Quyển 6 - Chương 78: Trương huyện lệnh.
Canh Tân
27/03/2013
Hơn một canh giờ vẫn chưa quay trở về, với thân phận của Bùi Thục Anh tuyệt đối không thể nào đi lâu như vậy. Thục Anh và Trương huyện lệnh có gì mà nói lâu như vậy, chẳng lẽ Trương huyện lệnh giam nàng lại?
Trương huyện lệnh đến tột cùng là muốn làm gì?
- Tam Bảo ngươi lập tức phái người cùng ta tới huyện lệnh.
Ở phương diện này Thẩm Quang đúng là không sánh được với Mã Tam Bảo, Mã Tam Bảo sinh trưởng ở trong đại gia tộc có một trực giác cao hơn so với Thẩm Quang, hắn có thể nhìn thấy vấn đề ở bên trong.
Buổi chiều Lý Ngôn Khánh đi thăm Trịnh Thế An.
Biểu hiện của Trịnh Thế An vẫn còn tốt, cười nói đặc biệt nhẹ nhõm chỉ trừ thể cốt yếu ớt, nói chuyện một lúc là cảm thấy mệt mỏi.
Ngôn Khánh hầu hạ Trịnh Thế An nghỉ ngơi rồi mới kéo Hùng Đại Chuy và Vương Chính qua bên cạnh.
- Đại Chuy gia gia, lão hổ gia gia.... hôm nay chỉ sợ có chuyện phát sinh.
- Hai người hãy thủ ở trong phòng không được hành động thiếu suy nghĩ chuyện bên ngoài sẽ do tiểu tử sắp xếp thỏa đáng hai người không cần phải lo lắng.
- Ngôn Khánh đã xảy ra chuyện gì?
Vương Chính và Hùng Đại Chuy hơi bận tâm.
- Không có chuyện gì đâu, chẳng qua là có một đám người làm rộn lên mà thôi.
Ngôn Khánh nói nhẹ nhàng khiến cho Hùng Đại Chuy và Vương Chính yên tâm không ít.
Về phần là chuyện gì thì Vương Chính và Hùng Đại Chuy cũng không hỏi.
Nhìn hai lão nhân xanh xao cảm giác của Lý Ngôn Khánh càng trở nên trầm trọng.
Đến chạng vạng tối Bùi Thục Anh vẫn chưa trở về.
Ngôn Khánh bắt đầu cảm thấy lo lắng, theo tin tức bên kia của Mã Tam Bảo bên kia thì hắn cảm thấy kỳ quái, cửa thành Củng huyện bình thường đến tối mới đóng vậy mà hiện tại tại sao lại đóng lại rồi, vậy không phải nói nội thành có chuyện không may hay sao.
Ngôn Khánh càng cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp.
- Lập tức nói người chuẩn bị xe đưa ta tới huyện nhan.
Mã Tam Bảo liền xuống dưới sắp xếp, Ngôn Khánh thì đưa tay gọi Thẩm Quang tới.
Hắn ở bên tai Thẩm Quang thấp giọng phân phó vài câu Thẩm Quang biến sắc rồi gật nhẹ đầu.
Ngôn Khánh thay đổi một bộ áo bào màu trắng cất bước ra khỏi phòng.
- Đại hắc tử, đánh xe cho ta.
Hắn gọi Hùng Khoát Hải, sau đó gọi Tô Liệt và Hám Lăng tới:
- Ta hiện tại cần phải đi ra ngoài một phen, chuyện trong nhà giao cho các ngươi phụ trách.
A Lăng ngươi nghe lão Tô nói không được tự tiện hành động.
Tô Liệt và Hám Lăng đều chắp tay tuân mệnh.
Xe ngựa chuẩn bị thỏa đáng rồi, Ngôn Khánh liền leo lên trên đó.
Hùng Khoát Hải đánh xe, Mã Tam Bảo thì đi theo rời khỏi môn phủ, Ngôn Khánh theo cửa sổ xe nhìn ra ngoài thì thấy người đi đường vô cùng thưa thớt.
Thỉnh thoảng còn nhìn thấy hương dũng, tuy không ngăn cản xe ngựa nhưng có vẻ cảnh giác.
Không biết tình huống của cô cô thế nào.
Lý Ngôn Khánh cũng biết Trương huyện lệnh cho dù gan to bằng trời cũng không làm khó Bùi Thục Anh. Hắn trầm ngâm không nói suy tư đủ loại khả năng, bất giác xe ngựa đã tới ngoài nha môn của huyện phủ, Mã Tam Bảo nhanh chóng bước lên hai bước trên thềm cửa.
- Người nào?
- Ta chính là quản sự của Lý phủ, mau thông báo cho Trương huyện lệnh là có Lý công tử cầu kiến.
