Chương 85: Gậy ông đập lưng ông
Ruby Joy
09/01/2021
Trên trực thăng xuất hiện một chiếc thang treo lơ lửng, trực thăng cũng dần
dần hạ thấp xuống Lion từ từ leo xuống từ chiếc thang ấy, thoáng chốc đã tiếp đất thành công đứng thẳng người trên sân của biệt thự, anh mặt mày hớn hở trên tay cầm bó hoa hồng to lớn vừa nhấc chân định tiến về phía
của Lạc Thu Tử thì bị khựng lại vì một cây chổi không biết từ đâu bay
ra, anh tức giận lớn tiếng hỏi: “Ai?”
“Là tôi đấy, nếu anh muốn tỏ tình gì đó thì trước hết hãy quét sạch mấy cái cánh hoa hồng ở đây đi sau đó muốn tỏ tình gì đó thì tỏ.” Nhất Nhất vừa quăng cây chổi xong thì chống hông, hất mặt lên giọng bảo.
Lion tức đến mặt đỏ bừng bừng, hận không thể băm Nhất Nhất ra thành tương ngay tức khắc, tại sao toàn lựa ngay thời khắc quan trọng của anh mà phá đám chứ? Chưa kịp mở miệng thì Lạc Thu Tử đã lên tiếng: “Nhất Nhất nói đúng đấy, muốn làm gì thì làm nhưng trước hết anh hãy dọn sạch đống rác ở đây đi.”
Vẻ mặt của Lion ngay lập tức thay đổi như một con cún con ngoan ngoãn, nghe lời anh tiến đến tặng bó hoa cho Lạc Thu Tử khẽ nói vào tai cô: “Em nhận bó hoa này rồi điều đó có nghĩa là em đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi đấy, không được phủ nhận như lúc trước nữa.” Nói xong, Lion cầm chổi lên quét một cách khí thế, miệng đã cười rộng đến tận mang tai.
Cũng may cánh hoa hồng rơi không hết sân nếu không quét đến chiều luôn mất, mất một lúc cuối cùng Lion cũng quét xong, anh nhanh tay quăng chổi vội bước đến gần Lạc Thu Tử, sắc mặt của Lạc Thu Tử từ nãy đến giờ không hề có chút biểu cảm nào, cô trả bó hoa lại cho anh, mày hơi nâng lên, không nhanh không chậm nói: “Anh đừng có cố chấp như vậy nữa, tôi đã có người trong lòng rồi, người đó đang đứng trước mặt anh đấy.”
Lion trợn mắt theo phản xạ anh nhìn sang Nhất Nhất bởi vì Nhất Nhất luôn là kẻ phá đám anh nhưng anh hoàn toàn sai lầm, Lạc Thu Tử không nói không rằng bất ngờ nắm lấy cổ áo của Đỗ Minh Ngạn kéo anh về phía của mình rồi nhẹ nhàng nhón chân đặt một nụ hôn lên môi anh khiến cho anh đứng hình, trợn trừng mắt ngỡ ngàng. Đỗ Huệ Di cùng Lạc Thu Thủy, Hà Lâm cũng ngơ ngác, đứng hình trước hành động táo bạo này của Lạc Thu Tử, Lion chết trân bó hoa trên tay cũng rơi xuống, Nhất Nhất gãi gãi đầu quay sang chỗ khác, trong lòng thầm than oán:
“Ôi mẹ ơi, mù mắt của tôi rồi.” Mặc dù nói năm nay anh đã hai mươi tuổi rồi nhưng từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ vẫn chưa từng chứng kiến người ta hôn nhau, mỗi lần xem phim đến cảnh hôn anh đều trùm chăn kín mít hoặc là che mắt, quay người đi không bao giờ xem, đơn giản là anh ngại, ngại chết luôn ấy.
Lạc Thu Tử rời khỏi đôi môi mỏng của Đỗ Minh Ngạn, lạnh nhạt nói với Lion: “Anh đã thấy rồi đấy, bây giờ mong anh không đến làm phiền tôi nữa.” Dứt tiếng, cô xoay người đi vào bên trong, bước chân càng lúc càng nhanh cô vội vã lên phòng, đóng chặt cửa lại úp mặt xuống giường, hai má của cô đã ửng hồng ngại ngùng không biết nói đường nào, cô đã cố gắng cứng rắn tỏ vẻ bản thân là người mạnh mẽ, táo bạo nhưng trong lòng lại sợ hãi hơn bao giờ hết, tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài, đến giờ tim vẫn còn đập nhanh vô cùng.
Lion vẫn thần người ở đấy thêm một lúc mới chậm rãi ra về trong sự đau lòng, trái tim như vụn vỡ ra thành từng mảnh, anh thất tình rồi, lần đầu tiên anh nếm mùi vị của thất tình, nó thật sự rất đắng, rất đau. Nhất Nhất không hiểu sao cảm thấy vẻ mặt đau khổ của Lion trông rất buồn cười khiến cho anh nhịn cười muốn nội thương. Hà Lâm nhìn thấy vẻ mặt đang cố nhịn cười của Nhất Nhất thì vỗ vai anh khẽ nói:
“Đừng có tạo nghiệp không thôi sau này bản thân sẽ là người phải trải nghiệm đấy.”
Nhất Nhất bĩu môi vẻ mặt khinh khỉnh, nhìn anh giống sợ chuyện đấy làm sao? Anh sẽ không bao giờ gặp những chuyện như thất tình đâu. Đỗ Minh Ngạn hoàn hồn đi nhanh vào bên trong với gương mặt rất khó đoán, Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm cũng lần lượt đi vào bên trong ngay sau đó.
Đỗ Huệ Di mặt không một chút cảm xúc quay người bước vào trong vừa cất bước thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, đôi mày hơi chau lại khi nhận ra số gọi đến là của Tôn Nam, bây giờ số điện thoại của cô ai ai cũng đều biết sao? Sao ai cũng có thể gọi đến thế? Cô vừa nghe máy thì bên kia giọng nói của Tôn Nam đã vang lên, giọng điệu khẩn trương, ngắt quãng, hoảng hốt vô cùng:
“Huệ Di tiểu thư! Có chuyện không hay xảy ra rồi, thiếu gia…thiếu gia lại đột nhiên bị đau, đau rất dữ dội bây giờ đang được bác sĩ cấp cứu.”
Đôi mày Nhất Nhất hơi nâng lên, khóe môi nhếch lên bật cười một tiếng anh nghe rõ mồn một những gì mà Tôn Nam nói, vừa nghe đã nhận ra là lừa người, anh giật lấy điện thoại của Đỗ Huệ Di bật loa ngoài, bắt đầu diễn kịch: “Anh là ai vậy? Chị Tiểu Di từ tối hôm qua vẫn chưa về, chúng tôi đang cho người đi tìm chị ấy khắp nơi đây này, chị ấy một thân một mình không biết có xảy ra chuyện gì không nữa, thật khiến người khác lo lắng.”
Đang nằm trên giường bệnh, Tần Đình Danh nghe rõ những lời mà Nhất Nhất nói, anh ngồi bật dậy rút kim tiêm trên tay của mình ra vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, Tôn Nam cúp máy nhanh chóng đuổi theo anh.
Nhất Nhất bật cười đắc ý, chạy vào bên trong lấy chìa khóa rồi kéo tay của Đỗ Huệ Di lên xe, ngồi trên xe cô liếc mắt sang hỏi anh: “Em đang giở trò gì thế? Muốn đưa chị đi đâu?”
“Em thấy hơi đói, chị cũng mới vừa từ bệnh viện về cũng chưa ăn sáng nên em đưa chị ăn sáng.” Nhất Nhất cười hề hề, điệu bộ tinh ranh, tỏ vẻ thần thần bí bí.
Nhất Nhất lựa chọn một quán ăn có thể để bên ngoài dễ dàng nhìn thấy bên trong điều quan trong là gần ở bệnh viện nếu trong vòng nửa tiếng mà vẫn không thấy Tần Đình Danh xuất hiện đi tìm Đỗ Huệ Di thì có lẽ Tần Đình Danh xảy ra chuyện thật lúc đó anh sẽ chủ động đưa cô đến bệnh viện. Đỗ Huệ Di cũng đã hiểu đôi chút những gì mà Nhất Nhất đang nghĩ, cô mặc kệ, không quan tâm an phận ngồi ở đấy ăn một cách ngon lành.
