Quyển 9 - Chương 43: Trương Trọng Kiên chuẩn bị.
Canh Tân
30/08/2013
Trầm Pháp Hưng đầu hàng cũng biểu thị cho Giang Đông chính thức thống
nhất Tiêu thái hậu hạ lệnh di giá tới huyện Tiền đường, ổn định cục diện Tiêu Tùy lại.
Tiêu tiễn thì định đô ở Giang Lăng, cùng với Tiêu thái hậu trở thành xu thế hai góc của tam giác.
Trong lúc lơ đãng hai bọn họ cùng với Lý Đường trở thành thée chân vạc, ẩn ẩn tái hiện xu thế tam quốc cuối thời Đông Hán.
Thậm chí có người hiểu chuyện còn so sánh Lý Đường với Tào Ngụy, Tiêu Tùy với Đông Ngô.
Tiêu Tiễn dĩ nhiên trở thành Thục Hán, tuy nhiên so với Thục Hán thời kỳ tam quốc Tiêu Tiễn không bằng được đặc biệt là sau khi mất đi ba thục Tiêu Tiễn đã mất đi điểm tựa.
Đây cũng là lý do vì sao Tiêu Tiễn dốc sức liều mạng munố cùng với Tiêu thái hậu kết minh, cả hai đều là Tiêu thị tộc nhân Lan Lăng thời gian hai bên hợp tác không lớn nhưng mà Tiêu Tiễn tự tin chỉ cần hắn bảo trụ Kinh Tương cùng với Tiêu thái hậu đứng vững chân là được.
Vũ Đức năm thứ ba vào tháng mười Lý Uyên một lần nữa truyền chiếu.
Hắn sắc phong cho Thiên Sách đại tướng quân Tần vương Lý Thế Dân làm thượng thư lệnh tổng đốc chiến sự Kinh Tương.
Chức vụ này hiển hách cho thấy Lý Uyên đã quyết tâm bình định Giang Nam, lòng người các nơi ở Giang Nam liền bàng hoàng.
Phòng Ngạn Khiêm bắt đầu từ mùa đông trở nên ốm đau không dứt.
Cho dù đi vào Giang Đông nhiều năm nhưng Phòng Ngạn Khiêm vẫn không thích ứng được khí hậu nơi này đặc biệt mấy năm nay khi thời cuộc biến hóa, thể cốt của Phòng Ngạn Khiêm cũng trở nên ngày càng yếu ớt, mỗi khi rét đậm hắn đều bệnh nặng.
Mỗi lần bệnh là thể cốt lại suy yếu vài ba phần.
Cho đến nay Phòng Ngạn Khiêm đã bệnh liên miên.
Mà khi đó quốc sự lại nặng nề khiến cho hắn khó bề thoát thân, Trương Trọng Kiên tài hoa trác tuyệt nhưng vì đủ loại nguyên nhân khiến cho Tiêu thái hậu không dám tin tưởng quá mức, dù sao Tiêu Tùy hiện tại cũng đang kiếm ăn trên địa bàn Trương thị gia tộc, Trương Trọng Kiên tuy nói trung thành và tận tâm nhưng chắc chắn sẽ ưu tiên lợi ích gia tộc hàng đầu Tiêu thái hậu làm sao không biết.
Cho nên Phòng Ngạn Khiêm ở trên triều đình một ngày tức là có thể ngăn Trương Trọng Kiên một ngày.
Về phần Nghiêu Quân Tố tuy trung thực nhưng tính tình ngay thẳng khó có thể là đối thủ của Trương Trọng Kiên.
Kết quả là Tiêu thái hậu càng phải dựa vào Phòng Ngạn Khiêm hơn.
Ở phua bắc tuyết đầu mùa đã tới, xung quanh hiện tại nơi nào cũng tràn ngập tuyết trắng.
Phòng Ngạn Khiêm đứng dậy hiện ra dáng người gầy guộc.
Mà ở trong phòng lỏ sưởi bốc lên từng ngọn lửa, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nổ phát ra tình cảm ấm áp.
Thân thể của hắn co rút lại dưới tấm đệm da.
- Phòng công bức thư này của Lý Ngôn Khánh Phòng công thấy thế nào?
Trương Trọng Kiên quỳ gối ở bên cạnh giường nhẹ giọng hỏi thăm.
Đừng nhìn Tiêu thái hậu kiêng kỵ Trương Trọng Kiên nhưng thực sự không thể rời khỏi Trương Trọng Kiên.
Mà Trương Trọng Kiên cùng với Phòng Ngạn Khiêm cũng là đồng bọn thân mật, cũng đồng thời đề phòng nhau.
Tuy nhiên lúc đại sự xảy ra bọn họ cũng bỏ qua thành kiến, ngồi cùng một chỗ thương thảo, ở bên cạnh Phòng Ngạn Khiêm bày một địa đồ, hắn kê lót rất cao dựa nửa người vào đệm gối cau mày trầm tư.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Hồi lâu Phòng Ngạn Khiêm mở miệng cất tiếng hỏi.
Trương Trọng Kiên khẽ nói:
- Lý Thế Dân không phải là Lý Ngôn Khánh nhưng cũng không thể dò xét.
Người này thuộc lòng binh pháp, dưới trướng cũng có nhiều mãnh tướng mà Lý Đường lại quyết tâm cho nên uy hiếp của hắn không hề yếu. Chỉ sợ là..
- Ngăn không được?
Trương Trọng Kiên gật đầu sắc mặt trở nên ngưng trọng.
- Nếu như Tiêu Tiễn thất bại, tức thì Giang Đông một cây chẳng chống vững.
Phòng Ngạn Khiêm đột nhiên ngẩng đầu lên ngưng mắt nhìn Trương Trọng Kiên:
- Nói như thế ngươi cho rằng lời Lý Ngôn Khánh có thể thực hiện.
- Không phải là không thể vãn hồi nhưng chuẩn bị nhiều thêm một cái cũng không có gì là xấu.
Trương Trọng Kiên gãi đầu nghi hoặc nói:
- Địa đồ này tuy không quá chuẩn xác nhưng không phải giống như hư cấu trước kia hạ quan từng bán hàng ở hải ngoại nghe người ta đề cập ở phía xa xa còn có một đại địa rộng lớn, chỗ đó có rất nhiều thổ dân sinh sống, muốn dừng chân cũng không khó khăn nhưng đường biển khá xa, phong hiểm rất nhiều.
Phòng Ngạn Khiêm ho khan kịch liệt một hồi, thân thể muốn cuộn lại như là tôm luộc vậy.
Trương Trọng Kiên bước lên phía trước nói khẽ:
- Lão Phòng đại nhân kính xin bảo vệ thân thể nhiều hơn.
- Trọng Kiên thể cốt của ta ta hiểu rõ.
Phòng Ngạn Khiêm khoát tay, bàn tay khô gầy to lớn đặt ở phía trên tay của Trương Trọng Kiên:
- Ngươi cho rằng cuộc chiến này không thể vãn hồi sao?
- Chỉ sợ là rất khó.
Trương Trọng Kiên nói:
- Lý Ngôn Khánh không nói ngoa nếu như hắn thống binh thì chỉ trong vòng nửa năm hắn có thể bình định Giang Đô.
Tùy hoàng tuy nói là có thể đững vững gót chân nhưng dù sao thì Giang Nam không so được với Trung Nguyên chớ luận nhân khẩu hay là quốc lực đều không thể so sánh với Lý Đường, nếu như Tiêu Tiễn đồng ý xuất binh tới Kinh Tương với chúng ta thì không chừng còn có hi vọng, nhưng hiện tại thì không thể.
- Nói như thế thì vận mệnh hôm nay đã định.
Trương Trọng Kiên cùng với Phòng Ngạn Khiêm cũng không tranh cãi nhau quá nhiều.
Hai người đều hiểu rõ lúc này hai người phân liệt chỉ khiến cho cục diện trở nên xấu đi.
Cho nên có lời gì cứ nói ra không cần phải ngại.
- Trọng Kiên ngươi đã bắt tay chuẩn bị chưa?
Trương Trọng Kiên do dự một chút rồi nói:
- Không nói dối Phòng lão đại nhân, sau khi tin tức truyền đến ta đã phái người đóng thuyền, đồng thời cũng cải tạo lại các thuyền cũ nêu không có gì bất trắc thì trong vòng nửa năm có thể chế tạo ra một trăm chiếc thuyền Ngũ Nha.
Hơn nữa những chiếc thuyền biển khác cũng có thể đạt tới nghìn chiếc đủ để cho chúng ta sử dụng.
Nhưng tình huống hiện tại chúng ta phải kiên trì, thời gian càng kéo dài chúng ta chuẩn bị càng sung túc.
Trong lòng Phòng Ngạn Khiêm thầm thở dài một tiếng.
- Trọng Kiên có thể toàn lực chuẩn bị chuyện ở trong triều lão phu sẽ tận lực chia sẻ với ngươi.
Tuy nhiên đơn thuần như vậy chỉ sợ không đủ, chúng ta cần phải có những mưu đồ khác, muốn di chuyển cũng cần phải có căn cơ, trong tay của ngươi hiện tại có bao nhiêu thuyền biển?
- Để cho Nghiêu tướng quân mang thuyền này đi đánh chiếm Lưu Cầu thuộc Đài loan.
Lấy Lưu Cầu làm căn cơ chúng ta có thể tập kích Đông Nam, lúc nói Nghiêu Quân Tố cần phải cho hắn biết rằng đây là khuếch trương đất đai nếu không với tính tình nóng như lửa của hắn thì chỉ sợ không đồng ý.
Trương Trọng Kiên liên tục gật đầu:
- Nghiêu Quân Tố tính tình mãnh liệt chuyện này đúng là không thể nói thực cho hắn biết.
Hai người thương nghị một lúc Trương Trọng Kiên đứng dậy cáo từ.
Tiêu tiễn thì định đô ở Giang Lăng, cùng với Tiêu thái hậu trở thành xu thế hai góc của tam giác.
Trong lúc lơ đãng hai bọn họ cùng với Lý Đường trở thành thée chân vạc, ẩn ẩn tái hiện xu thế tam quốc cuối thời Đông Hán.
Thậm chí có người hiểu chuyện còn so sánh Lý Đường với Tào Ngụy, Tiêu Tùy với Đông Ngô.
Tiêu Tiễn dĩ nhiên trở thành Thục Hán, tuy nhiên so với Thục Hán thời kỳ tam quốc Tiêu Tiễn không bằng được đặc biệt là sau khi mất đi ba thục Tiêu Tiễn đã mất đi điểm tựa.
Đây cũng là lý do vì sao Tiêu Tiễn dốc sức liều mạng munố cùng với Tiêu thái hậu kết minh, cả hai đều là Tiêu thị tộc nhân Lan Lăng thời gian hai bên hợp tác không lớn nhưng mà Tiêu Tiễn tự tin chỉ cần hắn bảo trụ Kinh Tương cùng với Tiêu thái hậu đứng vững chân là được.
Vũ Đức năm thứ ba vào tháng mười Lý Uyên một lần nữa truyền chiếu.
Hắn sắc phong cho Thiên Sách đại tướng quân Tần vương Lý Thế Dân làm thượng thư lệnh tổng đốc chiến sự Kinh Tương.
Chức vụ này hiển hách cho thấy Lý Uyên đã quyết tâm bình định Giang Nam, lòng người các nơi ở Giang Nam liền bàng hoàng.
Phòng Ngạn Khiêm bắt đầu từ mùa đông trở nên ốm đau không dứt.
Cho dù đi vào Giang Đông nhiều năm nhưng Phòng Ngạn Khiêm vẫn không thích ứng được khí hậu nơi này đặc biệt mấy năm nay khi thời cuộc biến hóa, thể cốt của Phòng Ngạn Khiêm cũng trở nên ngày càng yếu ớt, mỗi khi rét đậm hắn đều bệnh nặng.
Mỗi lần bệnh là thể cốt lại suy yếu vài ba phần.
Cho đến nay Phòng Ngạn Khiêm đã bệnh liên miên.
Mà khi đó quốc sự lại nặng nề khiến cho hắn khó bề thoát thân, Trương Trọng Kiên tài hoa trác tuyệt nhưng vì đủ loại nguyên nhân khiến cho Tiêu thái hậu không dám tin tưởng quá mức, dù sao Tiêu Tùy hiện tại cũng đang kiếm ăn trên địa bàn Trương thị gia tộc, Trương Trọng Kiên tuy nói trung thành và tận tâm nhưng chắc chắn sẽ ưu tiên lợi ích gia tộc hàng đầu Tiêu thái hậu làm sao không biết.
Cho nên Phòng Ngạn Khiêm ở trên triều đình một ngày tức là có thể ngăn Trương Trọng Kiên một ngày.
Về phần Nghiêu Quân Tố tuy trung thực nhưng tính tình ngay thẳng khó có thể là đối thủ của Trương Trọng Kiên.
Kết quả là Tiêu thái hậu càng phải dựa vào Phòng Ngạn Khiêm hơn.
Ở phua bắc tuyết đầu mùa đã tới, xung quanh hiện tại nơi nào cũng tràn ngập tuyết trắng.
Phòng Ngạn Khiêm đứng dậy hiện ra dáng người gầy guộc.
Mà ở trong phòng lỏ sưởi bốc lên từng ngọn lửa, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nổ phát ra tình cảm ấm áp.
Thân thể của hắn co rút lại dưới tấm đệm da.
- Phòng công bức thư này của Lý Ngôn Khánh Phòng công thấy thế nào?
Trương Trọng Kiên quỳ gối ở bên cạnh giường nhẹ giọng hỏi thăm.
Đừng nhìn Tiêu thái hậu kiêng kỵ Trương Trọng Kiên nhưng thực sự không thể rời khỏi Trương Trọng Kiên.
Mà Trương Trọng Kiên cùng với Phòng Ngạn Khiêm cũng là đồng bọn thân mật, cũng đồng thời đề phòng nhau.
Tuy nhiên lúc đại sự xảy ra bọn họ cũng bỏ qua thành kiến, ngồi cùng một chỗ thương thảo, ở bên cạnh Phòng Ngạn Khiêm bày một địa đồ, hắn kê lót rất cao dựa nửa người vào đệm gối cau mày trầm tư.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Hồi lâu Phòng Ngạn Khiêm mở miệng cất tiếng hỏi.
Trương Trọng Kiên khẽ nói:
- Lý Thế Dân không phải là Lý Ngôn Khánh nhưng cũng không thể dò xét.
Người này thuộc lòng binh pháp, dưới trướng cũng có nhiều mãnh tướng mà Lý Đường lại quyết tâm cho nên uy hiếp của hắn không hề yếu. Chỉ sợ là..
- Ngăn không được?
Trương Trọng Kiên gật đầu sắc mặt trở nên ngưng trọng.
- Nếu như Tiêu Tiễn thất bại, tức thì Giang Đông một cây chẳng chống vững.
Phòng Ngạn Khiêm đột nhiên ngẩng đầu lên ngưng mắt nhìn Trương Trọng Kiên:
- Nói như thế ngươi cho rằng lời Lý Ngôn Khánh có thể thực hiện.
- Không phải là không thể vãn hồi nhưng chuẩn bị nhiều thêm một cái cũng không có gì là xấu.
Trương Trọng Kiên gãi đầu nghi hoặc nói:
- Địa đồ này tuy không quá chuẩn xác nhưng không phải giống như hư cấu trước kia hạ quan từng bán hàng ở hải ngoại nghe người ta đề cập ở phía xa xa còn có một đại địa rộng lớn, chỗ đó có rất nhiều thổ dân sinh sống, muốn dừng chân cũng không khó khăn nhưng đường biển khá xa, phong hiểm rất nhiều.
Phòng Ngạn Khiêm ho khan kịch liệt một hồi, thân thể muốn cuộn lại như là tôm luộc vậy.
Trương Trọng Kiên bước lên phía trước nói khẽ:
- Lão Phòng đại nhân kính xin bảo vệ thân thể nhiều hơn.
- Trọng Kiên thể cốt của ta ta hiểu rõ.
Phòng Ngạn Khiêm khoát tay, bàn tay khô gầy to lớn đặt ở phía trên tay của Trương Trọng Kiên:
- Ngươi cho rằng cuộc chiến này không thể vãn hồi sao?
- Chỉ sợ là rất khó.
Trương Trọng Kiên nói:
- Lý Ngôn Khánh không nói ngoa nếu như hắn thống binh thì chỉ trong vòng nửa năm hắn có thể bình định Giang Đô.
Tùy hoàng tuy nói là có thể đững vững gót chân nhưng dù sao thì Giang Nam không so được với Trung Nguyên chớ luận nhân khẩu hay là quốc lực đều không thể so sánh với Lý Đường, nếu như Tiêu Tiễn đồng ý xuất binh tới Kinh Tương với chúng ta thì không chừng còn có hi vọng, nhưng hiện tại thì không thể.
- Nói như thế thì vận mệnh hôm nay đã định.
Trương Trọng Kiên cùng với Phòng Ngạn Khiêm cũng không tranh cãi nhau quá nhiều.
Hai người đều hiểu rõ lúc này hai người phân liệt chỉ khiến cho cục diện trở nên xấu đi.
Cho nên có lời gì cứ nói ra không cần phải ngại.
- Trọng Kiên ngươi đã bắt tay chuẩn bị chưa?
Trương Trọng Kiên do dự một chút rồi nói:
- Không nói dối Phòng lão đại nhân, sau khi tin tức truyền đến ta đã phái người đóng thuyền, đồng thời cũng cải tạo lại các thuyền cũ nêu không có gì bất trắc thì trong vòng nửa năm có thể chế tạo ra một trăm chiếc thuyền Ngũ Nha.
Hơn nữa những chiếc thuyền biển khác cũng có thể đạt tới nghìn chiếc đủ để cho chúng ta sử dụng.
Nhưng tình huống hiện tại chúng ta phải kiên trì, thời gian càng kéo dài chúng ta chuẩn bị càng sung túc.
Trong lòng Phòng Ngạn Khiêm thầm thở dài một tiếng.
- Trọng Kiên có thể toàn lực chuẩn bị chuyện ở trong triều lão phu sẽ tận lực chia sẻ với ngươi.
Tuy nhiên đơn thuần như vậy chỉ sợ không đủ, chúng ta cần phải có những mưu đồ khác, muốn di chuyển cũng cần phải có căn cơ, trong tay của ngươi hiện tại có bao nhiêu thuyền biển?
- Để cho Nghiêu tướng quân mang thuyền này đi đánh chiếm Lưu Cầu thuộc Đài loan.
Lấy Lưu Cầu làm căn cơ chúng ta có thể tập kích Đông Nam, lúc nói Nghiêu Quân Tố cần phải cho hắn biết rằng đây là khuếch trương đất đai nếu không với tính tình nóng như lửa của hắn thì chỉ sợ không đồng ý.
Trương Trọng Kiên liên tục gật đầu:
- Nghiêu Quân Tố tính tình mãnh liệt chuyện này đúng là không thể nói thực cho hắn biết.
Hai người thương nghị một lúc Trương Trọng Kiên đứng dậy cáo từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.