Người sai vặt này nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Cái gì là Lý công tử, ta chưa từng nghe nói huyện lệnh lão gia nói qua, hiện tại lão gia đang có chuyện quan trọng không gặp bất cứ ai.
Nói xong hắn xô Mã Tam Bảo một cái.
- Mau lăn đi không ta sẽ bắt ngươi lại.
Ngôn Khánh ở trong xe nghe vậy liền biến sắc m ặt.
- Một tên sai vặt mà cũng hung hăng như vậy, đại hắc tử mở đường.
Hùng Khoát Hải lập tức thả người xuống xe, cũng chưa đợi người sai vặt kia có phản ứng hắn đã lao tới nắm lấy cổ áo của gã kia, đằng đằng sát khí nói:
- Công tử nhà ta tung hoành Cao ly, muốn tới chỗ nào thì tới chỗ đó, ngươi dám ngăn cản đường đi của công tử sao? Cút ngay cho ta.
Tay của hắn dùng lực khiến cho người kia phải le lưỡi ra.
Đúng lúc này Mã Tam Bảo đỡ Lý Ngôn Khánh xuống xe, chợt nghe Lý Ngôn Khánh nói:
- Đại hắc tử, giáo huấn hắn một chút là được đừng làm ảnh hưởng tới tính mạng của hắn.
- Dạ biết.
Hùng Khoát Hải nói xong vươn cánh tay ra, ném về phía bên ngoài.
Tên sai vặt kia ngã xuống bậc thang, tên sai vặt kia liền thốt lên tiếng kêu thảm thiết.
- Có ai không, có người làm loạn.
Người sai vặt lập tức lớn tiếng gọi.
Ở trong huyện nha lập tức ào ào đi ra mười tên sai dịch.
Lý Ngôn Khánh cả giạn nói:
- Ta cũng không tin ta có thể tung hoành trong mười vạn quân Cao Ly mà đến nhà mình lại bị làm khó.
- Đại hắc tử mở đường, chỉ cần không làm ảnh hưởng tính mạng của bọn chúng là được.
Hùng Khoát Hải này là ai?
Hắn đường đường là tử diện thiên vương, trời sinh thần lực nghe thấy Lý Ngôn Khánh hạ lhện, hắn cũng không hề cố kỵ mà lao lên phía trước.
Ngôn Khánh lạnh lùng nói:
- Trương huyện lệnh, ngươi muốn ta giế người thì mới ra phải không?
Tên sai dịch kia bị đánh cho mặt mũi bầm dập, khóc thét không ngớt, lúc này bỗng nhiên một nam tử trung niên đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng phẫn nộ.
- Lý công tử, ngươi thật to gan.
- Trương huyện lệnh Lý mỗ gan to thế nào huyện lệnh không có tư cách phán xét.
- Trương huyện lệnh, chúng ta là người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, Lý mỗ hôm nay đến đây là muốn hỏi một câu huyện lệnh tại sao lại trưng thu ngự mà ta tốn vạn kim để mua sắm?
Trương huyện lệnh nói:
- Lý công tử ta niệm tình ngươi chinh phạt Liêu Đông là công thần cho nên không tranh cãi với ngươi.
- Thu ngựa của ngươi là do triều đình trưng dụng, bổn huyện không cần phải giải thích, lúc này không được dây dưa nếu không đừng trách bổn huyện khách khí.
- Triều đình trưng dụng.
Ngôn Khánh hắc hắc cười lạnh:
- Không biết triều đình trong miệng của Trương huyện lệnh là triều đình nào?
- Lời nói này của ngươi là ý gì?
Sắc mặt của Trương huyện lệnh trở nên vô cùng khó coi.
Lúc này ở trên đường vắng vẻ, nhiều hương dũng đi qua nhìn lướt qua Lý Ngôn Khánh, không hề sợ hãi.
Hắn nhìn Trương huyện lệnh mà nói:
- Lý mỗ nói gì, huyện lệnh lão gia trong lòng biết rõ, ta chỉ hỏi ông một câu, ngựa của ta ông có trả hay không?
- Lý Ngôn Khánh ngươi quá ngông cuồng rồi.
Trương huyện lệnh giận tím mặt:
- Nơi này là Củng huyện không phải là Cao Ly, ngươi muốn giương oai thì chọn sai nơi rồi.
Ngôn Khánh nói:
- Ta muốn giương oai, ngươi muốn thế nào?
Trương huyện lệnh nói:
- Ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi... người đâu đem hắn bắt lấy.
- Ta muốn nhìn xem ai dám động tay.
Ngôn Khánh cùng với Trương huyện lệnh cương với nhau không ai chịu nhượng bộ.
Đúng lúc này chỉ thấy trong huyện nha truyền tới thanh âm lạnh lùng.
- Trương huyện lệnh ngươi muốn bắt ai?
Trương huyện lệnh đến tột cùng là muốn làm gì?
- Tam Bảo ngươi lập tức phái người cùng ta tới huyện lệnh.
Ở phương diện này Thẩm Quang đúng là không sánh được với Mã Tam Bảo, Mã Tam Bảo sinh trưởng ở trong đại gia tộc có một trực giác cao hơn so với Thẩm Quang, hắn có thể nhìn thấy vấn đề ở bên trong.
Buổi chiều Lý Ngôn Khánh đi thăm Trịnh Thế An.
Biểu hiện của Trịnh Thế An vẫn còn tốt, cười nói đặc biệt nhẹ nhõm chỉ trừ thể cốt yếu ớt, nói chuyện một lúc là cảm thấy mệt mỏi.
Ngôn Khánh hầu hạ Trịnh Thế An nghỉ ngơi rồi mới kéo Hùng Đại Chuy và Vương Chính qua bên cạnh.
- Đại Chuy gia gia, lão hổ gia gia.... hôm nay chỉ sợ có chuyện phát sinh.
- Hai người hãy thủ ở trong phòng không được hành động thiếu suy nghĩ chuyện bên ngoài sẽ do tiểu tử sắp xếp thỏa đáng hai người không cần phải lo lắng.
- Ngôn Khánh đã xảy ra chuyện gì?
Vương Chính và Hùng Đại Chuy hơi bận tâm.
- Không có chuyện gì đâu, chẳng qua là có một đám người làm rộn lên mà thôi.
Ngôn Khánh nói nhẹ nhàng khiến cho Hùng Đại Chuy và Vương Chính yên tâm không ít.
Về phần là chuyện gì thì Vương Chính và Hùng Đại Chuy cũng không hỏi.
Nhìn hai lão nhân xanh xao cảm giác của Lý Ngôn Khánh càng trở nên trầm trọng.
Đến chạng vạng tối Bùi Thục Anh vẫn chưa trở về.
Ngôn Khánh bắt đầu cảm thấy lo lắng, theo tin tức bên kia của Mã Tam Bảo bên kia thì hắn cảm thấy kỳ quái, cửa thành Củng huyện bình thường đến tối mới đóng vậy mà hiện tại tại sao lại đóng lại rồi, vậy không phải nói nội thành có chuyện không may hay sao.
Ngôn Khánh càng cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp.
- Lập tức nói người chuẩn bị xe đưa ta tới huyện nhan.
Mã Tam Bảo liền xuống dưới sắp xếp, Ngôn Khánh thì đưa tay gọi Thẩm Quang tới.
Hắn ở bên tai Thẩm Quang thấp giọng phân phó vài câu Thẩm Quang biến sắc rồi gật nhẹ đầu.
Ngôn Khánh thay đổi một bộ áo bào màu trắng cất bước ra khỏi phòng.
- Đại hắc tử, đánh xe cho ta.
Hắn gọi Hùng Khoát Hải, sau đó gọi Tô Liệt và Hám Lăng tới:
- Ta hiện tại cần phải đi ra ngoài một phen, chuyện trong nhà giao cho các ngươi phụ trách.
A Lăng ngươi nghe lão Tô nói không được tự tiện hành động.
Tô Liệt và Hám Lăng đều chắp tay tuân mệnh.
Xe ngựa chuẩn bị thỏa đáng rồi, Ngôn Khánh liền leo lên trên đó.
Hùng Khoát Hải đánh xe, Mã Tam Bảo thì đi theo rời khỏi môn phủ, Ngôn Khánh theo cửa sổ xe nhìn ra ngoài thì thấy người đi đường vô cùng thưa thớt.
Thỉnh thoảng còn nhìn thấy hương dũng, tuy không ngăn cản xe ngựa nhưng có vẻ cảnh giác.
Không biết tình huống của cô cô thế nào.
Lý Ngôn Khánh cũng biết Trương huyện lệnh cho dù gan to bằng trời cũng không làm khó Bùi Thục Anh. Hắn trầm ngâm không nói suy tư đủ loại khả năng, bất giác xe ngựa đã tới ngoài nha môn của huyện phủ, Mã Tam Bảo nhanh chóng bước lên hai bước trên thềm cửa.
- Người nào?
- Ta chính là quản sự của Lý phủ, mau thông báo cho Trương huyện lệnh là có Lý công tử cầu kiến.
Người sai vặt này nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Cái gì là Lý công tử, ta chưa từng nghe nói huyện lệnh lão gia nói qua, hiện tại lão gia đang có chuyện quan trọng không gặp bất cứ ai.
