cũng rất nhiều.
Ở Trường An đững vững gót chan sau đó việc cần phải làm còn rất nhiều rất nhiều.
Ngồi dậy trong chốc lát Lý Ngôn Khánh có cảm giác hơi mệt mỏi.
Lý Ngôn Khánh chuẩn bị trở về nghỉ ngơi thì Lương Lão Thực đã rũ cánh tay ở ngoài cửa khẽ nói:
- Vương gia, Trường An phái sứ giả tới, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.
Ngôn Khánh khẽ giật mình bước ra khỏi phòng.
- Dẫn hắn tới gặp ta.
Lương Lão Thực đáp ứng sau đó xoay người rời đi.
Một lát sau chỉ thấy hắn mang theo một người ăn mặc như Thiên Ngưu vệ đi vào cửa hiên.
-Mạt tướng chính là Giam Môn đô úy Vương Minh Vĩ bái kiến Hà Nam vương thiên tuế.
- Vương tướng quân.
Lý Ngôn Khánh liếc mắt là nhận ra người này chính là người trước kia theo Đậu Uy tới Củng huyện truyền chỉ, Vương Minh Vĩ.
- Vương tướng quân vội vàng tới đây chắc hẳn là có chuyên khẩn yếu.
- Vương gia bệ hạ khẩu chiếu mệnh cho vương gia lập tức vào kinh.
- Vội vã như vậy để ta vào kinh sao?
Vương Minh Vĩ nói:
- Vương gia có chỗ không biết, Tô Châu Tiêu Tùy phái sứ giả tới hôm qua bí mật tới Trường An.
- Bệ hạ nói sứ giả Tiêu Tùy kia là bạn cũ của vương gia cho nên muốn vương gia ra mặt tiếp đãi, ngày mai trước giờ mẹo mong vương gia phải đến.
Lúc này đã đến giờ Tuất.
Lý Ngôn Khánh nhăn mày lại hỏi:
- Sứ giả Tiêu Tùy là người phương nào?
- Chính là hoàng môn thị lang nội sử lệnh Phòng Kiều.
- Phòng kiều?
Lý Ngôn Khánh giật mình thầm nói: Tiêu Tùy lúc này phái sứ giả tới đây là Phòng Huyền Linh là có ý gì đây?
Tuy nhiên thời gian cấp bách mình cũng không thể cân nhắc nhiều.
Ngôn Khánh lập tức hạ lệnh, mệnh cho Hám Lăng và Liễu Hanh hai người lập tức suất lĩnh Vạn Thắng quân tiến về phía trước hộ tống hắn tiến về Trường An.
Thẩm Quang Trịnh Đại Bưu thì cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ ở lại tại hừng đông khởi hành.
- Tiểu yêu có phải là Trường An đã xảy ra chuyện?
Vô Cấu thay đổi quần áo cho Lý Ngôn Khánh, Đóa Đóa ở bên cạnh nhịn không được thấp giọng hỏi thăm.
- Phòng Kiều đã đến chỉ sợ chiến cuộc Giang Nam sẽ có biến hóa, bệ hạ suốt đêm gọi ta vào cung là để thương nghị chuyện này. Các ngươi không cần phải lo lắng.
- Ta đoán chừng vì trước kia ta quen thuộc Phòng Kiều cho nên bệ hạ mới gọi ta tới gấp như vậy.
- Mọi người yên tâm nghỉ ngơi, sau hừng đông tới giờ ngọ ngày mai sẽ tới Trường An, lúc đó cả nhà chúng ta đoàn viên.
Thấy thần sắc Lý Ngôn Khánh nhẹ nhõm vẻ sầu lo trên mặt Đóa Đóa và Vô Cấu mới bớt đi.
- Ca ca, huynh cẩn thận đó.
Vô Cấu ôn nhu sửa sang xiêm y cho hắn rồi nói:
- Bệ hạ hỏi gì thì huynh trả lời cái đó ngàn vạn lần đừng cậy mạnh.
Tiểu nha đầu ngây thơ trước kia hiện tại đã thành thục.
