Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 40: Thăng cấp

Yến Bạch Bạch

26/06/2020

Edit by tytydauphu on wattpad

Màn hình phát sóng trực tiếp được chia làm hai, người xem nín thở theo dõi.

Bên trái, Ngụy Diễn nâng súng tự động loạng choạng xông vào căn phòng cuối hành lang, bướm đêm rào rào đánh úp như anh hùng sẵn sàng hy sinh trong chớp mắt.

Bên phải, Vu Cẩn kéo súng chống tăng nhảy vào phó bản, gần như tất cả mọi người đều cho rằng cậu và Ngụy Diễn chênh lệch rất xa, nhưng lại xem nhẹ một nhân tố quan trọng ——

Thể lực.

Thời hạn qua cửa trong 7 hiệp cuối cùng cực kỳ áp lực, Ngụy Diễn đã chiến đấu suốt 6 hiệp, hiện tại đã tiêu hao hết thể lực, đã hoàn toàn phản ứng bằng bản năng.

Vu Cẩn lại luôn tránh ở khu an toàn, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Khả năng bắn súng của cậu chỉ quanh quẩn ở mức 7, lại còn là mục tiêu tĩnh, nhưng cũng không ngăn cậu nghênh chiến bằng phương thức tiêu hao nhất.

Cậu còn có một khẩu súng hạng nặng —— súng chống tăng được khai hỏa, Vu Cẩn không hề keo kiệt một viên đạn còn sót lại nào, giống như đối mặt với cuộc chiến cuối cùng, không trả bất cứ giá nào.

2 phút sau, hai người đồng thời qua cửa.

H

uyết Cáp vốn cho rằng trận đấu đã đến hồi kết thúc, trố mắt hoàn hồn: “Chúng ta có thể nhìn ra Tiểu Vu vô cùng muốn thắng. Cách chiến đấu rất xuất sắc, nhưng tuyệt đối không phải kiểu trong sách vở. Tiểu Vu đã dùng hết tài nguyên mình có, như vậy e là phó bản tiếp theo……”

Ứng Tương Tương bỗng nhiên huých vai ông.

Bên rìa bản đồ của Vu Cẩn, lại sinh ra khu an toàn —— giống như sinh mệnh sinh sôi.

Vu Cẩn hình như đã tính toán tốt, không chút do dự xuyên qua hành lang, hướng tử mà sinh.

Vòng thời gian thứ 31, Ngụy Diễn lại tiến vào phó bản cấp A, Vu Cẩn bình yên vô sự.

Vòng thời gian thứ 32, Ngụy Diễn gặp phó bản cấp C, Vu Cẩn lại bước vào khu an toàn.

Huyết Cáp ngạc nhiên mở to hai mắt ——

Trong màn hình, sắc mặt Ngụy Diễn trắng bệch, hiển nhiên đã tới cực hạn.

Tiến sĩ Trần ngồi một bên bỗng lên tiếng: “Tiểu Vu thắng.”

Ánh sáng chợt lóe trong màn hình, Ngụy Diễn không thể chống đỡ nổi nữa, ầm ầm ngã xuống đất hóa thành khoang cứu nạn.

Âm thanh thông báo bỗng nhiên vang lên:

“Chúc mừng tuyển thủ 300012, Vu Cẩn. Thăng cấp trong vòng loại thứ 2. Thứ tự: 1”

“Trận đấu vòng loại thứ 2 kết thúc. Thời lượng 6 giờ 17 phút.”

Trong trường đấu đen kịt như màn đêm, phía trên thang giếng chợt mở ra, không khí tươi mát tràn vào.

Cùng tiến vào còn có ánh sáng.

Nháy mắt khi được ánh sáng chiếu vào, 961 ô vuông đại diện cho tế bào đồng thời di chuyển, bánh răng kẹp lại, kim loại cọ xát, ròng rọc bắn ra tia lửa vì gia tốc, các cơ quan vô cùng vô tận lôi kéo, đẩy chúng lên phía trên.

Các tế bào đang ngủ say trong bóng tối rốt cuộc bị đánh thức.

Trường đấu ngầm sâu 120m ầm ầm trồi lên mặt đất, mê cung rốt cuộc để lộ ra hình thái thật của mình, bàn cờ sinh tử luân phiên biến hóa, giống như một cỗ máy sống được tạo thành từ chất vô cơ. Đồng thời bị mang ra còn có các phó bản chìm dưới lòng đất, khu an toàn, bươm bướm, 399 khoang cứu nạn ——

Và cả Vu Cẩn.

Cứa các căn phòng tự động mở ra, như thể im lặng mời gọi.

Ngoài cửa là mùi bùn đất ướt át, căn cứ Crowson khổng lồ, cùng tháp đôi đối diện nhau xa xa.

Camera khóa chặt trên gương mặt Vu Cẩn trên mặt, đồng tử màu hổ phách xinh đẹp bỗng nhiên nhảy nhót, mặt nhỏ hưng phấn ngẩng lên!!!

Trong phòng phát sóng Crowson Show.

Ứng Tương Tương nhận micro, cười dịu dàng, thay Huyết Cáp nói nốt lời chúc mừng chưa kịp hoàn thành:

“Chúc mừng Tiểu Vu đạt giải quán quân trong trận đấu này.”

Làn đạn trên sóng trực tiếp ầm ầm nổ tung!

Nhất thời fan lẫn antifan cùng tề tựu, nhân khí Crowson Show tích góp suốt 3 kỳ đột nhiên bùng nổ.

“Cái gì?!! Tại sao tôi vẫn chưa hiểu?!!”



“Điên cuồng liếm Tiểu Vu!! Đoạt giải quán quân a a a a! Tiểu Vu con nghe thấy không!! Giải quán quân đầu tiên trong sự nghiệp của con đó a a a!!! Ma ma được chứng kiến giây phút vinh quang của con a a a!! PICK Tiểu Vu!!!”

“Xin phép, nơi này là show thoát hiểm, không phải hiện trường tìm kiếm thần tượng…… fan 12 năm của R Code giải trí yêu cầu ban tổ chức giải thích. Trong nửa sau trận đấu, xác suất A Diễn gặp được khu an toàn là 0/9, Vu Cẩn 8/9, cơ chế bản đồ có sự bất công nào không?”

“Bạc gia quân đi ngang qua, mấy người tập hợp tại đây để bắt nạt bạn của chúng tôi à? Thắng chính là thắng, quy tắc vẫn còn bày trước mặt kia kìa.”

“Fan của tên nhan khống não tàn kia à? Chính chủ của mấy người rơi hết trang điểm rồi kìa, còn có tâm tư quản chuyện người khác sao???”

“Đã báo cáo không cần cảm ơn! Người qua đường thuần túy nêu ý kiến đã bị Tiểu Vu hút vào vòng fan, mềm mụp đáng yêu còn biết giải bản đồ —— sao cậu siêu nhơn vậy hả?!!”

“#Phát hiện gian lận trong Crowson Show, nhân tiện nghi ngờ số điểm 97 của tuyển thủ.”

“Antifan dám nhảy??! Ôm Tiểu Vu chạy, fan mẹ ruột còn 3 giây để tới hiện trường ——”

Thấy càng kéo dài càng loạn, đạo diễn hậu trường vội vàng khống chế cục diện, phóng to một làn đạn miễn cưỡng đúng trọng tâm trên màn hình lớn:

“Xin hỏi các vị cố vấn! Tuyển thủ Vu rốt cuộc đã chiến thắng bằng cách nào? Vì sao xác suất gặp khu an toàn lại cao như vậy?”

Tiến sĩ Trần nhận micro từ tay Ứng Tương Tương, đẩy đẩy mắt kính:

“Bởi vì cậu ấy tìm được quy luật, có thể tính ra thời điểm tử vong, sinh ra và diễn biến của khu an toàn. Ở vòng thứ 30, khu an toàn gần cậu ấy nhất biến mất ở rìa bản đồ. Dùng xong hết số đạn đang có là bởi vì —— cậu ấy biết sau 31 hiệp, vòng đời sẽ lặp lại lần nữa.”

“Cho nên…… Không phải may mắn?”

Trần tiến sĩ gật đầu: “Không phải may mắn, mà là kết quả tính toán.”

Huyết Cáp rốt cuộc mở miệng: “Tôi nhớ Tiểu Vu chỉ có một mảnh bản đồ.”

Tiến sĩ Trần cười nói: “Tôi đã nói rồi, có người chỉ cần một mảnh bản đồ là đủ.”

Trường đấu từ dưới đất trồi lên.

Trợ lý, camera, nhân viên từ tòa nhà phát sóng chen chúc đi tới..

“Flycam vào chỗ, hậu cần chuẩn bị mở khoang cho các tuyển thủ!”

“Đội y vào chỗ, mở tọa độ ( 25, 6) trước, mang theo thuốc giải độc —— nhân viên giám sát nghe rõ xin hãy trả lời! Xin xác nhận lại có tuyển thủ nào mang triệu chứng bất thường hay không……”

Lúc trận đấu bắt đầu vẫn là buổi sáng, khi kết thúc thì mặt trời đã ngả về phía Tây.

PD chương trình chậm chạp đuổi tới, thấy Vu Cẩn bọc một cái khăn lông màu trắng thật lớn, ngoan ngoãn ngồi ngậm cặp nhiệt độ theo yêu đội yêu cầu của đội y tế, lộ ra nửa cái đầu cùng đôi mắt quay tròn loạn chuyển.

Nhân viên công tác đang đối diện cậu hỏi han tình trạng: “Hít phải lượng nhỏ chất độc thần kinh, còn nhớ tên mình là gì không, đây là mấy……”

PD suýt nữa hết hơi, nhanh chóng đuổi người đi: “Không cần hỏi, Tiểu Vu có thể sống sót đến cuối cùng, ít nhất đầu óc vẫn tỉnh táo hơn hai cậu. Qua bên kia đi, có người bị độc đến ngớ ngẩn kìa, mau, đi giải quyết đi ——”

Vu Cẩn rốt cuộc cũng thoát được khỏi thủ tục kiểm tra thường lệ, để nhiệt kế dùng một lần vào hòm rác thải y tế, nhảy nhót vui vẻ đi tìm đồng đội.

Lúc này khoang cứu nạn lần lượt mở ra, tuyển thủ giống như gà con phá vỏ chui ra —— đúng hơn là khủng long bạo chúa.

Caesar một bước nhảy ra khỏi khoang: “Thằng cháu Bạc Truyền Hỏa đâu?!”

Nhân viên công tác sau một lúc lâu mới hiểu, chỉ chỉ khoang cứu nạn chỉ lộ ra một khe hở bên kia, đang có chuyên viên trang điểm theo mệnh lệnh ném vào trong khăn tẩy trang, kem nền... đột nhiên bị Caesar chặn ngang, duỗi tay quờ quạng qua khe hở.

Bạc Truyền Hỏa giận dữ, cố chống lại khoang cứu nạn đang lung lay để bổ trang xong, sau đó xoảng một tiếng lao ra: “Thằng con ngu đần nào tìm ba ba!”

Hai người một số thứ tự 65, một 66, cực kỳ có nguy cơ không giữ được cấp, kẻ thù gặp nhau liền đỏ cả mắt.

Biên đạo vội vàng đến khuyên can: “Hai người còn đánh nữa sẽ cắt cơm tối ——”

Hai người đều không sợ. Biên đạo nghĩ một lát nói tiếp: “Còn đánh nữa sẽ để các cậu đứng hàng đầu tiên nhảy bài hát chủ đề……”

Bạc Truyền Hỏa vui vẻ, càng xuống tay không kiêng nể gì, Caesar thì cứng đờ, bó tay bó chân. Nhưng mà hiếm khi bị chọc cho xù lông: “Hàng đầu tiên thì hàng đầu tiên, hôm nay phải đánh chết tên này đã ——”

Ở đằng xa, Tá Y hỏi được xếp hạng của Caesar, mặt không biểu cảm: “Trời lạnh, tên ngốc này có thể ra về rồi.”

Văn Lân nhún vai cười.

Thiết bị đầu cuối của Tá Y hiển thị thứ tự cuối cùng của hắn —— hạng 8. Trong 4 người, dự kiến xếp hạng cao nhất.

“Nên là hạng 6 hoặc hạng 7,” Tá Y suy tư: “Đội ngũ đã xuống cấp rồi, không biết Tiểu Vu thế nào……”

Thình lình một biên đạo cầm loa phóng thanh: “Sau đây sẽ công bố thứ tự đội ngũ, các đội được nêu tên mời cử ra một người lên lấy Demo bài hát chủ đề. Hạng 1, Bạch Nguyệt Quang, hạng 2, R Code, hạng 3, Trác Mã……”

Tá Y sửng sốt: “Cái, cái gì?!!”

Phía xa, Vu Cẩn vèo một cái vọt đến, vô số máy quay đi theo sau lưng, lúc vẫy tay đèn flash nối thành một mảnh. Nhân viên công tác cười hắc hắc: “Chúc mừng, Tiểu Vu hạng nhất.”

“……” Tá Y: “!!!”



Bốn người của Bạch Nguyệt Quang lần thứ hai tề tựu, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu lên thân thể, xua đi cái lạnh sởn tóc gáy trên trường đấu. Tá Y không nói hai lời, tặng Vu Cẩn một cái ôm thật chặt.

Caesar càng khoa trương hơn, suýt nữa quăng cả Vu Cẩn đi: “Tôi biết mà, Tiểu Vu a ha ha ha ha ha tôi biết mà!!”

Trong khoang cứu nạn, Tóc đỏ nghe thấy thế vội vàng lôi mình ra ngoài, nhìn Caesar đầy cảnh giác.

Vu Cẩn hình như cảm giác được, xoay người nhìn sang —— khoang cứu nạn bên cạnh Tóc đỏ đã không một bóng người.

Ra ngoài ngay sau đó chính là Ngụy Diễn, sắc mặt hắn tái nhợt, biểu tình nghiền ngẫm, thẳng tắp nhìn vào Vu Cẩn.

Tá Y lặng lẽ dịch lên phía trước một bước.

Ngụy Diễn bỗng nhiên mở miệng: “Lần sau tái chiến.” Sau đó trầm mặc đi theo các đội khác.

Vu Cẩn sửng sốt, cười tủm tỉm gật đầu.

Hai đội viên của Trác Mã giải trí nhìn thấy Vu Cẩn liền thấy ngứa răng, nhưng mà lúc này còn có việc khó hơn cần giải quyết.

Vu Cẩn cuối cùng cũng biết vì sao bọn họ mất một học viên cấp A ngay đầu trận đấu.

Bướm độc dạ lan hương nhắm thẳng vào người trong mạnh nhất trong bọn họ, sau khi mở khoang cứu nạn ra đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.

“Ta là vệ sĩ kim sáp Đại Tần, bọn đạo chích chớ có làm càn ——”

Hai vị đồng đội khổ sở lôi kéo hắn: “Lão Tần, anh mau tỉnh lại đi! Chúng ta còn phải biểu diễn nhóm đấy! Đừng để độc của con bướm đó làm cho ngu nữa……”

Caesar cười ha ha, Vu Cẩn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vành tai đỏ lên.

Trước sự thúc giục liên tục của đạo diễn, Tá Y đi tới hội trường lớn lấy bản DEMO.

Ngay sau đó liền có trợ lý đến đốc thúc mọi người quét mã QR: “Trước khi ghi hình, mỗi đội nhớ chọn ra Center, hát chính và nhảy chính, học thuộc động tác cơ bản, Ứng Tương Tương lão sư sẽ đặc biệt kiểm tra……”

Trong video, Ứng Tương Tương mang đầy năng lượng nhảy trái nhảy phải, một đám vũ công phía sau cùng làm khẩu hình: “A ~ anh dũng không sợ ~ yeah ~ trăm người chọn một ~~”

Xung quanh chỉ còn tiếng than thở.

Chỉ có dũng sĩ kim giáp vẫn bị ngốc của Trác Mã giải trí là không ngừng lắc lư theo nhịp.

Trong sân cỏ, Caesar liên tục lắc lắc Vu Cẩn: “Tiểu Vu, cậu làm Center đi!!!”

Vu Cẩn vô cùng vui vẻ bị lắc tới lắc lui: “…… OK!!”

“Cậu cũng hát chính luôn nhé?!!”

Vu Cẩn: “…… Cũng được……”

“Tiện thể đóng gói cả nhảy chính luôn đi! Không thì chúng ta xếp thành hàng, cậu chống đỡ ở phía trước……”

Biên đạo bỗng nhiên nhìn sang bên này, biểu tình nghiêm túc: “Vị tuyển thủ Bạch Nguyệt Quang này, vì fan hiến dâng giọng hát là tấm lòng của chương trình, mong cậu hành xử nghiêm túc!!”

Mặt trời sắp lặn, cuộc chiến giằng co suốt một ngày trời hạ màn, tuyển thủ xông tới nhà ăn như sói đói, trong đám đông không ngừng có người xì xào, lại kinh ngạc nhìn về phía Vu Cẩn.

Vu Cẩn thì cứ một bước đi hai bước quay đầu, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng đành quay đi.



một đầu khác của trường đấu.

Ráng đỏ đã bốc hơi, tiến sĩ Trần vẫy vẫy tay với trợ lý: “Được rồi, cậu quay về đi, tôi ở đây đi dạo một lát.”

Trợ lý gật đầu, lại nhìn trường đấu đã trồi lên mặt đất một lượt: “Thật đồ sộ…… Ngài nói là cái gì nhỉ? Tế bào tự động phải không?”

Sau đó dựng ngón tay cái với tiến sĩ Trần.

Tiến sĩ Trần mỉm cười, phất tay chào tạm biệt.

Trường đấu khổng lồ đổ bóng lên triền núi, tiến sĩ Trần nhìn trợ lý rời đi, ngẩng đầu đi về hướng nào đó.

Tiến sĩ Trần đi không nhanh, tới được đỉnh núi đã thở hồng hộc.

Nơi đó có một người đang đứng, nhìn về phía tháp đôi dưới chân núi.

Nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm không chút ánh sáng, không hề bất ngờ khi thấy người tới là ai, lông mày anh nhướng lên.

“Đã lâu không gặp,” tiến sĩ Trần dừng một chút, chậm rãi mở miệng:

“Lần trước nhìn thấy anh, vẫn còn ở căn cứ R Code.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook