Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé
Chương 121:
Lâm Miên Miên
10/03/2023
Gần Tết, lượng người ở thành phố giảm đi trông thấy.
Trước đây, lúc muốn lên tàu điện ngầm đều phải chen lấn xô đẩy mãi, bây giờ tàu điện thưa hơn nhiều, nhiều công nhân viên cũng đi về quê. Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành phải tham gia tiệc Tất niên của công ty mình, tiệc Tất Niên đơn giản chỉ là ăn uống xong rồi chơi bốc thăm trúng thưởng. Từ xưa đến nay Giang Nhược Kiều đều không phải trùm, chuyện bốc thăm trúng thưởng này cũng không được may mắn cho lắm, phòng trọ bốn người đi mua nước uống, trên nắp chai của ba người kia đều viết là “trúng thưởng một chai”, chỉ có mỗi mình cô là “chúc mừng may mắn lần sau.”
Nên cô cũng chỉ định chạy đến góp vui thôi.
Cho đến khi, cô bốc trúng một chiếc vòng đeo tay thông minh.
Cô cầm cái hộp quay về chỗ ngồi còn cảm thấy choáng váng, tại sao mình có thể bốc trúng được thế chứ? Chỉ là cái vòng đeo tay thông minh này là màu đen... Đối với cô mà nói thì vẻ bề ngoài không quan trọng, so với cái vòng tay thông minh này, cô lại thích vòng đeo tay hơn. Cô nâng cổ tay mình lên nhìn, có thể gu thẩm mỹ của cô có hạn, cô luôn cảm thấy, cái vòng đeo tay thông minh này không phải gu của cô.
Đúng lúc đấy, một đàn chị ngồi bên cạnh nói: “Có phải em không thích cái này đúng không?”
Giang Nhược Kiều còn chưa biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Đàn chị lại cười nói: “Nếu em không thích thì bán lại cho chị đi, em sẽ không bị thiệt đâu, theo như ngoài cửa hàng bán tám trăm, vậy bớt một nửa có được không?”
Cô ấy thở dài: “Chồng chị là lập trình viên, cả ngày chỉ ngồi trước máy tính, còn thường xuyên phải tăng ca làm thêm, nên chị thấy cái này rất hợp với anh ấy.”
Giang Nhược Kiều đang định đồng ý.
Đồng nghiệp với nhau vẫn nên duy trì mối quan hệ tốt, cô định bảo bớt 20%, lời vừa đến cửa miệng thì nghe thấy câu nói phía sau của người đồng nghiệp, cô do dự một lúc nói: “Xin lỗi, cái này em cũng cần phải tặng cho người khác.”
Tính cách của chị Trình rất tốt, cũng không để bụng, còn xích lại gần trêu ghẹo hỏi: “Tặng cho ba, hay là tặng cho bạn trai thế? Chị đoán là bạn trai, cái này nhìn rất nặng động và trẻ trung.”
Giang Nhược Kiều mỉm cười.
Coi như cũng ngầm thừa nhận.
Cùng lúc đấy, vận may của Lục Dĩ Thành cũng tăng cao, trong buổi Tất niên bốc trúng được một cái máy sấy tóc.
Lúc đầu Lục Dĩ Thành còn không hiểu, tại sao các đồng nghiệp đều nhìn anh bằng ánh mắt “bạn là Vua”, máy sấy tóc thôi mà, còn không bằng bốc được một ly cà phê.
Có một đồng nghiệp lên tiếng: “Cái máy sấy tóc này cũng phải hơn ba ngàn tệ đấy.”
Lục Dĩ Thành vô cùng nghi ngờ: Chỉ là một cái máy sấy tóc thôi mà, sao lại đắt như thế chứ?
Đồng nghiệp nói: “Anh bán cho tôi đi, bạn gái tôi hình như rất thích cái này, yên tâm, không để anh bị thiệt đâu.”
Lục Dĩ Thành chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Con gái đều thích cái máy sấy tóc này sao?”
“Dù sao thì bạn gái tôi cũng thích, cũng không nỡ bỏ.”
Lục Dĩ Thành suy nghĩ một lúc, không biết Giang Nhược Kiều có thích máy sấy tóc hay không?
Anh cũng không biết được, dù sao thì cô chưa bao giờ đứng trước mặt anh mà sấy tóc cả.
Đồng nghiệp lại hỏi: “Người anh em có bán không?”
Lục Dĩ Thành lấy lại tinh thần, cẩn thận trả lời: “Ngày mai tôi trả lời anh được không?”
Đồng nghiệp: “?”
“Không phải, có vấn đề gì mà phải để đến ngày mai thế?”