Mọi người đều biết tình huống hiện tại của Ngôn Khánh không tốt như bên ngoài tưởng tượng.
Lý Ngôn Khánh vươn tay vuốt ve đầu của Vô Cấu rồi ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài Dịch quán Vạn Thắng quân đang chờ đợi.
Lý Ngôn Khánh xoay người trên Tưnợg Long Trưởng Tôn Vô Kỵ gật nhẹ đầu sau đó thúc ngựa rời đi.
Phòng Huyền Linh lúc này đúng lúc đi sứ Trường An có dụng ý gì?
Còn nữa Lý Thế Dân cùng với Lý Tịnh ở Trường An sẽ có thái độ gì? Mâu thuẫn của hắn và Lý Kiến Thành hiện tại đã đến tình trạng nào?
Chuyện này hết thảy còn là một ẩn giấu.
Gót sắt của Tượng Long run run, xé toang yên tĩnh của màn đêm.
Làn gió khô nóng táp vào mặt khiến cho trong lòng Lý Ngôn Khánh có cảm giác bất an.
Võ Đức năm thứ hai tại Trường An.
Lúc này Lý Ngôn Khánh đang vịn tay bên thủy bờ trong lòng ngàn vạn lần cảm khái.
Cái gọi là đại Đường khí tượng lúc này cao chót vót.
- Vương gia mời theo ta vào trong thành.
Vương Minh Vĩ thúc ngựa tiến tới khẽ nói:
- Đã qua giờ Dần chắc bệ hạ đang lo nghĩ.
- Liễu Hanh suất bộ trực tiếp về Hà Nam phủ, sau đó ta sẽ tiến về hoàng cung gặp.
Ba năm trước Lý Uyên ở Trường An vì Ngôn Khánh chuẩn bị một tòa phủ đệ, tuy nhiên khi đó Lý Hiếu Cơ còn sống nên tòa phủ đệ ở trên danh nghĩa của Lý Hiếu Cơ, nằm ở ngoài thành Long Khánh.
Vương phủ chiếm cứ một phường thị, quy mô không hề kém phủ đệ của Tần vương.
Bởi vậy có thể thấy Lý Uyên đối với phụ tử Lý Hiếu Cơ coi trọng bậc nào, tuy nhiên Lý Hiếu Cơ phúc mỏng, ở trong vương phủ Ấp vương không được bao lâu đã chết trận ở Thiểm Châu, về sau tòa vương phủ cũng theo đó mà trở nên hoang phế.
Lúc đó nội cung nghe đồn rất nhiều người tụ tập rất nhiều người tại vị trí vương phủ.
Trong đó có cả phi tần được Lý Uyên sủng ái là Duẫn Đức phi, Duẫn Đức phi đòi hỏi Lý Uyên ban Long Khánh phường cho phụ thân của nàng nhưng lại bị Lý Uyên nghiêm khắc trách cứ nói rằng tòa Long Khánh phường là ban cho tôn thất sở hữu, bất luận kẻ nào cũng không được nhúng tay vào, về sau Duẫn Đức Phi còn nghe ngóng trong tôn thất xem Long Khánh phường đến tột cùng là ban cho vị tôn thất nào.
Mà toàn bộ trả lời đều là không biết.
Cũng khó trách bọn họ trả lời như vậy bởi vì khi đó Lý Ngôn Khánh còn chưa quy phục Lý Đường thân phận của hắn chỉ có rải rác vài người biết được.
Về sau Lý Ngôn Khánh tuyên bố đổi màu cơ, quy phục Lý Uyên, tòa vương phủ đó mới biến thành Hà Nam vương phủ.
Tòa vương phủ này ở năm Võ Đức thứ hai không có người ở, vốn Lý Ngôn Khánh đến cần phải có nghi thức tuy nhiên Lý Ngôn Khánh sớm đến Lý Uyên cũng không phô trương quá, từ tối hôm qua đã tu sửa, phái công bộ thị lang Vũ Sĩ Ược cùng với Trịnh Hoành Nghị ở trong phủ chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.