Sốc! Nhân Viên Sở Thú Của Ta Toàn Là Yêu Quái
Chương 1: Vọng Sơn
Phán Tinh Tinh
18/07/2024
Mùa hè nắng chói chang, tiếng ve kêu vang khắp nơi.
Tống Chi đi ra từ nhà ga Dã Thành, trực tiếp ngồi xe buýt đến Vọng Sơn phía nam thành phố, Vọng Sơn là khu vực hành chính mới khai thác, sau lưng là một dãy núi Cửu Khâu kéo dài nhấp nhô.
Tiến vào phạm vi Vọng Sơn, nhiệt độ giảm xuống một chút, Tống Chi kéo vali từ trạm xe buýt khu Vọng Giang đi ra, đi chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng khóc thê thảm, bên cạnh còn có những người khác hoảng hốt hét to: “Cứu mạng, chó của ai cắn người rồi này! Nhanh đến cứu người.”
Cô theo tiếng nói nhìn qua, thấy con chó La Uy Nạp đang đè cô gái nhỏ trên mặt đất cắn xé, xung quanh đã có người cầm gậy gỗ, cây lau nhà các loại công cụ chạy tới hỗ trợ, mỗi người một gậy đánh vào con chó, nhưng không kéo con chó dữ ra được mà ngược lại chọc giận nó, nó càng cắn xé dữ dội hơn.
Cô bé khóc càng thảm thiết hơn, Tống Chi thấy tình huống không tốt, vội vàng chạy tới, “Các anh làm vậy chỉ khiến nó tức giận thêm thôi, trực tiếp nắm lấy vòng cổ nó kéo lên.”
Người xung quanh cũng không dám tới gần: “Con chó này hung dữ quá, tôi không dám.”
“...” Tống Chi nhìn cả người cô bé là máu, tình huống không lạc quan lắm, cô lập tức vén mái tóc dài đen nhánh lên, sau đó chạy tới trực tiếp bắt lấy vòng cổ của con chó lớn, dùng sức kéo cao và xoay một vòng, con chó lớn bị siết đến mức hít thở không thông, theo bản năng mở miệng buông lỏng cô bé.
“Mau nhét gậy gỗ vào miệng nó.” Tống Chi nhanh chóng hét lên với người cầm cây chổi lau nhà, chờ anh ta nhét gậy gỗ vào miệng nó, con chó lớn rít gào muốn xông lên cắn chết người đàn ông.
Tống Chi dùng sức kéo con chó lại, đồng thời không ngừng dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng đang căng cứng của con chó, nhẹ giọng trấn an nó, “Thả lỏng thả lỏng, không phải sợ, mọi người không có ác ý với mày, chỉ hy vọng mày buông bạn nhỏ kia ra mà thôi, không thật sự muốn công kích mày.”
“Có được không đấy? Súc sinh cũng có thể nghe hiểu những lời cô nói à?” Những người xung quanh cảm thấy dứt khoát một gậy đánh chết cho xong.
Con chó lớn cảm nhận được uy hiếp, lại điên cuồng nhe răng trợn mắt, cố gắng vùng vẫy lao tới cắn người.
“Các anh lấy gậy gỗ ra đi, đừng dựa gần như vậy.” Tống Chi nhíu mày, bảo mọi người cách xa một chút, cho chó một khoảng cách an toàn, chờ bọn họ đi ra xa rồi cô mới tiếp tục nhẹ nhàng chạm vào đầu chó lớn.
Tống Chi đi ra từ nhà ga Dã Thành, trực tiếp ngồi xe buýt đến Vọng Sơn phía nam thành phố, Vọng Sơn là khu vực hành chính mới khai thác, sau lưng là một dãy núi Cửu Khâu kéo dài nhấp nhô.
Tiến vào phạm vi Vọng Sơn, nhiệt độ giảm xuống một chút, Tống Chi kéo vali từ trạm xe buýt khu Vọng Giang đi ra, đi chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng khóc thê thảm, bên cạnh còn có những người khác hoảng hốt hét to: “Cứu mạng, chó của ai cắn người rồi này! Nhanh đến cứu người.”
Cô theo tiếng nói nhìn qua, thấy con chó La Uy Nạp đang đè cô gái nhỏ trên mặt đất cắn xé, xung quanh đã có người cầm gậy gỗ, cây lau nhà các loại công cụ chạy tới hỗ trợ, mỗi người một gậy đánh vào con chó, nhưng không kéo con chó dữ ra được mà ngược lại chọc giận nó, nó càng cắn xé dữ dội hơn.
Cô bé khóc càng thảm thiết hơn, Tống Chi thấy tình huống không tốt, vội vàng chạy tới, “Các anh làm vậy chỉ khiến nó tức giận thêm thôi, trực tiếp nắm lấy vòng cổ nó kéo lên.”
Người xung quanh cũng không dám tới gần: “Con chó này hung dữ quá, tôi không dám.”
“...” Tống Chi nhìn cả người cô bé là máu, tình huống không lạc quan lắm, cô lập tức vén mái tóc dài đen nhánh lên, sau đó chạy tới trực tiếp bắt lấy vòng cổ của con chó lớn, dùng sức kéo cao và xoay một vòng, con chó lớn bị siết đến mức hít thở không thông, theo bản năng mở miệng buông lỏng cô bé.
“Mau nhét gậy gỗ vào miệng nó.” Tống Chi nhanh chóng hét lên với người cầm cây chổi lau nhà, chờ anh ta nhét gậy gỗ vào miệng nó, con chó lớn rít gào muốn xông lên cắn chết người đàn ông.
Tống Chi dùng sức kéo con chó lại, đồng thời không ngừng dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng đang căng cứng của con chó, nhẹ giọng trấn an nó, “Thả lỏng thả lỏng, không phải sợ, mọi người không có ác ý với mày, chỉ hy vọng mày buông bạn nhỏ kia ra mà thôi, không thật sự muốn công kích mày.”
“Có được không đấy? Súc sinh cũng có thể nghe hiểu những lời cô nói à?” Những người xung quanh cảm thấy dứt khoát một gậy đánh chết cho xong.
Con chó lớn cảm nhận được uy hiếp, lại điên cuồng nhe răng trợn mắt, cố gắng vùng vẫy lao tới cắn người.
“Các anh lấy gậy gỗ ra đi, đừng dựa gần như vậy.” Tống Chi nhíu mày, bảo mọi người cách xa một chút, cho chó một khoảng cách an toàn, chờ bọn họ đi ra xa rồi cô mới tiếp tục nhẹ nhàng chạm vào đầu chó lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.