Quyển 8 - Chương 200: Mời chào
Canh Tân
29/07/2013
Lý Kiến Thành cũng cười nói:
- Không sai nếu như đổi thành bất kỳ người nào khống chế Bắc Nha phụ hoàng cũng sinh ra nghi kỵ nhưng Dưỡng Chân, ha ha... phụ hoàng cùng với Cửu hoàng thúc tình cảm rất sâu, năm đó cửu hoàng thúc mai danh ẩn tích, bỏ con bỏ nhà làm việc cho phụ hoàng, được phụ hoàng tin cậy cỡ nào, lúc cửu hoàng thúc chế, phụ hoàng bỏ triều ba ngày, trong thư phòng rơi lệ vì cửu hoàng thúc, đối với Dưỡng Chân vô cùng ân cẩn khiến cho bổn vương còn có phần ghen ghét, ha ha kỳ thật phụ hoàng gọt giũa binh quyền của Dưỡng Chân cũng là vì bảo hộ hắn mà thôi.
Nếu như Dưỡng Chân đảm nhiệm Bắc nha mà nói phụ hoàng sẽ thêm an giấc, lão Vương ngươi nói không sai, Bắc Nha không phải là Dưỡng Chân thì không thể là người khác.
Ngụy Chinh đột nhiên nói:
- Tuy nhiên chúng ta nghĩ vậy Tần vương tại sao không nghĩ được?
Lông mày Lý Cương cũng nhăn lại mà khẽ nhẹ nhàng gật đầu.
Một hồi lâu sau hắn mới cắn răng khẽ nói:
- Tần vương muốn lôi kéo Hà Nam vương chỉ sợ cũng không phải là một chuyện dễ dàng, phải nhớ rằng dưới trướng của tần vương, Uất Trì Kính Đức có mối thù giết cha với Hà Nam vương, cho dù Uất Trì Kính Đức năm đó vô tình vô ý nhưng thù giết cha là sự thật.
Trịnh Nguyên Tống, Ngụy Chinh Vương Pháp ba người đều hít sâu một hơi.
Lão gia hỏa này bình thường mặt mũi hiền lành nhưng mỗi khi thốt ra thì đều là độc kế, kế sách rút củi dưới đáy nồi này đúng là độc ác.
Lý Thế Dân có khả năng buông tha cho Uất Trì Kính Đức sao? Hắn và Lý Kiến Thành không giống nhau, tuy Lý Thế Dân uy vọng và công lao đều cao hơn Lý Kiến Thành nhưng trong mắt mọi người Lý Kiến Thành mới là chính thống, là người nối nghiệp Lý Uyên.
Những người này chữ nghĩa đi đầu không giống như thế trụ đệ tử.
Uất Trì Kính Đức làm tùy tùng của Lý Thế Dân, từ trước tới nay đều tận tâm tận lực.
Nếu như Lý Thế Dân đồng ý để cho Lý Ngôn Khánh giết Uất Trì Kính Đức thì sẽ làm rét lạnh nhân tâm khiết dó Thiên Sách phủ không công tự tan, Lý Thế Dân thực lực cũng tan rã, không có những anh hùng trợ giúp, Lý Thế Dân không có bất kỳ uy hiếp nào.
Lý Kiến Thành vô cùng hi vọng Lý Thế Dân có thể buông bỏ Uất Trì Kính Đức.
Tuy nhiên hắn cũng biết, Lý Thế Dân không có khả năng buông bỏ, nếu như muốn Lý Thế Dân không buông bỏ thì hắn sẽ bất hòa với Lý Ngôn Khánh đến lúc đó Lý Kiến Thành lại nghĩ cách đề cử cho Lý Ngôn Khánh làm Bắc Nha cấm quân, hắn lúc đó bên ngoài có môn phiệt ủng hộ bên trong có Lý Ngôn Khánh khống chế binh quyền, địa vị thái tử vững như bàn thạch.
Nghĩ tới đây Lý Kiến Thành liền nở ra nụ cười.
Trịnh Nguyên Tống nói:
- Chuyện này người khác ra mặt thì không tốt lắm Hà Nam vương chưa chắc đã tin, chi bằng ta để cho Hoành nghị tiến về phía Củng huyện nói cho Hà Nam vương, Hoành Nghị cùng với Hà Nam vương lớn lên với nhau từ nhỏ mà ở Cao Ly lại có tình đồng chí, con mẹ nó, tên Trịnh Nhân Cơ kia nửa điểm chủ ý đều không có lại sinh ra một hảo nhi tử, một hảo nữ nhi.
Trịnh Hoành Nghị hiện tại đảm nhiệm chức vụ Nội Suất Thiên ngưu vệ thuộc về cận thần Đông cung.
Trịnh Nguyên Tống làm sao có thể không tức, Trịnh Nhân Cơ tự nhiên có hai đứa con, Trịnh Hoành Nghị thì có quan hệ với Lý Ngôn Khánh, Trịnh Lệ Châu thì gả cho Từ Thế Tích, mà Từ Thế Tích cũng có tài hoa, hiện tại đã được phong làm tả kiêu vệ đại tướng quân, phẩm hàm tứ phẩm, là tướng quân có thực quyền hắn sau khi cùng với Tiết Thế Hùng quét dọn xong Hà Bắc, tương lai nhất định không kém.
Trịnh Nguyên Tống thực sự hâm mộ Trịnh Nhân Cơ chỉ hận mình không thể sinh được con gái như thế.
Sau khi thương nghị sự tình thỏa đáng, Lý Kiến Thành lập tức ai người đem Trịnh Hoành Nghị tới.
Trước kia Trịnh Hoành Nghị từng tới khuyên bảo Nghiêu Quân Tố khiến cho Lý Kiến Thành dễ dàng tiếp nhận Hà Đông, xem ra cũng có công trạng.
Điều này khiến cho Trịnh Hoành Nghị mặc dù không trở thành tâm phúc của Lý Kiến Thành như Trịnh Nguyên Tống nhưng cũng là thân tín đi theo.
Tuy nhiên sắc trời đã tối, Trịnh Hoành Nghị cũng không còn ở phủ nha.
Đám người Lý Kiến Thành chờ đợi Trịnh Hoành Nghị, đồng thời tiếp tục thương nghị sự tình.
Trịnh Hoành Nghị còn chưa tới đã có một phong thư truyền tới, Lý Kiến Thành mở thư ra đột nhiên ngửa đầu về sau cười to.
- Thái tử tại sao lại cười?
- Ha ha đây chính là trời giúp bổn vương, Hoành Nghị không cần đi rồi.
- Đậu quận công phái người đưa tới tin tức, Dưỡng Chân đã biết hung phạm giết hoàng thúc hiện tại đã đi Lạc Dương, Lạc Dương chỉ sợ náo nhiệt rồi.
- Là người phương nào đưa thư tới?
- Nghe nói là Dưỡng Chân đích thân lấy được tin tức.
- Nếu Hà Nam vương tự mình biết thì thái tử tốt nhất vẫn nên phái người tiến tới Lạc Dương, thể hiện thiện ý với Hà Nam vương.
- Thái tử hiện tại cần phải nhanh chóng trở về Trường An thừa dịp Bắc Nha cấm quân còn chưa quyết định tiến cử Hà Nam vương trên triều đình.
- Kể từ đó, Hà Nam vương có thể nhận ra thiện ý của thái tử. Lần này tốt nhất là để Nguyên Tống cùng với thái tử trở về.
- Vậy còn ngươi thì sao?
Lý Cương cười nói:
- Vương Pháp cùng với Ngụy Chinh sẽ ở lại Hà Đông giúp thần giải quyết mọi chuyện, thần sẽ mời Đông Cung lục suất đi Lạc Dương, nếu như Hà Nam vương cùng với Tần vương nảy sinh xung đột thần sẽ dùng chiếu lệnh của thái tử hòa giải nếu như Hà Nam vương cùng với Tần vương hòa hoãn thì thần sẽ nghĩ cách để cho bọn họ tranh chấp.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Ngụy Chinh Vương Pháp ở đời sau trực thần trứ danh nhưng không thể phủ nhận mưu trí của hai người này không tầm thường, nếu như Lý Kiến Thành phái người tiến về Lạc Dương điều giải dĩ nhiên sẽ tăng thêm phần tán thưởng trong mắt của Lý Uyên.
Nếu như Lý Ngôn Khánh cùng với Lý Uyên không đấu với nhau thì...
Không bọn họ nhất định phải đấu.
********
Cuộc chiến đã xong, Thiên Sách phủ Huyền Giáp thiên binh đã tiến vào Hàm gia điện.
Vì để trấn an bộ hạ cũng của Vương Thế Sung cho nên Lý Thế Dân cũng không phái binh mã tiến vào Lạc Dương mà chỉ ở ngoài hoàng thành, đồng thời hắn trước tiên vào đã mở Phong Đô Đại Đồng Thông Xa ba cái chợ lớn, khôi phục việc buôn bán ở Lạc Dương trở nên bình thường.
Binh mã của Vương Thế Sung đã rời Lạc Dương.
Binh mã của Lý Đường trú ở trong Kim Cốc viên, ai dám hành động thiếu suy nghĩ?
- Không sai nếu như đổi thành bất kỳ người nào khống chế Bắc Nha phụ hoàng cũng sinh ra nghi kỵ nhưng Dưỡng Chân, ha ha... phụ hoàng cùng với Cửu hoàng thúc tình cảm rất sâu, năm đó cửu hoàng thúc mai danh ẩn tích, bỏ con bỏ nhà làm việc cho phụ hoàng, được phụ hoàng tin cậy cỡ nào, lúc cửu hoàng thúc chế, phụ hoàng bỏ triều ba ngày, trong thư phòng rơi lệ vì cửu hoàng thúc, đối với Dưỡng Chân vô cùng ân cẩn khiến cho bổn vương còn có phần ghen ghét, ha ha kỳ thật phụ hoàng gọt giũa binh quyền của Dưỡng Chân cũng là vì bảo hộ hắn mà thôi.
Nếu như Dưỡng Chân đảm nhiệm Bắc nha mà nói phụ hoàng sẽ thêm an giấc, lão Vương ngươi nói không sai, Bắc Nha không phải là Dưỡng Chân thì không thể là người khác.
Ngụy Chinh đột nhiên nói:
- Tuy nhiên chúng ta nghĩ vậy Tần vương tại sao không nghĩ được?
Lông mày Lý Cương cũng nhăn lại mà khẽ nhẹ nhàng gật đầu.
Một hồi lâu sau hắn mới cắn răng khẽ nói:
- Tần vương muốn lôi kéo Hà Nam vương chỉ sợ cũng không phải là một chuyện dễ dàng, phải nhớ rằng dưới trướng của tần vương, Uất Trì Kính Đức có mối thù giết cha với Hà Nam vương, cho dù Uất Trì Kính Đức năm đó vô tình vô ý nhưng thù giết cha là sự thật.
Trịnh Nguyên Tống, Ngụy Chinh Vương Pháp ba người đều hít sâu một hơi.
Lão gia hỏa này bình thường mặt mũi hiền lành nhưng mỗi khi thốt ra thì đều là độc kế, kế sách rút củi dưới đáy nồi này đúng là độc ác.
Lý Thế Dân có khả năng buông tha cho Uất Trì Kính Đức sao? Hắn và Lý Kiến Thành không giống nhau, tuy Lý Thế Dân uy vọng và công lao đều cao hơn Lý Kiến Thành nhưng trong mắt mọi người Lý Kiến Thành mới là chính thống, là người nối nghiệp Lý Uyên.
Những người này chữ nghĩa đi đầu không giống như thế trụ đệ tử.
Uất Trì Kính Đức làm tùy tùng của Lý Thế Dân, từ trước tới nay đều tận tâm tận lực.
Nếu như Lý Thế Dân đồng ý để cho Lý Ngôn Khánh giết Uất Trì Kính Đức thì sẽ làm rét lạnh nhân tâm khiết dó Thiên Sách phủ không công tự tan, Lý Thế Dân thực lực cũng tan rã, không có những anh hùng trợ giúp, Lý Thế Dân không có bất kỳ uy hiếp nào.
Lý Kiến Thành vô cùng hi vọng Lý Thế Dân có thể buông bỏ Uất Trì Kính Đức.
Tuy nhiên hắn cũng biết, Lý Thế Dân không có khả năng buông bỏ, nếu như muốn Lý Thế Dân không buông bỏ thì hắn sẽ bất hòa với Lý Ngôn Khánh đến lúc đó Lý Kiến Thành lại nghĩ cách đề cử cho Lý Ngôn Khánh làm Bắc Nha cấm quân, hắn lúc đó bên ngoài có môn phiệt ủng hộ bên trong có Lý Ngôn Khánh khống chế binh quyền, địa vị thái tử vững như bàn thạch.
Nghĩ tới đây Lý Kiến Thành liền nở ra nụ cười.
Trịnh Nguyên Tống nói:
- Chuyện này người khác ra mặt thì không tốt lắm Hà Nam vương chưa chắc đã tin, chi bằng ta để cho Hoành nghị tiến về phía Củng huyện nói cho Hà Nam vương, Hoành Nghị cùng với Hà Nam vương lớn lên với nhau từ nhỏ mà ở Cao Ly lại có tình đồng chí, con mẹ nó, tên Trịnh Nhân Cơ kia nửa điểm chủ ý đều không có lại sinh ra một hảo nhi tử, một hảo nữ nhi.
Trịnh Hoành Nghị hiện tại đảm nhiệm chức vụ Nội Suất Thiên ngưu vệ thuộc về cận thần Đông cung.
Trịnh Nguyên Tống làm sao có thể không tức, Trịnh Nhân Cơ tự nhiên có hai đứa con, Trịnh Hoành Nghị thì có quan hệ với Lý Ngôn Khánh, Trịnh Lệ Châu thì gả cho Từ Thế Tích, mà Từ Thế Tích cũng có tài hoa, hiện tại đã được phong làm tả kiêu vệ đại tướng quân, phẩm hàm tứ phẩm, là tướng quân có thực quyền hắn sau khi cùng với Tiết Thế Hùng quét dọn xong Hà Bắc, tương lai nhất định không kém.
Trịnh Nguyên Tống thực sự hâm mộ Trịnh Nhân Cơ chỉ hận mình không thể sinh được con gái như thế.
Sau khi thương nghị sự tình thỏa đáng, Lý Kiến Thành lập tức ai người đem Trịnh Hoành Nghị tới.
Trước kia Trịnh Hoành Nghị từng tới khuyên bảo Nghiêu Quân Tố khiến cho Lý Kiến Thành dễ dàng tiếp nhận Hà Đông, xem ra cũng có công trạng.
Điều này khiến cho Trịnh Hoành Nghị mặc dù không trở thành tâm phúc của Lý Kiến Thành như Trịnh Nguyên Tống nhưng cũng là thân tín đi theo.
Tuy nhiên sắc trời đã tối, Trịnh Hoành Nghị cũng không còn ở phủ nha.
Đám người Lý Kiến Thành chờ đợi Trịnh Hoành Nghị, đồng thời tiếp tục thương nghị sự tình.
Trịnh Hoành Nghị còn chưa tới đã có một phong thư truyền tới, Lý Kiến Thành mở thư ra đột nhiên ngửa đầu về sau cười to.
- Thái tử tại sao lại cười?
- Ha ha đây chính là trời giúp bổn vương, Hoành Nghị không cần đi rồi.
- Đậu quận công phái người đưa tới tin tức, Dưỡng Chân đã biết hung phạm giết hoàng thúc hiện tại đã đi Lạc Dương, Lạc Dương chỉ sợ náo nhiệt rồi.
- Là người phương nào đưa thư tới?
- Nghe nói là Dưỡng Chân đích thân lấy được tin tức.
- Nếu Hà Nam vương tự mình biết thì thái tử tốt nhất vẫn nên phái người tiến tới Lạc Dương, thể hiện thiện ý với Hà Nam vương.
- Thái tử hiện tại cần phải nhanh chóng trở về Trường An thừa dịp Bắc Nha cấm quân còn chưa quyết định tiến cử Hà Nam vương trên triều đình.
- Kể từ đó, Hà Nam vương có thể nhận ra thiện ý của thái tử. Lần này tốt nhất là để Nguyên Tống cùng với thái tử trở về.
- Vậy còn ngươi thì sao?
Lý Cương cười nói:
- Vương Pháp cùng với Ngụy Chinh sẽ ở lại Hà Đông giúp thần giải quyết mọi chuyện, thần sẽ mời Đông Cung lục suất đi Lạc Dương, nếu như Hà Nam vương cùng với Tần vương nảy sinh xung đột thần sẽ dùng chiếu lệnh của thái tử hòa giải nếu như Hà Nam vương cùng với Tần vương hòa hoãn thì thần sẽ nghĩ cách để cho bọn họ tranh chấp.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Ngụy Chinh Vương Pháp ở đời sau trực thần trứ danh nhưng không thể phủ nhận mưu trí của hai người này không tầm thường, nếu như Lý Kiến Thành phái người tiến về Lạc Dương điều giải dĩ nhiên sẽ tăng thêm phần tán thưởng trong mắt của Lý Uyên.
Nếu như Lý Ngôn Khánh cùng với Lý Uyên không đấu với nhau thì...
Không bọn họ nhất định phải đấu.
********
Cuộc chiến đã xong, Thiên Sách phủ Huyền Giáp thiên binh đã tiến vào Hàm gia điện.
Vì để trấn an bộ hạ cũng của Vương Thế Sung cho nên Lý Thế Dân cũng không phái binh mã tiến vào Lạc Dương mà chỉ ở ngoài hoàng thành, đồng thời hắn trước tiên vào đã mở Phong Đô Đại Đồng Thông Xa ba cái chợ lớn, khôi phục việc buôn bán ở Lạc Dương trở nên bình thường.
Binh mã của Vương Thế Sung đã rời Lạc Dương.
Binh mã của Lý Đường trú ở trong Kim Cốc viên, ai dám hành động thiếu suy nghĩ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.