Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới

Chương 15

Trừu phong đích Mạc Hề

08/10/2022

Ném tôi ở đầu ngõ, Lã Vọng Thú lái xe đến với buổi xã giao của mình.

Tuy tôi không trông cậy vào bữa tối dưới ánh nến với loại già mồm cãi láo, cũng không muốn có người đột nhiên xuất hiện cười đến mức khiến cả người tôi run rẩy, cũng không cần vì cái gì mà lạc lối; có chuyện rất hay thế này, nếu không có được khuôn mặt Tây Thi thì cũng nên có dáng người của Monroe, không có dáng người Monroe thì cũng nên có khí chất của Lâm Huy Nhân, nếu không có khi chất thì cũng phải có trí tuệ của Athena, nếu không có trí tuệ thì tốt nhất nên tự biết mình biết người.

May mắn thay, mặc dù tôi không có được bốn cái trước, nhưng thật may tôi có cái cuối cùng, đó là tự biết bản thân thế nào.

Tôi nhìn thấy Hoàng Thư Lãng đã ở cầu thang, tôi còn chưa di chuyển, anh ta đã lao tới.

"Phượng Hoàng! Nửa ngày không gặp, như cách ba thu a..."

Xung quanh chẳng có ai, tôi cũng không cần chú ý đến mặt mũi của anh ta, trực tiếp quát "Anh nói cổ văn một lần nữa xem." Buổi trưa vì có Lã Vọng Thú, tôi cho anh ta chút mặt mũi nên không nói gi, tôi không muốn thấy anh ta vì không muốn nhìn thấy anh ta là nhớ đến những người khác, nhưng dù sao anh ta đối với tôi cũng không tệ mặc dù loại này "quả thật" khiến tôi rất khủng hoảng.

{hana: Chỗ này cần chú thích một chút, chính xác thì bạn chốn xưng là ‘ngô’ và gọi người khác là ‘nhữ’, nhưng mà chẳng hiểu hai chữ này thế nào nên bạn chuyển nó về anh tôi hết nhé. Còn chuyện cổ văn bạn nghĩ là bạn Chồn này chuyên nói thành ngữ tục ngữ gì đó nên bị bạn Gà ghét}

Chồn nhỏ lập tức ngậm miệng, vẻ mặt khổ sở vô cùng, cắn môi nửa ngày mới dám mở miệng nói ".A... anh, anh nói quen rồi."

"Lúc nói chuyện với người lớn anh muốn nói gì tôi không quản, thích nói gì thì nói, có nói lời điểu ngữ cũng không quan tâm, còn khi nói chuyện với tôi làm ơn nói tiếng người cho tôi." Tôi tức giận nói, toàn thân đều cảm thẩy vô cùng mệt mỏi.

"Nhưng giáo sư..." Chồn lại mở miệng, tôi khinh thường đi lướt qua.

"Anh là gián điệp?"

"Không không..." Anh ta nhanh chóng phủ nhận, khuôn mặt thư sinh trắng nõn hiện lên một mảng hồng hồng.

"Chẳng qua tôi chỉ đang phỏng đoán, anh làm gì mà có tật giật mình thế?" Tôi chế nhạo nói.

Anh không nói gì nữa, lặng lẽ cùng tôi lên lầu, trước kia vẫn luôn trốn tránh giờ trốn không thoát, chỉ còn cách đối mặt, tôi bất đắc dĩ nói "Khi nào thì về báo cáo?"

"Phượng Hoàng, em..."

"Gọi tôi là Lục Tiểu Kê." Tôi nghiêng mặt nói "Không phải Phượng Hoàng."

"Anh biết." Anh ta gật đầu. "Được rồi, Tiểu Kê, anh...” anh ta ngập ngừng, một hồi đổi giọng "Anh nấu bữa tối cho em, cùng nhau ăn nhé."

Tôi gật đầu, không cự tuyệt, bởi tôi thật sự cảm thấy mệt. Ở cùng một chỗ với Lã Vọng Thú đúng là mệt chết đi được, tinh thần cũng mệt chết luôn.

Tay nghề của Hoàng Thư Lãng rất tốt, tôi biết rõ, tuy ghét anh ta cũng không có nghĩa là tôi ghét đồ ăn anh ta làm giống như tôi chán ghét mùi ở chuồng heo không có nghĩa là tôi chán ăn thịt heo a.



"Ăn nhiều một chút, buổi chiều anh ra ngoài mới phát hiện, gần đây có một cái chợ a." Hoàng Thư Lãng vừa gắp thức ăn vừa nói.

"Sặc..." Tôi cảm thán nói. "Anh đúng thật là trên có giảng đường, dưới là người dàn ông của bếp núc a..."

Anh ta bới thêm cơm cho tôi. nghe lời này chén cũng không thèm cầm, nắm chặt tay tôi, nhìn thật sâu vào mắt tôi "Phượng Hoàng, không, Tiểu Kê, em cuối cũng cũng phát hiện ra ưu điểm của anh, anh..."

Tôi bỏ tay khỏi tay anh ta, nói tiếp ".. Đáng tiếc, tôi không thích anh."

Hoàng Thư Lãng cúi đầu, lấy từ trong người ra một cuốn sổ nhỏ, cầm lên một chiếc bút, thầm thì nói "Lần bảy trăm lẻ năm."

Tự mình bới thêm cơm, "Trừ lễ tết, anh lần nào cũng thế a."

Anh ta cất kỹ cuốn sổ, "Không sao, giáo sư đã nói rồi, có công mài sắt, có ngày..."

"Khụ khụ" Tôi ho khan một tiêng, đặt bát xuống "Tôi ăn no rồi.”

Hoàng Thư Lãng vội đem những lời đang muốn nói nuốt xuống dưới, đổi giọng nói "Tiểu Kê..."

"Tôi phải về." có đôi khi tôi rõ ràng rất đói, nhưng hoàn toàn không muốn ăn, cảm giác hiện tại của tôi chính là như thế, tôi đứng đậy cầm túi xách bước đi, Hoàng Thư Lãng gọi tôi lại "Anh, anh không phải nói lỡ lời chứ?"

Tôi kéo cửa, đầu không quay lại nói "Anh không có nói gì sai, chỉ là... Tôi mệt mỏi."

Hoàng Thư Lãng không nói gì, tôi đi lên lầu, ở chỗ rẽ, gió vẫn thổi qua cửa sổ, tôi bình tĩnh nói "Cảm ơn cơm của anh."

Sáng ngay thứ hai, tôi tỉnh lại sau cơn mê, gối ẩm ướt, tôi nhanh chóng ném cả gối vào trong máy giặt, lúc ăn sáng nghe được tiếng máy giặt đang quay cuồng, tôi từng miếng từng miếng hăng say nhai bữa sáng. Cũng chỉ vì mấy câu "Phượng Hoàng Phượng Hoàng" anh ta gọi tôỉ, đêm qua tôi may mắn được ác mộng ghé thăm. Lúc ra khỏi nhà xuống lầu tôi cố gắng bước đi thật nhẹ, nhưng không may cho tôi là con Chồn kia mở của đúng lúc làm tôi giật mình, nghĩ đến chuyện chồn rình gà chắc cũng thế này.

Anh ta không nói chuyện, chỉ đưa cho tôi một phong thư.

"Trước kia anh gửi nhiều thư tình vậy còn chưa đủ sao?" Tôi không nói nỗi rồi, quả thật nhìn từ góc độ nào đó tôi rất khâm phục con chồn này, so ra tôi còn kém xa, lần đầu tiên bị đả kích, chuyện chung thân đã không còn có phấn chấn.

"Tiền" Hoàng Thư Lãng nói.

Tôi đưa tay sờ phong bì, khó trách nhìn không giống thứ tôi vẫn chán ghét, hóa ra là có mặt Mao chủ tịch mà tôi tôn kính a. Có điều chuyện này là thế nào? Chồn cho Gà tiền, tôi cũng không dám tin a?

"Anh cho tôi tiền làm gì?" Nói xong lời này tôi cảm thấy mình thật nhảm, thay vì hỏi anh ta lý do không bằng hỏi anh ta trong nầy có bao nhiêu.



Anh ta không nói gì, cúi đầu im lặng.

"Tôi đang hỏi anh đó?" Tiếp tục im lặng.

"Anh có ý gì, có phải mẹ tôi nói tôi không có tiền không?" Vẫn tiếp tục im lặng.

"Anh cho rằng dùng tiền có thể dụ dỗ tôi trở về sao?"

Anh ta hoàn toàn im lặng.

"Con Chồn kia, anh giả chết à!"

Người nào đó ngẩng đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi, nói lắp bắp: "Anh... anh quên những điều muốn nói dịch thành lời nói bình thường thế nào rồi?"

(ách, nói cổ văn với thành ngữ nhiều quá, đến khi nói chuyện bình thường mà ko nói được)

Orz, Tôi bị hạ gục. "Được, lão nhân gia ngài từ từ nghĩ, tôi đi làm."

Đến công ty, vào thang máy, đúng lúc gặp em gái Lã Vọng Thú, quả thật có ít người có lẽ bản thân thường xuyên trông thấy, là do không để ý thấy thôi, nhưng khi cô ta có quan hệ với người mà mình đang chú ý, tự nhiên sẽ trở nên dễ thấy, đúng là dễ dàng nhận ra, cô ta cũng bất ngờ "A, Lục Tiểu Kê."

"Cô..." Tôi lại không biết phải xưng hô thế nào với cô ấy, nói ra một chữ lại không thể tiếp tục.

"Tôi tên là Lã Vọng Nguyệt." Cô gái hào phóng nói "Anh của tôi lại không nói tên tôi cho cô sao?"

"Anh ta nói cô tên là Tiểu Nguyệt... Tôi không thể gọi cô thế a." Tôi xấu hổ nói, tính cách của em gái của Lã Vọng Thú đúng là khác anh cô ấy một trời một vực.

"Chuyện này có gì là không thể." Cô ấy đưa tay nắm cánh tay tôi. "Tôi đã sớm nghe về cô a."

"Ách?" Sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh. "Nghe... Nghe nói gì về tôi?"

"Cô không biết sao?" Cô ta kỳ quái hỏi. "Không phải Tiểu Lý ở phòng cô giờ cơm trưa nào cũng đi khắp nơi buôn chuyện sao? Nói về kỳ tích vĩ đại của cô đó."

Mồ hôi ròng ròng…Tôi vô cùng xấu hổ, đẳng cấp gà mẹ của Tiểu Lý quả nhiên rất cao. "...Phải không?" Tôi còn tưởng Lã Vọng Thú nói với cô ấy, thì ra không phải vậy, trong lòng có chút khó chịu, có điều loại cảm giác cô đơn nhỏ bé này so với sự đả kích của Lã Vọng Thú thì không đáng kể, chỉ như muối bỏ bể thôi.

"Tôi đã sớm biết đến cô." Lã Vọng Nguyệt oa oa tự nói, khóe miệng tôi cong lên, cười xấu hổ cho đến khi có ấy bước ra khỏi thang máy vẫn không quên nói "Buổi trưa tôi mời cô ăn cơm."

Tôi nghe xong nửa ngày vẫn thấy câu này thật êm tai. Tốt, tiền cơm trưa đã có thể tiết kiệm. Lập tức cười đến xuân quang sáng lạng "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook