Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 16: Vòng loại

Yến Bạch Bạch

26/06/2020

Trong bóng tối, Vu Cẩn vèo một cái dựng thẳn sống lưng.

Nếu chỗ Vu Cẩn đứng là camera thì vị trí và tương tác của Vệ Thời đều chỉ miễn cưỡng coi như đạt.

Nhưng cả người hắn lại như lưỡi lê sắc bén —— rõ ràng rất lạnh lẽo nhưng lại vì quá uy thế mà giống như tắm trong lửa, lửa cháy hừng hực xông thẳng vào mắt người đối diện rồi ầm ầm nổ tung trong tâm trí.

Tính xâm lược quá mạnh.

Vu Cẩn không dám di chuyển, rất giống một con thỏ trắng bị đóng đinh tại chỗ.

Mãi đến khi băng vải bị kéo ra khỏi cánh tay người đàn ông —— Vu Cẩn mới đột nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt sùng bái: "Đã rõ!"

Tiện đà vội vàng nộp bài lên lão đại: "Phải dùng khí thế của mình điều khiển màn ảnh, chứ không phải để màn ảnh dẫn dắt......"

Vệ Thời cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời của thiếu niên bởi vì kích động mà mở thật to, lông mi khẽ động cắt ngang ánh đèn tựa như đá mắt mèo màu nâu mật đang xoay tròn tỏa ra ánh sáng không thể rời mắt.

Nhưng chớp mắt một cái Vu Cẩn đã ủ rũ: "Nhưng mà tôi......"

Vệ Thời nhìn lướt qua đã hiểu ngay.

Một thân mềm mềm bông bông như thỏ con, xé băng vải lại giống như chơi thả diều, gương mặt như thể dán lên hai chữ ngoan ngoãn, cánh tay nhỏ nhắn trắng trắng nộn nộn, chỉ muốn nặn ôm xoa nắn.

Dù có nổi giận cũng chỉ khiến người khác muốn kéo tới xoa xoa tai, vuốt vuốt lông mà thôi.

Vệ Thời nhướn mày: "Không vội. Trước hết cứ đấu vòng đào thải, tìm cảm giác."

Cuối cùng Vu Cẩn cũng yên tâm.

Mặc kệ mình tâm lý mình có vững hay không, đã có lão đại ở đây rồi!

Trong phòng huấn luyện, Vu Cẩn đã thoải mái tung tăng nhảy nhót trở lại.

Cậu nâng lên bộ bù giống như hiến báu vật để Vệ Thời nhìn con số trên đó ——11 đơn vị, thấp hơn độ lệch tiêu chuẩn dành cho người mới.

Sau khi khổ luyện suốt một tuần, rốt cuộc Vu Cẩn cũng có thể thoát khỏi danh hiệu người mù, tháo bộ bù ra, chính thức tập xạ kích như một tuyển thủ chuyên nghiệp.

"Đại ca," Vu Cẩn bỗng nhiên mở miệng, gương mặt đầy vẻ chờ mong: "Tôi có thể......giữ lại bộ bù không?"

Đây là thứ Vệ Thời đưa cho cậu ở vòng trước, theo Vu Cẩn từ công ty tiến vào Crowson, mỗi ngày đều lắp vào, tháo ra ít nhất ba lần, lớp sơn màu xám bạc đã bị mài cho sáng bóng.

Vệ Thời gật đầu, mắt Vu Cẩn vụt sáng, những lọn tóc xoăn nhỏ bởi vì vui vẻ mà xoã tung, xẹt một cái bật dậy.

Hai người nhất thời cách nhau cực gần ——

Vệ Thời híp mắt, thầm nghĩ thỏ con này thật là nhão nhão dính dính. Tầm mắt xẹt qua bộ lông mềm một cái, tay phải đã theo bản năng vuốt ve nòng súng.

Kim loại lạnh như băng khác hoàn toàn với lông thỏ.

Vệ Thời dừng lại một giây, rời tầm mắt khỏi người Vu Cẩn.

Vu Cẩn không phát hiện ra, cẩn thận tháo bộ bù ra sau đó cho vào trong túi.

Đại ca là người tốt!

Vu Cẩn đắc ý nghĩ vậy, rồi đột nhiên nhớ lại một chuyện.

Trong trận đấu trên biển, lão đại cố ý giúp mình thắng...... Là để che dấu thực lực. Vậy hiện tại ——

Ánh mắt sau lưng quá mức nóng bỏng, Vệ Thời đang nhìn ra ngoài cửa sổ cũng phải quay đầu lại.

Trong bóng tối của ngọn đèn, đôi mắt của người đàn ông trở nên thâm trầm, khiến Vu Cẩn khó có thể nhìn ra biểu tình hiện tại của đối phương.

"Vòng loại," Vệ Thời chậm rãi nói, so với cổ vũ càng giống như mệnh lệnh hơn: "Không được để xuống hạng."

Vu Cẩn mở to hai mắt, khó khăn gật đầu.



Trận đầu tiên của vòng loại Crowson sẽ diễn ra sau hai tuần nữa, xếp hạng của tuyển thủ sẽ được điều chỉnh tăng hoặc giảm, sau xếp hạng sẽ có 100 học viên bị loại.

Vu Cẩn hiểu rõ mình được điểm A là nhờ biểu hiện trong phần bán kết. Trận đầu tiên của vòng loại yêu cầu kỹ năng thực chiến cao, nhìn lại điểm C của mình, khả năng cao sẽ bị xuống hạng.

Nhưng mà đại ca đã nhắc nhở ——

Vệ Thời nhướn mày, tầm mắt đảo qua nét mặt đầy khẩn trương của Vu Cẩn: "Trận đầu không khó."

Vu Cẩn: "Dạ?"

"Chú ý thời khoá biểu hai tuần tới." Vệ Thời chơi với khẩu súng trên tay, gợi ý: "Nội dung kiểm tra nhất định liên quan đến chương trình học."

Chốt an toàn của khẩu Browning đập vào vị trí cũ, tiếng va chạm vang lên rất nhỏ trong phòng huấn luyện.

Vệ Thời dặn dò xong, xoay người rời đi. Khoảnh khắc cổ tay xoay một cái, nòng súng hơi hạ xuống, sau đó biến mất bên trái tay. Động tác thu súng vô cùng thuần thục, cảm giác như đã dung nhập vào cánh tay.

Lúc này hai tay Vệ Thời trống trơn. Nếu không nhìn thấy những vết chai che kín đầu ngón tay, nhất định không ai đoán được người đàn ông trước mắt này chính là một kho vũ khí di động.

Vu Cẩn vội vàng vẫy tay chào đại ca, sau đó tìm kiếm ra thời khoá biểu trong thiết bị đầu cuối ——

Ngay lập tức trợn tròn mắt.

@

"Kỹ năng sinh tồn 20 giờ, biển hiện trước ống kính 4 giờ, tâm lý chiến 1 giờ, toán học 1 giờ, sử dụng vũ khí 1 giờ...... Đây là chương trình học thoát hiểm sao? Đùa à?!"

Trong phòng ngủ tháp Nam, Caesar nhìn thời khoá biểu kêu trời.

Do kỹ năng thực tế của từng người nên dù học viên cùng một cấp nhưng vẫn có thời khoá biểu khác biệt.

Vu Cẩn đối chiếu với Caesar mới biết mình cũng không phải ngoại lệ.

Trong phòng ngủ rộng rãi, ánh đèn ấm áp tỏa xuống, dệt một tầng ánh sáng nhàn nhạt lên vải giường màu be nhạt. Trên bàn là giáo trình và sổ ghi chép đang để mở, lò sưởi trang trí bị bỏ qua một bên bởi vì đang giữa mua hè, chất đầy lá rau để Vu Cẩn cho thỏ con ăn.

Cánh cửa phòng khách treo một chiếc biển tên ghi "Tuyển thủ 300012, Vu Cẩn".

Ngoài cửa, âm thanh của bộ phim theo khe cửa vọng vào.

"Em yêu anh, yêu anh da diết, chỉ cần nhắc tới tên anh là trái tim em vỡ vụn..... Nhưng vì sao anh lại nỡ đối xử với tình yêu của em, a, vứt bỏ như giày rách......" Nữ chính khóc lóc thảm thiết.

"Xin lỗi, tôi chỉ yêu cô ấy, cô không phải cô ấy." Nam chính cũng hét to giữa tiếng mưa rơi.

Caesar rít lên một tiếng, dùng thời khoá biểu che lỗ tai: "Mẹ nó còn chưa xong hả?! Ứng Tương Tương bảo hắn về xem ba bộ phim, hắn thật sự xem ba bộ? Định xem cả đêm chắc......"

Quay đầu lại thì thấy Vu Cẩn nằm nhoài trên giường, cả cái đầu đều dán vào tường, đang cố duỗi tay vớt thỏ con giữa khe hở.

Caesar xoay người, trừng trừng nhìn cánh cửa, một lúc sau vẫn phải từ bỏ: "Thôi, có thêm hai người nữa cũng không đấu nổi vũ khí hình người kia......"

Bên kia, Vu Cẩn cuối cùng cũng vớt được thỏ con lên, phịch một cái ngồi dậy, còn đang nghĩ tới thời khoá biểu: "Tóm lại là, cơ bản không có chương trình học về súng cho vòng loại đầu tiên. Sinh tồn mới là trọng điểm."

Caesar bĩu môi: "Chương trình học chẳng hay gì cả, nhưng mà Tiểu Vu à, tôi tham gia Crowson đến vòng xuất đạo, không thấy có mấy người để ý đến thời khoá biểu đâu."

Vu Cẩn cãi lại: "Nhưng vòng loại đầu tiên......"

Caesar phất tay, tự tin ngút trời: "Vòng loại? Nhặt một khẩu súng, giết là được!"

"......" Vu Cẩn quyết định vẫn là tự mình tìm hiểu thì hơn.

Còn khoảng 40 phút nữa là đến giờ cấm đi lại ban đêm, Vu Cẩn nhanh chóng thu dọn, lấy bản đồ chuẩn bị ra ngoài.

Caesar vẫn bất động trong phòng ngủ như con cá muối.

Từ khi "Bạn gái" tặng hắn champagne đi tinh cầu bên cạnh thu mua tài sản, thời gian Caesar dán mặt vào video call rõ ràng tăng lên đáng kể.

"Tiểu Vu, có thể cho tôi mượn thỏ con một chút không?!" Caesar đột nhiên nói.



Vu Cẩn gật đầu, ôm thỏ con trượt từ trên giường xuống, chưa kịp đưa ra đã vội vàng đoạt lại: "Không được nắm tai nó! Dây thần kinh ở tai rất nhiều, bị thương sẽ rất khó hồi phục, phải dùng tay nâng nó......"

Caesar nhìn Vu Cẩn làm mẫu, liên tục gật đầu: "Xin lỗi xin lỗi, lúc trước bắt được đều làm thịt ăn." Hắn bỗng nhiên nhìn Vu Cẩn nghi hoặc: "Tiểu Vu, ai cho cậu con thỏ này thế?"

Vu Cẩn khựng lại.

Nhưng mà Caesar đã nhanh chóng quên chuyện này: "Nhìn giống nhau thật......"

Vu Cẩn trợn tròn mắt, không muốn phí thời gian với cá muối, mở cửa rời đi.

Trong phòng khách, bộ phim thanh xuân cẩu huyết vẫn còn tiếp tục.

Trước nguồn sáng yếu ớt, tuyển thủ cấp S duy nhất hiện tại trong Crowson, Ngụy Diễn, mặt vô cảm nhìn màn hình.

Bởi vì biểu hiện trước ống kính quá kém nên Ứng Tương Tương giao cho hắn bài tập xem ba bộ phim —— trong màn hình nam nữ chính đang ôm nhau khóc, ngoài màn hình Ngụy Diễn ánh mắt sắc bén, mặt đầy sát khí.

Lúc Vu Cẩn mở cửa, hắn hơi quay đầu nhìn qua.

Nhờ nguồn sáng, Vu Cẩn lần đầu tiên quan sát bạn cùng phòng của mình ở khoảng cách gần.

Ngụy Diễn có ngũ quan tuấn tú, lông mày xếch lên, trời sinh mang khí thế khiến người cách xa ngàn dặm. Hắn ngồi thẳng tắp trên sô pha, tay phải cầm một cốc nước, trên cánh tay có một hình xăm cực kỳ dễ thấy. Lúc uống nước, từ khuỷu tay tới cổ tay đều hoạt động như máy móc được lập trình một cách tinh chuẩn.

"......" Vu Cẩn nghiêm túc nghi ngờ, dưới thân Ngụy Diễn không phải đệm ghế, mà là nguồn điện hàng trăm nghìn mili-ampe, lấy mục tiêu duy trì vị trí S để vận hành hằng ngày.

Trong không khí im lặng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Vu Cẩn lập tức thể hiện thiện ý: "Tôi là Vu Cẩn, học viên của Bạch Nguyệt Quang Ent.."

Ngụy Diễn ra hiệu cho Vu Cẩn nhìn bảng tên dán trên cửa phòng ngủ của mình.

Tuyển thủ 299763, Ngụy Diễn.

Vu Cẩn không nhụt chí, cố gắng mở rộng đề tài: "Phim này...... do ai đề xuất cho anh vậy?"

Ngụy Diễn lại ra hiệu một hướng khác, trong bốn người cùng ký túc chỉ còn duy nhất một người chưa xuất hiện —— học viên Ngân Ti Quyền, Bác Truyền Hỏa.

"......" Vu Cẩn cuối cùng cũng hiểu được sự bối rối khi Ứng Tương Tương tương tác với tuyển thủ này như thế nào, cậu cố gắng nở nụ cười chân thành: "...... Vậy, tôi đi đây, tối gặp lại."

Ngụy Diễn rốt cuộc cũng mở miệng, phun ra hai chữ không mang chút độ ấm nào: "Tạm biệt." Nói xong lại tiếp tục hoàn thành bài tập xem phim.

Thời gian cấm đi lại buổi tối chưa đến nên khắp nơi tháp Nam đều ồn ào.

Vu Cẩn tránh đoàn người, đi thẳng tới sa bàn(1) được đặt lộ thiên ở sườn Tây của tháp Nam.

(1) Sa bàn: mô hình thu nhỏ của một đối tượng chủ thể nào đó để phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu...

Trên sa bàn là bản đồ lần vòng loại đầu tiên, cũng là bản đồ trận đấu trên biển đã từng sử dụng.

Dòng sông màu lam nhạt bắt nguồn từ sâu trong đồi núi, một đường trải dài đến thảo nguyên.

Không có ai quanh đât, Vu Cẩn nhanh chóng sắp xếp lại các manh mối ít ỏi.

Hai tuần, 27 giờ học. Kỹ năng sinh tồn 20 giờ, biểu hiện trước ống kính 4 giờ, tâm lý chiến 1 giờ, toán học 1 giờ, sử dụng vũ khí 1 giờ.

Trong vòng loại, yêu cầu về vũ khí so với thi đấu trên biển càng thấp hơn.

Biên tập có hạn, vòng loại sẽ kết thúc trong vòng 24 giờ.

Xung đột giữa các tuyển thủ được giảm bớt, quy tắc không thay đổi, nhất định phải có một mối đe dọa tiềm tàng khiến tuyển thủ nhanh chóng bị loại......

Vu Cẩn bỗng nhiên khựng lại.

Hoàn cảnh.

Hoàn cảnh sinh tồn vô cùng khắc nghiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook