Chương 73: Kho báu
Ruby Joy
04/01/2021
Ánh nắng dịu nhẹ của buổi chiều khiến con người ta ai nấy đều cảm thấy vô cùng dễ chịu, Tần Đình Danh lái xe đến ngôi nhà nhỏ của Đỗ Huệ Di anh muốn gặp cô trước khi quay trở về thành phố S, đến nơi nhìn thấy ngôi nhà ấy đã khóa lại, anh khẽ chau mày hỏi một người sống gần đấy: “Xin hỏi ông có biết những người trong nhà này đi đâu hết rồi không?”
Ông lão quay đầu nhìn ngôi nhà rồi quay lại trả lời: “Tôi không biết họ đi đâu chỉ biết là cách đây hơn hai tiếng tôi có nhìn thấy tất cả người trong nhà đó đã mang theo hành lý rời khỏi đây rồi.”
Đôi mày của Tần Đình Danh càng nhíu chặt hơn suy tư điều gì đó vài giây rồi chậm rãi cất giọng nói cảm ơn với ông lão. Rời đi? Cô đã rời đi đâu chứ? Tại sao lại đột ngột đi như vậy? Trong đầu anh hiện lên vô số câu hỏi, anh xoay người bước lên xe gọi điện cho Tôn Nam: “Cậu hãy mau điều tra cho tôi xem Tiểu Di đang ở đâu?”
“Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay ạ.” Tôn Nam cung kính đáp lại, nhanh chóng cho người điều tra xem Đỗ Huệ Di đang ở đâu, điều tra nhanh nhất có thể.
\----------------------------------------------------------------------
Luân Đôn, nước Anh
Một ngày nữa lại trôi qua, Đỗ Huệ Di cùng bọn người Lạc Thu Thủy, Trịnh Xuyên lên xe đi đến một căn biệt thự cổ, cô cùng mọi người đứng trước cổng quan sát bỗng cô bị một người đàn ông tuổi trung niên cầm súng chỉa vào, những người còn lại giật mình nhìn người đàn ông trung niên ấy. Trịnh Xuyên vừa nhìn thấy ông ấy liền vội lên tiếng: “Quản gia Lý! Đừng ra tay, đây là Diệp Anh.”
Quản gia Lý cau mày đưa mắt nhìn Trịnh Xuyên, ông đã nhận ra Trịnh Xuyên nghe Trịnh Xuyên nói thế ông liền chuyển dời tầm mắt sang Đỗ Huệ Di, ánh mắt nghi hoặc cất tiếng: “Đây là Diệp Anh tiểu thư?”
“Phải, cháu là Diệp Anh, Trương Diệp Anh.” Đỗ Huệ Di vừa khẳng định với quản gia Lý vừa lấy sợi dây chuyền mình đang đeo ra cho ông xem, chứng minh cô thật sự là Trương Diệp Anh.
Nhìn thấy sợi dây chuyền quản gia Lý ngay tức khắc thu súng lại, ánh mắt đã không còn sự nghi ngờ mà thay vào đó là sự vui vẻ, mừng rỡ nói: “Tiểu thư! Cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi còn tưởng đến chết tôi vẫn chưa thể gặp được cô nữa chứ. Tiểu thư! Chúng ta hãy mau vào trong thôi.”
Đỗ Huệ Di cùng mọi người đi theo quản gia Lý vào bên trong, vừa đi ông vừa nói: “Tôi ở đây suốt mười mấy năm trời để giữ kho báu chỉ mong một ngày không xa cô sẽ xuất hiện, cuối cùng tôi cũng đã chờ được rồi, thấy tiểu thư bình an lớn lên như thế này tôi thật sự rất vui mừng.” Ông không vòng vo mà dẫn mọi người một mạch đi thẳng đến căn phòng bí mật, nó nằm sau một giá sách rất to.
Đứng trước cánh cửa được xây dựng, thiết kế kì công, đẹp mắt còn có hệ thống bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, mọi người đồng loạt nhìn về hướng của quản gia Lý, quản gia Lý quay sang nhìn Đỗ Huệ Di mỉm cười cất lời: “Cánh cửa này chỉ có tiểu thư mới có thể mở được mà thôi.”
Đỗ Huệ Di chau mày khó hiểu, cô quan sát cánh cửa phát hiện trên cánh cửa có một cái lỗ khá nhỏ có hình thù khá quen mắt, nhìn một lúc cô chợt nhận ra nó có hình thù giống hệt viên kim cương máu, Đỗ Huệ Di vội vàng tháo sợi dây chuyền ra mở rương lấy viên kim cương đặt vào cái lỗ ấy. Tít…Một tiếng tít vang lên khá lớn khiến cho mọi người có hơi giật mình, dáo dác nhìn xung quanh, cánh cửa từ từ được mở ra một cách tự động, Đỗ Huệ Di cùng mọi người ai nấy đều tròn mắt khi nhìn thấy kho báu. Trước mắt bọn họ là những cái rương chứa rất nhiều tiền, nhiều vàng, cả căn phòng đều tràn ngập những cái rương đầy tiền đầy vàng khiến mọi người choáng ngợp, suýt nữa thì hoa cả mắt.
Quản gia Lý đứng bên cạnh Đỗ Huệ Di không nhanh không chậm lên tiếng: “Tiểu thư! Đây là toàn bộ tài sản của Trương gia có, những tài sản này đã được để lại bởi ông bà nội của cùng với ông bà chủ tức ba mẹ của tiểu thư. Với số tiền, số vàng này sẽ giúp tiểu thư mau chóng khôi phục lại Trương gia.”
Lần đầu tiên cô sở hữu một khối tài sản lớn như vậy nên vẫn chưa hết choáng ngợp, sững sờ, số tài sản này đã được bảo vệ bởi rất nhiều người của Trương gia, cô nhất định phải sử dụng một cách hợp lý, cẩn thận không thể để lãng phí một đồng nào.
\-------------------------------------------------------------------
Thành phố S, tập đoàn Tần thị
Trong phòng làm việc của chủ tịch, Tần Đình Danh tức giận cả người tràn đầy sát khí, sự chết chóc, anh lớn tiếng nói: “Các người đúng là vô dụng, điều tra đến giờ vẫn không biết Tiểu Di đang ở đâu, các người tiếp tục điều tra, tìm kiếm cô ấy cho tôi. Tôi mong lần sau hỏi sẽ là một câu trả lời khác không phải là câu trả lời không biết này.”
“Vâng ạ.” Tôn Nam cùng hai người khác gật gật đầu vội vàng rời khỏi phòng làm việc của Tần Đình Danh trong sự sợ hãi, run rẩy, cả ba người đều toát cả mồ hôi hột nhớ lại dáng vẻ của anh lúc nãy thật sự rất đáng sợ, cứ tưởng là không còn mạng bước ra nữa rồi.
Âu Hoằng Phong từ thang máy bước ra nhìn thấy Tôn Nam cùng hai người khác ai nấy đều xanh mặt mày đi ra từ phòng làm việc của Tần Đình Danh thì anh đoán chắc rằng người anh em tốt của mình đang tức giận, nổi điên mà lý do khiến cho Tần Đình Danh trở nên như thế chỉ có một đó là vì Đỗ Huệ Di. Âu Hoằng Phong đắn đo suy nghĩ không biết có nên tiếp tục bước vào bên trong hay không, có khi vào trong anh lại phải chịu trận. Cuối cùng vẫn quyết định cất bước vào trong, ngồi xuống ghế chân Âu Hoằng Phong vắt chéo lên tiếng:
“Có phải cậu đang tức giận vì không tìm được Huệ Di không? Cậu không biết em ấy hiện tại đang ở đâu?”
Tần Đình Danh đứng bật dậy tiến nhanh về phía của Âu Hoằng Phong, anh ngồi xuống gương mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: “Hoằng Phong! Cậu biết Tiểu Di hiện tại đang ở đâu sao?”
Âu Hoằng Phong nhún vai một cái, đầu khẽ lắc trả lời: “Tôi không biết chỉ là tối hôm qua Huệ Di gọi điện về cho mẹ vợ tôi cụ thể thì tôi không biết hai người họ nói cái gì chỉ biết trước khi cúp máy em ấy bảo là có thể trong thời gian tới em ấy sẽ không liên lạc với mọi người bảo mọi người đừng lo lắng.” Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tần Đình Danh anh vỗ vỗ vai, khuyên người anh em tốt của mình:
“Nếu Huệ Di đã cố tình che giấu rồi thì cậu tìm cũng vô ích, cho dù cậu có tìm được thì đã sao chứ? Với tình hình hiện tại của hai người, cậu cũng không thể ở bên cạnh Huệ Di chi bằng bây giờ cậu đừng tìm kiếm nữa sớm muộn gì em ấy cũng sẽ quay về đây thôi còn về tình cảm giữa cậu và em ấy thì phải xem duyên phận giữa hai người đến đâu.”
“…” Tần Đình Danh trầm mặc không nói một lời nào, lời của Âu Hoằng Phong không phải là không đúng nhưng anh không thể nào bỏ cuộc như vậy được, anh vẫn sẽ tìm cho dù có tìm được hay không anh vẫn tìm tìm đến khi nào cô xuất hiện thì thôi. Đôi mắt anh hơi rũ xuống trong ánh mắt chỉ chất chứa những buồn bã, đau lòng: “Hoằng Phong! Khi nào cậu có tin tức của Tiểu Di hay cô ấy gọi về thì cậu gọi điện báo cho tôi ngay có được không?”
“Tất nhiên là được rồi, cậu yên tâm bất cứ lúc nào tôi có tin tức của Huệ Di dù chỉ một chút tôi cũng sẽ báo cho cậu biết.” Âu Hoằng Phong gật gật đầu không nhanh không chậm đáp lại.
\-----------------------------------------------------------------------
Luân Đôn, nước Anh
Bây giờ đã là chín giờ tối, ở căn biệt thự cổ Đỗ Huệ Di ngồi trong phòng bắt đầu nghiên cứu công việc, đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa, tiếng Lạc Thu Tử nói: “Huệ Di! Là tớ, tớ có thể mở cửa vào trong được không?”
“Cậu vào đi.” Đỗ Huệ Di cất giọng vọng ra đáp lại.
Lạc Thu Tử mở cửa bước vào trong rồi nhẹ nhàng đóng lại, cô ngồi xuống giường nhìn Đỗ Huệ Di rồi nói thẳng vào vấn đề cần nói: “Huệ Di! Ban nãy, chúng ta có bàn đến việc là sẽ đưa một số người sang Ý để huấn luyện, tớ cũng muốn sang đó huấn luyện cậu có thể sắp xếp cho tớ không?”
“Hả? Cậu muốn sang Ý huấn luyện? Cậu có biết nơi đó nó khắc nghiệt đến cỡ nào không? Cậu không nghe những gì mà chú Xuyên cùng quản gia Lý nói sao? Thu Tử! Cậu muốn tập gì thì cậu cứ ở đây tớ cùng mọi người sẽ giúp cậu, đừng sang đó.” Đỗ Huệ Di kinh ngạc, hàng mày hơi chau lại phản đối ngay tức khắc khi nghe Lạc Thu Tử đề nghị như thế.
“Không sao đâu, tớ có thể chịu được, tớ muốn nâng cao toàn bộ chỉ như thế mới có thể giúp đỡ cậu phần nào. Huệ Di! Cậu hãy sắp xếp cho tớ đi.” Lạc Thu Tử nắm lấy bàn tay nhìn Đỗ Huệ Di bằng ánh mắt khẩn cầu.
Đỗ Huệ Di thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Cậu đừng quyết định vội như thế hãy quay về phòng suy nghĩ kĩ đi, chẳng lẽ cậu muốn rời xa tớ, chị cậu, anh hai tớ còn có cả anh Hà Lâm và chú Xuyên nữa, cậu muốn xa mọi người sao?” Cô cố gắng khuyên Lạc Thu Tử ở lại hết mức có thể, với thân thể mảnh mai như thủy tinh dễ vỡ của Lạc Thu Tử làm sao có thể chịu được mấy cái huấn luyện khắc nghiệt đó được cơ chứ.
“Thôi được rồi, tớ sẽ quay về suy nghĩ thêm.” Lạc Thu Tử gật gù đồng ý, cô biết bây giờ có nói thế nào thì Đỗ Huệ Di cũng sẽ không đồng ý, chi bằng đợi thêm một hai ngày rồi nói lại chuyện này hơn nữa trong lòng cô vẫn còn chút lưu luyến với Đỗ Minh Ngạn.
Ông lão quay đầu nhìn ngôi nhà rồi quay lại trả lời: “Tôi không biết họ đi đâu chỉ biết là cách đây hơn hai tiếng tôi có nhìn thấy tất cả người trong nhà đó đã mang theo hành lý rời khỏi đây rồi.”
Đôi mày của Tần Đình Danh càng nhíu chặt hơn suy tư điều gì đó vài giây rồi chậm rãi cất giọng nói cảm ơn với ông lão. Rời đi? Cô đã rời đi đâu chứ? Tại sao lại đột ngột đi như vậy? Trong đầu anh hiện lên vô số câu hỏi, anh xoay người bước lên xe gọi điện cho Tôn Nam: “Cậu hãy mau điều tra cho tôi xem Tiểu Di đang ở đâu?”
“Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay ạ.” Tôn Nam cung kính đáp lại, nhanh chóng cho người điều tra xem Đỗ Huệ Di đang ở đâu, điều tra nhanh nhất có thể.
\----------------------------------------------------------------------
Luân Đôn, nước Anh
Một ngày nữa lại trôi qua, Đỗ Huệ Di cùng bọn người Lạc Thu Thủy, Trịnh Xuyên lên xe đi đến một căn biệt thự cổ, cô cùng mọi người đứng trước cổng quan sát bỗng cô bị một người đàn ông tuổi trung niên cầm súng chỉa vào, những người còn lại giật mình nhìn người đàn ông trung niên ấy. Trịnh Xuyên vừa nhìn thấy ông ấy liền vội lên tiếng: “Quản gia Lý! Đừng ra tay, đây là Diệp Anh.”
Quản gia Lý cau mày đưa mắt nhìn Trịnh Xuyên, ông đã nhận ra Trịnh Xuyên nghe Trịnh Xuyên nói thế ông liền chuyển dời tầm mắt sang Đỗ Huệ Di, ánh mắt nghi hoặc cất tiếng: “Đây là Diệp Anh tiểu thư?”
“Phải, cháu là Diệp Anh, Trương Diệp Anh.” Đỗ Huệ Di vừa khẳng định với quản gia Lý vừa lấy sợi dây chuyền mình đang đeo ra cho ông xem, chứng minh cô thật sự là Trương Diệp Anh.
Nhìn thấy sợi dây chuyền quản gia Lý ngay tức khắc thu súng lại, ánh mắt đã không còn sự nghi ngờ mà thay vào đó là sự vui vẻ, mừng rỡ nói: “Tiểu thư! Cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi còn tưởng đến chết tôi vẫn chưa thể gặp được cô nữa chứ. Tiểu thư! Chúng ta hãy mau vào trong thôi.”
Đỗ Huệ Di cùng mọi người đi theo quản gia Lý vào bên trong, vừa đi ông vừa nói: “Tôi ở đây suốt mười mấy năm trời để giữ kho báu chỉ mong một ngày không xa cô sẽ xuất hiện, cuối cùng tôi cũng đã chờ được rồi, thấy tiểu thư bình an lớn lên như thế này tôi thật sự rất vui mừng.” Ông không vòng vo mà dẫn mọi người một mạch đi thẳng đến căn phòng bí mật, nó nằm sau một giá sách rất to.
Đứng trước cánh cửa được xây dựng, thiết kế kì công, đẹp mắt còn có hệ thống bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, mọi người đồng loạt nhìn về hướng của quản gia Lý, quản gia Lý quay sang nhìn Đỗ Huệ Di mỉm cười cất lời: “Cánh cửa này chỉ có tiểu thư mới có thể mở được mà thôi.”
Đỗ Huệ Di chau mày khó hiểu, cô quan sát cánh cửa phát hiện trên cánh cửa có một cái lỗ khá nhỏ có hình thù khá quen mắt, nhìn một lúc cô chợt nhận ra nó có hình thù giống hệt viên kim cương máu, Đỗ Huệ Di vội vàng tháo sợi dây chuyền ra mở rương lấy viên kim cương đặt vào cái lỗ ấy. Tít…Một tiếng tít vang lên khá lớn khiến cho mọi người có hơi giật mình, dáo dác nhìn xung quanh, cánh cửa từ từ được mở ra một cách tự động, Đỗ Huệ Di cùng mọi người ai nấy đều tròn mắt khi nhìn thấy kho báu. Trước mắt bọn họ là những cái rương chứa rất nhiều tiền, nhiều vàng, cả căn phòng đều tràn ngập những cái rương đầy tiền đầy vàng khiến mọi người choáng ngợp, suýt nữa thì hoa cả mắt.
Quản gia Lý đứng bên cạnh Đỗ Huệ Di không nhanh không chậm lên tiếng: “Tiểu thư! Đây là toàn bộ tài sản của Trương gia có, những tài sản này đã được để lại bởi ông bà nội của cùng với ông bà chủ tức ba mẹ của tiểu thư. Với số tiền, số vàng này sẽ giúp tiểu thư mau chóng khôi phục lại Trương gia.”
Lần đầu tiên cô sở hữu một khối tài sản lớn như vậy nên vẫn chưa hết choáng ngợp, sững sờ, số tài sản này đã được bảo vệ bởi rất nhiều người của Trương gia, cô nhất định phải sử dụng một cách hợp lý, cẩn thận không thể để lãng phí một đồng nào.
\-------------------------------------------------------------------
Thành phố S, tập đoàn Tần thị
Trong phòng làm việc của chủ tịch, Tần Đình Danh tức giận cả người tràn đầy sát khí, sự chết chóc, anh lớn tiếng nói: “Các người đúng là vô dụng, điều tra đến giờ vẫn không biết Tiểu Di đang ở đâu, các người tiếp tục điều tra, tìm kiếm cô ấy cho tôi. Tôi mong lần sau hỏi sẽ là một câu trả lời khác không phải là câu trả lời không biết này.”
“Vâng ạ.” Tôn Nam cùng hai người khác gật gật đầu vội vàng rời khỏi phòng làm việc của Tần Đình Danh trong sự sợ hãi, run rẩy, cả ba người đều toát cả mồ hôi hột nhớ lại dáng vẻ của anh lúc nãy thật sự rất đáng sợ, cứ tưởng là không còn mạng bước ra nữa rồi.
Âu Hoằng Phong từ thang máy bước ra nhìn thấy Tôn Nam cùng hai người khác ai nấy đều xanh mặt mày đi ra từ phòng làm việc của Tần Đình Danh thì anh đoán chắc rằng người anh em tốt của mình đang tức giận, nổi điên mà lý do khiến cho Tần Đình Danh trở nên như thế chỉ có một đó là vì Đỗ Huệ Di. Âu Hoằng Phong đắn đo suy nghĩ không biết có nên tiếp tục bước vào bên trong hay không, có khi vào trong anh lại phải chịu trận. Cuối cùng vẫn quyết định cất bước vào trong, ngồi xuống ghế chân Âu Hoằng Phong vắt chéo lên tiếng:
“Có phải cậu đang tức giận vì không tìm được Huệ Di không? Cậu không biết em ấy hiện tại đang ở đâu?”
Tần Đình Danh đứng bật dậy tiến nhanh về phía của Âu Hoằng Phong, anh ngồi xuống gương mặt vô cùng nghiêm túc hỏi: “Hoằng Phong! Cậu biết Tiểu Di hiện tại đang ở đâu sao?”
Âu Hoằng Phong nhún vai một cái, đầu khẽ lắc trả lời: “Tôi không biết chỉ là tối hôm qua Huệ Di gọi điện về cho mẹ vợ tôi cụ thể thì tôi không biết hai người họ nói cái gì chỉ biết trước khi cúp máy em ấy bảo là có thể trong thời gian tới em ấy sẽ không liên lạc với mọi người bảo mọi người đừng lo lắng.” Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tần Đình Danh anh vỗ vỗ vai, khuyên người anh em tốt của mình:
“Nếu Huệ Di đã cố tình che giấu rồi thì cậu tìm cũng vô ích, cho dù cậu có tìm được thì đã sao chứ? Với tình hình hiện tại của hai người, cậu cũng không thể ở bên cạnh Huệ Di chi bằng bây giờ cậu đừng tìm kiếm nữa sớm muộn gì em ấy cũng sẽ quay về đây thôi còn về tình cảm giữa cậu và em ấy thì phải xem duyên phận giữa hai người đến đâu.”
“…” Tần Đình Danh trầm mặc không nói một lời nào, lời của Âu Hoằng Phong không phải là không đúng nhưng anh không thể nào bỏ cuộc như vậy được, anh vẫn sẽ tìm cho dù có tìm được hay không anh vẫn tìm tìm đến khi nào cô xuất hiện thì thôi. Đôi mắt anh hơi rũ xuống trong ánh mắt chỉ chất chứa những buồn bã, đau lòng: “Hoằng Phong! Khi nào cậu có tin tức của Tiểu Di hay cô ấy gọi về thì cậu gọi điện báo cho tôi ngay có được không?”
“Tất nhiên là được rồi, cậu yên tâm bất cứ lúc nào tôi có tin tức của Huệ Di dù chỉ một chút tôi cũng sẽ báo cho cậu biết.” Âu Hoằng Phong gật gật đầu không nhanh không chậm đáp lại.
\-----------------------------------------------------------------------
Luân Đôn, nước Anh
Bây giờ đã là chín giờ tối, ở căn biệt thự cổ Đỗ Huệ Di ngồi trong phòng bắt đầu nghiên cứu công việc, đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa, tiếng Lạc Thu Tử nói: “Huệ Di! Là tớ, tớ có thể mở cửa vào trong được không?”
“Cậu vào đi.” Đỗ Huệ Di cất giọng vọng ra đáp lại.
Lạc Thu Tử mở cửa bước vào trong rồi nhẹ nhàng đóng lại, cô ngồi xuống giường nhìn Đỗ Huệ Di rồi nói thẳng vào vấn đề cần nói: “Huệ Di! Ban nãy, chúng ta có bàn đến việc là sẽ đưa một số người sang Ý để huấn luyện, tớ cũng muốn sang đó huấn luyện cậu có thể sắp xếp cho tớ không?”
“Hả? Cậu muốn sang Ý huấn luyện? Cậu có biết nơi đó nó khắc nghiệt đến cỡ nào không? Cậu không nghe những gì mà chú Xuyên cùng quản gia Lý nói sao? Thu Tử! Cậu muốn tập gì thì cậu cứ ở đây tớ cùng mọi người sẽ giúp cậu, đừng sang đó.” Đỗ Huệ Di kinh ngạc, hàng mày hơi chau lại phản đối ngay tức khắc khi nghe Lạc Thu Tử đề nghị như thế.
“Không sao đâu, tớ có thể chịu được, tớ muốn nâng cao toàn bộ chỉ như thế mới có thể giúp đỡ cậu phần nào. Huệ Di! Cậu hãy sắp xếp cho tớ đi.” Lạc Thu Tử nắm lấy bàn tay nhìn Đỗ Huệ Di bằng ánh mắt khẩn cầu.
Đỗ Huệ Di thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Cậu đừng quyết định vội như thế hãy quay về phòng suy nghĩ kĩ đi, chẳng lẽ cậu muốn rời xa tớ, chị cậu, anh hai tớ còn có cả anh Hà Lâm và chú Xuyên nữa, cậu muốn xa mọi người sao?” Cô cố gắng khuyên Lạc Thu Tử ở lại hết mức có thể, với thân thể mảnh mai như thủy tinh dễ vỡ của Lạc Thu Tử làm sao có thể chịu được mấy cái huấn luyện khắc nghiệt đó được cơ chứ.
“Thôi được rồi, tớ sẽ quay về suy nghĩ thêm.” Lạc Thu Tử gật gù đồng ý, cô biết bây giờ có nói thế nào thì Đỗ Huệ Di cũng sẽ không đồng ý, chi bằng đợi thêm một hai ngày rồi nói lại chuyện này hơn nữa trong lòng cô vẫn còn chút lưu luyến với Đỗ Minh Ngạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.