Quyển 5 - Chương 5: Triệu Hi Tiếu.
Canh Tân
26/03/2013
Ngôn Khánh nhìn thấy thì liền ngây người.
Cô gái kia đúng là Đóa Đóa... lại nói tiếp đây không phải lần đầu tiên Trịnh Ngôn Khánh nhìn thấy Đóa Đóa như vậy, cách đây sáu năm, tiểu nha đầu kia cũng đã lộ thân thể trước mặt hắn. Lúc này ngực của nàng đã phát lớn hơn trước kia rất nhiều, trên da thịt óng ánh bọt nước.
Cơ thể nàng đã có vài phần bộ dạng thành thục và thùy mị.
Ngôn Khánh nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ chân rời khỏi rưng tùng.
- Đóa Đóa, Đóa Đóa.
- Tiểu Tú, ta ở đây... a ngươi không được qua đây...
Thanh âm của Đóa Đóa mang theo vài phần ngượng ngùng, Trịnh Ngôn Khánh đáp ứng ,ở rừng tùng ngồi xổm xuống.
- Đóa Đóa chúng ta phải rời đi.
- Ta biết, ta biết...
Đóa Đóa ở trong rừng vội vàng hô:
- Tiểu Tú, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta lập tức đi ra.
- Ừ, vậy ngươi nhanh một chút.
Tế Yêu và Tứ Nhãn ngồi xổm trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, tựa hồ không hiểu tại sao chủ nhân vùa tiến vào lại lui ra ngoài.
Trên khuôn mặt của Ngôn Khánh lộ ra mọt sự vui vẻ, bàn tay đặt ở trên môi, khẽ suỵt một tiếng.
Hai con chó ngao dường như minh bạch ý của Trịnh Ngôn Khánh, gật gật đầu.
Hắn vươn tay ra, dùng sức vuốt ve hai con chó ngao, Đóa Đóa lúc này đi ra khỏi rừng, hơi ngượng ngùng nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Hai ngày trèo đèo lội suối, cho nên nàng muốn đi tắm rửa.
Ngôn Khánh đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi ra:
- Đóa Đóa, trở về ăn điểm tâm rồi chúng ta còn phải sớm rời đi.
Hắn vô cùng bình tĩnh không có rình rập.
Cho nên Đóa Đóa cũng không rõ ràng, Trịnh Ngôn Khánh đến tột cùng đã thấy gì chưa, tuy nhiên hiện tại nàng cũng tin tưởng Tiểu Tú không thấy gì.
Ăn điểm tâm xong, ba người một lần nữa khởi hành.
Ở trong sáng sớm, bọn họ nhanh chóng tìm được con đường chính xác, hơn nữa còn tìm được tòa miếu thờ hôm qua.
- Chim Quyên đẹp nhất là ở chỗ nào?
Tăng nhân ở trong chùa kia, cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời:
- Vậy hẳn là ở Lôi Thần Bình, nơi đó có rất nhiều chim quyên, vô cùng đặc sắc.
Trịnh Ngôn Khánh lại hỏi:
- Vậy đại sư có biết, một đạo nhân tên là Hi Tiếu không?
- Hi Tiếu đạo nhân?
Tăng nhân khẽ giật mình, lộ ra vẻ hoảng sợ?
- Thí chủ nói là Hi Tiếu?
- Đúng thế...
- Hắn ở Lôi Thần Bình... thí chủ đi tới đó, ở bên cạnh có thể nhìn thấy một tòa Lôi Thần điện, hắn ngụ tại đó. Bất quá thí chủ, bần tăng khuyên thí chủ chớ tìm tới hắn, Hi Tiếu hắn là một tên điên, những năm nay không biết đã hủy đi bao nhiêu chùa chiền đạo quán, cho nên toàn núi Nga Mi, không ai dám lại gần Lôi Thần điện của hắn.
Ngôn Khánh không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Hi Tiếu đạo nhân này dường như làm cho rất nhiều người phải sợ hãi.
Cũng không biết hắn làm điều gì... tuy nhiên hiện tại đã có manh mối nên Trịnh Ngôn Khánh cũng tạ ơn tăng nhân kia, cho thêm hai quan tiền rồi mới cáo từ rời đi.
Lôi Thần bình ở Đại Nga mi.
Ngôn Khánh phát hiện, lúc mình bắt đầu đã bỏ gần tìm xa, luẩn quẩn.
Lôi Thần bình nổi danh với Lôi Thần điện, xây dựng vào thời nhà Hán, nghe nói Lôi Thần bình có bảy mươi hai động, có Long thần và Lôi thần.
Gặp thời tiết hạn hán, mọi người tới đó cầu mưa, thường thường sẽ có giông bão, cực kỳ linh nghiệm.
Lôi Thần điện xây dựng dựa vào vách núi đá, tương truyền nơi đó có Nữ Oa luyện thạch, Phục Hy ngộ đạo, cốc động của Quỷ Cốc tử, rất nhiều chuyện.
- Tiểu Tú, ta nghe tăng nhân nói thì người kia không phải là người lương thiện.
Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu:
- Có lẽ là không... bằng hữu của Tôn tiên sinh thì không có khả năng là người xấu, có lẽ là cử chỉ hơi quái dị mà thôi, Đóa Đóa không cần phải sợ, cho dù là người xấu ta cũng không sợ hắn.
- Ừ.
Đóa Đóa dùng sức gật đầu tựa hồ tự động viên mình.
Nàng vô ý thức nắm chặt lợi kiếm ở trong tay, cho thấy cảm xúc lo lắng của mình.
Ngôn Khánh cười cười, đem cùng và Thập Tự đao khoác lên người, gọi Hùng Đại Hải một tiếng sau đó kéo bàn tay mềm mại của Đóa Đóa đi về phía Lôi Thần bình.
Hai cái búa của Hùng Đại Hải nặng tới một trăm cân do Hùng Đại Chuy chế tạo cắm ở hông, sau đó mang theo hành lý đuổi theo, hai con chó ngao cũng theo sát phía sau.
----------------
Lôi Thần Bình quả nhiên rất hoang vu.
Độ cao so với mặt nước biên đạt tới 2000m, ít ai lui tới.
Nhìn từ phía xa xa khỉ từng đàn xuất hiện, tuy nhiên bọn chúng sợ người lạ, chỉ cần có người tới là lập tức chạy tứ tán, trong nháy mắt đã vô ảnh vô tung.
Đám khỉ này ở Nga Mi trong ấn tượng của Trịnh Ngôn Khánh không giống nhau.
Khỉ đời sau ở núi Nga Mi, nguyên một đám dám công kích du khách, cướp đoạt vật phẩm ở trên đường.
Ở trong tự nhiên có đủ loại nhân tố.
Trịnh Ngôn Khánh ngược lại rất may mắn, bầy khỉ ở thời đại này vẫn chưa hung hăng càn quấy.
Ở trên Lôi Thần bình có một tòa Lôi Thần điện cổ xưa.
Tòa thần điện này tựa vào vách núi đá, có vài chỗ đã sụp đổ, khiến cho người ta có một cảm giác tiêu điều. Trịnh Ngôn Khánh hít sâu một hơi, kéo theo Đóa Đóa tiến tới trước Lôi Thần điện.
- Xin hỏi, Hi Tiếu đạo trưởng có ở nơi này không?
Ở bên trong Lôi Thần Điện không có tiếng người đáp lại.
- Xin hỏi, ở nơi đây có vị nào là Triệu Hi Tiếu không?
Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà lớn giọng, ở bên trong vẫn không có người đi ra.
Hùng Đại Hải không kiên nhẫn ,mở miệng hét lớn một tiếng:
- Triệu Hi Tiếu, có ở đây không?
Lời nói còn chưa dứt thì đã nghe ở trong Lôi Thần Điện truyen ra một thanh âm nổ mạnh, khói bụi dày đặc xen lẫn là mùi lưu huỳnh hỏa tiêu... của thuốc súng.
Một trung niên nam tử ục ịch nổi giận đùng đùng từ trong hậu điện chạy tới.
- Chết tiệt, bần đạo trốn ở trong này, các ngươi còn không dừng tay sao? Mấy con rùa nào, rống to kêu to ở đây làm gì?
Hắn thân mặc một bộ áo choàng màu trắng, bộ tóc thì có màu vàng, áo trong là bát quái đạo bào.
Dáng người không cao, ước chừng 1m70, khuôn mặt hình cầu, bộ râu dường như bị lửa cháy trở nên mất trật tự.
Hắn nổi giận đùng đùng chạy tới đại điện, hoa chân múa tay phẫn nộ gầm rú.
Hùng Đại Hải nghe thấy thì lập tức nổi giận.
Người này miệng đúng là không sạch sẽ.
Không đợi Trịnh Ngôn Khánh mở miệng, Hùng Đại Hải đã bước tới phía trước, nổi giận gầm một tiếng:
- Đồ con rùa, là lão tử tìm ngươi.
Triệu Hi Tiếu chỉ vào ngực của Hùng Đại Hải.
Chỉ thấy trên khuôn mặt đang tức giận bỗng nở ra vẻ tươi cười:
- Vị cư sĩ này, ta chính là Triệu Hi Tiếu, không biết tìm ta có chuyện gì không?
Đây là Hi Tiếu đạo nhân mà Tôn Tư Mạc trong thư đã nhắc tới?
Trịnh Ngôn Khánh thầm nghĩ chắc là mình tìm nhầm người rồi.
Cô gái kia đúng là Đóa Đóa... lại nói tiếp đây không phải lần đầu tiên Trịnh Ngôn Khánh nhìn thấy Đóa Đóa như vậy, cách đây sáu năm, tiểu nha đầu kia cũng đã lộ thân thể trước mặt hắn. Lúc này ngực của nàng đã phát lớn hơn trước kia rất nhiều, trên da thịt óng ánh bọt nước.
Cơ thể nàng đã có vài phần bộ dạng thành thục và thùy mị.
Ngôn Khánh nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ chân rời khỏi rưng tùng.
- Đóa Đóa, Đóa Đóa.
- Tiểu Tú, ta ở đây... a ngươi không được qua đây...
Thanh âm của Đóa Đóa mang theo vài phần ngượng ngùng, Trịnh Ngôn Khánh đáp ứng ,ở rừng tùng ngồi xổm xuống.
- Đóa Đóa chúng ta phải rời đi.
- Ta biết, ta biết...
Đóa Đóa ở trong rừng vội vàng hô:
- Tiểu Tú, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta lập tức đi ra.
- Ừ, vậy ngươi nhanh một chút.
Tế Yêu và Tứ Nhãn ngồi xổm trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, tựa hồ không hiểu tại sao chủ nhân vùa tiến vào lại lui ra ngoài.
Trên khuôn mặt của Ngôn Khánh lộ ra mọt sự vui vẻ, bàn tay đặt ở trên môi, khẽ suỵt một tiếng.
Hai con chó ngao dường như minh bạch ý của Trịnh Ngôn Khánh, gật gật đầu.
Hắn vươn tay ra, dùng sức vuốt ve hai con chó ngao, Đóa Đóa lúc này đi ra khỏi rừng, hơi ngượng ngùng nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Hai ngày trèo đèo lội suối, cho nên nàng muốn đi tắm rửa.
Ngôn Khánh đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi ra:
- Đóa Đóa, trở về ăn điểm tâm rồi chúng ta còn phải sớm rời đi.
Hắn vô cùng bình tĩnh không có rình rập.
Cho nên Đóa Đóa cũng không rõ ràng, Trịnh Ngôn Khánh đến tột cùng đã thấy gì chưa, tuy nhiên hiện tại nàng cũng tin tưởng Tiểu Tú không thấy gì.
Ăn điểm tâm xong, ba người một lần nữa khởi hành.
Ở trong sáng sớm, bọn họ nhanh chóng tìm được con đường chính xác, hơn nữa còn tìm được tòa miếu thờ hôm qua.
- Chim Quyên đẹp nhất là ở chỗ nào?
Tăng nhân ở trong chùa kia, cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời:
- Vậy hẳn là ở Lôi Thần Bình, nơi đó có rất nhiều chim quyên, vô cùng đặc sắc.
Trịnh Ngôn Khánh lại hỏi:
- Vậy đại sư có biết, một đạo nhân tên là Hi Tiếu không?
- Hi Tiếu đạo nhân?
Tăng nhân khẽ giật mình, lộ ra vẻ hoảng sợ?
- Thí chủ nói là Hi Tiếu?
- Đúng thế...
- Hắn ở Lôi Thần Bình... thí chủ đi tới đó, ở bên cạnh có thể nhìn thấy một tòa Lôi Thần điện, hắn ngụ tại đó. Bất quá thí chủ, bần tăng khuyên thí chủ chớ tìm tới hắn, Hi Tiếu hắn là một tên điên, những năm nay không biết đã hủy đi bao nhiêu chùa chiền đạo quán, cho nên toàn núi Nga Mi, không ai dám lại gần Lôi Thần điện của hắn.
Ngôn Khánh không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Hi Tiếu đạo nhân này dường như làm cho rất nhiều người phải sợ hãi.
Cũng không biết hắn làm điều gì... tuy nhiên hiện tại đã có manh mối nên Trịnh Ngôn Khánh cũng tạ ơn tăng nhân kia, cho thêm hai quan tiền rồi mới cáo từ rời đi.
Lôi Thần bình ở Đại Nga mi.
Ngôn Khánh phát hiện, lúc mình bắt đầu đã bỏ gần tìm xa, luẩn quẩn.
Lôi Thần bình nổi danh với Lôi Thần điện, xây dựng vào thời nhà Hán, nghe nói Lôi Thần bình có bảy mươi hai động, có Long thần và Lôi thần.
Gặp thời tiết hạn hán, mọi người tới đó cầu mưa, thường thường sẽ có giông bão, cực kỳ linh nghiệm.
Lôi Thần điện xây dựng dựa vào vách núi đá, tương truyền nơi đó có Nữ Oa luyện thạch, Phục Hy ngộ đạo, cốc động của Quỷ Cốc tử, rất nhiều chuyện.
- Tiểu Tú, ta nghe tăng nhân nói thì người kia không phải là người lương thiện.
Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu:
- Có lẽ là không... bằng hữu của Tôn tiên sinh thì không có khả năng là người xấu, có lẽ là cử chỉ hơi quái dị mà thôi, Đóa Đóa không cần phải sợ, cho dù là người xấu ta cũng không sợ hắn.
- Ừ.
Đóa Đóa dùng sức gật đầu tựa hồ tự động viên mình.
Nàng vô ý thức nắm chặt lợi kiếm ở trong tay, cho thấy cảm xúc lo lắng của mình.
Ngôn Khánh cười cười, đem cùng và Thập Tự đao khoác lên người, gọi Hùng Đại Hải một tiếng sau đó kéo bàn tay mềm mại của Đóa Đóa đi về phía Lôi Thần bình.
Hai cái búa của Hùng Đại Hải nặng tới một trăm cân do Hùng Đại Chuy chế tạo cắm ở hông, sau đó mang theo hành lý đuổi theo, hai con chó ngao cũng theo sát phía sau.
----------------
Lôi Thần Bình quả nhiên rất hoang vu.
Độ cao so với mặt nước biên đạt tới 2000m, ít ai lui tới.
Nhìn từ phía xa xa khỉ từng đàn xuất hiện, tuy nhiên bọn chúng sợ người lạ, chỉ cần có người tới là lập tức chạy tứ tán, trong nháy mắt đã vô ảnh vô tung.
Đám khỉ này ở Nga Mi trong ấn tượng của Trịnh Ngôn Khánh không giống nhau.
Khỉ đời sau ở núi Nga Mi, nguyên một đám dám công kích du khách, cướp đoạt vật phẩm ở trên đường.
Ở trong tự nhiên có đủ loại nhân tố.
Trịnh Ngôn Khánh ngược lại rất may mắn, bầy khỉ ở thời đại này vẫn chưa hung hăng càn quấy.
Ở trên Lôi Thần bình có một tòa Lôi Thần điện cổ xưa.
Tòa thần điện này tựa vào vách núi đá, có vài chỗ đã sụp đổ, khiến cho người ta có một cảm giác tiêu điều. Trịnh Ngôn Khánh hít sâu một hơi, kéo theo Đóa Đóa tiến tới trước Lôi Thần điện.
- Xin hỏi, Hi Tiếu đạo trưởng có ở nơi này không?
Ở bên trong Lôi Thần Điện không có tiếng người đáp lại.
- Xin hỏi, ở nơi đây có vị nào là Triệu Hi Tiếu không?
Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà lớn giọng, ở bên trong vẫn không có người đi ra.
Hùng Đại Hải không kiên nhẫn ,mở miệng hét lớn một tiếng:
- Triệu Hi Tiếu, có ở đây không?
Lời nói còn chưa dứt thì đã nghe ở trong Lôi Thần Điện truyen ra một thanh âm nổ mạnh, khói bụi dày đặc xen lẫn là mùi lưu huỳnh hỏa tiêu... của thuốc súng.
Một trung niên nam tử ục ịch nổi giận đùng đùng từ trong hậu điện chạy tới.
- Chết tiệt, bần đạo trốn ở trong này, các ngươi còn không dừng tay sao? Mấy con rùa nào, rống to kêu to ở đây làm gì?
Hắn thân mặc một bộ áo choàng màu trắng, bộ tóc thì có màu vàng, áo trong là bát quái đạo bào.
Dáng người không cao, ước chừng 1m70, khuôn mặt hình cầu, bộ râu dường như bị lửa cháy trở nên mất trật tự.
Hắn nổi giận đùng đùng chạy tới đại điện, hoa chân múa tay phẫn nộ gầm rú.
Hùng Đại Hải nghe thấy thì lập tức nổi giận.
Người này miệng đúng là không sạch sẽ.
Không đợi Trịnh Ngôn Khánh mở miệng, Hùng Đại Hải đã bước tới phía trước, nổi giận gầm một tiếng:
- Đồ con rùa, là lão tử tìm ngươi.
Triệu Hi Tiếu chỉ vào ngực của Hùng Đại Hải.
Chỉ thấy trên khuôn mặt đang tức giận bỗng nở ra vẻ tươi cười:
- Vị cư sĩ này, ta chính là Triệu Hi Tiếu, không biết tìm ta có chuyện gì không?
Đây là Hi Tiếu đạo nhân mà Tôn Tư Mạc trong thư đã nhắc tới?
Trịnh Ngôn Khánh thầm nghĩ chắc là mình tìm nhầm người rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.