Chương 60: Đỗ Minh Ngạn vẫn còn sống
Ruby Joy
04/01/2021
Đỗ Huệ Di đang ngồi trên giường tay vẫn không ngừng lau tóc của mình, chợt nghe bên ngoài có tiếng động cô đứng bật dậy nhíu chặt đôi mày nhìn ra phía ngoài, Lạc Thu Tử đúng lúc tắm xong bước ra vừa định mở miệng nói chuyện với cô thì bị cô suỵt một tiếng ngăn lại. Hai người các cô bỗng giật mình khi nghe tiếng đánh nhau, hai người nhìn nhau rồi chạy ra ngoài xem, Trịnh Xuyên cũng nhanh chóng ra xem, nhìn thấy Nhất Nhất đang đánh nhau với một thanh niên đội mũ đen không thể nhìn rõ mặt, Đỗ Huệ Di nghiêm mặt lên tiếng: “Nhất Nhất! Có chuyện gì vậy? Em đang đánh nhau với ai thế?”
Nhất Nhất cùng người thanh niên ấy dừng lại, anh trợn trừng mắt chỉ thẳng vào mặt người thanh niên đội mũ ấy quát lớn: “Chị! Tên này đã rình ở đây từ nãy giờ rồi, đêm hôm lén la lén lút chắc chắn là biến thái, em phải đưa hắn đến cảnh sát.”
Nhất Nhất tiến đến định đưa kẻ rình mò ấy đến sở cảnh sát thì bị anh ta hất ra, anh ta cất giọng ngữ điệu điềm tĩnh nhưng mang đầy sự khó chịu: “Hiểu lầm rồi, tôi không phải là kẻ biến thái.”
“Không phải biến thái thì tại sao lại lén la lén lút thập thò ở đây?” Nhất Nhất hất mặt lớn tiếng đáp trả lại, lấp ló trước nhà người khác không phải biến thái thì chứ là gì? Hiểu lầm? Anh có điên mới tin hắn.
“Giọng nói này…tại sao lại nghe quen thuộc đến như vậy?” Lạc Thu Tử khẽ chau mày, vừa nghe người thanh niên ấy cất giọng thì cô đã nhận ra ngay, cả đời này cô không thể nào quên được giọng nói trầm ấm, dễ nghe này.
“Anh là ai? Tháo mũ xuống cho tôi.” Đỗ Huệ Di cũng đã nhận ra giọng nói quen thuộc ấy chỉ là cô không dám tin, không dám hy vọng sợ rằng một khi tháo mũ xuống không phải người mà cô nghĩ đến, điều quan trọng là người đó đã không còn trên thế gian này lâu rồi, chắc là giống giọng nói mà thôi.
Anh ta từ từ tháo mũ xuống, gương mặt dần hiện rõ, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đỗ Huệ Di, khóe môi cau lên, gọi tên cô: “Tiểu Di!”
Lạc Thu Tử vội che miệng bật khóc không tin vào mắt mình, Đỗ Huệ Di đứng sững người một lúc không tin vào mắt mình, khóe môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời, người đứng trước mặt hai người các cô không ai khác chính là Đỗ Minh Ngạn, anh vẫn còn sống. Lạc Thu Tử kích động, khóc trong sự vui mừng, ngỡ ngàng cô chạy đến ôm chầm lấy: “Đúng là anh thật rồi, anh vẫn còn sống, thật tốt quá rồi.”
Đỗ Minh Ngạn vỗ nhẹ lên lưng Lạc Thu Tử rồi buông cô ra tiến đến gần Đỗ Huệ Di nở một nụ cười ấm áp, dang rộng vòng tay, chậm rãi cất tiếng: “Anh đã bình anh quay trở về bên cạnh của em.”
Đỗ Huệ Di không nói một lời nào, bật khóc thành tiếng chạy đến vùi đầu vào trong lòng của Đỗ Minh Ngạn như một đứa trẻ, Nhất Nhất nhìn thấy cảnh tượng này thì ngơ cả người không hiểu chuyện gì? Anh gãi đầu lên tiếng hỏi: “Chuyện này là sao? Rốt cuộc người này là ai?”
“Người này là Đỗ Minh Ngạn là anh trai của Huệ Di.” Lạc Thu Tử bình tĩnh lại, lau nước mắt cất giọng trả lời Nhất Nhất.
Nhất Nhất gật gù hiểu ra, anh đã từng nghe ba của mình nhắc đến ba nuôi của Đỗ Huệ Di có một người con trai hóa ra là người này. Đỗ Minh Ngạn bước đến ôm người chú của mình, Trịnh Xuyên vỗ vỗ vào lưng của anh: “Bình an trở về là tốt rồi, chúng ta hãy mau vào trong thôi.”
Mọi người cùng nhau đi vào trong, ngồi ở phòng khách Đỗ Huệ Di nhìn anh trai của mình với ánh mắt hiếu kì, tò mò: “Anh hai! Anh hãy nói cho mọi người biết đi, rốt cuộc mọi chuyện là sao? Chẳng phải anh đã…”
“Thật ra lúc đó anh đã tự mình cởi dây được rồi, đợi sau khi bọn thuộc hạ của Tần Hải rời đi một lúc thì anh đã trốn thoát nhưng không ngờ vừa chạy ra thì kho hàng nổ tung, anh bị thương, bất tỉnh rất may do tiếng nổ lớn thu hút sự chú ý của mọi người nên anh được đưa vào bệnh viện.” Đỗ Minh Ngạn không nhanh không chậm trả lời, tay anh vẫn không rời khỏi bàn tay của Đỗ Huệ Di, anh nhìn mọi người rồi tiếp tục nói: “Sau khi biết mọi người ở đây anh đã bay sang đây ngay lập tức đồng thời anh cũng đã biết được mảnh bản đồ thứ hai chính xác là đang ở đâu rồi.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, em chỉ biết người giữ mảnh bản đồ thứ hai đang ở thành Rome mà thôi.” Đỗ Huệ Di vui mừng nối tiếp vui mừng, bây giờ cô tâm trạng của cô tốt hơn bao giờ hết, vô cùng vui vẻ.
“Ngày mai chúng ta sẽ đến thành Rome, anh sẽ đưa mọi người đến nơi người đang giữ mảnh bản đồ thứ hai.”
Thành phố S, Tần gia
Thành phố S hiện tại chỉ vừa mới chuyển sang một buổi chiều nắng ấm, Tần Đình Danh ngồi trong phòng xử lý công việc, đang tập trung cao độ, cả căn phòng yên ắng không một chút tiếng động bỗng có tiếng mở cửa phá tan bầu không khí yên ắng ấy, anh cau mày liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, đôi mày anh càng nhíu chặt hơn khi thấy Tần Hải bước vào, anh đứng dậy cất giọng hỏi: “Ba? Tại sao ba lại ở đây? Vết thương của ba vẫn chưa hồi phục cơ mà.”
Tần Hải ngồi xuống chiếc ghế gần đó, ông nghiêm mặt không nhanh không chậm cất tiếng đáp lại: “Con còn biết mình vẫn còn có người ba này sao? Từ lúc ba nằm viện đến bây giờ con có từng đến thăm ba lần nào chưa? Nếu ba không xuất viện về đây chắc có lẽ vẫn chưa được gặp con đấy.”
“Con xin lỗi, do con phải xử lý nhiều công việc nên không thể đến thăm ba được.” Tần Đình Danh ngồi xuống, nét mặt mang vài phần lạnh lẽo, giọng điệu khi nói với Tần Hải khá xa cách, anh gục mặt xuống suy nghĩ điều gì đó rồi ngước mặt nhìn Tần Hải: “Ba! Con muốn chuyển đến căn biệt thự gần chỗ của Thành Đông ở một thời gian.”
“Được, con muốn như thế nào thì làm như thế đó ba không cản con, con thoải mái là được.” Tần Hải gật đầu không phản đối một chút nào, ông biết hiện tại tâm trạng của Tần Đình Danh rất tệ, từ ánh mắt, cử chỉ, lời nói ông đều có thể cảm nhận được anh đang dần xa cách, lạnh lùng với mình, Tần Hải không quá bất ngờ ngạc nhiên vì điều này, ông đã đoán trước được rồi.
“Con cảm ơn ba.” Tần Đình Danh cất tiếng cảm ơn Tần Hải đầy xa cách sau đó lại tiếp tục quay người làm việc.
Sau chuyện này, Tần Hải muốn bắt chuyện gắn kết tình cha con càng khó khăn hơn nữa, lúc trước đã rất khó bây giờ lại càng khó hơn, Tần Đình Danh đã trở nên lạnh lùng, khó hơn hơn trước rất nhiều, vết thương lòng của anh không biết đến khi nào mới có thể chữa lành.
Ở một khu nhà trọ khá cũ, Mạc Kiều Nhiên trong bộ váy màu trắng, tóc xõa dài trông vô cùng dịu dàng, thướt tha đứng trước gương cô ta giơ tay lên sờ mặt của mình rồi mỉm cười đầy kinh dị, ghê rợn, lẩm bẩm một mình: “Đỗ Huệ Di đi rồi không còn ai tranh giành Đình Danh với mình nữa, không sớm thì muộn anh ấy sẽ quay trở về bên cạnh mình.”
Mạc Kiều Nhiên bây giờ không khác gì một kẻ điên, từ cách ăn mặc đến trang điểm đều giống hệt như Đỗ Huệ Di, cô ta đối với Tần Đình Danh không phải là yêu nó đơn giản chỉ là muốn chiếm hữu, muốn trở thành nữ chủ nhân của Tần gia mà thôi, vì tiền, vì quyền lực Mạc Kiều Nhiên hóa điên, bất chấp tất cả, không từ một thủ đoạn nào.
Nhất Nhất cùng người thanh niên ấy dừng lại, anh trợn trừng mắt chỉ thẳng vào mặt người thanh niên đội mũ ấy quát lớn: “Chị! Tên này đã rình ở đây từ nãy giờ rồi, đêm hôm lén la lén lút chắc chắn là biến thái, em phải đưa hắn đến cảnh sát.”
Nhất Nhất tiến đến định đưa kẻ rình mò ấy đến sở cảnh sát thì bị anh ta hất ra, anh ta cất giọng ngữ điệu điềm tĩnh nhưng mang đầy sự khó chịu: “Hiểu lầm rồi, tôi không phải là kẻ biến thái.”
“Không phải biến thái thì tại sao lại lén la lén lút thập thò ở đây?” Nhất Nhất hất mặt lớn tiếng đáp trả lại, lấp ló trước nhà người khác không phải biến thái thì chứ là gì? Hiểu lầm? Anh có điên mới tin hắn.
“Giọng nói này…tại sao lại nghe quen thuộc đến như vậy?” Lạc Thu Tử khẽ chau mày, vừa nghe người thanh niên ấy cất giọng thì cô đã nhận ra ngay, cả đời này cô không thể nào quên được giọng nói trầm ấm, dễ nghe này.
“Anh là ai? Tháo mũ xuống cho tôi.” Đỗ Huệ Di cũng đã nhận ra giọng nói quen thuộc ấy chỉ là cô không dám tin, không dám hy vọng sợ rằng một khi tháo mũ xuống không phải người mà cô nghĩ đến, điều quan trọng là người đó đã không còn trên thế gian này lâu rồi, chắc là giống giọng nói mà thôi.
Anh ta từ từ tháo mũ xuống, gương mặt dần hiện rõ, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đỗ Huệ Di, khóe môi cau lên, gọi tên cô: “Tiểu Di!”
Lạc Thu Tử vội che miệng bật khóc không tin vào mắt mình, Đỗ Huệ Di đứng sững người một lúc không tin vào mắt mình, khóe môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời, người đứng trước mặt hai người các cô không ai khác chính là Đỗ Minh Ngạn, anh vẫn còn sống. Lạc Thu Tử kích động, khóc trong sự vui mừng, ngỡ ngàng cô chạy đến ôm chầm lấy: “Đúng là anh thật rồi, anh vẫn còn sống, thật tốt quá rồi.”
Đỗ Minh Ngạn vỗ nhẹ lên lưng Lạc Thu Tử rồi buông cô ra tiến đến gần Đỗ Huệ Di nở một nụ cười ấm áp, dang rộng vòng tay, chậm rãi cất tiếng: “Anh đã bình anh quay trở về bên cạnh của em.”
Đỗ Huệ Di không nói một lời nào, bật khóc thành tiếng chạy đến vùi đầu vào trong lòng của Đỗ Minh Ngạn như một đứa trẻ, Nhất Nhất nhìn thấy cảnh tượng này thì ngơ cả người không hiểu chuyện gì? Anh gãi đầu lên tiếng hỏi: “Chuyện này là sao? Rốt cuộc người này là ai?”
“Người này là Đỗ Minh Ngạn là anh trai của Huệ Di.” Lạc Thu Tử bình tĩnh lại, lau nước mắt cất giọng trả lời Nhất Nhất.
Nhất Nhất gật gù hiểu ra, anh đã từng nghe ba của mình nhắc đến ba nuôi của Đỗ Huệ Di có một người con trai hóa ra là người này. Đỗ Minh Ngạn bước đến ôm người chú của mình, Trịnh Xuyên vỗ vỗ vào lưng của anh: “Bình an trở về là tốt rồi, chúng ta hãy mau vào trong thôi.”
Mọi người cùng nhau đi vào trong, ngồi ở phòng khách Đỗ Huệ Di nhìn anh trai của mình với ánh mắt hiếu kì, tò mò: “Anh hai! Anh hãy nói cho mọi người biết đi, rốt cuộc mọi chuyện là sao? Chẳng phải anh đã…”
“Thật ra lúc đó anh đã tự mình cởi dây được rồi, đợi sau khi bọn thuộc hạ của Tần Hải rời đi một lúc thì anh đã trốn thoát nhưng không ngờ vừa chạy ra thì kho hàng nổ tung, anh bị thương, bất tỉnh rất may do tiếng nổ lớn thu hút sự chú ý của mọi người nên anh được đưa vào bệnh viện.” Đỗ Minh Ngạn không nhanh không chậm trả lời, tay anh vẫn không rời khỏi bàn tay của Đỗ Huệ Di, anh nhìn mọi người rồi tiếp tục nói: “Sau khi biết mọi người ở đây anh đã bay sang đây ngay lập tức đồng thời anh cũng đã biết được mảnh bản đồ thứ hai chính xác là đang ở đâu rồi.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, em chỉ biết người giữ mảnh bản đồ thứ hai đang ở thành Rome mà thôi.” Đỗ Huệ Di vui mừng nối tiếp vui mừng, bây giờ cô tâm trạng của cô tốt hơn bao giờ hết, vô cùng vui vẻ.
“Ngày mai chúng ta sẽ đến thành Rome, anh sẽ đưa mọi người đến nơi người đang giữ mảnh bản đồ thứ hai.”
Thành phố S, Tần gia
Thành phố S hiện tại chỉ vừa mới chuyển sang một buổi chiều nắng ấm, Tần Đình Danh ngồi trong phòng xử lý công việc, đang tập trung cao độ, cả căn phòng yên ắng không một chút tiếng động bỗng có tiếng mở cửa phá tan bầu không khí yên ắng ấy, anh cau mày liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, đôi mày anh càng nhíu chặt hơn khi thấy Tần Hải bước vào, anh đứng dậy cất giọng hỏi: “Ba? Tại sao ba lại ở đây? Vết thương của ba vẫn chưa hồi phục cơ mà.”
Tần Hải ngồi xuống chiếc ghế gần đó, ông nghiêm mặt không nhanh không chậm cất tiếng đáp lại: “Con còn biết mình vẫn còn có người ba này sao? Từ lúc ba nằm viện đến bây giờ con có từng đến thăm ba lần nào chưa? Nếu ba không xuất viện về đây chắc có lẽ vẫn chưa được gặp con đấy.”
“Con xin lỗi, do con phải xử lý nhiều công việc nên không thể đến thăm ba được.” Tần Đình Danh ngồi xuống, nét mặt mang vài phần lạnh lẽo, giọng điệu khi nói với Tần Hải khá xa cách, anh gục mặt xuống suy nghĩ điều gì đó rồi ngước mặt nhìn Tần Hải: “Ba! Con muốn chuyển đến căn biệt thự gần chỗ của Thành Đông ở một thời gian.”
“Được, con muốn như thế nào thì làm như thế đó ba không cản con, con thoải mái là được.” Tần Hải gật đầu không phản đối một chút nào, ông biết hiện tại tâm trạng của Tần Đình Danh rất tệ, từ ánh mắt, cử chỉ, lời nói ông đều có thể cảm nhận được anh đang dần xa cách, lạnh lùng với mình, Tần Hải không quá bất ngờ ngạc nhiên vì điều này, ông đã đoán trước được rồi.
“Con cảm ơn ba.” Tần Đình Danh cất tiếng cảm ơn Tần Hải đầy xa cách sau đó lại tiếp tục quay người làm việc.
Sau chuyện này, Tần Hải muốn bắt chuyện gắn kết tình cha con càng khó khăn hơn nữa, lúc trước đã rất khó bây giờ lại càng khó hơn, Tần Đình Danh đã trở nên lạnh lùng, khó hơn hơn trước rất nhiều, vết thương lòng của anh không biết đến khi nào mới có thể chữa lành.
Ở một khu nhà trọ khá cũ, Mạc Kiều Nhiên trong bộ váy màu trắng, tóc xõa dài trông vô cùng dịu dàng, thướt tha đứng trước gương cô ta giơ tay lên sờ mặt của mình rồi mỉm cười đầy kinh dị, ghê rợn, lẩm bẩm một mình: “Đỗ Huệ Di đi rồi không còn ai tranh giành Đình Danh với mình nữa, không sớm thì muộn anh ấy sẽ quay trở về bên cạnh mình.”
Mạc Kiều Nhiên bây giờ không khác gì một kẻ điên, từ cách ăn mặc đến trang điểm đều giống hệt như Đỗ Huệ Di, cô ta đối với Tần Đình Danh không phải là yêu nó đơn giản chỉ là muốn chiếm hữu, muốn trở thành nữ chủ nhân của Tần gia mà thôi, vì tiền, vì quyền lực Mạc Kiều Nhiên hóa điên, bất chấp tất cả, không từ một thủ đoạn nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.