Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy
Chương 44: (HOÀN)
Lưu Nhất Vĩ Ngư
25/02/2022
Đại Công Chúa cũng không phải nhất thời vui vẻ, một tuần trước cô đã quyết định việc này, xao sơn chấn hổ*, nhất cử đa đắc**. Nhưng trước khi tổ chức vẫn nhắc nhở thượng tướng một lần nữa.
(*) Công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng.
(**) Làm một việc nhưng được nhiều lợi ích.
Dù sao nếu thượng tướng không đến thì cục diện của cô sẽ là vô ích.
Giày cao gót của Đại Công Chúa vung lên, cô lùi vào sofa, mắt cá chân bị mài đỏ bừng, còn bị rách da, nhưng người nên đau lòng không có ở đây nên cô cũng không quá để ý.
Đại Công Chúa hít một hơi thuốc, móng tay sạch sẽ kẹp điếu thuốc, mặt mày mệt mỏi, nhưng rốt cuộc vẫn phải chịu đựng đến cuối.
Trì Ngư và Hạng Phỉ đang trên đường đi, xe của bọn họ lái rất chậm. Hạng Phỉ không vội, anh mở cửa sổ, Trì Ngư chen chúc một chỗ với anh. Sau khi hắn biến thành con người thì nhiệt độ cơ thể cũng lạnh như băng, nhất là hai chân từ đuôi cá biến thành, hiện tại là đầu thu còn tốt, cho dù đuôi cá lạnh cũng sẽ không lạnh đến Hạng Phỉ. Trì Ngư chỉ lo đến mùa đông mà Hạng Phỉ sợ lạnh, đến lúc đó muốn hôn anh cũng có thể đông cứng mất.
Khụ, mùa hè băng hỏa lưỡng trọng thiên, mùa đông chính là băng băng lưỡng trọng thiên.
Nỗi buồn của Trì Ngư, Hạng Phỉ không biết.
Anh và Trì Ngư kề sát quá gần, ở trên ghế xe trống không gần một nửa, Hạng Phỉ khó có được hưởng thụ thời gian bạn đời dính lấy anh, cảm giác gần nữa cũng không đủ.
Cửa sổ xe để lại một khe hở, gió biển buổi tối thổi qua, một tia nắng chiều còn sót lại cuối cùng chiếu lên mặt Hạng Phỉ, nốt ruồi nhỏ kia bị hoàng hôn che mất, mặt mày nhướn lên, lông mi mảnh khảnh ở chỗ người khác là diện mạo sắc bén, với Trì Ngư thì mỗi một chỗ đều là điểm thẩm mỹ của hắn. Trì Ngư nhìn Hạng Phỉ, một trái tim phảng phất như được ngâm trong nước ấm, cảm giác hòa tan, nhìn thế nào cũng không đủ.
Hạng Phỉ còn đang nghĩ anh bận rộn xong chuyện này nên đi đâu chơi với Trì Ngư, từ biên giới mênh mông đi một vòng lại đến đỉnh tuyết cao nhất, đột nhiên trên môi bị chạm một chút.
Trì Ngư cầm tay anh, hôn xong tựa vào lưng ghế giống như không có việc gì, hắn và Hạng Phỉ nghĩ cũng như nhau.
"Khi nào chúng ta ra ngoài chơi đi."
Trì Ngư cười tủm tỉm nhìn về phía anh, "Chờ em rảnh rỗi thì chúng ta đi những nơi em nói."
"?" Hạng Phỉ ngây ngốc một chút lập tức phản ứng lại.
Là trước đó anh có nói qua với Trì Ngư, nếu có cơ hội thì dẫn hắn đi ăn thức ăn trên đất liền. Những con cá trong bùn, những con cá trong các con hẻm thủ đô và những con cá đầu tiên nhảy ra khỏi hồ băng ở vùng cực.
Hạng Phỉ mím môi, anh chớp chớp mắt, rất nghiêm chỉnh nói, "Về sau sẽ lần lượt thực hiện những thứ này."
Anh tính toán thời gian ở trong lòng, còn bao lâu nữa có thể thực hiện lời hứa lúc trước, giết chết Lão Hoàng Đế, dưới sự ủng hộ của anh thì Đại Công Chúa lên ngôi không có bất kỳ lực cản nào.
Yến hội rực rỡ xán lạn, các loại quyền quý đan xen nói chuyện vui vẻ, liếc mắt nhìn qua đều có phe phái rõ ràng, dưới ánh đèn sáng ngời trên mặt mỗi người đều che một tầng mặt nạ, nâng chén rượu hàn huyên với nhau, lại nhàn nhạt đánh giá xung quanh một cái, mấy nhân vật mấu chốt nhất còn chưa tới.
Mấy người mấu chốt nhất là Hoàng Tử của bọn họ mà không phải thượng tướng. Tất cả mọi người đều biết thượng tướng sẽ không tham dự tranh đấu từ bất kỳ một phe phái nào, anh tựa như Định Hải Thần Châm của Đế Quốc Abbe, tất cả mọi người đều chờ được anh ưu ái, nhưng đến bây giờ mới thôi, tạm thời còn không có tin đồn truyền ra rốt cuộc anh ủng hộ phe phái nào.
Có lẽ anh định nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi? Vài tên quyền quý nghĩ, bọn họ uống một ngụm rượu vang đỏ trong chén, nghĩ, chỉ cần không đứng phe nào thì người mình ủng hộ sẽ có phần thắng.
Đại Công Chúa ở giữa được mọi người vây quanh, dù sao cũng là yến hội cô tổ chức, vừa qua cửa một lát đã truyền đến tiếng ồn ào, có mấy người vây quanh, Nhị Hoàng Tử chết ở biển hoàng hôn, còn có Lão Tam và Lão Tứ, Tiểu Ngũ là một đứa trẻ búng ra sữa, mới học trường mầm non, đối với mấy người còn lại một chút lực uy hiếp cũng không có.
Đại Công Chúa vừa nhìn, quả nhiên là Lão Tam với Lão Tứ tới.
Nhưng sau Tam Hoàng Tử với Tứ Hoàng Tử còn có hai người đến, làm người ở đây thật không ngờ.
Hạng Phỉ với Trì Ngư sánh vai tiến vào, một đen một trắng, rõ ràng không có bất kỳ tiếp xúc chân tay nào nhưng không khí dị thường hòa hợp.
Đầu tiên bọn họ chú ý chính là người đàn ông tóc bạc bên cạnh Hạng Phỉ, nghĩ đến tình báo cách đây không lâu, hơi thở quanh thân người này nhìn giống Hạng Phỉ, cũng không sợ hãi gì. Lại nghĩ đến tin tức lúc trước nhận được, đặc điểm của "thiếu niên làng chài" kia chống lại người đàn ông tóc bạc này, trong lòng bọn họ rung động, đây đâu phải thiếu niên làng chài?
Người nhạy bén chính trị sớm bắt đầu suy đoán mục đích Hạng Phỉ tới yến hội này, chỉ sợ... Bọn họ nhìn về phía hai vị Hoàng Tử sắc mặt không tốt lắm, phỏng chừng bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Đại Công Chúa cười tủm tỉm nghênh đón, "Hai vị ngược lại là khách quý ít gặp."
"Lời mời của Đại Công Chúa thì làm sao có thể không tham gia." Hạng Phỉ khách sáo hàn huyên một câu, anh giới thiệu với Đại Công Chúa cũng tương đương với những người khác, "Đây là người yêu của tôi. Trì Ngư."
Quả nhiên là như thế, trong lòng những quyền quý kia phức tạp, ủng hộ Đại Công Chúa rồi, không biết tại sao cô lại lặng lẽ làm ra một chuyện lớn, không ủng hộ cô còn mưu tính ở trong lòng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
Đêm nay phát sinh sóng to gió lớn hiên ngang liên tục, trên mặt Đại Công Chúa như gió xuân, hai Hoàng Tử khác ẩn trong bóng tối, có thể là nguyên nhân do ánh đèn đi, bị chiếu rọi rực rỡ nhìn thế nào cũng khó coi.
Trì Ngư bình tĩnh cầm một chén rượu vang đỏ, hắn khẽ nhấp một ngụm nhỏ, cảm xúc của người xung quanh màu nào cũng có, trong lòng những người đó nghĩ cái gì không cần nhìn cũng biết, quả thật quá dễ đoán.
Hạng Phỉ kề sát vào bên tai hắn, môi như có như không chạm phải vành tai Trì Ngư, "Đồ ngọt ngon lắm, anh đi thử xem?"
Trì Ngư gật đầu. Có thể làm cho Hạng Phỉ nói ra đồ ngọt ngon, tự nhiên sẽ không kém.
Mục đích tới nơi này không phải xã giao, toàn bộ hành trình Hạng Phỉ đều ở bên cạnh Trì Ngư, có mấy đại thần dâng lên lòng hiếu kỳ muốn bắt chuyện với Trì Ngư một chút, kết quả thượng tướng một tấc cũng không rời, điều này làm cho bọn họ muốn đi có tâm không có lực.
Thời gian đêm nay thật sự nhàn nhã, tâm tính lớn mạnh của Trì Ngư bỏ qua người một bên liên tiếp ném ánh mắt mờ ám với hắn, nhạc sĩ nổi tiếng đàn khúc nhẹ nhàng, sau khi bầu không khí dâng lên còn có không ít người nhảy múa trên sàn.
Hạng Phỉ với Đại Công Chúa như đạt được ý thức chung gì đó, một người đang quần với đám đại thần, một người đi cùng bạn đời của mình.
Thẳng đến giữa yến hội Hạng Phỉ nhìn đồng hồ, còn chưa có bao nhiêu người rời đi. Mặt mày anh tuấn của anh ẩn chứa ý cười nhợt nhạt, Trì Ngư ngồi ở trên sofa bên cạnh quầy bánh ngọt với Hạng Phỉ thảo luận cái nào ngon.
Đến khi sĩ quan phụ tá ở bên kia tới, hắn ta đến gần Hạng Phỉ, khom lưng nói với anh "Hoàng Đế ở trong cung nổi trận lôi đình."
Hạng Phỉ bình tĩnh hỏi, "Có nguyên nhân cụ thể không?"
Anh bình tĩnh làm cho Trì Ngư không nhịn được ngạc nhiên, hắn nghiêng đầu, mái tóc bên tai rũ xuống lại được vén về sau tai.
Trì Ngư hào hứng nâng má lên, chuẩn bị ăn dưa.
"Chức năng thận cũng bị phát hiện có vấn đề." Vẻ mặt Lorraine đứng đắn, "Hiện tại cơ quan trên dưới toàn thân của Hoàng Đế không có ai tốt. Quá bảo thủ, bệnh viện không thể làm bất kỳ phẫu thuật lớn gì, chỉ có thể để đó, để một ngày lại một ngày."
Hắn ta nói, "Có lẽ kế hoạch xuất phát vài ngày sau của ngài phải sớm hơn."
Một bàn tay của Trì Ngư bị Hạng Phỉ bắt lấy, bàn tay ấm áp vuốt ve xương cổ tay của Trì Ngư, Hạng Phỉ nhẹ giọng nói một câu gì đó, Lorraine không nghe thấy nhưng Trì Ngư nghe thấy.
Anh nói, "Kế hoạch đưa ông ta xuống cũng phải sớm hơn."
Không biết vì cái gì, Hạng Phỉ nghiêm trang nói ra những lời này làm cho Trì Ngư cảm thấy có chút buồn cười.
Yến hội tan rã, bên ngoài tí tách mưa nhỏ.
Trì Ngư có vóc người cao hơn một chút nên hắn cầm ô đen, dưới ô là hắn và Hạng Phỉ, mưa nhỏ bay bay lan vào quần áo của hắn và Hạng Phỉ, còn có hai má, sợi tóc. Nhưng hai người đi không nhanh không chậm, bọn họ cố ý không đi đường lớn mà tránh đám người, cùng nhau đi từ con đường nhỏ ở vườn hoa đến vị trí xe.
Bọn họ lên xe, Trì Ngư che chắn cho Hạng Phỉ bảo anh lên trước, sau đó thu ô vẩy nước ngồi vào.
Hạng Phỉ không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên bật cười, "Dựa theo lẽ thường mà nói, những lời đồn bên ngoài, mấy chuyện này đều phải có người hầu làm. Luôn cảm thấy người có thân phận tôn quý che ô hoặc tự mình mở cửa xe là mất thân phận."
"Vậy lẽ thường là cái gì? Anh yêu em mới là lẽ thường." Trì Ngư trả lời.
Hắn không sợ mưa, chỉ sợ Hạng Phỉ dính mưa sẽ bị cảm, tìm một cái khăn khô từ trên xe lau tay cho anh trước, lại từng chút từng chút lau tóc mềm mại của anh.
Bên trong xe rất yên tĩnh, Trì Ngư phát hiện con đường họ đi không phải là đường về nhà, đang đi về phía trung tâm. Hắn không hỏi, cùng Hạng Phỉ nắm tay, lười biếng tựa vào người anh, hấp thu nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Sau khi đến thì xuống xe ở cửa phụ Hoàng Cung, Hạng Phỉ hôn khóe môi Trì Ngư, "Em xuống một chút thôi, anh chờ em một lát."
Anh cầm ô đen từ từ đi vào bên trong.
Nói một lát thật sự là một lát, không đến nửa giờ Hạng Phỉ đã quay lại. Ngay từ đầu biểu cảm trên mặt anh không thể nói là cao hứng hay mất hứng, nhưng khi nhìn thấy Trì Ngư đắp chăn đợi anh trong xe thì ánh mắt cong cong, "Anh không hỏi em đi làm gì hả?"
"Vậy em muốn nói không?" Trì Ngư hỏi anh. Hắn nắm chặt tay Hạng Phỉ, phát hiện sau khi ra ngoài thì tay anh lại lạnh, vội vàng bỏ vào dưới chăn của mình đắp lên.
Hạng Phỉ nhếch khóe môi "Em không tự ra tay, hôm nay tay sạch sẽ không dính máu."
Anh nghĩ đến khi Trì Ngư ở trên xe cẩn thận lau tay cho anh thì đột nhiên thay đổi chủ ý. Không quan trọng, miễn kết thúc cuối cùng đều như nhau.
Chiếc xe từ từ di chuyển trên đại lộ xanh và di chuyển về phía nhà của họ. Cách đó không xa, tiếng chuông tang lễ của Hoàng Đế chậm rãi rung lên, phát ra tiếng vang lớn.
Trăng lưỡi liềm mọc trên bầu trời đêm.
Trì Ngư nói, "Về nhà thôi em."
"Ừ." Hạng Phỉ nói, "Về nhà."
HOÀN CHÍNH VĂN
•Còn 2 phiên ngoại mai sẽ lên sóng nốt cho bà con. Hôm nay cố 5 chương để hoàn.
•Mấy lời thủ thỉ mình sẽ nói ở phiên ngoại nhaa
.....????????????????????????????????.....
16/2/2022
#NTT
(*) Công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng.
(**) Làm một việc nhưng được nhiều lợi ích.
Dù sao nếu thượng tướng không đến thì cục diện của cô sẽ là vô ích.
Giày cao gót của Đại Công Chúa vung lên, cô lùi vào sofa, mắt cá chân bị mài đỏ bừng, còn bị rách da, nhưng người nên đau lòng không có ở đây nên cô cũng không quá để ý.
Đại Công Chúa hít một hơi thuốc, móng tay sạch sẽ kẹp điếu thuốc, mặt mày mệt mỏi, nhưng rốt cuộc vẫn phải chịu đựng đến cuối.
Trì Ngư và Hạng Phỉ đang trên đường đi, xe của bọn họ lái rất chậm. Hạng Phỉ không vội, anh mở cửa sổ, Trì Ngư chen chúc một chỗ với anh. Sau khi hắn biến thành con người thì nhiệt độ cơ thể cũng lạnh như băng, nhất là hai chân từ đuôi cá biến thành, hiện tại là đầu thu còn tốt, cho dù đuôi cá lạnh cũng sẽ không lạnh đến Hạng Phỉ. Trì Ngư chỉ lo đến mùa đông mà Hạng Phỉ sợ lạnh, đến lúc đó muốn hôn anh cũng có thể đông cứng mất.
Khụ, mùa hè băng hỏa lưỡng trọng thiên, mùa đông chính là băng băng lưỡng trọng thiên.
Nỗi buồn của Trì Ngư, Hạng Phỉ không biết.
Anh và Trì Ngư kề sát quá gần, ở trên ghế xe trống không gần một nửa, Hạng Phỉ khó có được hưởng thụ thời gian bạn đời dính lấy anh, cảm giác gần nữa cũng không đủ.
Cửa sổ xe để lại một khe hở, gió biển buổi tối thổi qua, một tia nắng chiều còn sót lại cuối cùng chiếu lên mặt Hạng Phỉ, nốt ruồi nhỏ kia bị hoàng hôn che mất, mặt mày nhướn lên, lông mi mảnh khảnh ở chỗ người khác là diện mạo sắc bén, với Trì Ngư thì mỗi một chỗ đều là điểm thẩm mỹ của hắn. Trì Ngư nhìn Hạng Phỉ, một trái tim phảng phất như được ngâm trong nước ấm, cảm giác hòa tan, nhìn thế nào cũng không đủ.
Hạng Phỉ còn đang nghĩ anh bận rộn xong chuyện này nên đi đâu chơi với Trì Ngư, từ biên giới mênh mông đi một vòng lại đến đỉnh tuyết cao nhất, đột nhiên trên môi bị chạm một chút.
Trì Ngư cầm tay anh, hôn xong tựa vào lưng ghế giống như không có việc gì, hắn và Hạng Phỉ nghĩ cũng như nhau.
"Khi nào chúng ta ra ngoài chơi đi."
Trì Ngư cười tủm tỉm nhìn về phía anh, "Chờ em rảnh rỗi thì chúng ta đi những nơi em nói."
"?" Hạng Phỉ ngây ngốc một chút lập tức phản ứng lại.
Là trước đó anh có nói qua với Trì Ngư, nếu có cơ hội thì dẫn hắn đi ăn thức ăn trên đất liền. Những con cá trong bùn, những con cá trong các con hẻm thủ đô và những con cá đầu tiên nhảy ra khỏi hồ băng ở vùng cực.
Hạng Phỉ mím môi, anh chớp chớp mắt, rất nghiêm chỉnh nói, "Về sau sẽ lần lượt thực hiện những thứ này."
Anh tính toán thời gian ở trong lòng, còn bao lâu nữa có thể thực hiện lời hứa lúc trước, giết chết Lão Hoàng Đế, dưới sự ủng hộ của anh thì Đại Công Chúa lên ngôi không có bất kỳ lực cản nào.
Yến hội rực rỡ xán lạn, các loại quyền quý đan xen nói chuyện vui vẻ, liếc mắt nhìn qua đều có phe phái rõ ràng, dưới ánh đèn sáng ngời trên mặt mỗi người đều che một tầng mặt nạ, nâng chén rượu hàn huyên với nhau, lại nhàn nhạt đánh giá xung quanh một cái, mấy nhân vật mấu chốt nhất còn chưa tới.
Mấy người mấu chốt nhất là Hoàng Tử của bọn họ mà không phải thượng tướng. Tất cả mọi người đều biết thượng tướng sẽ không tham dự tranh đấu từ bất kỳ một phe phái nào, anh tựa như Định Hải Thần Châm của Đế Quốc Abbe, tất cả mọi người đều chờ được anh ưu ái, nhưng đến bây giờ mới thôi, tạm thời còn không có tin đồn truyền ra rốt cuộc anh ủng hộ phe phái nào.
Có lẽ anh định nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi? Vài tên quyền quý nghĩ, bọn họ uống một ngụm rượu vang đỏ trong chén, nghĩ, chỉ cần không đứng phe nào thì người mình ủng hộ sẽ có phần thắng.
Đại Công Chúa ở giữa được mọi người vây quanh, dù sao cũng là yến hội cô tổ chức, vừa qua cửa một lát đã truyền đến tiếng ồn ào, có mấy người vây quanh, Nhị Hoàng Tử chết ở biển hoàng hôn, còn có Lão Tam và Lão Tứ, Tiểu Ngũ là một đứa trẻ búng ra sữa, mới học trường mầm non, đối với mấy người còn lại một chút lực uy hiếp cũng không có.
Đại Công Chúa vừa nhìn, quả nhiên là Lão Tam với Lão Tứ tới.
Nhưng sau Tam Hoàng Tử với Tứ Hoàng Tử còn có hai người đến, làm người ở đây thật không ngờ.
Hạng Phỉ với Trì Ngư sánh vai tiến vào, một đen một trắng, rõ ràng không có bất kỳ tiếp xúc chân tay nào nhưng không khí dị thường hòa hợp.
Đầu tiên bọn họ chú ý chính là người đàn ông tóc bạc bên cạnh Hạng Phỉ, nghĩ đến tình báo cách đây không lâu, hơi thở quanh thân người này nhìn giống Hạng Phỉ, cũng không sợ hãi gì. Lại nghĩ đến tin tức lúc trước nhận được, đặc điểm của "thiếu niên làng chài" kia chống lại người đàn ông tóc bạc này, trong lòng bọn họ rung động, đây đâu phải thiếu niên làng chài?
Người nhạy bén chính trị sớm bắt đầu suy đoán mục đích Hạng Phỉ tới yến hội này, chỉ sợ... Bọn họ nhìn về phía hai vị Hoàng Tử sắc mặt không tốt lắm, phỏng chừng bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Đại Công Chúa cười tủm tỉm nghênh đón, "Hai vị ngược lại là khách quý ít gặp."
"Lời mời của Đại Công Chúa thì làm sao có thể không tham gia." Hạng Phỉ khách sáo hàn huyên một câu, anh giới thiệu với Đại Công Chúa cũng tương đương với những người khác, "Đây là người yêu của tôi. Trì Ngư."
Quả nhiên là như thế, trong lòng những quyền quý kia phức tạp, ủng hộ Đại Công Chúa rồi, không biết tại sao cô lại lặng lẽ làm ra một chuyện lớn, không ủng hộ cô còn mưu tính ở trong lòng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
Đêm nay phát sinh sóng to gió lớn hiên ngang liên tục, trên mặt Đại Công Chúa như gió xuân, hai Hoàng Tử khác ẩn trong bóng tối, có thể là nguyên nhân do ánh đèn đi, bị chiếu rọi rực rỡ nhìn thế nào cũng khó coi.
Trì Ngư bình tĩnh cầm một chén rượu vang đỏ, hắn khẽ nhấp một ngụm nhỏ, cảm xúc của người xung quanh màu nào cũng có, trong lòng những người đó nghĩ cái gì không cần nhìn cũng biết, quả thật quá dễ đoán.
Hạng Phỉ kề sát vào bên tai hắn, môi như có như không chạm phải vành tai Trì Ngư, "Đồ ngọt ngon lắm, anh đi thử xem?"
Trì Ngư gật đầu. Có thể làm cho Hạng Phỉ nói ra đồ ngọt ngon, tự nhiên sẽ không kém.
Mục đích tới nơi này không phải xã giao, toàn bộ hành trình Hạng Phỉ đều ở bên cạnh Trì Ngư, có mấy đại thần dâng lên lòng hiếu kỳ muốn bắt chuyện với Trì Ngư một chút, kết quả thượng tướng một tấc cũng không rời, điều này làm cho bọn họ muốn đi có tâm không có lực.
Thời gian đêm nay thật sự nhàn nhã, tâm tính lớn mạnh của Trì Ngư bỏ qua người một bên liên tiếp ném ánh mắt mờ ám với hắn, nhạc sĩ nổi tiếng đàn khúc nhẹ nhàng, sau khi bầu không khí dâng lên còn có không ít người nhảy múa trên sàn.
Hạng Phỉ với Đại Công Chúa như đạt được ý thức chung gì đó, một người đang quần với đám đại thần, một người đi cùng bạn đời của mình.
Thẳng đến giữa yến hội Hạng Phỉ nhìn đồng hồ, còn chưa có bao nhiêu người rời đi. Mặt mày anh tuấn của anh ẩn chứa ý cười nhợt nhạt, Trì Ngư ngồi ở trên sofa bên cạnh quầy bánh ngọt với Hạng Phỉ thảo luận cái nào ngon.
Đến khi sĩ quan phụ tá ở bên kia tới, hắn ta đến gần Hạng Phỉ, khom lưng nói với anh "Hoàng Đế ở trong cung nổi trận lôi đình."
Hạng Phỉ bình tĩnh hỏi, "Có nguyên nhân cụ thể không?"
Anh bình tĩnh làm cho Trì Ngư không nhịn được ngạc nhiên, hắn nghiêng đầu, mái tóc bên tai rũ xuống lại được vén về sau tai.
Trì Ngư hào hứng nâng má lên, chuẩn bị ăn dưa.
"Chức năng thận cũng bị phát hiện có vấn đề." Vẻ mặt Lorraine đứng đắn, "Hiện tại cơ quan trên dưới toàn thân của Hoàng Đế không có ai tốt. Quá bảo thủ, bệnh viện không thể làm bất kỳ phẫu thuật lớn gì, chỉ có thể để đó, để một ngày lại một ngày."
Hắn ta nói, "Có lẽ kế hoạch xuất phát vài ngày sau của ngài phải sớm hơn."
Một bàn tay của Trì Ngư bị Hạng Phỉ bắt lấy, bàn tay ấm áp vuốt ve xương cổ tay của Trì Ngư, Hạng Phỉ nhẹ giọng nói một câu gì đó, Lorraine không nghe thấy nhưng Trì Ngư nghe thấy.
Anh nói, "Kế hoạch đưa ông ta xuống cũng phải sớm hơn."
Không biết vì cái gì, Hạng Phỉ nghiêm trang nói ra những lời này làm cho Trì Ngư cảm thấy có chút buồn cười.
Yến hội tan rã, bên ngoài tí tách mưa nhỏ.
Trì Ngư có vóc người cao hơn một chút nên hắn cầm ô đen, dưới ô là hắn và Hạng Phỉ, mưa nhỏ bay bay lan vào quần áo của hắn và Hạng Phỉ, còn có hai má, sợi tóc. Nhưng hai người đi không nhanh không chậm, bọn họ cố ý không đi đường lớn mà tránh đám người, cùng nhau đi từ con đường nhỏ ở vườn hoa đến vị trí xe.
Bọn họ lên xe, Trì Ngư che chắn cho Hạng Phỉ bảo anh lên trước, sau đó thu ô vẩy nước ngồi vào.
Hạng Phỉ không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên bật cười, "Dựa theo lẽ thường mà nói, những lời đồn bên ngoài, mấy chuyện này đều phải có người hầu làm. Luôn cảm thấy người có thân phận tôn quý che ô hoặc tự mình mở cửa xe là mất thân phận."
"Vậy lẽ thường là cái gì? Anh yêu em mới là lẽ thường." Trì Ngư trả lời.
Hắn không sợ mưa, chỉ sợ Hạng Phỉ dính mưa sẽ bị cảm, tìm một cái khăn khô từ trên xe lau tay cho anh trước, lại từng chút từng chút lau tóc mềm mại của anh.
Bên trong xe rất yên tĩnh, Trì Ngư phát hiện con đường họ đi không phải là đường về nhà, đang đi về phía trung tâm. Hắn không hỏi, cùng Hạng Phỉ nắm tay, lười biếng tựa vào người anh, hấp thu nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Sau khi đến thì xuống xe ở cửa phụ Hoàng Cung, Hạng Phỉ hôn khóe môi Trì Ngư, "Em xuống một chút thôi, anh chờ em một lát."
Anh cầm ô đen từ từ đi vào bên trong.
Nói một lát thật sự là một lát, không đến nửa giờ Hạng Phỉ đã quay lại. Ngay từ đầu biểu cảm trên mặt anh không thể nói là cao hứng hay mất hứng, nhưng khi nhìn thấy Trì Ngư đắp chăn đợi anh trong xe thì ánh mắt cong cong, "Anh không hỏi em đi làm gì hả?"
"Vậy em muốn nói không?" Trì Ngư hỏi anh. Hắn nắm chặt tay Hạng Phỉ, phát hiện sau khi ra ngoài thì tay anh lại lạnh, vội vàng bỏ vào dưới chăn của mình đắp lên.
Hạng Phỉ nhếch khóe môi "Em không tự ra tay, hôm nay tay sạch sẽ không dính máu."
Anh nghĩ đến khi Trì Ngư ở trên xe cẩn thận lau tay cho anh thì đột nhiên thay đổi chủ ý. Không quan trọng, miễn kết thúc cuối cùng đều như nhau.
Chiếc xe từ từ di chuyển trên đại lộ xanh và di chuyển về phía nhà của họ. Cách đó không xa, tiếng chuông tang lễ của Hoàng Đế chậm rãi rung lên, phát ra tiếng vang lớn.
Trăng lưỡi liềm mọc trên bầu trời đêm.
Trì Ngư nói, "Về nhà thôi em."
"Ừ." Hạng Phỉ nói, "Về nhà."
HOÀN CHÍNH VĂN
•Còn 2 phiên ngoại mai sẽ lên sóng nốt cho bà con. Hôm nay cố 5 chương để hoàn.
•Mấy lời thủ thỉ mình sẽ nói ở phiên ngoại nhaa
.....????????????????????????????????.....
16/2/2022
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.