Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 30: Khách sáo

Ngư Nhi Ngư Nhi

16/05/2024

Mấy ngày nay tâm trạng Kiều Mạn Mạn không tốt lắm, vẫn luôn không tập trung, thường xuyên thất thần.

Một giây trước, Kiều Tắc cầm bài thi tháng chưa được 80 điểm của cô ấy, chỉ vào chỗ làm sai, nói “Em cẩn thận chút đi.” (*)

Một giây sau, Kiều Mạn Mạn hỏi “Ở đâu có tráng miệng”, “Vị gì vậy, có ngon không.”

Câu này khiến Kiều Tắc rất cạn lời.

Anh bình tĩnh nói: “Anh bảo em cẩn thận, chứ không bảo em ăn tráng miệng.”

Kiều Mạn Mạn: “… À.”

Trường X có kỳ thi tháng, thành tích thi tháng của Kiều Mạn Mạn không lý tưởng cho lắm. Vì thế Kiều Tắc mời giáo viên bổ túc nghỉ hè quay lại, dặn cuối tuần giáo viên tới dạy bù cho em gái ngốc.

Kiều Tắc lập chí làm cao thủ bưng trà rót nước (**), hỏi Giang Vọng Hạ có muốn học bổ túc không.

Giang Vọng Hạ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn anh, giống như đang nói: Anh thấy em trông giống muốn học bổ túc sao?

Nghĩ lại thì cũng đúng.

Ở trường học còn không nghiêm túc nghe giảng, lại muốn trông đợi cô học bổ túc sẽ nghe giảng sao.

Không thể sắp xếp việc dạy bù cho Tiểu Hạ, Kiều Tắc cảm thấy hơi tiếc nuối.

Sáng thứ bảy phải quay lại trường X tự học, chiều thứ bảy Kiều Mạn Mạn phải đến phòng vẽ. Kiều Tắc sắp xếp cho cô ấy học bổ túc sau khi từ phòng vẽ tranh về, học bổ túc đến tối.

Chủ nhật cũng phải đến phòng vẽ, buổi chiều về lại học bổ túc.

Sắp xếp thời gian như vậy, so với bình thường đi học tốt hơn một chút. Dù sao cũng không cần tự học buổi tối đến 10 giờ.

Kiều Mạn Mạn suy sụp.

Cô ấy cướp lấy bài thi từ trong tay anh trai, đuổi anh trai ra ngoài, đợi giáo viên bổ túc tới dạy.

Cô ấy không muốn học bổ túc a a a a a a!

Kiều Tắc thấy cả người em gái tản ra oán khí, muốn nhắc nhở em gái vài câu.

Đúng lúc giáo viên bổ túc tới, anh hàn huyên vài câu với giáo viên, quay đầu lại lầm bầm mấy câu “Nghe giảng cho tốt”, rồi rời khỏi phòng.

Kiều Tắc cảm thấy tâm trạng em gái không tốt lắm, không giống như bình thường.

Trong mắt anh, Kiều Mạn Mạn là người không có mắt nhìn, không tim không phổi, có chuyện gì không vui qua một lát sẽ tốt lên, sẽ không giữ cảm xúc đến tận ngày hôm sau.

Nhưng mà lần này lại không giống, đã kéo dài mấy ngày rồi.

Ngày thứ hai sau khi Giang Vọng Hạ trở về từ thành phố T là kỳ thi tháng, trường X thi xong mới được nghỉ lễ Quốc khánh.

Tuy rằng trường X chỉ cho học sinh nghỉ hai ngày rưỡi, nhưng đối với học sinh trung học mà nói, hai ngày rưỡi đã là kỳ nghỉ dài rồi.

Kiều Tắc nhớ lại một chút, hình như là thi xong tâm trạng Kiều Mạn Mạn không tốt lắm.

Anh nghĩ nghĩ, bình thường cô ấy cũng thi được điểm này, không thấy cô ấy buồn bã.

Chẳng lẽ cuối cùng bé ngốc đã nghĩ thông suốt rồi, biết phải học tập thật tốt?

Thật sự làm người ta yên tâm.

Kiều Tắc dặn dì giúp việc làm bánh ngọt tráng miệng, rửa sạch trái cây, cắt xong thì mang cho Kiều Mạn Mạn.

Nhưng mà, anh phát hiện em gái ngốc từ trước đến nay thích bánh ngọt và đồ ăn vặt, giờ tất cả đều không thể an ủi tâm trạng của cô ấy.

Điều này khiến Kiều Tắc cảm thấy không ổn.

Anh nhướng mày, cho rằng chuyện không đơn giản như vậy.

Chạng vạng 6 giờ rưỡi, cuối cùng Kiều Mạn Mạn cũng kết thúc học bổ túc, Giang Vọng Hạ cũng đạp xe từ viện cờ về nhà, ba anh em chuẩn bị ăn cơm tối.

Ban ngày trải nghiệm “Buổi sáng về trường tự học + buổi chiều đến phòng vẽ + về nhà học bổ túc”, hơn thế còn không ngủ trưa, máu trong người Kiều Mạn Mạn đã trống rỗng, hiện tại cần thời gian khôi phục thể lực.

Ngồi bên cạnh đợi thức ăn bưng lên, cô ấy nằm sấp trên bàn.

Kiều Tắc thấy vậy, không nhịn được hỏi một câu: “Mạn Mạn, đừng nằm sấp lên bàn, ngồi không ra ngồi.”

Kiều Mạn Mạn: “Hic.”

Kiều Tắc: “... Thế em cứ tiếp tục nằm một lúc đi.”

Giang Vọng Hạ đang chơi di động ngẩng đầu, nhìn Kiều Mạn Mạn, lại nhìn Kiều Tắc, ánh mắt đó như nói: Anh cứ chiều cậu ấy đi.

Chẳng qua, Giang Vọng Hạ cũng cảm giác được Kiều Mạn Mạn có hơi sai sai.

Cô quay đầu nhìn Kiều Mạn Mạn, hỏi: “Cậu làm sao đấy, không thoải mái sao?”

Nghe vậy, Kiều Mạn Mạn chầm chậm ngồi dậy, không nằm sấp lên bàn nữa, cô ấy ấp a ấp úng trả lời: “Không có gì, chỉ hơi mệt thôi.”

Kiều Mạn Mạn không nhịn được phàn nàn: “Vốn dĩ thứ bảy phải đến trường tự học lại phải đến phòng vẽ, chạy qua chạy lại mệt quá!”

“Bây giờ về còn phải học bổ túc, càng thêm mệt mỏi!”

Nói thật, từ thứ hai đến thứ bảy đều phải dậy sớm, thời gian ngủ của học sinh cấp 3 không đủ, có thể ngủ 6 7 tiếng đã là tốt lắm rồi. Có vài học sinh ngủ không ngon, chỉ có thể ngủ 4 5 tiếng.

Kiều Mạn Mạn có thể ngủ 7 8 tiếng.

Nhưng nhiêu đó còn lâu mới đủ, có thể cô ấy là người có gen ngủ dài, không ngủ đủ 10 tiếng thì sẽ không tỉnh táo.

Cuối tuần nên dùng để nghỉ ngơi, học bù cái gì chứ!

Kiều Mạn Mạn lại tản ra không khí u oán.

Giang Vọng Hạ thấy vậy, hơi đứng dậy, dời ghế ra xa một chút, cách xa Kiều Mạn Mạn, sau đó lại ngồi xuống.

Ngồi xong, tiếp tục chơi di động.

Kiều Mạn Mạn kinh ngạc nhìn Giang Vọng Hạ, trên mặt tràn đầy biểu cảm không thể tưởng tượng nổi: Động tác lùi hai bước của cậu là nghiêm túc sao?

Kiều Tắc không nhịn được bật cười.

Kiều Mạn Mạn nghe thấy anh trai cười chê mình, lập tức ngẩng đầu, trừng hai mắt nhìn anh.



Kiều Mạn Mạn: Anh còn cười! Anh còn cười nữa em sẽ mách ba mẹ!

Kiều Tắc lập tức thu lại nụ cười, không dám nữa.

Vui đùa chỉ trong chốc lát, rất nhanh, dì giúp việc đã bưng thức ăn lên.

Kiều Mạn Mạn nhìn món ngon mỹ vị trước mắt, có sườn xào chua ngọt và cá chiên hình sóc (***) cô ấy thích ăn. Tâm trạng nháy mắt tốt hơn rất nhiều, không vui đùa với anh trai nữa.



Kiều Tắc cho rằng cảm xúc của em gái hơi sai sai, sau bữa cơm tối đã cố tình tới tìm em gái tâm sự.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh cẩn thận nhớ lại, sau khi Tiểu Hạ quay về, hình như không xuất hiện tình trạng nặng bên này nhẹ bên kia. Anh không dám nói là mình đối xử bình đẳng, nhưng sự quan tâm đối với hai em gái đều không phân cao thấp.

Anh và ba mẹ không vì bồi thường lại cho Tiểu Hạ mà bỏ quên Kiều Mạn Mạn.

Kiều Tắc không vào phòng em gái.

Kiều Mạn Mạn đã 16 tuổi, anh là anh trai, anh trai vào phòng em gái không tốt lắm, cho nên gọi em gái đến phòng khách tầng hai.

Kiều Tắc hỏi em gái làm sao vậy, có phải gần đây xảy ra chuyện gì không, hay là ở trường học bị bạn bè bắt nạt.

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Kiều Mạn Mạn ngây người, sau đó lắc đầu, nói: “Không có ạ.”

Kiều Tắc không tin lắm, hỏi: “Thật sự không có?”

Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn mờ mịt: “Không có mà, em chơi với bạn học rất tốt, họ đều rất thích em, sao có thể bắt nạt em được?”

Trong trường học có giáo viên, quản rất nghiêm, hoàn toàn sẽ không xuất hiện vấn đề bạo lực học đường.

Hơn nữa, nếu thật sự có người bắt nạt cô ấy, bạn bè của cô ấy sẽ không mặc kệ.

Họ không thể nào nhìn cô ấy bị bắt nạt.

Kiều Tắc nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, thấy cô ấy không giống đang nói dối nên tin.

Anh lại hỏi: “Anh thấy gần đây em hơi ủ rũ, gặp phải chuyện gì không vui sao?”

Nói xong, anh rất nghi ngờ nhìn em gái, hỏi: “Kiều Mạn Mạn, chẳng lẽ em vụng trộm yêu đương ở trường học sao?”

Cô gái nhỏ yêu đương, trà không nhớ cơm không nghĩ, lo được lo mất.

Chậc, có hơi giống thật.

Kiều Tắc lập tức xù lông, trong lòng mắng to là thằng rùa đen khốn kiếp nào. Sau đó trong đầu nhảy ra một cái tên, tức khắc bùng nổ hơn.

Sẽ không phải là Kỳ Mộ chứ?

Không phải chứ không phải chứ??

Nếu mà là Kỳ Mộ, hiện tại anh có thể chạy vào bếp xách một con dao qua Lục Di Cư, thiến luôn anh ta!

Kiều Mạn Mạn nghe thấy câu hỏi của anh trai, có hơi bối rối một lúc. Thấy biểu cảm khó đoán của anh trai, lo lắng anh trai bổ não càng đi càng xa, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Kiều Mạn Mạn: “Không có, không có! Em không có yêu đương!”

Kiều Tắc không tin: “Em phủ nhận nhanh như vậy, có tật giật mình.”

Kiều Mạn Mạn há miệng, ngập ngừng nói: “Thế thì em có?”

Kiều Tắc lại xù lông.

Kiều Mạn Mạn rất mờ mịt, thế thì nên trả lời “có” hay là “không có”?

Cô ấy không hiểu anh trai đang làm gì, lại càng không hiểu tại sao đột nhiên anh trai phải hỏi mấy thứ này.

Cuối cùng, dưới sự tra hỏi của Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn bảo đảm rất nhiều lần rằng cô ấy không yêu sớm, không vụng trộm yêu đương, thậm chí còn thề thốt: “Nếu em yêu đương, em sẽ không thi được vào Học viện Mỹ thuật.”

Đối với Kiều Mạn Mạn hiện tại, thi vào Học viện Mỹ thuật là chuyện lớn nhất cuộc đời cô ấy.

Lời thề độc này, Kiều Tắc tin rồi.

Anh cảm thấy em gái ngốc vẫn đi đúng đường, yên tâm không ít.

Anh hỏi Kiều Mạn Mạn, tại sao gần đây lại không vui. Có phải sau khi Tiểu Hạ quay về, cảm thấy ba mẹ và anh trai ít quan tâm cô ấy hơn, cho nên không vui.

Lần này, cuối cùng Kiều Mạn Mạn cũng hiểu, tối nay anh trai hỏi này hỏi kia, đều là vì chuyện này nha!

Cô ấy mở to hai mắt nhìn Kiều Tắc, lắc đầu, nói: “Không có ạ.”

Kiều Tắc nhíu mày, không tin.

Anh nói: “Mấy ngày nay anh thấy em suốt ngày rầu rĩ không vui, em có chuyện gì không cần giấu trong lòng. Ba mẹ sẽ không vì Tiểu Hạ quay về mà không thương em, không yêu em, anh trai cũng vậy.”

Kiều Mạn Mạn liên tục gật đầu, cô ấy tin.

Kiều Tắc cau mày, hói: “Vậy hai ngày nay em không vui, mặt mày cau có cả ngày, cuối cùng là vì sao?”

Kiều Mạn Mạn nhớ lại, đúng là hai ngày nay có hơi không vui, nhưng làm gì khoa trương như anh trai nói chứ?

Cô ấy ngẫm nghĩ, muốn nói lại thôi.

Cô ấy ôm bụng, nói: “À, có thể là do mấy ngày nay đến kỳ sinh lý, tâm trạng không tốt.”

Kiều Tắc:??

Kiều Mạn Mạn gật đầu: “Dạ, chuyện con gái, nam sinh các anh không hiểu.”

Kiều Tắc: “…”

Kiều Tắc:??

Được rồi.

Đúng là anh không hiểu.

Mất nửa ngày trời, hóa ra nguyên nhân Kiều Mạn Mạn mất hứng là cái này, anh thân là nam sinh không có cách nào đồng cảm được.

Cuối cùng, anh cho em gái sự quan tâm chân thành nhất: “Thế thì em uống nhiều nước ấm vào.”



Kiều Mạn Mạn: “… Dạ.”



Giang Vọng Hạ cũng cảm thấy cảm xúc của Kiều Mạn Mạn không đúng.

Giang Vọng Hạ chậm hơn so với Kiều Tắc hơn 1 tiếng, đến phòng Kiều Mạn Mạn, nói nhìn qua cô ấy buồn thiu, có phải là gặp chuyện rồi giấu trong lòng không.

Lúc nãy đã trải qua “sự quan tâm” đến từ anh trai, Kiều Mạn Mạn cho rằng nguyên nhân Tiểu Hạ đến tìm mình cũng giống vậy, nói với Tiểu Hạ, kỳ sinh lý của cô ấy đến rồi.

Giang Vọng Hạ thấy sắc mặt cô ấy không đúng, lại thêm tâm trạng bất mãn đúng là phù hợp với đặc điểm các cô gái trong kỳ sinh lý.

Giang Vọng Hạ hơi đồng tình: “Thế thì cậu uống nhiều nước ấm vào.”

Kiều Mạn Mạn: “… Anh trai đã dặn tớ uống nhiều nước ấm rồi, vô dụng, nước ấm không giảm đau được.”

Giang Vọng Hạ ngẫm nghĩ, cực kỳ chân thành đưa ra đề xuất: “Tớ thấy bình thường cậu không vận động, thể lực không tốt. Vậy nên chứng đau bụng kinh mới càng nghiêm trọng.”

“Hay là thế này đi, sau này buổi chiều cậu đi chạy bộ với tớ.”

Có thể do cô thường xuyên vận động, tố chất thân thể không tệ, cho nên đau bụng kinh không nghiêm trọng.

Kiều Mạn Mạn nghĩ đến Tiểu Hạ là người tàn nhẫn chạy 2km mỗi ngày, tức khắc trầm mặc.

Một lát sau, cô ấy ngẩng đầu nhìn Giang Vọng Hạ, nghiêm túc nói: “Đột nhiên tớ cảm thấy uống nhiều nước ấm rất tốt. Tiểu Hạ, tớ không chạy bộ cùng cậu đâu.”

Kiều Mạn Mạn là người lười biếng.

Muốn cô ấy chạy 2km, chẳng bằng lấy mạng cô ấy đi, cam đoan sẽ ngoan ngoãn nằm yên, không phản kháng.

Hai người lại nói sang một chủ đề khác.

Cuối cùng, Giang Vọng Hạ nhìn như vô ý, thuận miệng hỏi một câu: “Đúng rồi, Mạn Mạn, có phải cậu yêu đương không??”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn nghiêm túc, lập tức thề: “Tớ không yêu sớm. Nếu như tớ yêu đương, tớ sẽ không thi đậu Học viện Mỹ thuật!”

Lời thề này có thể nói là vô cùng thuần thục.

Giang Vọng Hạ bị lời này của cô ấy làm cho sửng sốt, ngây người chừng 2 giây mới hoàn hồn, khẽ gật đầu, tin.

Giang Vọng Hạ nói: “Không có thì thôi, không cần phải thề.”

“Lỡ cậu có thích một nam sinh, cậu không thi đậu Học viện Mỹ thuật thật thì làm sao bây giờ?”

Kiều Mạn Mạn lắc đầu liên tục: “Thế cũng không được, tớ muốn thi vào Học viện Mỹ thuật.”

Quyết tâm thi vào Học viện Mỹ thuật của Kiều Mạn Mạn vô cùng kiên định, cho dù có chuyện gì cũng không thể ngăn cản cô ấy thi vào Học viện Mỹ Thuật. Tốt nhất là có thể thi đậu Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, đương nhiên Học viện Mỹ thuật Trung ương, Học viện Mỹ thuật Quốc gia, Học viện Mỹ thuật Tứ Xuyên cũng được.

Hai người tiếp tục nói chuyện.

Nói tới cuối cùng, Giang Vọng Hạ nói một câu: “Đúng rồi, Mạn Mạn, quan hệ của cậu vào Kỳ Mộ là như thế nào? Hai người thường xuyên gặp mặt sao?”

Kiều Mạn Mạn hơi sửng sốt, lập tức phủ nhận: “Tớ làm gì có thời gian mà đi tìm anh trai lớn. Cậu xem, cuối tuần tớ bận như thế nào.”

Thật ra cũng không bận, ít nhất là cô ấy sẽ không bận rộn hơn Giang Vọng Hạ.

Trước khi Kiều Tắc sắp xếp lịch dạy bù cho Kiều Mạn Mạn, cuộc sống cuối tuần của cô ấy chính là thời gian vui vẻ tranh thủ được sau lịch học bận rộn của học sinh cấp 3.

Tuy là sáng thứ bảy vẫn phải đến trường tự học, nhưng chiều thứ bảy và chủ nhật ở phòng vẽ, thời gian khá thư thả.

Ví dụ, sau khi rời khỏi phòng vẽ vào thứ bảy tuần sau, cô ấy có thể hẹn mấy bạn nữ ở phòng vẽ đi chơi dạo phố, đến các địa điểm nổi tiếng trên mạng quẹt thẻ, còn có thể đến cửa hàng đồ ngọt thử sản phẩm mới.

Chủ nhật không cần phải dậy quá sớm, giữa trưa tan học ở phòng vẽ, cô ấy có thể chọn về nhà ăn cơm, cũng có thể chọn không về nhà, ăn cơm trưa ở ngoài xong thì về nhà.

Cô ấy có thể uống một cốc trà sữa ngoài hàng, lại mua thêm một cốc trà sữa về nhà tiếp tục uống.

Cuối tuần trước, Kiều Mạn Mạn hẹn bạn bè ở phòng vẽ tan học thì đi thử loại lẩu mới ra mắt của quán lẩu, sau đó đến quán trà sữa hot trên mạng quẹt thẻ.

Thật trùng hợp, cô ấy đụng mặt Kỳ Mộ ở quán trà sữa hot trên mạng đó.

Kiều Mạn Mạn rất vui mừng, không nghĩ tới sẽ gặp được Kỳ Mộ. Vốn cô ấy và mấy cô gái ở phòng vẽ sắp chia tay, tất cả mọi người đều có sắp xếp khác, chuẩn bị về nhà.

Cô ấy và Kỳ Mộ cứ thế liền cùng nhau về nhà.

Vừa hay quán trà sữa hot trên mạng mở ngay chỗ Giang Vọng Hạ phải đi qua, ở một góc đường.

Giang Vọng Hạ cưỡi bé cưng xe đạp đường dài của mình, trên đầu đội mũ bảo hộ, Kiều Mạn Mạn không nhận ra được cô, nhưng cô nhận ra hai người họ, thấy họ đi ra từ quán trà sữa.

Hai người họ hình như đang nói gì đó.

Kiều Mạn Mạn nhìn qua có hơi không vui.

Kỳ Mộ cúi đầu, vẻ mặt tốt bụng nói chuyện với cô ấy.

Kiều Mạn Mạn lắc đầu.

Không nghe, Kỳ Mộ tiếp tục nói chuyện với cô ấy.

Kỳ Mộ bằng tuổi Kiều Tắc, tuổi không lớn, dáng vẻ tao nhã lịch sự, như anh trai nhà bên, đi chung với Kiều Mạn Mạn, nhìn qua rất có cảm giác như một đôi tình nhân.

Nhưng không biết tại sao, rõ ràng là người dịu dàng tốt tính như vậy, Giang Vọng Hạ nhìn cứ không vừa mắt.

Tối nay, Kiều Tắc nói với cô, anh nghi ngờ Kiều Mạn Mạn đang yêu đương với nam sinh ở trường học, còn có thể đã chia tay rồi.

Giang Vọng Hạ không nghĩ như vậy.

Cô nhớ tới cảnh mình nhìn thấy tuần trước, không cảm thấy Kiều Mạn Mạn yêu sớm, ngược lại thì giống như là Kỳ Mộ có tâm tư quái lạ với Kiều Mạn Mạn.

Giang Vọng Hạ thật sự cảm thấy Kỳ Mộ là một tên theo dõi biến thái cuồng nhìn trộm.

Đối mặt với sự phủ nhận của Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ như suy nghĩ gì đó. Đôi mắt trầm lặng như nước nhìn chằm chằm Kiều Mạn Mạn nói: “Nhưng tuần trước tớ thấy cậu đi chung với Kỳ Mộ.”

Cô cố ý nói: “Mạn Mạn, không lẽ cậu đang yêu đương với Kỳ Mộ sao?”

Tuy rằng ý tứ khách sáo rất rõ ràng.

Nhưng không sao hết, Kiều Mạn Mạn là một đứa ngốc, sẽ chủ động khai ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook