Chương 83: Cơn đau dạ dày
Ruby Joy
04/01/2021
Tin tức Trương gia và Tần gia chém giết lẫn nhau cũng nhanh chóng đến tay Tần Đình Danh, ở biệt thự Tần Đình Danh ngồi ở phòng khách rơi vào trầm tư, sắc mặt khó coi vô cùng. Bọn người Phương Thần cũng ở đấy sắc mặt của mấy người các anh cũng không khá là bao, Âu Hoằng Phong thở dài một hơi cất giọng phá tan bầu không khí im lặng, lạnh lẽo này:
“Đình Danh! Cậu hãy mau nghĩ cách giải quyết chuyện này đi, cứ theo tình hình này thì không sớm thì muộn ba cậu và Huệ Di sẽ trực tiếp đối đầu với nhau đấy, lúc đó có muốn cứu vãn cũng không được.”
Tần Đình Danh cũng biết điều này chứ nhưng hiện tại đầu anh của rối bời, rỗng tuếch không thể suy nghĩ được gì nữa: “Tôi cũng đang cố gắng nghĩ cách đây nhưng hiện tại vẫn chưa có cách nào vẹn toàn cho hai bên cả.”
Bầu không khí lại tiếp tục trở nên giá lạnh, im lặng đến đáng sợ, bỗng Tần Đình Danh đứng dậy vội vã lái xe rời khỏi biệt thự, bọn người Dạ Thành Đông dõi mắt nhìn anh mà ngơ ngác, không hiểu. Anh đã nghĩ ra cách rồi sao?
Vừa lái xe Tần Đình Danh vừa gọi điện cho Đỗ Huệ Di, ở Trương gia Đỗ Huệ Di đang tập trung thiết kế trang sức nghe thấy tiếng chuông điện thoại mày cô khẽ chau lại, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc đang hiển thị trên màn hình hàng mày của cô càng nhíu chặt hơn, vừa ấn nút nghe cô đã lên tiếng trước:
“Tại sao anh lại có số điện thoại của tôi?” Rõ ràng cô đã đổi số điện thoại rồi tại sao anh lại có số của cô chứ? Số của cô đã được bảo mật rất kĩ cơ mà.
Dường như Tần Đình Danh có thể đọc được hết mọi suy nghĩ trong đầu của Đỗ Huệ Di, giọng nói dịu dàng, ôn nhu của anh cất lên: “Em biết Black chứ? Anh cũng được xem là bạn của anh ta nên việc điều tra số của em khá là dễ dàng dù em có bảo mật đến đâu.”
Thì ra là vậy, không ngờ Tần Đình Danh lại còn quen biết cả Black, quan hệ quen biết cũng rộng quá rồi, Đỗ Huệ Di dùng giọng lạnh giá, xa cách nói với anh: “Anh đột nhiên gọi tôi là có chuyện gì? Theo tôi nhớ thì giữa tôi và anh không có chuyện gì để nói với nhau cả.”
“Em gặp anh một chút có được không? Anh có chuyện muốn nói với em, anh đang trên đường đến Trương gia.” Bên kia, Tần Đình Danh không nhanh không chậm đáp lại, giọng điệu mang vài phần buồn bã, anh thật sự vẫn chưa quen với giọng nói đầy xa cách như thế của cô.
“Có chuyện gì thì anh cứ nói qua điện thoại luôn đi.” Đỗ Huệ Di từ chối gặp mặt một cách lạnh lùng, cô thừa biết rõ anh muốn gặp cô là vì chuyện gì, ngoại trừ chuyện của Tần Hải thì không còn chuyện gì khác nữa.
“Nói qua điện thoại không rõ ràng được, chỉ năm phút thôi, chỉ gặp mặt nói chuyện năm phút thôi, anh cầu xin em đấy.” Đây là lần đầu tiên Tần Đình Danh hạ giọng cầu xin như thế, từ trước đến giờ chỉ có người khác cầu xin anh ban phát thời gian quý báu của mình cho họ chứ anh thì chưa từng. Bây giờ, nếu như có thể khiến cho Đỗ Huệ Di dành thời gian để gặp mặt anh chỉ cần gặp mặt là đủ thì bắt anh đánh đổi cái gì anh cũng đánh đổi.
“Được rồi, chỉ năm phút thôi.” Đỗ Huệ Di đáp lại rồi cúp máy, đặt điện thoại lên bàn lấy áo khoác khoác lên người, chậm rãi bước xuống lầu đi ra ngoài gặp Tần Đình Danh.
Đỗ Huệ Di vừa bước ra đến cổng thì Tần Đình Danh cũng lái xe đến, anh mau chóng xuống xe tiến nhanh về phía của cô, cô giơ tay lên không cho anh tiến gần thêm bước nữa, giữ một khoảng cách nhất định rồi cất tiếng hỏi thẳng vấn đề: “Anh đến đây là vì chuyện của ba anh?”
Tần Đình Danh gật đầu như băm tỏi, nắm lấy tay của Đỗ Huệ Di lên tiếng: “Tiểu Di! Em có thể dừng lại được không? Thu lại lệnh đó đi, anh cũng sẽ bảo ba anh thu lại lệnh, anh cầu xin em đấy em hãy dừng lại đi.” Giọng điệu nài nỉ, cầu xin, ánh mắt bi thương đến đau lòng kia của anh thật khiến cho người ta mềm lòng nghe theo.
Cô gạt tay của anh ra, đôi mắt lảng sang hướng khác, cô không thể nhìn thẳng vào mắt của anh được cô không có nghị lực ấy: “Tại sao tôi phải thu lại lệnh chứ? Tôi sẽ không bao giờ thu lại lời mà mình đã nói, ba của anh là người châm ngòi trước, anh thừa biết giữa Trương gia và Tần gia có mối thù sâu nặng cỡ nào mà, tôi hà cớ gì phải dừng lại, tôi nhất định phải thắng trong cuộc chiến này.”
“Phải làm thế nào em mới có thể dừng lại, chỉ cần em dừng lại thì anh sẽ có cách để ba của anh dừng lại. Em hãy nói đi, phải làm thế nào thì em mới dừng cuộc chiến này lại, mới có thể buông bỏ thù hận đang dày vò, đè nặng trên vai em?” Anh vẫn tiếp tục nắm lấy bàn tay của cô, sâu trong mắt anh là những tia hy vọng nhỏ nhoi, chỉ cần có thể khiến cô buông bỏ thù hận quay trở về bên anh chuyện gì anh cũng làm.
“Muốn tôi dừng lại, buông bỏ thù hận? Được thôi, chỉ cần ba của anh chết đi, cả Tần gia biến mất trên cõi đời này thì tôi sẽ dừng lại, buông bỏ mọi ân oán.” Đỗ Huệ Di phun ra những lời độc ác, vô tình khiến cho Tần Đình Danh cứng đờ người, chết trân nhìn cô. Cô thật sự vô tình, lãnh khốc như thế? Anh chưa kịp mở miệng nói với cô thì cô đã cất tiếng nói trước:
“Đã hết năm phút rồi, tôi vào trong đây.” Đỗ Huệ Di đẩy tay Tần Đình Danh ra rồi nhấc chân đi vào bên trong, không một chút lưu luyến, chần chừ.
Tần Đình Danh giơ tay muốn giữ Đỗ Huệ Di lại thì bất chợt cơn đau dạ dày của anh tái phát khiến anh đứng không vững phải vịnh vào xe, tiếng đập vào xe khá lớn làm cho cô giật mình ngoái đầu lại nhìn, thấy anh như sắp ngã khụy xuống cô hoảng hốt vội chạy đến đỡ lấy anh, sắc mặt của anh trắng bệch trông rất khó coi, cô lo lắng hỏi han:
“Sao sắc mặt của anh trông khó coi quá vậy? Anh bị làm sao thế?”
Anh tựa người vào xe, tay phải ôm lấy bụng của mình khẽ lắc đầu: “Anh không sao, không sao, em hãy vào trong đi anh quay về đây.” Tần Đình Danh không muốn Đỗ Huệ Di thấy bộ dạng hiện tại của mình, anh mở cửa xe bước vào, một tay lái xe một tay ôm lấy bụng của mình anh chạy nhanh rời khỏi Trương gia.
Đỗ Huệ Di không yên tâm vội vàng chạy vào bên trong lấy chìa khóa lái xe đuổi theo Tần Đình Danh, chạy theo được một lúc cô thấy anh dừng lại, cảm giác có chuyện chẳng lành cô gấp gáp xuống xe chạy về phía xe của anh, chạy đến thấy anh đã gục trên vô lăng cô kinh sợ dùng tay đập mạnh vào cửa liên tục: “Tần Đình Danh! Tần Đình Danh! Anh có nghe tôi nói không? Tần Đình Danh! Anh bị làm sao vậy? Anh hãy mau mở cửa ra đi.”
Tần Đình Danh vẫn chưa hoàn toàn chìm vào cơn hôn mê nhưng đầu óc của anh đã không còn tỉnh táo nữa, nghe thấy tiếng đập cửa tay của anh nhấn nút mở khóa, Đỗ Huệ Di mở được cửa vội đưa đầu vào gọi anh: “Tần Đình Danh! Tần Đình Danh!”
Anh đã hoàn toàn ngất đi mất rồi, cô đẩy người anh sang ghế lái phụ rồi ngồi vào ghế lái nhấn ga chạy nhanh nhất có thể để đến bệnh viện, suốt dọc đường đi cô không ngừng quan sát anh, cứ cách vài giây cô lại nhìn, lòng đã nóng như lửa đốt, thầm cầu nguyện anh không sao cả.
Bệnh viện Ái Tâm
Đỗ Huệ Di dừng xe vội chạy sang ghế lái xe mở cửa dìu Tần Đình Danh ra, y tá bên trong nhìn thấy liền vội đẩy băng ca ra giúp cô đặt anh lên rồi đẩy vào bên trong. Đứng bên ngoài chờ đợi, Đỗ Huệ Di không ngừng đi qua đi lại, sốt ruột vô cùng, rõ ràng khi nãy còn khỏe mạnh nói chuyện với cô cơ mà, sao bây giờ lại thành ra thế này?
Lúc Tần Đình Danh tỉnh dậy đã là sáu giờ sáng ngày hôm sau, vừa tỉnh lại đập vào mắt của anh chính là dáng vẻ đang ngủ sâu, rất ngon lành của Đỗ Huệ Di. Cô đã ở bên cạnh chăm sóc anh suốt cả một đêm sao? Khóe môi Tần Đình Danh cau lên thành một đường cong vô cùng đẹp trên gương mặt nhợt nhạt của mình, anh giơ tay sờ gương mặt của người con gái mà anh yêu, sờ chưa đến bốn giây thì Đỗ Huệ Di đã thức dậy, thấy anh đang sờ mặt của mình cô đứng bật dậy tiếp tục bày ra bộ mặt lạnh lùng, khó gần.
Tần Đình Danh khẽ cất giọng hỏi cô: “Em đã ở đây chăm sóc anh cả đêm sao?” Mặc dù đã biết nhưng anh vẫn muốn hỏi, trong lòng anh bây giờ mừng rỡ như được mùa vậy.
Đỗ Huệ Di không trả lời câu hỏi của anh mà khoanh tay nghiêm mặt nói: “Nếu anh đã tỉnh rồi thì tôi đi về đây.” Nhìn thấy dáng vẻ muốn ngăn cản, không cho cô rời đi của anh, cô thở mạnh một hơi nói tiếp: “Anh muốn tôi mặc đồ ngủ như thế ở lại bệnh viện sao? Anh không cho tôi ăn uống, thay đồ, nghỉ ngơi gì à? Anh muốn người nằm trên cái giường bệnh bên cạnh anh là tôi?”
Dĩ nhiên là anh không muốn rồi, anh đành ủ rũ, buồn bã nói: “Em hãy về nghỉ ngơi đi, cảm ơn em đã ở đây chăm sóc cho anh.”
Không đáp lại dù chỉ một chữ Đỗ Huệ Di xoay người nhấc chân đi khỏi phòng bệnh, vừa bước ra khỏi cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng nhìn thấy anh tỉnh lại cô đã yên tâm rồi, đêm qua đúng là dọa cô sợ chết khiếp một phen.
“Đình Danh! Cậu hãy mau nghĩ cách giải quyết chuyện này đi, cứ theo tình hình này thì không sớm thì muộn ba cậu và Huệ Di sẽ trực tiếp đối đầu với nhau đấy, lúc đó có muốn cứu vãn cũng không được.”
Tần Đình Danh cũng biết điều này chứ nhưng hiện tại đầu anh của rối bời, rỗng tuếch không thể suy nghĩ được gì nữa: “Tôi cũng đang cố gắng nghĩ cách đây nhưng hiện tại vẫn chưa có cách nào vẹn toàn cho hai bên cả.”
Bầu không khí lại tiếp tục trở nên giá lạnh, im lặng đến đáng sợ, bỗng Tần Đình Danh đứng dậy vội vã lái xe rời khỏi biệt thự, bọn người Dạ Thành Đông dõi mắt nhìn anh mà ngơ ngác, không hiểu. Anh đã nghĩ ra cách rồi sao?
Vừa lái xe Tần Đình Danh vừa gọi điện cho Đỗ Huệ Di, ở Trương gia Đỗ Huệ Di đang tập trung thiết kế trang sức nghe thấy tiếng chuông điện thoại mày cô khẽ chau lại, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc đang hiển thị trên màn hình hàng mày của cô càng nhíu chặt hơn, vừa ấn nút nghe cô đã lên tiếng trước:
“Tại sao anh lại có số điện thoại của tôi?” Rõ ràng cô đã đổi số điện thoại rồi tại sao anh lại có số của cô chứ? Số của cô đã được bảo mật rất kĩ cơ mà.
Dường như Tần Đình Danh có thể đọc được hết mọi suy nghĩ trong đầu của Đỗ Huệ Di, giọng nói dịu dàng, ôn nhu của anh cất lên: “Em biết Black chứ? Anh cũng được xem là bạn của anh ta nên việc điều tra số của em khá là dễ dàng dù em có bảo mật đến đâu.”
Thì ra là vậy, không ngờ Tần Đình Danh lại còn quen biết cả Black, quan hệ quen biết cũng rộng quá rồi, Đỗ Huệ Di dùng giọng lạnh giá, xa cách nói với anh: “Anh đột nhiên gọi tôi là có chuyện gì? Theo tôi nhớ thì giữa tôi và anh không có chuyện gì để nói với nhau cả.”
“Em gặp anh một chút có được không? Anh có chuyện muốn nói với em, anh đang trên đường đến Trương gia.” Bên kia, Tần Đình Danh không nhanh không chậm đáp lại, giọng điệu mang vài phần buồn bã, anh thật sự vẫn chưa quen với giọng nói đầy xa cách như thế của cô.
“Có chuyện gì thì anh cứ nói qua điện thoại luôn đi.” Đỗ Huệ Di từ chối gặp mặt một cách lạnh lùng, cô thừa biết rõ anh muốn gặp cô là vì chuyện gì, ngoại trừ chuyện của Tần Hải thì không còn chuyện gì khác nữa.
“Nói qua điện thoại không rõ ràng được, chỉ năm phút thôi, chỉ gặp mặt nói chuyện năm phút thôi, anh cầu xin em đấy.” Đây là lần đầu tiên Tần Đình Danh hạ giọng cầu xin như thế, từ trước đến giờ chỉ có người khác cầu xin anh ban phát thời gian quý báu của mình cho họ chứ anh thì chưa từng. Bây giờ, nếu như có thể khiến cho Đỗ Huệ Di dành thời gian để gặp mặt anh chỉ cần gặp mặt là đủ thì bắt anh đánh đổi cái gì anh cũng đánh đổi.
“Được rồi, chỉ năm phút thôi.” Đỗ Huệ Di đáp lại rồi cúp máy, đặt điện thoại lên bàn lấy áo khoác khoác lên người, chậm rãi bước xuống lầu đi ra ngoài gặp Tần Đình Danh.
Đỗ Huệ Di vừa bước ra đến cổng thì Tần Đình Danh cũng lái xe đến, anh mau chóng xuống xe tiến nhanh về phía của cô, cô giơ tay lên không cho anh tiến gần thêm bước nữa, giữ một khoảng cách nhất định rồi cất tiếng hỏi thẳng vấn đề: “Anh đến đây là vì chuyện của ba anh?”
Tần Đình Danh gật đầu như băm tỏi, nắm lấy tay của Đỗ Huệ Di lên tiếng: “Tiểu Di! Em có thể dừng lại được không? Thu lại lệnh đó đi, anh cũng sẽ bảo ba anh thu lại lệnh, anh cầu xin em đấy em hãy dừng lại đi.” Giọng điệu nài nỉ, cầu xin, ánh mắt bi thương đến đau lòng kia của anh thật khiến cho người ta mềm lòng nghe theo.
Cô gạt tay của anh ra, đôi mắt lảng sang hướng khác, cô không thể nhìn thẳng vào mắt của anh được cô không có nghị lực ấy: “Tại sao tôi phải thu lại lệnh chứ? Tôi sẽ không bao giờ thu lại lời mà mình đã nói, ba của anh là người châm ngòi trước, anh thừa biết giữa Trương gia và Tần gia có mối thù sâu nặng cỡ nào mà, tôi hà cớ gì phải dừng lại, tôi nhất định phải thắng trong cuộc chiến này.”
“Phải làm thế nào em mới có thể dừng lại, chỉ cần em dừng lại thì anh sẽ có cách để ba của anh dừng lại. Em hãy nói đi, phải làm thế nào thì em mới dừng cuộc chiến này lại, mới có thể buông bỏ thù hận đang dày vò, đè nặng trên vai em?” Anh vẫn tiếp tục nắm lấy bàn tay của cô, sâu trong mắt anh là những tia hy vọng nhỏ nhoi, chỉ cần có thể khiến cô buông bỏ thù hận quay trở về bên anh chuyện gì anh cũng làm.
“Muốn tôi dừng lại, buông bỏ thù hận? Được thôi, chỉ cần ba của anh chết đi, cả Tần gia biến mất trên cõi đời này thì tôi sẽ dừng lại, buông bỏ mọi ân oán.” Đỗ Huệ Di phun ra những lời độc ác, vô tình khiến cho Tần Đình Danh cứng đờ người, chết trân nhìn cô. Cô thật sự vô tình, lãnh khốc như thế? Anh chưa kịp mở miệng nói với cô thì cô đã cất tiếng nói trước:
“Đã hết năm phút rồi, tôi vào trong đây.” Đỗ Huệ Di đẩy tay Tần Đình Danh ra rồi nhấc chân đi vào bên trong, không một chút lưu luyến, chần chừ.
Tần Đình Danh giơ tay muốn giữ Đỗ Huệ Di lại thì bất chợt cơn đau dạ dày của anh tái phát khiến anh đứng không vững phải vịnh vào xe, tiếng đập vào xe khá lớn làm cho cô giật mình ngoái đầu lại nhìn, thấy anh như sắp ngã khụy xuống cô hoảng hốt vội chạy đến đỡ lấy anh, sắc mặt của anh trắng bệch trông rất khó coi, cô lo lắng hỏi han:
“Sao sắc mặt của anh trông khó coi quá vậy? Anh bị làm sao thế?”
Anh tựa người vào xe, tay phải ôm lấy bụng của mình khẽ lắc đầu: “Anh không sao, không sao, em hãy vào trong đi anh quay về đây.” Tần Đình Danh không muốn Đỗ Huệ Di thấy bộ dạng hiện tại của mình, anh mở cửa xe bước vào, một tay lái xe một tay ôm lấy bụng của mình anh chạy nhanh rời khỏi Trương gia.
Đỗ Huệ Di không yên tâm vội vàng chạy vào bên trong lấy chìa khóa lái xe đuổi theo Tần Đình Danh, chạy theo được một lúc cô thấy anh dừng lại, cảm giác có chuyện chẳng lành cô gấp gáp xuống xe chạy về phía xe của anh, chạy đến thấy anh đã gục trên vô lăng cô kinh sợ dùng tay đập mạnh vào cửa liên tục: “Tần Đình Danh! Tần Đình Danh! Anh có nghe tôi nói không? Tần Đình Danh! Anh bị làm sao vậy? Anh hãy mau mở cửa ra đi.”
Tần Đình Danh vẫn chưa hoàn toàn chìm vào cơn hôn mê nhưng đầu óc của anh đã không còn tỉnh táo nữa, nghe thấy tiếng đập cửa tay của anh nhấn nút mở khóa, Đỗ Huệ Di mở được cửa vội đưa đầu vào gọi anh: “Tần Đình Danh! Tần Đình Danh!”
Anh đã hoàn toàn ngất đi mất rồi, cô đẩy người anh sang ghế lái phụ rồi ngồi vào ghế lái nhấn ga chạy nhanh nhất có thể để đến bệnh viện, suốt dọc đường đi cô không ngừng quan sát anh, cứ cách vài giây cô lại nhìn, lòng đã nóng như lửa đốt, thầm cầu nguyện anh không sao cả.
Bệnh viện Ái Tâm
Đỗ Huệ Di dừng xe vội chạy sang ghế lái xe mở cửa dìu Tần Đình Danh ra, y tá bên trong nhìn thấy liền vội đẩy băng ca ra giúp cô đặt anh lên rồi đẩy vào bên trong. Đứng bên ngoài chờ đợi, Đỗ Huệ Di không ngừng đi qua đi lại, sốt ruột vô cùng, rõ ràng khi nãy còn khỏe mạnh nói chuyện với cô cơ mà, sao bây giờ lại thành ra thế này?
Lúc Tần Đình Danh tỉnh dậy đã là sáu giờ sáng ngày hôm sau, vừa tỉnh lại đập vào mắt của anh chính là dáng vẻ đang ngủ sâu, rất ngon lành của Đỗ Huệ Di. Cô đã ở bên cạnh chăm sóc anh suốt cả một đêm sao? Khóe môi Tần Đình Danh cau lên thành một đường cong vô cùng đẹp trên gương mặt nhợt nhạt của mình, anh giơ tay sờ gương mặt của người con gái mà anh yêu, sờ chưa đến bốn giây thì Đỗ Huệ Di đã thức dậy, thấy anh đang sờ mặt của mình cô đứng bật dậy tiếp tục bày ra bộ mặt lạnh lùng, khó gần.
Tần Đình Danh khẽ cất giọng hỏi cô: “Em đã ở đây chăm sóc anh cả đêm sao?” Mặc dù đã biết nhưng anh vẫn muốn hỏi, trong lòng anh bây giờ mừng rỡ như được mùa vậy.
Đỗ Huệ Di không trả lời câu hỏi của anh mà khoanh tay nghiêm mặt nói: “Nếu anh đã tỉnh rồi thì tôi đi về đây.” Nhìn thấy dáng vẻ muốn ngăn cản, không cho cô rời đi của anh, cô thở mạnh một hơi nói tiếp: “Anh muốn tôi mặc đồ ngủ như thế ở lại bệnh viện sao? Anh không cho tôi ăn uống, thay đồ, nghỉ ngơi gì à? Anh muốn người nằm trên cái giường bệnh bên cạnh anh là tôi?”
Dĩ nhiên là anh không muốn rồi, anh đành ủ rũ, buồn bã nói: “Em hãy về nghỉ ngơi đi, cảm ơn em đã ở đây chăm sóc cho anh.”
Không đáp lại dù chỉ một chữ Đỗ Huệ Di xoay người nhấc chân đi khỏi phòng bệnh, vừa bước ra khỏi cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng nhìn thấy anh tỉnh lại cô đã yên tâm rồi, đêm qua đúng là dọa cô sợ chết khiếp một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.