Chương 23
Cửu Nguyệt Hi
26/08/2017
Chị dâu Khương Hiểu
đứng trong đám người thấy vậy, cầm đầu gào khóc: “Nhìn đi nhìn đi! Cảnh
sát đánh người! Có ai không, cảnh sát đánh người kìa!”
Chân Noãn không thể tin được mở to mắt nhìn. Đậy gọi là vừa ăn cướp vừa la làng đó sao? Người tụ tập trên hiện trường càng lúc càng nhiều, nếu tạo ra ảnh hưởng không tốt, chắc chắn Ngôn Hàm sẽ mang tiếng xấu và phải chịu phạt.
Nhưng anh vì cứu cô mà!
Cô run rẩy đứng trong gió, sốt ruột đến độ toát mồ hôi lạnh. Phải làm sao đây?
Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy gã kia lén lút đưa tay xuống thắt lưng, tháo chiếc dao trong chùm chìa khóa xuống. Cô giật mình, muốn nhắc Ngôn Hàm, nhưng giây tiếp theo, anh lại cố ý buông lòng tay ra.
Gã ta lập tức bật dậy.
Ngôn Hàm không hề trốn tránh, ngược lại tay không nắm lấy lưỡi dao, thoạt nhìn cứ như đoạt lấy vũ khí của gã, nhưng Chân Noãn lờ mừo nhận ra anh đang cố ý chạm vào. Trong thoáng chốc, lòng bàn tay Ngôn Hàm bị cứa một phát, hình như còn ngại không đủ sâu, anh tiếp tục để lưỡi dao lướt qua cổ tay mình.
Chân Noãn nhất thời ngẩn người, giương mắt nhìn, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, chỉ biết lo lắng đến độ choáng váng. Cô vừa mở miệng đã dừng hết sức bình sinh cất lên tiếng thét thê thảm nhất, chói tai nhất hòa lẫn nỗi sợ hãi và vẻ đáng thương cùng cực: “Aaaa! Kẻ đồi bại rút dao giết người rồi! Cầm dao giết cảnh sát! Có người cầm dao giết cảnh sát!”
Một chuỗi tiếng thét chói tai của Chân Noãn khiến đám đông ồn ào bỗng trở nên im phăng phắc, tựa như hồ nước đột nhiên mất đi mấy nghìn con vịt đang kêu.
Trông thấy sắc mặt trắng bệch cùng vẻ hoảng sợ tột độ và tiếng gào thảm thiết “Có người giết cảnh sát” của cô, ánh mắt bọn họ liền đổ dồn lên người Ngôn Hàm.
Ông anh vợ kia nắm trong tay một con dao ngắn nhưng vô cùng sắc bén, còn Ngôn Hàm ở phía đối diện đang lùi về phía sau hai bước với vẻ khoa trương, một tay nắm chặt cổ tay còn lại, từng giọt từng giọt máu tươi theo kẽ tay chảy xuống đất.
Ông anh vợ kia ngẩn người kinh ngạc, gã ta chỉ muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngôn Hàm thôi. Rõ ràng là vị cảnh sát này tự mình lao tới… phải không?
Giờ phút này, gã ta cũng không nắm chắc tình hình, bởi lẽ mọi chuyện diễn ra thật sự quá nhanh!
Đám đồng bọn đi theo gã cũng ngẩn người vì sợ. Đến đây gây sự là một lẽ, nhưng dùng dao tấn công cảnh sát lại là chuyện khác. Những người hôm nay kéo tới Sở Cảnh sát gây sự đều không phải họ hàng thân thiết gì của Khương Hiểu. Cùng nhau làm loạn thì không sao, nhưng không ai tình nguyện nhúng tay vào chuyện này để rồi rước thêm tội đồng lõa với kẻ tấn công cảnh sát cả.
Đội cảnh sát vội vàng đi tới một cách trật tự. Lúc này, ai đó trong đám đông chợt hô lên: “Có người giết cảnh sát rồi, chạy mau!”
Đám người trước đó còn nhăm nhe tới gây sự thoáng chốc đã bỏ chạy hết phân nửa. Những người ở lại đều dừng la hét và đánh nhau. Hai bên im lặng trong không khí đầy căng thẳng. Cảnh sát xếp thành đội hình, trấn an đám người vây xem và duy trì trật tự.
Ngôn Hàm nắm chặt cổ tay còn đang chảy máu của mình, mỉm cười với gã đàn ông đang đờ người trước mặt: “Bây giờ, các anh có thể cử đại diện vào trong nói chuyện được không?”
Gã ta tức tối đến đỏ mặt, vừa định cãi lại thì anh trai Khương Hiểu đã vội vã tiến về phía Ngôn Hàm đang đứng ngáp dài rồi nói: “Sếp, anh vợ tôi nhất thời xúc động quá mức chứ không phải cố ý, cũng tuyệt đối không có ý định giết anh. Xin anh đừng chấp nhặt với anh ấy.”
Chị dâu của Khương Hiểu vẫn chưa nguôi giận, còn muốn tiếp tục mắng chửi. Mấy nữ cảnh sát tiến lên nắm chặt vai cô ta rồi nhẹ nhàng kéo qua một bên.
Ngôn Hàm trầm giọng nói: “Anh Khương, anh nói phía cảnh sát không biết lý lẽ, vậy hành vi gây rối và hành hung đánh người vừa rồi thì sao? Hơn mười người đàn ông vây quanh bắt nạt hai cô bé thì có lý sao?”
Đám đông xung quanh bắt đầu ồn ào tranh luận, gã anh vợ mặt đỏ bừng như gan heo. Gã lớn giọng thì được chứ nói lý đành chịu thua.
"Anh Khương và cả… anh vợ đây, tôi có thể hiểu được tâm trạng đau xót của mọi người khi mất đi người thân, nhưng đây không phải lý do để các anh đe dọa và uy hiếp họ.” Ngôn Hàm đưa tay chỉ về phía Chân Noãn, Quan Tiểu Du và những đồng nghiệp khác đang đứng phía sau.
Hay cô gái bị anh đánh vừa nãy, vì điều tra manh mối trong vụ án của em gái anh, họ đã phải ngồi suốt bốn, năm giờ dưới thời tiết giá rét âm ba độ, dùng tay đào lớp đất trên tầng thượng khách sạn, rồi phải đứng trước bàn thí nghiệm hơn mười ba giờ đồng hồ để kiểm tra, đo lường và xét nghiệm vật chứng. Và cả những nhân viên điều tra khác nữa, có người tăng ca cả đêm lẫn ngày để làm báo cáo so sánh dấu vân tay cùng dấu giày, có người đi khắc thành phố để thăm dò tình hình vụ án. Họ vùi đầu làm tất cả những việc này đều bởi vì lòng nhiệt tình và niềm tin, ý thức trách nhiệm và lòng hi sinh vì sứ mệnh. Tất nhiên, họ không cần sự thông cảm của các anh, bởi đây là chức trách của họ. Cho dù anh có mắng chửi hay thậm chí đánh họ, họ vẫn sẽ tiếp tục làm công việc họ nên làm với thái độ công bằng, chính trực và chuyên nghiệp. Thế nhưng, nếu không hiểu những điều này, cũng mong anh hãy tôn trọng họ một chút.”
Anh đang đứng ở vị trí cách đám đông khá gần. Mọi người nghe xong, ai nấy đều bùi ngùi xúc động, bắt đầu xầm xì bàn tán với những người bên cạnh.
Chân Noãn nghe anh nói những lời này, sống mũi chợt thấy cay cay, hệt như có thứ gì chạm mạnh vào tâm khảm.
Cô bỗng nhớ tới giáo sư Trịnh từng chia sẻ rằng công việc này tuy gian nan nhưng thầy vẫn luôn dũng cảm tiến bước. Chân Noãn quay đầu nhìn lại, đôi mắt Quan Tiểu Du cũng đỏ ngầu lên.
Lời của Ngôn Hàm vừa dứt, anh trai Khương Hiểu liền liên tục gật đầu coi như đáp lời, gã anh vợ cũng không dám hé môi tiếng nào.
Ngôn Hàm nói tiếp: “Anh Khương, chúng tôi đã gửi báo cáo quá trình cùng kết quả điều tra bằng văn bản cho anh và vợ anh. Nếu vẫn cảm thấy không thỏa đáng, anh và chị nhà có thể xin khiếu nại. Chúng tôi cũng hoan nghênh anh chị kêu gọi lực lượng truyền thông tham gia tiến hành giám sát. Nhưng nếu vẫn có hành vi gây rối, chúng tôi sẽ bắt giam anh chị lại với tội danh gây mất trật tự trị an.”
Những kẻ kéo tới gây rối đã sớm nhận ra bọn họ không thể nói lý, tiếp tục làm loạn cũng không được lợi ích gì nên lần lượt bỏ về. Quần chúng vây xem cũng thay đổi thái độ, chuyển sang ủng hộ cảnh sát. Gã anh vợ kia tuy khó lòng nguôi ngoai cơn giận, nhưng chính tay gã vừa đâm cảnh sát nên trong lòng không khỏi sợ hãi.
Chị dâu của Khương Hiểu vẫn chưa chịu bỏ qua, còn định chạy tới la mắng, song ông chồng nhút nhát của chị ta đã vội chạy tới xin lỗi Chân Noãn: “Cô bé à, thật tình xin lỗi. Thật ra, lúc Hiểu Hiểu rời khỏi cửa từng nói nhất định có thể nối lại tình cảm với Thân thiếu gia, trong lòng tôi khi đó đã chắc chắn rằng nó sẽ lại dùng mấy chiêu như khóc lóc, làm loạn hay thắt cổ. Nhưng lúc ấy, tôi lại nghĩ có lẽ sẽ có tác dụng. Nếu chẳng may con bé không thành công thì nhà họ Thân vì giữ thể diện, thể nào cũng sẽ chi chút tiền cho qua, vậy là tôi vẫn để con bé đi. Đó đều là lỗi của tôi.”
Chị dâu của Khương Hiểu nghe xong liền lớn tiếng mắng: “Cái đồ chết tiệt, ông nói bậy bạ gì đấy?”
Anh trai Khương Hiểu giận sôi gan, mắng lại: “Đều do lòng tham không đáy của cô. Ngày ngày xúi giục Hiểu Hiểu vòi tiền, con bé đi gây chuyện cũng là do cô dạy!”
Bà chị dâu cũng gân cổ cãi lại: “Ông nuôi nó lên đại học, hi sinh cơ hội đi học của chính mình, lại còn bị thương một bàn tay thì nó nên báo đáp công ơn mới phải. Tôi nói cho ông hay, Hiểu Hiểu không tự tử mà bị đôi cẩu nam nữ nhà họ Thân kia giết. Bọn chúng nhất định phải đền tiền!”
Anh trai Khương Hiểu cãi không lại vợ mình, thẳng thừng quay đầu bỏ đi. Bà chị dâu kia biết mình thân cô thế cô, chồng lại không đứng cùng chiến tuyến, thậm chí cả người qua đường cũng quay ra chỉ trỏ, bèn cố nói thêm một câu sẽ không bỏ qua rồi rời đi.
Ngôn Hàm quay đầu nhìn Chân Noãn. Tóc cô bị kéo giật đến rối bời, quần áo cũng nhăn nhúm, đôi mắt vốn long lanh đen nhánh bỗng chốc tràn ngập nỗi kinh hoàng và hoảng sợ.
Thấy cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, anh liền nói: "Về sau, em phải học hỏi thêm đấy!"
Tuy còn băn khoăn không hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói của anh song cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
“Phải học vài câu mắng người cho ra hồn.”
“Hả?”
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt mang vẻ trêu cợt: “Em là sinh viên năm mấy rồi? Kẻ đồi bại? Hửm?” Đôi mắt hoa đào thật đẹp của anh khẽ cong lên. “Em chỉ biết nói mấy từ này thôi sao?”
Chân Noãn ngẩn người vài giây mới nhớ lại vừa rồi, quả thật cô đã hét câu “Kẻ đồi bại cầm dao tấn công cảnh sát”. Cô bỗng thấy khốn đốn vô cùng, mắng gã là kẻ xấu xem ra còn dễ nghe hơn từ này.
Cô cúi đầu, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Em chưa từng mắng ai bao giờ.”
Chân Noãn không thể tin được mở to mắt nhìn. Đậy gọi là vừa ăn cướp vừa la làng đó sao? Người tụ tập trên hiện trường càng lúc càng nhiều, nếu tạo ra ảnh hưởng không tốt, chắc chắn Ngôn Hàm sẽ mang tiếng xấu và phải chịu phạt.
Nhưng anh vì cứu cô mà!
Cô run rẩy đứng trong gió, sốt ruột đến độ toát mồ hôi lạnh. Phải làm sao đây?
Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy gã kia lén lút đưa tay xuống thắt lưng, tháo chiếc dao trong chùm chìa khóa xuống. Cô giật mình, muốn nhắc Ngôn Hàm, nhưng giây tiếp theo, anh lại cố ý buông lòng tay ra.
Gã ta lập tức bật dậy.
Ngôn Hàm không hề trốn tránh, ngược lại tay không nắm lấy lưỡi dao, thoạt nhìn cứ như đoạt lấy vũ khí của gã, nhưng Chân Noãn lờ mừo nhận ra anh đang cố ý chạm vào. Trong thoáng chốc, lòng bàn tay Ngôn Hàm bị cứa một phát, hình như còn ngại không đủ sâu, anh tiếp tục để lưỡi dao lướt qua cổ tay mình.
Chân Noãn nhất thời ngẩn người, giương mắt nhìn, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, chỉ biết lo lắng đến độ choáng váng. Cô vừa mở miệng đã dừng hết sức bình sinh cất lên tiếng thét thê thảm nhất, chói tai nhất hòa lẫn nỗi sợ hãi và vẻ đáng thương cùng cực: “Aaaa! Kẻ đồi bại rút dao giết người rồi! Cầm dao giết cảnh sát! Có người cầm dao giết cảnh sát!”
Một chuỗi tiếng thét chói tai của Chân Noãn khiến đám đông ồn ào bỗng trở nên im phăng phắc, tựa như hồ nước đột nhiên mất đi mấy nghìn con vịt đang kêu.
Trông thấy sắc mặt trắng bệch cùng vẻ hoảng sợ tột độ và tiếng gào thảm thiết “Có người giết cảnh sát” của cô, ánh mắt bọn họ liền đổ dồn lên người Ngôn Hàm.
Ông anh vợ kia nắm trong tay một con dao ngắn nhưng vô cùng sắc bén, còn Ngôn Hàm ở phía đối diện đang lùi về phía sau hai bước với vẻ khoa trương, một tay nắm chặt cổ tay còn lại, từng giọt từng giọt máu tươi theo kẽ tay chảy xuống đất.
Ông anh vợ kia ngẩn người kinh ngạc, gã ta chỉ muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngôn Hàm thôi. Rõ ràng là vị cảnh sát này tự mình lao tới… phải không?
Giờ phút này, gã ta cũng không nắm chắc tình hình, bởi lẽ mọi chuyện diễn ra thật sự quá nhanh!
Đám đồng bọn đi theo gã cũng ngẩn người vì sợ. Đến đây gây sự là một lẽ, nhưng dùng dao tấn công cảnh sát lại là chuyện khác. Những người hôm nay kéo tới Sở Cảnh sát gây sự đều không phải họ hàng thân thiết gì của Khương Hiểu. Cùng nhau làm loạn thì không sao, nhưng không ai tình nguyện nhúng tay vào chuyện này để rồi rước thêm tội đồng lõa với kẻ tấn công cảnh sát cả.
Đội cảnh sát vội vàng đi tới một cách trật tự. Lúc này, ai đó trong đám đông chợt hô lên: “Có người giết cảnh sát rồi, chạy mau!”
Đám người trước đó còn nhăm nhe tới gây sự thoáng chốc đã bỏ chạy hết phân nửa. Những người ở lại đều dừng la hét và đánh nhau. Hai bên im lặng trong không khí đầy căng thẳng. Cảnh sát xếp thành đội hình, trấn an đám người vây xem và duy trì trật tự.
Ngôn Hàm nắm chặt cổ tay còn đang chảy máu của mình, mỉm cười với gã đàn ông đang đờ người trước mặt: “Bây giờ, các anh có thể cử đại diện vào trong nói chuyện được không?”
Gã ta tức tối đến đỏ mặt, vừa định cãi lại thì anh trai Khương Hiểu đã vội vã tiến về phía Ngôn Hàm đang đứng ngáp dài rồi nói: “Sếp, anh vợ tôi nhất thời xúc động quá mức chứ không phải cố ý, cũng tuyệt đối không có ý định giết anh. Xin anh đừng chấp nhặt với anh ấy.”
Chị dâu của Khương Hiểu vẫn chưa nguôi giận, còn muốn tiếp tục mắng chửi. Mấy nữ cảnh sát tiến lên nắm chặt vai cô ta rồi nhẹ nhàng kéo qua một bên.
Ngôn Hàm trầm giọng nói: “Anh Khương, anh nói phía cảnh sát không biết lý lẽ, vậy hành vi gây rối và hành hung đánh người vừa rồi thì sao? Hơn mười người đàn ông vây quanh bắt nạt hai cô bé thì có lý sao?”
Đám đông xung quanh bắt đầu ồn ào tranh luận, gã anh vợ mặt đỏ bừng như gan heo. Gã lớn giọng thì được chứ nói lý đành chịu thua.
"Anh Khương và cả… anh vợ đây, tôi có thể hiểu được tâm trạng đau xót của mọi người khi mất đi người thân, nhưng đây không phải lý do để các anh đe dọa và uy hiếp họ.” Ngôn Hàm đưa tay chỉ về phía Chân Noãn, Quan Tiểu Du và những đồng nghiệp khác đang đứng phía sau.
Hay cô gái bị anh đánh vừa nãy, vì điều tra manh mối trong vụ án của em gái anh, họ đã phải ngồi suốt bốn, năm giờ dưới thời tiết giá rét âm ba độ, dùng tay đào lớp đất trên tầng thượng khách sạn, rồi phải đứng trước bàn thí nghiệm hơn mười ba giờ đồng hồ để kiểm tra, đo lường và xét nghiệm vật chứng. Và cả những nhân viên điều tra khác nữa, có người tăng ca cả đêm lẫn ngày để làm báo cáo so sánh dấu vân tay cùng dấu giày, có người đi khắc thành phố để thăm dò tình hình vụ án. Họ vùi đầu làm tất cả những việc này đều bởi vì lòng nhiệt tình và niềm tin, ý thức trách nhiệm và lòng hi sinh vì sứ mệnh. Tất nhiên, họ không cần sự thông cảm của các anh, bởi đây là chức trách của họ. Cho dù anh có mắng chửi hay thậm chí đánh họ, họ vẫn sẽ tiếp tục làm công việc họ nên làm với thái độ công bằng, chính trực và chuyên nghiệp. Thế nhưng, nếu không hiểu những điều này, cũng mong anh hãy tôn trọng họ một chút.”
Anh đang đứng ở vị trí cách đám đông khá gần. Mọi người nghe xong, ai nấy đều bùi ngùi xúc động, bắt đầu xầm xì bàn tán với những người bên cạnh.
Chân Noãn nghe anh nói những lời này, sống mũi chợt thấy cay cay, hệt như có thứ gì chạm mạnh vào tâm khảm.
Cô bỗng nhớ tới giáo sư Trịnh từng chia sẻ rằng công việc này tuy gian nan nhưng thầy vẫn luôn dũng cảm tiến bước. Chân Noãn quay đầu nhìn lại, đôi mắt Quan Tiểu Du cũng đỏ ngầu lên.
Lời của Ngôn Hàm vừa dứt, anh trai Khương Hiểu liền liên tục gật đầu coi như đáp lời, gã anh vợ cũng không dám hé môi tiếng nào.
Ngôn Hàm nói tiếp: “Anh Khương, chúng tôi đã gửi báo cáo quá trình cùng kết quả điều tra bằng văn bản cho anh và vợ anh. Nếu vẫn cảm thấy không thỏa đáng, anh và chị nhà có thể xin khiếu nại. Chúng tôi cũng hoan nghênh anh chị kêu gọi lực lượng truyền thông tham gia tiến hành giám sát. Nhưng nếu vẫn có hành vi gây rối, chúng tôi sẽ bắt giam anh chị lại với tội danh gây mất trật tự trị an.”
Những kẻ kéo tới gây rối đã sớm nhận ra bọn họ không thể nói lý, tiếp tục làm loạn cũng không được lợi ích gì nên lần lượt bỏ về. Quần chúng vây xem cũng thay đổi thái độ, chuyển sang ủng hộ cảnh sát. Gã anh vợ kia tuy khó lòng nguôi ngoai cơn giận, nhưng chính tay gã vừa đâm cảnh sát nên trong lòng không khỏi sợ hãi.
Chị dâu của Khương Hiểu vẫn chưa chịu bỏ qua, còn định chạy tới la mắng, song ông chồng nhút nhát của chị ta đã vội chạy tới xin lỗi Chân Noãn: “Cô bé à, thật tình xin lỗi. Thật ra, lúc Hiểu Hiểu rời khỏi cửa từng nói nhất định có thể nối lại tình cảm với Thân thiếu gia, trong lòng tôi khi đó đã chắc chắn rằng nó sẽ lại dùng mấy chiêu như khóc lóc, làm loạn hay thắt cổ. Nhưng lúc ấy, tôi lại nghĩ có lẽ sẽ có tác dụng. Nếu chẳng may con bé không thành công thì nhà họ Thân vì giữ thể diện, thể nào cũng sẽ chi chút tiền cho qua, vậy là tôi vẫn để con bé đi. Đó đều là lỗi của tôi.”
Chị dâu của Khương Hiểu nghe xong liền lớn tiếng mắng: “Cái đồ chết tiệt, ông nói bậy bạ gì đấy?”
Anh trai Khương Hiểu giận sôi gan, mắng lại: “Đều do lòng tham không đáy của cô. Ngày ngày xúi giục Hiểu Hiểu vòi tiền, con bé đi gây chuyện cũng là do cô dạy!”
Bà chị dâu cũng gân cổ cãi lại: “Ông nuôi nó lên đại học, hi sinh cơ hội đi học của chính mình, lại còn bị thương một bàn tay thì nó nên báo đáp công ơn mới phải. Tôi nói cho ông hay, Hiểu Hiểu không tự tử mà bị đôi cẩu nam nữ nhà họ Thân kia giết. Bọn chúng nhất định phải đền tiền!”
Anh trai Khương Hiểu cãi không lại vợ mình, thẳng thừng quay đầu bỏ đi. Bà chị dâu kia biết mình thân cô thế cô, chồng lại không đứng cùng chiến tuyến, thậm chí cả người qua đường cũng quay ra chỉ trỏ, bèn cố nói thêm một câu sẽ không bỏ qua rồi rời đi.
Ngôn Hàm quay đầu nhìn Chân Noãn. Tóc cô bị kéo giật đến rối bời, quần áo cũng nhăn nhúm, đôi mắt vốn long lanh đen nhánh bỗng chốc tràn ngập nỗi kinh hoàng và hoảng sợ.
Thấy cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, anh liền nói: "Về sau, em phải học hỏi thêm đấy!"
Tuy còn băn khoăn không hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói của anh song cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
“Phải học vài câu mắng người cho ra hồn.”
“Hả?”
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt mang vẻ trêu cợt: “Em là sinh viên năm mấy rồi? Kẻ đồi bại? Hửm?” Đôi mắt hoa đào thật đẹp của anh khẽ cong lên. “Em chỉ biết nói mấy từ này thôi sao?”
Chân Noãn ngẩn người vài giây mới nhớ lại vừa rồi, quả thật cô đã hét câu “Kẻ đồi bại cầm dao tấn công cảnh sát”. Cô bỗng thấy khốn đốn vô cùng, mắng gã là kẻ xấu xem ra còn dễ nghe hơn từ này.
Cô cúi đầu, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Em chưa từng mắng ai bao giờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.