Nói xong hắn xô Mã Tam Bảo một cái.
- Mau lăn đi không ta sẽ bắt ngươi lại.
Ngôn Khánh ở trong xe nghe vậy liền biến sắc m ặt.
- Một tên sai vặt mà cũng hung hăng như vậy, đại hắc tử mở đường.
Hùng Khoát Hải lập tức thả người xuống xe, cũng chưa đợi người sai vặt kia có phản ứng hắn đã lao tới nắm lấy cổ áo của gã kia, đằng đằng sát khí nói:
- Công tử nhà ta tung hoành Cao ly, muốn tới chỗ nào thì tới chỗ đó, ngươi dám ngăn cản đường đi của công tử sao? Cút ngay cho ta.
Tay của hắn dùng lực khiến cho người kia phải le lưỡi ra.
Đúng lúc này Mã Tam Bảo đỡ Lý Ngôn Khánh xuống xe, chợt nghe Lý Ngôn Khánh nói:
- Đại hắc tử, giáo huấn hắn một chút là được đừng làm ảnh hưởng tới tính mạng của hắn.
- Dạ biết.
Hùng Khoát Hải nói xong vươn cánh tay ra, ném về phía bên ngoài.
Tên sai vặt kia ngã xuống bậc thang, tên sai vặt kia liền thốt lên tiếng kêu thảm thiết.
- Có ai không, có người làm loạn.
Người sai vặt lập tức lớn tiếng gọi.
Ở trong huyện nha lập tức ào ào đi ra mười tên sai dịch.
Lý Ngôn Khánh cả giạn nói:
- Ta cũng không tin ta có thể tung hoành trong mười vạn quân Cao Ly mà đến nhà mình lại bị làm khó.
- Đại hắc tử mở đường, chỉ cần không làm ảnh hưởng tính mạng của bọn chúng là được.
Hùng Khoát Hải này là ai?
Hắn đường đường là tử diện thiên vương, trời sinh thần lực nghe thấy Lý Ngôn Khánh hạ lhện, hắn cũng không hề cố kỵ mà lao lên phía trước.
Ngôn Khánh lạnh lùng nói:
- Trương huyện lệnh, ngươi muốn ta giế người thì mới ra phải không?
Tên sai dịch kia bị đánh cho mặt mũi bầm dập, khóc thét không ngớt, lúc này bỗng nhiên một nam tử trung niên đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng phẫn nộ.
- Lý công tử, ngươi thật to gan.
- Trương huyện lệnh Lý mỗ gan to thế nào huyện lệnh không có tư cách phán xét.
- Trương huyện lệnh, chúng ta là người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, Lý mỗ hôm nay đến đây là muốn hỏi một câu huyện lệnh tại sao lại trưng thu ngự mà ta tốn vạn kim để mua sắm?
Trương huyện lệnh nói:
- Lý công tử ta niệm tình ngươi chinh phạt Liêu Đông là công thần cho nên không tranh cãi với ngươi.
- Thu ngựa của ngươi là do triều đình trưng dụng, bổn huyện không cần phải giải thích, lúc này không được dây dưa nếu không đừng trách bổn huyện khách khí.
- Triều đình trưng dụng.
Ngôn Khánh hắc hắc cười lạnh:
- Không biết triều đình trong miệng của Trương huyện lệnh là triều đình nào?
- Lời nói này của ngươi là ý gì?
Sắc mặt của Trương huyện lệnh trở nên vô cùng khó coi.
Lúc này ở trên đường vắng vẻ, nhiều hương dũng đi qua nhìn lướt qua Lý Ngôn Khánh, không hề sợ hãi.
Hắn nhìn Trương huyện lệnh mà nói:
- Lý mỗ nói gì, huyện lệnh lão gia trong lòng biết rõ, ta chỉ hỏi ông một câu, ngựa của ta ông có trả hay không?
- Lý Ngôn Khánh ngươi quá ngông cuồng rồi.
Trương huyện lệnh giận tím mặt:
- Nơi này là Củng huyện không phải là Cao Ly, ngươi muốn giương oai thì chọn sai nơi rồi.
Ngôn Khánh nói:
- Ta muốn giương oai, ngươi muốn thế nào?
Trương huyện lệnh nói:
- Ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi... người đâu đem hắn bắt lấy.
- Ta muốn nhìn xem ai dám động tay.
Ngôn Khánh cùng với Trương huyện lệnh cương với nhau không ai chịu nhượng bộ.
Đúng lúc này chỉ thấy trong huyện nha truyền tới thanh âm lạnh lùng.
- Trương huyện lệnh ngươi muốn bắt ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.