Chương 88: Hôn mê bất tỉnh
Ruby Joy
16/01/2021
Đã hơn bốn tiếng trôi qua, đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt tim của mọi
người như treo ngược cành cây, thần kinh luôn căng như dây đàn, Đỗ Huệ
Di luôn nắm lấy tay của Nhất Nhất để chống đỡ, cuối cùng đèn cũng tắt,
cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, hình ảnh của Hạ Tử Quyên xuất hiện ngay
sau đó, cô tháo khẩu trang đứng trước mặt của mọi người sắc mặt không
biểu lộ chút cảm xúc gì vô cùng khó đoán, Nhất Nhất thấy Đỗ Huệ Di căng
thẳng đến đổ cả mồ hồi tay, anh vỗ nhẹ lưng của cô trấn an, khuôn miệng
của Hạ Tử Quyên mở ra cất giọng báo tình hình:
“Hiện tại Đình Danh đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng...” Tần Hải, Đỗ Huệ Di cùng mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, ý cười cũng lộ rõ trên mặt nhưng chợt thu lại, lòng lại nóng như lửa đốt, căng thẳng, lo lắng khi phía sau câu lại có chữ nhưng, Hạ Tử Quyên không nhanh không chậm nói tiếp: “Mặc dù không còn nguy hiểm nhưng do phần đầu bị trúng đạn nên anh ấy rơi vào tình trạng hôn mê nói một cách dễ hiểu chính là anh ấy trở thành người thực vật, nếu muốn anh ấy tỉnh lại chỉ còn hy vọng có kì tích xảy ra.”
Đỗ Huệ Di vừa nghe xong liền không kiềm được mà ngất lịm đi, Nhất Nhất đỡ lấy bàn tay bỗng cảm thấy là lạ, anh giơ tay lên xem thì thấy tay của mình đang dính máu, rõ ràng máu trên người của Đỗ Huệ Di đã khô, cô bảo không có bị thương vậy thì máu này ở đâu ra?
Khi Đỗ Huệ Di tỉnh lại đã là tám giờ tối, đảo mắt nhìn xung quanh rồi ngay lập tức nghĩ đến Tần Đình Danh cô vội vàng xuống giường đúng lúc ấy Nhất Nhất cùng Lạc Thu Thủy, Hà Lâm, Đỗ Minh Ngạn và Lạc Thu Tử bước vào, nhìn thấy Đỗ Huệ Di muốn rời giường bệnh liền vội tiến nhanh đến, Lạc Thu Thủy, Nhất Nhất mỗi người một bên dìu lấy cô, Lạc Thu Thủy cất giọng hỏi: “Huệ Di! Cậu chỉ mới vừa tỉnh lại liền muốn đi đâu thế? Cậu muốn tìm Tần Đình Danh sao?”
Đỗ Huệ Di gật đầu như băm tỏi, Nhất Nhất cau mày giữ chặt cô lại lên tiếng: “Chị không cần lo lắng Tần Đình Danh đang nằm ở phòng bệnh kế bên, điều cần lo ở đây chính là chị đấy. Chị cũng hay thật đấy rõ ràng bị thương lại bảo là không có, cũng may đó chỉ là vết thương nhỏ không có gì nghiêm trọng, nếu như lúc trưa em không vô tình động vào vết thương khiến nó bị chảy máu nữa chắc là cũng không ai biết.”
Nhất Nhất không ngừng luyên thuyên trách móc Đỗ Huệ Di, đưa mắt ra hiệu cho Lạc Thu Thủy, cô hiểu ý nhanh chóng bảo Hà Lâm mang cháo đặt lên bàn rồi nói: “Nếu như cậu muốn đi thăm Tần Đình Danh thì bây giờ cậu phải ăn hết bát cháo này, cậu hãy nhìn lại sắc mặt của cậu xem đã trắng bệch như thế này rồi cậu mà còn không ăn sao có sức để thăm Tần Đình Danh chứ.”
Đỗ Huệ Di miễn cường ngồi lại xuống giường bệnh ăn chút cháo, nhìn thấy cánh tay băng bó của Lạc Thu Tử cô cau mày hỏi han: “Thu Tử! Tay của cậu bị làm sao vậy?”
Lạc Thu Tử nhìn cánh tay của mình rồi cười nhẹ trả lời: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Cô gật gù ăn một muỗng cháo, Đỗ Minh Ngạn đứng gần cô gương mặt không chút biểu cảm lên tiếng: “Tiểu Di! Tần Hải…ông ta đã đi đầu thú rồi, ông ta thừa nhận hết mọi chuyện mình đã làm với cảnh sát.”
Đỗ Huệ Di dừng động tác ăn lại, mắt vẫn chăm chăm nhìn bát cháo rồi nhếch môi cười lạnh một tiếng: “Đầu thú cũng tốt, nếu ông ta không tự mình đi đầu thú thì em cũng sẽ đưa ông ta vào tù thôi. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.”
Tin tức Trương gia và Tần gia chém giết lẫn nhau, Tần Đình Danh bị trúng đạn trở thành người thực vật, Tần Hải đi đầu thú bây giờ đang ở trong tù nhanh chóng lan truyền khắp nơi, cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều bị chấn động một phen. Cả Tần Hải và Tần Đình Danh đều xảy ra chuyện vậy thì bây giờ Tần gia và Tần thị sẽ ra sao? Tần gia sẽ sụp đổ sao? Một bang phái thừa nước đục thả câu lợi dụng chuyện này bắt đầu tìm cách sinh sự, kiếm chuyện muốn chiếm Tần gia.
Sáng hôm sau, Đỗ Huệ Di ngồi đợi Tần Hải, nhìn thấy cảnh sát bước ra theo sau đó là Tần Hải, ông ngồi xuống ghế đối diện với cô, khóe môi ông hơi cau lên, từ tốn cất giọng nói: “Cuối cùng cô cũng đến rồi, nghe nói cô bị thương bây giờ không sao rồi chứ?” Ngữ điệu có chút quan tâm hỏi han, ông bây giờ đã không còn xem cô là kẻ thù nữa rồi.
Đỗ Huệ Di nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt không chút gợn sóng, chậm rãi đáp lại: “Cảm ơn ông đã quan tâm, tôi không sao cả. Tôi đã đến đây rồi ông có thể nói cho tôi biết lý do ông muốn gặp tôi là gì rồi chứ?”
“Cũng không có gì quan trọng cả, tôi biết cô sẽ chăm sóc tốt cho Đình Danh chỉ là tôi muốn nhờ cô có thể thường xuyên cho người đến nói cho tôi biết tình hình của Đình Danh được không?” Tần Hải khổ sở, giọng nói mang sự khẩn cầu nói với Đỗ Huệ Di.
“Tất nhiên là được rồi, ông yên tâm sau này mỗi tuần tôi đều sẽ cho người đến báo cho ông biết tình hình của Đình Danh.” Đỗ Huệ Di gật đầu đồng ý đáp lại, tấm lòng của người cha cô hiểu được, ông có thể đối với tất cả mọi người tàn nhẫn, vô tình nhưng đối với Tần Đình Danh ông chính là yêu thương nhưng không nuông chiều quá mức, luôn quan tâm sợ anh bị tổn thương, mọi thứ ông đều suy nghĩ cho anh đầu tiên, cô đứng dậy lạnh nhạt nói: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi quay về đây.”
Tần Hải gật gật đầu không quên cảm ơn Đỗ Huệ Di, ông dõi theo cô nở một nụ cười cảm kích mang trong đó là sự chua xót, đau khổ. Giá như năm đó ông không vì kho báu mà diệt của Trương gia, không truy cùng giết tận Đỗ Tấn Trung, Đỗ Huệ Di và Đỗ Minh Ngạn, cũng giá như ông không tiếp tục sai lầm đối đầu, chém giết lẫn nhau với Trương gia, một chết một còn thì bây giờ có lẽ mọi chuyện đã khác, sẽ có một kết cục khác, một kết cục hạnh phúc hơn nhưng hiện tại đã quá muộn màng, ông hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi, tất cả chỉ còn gói gọn trong hai chữ giá như.
Bệnh viện Ái Tâm
Nhất Nhất thấy Đỗ Huệ Di quay về liền vội chạy đến, vẻ mặt đã trầm ổn hơn rất nhiều: “Chị! Chị đã đi đâu thế? Trên người chị hiện có vết thương sao chị không nằm nghỉ ngơi mà đi lung tung thế? Chị có biết là em và mọi người lo lắng cho chị như thế nào không?” Nhất Nhất lo lắng không ngừng trách móc cô.
“Chị xin lỗi vì đột nhiên rời khỏi mà không báo trước nhưng bây giờ chẳng phải là chị cũng đã quay về rồi sao? Mà mọi người đâu hết rồi? Đi làm hết rồi sao?” Đỗ Huệ Di liếc mắt không nhìn thấy ai bèn cất giọng hỏi.
“Tắc kè hoa cùng với bà chị Thu Thủy đã đến Trương thị rồi ạ còn về mặt thối thì như một cái đuôi suốt ngày cứ bám theo bà chị Thu Tử, không ngừng đấu khẩu với tên sến súa, mối tình tay ba này thật khiến em đau cả đầu.” Nhất Nhất chầm chậm trả lời cho Đỗ Huệ Di biết hành tung của từng người một, bày ra dáng vẻ của một người trưởng thành từng trải, lắc đầu ngán ngẩm với những người đang yêu.
Đỗ Huệ Di không nhịn được nở một nụ cười nhẹ rồi vụt tắt, cô không nói gì chỉ từ từ cất bước đến phòng bệnh của Tần Đình Danh. Mở cửa phòng bệnh, cô nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, gương mặt nhợt nhạt sống mũi của cô ngay tức khắc cay cay, đôi mắt dần đỏ hoe, cô bước đến bên cạnh anh bằng những bước chân nặng nề, lòng nặng trĩu, đau đớn.
Ngồi xuống bên cạnh Tần Đình Danh, Đỗ Huệ Di giơ tay đặt lên một bên mặt của anh, nhớ lại cảnh tượng anh ôm lấy cô đỡ cho cô một phát đạn thì tim cô chợt đau nhói như có ai đang bóp chặt lại. Nước mắt Đỗ Huệ Di lặng lẽ rơi xuống, nghẹn ngào khẽ nói:
“Đình Danh! Em hối hận rồi, em hối hận vì đã cố chấp hận thù, đối đầu với ba của anh nếu như em không cố chấp, cứng đầu thì bây giờ anh cũng sẽ không ra nông nỗi này. Đình Danh! Anh có nghe em nói không? Nếu như anh nghe thì anh hãy mau tỉnh lại đi, em rất muốn nghe giọng nói của anh, Đình Danh.” Giọng nói khẩn thiết khiến người khác nghe rất êm tai nhưng cũng rất đau lòng thay, nước mắt cô càng rơi xuống nhiều hơn. Cô hối hận, thật sự hối hận rồi nhưng bây giờ hối hận thì đã không còn cứu vãn được chuyện gì cả, chỉ có thể bất lực nhìn anh nằm bất động trên giường, có khả năng vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Hiện tại Đình Danh đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng...” Tần Hải, Đỗ Huệ Di cùng mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, ý cười cũng lộ rõ trên mặt nhưng chợt thu lại, lòng lại nóng như lửa đốt, căng thẳng, lo lắng khi phía sau câu lại có chữ nhưng, Hạ Tử Quyên không nhanh không chậm nói tiếp: “Mặc dù không còn nguy hiểm nhưng do phần đầu bị trúng đạn nên anh ấy rơi vào tình trạng hôn mê nói một cách dễ hiểu chính là anh ấy trở thành người thực vật, nếu muốn anh ấy tỉnh lại chỉ còn hy vọng có kì tích xảy ra.”
Đỗ Huệ Di vừa nghe xong liền không kiềm được mà ngất lịm đi, Nhất Nhất đỡ lấy bàn tay bỗng cảm thấy là lạ, anh giơ tay lên xem thì thấy tay của mình đang dính máu, rõ ràng máu trên người của Đỗ Huệ Di đã khô, cô bảo không có bị thương vậy thì máu này ở đâu ra?
Khi Đỗ Huệ Di tỉnh lại đã là tám giờ tối, đảo mắt nhìn xung quanh rồi ngay lập tức nghĩ đến Tần Đình Danh cô vội vàng xuống giường đúng lúc ấy Nhất Nhất cùng Lạc Thu Thủy, Hà Lâm, Đỗ Minh Ngạn và Lạc Thu Tử bước vào, nhìn thấy Đỗ Huệ Di muốn rời giường bệnh liền vội tiến nhanh đến, Lạc Thu Thủy, Nhất Nhất mỗi người một bên dìu lấy cô, Lạc Thu Thủy cất giọng hỏi: “Huệ Di! Cậu chỉ mới vừa tỉnh lại liền muốn đi đâu thế? Cậu muốn tìm Tần Đình Danh sao?”
Đỗ Huệ Di gật đầu như băm tỏi, Nhất Nhất cau mày giữ chặt cô lại lên tiếng: “Chị không cần lo lắng Tần Đình Danh đang nằm ở phòng bệnh kế bên, điều cần lo ở đây chính là chị đấy. Chị cũng hay thật đấy rõ ràng bị thương lại bảo là không có, cũng may đó chỉ là vết thương nhỏ không có gì nghiêm trọng, nếu như lúc trưa em không vô tình động vào vết thương khiến nó bị chảy máu nữa chắc là cũng không ai biết.”
Nhất Nhất không ngừng luyên thuyên trách móc Đỗ Huệ Di, đưa mắt ra hiệu cho Lạc Thu Thủy, cô hiểu ý nhanh chóng bảo Hà Lâm mang cháo đặt lên bàn rồi nói: “Nếu như cậu muốn đi thăm Tần Đình Danh thì bây giờ cậu phải ăn hết bát cháo này, cậu hãy nhìn lại sắc mặt của cậu xem đã trắng bệch như thế này rồi cậu mà còn không ăn sao có sức để thăm Tần Đình Danh chứ.”
Đỗ Huệ Di miễn cường ngồi lại xuống giường bệnh ăn chút cháo, nhìn thấy cánh tay băng bó của Lạc Thu Tử cô cau mày hỏi han: “Thu Tử! Tay của cậu bị làm sao vậy?”
Lạc Thu Tử nhìn cánh tay của mình rồi cười nhẹ trả lời: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Cô gật gù ăn một muỗng cháo, Đỗ Minh Ngạn đứng gần cô gương mặt không chút biểu cảm lên tiếng: “Tiểu Di! Tần Hải…ông ta đã đi đầu thú rồi, ông ta thừa nhận hết mọi chuyện mình đã làm với cảnh sát.”
Đỗ Huệ Di dừng động tác ăn lại, mắt vẫn chăm chăm nhìn bát cháo rồi nhếch môi cười lạnh một tiếng: “Đầu thú cũng tốt, nếu ông ta không tự mình đi đầu thú thì em cũng sẽ đưa ông ta vào tù thôi. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.”
Tin tức Trương gia và Tần gia chém giết lẫn nhau, Tần Đình Danh bị trúng đạn trở thành người thực vật, Tần Hải đi đầu thú bây giờ đang ở trong tù nhanh chóng lan truyền khắp nơi, cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều bị chấn động một phen. Cả Tần Hải và Tần Đình Danh đều xảy ra chuyện vậy thì bây giờ Tần gia và Tần thị sẽ ra sao? Tần gia sẽ sụp đổ sao? Một bang phái thừa nước đục thả câu lợi dụng chuyện này bắt đầu tìm cách sinh sự, kiếm chuyện muốn chiếm Tần gia.
Sáng hôm sau, Đỗ Huệ Di ngồi đợi Tần Hải, nhìn thấy cảnh sát bước ra theo sau đó là Tần Hải, ông ngồi xuống ghế đối diện với cô, khóe môi ông hơi cau lên, từ tốn cất giọng nói: “Cuối cùng cô cũng đến rồi, nghe nói cô bị thương bây giờ không sao rồi chứ?” Ngữ điệu có chút quan tâm hỏi han, ông bây giờ đã không còn xem cô là kẻ thù nữa rồi.
Đỗ Huệ Di nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt không chút gợn sóng, chậm rãi đáp lại: “Cảm ơn ông đã quan tâm, tôi không sao cả. Tôi đã đến đây rồi ông có thể nói cho tôi biết lý do ông muốn gặp tôi là gì rồi chứ?”
“Cũng không có gì quan trọng cả, tôi biết cô sẽ chăm sóc tốt cho Đình Danh chỉ là tôi muốn nhờ cô có thể thường xuyên cho người đến nói cho tôi biết tình hình của Đình Danh được không?” Tần Hải khổ sở, giọng nói mang sự khẩn cầu nói với Đỗ Huệ Di.
