Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà
Chương 2: Vòng loại
Yến Bạch Bạch
26/06/2020
Mười phút sau, cửa phòng khảo sát lại kéo ra lần nữa.
Thiếu niên bước ra, như một con mèo con lông mềm, đầu gục xuống, một mảnh mờ mịt, đầy mặt đều là ta là ai ta ở đâu ta vừa làm cái gì.
Sau cánh cửa khép hờ của phòng khảo sát, ba vị giám khảo đang tranh cai kịch liệt với PD ( đạo diễn).
"Không biết dùng súng, một nửa bắn không trúng bia. Tay run, kiến thức sơ cứu bằng không. Chúng ta không cần loại tuyển thủ làm lãng phí thời gian này." Sau khi thu được báo cáo, PD chương trình lập tức tỏ thái độ.
Giám khảo nhẹ nhàng phản bác: "Không phải tay run, là cả người đều run. Dùng súng có thể luyện, trên người tuyển thủ này cũng có rất nhiều ưu điểm ít thấy."
"Như cái gì? Dũng khí đáng khen à?"
Giám khảo đề nghị: "Trước cứ xem chiếu lại rồi nói tiếp."
Vu Cẩn không biết là lúc này trong phòng tập luyện, màn hình thực tế ảo đang phát lại đoạn ghi hình kiểm tra đánh giá.
Thiếu niên có đồng tử màu hổ phách sắc mặt tái nhợt, mím chặt môi, mỗi khi bắn một phát, lông mi mảnh dài liền run rẩy, đổ bóng lên gương mặt.
Hết thảy đều không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của cậu.
Lớn lên như thế này, vô luận cậu ta làm gì, cho dù đứng trước quầy cá mắm cũng thành quang cảnh hấp dẫn.
"Thế nào?"
PD vẻ mặt ôn hoà mở miệng: "Hoàn mỹ. Nửa giờ nữa trực tiếp đưa tuyển thủ này đến sân thi đấu trên biển."
Trên hành lang, Vu Cẩn vẫn còn đang mờ mịt thì đã được một đám nhân viên công tác nhiệt liệt chúc mừng.
Quang vinh trở thành tuyển thủ tài năng dưới cờ giải trí Bạch Nguyệt Quang.
"Cái gì Bạch Nguyệt Quang ——"
Vu Cẩn vừa dứt lời, đã nhanh chóng bị đóng gói nhét vào trong xe.
Thân xe từ từ lơ lửng dưới tác dụng của lực từ, ở trên không trung hóa thành một đạo quang ảnh.
Không gian ngoài cửa sổ mờ mịt tối tăm, giữa vô số khe hở giữa các tòa nhà cao tầng lộ ra một góc thành phố màu xám bạc. Phương tiện giao thông bay qua bay lại.
Vu Cẩn trợn tròn mắt kinh ngạc.
Tất cả hình ảnh trước mắt đều vượt quá nhận thức của cậu.
Mãi đến tận khi xuống xe, cậu vẫn duy trì biểu tình trợn mắt há hốc mồm.
Đây là một cái sân rộng, dòng qua lại như mắc cửi. Tường vây sơn kim loại xung quanh dán đầy quảng cáo tài trợ, hòm trang bị màu xanh quân đội không ngừng phun ra nuốt vào từ cổng kết nối.
Thứ gây chú ý nhất là một cái phi cơ đậu ở giữa, cánh động cơ thật lớn không ngừng gầm rú.
Đường băng kéo dài đến nơi xa.
Nơi xa là thảo nguyên mênh mông vô.
"Nhường một chút, nhường một chút, đừng đứng ở chỗ này —— chuẩn bị vận động đều sang bên cạnh, lập tức xuất phát." Tựa hồ tất cả mọi người đều bận rộn.
Vu Cẩn choáng váng mở miệng: "Xin hỏi ——"
Lập tức có nhân viên công tác đến tiếp xe: "Tuyển thủ số 300012 phải không, đeo trang bị mới phía bên trái lên."
"Cái gì? Thật không? Cậu thật sự là tuyển thủ ——" mắt nhân viên công tác bỗng nhiên loé sáng, nhiệt tình sục sôi: "Không sao hết, chúng tôi sẽ dành 100% chân thành giúp đỡ cậu! Xin để chính tôi làm......"
Vu Cẩn hoảng sợ, cọ cọ lùi lại, uyển chuyển từ chối giúp đỡ, rút ra cuốn sách hướng dẫn, cố gắng tự mặc trang phục bảo hộ.
Sau đó, các tuyển thủ bao gồm cả Vu Cẩn bị lùa lên phi cơ.
Trong Cabin, Vu Cẩn bị một đám nam nhân cường tráng cao lớn vây xung quanh.
Vu Cẩn nghĩ thầm, rất hiếm thấy loại hình thực tập sinh như thế này nha.
Nhưng mà mọi người đều ngại nên cũng không nói chuyện.
Cabin chật hẹp chứa mấy chục người, bảng huỳnh quang trên đỉnh đầu viết "Cabin số 3".
Tuyển thủ ngồi bên trái Vu Cẩn đang lặng lẽ cầu nguyện, người bên phải thì ôm tư trang, vẻ mặt nghiêm túc.
Vị huynh đệ tóc vàng cao lớn đối diện Vu Cẩn thấy cậu cứ ngó quanh, hơi nghiêng mặt sang, khoảng khắc tầm mắt đối diện nhau thì ngốc lăng.
Vu Cẩn cười tủm tỉm chào hỏi, lộ ra răng trắng nhỏ nhìn không có chút lực công kích nào.
"Chào anh, tôi là Vu Cẩn! Thực tập sinh ba tháng, trước khi tới đây thì giữ vị trí main dancer! Am hiểu urban dance(1) và poping(2)!"
(1) Urban Dance là một điệu nhảy mang tính cộng đồng. Các động tác nhảy chủ yếu dựa trên cách thức cảm thụ âm nhạc của biên đạo múa. Bản gốc tác giả ghi là Urban Hiphop nhưng khi mình tra thì thấy nhiều bài phản bác rằng nó không phải Hiphop nên đã sửa lại.
(2) Popping là một thể loại nhảy đường phố dựa trên kĩ thuật làm co và thả lỏng thật nhanh cơ bắp để tạo những cú "giật" trên cơ thể vũ công, được gọi là một pop hoặc hit.
Anh trai tóc vàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó bị cuốn theo nhiệt tình của anh: "Tôi là Leica! Năm thứ hai dự thi, vị trí cận chiến! Am hiểu dùng dao găm đôi và súng ngắn A2!"
Vu Cẩn đang định dò hỏi thì bỗng nhiên một trận loa chói tai vang lên: "Đã tới nơi. Mời các tuyển thủ vào trường(3) đấu."
(3) Trường 场 ở đây là trường đấu, sân đấu. Bạn nào có từ nào hay hơn thì góp ý nhé!
Vu Cẩn sững sờ, không phải vẫn đang ở giữa không trung sao?
Tấm chắn cửa sổ bị mở ra cùng một lúc, cơ hồ tất cả tuyển thủ đều nhanh chóng híp mắt nhìn xuống bên dưới.
Phía dưới là nơi giao nhau giữa thảo nguyên và đồi núi, một con sông uốn lượng từ lưng chừng núi, có lẽ do thời tiết âm u nên toàn bộ mặt đất đều đen sì ảm đạm không có chút ánh sáng nào.
Quan trọng nhất chính là, không có sân bay.
Giây tiếp theo, Vu Cẩn đối diện cửa khoang từ từ mở ra.
Vu Cẩn: A a a a a phi cơ hỏng rồi a a a a a!!
Bên cạnh, Leica gật gật đầu với cậu, đi trước một bước, nhe răng cười: "Cậu rất đẹp! Chúc cậu may mắn! Gặp nhau ở bán kết nhé!"
Nói xong cái thì dẫn đầu nhảy ra ngoài.
Theo sau Leica, toàn bộ tuyển thủ giống như thả sủi cảo mà bùm bùm nhảy xuống. Trong chớp mắt chỉ mình Vu Cẩn đang run bần bật.
Trong abin, loa dừng hai phút, tiếp tục phát.
"Thi đấu trên biển lần thứ 51, cảnh cáo tuyển thủ số 300012 có hành vi thi đấu tiêu cực."
"Thi đấu trên biển lần thứ 51, cảnh cáo tuyển thủ số 300012 có hành vi đình chỉ."
Bên ngoài cabin gió lạnh vù vù, chỉ lát nữa là bay đến cuối trường đấu.
Vu Cẩn nhanh chóng nắm chặt đai an toàn, rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà gào như điên: "Mẹ nó, cứu mạng a a a a......"
Trong phòng điều khiển, nhân viên công tác phát hiện ra đầu tiên, vô cùng kinh ngạc, chỉ vào thân ảnh đang co rúm thành một đoàn: "Qua bao nhiêu mùa rồi, lần đầu tiên tôi thấy có người ngoan ngoãn thắt đai an toàn đấy."
Hậu trường tức khắc tràn ngập không khí sung sướng.
"Nếu đã vậy, trực tiếp bắn ra đi."
Sau đó, trong nháy mắt ghế của Vu Cẩn bị lực xung kích, đai an toàn cực kỳ tự nhiên buông ra ——
Tiểu thực tập sinh trợn tròn mắt, ở giữa không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, tiện đà lắc lư điên cuồng.
"Thứ gì kia?!" Phía dưới, tuyển thủ híp mắt kinh ngạc.
"Độ linh hoạt rất tốt, độ khó khi rơi xuống rất lớn —— chẳng lẽ đây cũng là một tiêu chí để thăng cấp sao?!!"
Vu Cẩn: "A a a a —— không thi nữa, tôi muốn về nhà a a a a ——"
Đồi núi bên dưới dần trở nên rõ ràng. Chim chóc bị doạ cho bay tán loạn.
Ngay lúc Vu Cẩn tưởng mình sắp biến thành một cái bánh nát bét —— dù từ hai bên sườn đồ bảo hộ chợt bung ra. Vu Cẩn bị dù giật mạnh về phía sau, đung đưa mãnh liệt về phía ngọn núi.
Eo bị giật mạnh một cái, trong đầu một mảnh choáng váng.
Ta là ai.
Ta đang làm cái gì.
Khi nào mới đến lượt ta biểu diễn.
Vì sao ta lại lơ lửng trên trời.
Vu Cẩn mờ mịt nhìn xung quanh, tiếng nhắc nhở từ chiếc đồng hồ đeo trên tay phải đột nhiên vang lên.
"Thông báo toàn thể, xin chú ý, thông cáo toàn thể."
"Thi đấu trên biển lần thứ 51, 207 tuyển thủ chính thức tập hợp!"
"Bạn có muốn trở thành tuyển thủ chính thức trong chương trình thoát hiểm 10.000 người không? Bạn có muốn kết thúc chuỗi ngày thực tập cô đơn không? Muốn được ra mắt ở vị trí C trong Blue Zone không? Muốn đại diện cho Blue Zone một cách anh hùng không?!"
"Chương trình tuyển chọn nhân tài thoát hiểm hàng năm của Crowson, sân khấu mơ ước của bạn!"
"Ba đại chiến đoàn, tài nguyên tích tụ! Sống sót trong tuyệt vọng, thoát hiểm giữa biển máu! Giải mã độ khó cao, hung hăng đáp trả! Bữa tiệc chém giết ——"
"Ai là người cuối cùng được ra mắt? Ai sẽ ngồi lên vị trí C?! Ai là đội trưởng giỏi nhất trong tâm trí bạn? Ai là người tấn công, hỗ trợ và chỉ huy hoàn mỹ bạn yêu thích?"
"Thi đấu trên biển lần thứ 51, vòng loại khởi động, lấy mục tiêu ra mắt mà liều mạng đi! Nhóm thực tập sinh thoát hiểm! Tương lai của các bạn, ngàn dặm chỉ có một!!"
*Đậu: Đậu! Bác ấy nói văn vẻ quá chả hiểu gì
Vu Cẩn ngây ngốc gần hai phút, ngay cả bị dù phủ lên người cũng chưa phát hiện.
Lúc này mới giật mình ——
Không đúng.
Chỗ nào cũng không đúng.
Đây vốn không phải chỗ tuyển thần tượng tài năng mình muốn đi a a a!!!
HIên tại xung quanh là núi rừng lạnh lẽo.
Vu Cẩn nhịn không được dùng vải bọc chính mình thành cái bánh chưng, một bên run run rẩy rẩy ấn xuống chiếc đồng hồ vừa phát ra thông báo kia.
Một bên mặt đồng hồ có một điểm nhỏ giống như microphone, có vẻ như truyền thông tin hai chiều, giờ là cọng rơm cuối cùng của Vu Cẩn.
Một khắc thông báo được bật lên, Vu Cẩn cơ hồ mừng như điên.
"Tuyển thủ đáng kính, xin chào. Phân tích tuần tra mời nhấn 1, báo cáo tuyển thủ mời nhấn 2. Xin trợ giúp khẩn cấp mời nhấn 3. Kết thúc mời....."
Vu Cẩn: "333333 tôi muốn trợ giúp khẩn cấp!"
"Mở quét tuyển thủ, dừng quét. Trước mắt không có tình huống đặc biệt. Chạm cốc vì sức khoẻ của bạn."
Vu Cẩn: "......"
Linh quang chợt lóe: "22222! Tôi muốn báo cáo tuyển thủ!"
"Mời nhập số hiệu và họ tên của người bị báo cáo."
Vu Cẩn không chút do dự nhập số của mình: "Số 300012, Vu Cẩn! Là hắn là hắn chính là hắn!"
—— báo cáo! Mau đưa hắn về nhà!
Tiếng máy móc tạm dừng ba giây sau đó chậm rãi hồi phục: "Báo cáo thành công. Tuyển thủ số 300012 nhiều lần lặp lại hành vi đình chỉ, hệ thống sẽ sử dụng báo cáo này để cưỡng chế thi đấu. Cảm ơn bạn đã báo cáo."
Vu Cẩn: "Thi đấu cái gì......"
Giây tiếp theo, "pằng" một tiếng, một viên đạn lạc xoẹt qua bên người, còi báo động chấp hành trừng phạt kêu inh ỏi giữa không trung.
Sắc mặt Vu Cẩn đột nhiên thay đổi, cảm ứng trước một bước khống chế thân thể, cơ bắp nhẹ nhàng co lại —— nhảy lên tránh khỏi một lần tập kích trừng phạt khác.
Tiếng cảnh báo phía sau vang lên không ngừng: "Cảnh cáo tuyển thủ số 300012. Cảnh cáo tuyển thủ số 300012."
Vu Cẩn thực sự hối không kịp: "Huỷ bỏ báo cáo! Huỷ bỏ báo cao! Tôi rõ ràng chỉ ngồi một một lát —— không phải đình chỉ!"
"Cảnh cáo tuyển thủ số 300012 có hành vi thi đấu tiêu cực. Trong vòng 30 phút nếu không tiến vào chiến đấu sẽ tiến hành trừng phạt cấp B."
Vu Cẩn cố sức giải thích: "Tôi sẽ không chiến đấu! Tôi là lương dân! Các người vì sao lại bắt tôi tới nơi này ——"
Nhưng mà chỉ có tiếng cảnh báo máy móc lặp lại: "Trong vòng 30 phút nếu không tiến vào chiến đấu sẽ tiến hành trừng phạt cấp B. Xin lập tức hành động. Lặp lại lần nữa, trong vòng 30 phút....."
Nói xong lại là một viên đạn lạc bay qua.
Vu Cẩn tức giận trừng mắt nhìn cái máy bay: "Thật không biết nói đạo lý —— ai da đừng đánh, tôi chạy còn không được sao!"
Cùng lúc đó.
Hậu trường chương trình nhân tài thoát hiểm Crowson.
Video trận thi đấu trên biển sẽ không cắt nối biên tập công chiếu, chỉ một số rất ít nhân viên công tác được phép theo dõi trực tiếp.
PD đang mang vẻ mặt ôn hoà giới thiệu với các nhà đầu tư về mùa thi đấu này:
"Các nhà tài trợ đáng kính, xin hãy tin tưởng, tuyển thủ của chúng ta lần này sẽ là những người có tiềm lực nhất."
"Bọn họ là thực tập sinh giỏi nhất được các công ty giải trí đưa tới, được rèn luyện hàng ngày không thua kém các tuyển thủ chuyên nghiệp, có thân thể khỏe mạnh nhất, kỹ năng sinh tồn thành thạo nhất."
Trên màn hình hiện lên từng video hiện trường, có bắn nhau kịch liệt, có dùng dao sắc vật lộn, cũng có hợp tác săn thú.
Hậu trường, một nhóm biên tập đang điều chỉnh chuyển tiếp hình ảnh, muốn triển lãm tố chất của các tuyển thủ cho các vị kim chủ.
"Dừng!" Có người vội vàng mở miệng: "Máy E23 không cần chuyển. Sao lại thế này? Không phải nói trận đấu trên biển lần này đều là tinh anh sao, sao lại có tuyển thủ lưu lạc thế này???"
Thiếu niên bước ra, như một con mèo con lông mềm, đầu gục xuống, một mảnh mờ mịt, đầy mặt đều là ta là ai ta ở đâu ta vừa làm cái gì.
Sau cánh cửa khép hờ của phòng khảo sát, ba vị giám khảo đang tranh cai kịch liệt với PD ( đạo diễn).
"Không biết dùng súng, một nửa bắn không trúng bia. Tay run, kiến thức sơ cứu bằng không. Chúng ta không cần loại tuyển thủ làm lãng phí thời gian này." Sau khi thu được báo cáo, PD chương trình lập tức tỏ thái độ.
Giám khảo nhẹ nhàng phản bác: "Không phải tay run, là cả người đều run. Dùng súng có thể luyện, trên người tuyển thủ này cũng có rất nhiều ưu điểm ít thấy."
"Như cái gì? Dũng khí đáng khen à?"
Giám khảo đề nghị: "Trước cứ xem chiếu lại rồi nói tiếp."
Vu Cẩn không biết là lúc này trong phòng tập luyện, màn hình thực tế ảo đang phát lại đoạn ghi hình kiểm tra đánh giá.
Thiếu niên có đồng tử màu hổ phách sắc mặt tái nhợt, mím chặt môi, mỗi khi bắn một phát, lông mi mảnh dài liền run rẩy, đổ bóng lên gương mặt.
Hết thảy đều không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của cậu.
Lớn lên như thế này, vô luận cậu ta làm gì, cho dù đứng trước quầy cá mắm cũng thành quang cảnh hấp dẫn.
"Thế nào?"
PD vẻ mặt ôn hoà mở miệng: "Hoàn mỹ. Nửa giờ nữa trực tiếp đưa tuyển thủ này đến sân thi đấu trên biển."
Trên hành lang, Vu Cẩn vẫn còn đang mờ mịt thì đã được một đám nhân viên công tác nhiệt liệt chúc mừng.
Quang vinh trở thành tuyển thủ tài năng dưới cờ giải trí Bạch Nguyệt Quang.
"Cái gì Bạch Nguyệt Quang ——"
Vu Cẩn vừa dứt lời, đã nhanh chóng bị đóng gói nhét vào trong xe.
Thân xe từ từ lơ lửng dưới tác dụng của lực từ, ở trên không trung hóa thành một đạo quang ảnh.
Không gian ngoài cửa sổ mờ mịt tối tăm, giữa vô số khe hở giữa các tòa nhà cao tầng lộ ra một góc thành phố màu xám bạc. Phương tiện giao thông bay qua bay lại.
Vu Cẩn trợn tròn mắt kinh ngạc.
Tất cả hình ảnh trước mắt đều vượt quá nhận thức của cậu.
Mãi đến tận khi xuống xe, cậu vẫn duy trì biểu tình trợn mắt há hốc mồm.
Đây là một cái sân rộng, dòng qua lại như mắc cửi. Tường vây sơn kim loại xung quanh dán đầy quảng cáo tài trợ, hòm trang bị màu xanh quân đội không ngừng phun ra nuốt vào từ cổng kết nối.
Thứ gây chú ý nhất là một cái phi cơ đậu ở giữa, cánh động cơ thật lớn không ngừng gầm rú.
Đường băng kéo dài đến nơi xa.
Nơi xa là thảo nguyên mênh mông vô.
"Nhường một chút, nhường một chút, đừng đứng ở chỗ này —— chuẩn bị vận động đều sang bên cạnh, lập tức xuất phát." Tựa hồ tất cả mọi người đều bận rộn.
Vu Cẩn choáng váng mở miệng: "Xin hỏi ——"
Lập tức có nhân viên công tác đến tiếp xe: "Tuyển thủ số 300012 phải không, đeo trang bị mới phía bên trái lên."
"Cái gì? Thật không? Cậu thật sự là tuyển thủ ——" mắt nhân viên công tác bỗng nhiên loé sáng, nhiệt tình sục sôi: "Không sao hết, chúng tôi sẽ dành 100% chân thành giúp đỡ cậu! Xin để chính tôi làm......"
Vu Cẩn hoảng sợ, cọ cọ lùi lại, uyển chuyển từ chối giúp đỡ, rút ra cuốn sách hướng dẫn, cố gắng tự mặc trang phục bảo hộ.
Sau đó, các tuyển thủ bao gồm cả Vu Cẩn bị lùa lên phi cơ.
Trong Cabin, Vu Cẩn bị một đám nam nhân cường tráng cao lớn vây xung quanh.
Vu Cẩn nghĩ thầm, rất hiếm thấy loại hình thực tập sinh như thế này nha.
Nhưng mà mọi người đều ngại nên cũng không nói chuyện.
Cabin chật hẹp chứa mấy chục người, bảng huỳnh quang trên đỉnh đầu viết "Cabin số 3".
Tuyển thủ ngồi bên trái Vu Cẩn đang lặng lẽ cầu nguyện, người bên phải thì ôm tư trang, vẻ mặt nghiêm túc.
Vị huynh đệ tóc vàng cao lớn đối diện Vu Cẩn thấy cậu cứ ngó quanh, hơi nghiêng mặt sang, khoảng khắc tầm mắt đối diện nhau thì ngốc lăng.
Vu Cẩn cười tủm tỉm chào hỏi, lộ ra răng trắng nhỏ nhìn không có chút lực công kích nào.
"Chào anh, tôi là Vu Cẩn! Thực tập sinh ba tháng, trước khi tới đây thì giữ vị trí main dancer! Am hiểu urban dance(1) và poping(2)!"
(1) Urban Dance là một điệu nhảy mang tính cộng đồng. Các động tác nhảy chủ yếu dựa trên cách thức cảm thụ âm nhạc của biên đạo múa. Bản gốc tác giả ghi là Urban Hiphop nhưng khi mình tra thì thấy nhiều bài phản bác rằng nó không phải Hiphop nên đã sửa lại.
(2) Popping là một thể loại nhảy đường phố dựa trên kĩ thuật làm co và thả lỏng thật nhanh cơ bắp để tạo những cú "giật" trên cơ thể vũ công, được gọi là một pop hoặc hit.
Anh trai tóc vàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó bị cuốn theo nhiệt tình của anh: "Tôi là Leica! Năm thứ hai dự thi, vị trí cận chiến! Am hiểu dùng dao găm đôi và súng ngắn A2!"
Vu Cẩn đang định dò hỏi thì bỗng nhiên một trận loa chói tai vang lên: "Đã tới nơi. Mời các tuyển thủ vào trường(3) đấu."
(3) Trường 场 ở đây là trường đấu, sân đấu. Bạn nào có từ nào hay hơn thì góp ý nhé!
Vu Cẩn sững sờ, không phải vẫn đang ở giữa không trung sao?
Tấm chắn cửa sổ bị mở ra cùng một lúc, cơ hồ tất cả tuyển thủ đều nhanh chóng híp mắt nhìn xuống bên dưới.
Phía dưới là nơi giao nhau giữa thảo nguyên và đồi núi, một con sông uốn lượng từ lưng chừng núi, có lẽ do thời tiết âm u nên toàn bộ mặt đất đều đen sì ảm đạm không có chút ánh sáng nào.
Quan trọng nhất chính là, không có sân bay.
Giây tiếp theo, Vu Cẩn đối diện cửa khoang từ từ mở ra.
Vu Cẩn: A a a a a phi cơ hỏng rồi a a a a a!!
Bên cạnh, Leica gật gật đầu với cậu, đi trước một bước, nhe răng cười: "Cậu rất đẹp! Chúc cậu may mắn! Gặp nhau ở bán kết nhé!"
Nói xong cái thì dẫn đầu nhảy ra ngoài.
Theo sau Leica, toàn bộ tuyển thủ giống như thả sủi cảo mà bùm bùm nhảy xuống. Trong chớp mắt chỉ mình Vu Cẩn đang run bần bật.
Trong abin, loa dừng hai phút, tiếp tục phát.
"Thi đấu trên biển lần thứ 51, cảnh cáo tuyển thủ số 300012 có hành vi thi đấu tiêu cực."
"Thi đấu trên biển lần thứ 51, cảnh cáo tuyển thủ số 300012 có hành vi đình chỉ."
Bên ngoài cabin gió lạnh vù vù, chỉ lát nữa là bay đến cuối trường đấu.
Vu Cẩn nhanh chóng nắm chặt đai an toàn, rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà gào như điên: "Mẹ nó, cứu mạng a a a a......"