Tôn Nam vô tình chạy ngang quán ăn nhìn thấy Đỗ Huệ Di đang ngồi ăn ngon miệng ở đấy thì tròn mắt, há hốc miệng, nãy giờ cứ tưởng cô gặp nguy hiểm, thiếu gia của anh còn chuẩn bị quay về Tần gia hỏi Tần Hải xem có bắt cô đi không nữa chứ, đúng là dọa người ta chết khiếp mà. Tôn Nam lấy điện thoại ra gọi điện cho Tần Đình Danh chưa đầy năm phút Tần Đình Danh đã xuất hiện, thấy Đỗ Huệ Di đang cùng Nhất Nhất ngồi ăn bên trong quán, anh đi nhanh vào trong quăng cho Nhất Nhất một cặp mắt sắc bén, như muốn ăn tươi nuốt sống, ngữ điệu điểm lạnh hỏi:
“Cậu to gan thật đấy dám lừa tôi, cậu có biết hậu quả khi lừa tôi là như thế nào không?”
Nhất Nhất ngước mặt lên chớp chớp mắt nhìn Tần Đình Danh với vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhìn anh giống đang sợ lắm sao? Có Đỗ Huệ Di đang ở đây anh thách Tần Đình Danh làm gì được anh. Đỗ Huệ Di ngồi bên cạnh đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên chậm rãi lên tiếng: “Rốt cuộc là ai lừa ai đây? Chẳng phải anh đang nguy kịch nằm trong phòng cấp cứu sao? Sao bây giờ lại đứng đây lớn giọng đe dọa người khác vậy? Khỏe lại nhanh vậy sao?” Cũng may Nhất Nhất tinh ý đoán ra ngay nếu không cô đã bị mắc lừa hai con người lừa đảo này rồi.
Tần Đình Danh vừa nãy còn hùng hồn, lớn tiếng đe dọa rất dữ dằn nhưng khi Đỗ Huệ Di vừa lên tiếng nói thế anh liền im bặt chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Nhất Nhất thấy bộ dạng đấy của Tần Đình Danh mà đắc ý ra mặt, vẻ mặt láu cá, chống cằm nhướng nhướng mày châm chọc: “Không biết là ai đang dọa ai nữa đây, đúng là gậy ông đập lưng ông, đáng đời.”
“Là tôi đấy, nếu anh muốn tỏ tình gì đó thì trước hết hãy quét sạch mấy cái cánh hoa hồng ở đây đi sau đó muốn tỏ tình gì đó thì tỏ.” Nhất Nhất vừa quăng cây chổi xong thì chống hông, hất mặt lên giọng bảo.
Lion tức đến mặt đỏ bừng bừng, hận không thể băm Nhất Nhất ra thành tương ngay tức khắc, tại sao toàn lựa ngay thời khắc quan trọng của anh mà phá đám chứ? Chưa kịp mở miệng thì Lạc Thu Tử đã lên tiếng: “Nhất Nhất nói đúng đấy, muốn làm gì thì làm nhưng trước hết anh hãy dọn sạch đống rác ở đây đi.”
Vẻ mặt của Lion ngay lập tức thay đổi như một con cún con ngoan ngoãn, nghe lời anh tiến đến tặng bó hoa cho Lạc Thu Tử khẽ nói vào tai cô: “Em nhận bó hoa này rồi điều đó có nghĩa là em đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi đấy, không được phủ nhận như lúc trước nữa.” Nói xong, Lion cầm chổi lên quét một cách khí thế, miệng đã cười rộng đến tận mang tai.
Cũng may cánh hoa hồng rơi không hết sân nếu không quét đến chiều luôn mất, mất một lúc cuối cùng Lion cũng quét xong, anh nhanh tay quăng chổi vội bước đến gần Lạc Thu Tử, sắc mặt của Lạc Thu Tử từ nãy đến giờ không hề có chút biểu cảm nào, cô trả bó hoa lại cho anh, mày hơi nâng lên, không nhanh không chậm nói: “Anh đừng có cố chấp như vậy nữa, tôi đã có người trong lòng rồi, người đó đang đứng trước mặt anh đấy.”
Lion trợn mắt theo phản xạ anh nhìn sang Nhất Nhất bởi vì Nhất Nhất luôn là kẻ phá đám anh nhưng anh hoàn toàn sai lầm, Lạc Thu Tử không nói không rằng bất ngờ nắm lấy cổ áo của Đỗ Minh Ngạn kéo anh về phía của mình rồi nhẹ nhàng nhón chân đặt một nụ hôn lên môi anh khiến cho anh đứng hình, trợn trừng mắt ngỡ ngàng. Đỗ Huệ Di cùng Lạc Thu Thủy, Hà Lâm cũng ngơ ngác, đứng hình trước hành động táo bạo này của Lạc Thu Tử, Lion chết trân bó hoa trên tay cũng rơi xuống, Nhất Nhất gãi gãi đầu quay sang chỗ khác, trong lòng thầm than oán:
“Ôi mẹ ơi, mù mắt của tôi rồi.” Mặc dù nói năm nay anh đã hai mươi tuổi rồi nhưng từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ vẫn chưa từng chứng kiến người ta hôn nhau, mỗi lần xem phim đến cảnh hôn anh đều trùm chăn kín mít hoặc là che mắt, quay người đi không bao giờ xem, đơn giản là anh ngại, ngại chết luôn ấy.
Lạc Thu Tử rời khỏi đôi môi mỏng của Đỗ Minh Ngạn, lạnh nhạt nói với Lion: “Anh đã thấy rồi đấy, bây giờ mong anh không đến làm phiền tôi nữa.” Dứt tiếng, cô xoay người đi vào bên trong, bước chân càng lúc càng nhanh cô vội vã lên phòng, đóng chặt cửa lại úp mặt xuống giường, hai má của cô đã ửng hồng ngại ngùng không biết nói đường nào, cô đã cố gắng cứng rắn tỏ vẻ bản thân là người mạnh mẽ, táo bạo nhưng trong lòng lại sợ hãi hơn bao giờ hết, tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài, đến giờ tim vẫn còn đập nhanh vô cùng.
Lion vẫn thần người ở đấy thêm một lúc mới chậm rãi ra về trong sự đau lòng, trái tim như vụn vỡ ra thành từng mảnh, anh thất tình rồi, lần đầu tiên anh nếm mùi vị của thất tình, nó thật sự rất đắng, rất đau. Nhất Nhất không hiểu sao cảm thấy vẻ mặt đau khổ của Lion trông rất buồn cười khiến cho anh nhịn cười muốn nội thương. Hà Lâm nhìn thấy vẻ mặt đang cố nhịn cười của Nhất Nhất thì vỗ vai anh khẽ nói:
“Đừng có tạo nghiệp không thôi sau này bản thân sẽ là người phải trải nghiệm đấy.”
Nhất Nhất bĩu môi vẻ mặt khinh khỉnh, nhìn anh giống sợ chuyện đấy làm sao? Anh sẽ không bao giờ gặp những chuyện như thất tình đâu. Đỗ Minh Ngạn hoàn hồn đi nhanh vào bên trong với gương mặt rất khó đoán, Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm cũng lần lượt đi vào bên trong ngay sau đó.
Đỗ Huệ Di mặt không một chút cảm xúc quay người bước vào trong vừa cất bước thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, đôi mày hơi chau lại khi nhận ra số gọi đến là của Tôn Nam, bây giờ số điện thoại của cô ai ai cũng đều biết sao? Sao ai cũng có thể gọi đến thế? Cô vừa nghe máy thì bên kia giọng nói của Tôn Nam đã vang lên, giọng điệu khẩn trương, ngắt quãng, hoảng hốt vô cùng:
“Huệ Di tiểu thư! Có chuyện không hay xảy ra rồi, thiếu gia…thiếu gia lại đột nhiên bị đau, đau rất dữ dội bây giờ đang được bác sĩ cấp cứu.”
Đôi mày Nhất Nhất hơi nâng lên, khóe môi nhếch lên bật cười một tiếng anh nghe rõ mồn một những gì mà Tôn Nam nói, vừa nghe đã nhận ra là lừa người, anh giật lấy điện thoại của Đỗ Huệ Di bật loa ngoài, bắt đầu diễn kịch: “Anh là ai vậy? Chị Tiểu Di từ tối hôm qua vẫn chưa về, chúng tôi đang cho người đi tìm chị ấy khắp nơi đây này, chị ấy một thân một mình không biết có xảy ra chuyện gì không nữa, thật khiến người khác lo lắng.”
Đang nằm trên giường bệnh, Tần Đình Danh nghe rõ những lời mà Nhất Nhất nói, anh ngồi bật dậy rút kim tiêm trên tay của mình ra vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, Tôn Nam cúp máy nhanh chóng đuổi theo anh.
Nhất Nhất bật cười đắc ý, chạy vào bên trong lấy chìa khóa rồi kéo tay của Đỗ Huệ Di lên xe, ngồi trên xe cô liếc mắt sang hỏi anh: “Em đang giở trò gì thế? Muốn đưa chị đi đâu?”
“Em thấy hơi đói, chị cũng mới vừa từ bệnh viện về cũng chưa ăn sáng nên em đưa chị ăn sáng.” Nhất Nhất cười hề hề, điệu bộ tinh ranh, tỏ vẻ thần thần bí bí.
Nhất Nhất lựa chọn một quán ăn có thể để bên ngoài dễ dàng nhìn thấy bên trong điều quan trong là gần ở bệnh viện nếu trong vòng nửa tiếng mà vẫn không thấy Tần Đình Danh xuất hiện đi tìm Đỗ Huệ Di thì có lẽ Tần Đình Danh xảy ra chuyện thật lúc đó anh sẽ chủ động đưa cô đến bệnh viện. Đỗ Huệ Di cũng đã hiểu đôi chút những gì mà Nhất Nhất đang nghĩ, cô mặc kệ, không quan tâm an phận ngồi ở đấy ăn một cách ngon lành.
Tôn Nam vô tình chạy ngang quán ăn nhìn thấy Đỗ Huệ Di đang ngồi ăn ngon miệng ở đấy thì tròn mắt, há hốc miệng, nãy giờ cứ tưởng cô gặp nguy hiểm, thiếu gia của anh còn chuẩn bị quay về Tần gia hỏi Tần Hải xem có bắt cô đi không nữa chứ, đúng là dọa người ta chết khiếp mà. Tôn Nam lấy điện thoại ra gọi điện cho Tần Đình Danh chưa đầy năm phút Tần Đình Danh đã xuất hiện, thấy Đỗ Huệ Di đang cùng Nhất Nhất ngồi ăn bên trong quán, anh đi nhanh vào trong quăng cho Nhất Nhất một cặp mắt sắc bén, như muốn ăn tươi nuốt sống, ngữ điệu điểm lạnh hỏi:
“Cậu to gan thật đấy dám lừa tôi, cậu có biết hậu quả khi lừa tôi là như thế nào không?”
Nhất Nhất ngước mặt lên chớp chớp mắt nhìn Tần Đình Danh với vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhìn anh giống đang sợ lắm sao? Có Đỗ Huệ Di đang ở đây anh thách Tần Đình Danh làm gì được anh. Đỗ Huệ Di ngồi bên cạnh đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên chậm rãi lên tiếng: “Rốt cuộc là ai lừa ai đây? Chẳng phải anh đang nguy kịch nằm trong phòng cấp cứu sao? Sao bây giờ lại đứng đây lớn giọng đe dọa người khác vậy? Khỏe lại nhanh vậy sao?” Cũng may Nhất Nhất tinh ý đoán ra ngay nếu không cô đã bị mắc lừa hai con người lừa đảo này rồi.
Tần Đình Danh vừa nãy còn hùng hồn, lớn tiếng đe dọa rất dữ dằn nhưng khi Đỗ Huệ Di vừa lên tiếng nói thế anh liền im bặt chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Nhất Nhất thấy bộ dạng đấy của Tần Đình Danh mà đắc ý ra mặt, vẻ mặt láu cá, chống cằm nhướng nhướng mày châm chọc: “Không biết là ai đang dọa ai nữa đây, đúng là gậy ông đập lưng ông, đáng đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.