Chương 25: Anh đã phát hiện rồi sao?
Ruby Joy
04/01/2021
Tần gia
Tần Đình Danh lái xe chở Đỗ Huệ Di về đến, xuống xe anh nhanh chóng đi về phía cánh cửa xe, Đỗ Huệ Di mở cửa vốn định tự mình bước xuống thì anh đã tiến đến khom người vào trong xe bế thốc cô lên đưa vào bên trong biệt thự, theo phản xạ Đỗ Huệ Di choàng tay ôm lấy cổ của Tần Đình Danh, gương mặt cô vặn vẹo khẽ nói: “Chủ tịch! Anh hãy thả tôi xuống đi, tôi có thể đi được.”
Tần Đình Danh vẫn không hề nói gì, vẫn giữ nét mặt lạnh tanh bế Đỗ Huệ Di đi thẳng lên phòng của mình, chân đá nhẹ đóng cửa lại, anh dịu dàng đặt cô lên giường, giọng nói lạnh lẽo trước giờ đã không còn thay vào đó là một giọng nói vô cùng ấm áp: “Em đợi tôi một chút tôi đi lấy khăn lạnh chườm cho em.”
Thấy Tần Đình Danh đột ngột thay đổi như thế, hoàn toàn là một con người khác cô sững người vài giây rồi gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi đợi anh. Từ khi nãy cô đã thấy anh khác lạ rồi, lần đầu tiên cô thấy anh phát điên như vậy gần như là muốn giết chết Mạc Dương Lâm, Đỗ Huệ Di chỉ từng nghe nói anh là người tàn độc, vô tình, lãnh khốc nhưng chưa bao giờ nghe người ta nói anh phát điên như thế, khác hẳn với bề ngoài nho nhã, lịch sự, lãnh đạm của anh.
Rất nhanh chóng Tần Đình Danh đã quay trở lại với khăn lạnh trên tay, anh ngồi xuống bên cạnh Đỗ Huệ Di cầm khăn chườm lên mặt bị sưng đỏ của từng cử chỉ đều rất dịu dàng, ôn nhu: “Tối nay em cứ ở đây, ngày mai hả quay về.”
“Không được, tôi phải quay về nếu không người nhà sẽ lo lắng.” Đỗ Huệ Di lắc đầu từ chối ở lại, cô không muốn ở đây một phần là vì sợ Lữ Vũ Ni lo lắng, một phần vì cô không muốn ở đây nơi chứa những kí ức đẹp đẽ cũng như sự hận thù của cô.
Tần Đình Danh dừng tay lại nhìn Đỗ Huệ Di với ánh mắt suy tư, có chút bí ẩn, anh tiếp tục chườm khăn lạnh cho cô, không nhanh không chậm cất lời: “Chuyện này thì em cứ yên tâm, Tôn Nam đã nói với bạn của em là hôm nay em sẽ ở Tần gia, anh nghĩ bọn họ cũng đã nói cho người nhà của em biết rồi, tối nay em cứ yên tâm ở đây.”
Đỗ Huệ Di bắt gặp ánh mắt kiên định, có hơi đáng sợ của Tần Đình Danh, dường như bắt buộc cô phải ở lại đây tối nay, xem ra tối nay cô không thể không ở lại Tần gia. Anh thấy đã không còn nói gì liền hiểu cô đã đồng ý ở lại, anh đứng dậy nói: “Em nghỉ đi, tôi xuống nấu chút gì đó em cho ăn.”
“Anh nấu?” Đỗ Huệ Di nhướng mày hỏi, cứ ngỡ là mình nghe nhầm, anh biết nấu ăn sao? Chủ tịch của tập đoàn Tần thị cao cao tại thượng lại biết nấu ăn?
Tần Đình Danh nhướng mày, khóe mắt cong lên tràn đầy ý cười, anh đi xuống lầu nấu ăn cho Đỗ Huệ Di, vốn dĩ định gọi điện cho Lữ Vũ Ni và bọn người của Hà Lâm nhưng điện thoại của cô đã rơi mất rồi, muốn gọi cho ai cũng không được, cô chán chường nằm trên giường nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Tần Đình Danh bước lên phòng gọi Đỗ Huệ Di xuống ăn: “Đồ ăn đã được làm xong rồi, em hãy đi xuống ăn đi.”
Đỗ Huệ Di gật nhẹ đầu, ngồi dậy cùng Tần Đình Danh đi xuống ăn tối, nhìn thấy cả bàn đều là những món ăn cô thích, mắt cô mở to ngạc nhiên, những món ăn này là những món lúc nhỏ cô thích, đã rất lâu rồi không ăn bởi vì cô muốn chôn chặt những kí ức năm xưa. Ngồi xuống ghế đối diện với Tần Đình Danh, Đỗ Huệ Di không ngừng đưa mắt nhìn anh, ngay cả người của Mộ gia và bọn người Lạc Thu Thủy cũng không hề biết cô thật sự thích ăn gì, tại sao anh lại biết chứ? Chẳng lẽ anh đã biết cô là ai rồi sao?
Tần Đình Danh nở một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp với Đỗ Huệ Di: “Đây chẳng phải là những món mà em thích sao? Sao em lại không ăn?” Đỗ Huệ Di ngẩn người một lúc rồi cầm đũa lên gắp đồ ăn lên ăn, không ngờ anh lại nấu ăn ngon như thế, anh thấy cô ăn rất vừa miệng thì hài lòng, không nhanh không chậm cất lời nói tiếp: “Trong tủ lạnh có sữa chua vị dâu mà em thích đấy.”
“Chủ tịch! Tại sao anh lại biết tôi thích sữa chua vị dâu?” Đỗ Huệ Di dừng ăn lại tròn mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự thắc mắc, hiếu kì, trong lòng có chút lo lắng, thấp thỏm sợ rằng anh đã thật sự biết cô chính là Đỗ Huệ Di.
“Những thứ có hương dâu em đều thích, đặc biệt là kẹo mút hương dâu, sữa chua vị dâu là hai thứ em thích nhất, mỗi buổi tối em có thói quen là uống một hộp sữa chua vị dâu đúng không?” Tần Đình Danh mỉm cười đáp lại, anh chính là muốn thể hiện, muốn nói cho cô biết rằng anh đã biết cô là Đỗ Huệ Di rồi, anh nhớ tất cả những sở thích, thói quen của cô.
Đôi vai của Đỗ Huệ Di khẽ run lên một cái, khóe môi giật giật không thể nhìn thẳng vào mắt của Tần Đình Danh, anh thật sự đã biết cô là ai? Không thể nào, nếu anh thật sự biết thân phận thật của cô thì anh không thể điềm tĩnh như vậy, Đỗ Huệ Di cười gượng gạo lên tiếng: “Không ngờ chủ tịch lại quan tâm đến nhân viên của mình như vậy, tôi thật là có diễm phúc khi được ông chủ của mình quan tâm.”
Cô còn muốn che giấu anh đến khi nào nữa chứ? Anh đã nói đến như thế mà cô còn không thừa nhận mình chính là Đỗ Huệ Di không phải là Lạc Thu Thủy, anh nở một nụ cười nhàn nhạt nói: “Thôi, em hãy ăn đi đừng để nguội sẽ không ngon đâu.”
Đỗ Huệ Di tiếp tục ăn, bầu không khí trở nên gượng gạo vô cùng, cô thật sự rất muốn rời khỏi Tần gia ngay lập tức, cô sợ nếu còn ở đây sớm muộn gì thì thân phận của cô cũng bị vạch trần.
Ở căn hầm tối nằm phía sau căn biệt thự của Tần gia, một thuộc hạ của Tần Đình Danh đi vào với một lọ thủy tinh có màu xanh lam trên tay, từng bước đi vô cùng cẩn thận, đứng trước cửa phòng giam giữ Mạc Dương Lâm, anh ta khom người cúi chào Tôn Nam: “Anh Tôn! Dạ phu nhân đã cho người đưa thuốc đến rồi ạ, cô ấy bảo lúc cho Mạc Dương Lâm uống phải quay thành quả gửi cho cô ấy.”
“Tôi biết rồi, cậu hãy đặt lên trên bàn đi, đợi sáng mai thiếu gia đến xử lý Mạc Dương Lâm.” Tôn Nam chậm rãi cất giọng nói, dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, khó gần. Những lúc Tần Đình Danh không có ở đây anh đều là người giúp Tần Đình Danh xử lý mọi chuyện nên những người dưới trướng của Tần gia đều có mấy phần kính nể, nghe lời của anh.
Tần Đình Danh lái xe chở Đỗ Huệ Di về đến, xuống xe anh nhanh chóng đi về phía cánh cửa xe, Đỗ Huệ Di mở cửa vốn định tự mình bước xuống thì anh đã tiến đến khom người vào trong xe bế thốc cô lên đưa vào bên trong biệt thự, theo phản xạ Đỗ Huệ Di choàng tay ôm lấy cổ của Tần Đình Danh, gương mặt cô vặn vẹo khẽ nói: “Chủ tịch! Anh hãy thả tôi xuống đi, tôi có thể đi được.”
Tần Đình Danh vẫn không hề nói gì, vẫn giữ nét mặt lạnh tanh bế Đỗ Huệ Di đi thẳng lên phòng của mình, chân đá nhẹ đóng cửa lại, anh dịu dàng đặt cô lên giường, giọng nói lạnh lẽo trước giờ đã không còn thay vào đó là một giọng nói vô cùng ấm áp: “Em đợi tôi một chút tôi đi lấy khăn lạnh chườm cho em.”
Thấy Tần Đình Danh đột ngột thay đổi như thế, hoàn toàn là một con người khác cô sững người vài giây rồi gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi đợi anh. Từ khi nãy cô đã thấy anh khác lạ rồi, lần đầu tiên cô thấy anh phát điên như vậy gần như là muốn giết chết Mạc Dương Lâm, Đỗ Huệ Di chỉ từng nghe nói anh là người tàn độc, vô tình, lãnh khốc nhưng chưa bao giờ nghe người ta nói anh phát điên như thế, khác hẳn với bề ngoài nho nhã, lịch sự, lãnh đạm của anh.
Rất nhanh chóng Tần Đình Danh đã quay trở lại với khăn lạnh trên tay, anh ngồi xuống bên cạnh Đỗ Huệ Di cầm khăn chườm lên mặt bị sưng đỏ của từng cử chỉ đều rất dịu dàng, ôn nhu: “Tối nay em cứ ở đây, ngày mai hả quay về.”
“Không được, tôi phải quay về nếu không người nhà sẽ lo lắng.” Đỗ Huệ Di lắc đầu từ chối ở lại, cô không muốn ở đây một phần là vì sợ Lữ Vũ Ni lo lắng, một phần vì cô không muốn ở đây nơi chứa những kí ức đẹp đẽ cũng như sự hận thù của cô.
Tần Đình Danh dừng tay lại nhìn Đỗ Huệ Di với ánh mắt suy tư, có chút bí ẩn, anh tiếp tục chườm khăn lạnh cho cô, không nhanh không chậm cất lời: “Chuyện này thì em cứ yên tâm, Tôn Nam đã nói với bạn của em là hôm nay em sẽ ở Tần gia, anh nghĩ bọn họ cũng đã nói cho người nhà của em biết rồi, tối nay em cứ yên tâm ở đây.”
Đỗ Huệ Di bắt gặp ánh mắt kiên định, có hơi đáng sợ của Tần Đình Danh, dường như bắt buộc cô phải ở lại đây tối nay, xem ra tối nay cô không thể không ở lại Tần gia. Anh thấy đã không còn nói gì liền hiểu cô đã đồng ý ở lại, anh đứng dậy nói: “Em nghỉ đi, tôi xuống nấu chút gì đó em cho ăn.”
“Anh nấu?” Đỗ Huệ Di nhướng mày hỏi, cứ ngỡ là mình nghe nhầm, anh biết nấu ăn sao? Chủ tịch của tập đoàn Tần thị cao cao tại thượng lại biết nấu ăn?
Tần Đình Danh nhướng mày, khóe mắt cong lên tràn đầy ý cười, anh đi xuống lầu nấu ăn cho Đỗ Huệ Di, vốn dĩ định gọi điện cho Lữ Vũ Ni và bọn người của Hà Lâm nhưng điện thoại của cô đã rơi mất rồi, muốn gọi cho ai cũng không được, cô chán chường nằm trên giường nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Tần Đình Danh bước lên phòng gọi Đỗ Huệ Di xuống ăn: “Đồ ăn đã được làm xong rồi, em hãy đi xuống ăn đi.”
Đỗ Huệ Di gật nhẹ đầu, ngồi dậy cùng Tần Đình Danh đi xuống ăn tối, nhìn thấy cả bàn đều là những món ăn cô thích, mắt cô mở to ngạc nhiên, những món ăn này là những món lúc nhỏ cô thích, đã rất lâu rồi không ăn bởi vì cô muốn chôn chặt những kí ức năm xưa. Ngồi xuống ghế đối diện với Tần Đình Danh, Đỗ Huệ Di không ngừng đưa mắt nhìn anh, ngay cả người của Mộ gia và bọn người Lạc Thu Thủy cũng không hề biết cô thật sự thích ăn gì, tại sao anh lại biết chứ? Chẳng lẽ anh đã biết cô là ai rồi sao?
Tần Đình Danh nở một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp với Đỗ Huệ Di: “Đây chẳng phải là những món mà em thích sao? Sao em lại không ăn?” Đỗ Huệ Di ngẩn người một lúc rồi cầm đũa lên gắp đồ ăn lên ăn, không ngờ anh lại nấu ăn ngon như thế, anh thấy cô ăn rất vừa miệng thì hài lòng, không nhanh không chậm cất lời nói tiếp: “Trong tủ lạnh có sữa chua vị dâu mà em thích đấy.”
“Chủ tịch! Tại sao anh lại biết tôi thích sữa chua vị dâu?” Đỗ Huệ Di dừng ăn lại tròn mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự thắc mắc, hiếu kì, trong lòng có chút lo lắng, thấp thỏm sợ rằng anh đã thật sự biết cô chính là Đỗ Huệ Di.
“Những thứ có hương dâu em đều thích, đặc biệt là kẹo mút hương dâu, sữa chua vị dâu là hai thứ em thích nhất, mỗi buổi tối em có thói quen là uống một hộp sữa chua vị dâu đúng không?” Tần Đình Danh mỉm cười đáp lại, anh chính là muốn thể hiện, muốn nói cho cô biết rằng anh đã biết cô là Đỗ Huệ Di rồi, anh nhớ tất cả những sở thích, thói quen của cô.
Đôi vai của Đỗ Huệ Di khẽ run lên một cái, khóe môi giật giật không thể nhìn thẳng vào mắt của Tần Đình Danh, anh thật sự đã biết cô là ai? Không thể nào, nếu anh thật sự biết thân phận thật của cô thì anh không thể điềm tĩnh như vậy, Đỗ Huệ Di cười gượng gạo lên tiếng: “Không ngờ chủ tịch lại quan tâm đến nhân viên của mình như vậy, tôi thật là có diễm phúc khi được ông chủ của mình quan tâm.”
Cô còn muốn che giấu anh đến khi nào nữa chứ? Anh đã nói đến như thế mà cô còn không thừa nhận mình chính là Đỗ Huệ Di không phải là Lạc Thu Thủy, anh nở một nụ cười nhàn nhạt nói: “Thôi, em hãy ăn đi đừng để nguội sẽ không ngon đâu.”
Đỗ Huệ Di tiếp tục ăn, bầu không khí trở nên gượng gạo vô cùng, cô thật sự rất muốn rời khỏi Tần gia ngay lập tức, cô sợ nếu còn ở đây sớm muộn gì thì thân phận của cô cũng bị vạch trần.
Ở căn hầm tối nằm phía sau căn biệt thự của Tần gia, một thuộc hạ của Tần Đình Danh đi vào với một lọ thủy tinh có màu xanh lam trên tay, từng bước đi vô cùng cẩn thận, đứng trước cửa phòng giam giữ Mạc Dương Lâm, anh ta khom người cúi chào Tôn Nam: “Anh Tôn! Dạ phu nhân đã cho người đưa thuốc đến rồi ạ, cô ấy bảo lúc cho Mạc Dương Lâm uống phải quay thành quả gửi cho cô ấy.”
“Tôi biết rồi, cậu hãy đặt lên trên bàn đi, đợi sáng mai thiếu gia đến xử lý Mạc Dương Lâm.” Tôn Nam chậm rãi cất giọng nói, dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, khó gần. Những lúc Tần Đình Danh không có ở đây anh đều là người giúp Tần Đình Danh xử lý mọi chuyện nên những người dưới trướng của Tần gia đều có mấy phần kính nể, nghe lời của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.