Trong phòng điều khiển, nhân viên công tác phát hiện ra đầu tiên, vô cùng kinh ngạc, chỉ vào thân ảnh đang co rúm thành một đoàn: "Qua bao nhiêu mùa rồi, lần đầu tiên tôi thấy có người ngoan ngoãn thắt đai an toàn đấy."
Hậu trường tức khắc tràn ngập không khí sung sướng.
"Nếu đã vậy, trực tiếp bắn ra đi."
Sau đó, trong nháy mắt ghế của Vu Cẩn bị lực xung kích, đai an toàn cực kỳ tự nhiên buông ra ——
Tiểu thực tập sinh trợn tròn mắt, ở giữa không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, tiện đà lắc lư điên cuồng.
"Thứ gì kia?!" Phía dưới, tuyển thủ híp mắt kinh ngạc.
"Độ linh hoạt rất tốt, độ khó khi rơi xuống rất lớn —— chẳng lẽ đây cũng là một tiêu chí để thăng cấp sao?!!"
Vu Cẩn: "A a a a —— không thi nữa, tôi muốn về nhà a a a a ——"
Đồi núi bên dưới dần trở nên rõ ràng. Chim chóc bị doạ cho bay tán loạn.
Ngay lúc Vu Cẩn tưởng mình sắp biến thành một cái bánh nát bét —— dù từ hai bên sườn đồ bảo hộ chợt bung ra. Vu Cẩn bị dù giật mạnh về phía sau, đung đưa mãnh liệt về phía ngọn núi.
Eo bị giật mạnh một cái, trong đầu một mảnh choáng váng.
Ta là ai.
Ta đang làm cái gì.
Khi nào mới đến lượt ta biểu diễn.
Vì sao ta lại lơ lửng trên trời.
Vu Cẩn mờ mịt nhìn xung quanh, tiếng nhắc nhở từ chiếc đồng hồ đeo trên tay phải đột nhiên vang lên.
"Thông báo toàn thể, xin chú ý, thông cáo toàn thể."
"Thi đấu trên biển lần thứ 51, 207 tuyển thủ chính thức tập hợp!"
"Bạn có muốn trở thành tuyển thủ chính thức trong chương trình thoát hiểm 10.000 người không? Bạn có muốn kết thúc chuỗi ngày thực tập cô đơn không? Muốn được ra mắt ở vị trí C trong Blue Zone không? Muốn đại diện cho Blue Zone một cách anh hùng không?!"
"Chương trình tuyển chọn nhân tài thoát hiểm hàng năm của Crowson, sân khấu mơ ước của bạn!"
"Ba đại chiến đoàn, tài nguyên tích tụ! Sống sót trong tuyệt vọng, thoát hiểm giữa biển máu! Giải mã độ khó cao, hung hăng đáp trả! Bữa tiệc chém giết ——"
"Ai là người cuối cùng được ra mắt? Ai sẽ ngồi lên vị trí C?! Ai là đội trưởng giỏi nhất trong tâm trí bạn? Ai là người tấn công, hỗ trợ và chỉ huy hoàn mỹ bạn yêu thích?"
"Thi đấu trên biển lần thứ 51, vòng loại khởi động, lấy mục tiêu ra mắt mà liều mạng đi! Nhóm thực tập sinh thoát hiểm! Tương lai của các bạn, ngàn dặm chỉ có một!!"
*Đậu: Đậu! Bác ấy nói văn vẻ quá chả hiểu gì
Vu Cẩn ngây ngốc gần hai phút, ngay cả bị dù phủ lên người cũng chưa phát hiện.
Lúc này mới giật mình ——
Không đúng.
Chỗ nào cũng không đúng.
Đây vốn không phải chỗ tuyển thần tượng tài năng mình muốn đi a a a!!!
HIên tại xung quanh là núi rừng lạnh lẽo.
Vu Cẩn nhịn không được dùng vải bọc chính mình thành cái bánh chưng, một bên run run rẩy rẩy ấn xuống chiếc đồng hồ vừa phát ra thông báo kia.
Một bên mặt đồng hồ có một điểm nhỏ giống như microphone, có vẻ như truyền thông tin hai chiều, giờ là cọng rơm cuối cùng của Vu Cẩn.
Một khắc thông báo được bật lên, Vu Cẩn cơ hồ mừng như điên.
"Tuyển thủ đáng kính, xin chào. Phân tích tuần tra mời nhấn 1, báo cáo tuyển thủ mời nhấn 2. Xin trợ giúp khẩn cấp mời nhấn 3. Kết thúc mời....."
Vu Cẩn: "333333 tôi muốn trợ giúp khẩn cấp!"
"Mở quét tuyển thủ, dừng quét. Trước mắt không có tình huống đặc biệt. Chạm cốc vì sức khoẻ của bạn."
Vu Cẩn: "......"
Linh quang chợt lóe: "22222! Tôi muốn báo cáo tuyển thủ!"
"Mời nhập số hiệu và họ tên của người bị báo cáo."
Vu Cẩn không chút do dự nhập số của mình: "Số 300012, Vu Cẩn! Là hắn là hắn chính là hắn!"
—— báo cáo! Mau đưa hắn về nhà!
Tiếng máy móc tạm dừng ba giây sau đó chậm rãi hồi phục: "Báo cáo thành công. Tuyển thủ số 300012 nhiều lần lặp lại hành vi đình chỉ, hệ thống sẽ sử dụng báo cáo này để cưỡng chế thi đấu. Cảm ơn bạn đã báo cáo."
Vu Cẩn: "Thi đấu cái gì......"
Giây tiếp theo, "pằng" một tiếng, một viên đạn lạc xoẹt qua bên người, còi báo động chấp hành trừng phạt kêu inh ỏi giữa không trung.
Sắc mặt Vu Cẩn đột nhiên thay đổi, cảm ứng trước một bước khống chế thân thể, cơ bắp nhẹ nhàng co lại —— nhảy lên tránh khỏi một lần tập kích trừng phạt khác.
Tiếng cảnh báo phía sau vang lên không ngừng: "Cảnh cáo tuyển thủ số 300012. Cảnh cáo tuyển thủ số 300012."
Vu Cẩn thực sự hối không kịp: "Huỷ bỏ báo cáo! Huỷ bỏ báo cao! Tôi rõ ràng chỉ ngồi một một lát —— không phải đình chỉ!"
"Cảnh cáo tuyển thủ số 300012 có hành vi thi đấu tiêu cực. Trong vòng 30 phút nếu không tiến vào chiến đấu sẽ tiến hành trừng phạt cấp B."
Vu Cẩn cố sức giải thích: "Tôi sẽ không chiến đấu! Tôi là lương dân! Các người vì sao lại bắt tôi tới nơi này ——"
Nhưng mà chỉ có tiếng cảnh báo máy móc lặp lại: "Trong vòng 30 phút nếu không tiến vào chiến đấu sẽ tiến hành trừng phạt cấp B. Xin lập tức hành động. Lặp lại lần nữa, trong vòng 30 phút....."
Nói xong lại là một viên đạn lạc bay qua.
Vu Cẩn tức giận trừng mắt nhìn cái máy bay: "Thật không biết nói đạo lý —— ai da đừng đánh, tôi chạy còn không được sao!"
Cùng lúc đó.
Hậu trường chương trình nhân tài thoát hiểm Crowson.
Video trận thi đấu trên biển sẽ không cắt nối biên tập công chiếu, chỉ một số rất ít nhân viên công tác được phép theo dõi trực tiếp.
PD đang mang vẻ mặt ôn hoà giới thiệu với các nhà đầu tư về mùa thi đấu này:
"Các nhà tài trợ đáng kính, xin hãy tin tưởng, tuyển thủ của chúng ta lần này sẽ là những người có tiềm lực nhất."
"Bọn họ là thực tập sinh giỏi nhất được các công ty giải trí đưa tới, được rèn luyện hàng ngày không thua kém các tuyển thủ chuyên nghiệp, có thân thể khỏe mạnh nhất, kỹ năng sinh tồn thành thạo nhất."
Trên màn hình hiện lên từng video hiện trường, có bắn nhau kịch liệt, có dùng dao sắc vật lộn, cũng có hợp tác săn thú.
Hậu trường, một nhóm biên tập đang điều chỉnh chuyển tiếp hình ảnh, muốn triển lãm tố chất của các tuyển thủ cho các vị kim chủ.
"Dừng!" Có người vội vàng mở miệng: "Máy E23 không cần chuyển. Sao lại thế này? Không phải nói trận đấu trên biển lần này đều là tinh anh sao, sao lại có tuyển thủ lưu lạc thế này???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.