Lục Dĩ Thành là một người tương đối thực tế, nếu như Giang Nhược Kiều không có máy sấy tóc, anh sẽ đưa cho cô, cho nên đương nhiên là không thể bán được, nhưng nếu như cô có rồi thì sao? Đó cũng không phải là thừa thãi, đến lúc đó sẽ bán cái máy sấy tóc này cho đồng nghiệp, bán được tiền có thể mua cho cô những thứ khác.
Lục Dĩ Thành trả lời: “Tôi phải về hỏi đã.”
Đồng nghiệp cười ha ha: “Được rồi, anh cứ về hỏi đi, tôi đợi câu trả lời của anh.”
Ngày thứ hai của bữa tiệc Tất niên là vào thứ bảy.
Đây là ngày nghỉ duy nhất trước khi đến Tết, chủ nhật còn phải làm bù, thứ tư tuần sau là đến giao thừa rồi.
Thứ bảy tuần này, buổi sáng Giang Nhược Kiều còn phải đến công ty, mãi cho đến buổi chiều mới được nghỉ ngơi.
Lục Dĩ Thành suy nghĩ rất vất vả... Lấy hết dũng khí gửi tin nhắn cho Giang Nhược Kiều: [Hôm nay tôi không phải đi làm, cậu có rảnh không? Nếu rảnh thì chúng ta cùng đi ăn lẩu nhé?]
Sự thật đã chứng minh, đàn ông đều phải tự mày mò mặt này.
Cũng không bao giờ tồn tại kiểu thẳng nam cứng rắn không hiểu phong tình.
Ví dụ như cho đến bây giờ Lục Dĩ Thành không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không cần ai chỉ dạy, bản thân anh cũng sẽ chủ động hẹn gặp Giang Nhược Kiều.
Mỗi giây mỗi phút rảnh rỗi, anh đều muốn được gặp cô.
Giang Nhược Kiều vẫn còn ở công ty, liếc nhìn thời gian sau đó trả lời tin nhắn: [Ok, chỉ là chắc tôi sẽ về nhà hơi muộn một chút, bây giờ hơi nhiều việc, nhưng có thể đi ăn tối được.]
Lục Dĩ Thành: [Vậy sao? Nếu vậy, nếu vậy hay tôi nấu lẩu ở nhà được không?] Không phải anh tiếc tiền, chẳng qua bây giờ muốn ăn lẩu ngon thì đều phải xếp hàng, nếu không muốn xếp hàng thì mùi vị có thể không được ngon.
Giang Nhược Kiều nhìn điện thoại di động, suýt nữa đã cười thành tiếng.
Không phải khao khát muốn sống của Lục Dĩ Thành cũng mạnh mẽ quá chứ?
Thật ra thì ăn ở đâu cũng không quan trọng lắm.
Giang Nhược Kiều: [Có thể, ăn ở nhà tiết kiệm hơn nhiều.]
Lục Dĩ Thành: [Tôi không tính toán đến chi phí, cậu đừng hiểu lầm.]
Giang Nhược Kiều: [Ha ha ha, tôi cũng không có ý đó.]
Lục Dĩ Thành: [Vậy tôi đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn. Tôi sẽ không mua đồ rẻ đâu, sẽ mua đồ chất lượng.]
Giang Nhược Kiều: [Đi đi Pikachu.]
Lục Dĩ Thành cầm theo ví và điện thoại di động ra ngoài.
Anh không đi đến chợ nông sản mà anh hay mua, ở đây không có nhiều thức ăn, cũng không được tươi lắm, ngồi ba trạm xe bus đi đến trung tâm thương mại lớn.
Tết Nguyên Đán đang đến gần, siêu thị có lẽ là nơi mang hương vị Tết đậm đà nhất ở thành phố.
Có rất nhiều người, giăng đèn kết hoa khắp mọi nơi, trên đài phát thanh phát liên tục các bài hát lễ hội. Lục Dĩ Thành đẩy xe hàng bắt đầu mua nguyên liệu, thật ra anh không thích đi siêu thị cho lắm, trước đây mỗi lần đến đây anh đều quen với việc mua sắm đánh nhanh thắng nhanh, bởi vì phần lớn thời gian, anh đều chỉ mua đồ cho một mình anh. Nhưng bây giờ không giống như trước, anh hy vọng thời gian trôi chậm lại, anh muốn tận hưởng quá trình này, anh cũng muốn trải qua cảm giác hạnh phúc khi chọn những món ăn mà cô thích ăn.
Lục Dĩ Thành mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Ngoài mua những nguyên liệu cho món lẩu ngày hôm nay, anh còn mua cả trái cây mà Giang Nhược Kiều thích ăn.
Một xe đầy ắp đồ ăn, giống như trong lòng của anh vậy.
Lúc Lục Dĩ Thành mua nguyên liệu nấu ăn về đến nhà, cuối cùng Giang Nhược Kiều cũng xong việc.
Ngồi xe điện đi về, trạm xe điện cách khu chung cư này một đoạn đường, không khí hôm nay cũng không được tốt lắm, trời âm u, nhiệt độ cũng xuống thấp, đi trên đường, gió như dao cùn cứa lên da mặt. Trước đây cô không thích mùa động, cô không thích mùa đông ở Bắc Kinh, cũng không thích mùa đông ở thành phố Khê. Nhưng tâm trạng hôm nay rất tốt, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn, có lẽ là do có một người đang đợi cô về nhà ăn lẩu?
Đang đi, Giang Nhược Kiều lại vòng lại.
Vào một tiệm bán hoa.
Tự nhiên hôm nay rất muốn mua hoa.
Lúc tâm trạng cô vui vẻ, cô hay có thói quen đi mua một bó hoa đặt trên bàn nhà mình, sẽ có cảm giác cuộc sống bừng sáng hơn.
Mười phút sau, Giang Nhược Kiều ôm bó hoa bước ra ngoài, cô rất thích mùi thơm của hoa hồng.
Nhân viên tiệm hoa bó cho cô rất đẹp, còn cho thêm bách hợp cho đầy.
Đi vào chung cư. Đến cửa, Giang Nhược Kiều gõ cửa. Hiệu quả cách âm không được tốt cho lắm, đứng ở cửa cũng nghe thấy được âm thanh tiếng bước chân vội vã của anh.
Môi cô nhếch lên.
Một giấy sau cánh cửa mở ra, lò sưởi trong phòng tỏa ra hơi ấm đập vào mặt.
Lục Dĩ Thành mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề làm bếp.
Giang Nhược Kiều nhoẻn cười đi vào. Cô thay đôi dép nhung đính lông ra. Trong phòng thoang thoảng mùi lẩu thơm. Cô vốn không đói mà lúc này cũng bị mùi thơm đánh thức cảm giác đói bụng. Lục Dĩ Thành đi sau lưng cô, vẻ mặt do dự.
Trong tay Giang Nhược Quân còn ôm bó hoa hồng, thấy anh nhìn chằm chằm bó hoa, rõ ràng trong lòng thầm cười trộm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh hỏi: “Tôi tự mua hoa đấy.”
Cô còn bổ sung thêm một câu: “Để một mình tôi dùng thì có vẻ hơi nhiều, nhà cậu có bình hoa không, tôi chia cho cậu một nửa.”
Lục Dĩ Thành hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Quả thật lúc đầu anh cũng cảm thấy hơi lo lắng và buồn.
Cô có nhiều người thích như vậy, cho nên trong lòng sẽ có cảm giác hơi lo lắng, lo lắng trước khi cô phát hiện ra, thì đã có người đến gõ cửa trái tim cô rồi.
Lo lắng là thật, thỉnh thoảng cũng sẽ buồn bã, nhưng nhiều hơn chính là cảm giác không thể nói ra.
Cô thật chói mắt.
Từ lâu anh đã phát hiện ra suy nghĩ của mình cũng thật hèn hạ, nhưng quả thật anh rất hy vọng, cho dù một ngày nào đó người ở bên cạnh cô không phải là anh, anh cũng hy vọng cô vẫn sẽ vui vẻ như bây giờ.
Nhà Lục Dĩ Thành không có bình hoa.
Cuối cùng anh vẫn phải ra tay, cắt miệng của một chai nhựa, làm thành một chiếc bình hoa đơn giản.
Giang Nhược Kiều ngồi trên sô pha cắt tỉa lại canh lá, sau đó cắm hoa vào bình hoa.
Tâm trạng cô vô cùng tốt, còn ngâm nga hát nữa.
Lục Dĩ Thành bận rộn trong phòng bếp, đương nhiên cũng nghe thấy được tiếng động trong phòng khách, thỉnh thoảng anh sẽ âm thầm liếc trộm ra bên ngoài, thấy cô đang cắm hoa, trong lòng như được ngâm vào nước ấm.
Giang Nhược Kiều trang trí xong cũng đi cất túi xách.
Hai người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, nồi lẩu sôi sùng sục, trên bàn bầy đầy những món ăn mặn.
Đây là lần đầu tiên, Giang Nhược Kiều ăn lẩu cùng với con trai ở trong phòng trọ.
Lục Dĩ Thành giúp Giang Nhược Kiều nhúng miếng thịt dê.
Giang Nhược Kiều nhớ đến chiếc vòng đeo tay thông minh, từ hôm qua đến hôm nay, giờ phút này vẫn còn thấy do dự sao?
Cô đặt đũa xuống, lấy chiếc hộp từ trong túi xách ra, cố tỏ ra bình tĩnh đưa cho anh: “Hôm tiệc Tất niên bốc thăm được, cái này tay tôi không đeo được, nếu cậu thích thì tôi tặng anh đó.”
Lục Dĩ Thành ngạc nhiên nhìn cô.
Tâm trạng Giang Nhược Kiều chùng xuống: “Sao vậy, không thích sao? Thế...”
Lục Dĩ Thành lắc đầu tươi cười. Anh đứng dậy, đi vào phòng sách mở ngăn kéo ra lấy một hộp to, đi tới nói: “Chậm hơn cậu một bước, đây cũng là bốc thăm trúng thưởng được, một cái máy sấy tóc, cậu có dùng không?”
Giang Nhược Kiều: “Sao cậu may mắn quá vậy?”
Lục Dĩ Thành yên tâm, xem ra cô cũng biết cái máy sấy tóc này.
“Cậu đã có chưa?” Lục Dĩ Thành nói: “Nếu cậu không có thì tặng cậu đó.”
Trong lòng Giang Nhược Kiều cảm thấy hơi tiếc: “Tôi có rồi.”
Lúc đi học thì mua luôn.
Lục Dĩ Thành cũng cảm thấy có chút tiếc nuối: “Không sao đâu, tôi bán cái này lại cho đồng nghiệp cũng được.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Lục Dĩ Thành: “Đến lúc đó mua cho cậu một món đồ mà cậu chưa có.”
Giang Nhược Kiều: ^_^
Được rồi.
Đồng ý.
“ Vậy thì cậu thử cái vòng tay thông minh này đi.” Giang Nhược Kiều nói: “Tôi cũng không biết cái này có chức năng gì.”
Cô mạnh mẽ mở túi đựng ra, đưa vòng tay cho anh.
Anh cầm lấy đeo vào cổ tay mình.
Giang Nhược Kiều nghiên cứu sách hướng dẫn: “Nghe nói có thể theo dõi nhịp tim, điều hòa máu, có nhiều chức năng quá, cậu nhìn thử xem có đúng không.”
Lục Dĩ Thành ấn nút cài đặt, ngẩng đầu nhìn cô cười: “Hiệu quả lắm.”
Hai người đang nói đến chuyện họp mặt Tất niên hàng năm, tự nhiên bóng đèn trên đầu kêu lách tách lách tách, một giây sau, cả phòng chìm vào bóng tối.
Giang Nhược Kiều: ?
Lục Dĩ Thành nhẹ giọng trấn an nói: “Có thể là bị cắt điện, tôi đi xem thử một chút, cậu đừng cử động.”
Giang Nhược Kiều: “Ừ.”
Mấy phút sau, Lục Dĩ Thành quay lại, nói ra một tin tức xấu, mạch điện ở đây đang xảy ra vấn đề, cả chung cư đều bị cắt điện, phòng vật tư nói đang gọi người sửa chữa khẩn cấp, có thể mất một lúc.
Giang Nhược Kiều mở đèn pin trong điện thoại, nhìn nồi lẩu điện đang bốc khói: “Phải làm sao bây giờ, chúng ta chưa ăn được bao nhiêu.”
Lục Dĩ Thành vô cùng bình tĩnh nói: “Không sao đâu, trong ngăn kéo phòng bếp của tôi có một chiếc bếp lò, cũng có thể dùng được đấy. Tôi đi tìm đã.”
Giang Nhược Kiều cũng đứng dậy theo: “Tôi soi đèn giúp cậu.”
Hai người đi vào phòng bếp, phòng bếp vốn nhỏ hẹp, mất điện càng khiến cho không gian trở nên nhỏ hẹp hơn, nhỏ đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Vóc dáng của Lục Dĩ Thành cao ráo, chỉ cần vươn tay ra, có thể chạm đến được tủ.
Giang Nhược Kiều sợ anh không nhìn thấy, lại nhón chân soi đèn gần hơn.
Lục Dĩ Thành tìm được một cái bếp lò, vừa mới định thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, Giang Nhược Kiều chưa kịp đứng lùi ra, hai người dựa rất gần vào nhau.
Giang Nhược Kiều ngước mắt nhìn anh
Anh cũng ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô
Bóng tối khiến cho tất cả các giác quan đều trở nên nhạy bén hơn.
Vòng tay thông minh trên cô tay Lục Dĩ Thành hiển thị, nhịp tim của anh đang tăng lên.
Trước đây, lúc muốn lên tàu điện ngầm đều phải chen lấn xô đẩy mãi, bây giờ tàu điện thưa hơn nhiều, nhiều công nhân viên cũng đi về quê. Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành phải tham gia tiệc Tất niên của công ty mình, tiệc Tất Niên đơn giản chỉ là ăn uống xong rồi chơi bốc thăm trúng thưởng. Từ xưa đến nay Giang Nhược Kiều đều không phải trùm, chuyện bốc thăm trúng thưởng này cũng không được may mắn cho lắm, phòng trọ bốn người đi mua nước uống, trên nắp chai của ba người kia đều viết là “trúng thưởng một chai”, chỉ có mỗi mình cô là “chúc mừng may mắn lần sau.”
Nên cô cũng chỉ định chạy đến góp vui thôi.
Cho đến khi, cô bốc trúng một chiếc vòng đeo tay thông minh.
Cô cầm cái hộp quay về chỗ ngồi còn cảm thấy choáng váng, tại sao mình có thể bốc trúng được thế chứ? Chỉ là cái vòng đeo tay thông minh này là màu đen... Đối với cô mà nói thì vẻ bề ngoài không quan trọng, so với cái vòng tay thông minh này, cô lại thích vòng đeo tay hơn. Cô nâng cổ tay mình lên nhìn, có thể gu thẩm mỹ của cô có hạn, cô luôn cảm thấy, cái vòng đeo tay thông minh này không phải gu của cô.
Đúng lúc đấy, một đàn chị ngồi bên cạnh nói: “Có phải em không thích cái này đúng không?”
Giang Nhược Kiều còn chưa biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Đàn chị lại cười nói: “Nếu em không thích thì bán lại cho chị đi, em sẽ không bị thiệt đâu, theo như ngoài cửa hàng bán tám trăm, vậy bớt một nửa có được không?”
Cô ấy thở dài: “Chồng chị là lập trình viên, cả ngày chỉ ngồi trước máy tính, còn thường xuyên phải tăng ca làm thêm, nên chị thấy cái này rất hợp với anh ấy.”
Giang Nhược Kiều đang định đồng ý.
Đồng nghiệp với nhau vẫn nên duy trì mối quan hệ tốt, cô định bảo bớt 20%, lời vừa đến cửa miệng thì nghe thấy câu nói phía sau của người đồng nghiệp, cô do dự một lúc nói: “Xin lỗi, cái này em cũng cần phải tặng cho người khác.”
Tính cách của chị Trình rất tốt, cũng không để bụng, còn xích lại gần trêu ghẹo hỏi: “Tặng cho ba, hay là tặng cho bạn trai thế? Chị đoán là bạn trai, cái này nhìn rất nặng động và trẻ trung.”
Giang Nhược Kiều mỉm cười.
Coi như cũng ngầm thừa nhận.
Cùng lúc đấy, vận may của Lục Dĩ Thành cũng tăng cao, trong buổi Tất niên bốc trúng được một cái máy sấy tóc.
Lúc đầu Lục Dĩ Thành còn không hiểu, tại sao các đồng nghiệp đều nhìn anh bằng ánh mắt “bạn là Vua”, máy sấy tóc thôi mà, còn không bằng bốc được một ly cà phê.
Có một đồng nghiệp lên tiếng: “Cái máy sấy tóc này cũng phải hơn ba ngàn tệ đấy.”
Lục Dĩ Thành vô cùng nghi ngờ: Chỉ là một cái máy sấy tóc thôi mà, sao lại đắt như thế chứ?
Đồng nghiệp nói: “Anh bán cho tôi đi, bạn gái tôi hình như rất thích cái này, yên tâm, không để anh bị thiệt đâu.”
Lục Dĩ Thành chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Con gái đều thích cái máy sấy tóc này sao?”
“Dù sao thì bạn gái tôi cũng thích, cũng không nỡ bỏ.”
Lục Dĩ Thành suy nghĩ một lúc, không biết Giang Nhược Kiều có thích máy sấy tóc hay không?
Anh cũng không biết được, dù sao thì cô chưa bao giờ đứng trước mặt anh mà sấy tóc cả.
Đồng nghiệp lại hỏi: “Người anh em có bán không?”
Lục Dĩ Thành lấy lại tinh thần, cẩn thận trả lời: “Ngày mai tôi trả lời anh được không?”
Đồng nghiệp: “?”
“Không phải, có vấn đề gì mà phải để đến ngày mai thế?”
Lục Dĩ Thành là một người tương đối thực tế, nếu như Giang Nhược Kiều không có máy sấy tóc, anh sẽ đưa cho cô, cho nên đương nhiên là không thể bán được, nhưng nếu như cô có rồi thì sao? Đó cũng không phải là thừa thãi, đến lúc đó sẽ bán cái máy sấy tóc này cho đồng nghiệp, bán được tiền có thể mua cho cô những thứ khác.
Lục Dĩ Thành trả lời: “Tôi phải về hỏi đã.”
Đồng nghiệp cười ha ha: “Được rồi, anh cứ về hỏi đi, tôi đợi câu trả lời của anh.”
Ngày thứ hai của bữa tiệc Tất niên là vào thứ bảy.
Đây là ngày nghỉ duy nhất trước khi đến Tết, chủ nhật còn phải làm bù, thứ tư tuần sau là đến giao thừa rồi.
Thứ bảy tuần này, buổi sáng Giang Nhược Kiều còn phải đến công ty, mãi cho đến buổi chiều mới được nghỉ ngơi.
Lục Dĩ Thành suy nghĩ rất vất vả... Lấy hết dũng khí gửi tin nhắn cho Giang Nhược Kiều: [Hôm nay tôi không phải đi làm, cậu có rảnh không? Nếu rảnh thì chúng ta cùng đi ăn lẩu nhé?]
Sự thật đã chứng minh, đàn ông đều phải tự mày mò mặt này.
Cũng không bao giờ tồn tại kiểu thẳng nam cứng rắn không hiểu phong tình.
Ví dụ như cho đến bây giờ Lục Dĩ Thành không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không cần ai chỉ dạy, bản thân anh cũng sẽ chủ động hẹn gặp Giang Nhược Kiều.
Mỗi giây mỗi phút rảnh rỗi, anh đều muốn được gặp cô.
Giang Nhược Kiều vẫn còn ở công ty, liếc nhìn thời gian sau đó trả lời tin nhắn: [Ok, chỉ là chắc tôi sẽ về nhà hơi muộn một chút, bây giờ hơi nhiều việc, nhưng có thể đi ăn tối được.]
Lục Dĩ Thành: [Vậy sao? Nếu vậy, nếu vậy hay tôi nấu lẩu ở nhà được không?] Không phải anh tiếc tiền, chẳng qua bây giờ muốn ăn lẩu ngon thì đều phải xếp hàng, nếu không muốn xếp hàng thì mùi vị có thể không được ngon.
Giang Nhược Kiều nhìn điện thoại di động, suýt nữa đã cười thành tiếng.
Không phải khao khát muốn sống của Lục Dĩ Thành cũng mạnh mẽ quá chứ?
Thật ra thì ăn ở đâu cũng không quan trọng lắm.
Giang Nhược Kiều: [Có thể, ăn ở nhà tiết kiệm hơn nhiều.]
Lục Dĩ Thành: [Tôi không tính toán đến chi phí, cậu đừng hiểu lầm.]
Giang Nhược Kiều: [Ha ha ha, tôi cũng không có ý đó.]
Lục Dĩ Thành: [Vậy tôi đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn. Tôi sẽ không mua đồ rẻ đâu, sẽ mua đồ chất lượng.]
Giang Nhược Kiều: [Đi đi Pikachu.]
Lục Dĩ Thành cầm theo ví và điện thoại di động ra ngoài.
Anh không đi đến chợ nông sản mà anh hay mua, ở đây không có nhiều thức ăn, cũng không được tươi lắm, ngồi ba trạm xe bus đi đến trung tâm thương mại lớn.
Tết Nguyên Đán đang đến gần, siêu thị có lẽ là nơi mang hương vị Tết đậm đà nhất ở thành phố.
Có rất nhiều người, giăng đèn kết hoa khắp mọi nơi, trên đài phát thanh phát liên tục các bài hát lễ hội. Lục Dĩ Thành đẩy xe hàng bắt đầu mua nguyên liệu, thật ra anh không thích đi siêu thị cho lắm, trước đây mỗi lần đến đây anh đều quen với việc mua sắm đánh nhanh thắng nhanh, bởi vì phần lớn thời gian, anh đều chỉ mua đồ cho một mình anh. Nhưng bây giờ không giống như trước, anh hy vọng thời gian trôi chậm lại, anh muốn tận hưởng quá trình này, anh cũng muốn trải qua cảm giác hạnh phúc khi chọn những món ăn mà cô thích ăn.
Lục Dĩ Thành mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Ngoài mua những nguyên liệu cho món lẩu ngày hôm nay, anh còn mua cả trái cây mà Giang Nhược Kiều thích ăn.
Một xe đầy ắp đồ ăn, giống như trong lòng của anh vậy.
Lúc Lục Dĩ Thành mua nguyên liệu nấu ăn về đến nhà, cuối cùng Giang Nhược Kiều cũng xong việc.
Ngồi xe điện đi về, trạm xe điện cách khu chung cư này một đoạn đường, không khí hôm nay cũng không được tốt lắm, trời âm u, nhiệt độ cũng xuống thấp, đi trên đường, gió như dao cùn cứa lên da mặt. Trước đây cô không thích mùa động, cô không thích mùa đông ở Bắc Kinh, cũng không thích mùa đông ở thành phố Khê. Nhưng tâm trạng hôm nay rất tốt, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn, có lẽ là do có một người đang đợi cô về nhà ăn lẩu?
Đang đi, Giang Nhược Kiều lại vòng lại.
Vào một tiệm bán hoa.
Tự nhiên hôm nay rất muốn mua hoa.
Lúc tâm trạng cô vui vẻ, cô hay có thói quen đi mua một bó hoa đặt trên bàn nhà mình, sẽ có cảm giác cuộc sống bừng sáng hơn.
Mười phút sau, Giang Nhược Kiều ôm bó hoa bước ra ngoài, cô rất thích mùi thơm của hoa hồng.
Nhân viên tiệm hoa bó cho cô rất đẹp, còn cho thêm bách hợp cho đầy.
Đi vào chung cư. Đến cửa, Giang Nhược Kiều gõ cửa. Hiệu quả cách âm không được tốt cho lắm, đứng ở cửa cũng nghe thấy được âm thanh tiếng bước chân vội vã của anh.
Môi cô nhếch lên.
Một giấy sau cánh cửa mở ra, lò sưởi trong phòng tỏa ra hơi ấm đập vào mặt.
Lục Dĩ Thành mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề làm bếp.
Giang Nhược Kiều nhoẻn cười đi vào. Cô thay đôi dép nhung đính lông ra. Trong phòng thoang thoảng mùi lẩu thơm. Cô vốn không đói mà lúc này cũng bị mùi thơm đánh thức cảm giác đói bụng. Lục Dĩ Thành đi sau lưng cô, vẻ mặt do dự.
Trong tay Giang Nhược Quân còn ôm bó hoa hồng, thấy anh nhìn chằm chằm bó hoa, rõ ràng trong lòng thầm cười trộm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh hỏi: “Tôi tự mua hoa đấy.”
Cô còn bổ sung thêm một câu: “Để một mình tôi dùng thì có vẻ hơi nhiều, nhà cậu có bình hoa không, tôi chia cho cậu một nửa.”
Lục Dĩ Thành hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Quả thật lúc đầu anh cũng cảm thấy hơi lo lắng và buồn.
Cô có nhiều người thích như vậy, cho nên trong lòng sẽ có cảm giác hơi lo lắng, lo lắng trước khi cô phát hiện ra, thì đã có người đến gõ cửa trái tim cô rồi.
Lo lắng là thật, thỉnh thoảng cũng sẽ buồn bã, nhưng nhiều hơn chính là cảm giác không thể nói ra.
Cô thật chói mắt.
Từ lâu anh đã phát hiện ra suy nghĩ của mình cũng thật hèn hạ, nhưng quả thật anh rất hy vọng, cho dù một ngày nào đó người ở bên cạnh cô không phải là anh, anh cũng hy vọng cô vẫn sẽ vui vẻ như bây giờ.
Nhà Lục Dĩ Thành không có bình hoa.
Cuối cùng anh vẫn phải ra tay, cắt miệng của một chai nhựa, làm thành một chiếc bình hoa đơn giản.
Giang Nhược Kiều ngồi trên sô pha cắt tỉa lại canh lá, sau đó cắm hoa vào bình hoa.
Tâm trạng cô vô cùng tốt, còn ngâm nga hát nữa.
Lục Dĩ Thành bận rộn trong phòng bếp, đương nhiên cũng nghe thấy được tiếng động trong phòng khách, thỉnh thoảng anh sẽ âm thầm liếc trộm ra bên ngoài, thấy cô đang cắm hoa, trong lòng như được ngâm vào nước ấm.
Giang Nhược Kiều trang trí xong cũng đi cất túi xách.
Hai người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, nồi lẩu sôi sùng sục, trên bàn bầy đầy những món ăn mặn.
Đây là lần đầu tiên, Giang Nhược Kiều ăn lẩu cùng với con trai ở trong phòng trọ.
Lục Dĩ Thành giúp Giang Nhược Kiều nhúng miếng thịt dê.
Giang Nhược Kiều nhớ đến chiếc vòng đeo tay thông minh, từ hôm qua đến hôm nay, giờ phút này vẫn còn thấy do dự sao?
Cô đặt đũa xuống, lấy chiếc hộp từ trong túi xách ra, cố tỏ ra bình tĩnh đưa cho anh: “Hôm tiệc Tất niên bốc thăm được, cái này tay tôi không đeo được, nếu cậu thích thì tôi tặng anh đó.”
Lục Dĩ Thành ngạc nhiên nhìn cô.
Tâm trạng Giang Nhược Kiều chùng xuống: “Sao vậy, không thích sao? Thế...”
Lục Dĩ Thành lắc đầu tươi cười. Anh đứng dậy, đi vào phòng sách mở ngăn kéo ra lấy một hộp to, đi tới nói: “Chậm hơn cậu một bước, đây cũng là bốc thăm trúng thưởng được, một cái máy sấy tóc, cậu có dùng không?”
Giang Nhược Kiều: “Sao cậu may mắn quá vậy?”
Lục Dĩ Thành yên tâm, xem ra cô cũng biết cái máy sấy tóc này.
“Cậu đã có chưa?” Lục Dĩ Thành nói: “Nếu cậu không có thì tặng cậu đó.”
Trong lòng Giang Nhược Kiều cảm thấy hơi tiếc: “Tôi có rồi.”
Lúc đi học thì mua luôn.
Lục Dĩ Thành cũng cảm thấy có chút tiếc nuối: “Không sao đâu, tôi bán cái này lại cho đồng nghiệp cũng được.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Lục Dĩ Thành: “Đến lúc đó mua cho cậu một món đồ mà cậu chưa có.”
Giang Nhược Kiều: ^_^
Được rồi.
Đồng ý.
“ Vậy thì cậu thử cái vòng tay thông minh này đi.” Giang Nhược Kiều nói: “Tôi cũng không biết cái này có chức năng gì.”
Cô mạnh mẽ mở túi đựng ra, đưa vòng tay cho anh.
Anh cầm lấy đeo vào cổ tay mình.
Giang Nhược Kiều nghiên cứu sách hướng dẫn: “Nghe nói có thể theo dõi nhịp tim, điều hòa máu, có nhiều chức năng quá, cậu nhìn thử xem có đúng không.”
Lục Dĩ Thành ấn nút cài đặt, ngẩng đầu nhìn cô cười: “Hiệu quả lắm.”
Hai người đang nói đến chuyện họp mặt Tất niên hàng năm, tự nhiên bóng đèn trên đầu kêu lách tách lách tách, một giây sau, cả phòng chìm vào bóng tối.
Giang Nhược Kiều: ?
Lục Dĩ Thành nhẹ giọng trấn an nói: “Có thể là bị cắt điện, tôi đi xem thử một chút, cậu đừng cử động.”
Giang Nhược Kiều: “Ừ.”
Mấy phút sau, Lục Dĩ Thành quay lại, nói ra một tin tức xấu, mạch điện ở đây đang xảy ra vấn đề, cả chung cư đều bị cắt điện, phòng vật tư nói đang gọi người sửa chữa khẩn cấp, có thể mất một lúc.
Giang Nhược Kiều mở đèn pin trong điện thoại, nhìn nồi lẩu điện đang bốc khói: “Phải làm sao bây giờ, chúng ta chưa ăn được bao nhiêu.”
Lục Dĩ Thành vô cùng bình tĩnh nói: “Không sao đâu, trong ngăn kéo phòng bếp của tôi có một chiếc bếp lò, cũng có thể dùng được đấy. Tôi đi tìm đã.”
Giang Nhược Kiều cũng đứng dậy theo: “Tôi soi đèn giúp cậu.”
Hai người đi vào phòng bếp, phòng bếp vốn nhỏ hẹp, mất điện càng khiến cho không gian trở nên nhỏ hẹp hơn, nhỏ đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Vóc dáng của Lục Dĩ Thành cao ráo, chỉ cần vươn tay ra, có thể chạm đến được tủ.
Giang Nhược Kiều sợ anh không nhìn thấy, lại nhón chân soi đèn gần hơn.
Lục Dĩ Thành tìm được một cái bếp lò, vừa mới định thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, Giang Nhược Kiều chưa kịp đứng lùi ra, hai người dựa rất gần vào nhau.
Giang Nhược Kiều ngước mắt nhìn anh
Anh cũng ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô
Bóng tối khiến cho tất cả các giác quan đều trở nên nhạy bén hơn.
Vòng tay thông minh trên cô tay Lục Dĩ Thành hiển thị, nhịp tim của anh đang tăng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.