“Tất nhiên là được rồi, ông yên tâm sau này mỗi tuần tôi đều sẽ cho người đến báo cho ông biết tình hình của Đình Danh.” Đỗ Huệ Di gật đầu đồng ý đáp lại, tấm lòng của người cha cô hiểu được, ông có thể đối với tất cả mọi người tàn nhẫn, vô tình nhưng đối với Tần Đình Danh ông chính là yêu thương nhưng không nuông chiều quá mức, luôn quan tâm sợ anh bị tổn thương, mọi thứ ông đều suy nghĩ cho anh đầu tiên, cô đứng dậy lạnh nhạt nói: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi quay về đây.”
Tần Hải gật gật đầu không quên cảm ơn Đỗ Huệ Di, ông dõi theo cô nở một nụ cười cảm kích mang trong đó là sự chua xót, đau khổ. Giá như năm đó ông không vì kho báu mà diệt của Trương gia, không truy cùng giết tận Đỗ Tấn Trung, Đỗ Huệ Di và Đỗ Minh Ngạn, cũng giá như ông không tiếp tục sai lầm đối đầu, chém giết lẫn nhau với Trương gia, một chết một còn thì bây giờ có lẽ mọi chuyện đã khác, sẽ có một kết cục khác, một kết cục hạnh phúc hơn nhưng hiện tại đã quá muộn màng, ông hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi, tất cả chỉ còn gói gọn trong hai chữ giá như.
Bệnh viện Ái Tâm
Nhất Nhất thấy Đỗ Huệ Di quay về liền vội chạy đến, vẻ mặt đã trầm ổn hơn rất nhiều: “Chị! Chị đã đi đâu thế? Trên người chị hiện có vết thương sao chị không nằm nghỉ ngơi mà đi lung tung thế? Chị có biết là em và mọi người lo lắng cho chị như thế nào không?” Nhất Nhất lo lắng không ngừng trách móc cô.
“Chị xin lỗi vì đột nhiên rời khỏi mà không báo trước nhưng bây giờ chẳng phải là chị cũng đã quay về rồi sao? Mà mọi người đâu hết rồi? Đi làm hết rồi sao?” Đỗ Huệ Di liếc mắt không nhìn thấy ai bèn cất giọng hỏi.
“Tắc kè hoa cùng với bà chị Thu Thủy đã đến Trương thị rồi ạ còn về mặt thối thì như một cái đuôi suốt ngày cứ bám theo bà chị Thu Tử, không ngừng đấu khẩu với tên sến súa, mối tình tay ba này thật khiến em đau cả đầu.” Nhất Nhất chầm chậm trả lời cho Đỗ Huệ Di biết hành tung của từng người một, bày ra dáng vẻ của một người trưởng thành từng trải, lắc đầu ngán ngẩm với những người đang yêu.
Đỗ Huệ Di không nhịn được nở một nụ cười nhẹ rồi vụt tắt, cô không nói gì chỉ từ từ cất bước đến phòng bệnh của Tần Đình Danh. Mở cửa phòng bệnh, cô nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, gương mặt nhợt nhạt sống mũi của cô ngay tức khắc cay cay, đôi mắt dần đỏ hoe, cô bước đến bên cạnh anh bằng những bước chân nặng nề, lòng nặng trĩu, đau đớn.
Ngồi xuống bên cạnh Tần Đình Danh, Đỗ Huệ Di giơ tay đặt lên một bên mặt của anh, nhớ lại cảnh tượng anh ôm lấy cô đỡ cho cô một phát đạn thì tim cô chợt đau nhói như có ai đang bóp chặt lại. Nước mắt Đỗ Huệ Di lặng lẽ rơi xuống, nghẹn ngào khẽ nói:
“Đình Danh! Em hối hận rồi, em hối hận vì đã cố chấp hận thù, đối đầu với ba của anh nếu như em không cố chấp, cứng đầu thì bây giờ anh cũng sẽ không ra nông nỗi này. Đình Danh! Anh có nghe em nói không? Nếu như anh nghe thì anh hãy mau tỉnh lại đi, em rất muốn nghe giọng nói của anh, Đình Danh.” Giọng nói khẩn thiết khiến người khác nghe rất êm tai nhưng cũng rất đau lòng thay, nước mắt cô càng rơi xuống nhiều hơn. Cô hối hận, thật sự hối hận rồi nhưng bây giờ hối hận thì đã không còn cứu vãn được chuyện gì cả, chỉ có thể bất lực nhìn anh nằm bất động trên giường, có khả năng vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.