Chương 58: Mảnh bản đồ thứ nhất
Ruby Joy
04/01/2021
Đã hơn mười hai giờ trưa, Tôn Nam gọi điện không ngừng cho Tần Đình Danh nhưng gọi mãi vẫn không được, đáp lại chỉ là giọng nói máy móc, hôm nay Tần thị có một cuộc họp quan trọng hai giờ chiều là phải họp rồi, bây giờ Tần Đình Danh đột nhiên mất tích khiến cho Tôn Nam lo lắng, rối tung lên, anh gọi cho bọn người Dạ Thành Đông nhưng bọn họ cũng không biết, chỉ biết anh ra sân bay tìm Đỗ Huệ Di rồi biến mất.
Ở một ngôi biệt thự sang trọng, trong căn phòng khá tối chỉ có ánh sáng của chiếc đèn ngủ Tần Đình Danh ngồi tựa lưng vào giường, tay cầm chai rượu uống không ngừng, xung quanh anh toàn là những chai rượu đã được anh uống cạn, anh bây giờ như điên như dại, mất phương hướng không biết phải làm thế nào cả, nhớ lại hôm chủ nhật Đỗ Huệ Di đột nhiên rủ anh đi chơi lúc đó anh phải nhận ra điều bất thường mới phải, Tần Đình Danh chợt cười lạnh, một nụ cười mang đầy sự đau khổ đó chính là lần đi chơi cuối cùng thì ra cô đã sắp xếp hết mọi thứ, chuyến đi chơi ấy xem như là bù đắp cho anh hay là cho anh vui vẻ, hạnh phúc để rồi sau đó khiến anh đau đớn, đau khổ như bây giờ?
Đến tối, mọi người vẫn chưa tìm được Tần Đình Danh không một ai biết anh đang ở đâu cả, Mộ Khánh Dương hẹn gặp Lạc Thu Thủy và Hà Lâm, ngồi đợi ở nhà hàng thấy hai người tới anh liền cất giọng nói: “Hai em ăn gì thì gọi đi.”
“Không cần đâu, bọn em đã ăn rồi, không biết anh đột nhiên hẹn em và Hà Lâm đến đây là có chuyện gì?” Lạc Thu Thủy cất tiếng từ chối, cô không gọi đồ ăn cũng không gọi đồ uống, cô không muốn ở đây lâu bởi vì cô và Hà Lâm đều thừa biết Mộ Khánh Dương hẹn hai người ra đây chính là vì muốn hỏi chuyện liên quan tới Đỗ Huệ Di.
“Anh hẹn hai em ra đây chính là muốn hỏi hai em có biết Huệ Di ở đâu không? Em ấy sang nước ngoài là sang nước nào?” Mộ Khánh Dương không nói vòng vo mà vào thẳng vấn đề cần hỏi, nếu biết Đỗ Huệ Di đang ở đâu thì sau này gia đình anh sẽ tiện đến thăm cô hơn.
“Tất nhiên là bọn em biết rồi nhưng bọn em sẽ không nói cho anh hay bất kì ai biết Huệ Di đang ở đâu, em biết anh muốn biết là vì bác trai, bác gái nhưng em không thể nói được. Anh yên tâm Huệ Di sẽ mau chóng quay về thôi, tuy rằng không biết là bao lâu nhưng em dám chắc là sẽ mau thôi bởi vì cậu ấy còn một món nợ máu.” Lạc Thu Thủy đáp lại với ngữ điệu chắc chắn, mang vài phần lạnh lùng.
Mộ Khánh Dương im lặng trầm ngâm một lúc, bây giờ anh không biết phải nên nói như thế nào nữa cả, tính cách của Đỗ Huệ Di anh cũng khá hiểu rõ, bề ngoài thấy cô hiền lành, dịu dàng là vậy nhưng một khi vượt quá giới hạn chịu đựng thì cô tất sẽ trả thù, không nhân nhượng bất cứ ai.
Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm đứng dậy, trước khi rời đi Lạc Thu Thủy không quên nói với Mộ Khánh Dương: “Nhờ anh chuyển lời đến với hai bác là hai bác cứ yên tâm Huệ Di không sao cậu ấy sẽ mau chóng quay về thôi.” Dứt lời, cô cùng Hà Lâm rời khỏi đấy.
Bệnh viện Ái Tâm
Lão Nghiêm bước nhanh vào trong phòng bệnh, dáng vẻ gấp gáp, khẩn trương khom người chào Tần Hải rồi cất lời: “Ông chủ! Thuộc hạ mới vừa gọi cho Tôn Nam cậu ta bảo rằng thiếu gia đã biến mất từ lúc sáng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, hiện tại cậu ta đã huy động toàn bộ người trên dưới Tần gia đi tìm thiếu gia.”
“Ông nói sao? Biến mất? Là vì Đỗ Huệ Di?” Tần Hải nhíu chặt đôi mày ngồi bật dậy, nghi hoặc hỏi Lão Nghiêm, ông thật sự không tin con trai ông lại vì một người con gái mà bỏ mặc tất cả mọi thứ.
“Vâng là vì Đỗ Huệ Di, theo thuộc hạ được biết sáng nay Đỗ Huệ Di đã sang nước ngoài thiếu gia có đuổi theo nhưng không kịp cũng từ lúc đó thiếu gia đã biến mất không một chút tung tích.”
Tần Hải khẽ lắc đầu cảm thấy khó tin, hàng mày của ông nhíu chặt hơn bao giờ hết, không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Điên rồi, nó thật sự điên rồi, Đình Danh nó đã yêu Đỗ Huệ Di đến mất trí rồi.” Ông vội ra lệnh cho Lão Nghiêm: “Ông hãy mau cho người đi tìm Đình Danh ngay cho tôi.”
“Vâng ạ, tôi sẽ đi ngay.” Lão Nghiêm gật đầu nhanh chóng bước khỏi phòng bệnh đi tìm Tần Đình Danh.
\---------------------------------------------------------------------
Làng chài Manarola tại vùng biển Ligurian phía Bắc nước Ý
Chiếc xe màu đen sang trọng của Trịnh Xuyên đưa ông cùng Đỗ Huệ Di và Lạc Thu Tử đến một ngôi nhà không quá nhỏ cũng không quá to, đây là nhà của một người bạn của Trịnh Xuyên, người bạn ấy hiện tại đang ở nước ngoài nên giao lại ngôi nhà này cho ông, ba người đi vào trong theo sau là bốn vệ sĩ mang hành lý vào cùng.
Đi một ngày dài mệt mỏi, Đỗ Huệ Di ngã người xuống ghế sofa nghỉ một lúc, Lạc Thu Tử ngồi xuống bên cạnh cô, đảo mắt nhìn xung quanh trong mắt hiện lên tia nghi hoặc hỏi Trịnh Xuyên:
“Chú Xuyên! Chú có chắc chú Phan gì đó ở nơi này không ạ?”
Trịnh Xuyên gật nhẹ đầu, khẳng định chắc nịch: “Cháu không biết đấy thôi từ sau khi Trương gia xảy ra chuyện thì Phan Tường đã cùng với gia đình rời khỏi thành phố S chuyển đến sống ở nơi này vì ở đây yên tĩnh, thanh bình không liên quan gì đến giới hắc đạo cả, Phan Tường chính là thích những nơi bình yên như thế này.”
Lạc Thu Tử gật gù hiểu ra, quả thật nơi này khiến người ta mang lại cảm giác yên tĩnh, bình dị, sống ở đây thật sự rất tốt, Đỗ Huệ Di bỗng nhiên đứng dậy, uể oải lên tiếng: “Chúng ta đi nghỉ ngơi ngày mai còn phải đi tìm chú Phan nữa. Chú Xuyên! Chú cũng đi nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Ba người nhanh chóng vào phòng thay đồ nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Đỗ Huệ Di thức dậy vệ sinh cá nhân cô chọn cho mình một bộ quần áo thoải mái, tóc buộc cao trước khi rời khỏi phòng cô không quên mang theo súng, bây giờ mỗi khi ra ngoài Đỗ Huệ Di đều mang súng bên người dường như nó đã dần trở thành một thói quen.
Đỗ Huệ Di cùng Lạc Thu Tử và Trịnh Xuyên ăn sáng sau đó bắt đầu đi tìm Phan Tường, vừa đi vừa hỏi những người dân xung quanh cuối cùng cũng tìm ra được nhà của Phan Tường, Đỗ Huệ Di tiến đến gõ cửa rất nhanh cánh cửa đã được mở ra, từ bên trong một thiếu niên có gương mặt búng ra sữa, từng đường nét trên gương mặt đều rất thanh tú, thiếu niên ấy quan sát ba người từ trên xuống dưới, cất giọng hỏi: “Xin hỏi ba người tìm ai?”
Trịnh Xuyên bước đến một bước lên tiếng hỏi: “Cháu là Nhất Nhất có phải không?” Thiếu niên ấy ngạc nhiên, đầu gật gật nhìn ông, ông lạnh lùng, dáng vẻ vô cùng nghiêm nghị nói: “Chú là bạn của ba cháu, ba cháu có ở nhà không?”
Nhất Nhất quay đầu vào trong gọi Phan Tường: “Ba ơi! Có một chú đến tìm ba.”
Phan Tường đang cùng vợ nấu ăn trong bếp nghe con trai gọi liền tháo tạp dề đi ra xem, đôi mày của Phan Tường ngay tức khắc cau lên kinh ngạc, sững sốt, khó tin khi nhìn thấy Trịnh Xuyên: “Trịnh Xuyên? Sao ông lại đến đây?”
“Đứng ở ngoài đây không tiện, vào trong đi rồi nói.” Trịnh Xuyên đảo mắt nhìn xung quanh cất tiếng nói với Phan Tường, Phan Tường cùng con trai nép sang một bên cho ba người đi vào, đến phòng khách hai người các cô cùng Trịnh Xuyên ngồi xuống, Trịnh Xuyên không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề ngay lập tức: “Tôi đến tìm ông chính là vì mảnh bản đồ, đã đến lúc ông giao mảnh bản đồ đó ra rồi.”
“Ý của ông là ông đã tìm được Diệp Anh rồi sao?” Trong mắt của Phan Tường thoáng qua một tia vui mừng, đặt tầm mắt sang Đỗ Huệ Di và Lạc Thu Tử.
Trịnh Xuyên nhìn sang Đỗ Huệ Di rồi cất lời: “Đây chính là Diệp Anh.” Vừa nói ông vừa ra hiệu với Đỗ Huệ Di cô hiểu ý liền vội lấy sợi dây chuyền ra cho Phan Tường xem.
“Đúng là Diệp Anh rồi, ngồi ở đây đợi tôi một chút tôi sẽ đi lấy mảnh bản đồ.” Phan Tường mừng rỡ, Trương gia sắp được khôi phục trở lại rồi.
Ba người ngồi đợi hơn ba phút thì Phan Tường từ phòng ngủ của mình đi ra, trên tay cầm mảnh bản đồ đưa cho Diệp Anh, cô mau chóng nhận lấy, vậy là mảnh bản đồ thứ nhất cô đã tìm được rồi, Phan Tường chậm rãi cất giọng nói: “Hai mảnh còn lại sẽ rất khó tìm bởi vì hai người giữ hai mảnh bản đồ ấy không biết hiện tại đang ở đâu, một chút tin tức cũng không nhưng hai người cứ yên tâm tôi nhất định sẽ giúp hai người tìm bọn họ.”
Đỗ Huệ Di im lặng không nói gì, đầu chỉ gật gù vài cái, gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào cả, bây giờ trong đầu của cô chỉ nghĩ xem làm cách nào để tìm ra hai mảnh bản đồ còn lại, cô phải nhanh chóng vực dậy Trương gia, kết thúc mối thù nợ máu kia.
Ở một ngôi biệt thự sang trọng, trong căn phòng khá tối chỉ có ánh sáng của chiếc đèn ngủ Tần Đình Danh ngồi tựa lưng vào giường, tay cầm chai rượu uống không ngừng, xung quanh anh toàn là những chai rượu đã được anh uống cạn, anh bây giờ như điên như dại, mất phương hướng không biết phải làm thế nào cả, nhớ lại hôm chủ nhật Đỗ Huệ Di đột nhiên rủ anh đi chơi lúc đó anh phải nhận ra điều bất thường mới phải, Tần Đình Danh chợt cười lạnh, một nụ cười mang đầy sự đau khổ đó chính là lần đi chơi cuối cùng thì ra cô đã sắp xếp hết mọi thứ, chuyến đi chơi ấy xem như là bù đắp cho anh hay là cho anh vui vẻ, hạnh phúc để rồi sau đó khiến anh đau đớn, đau khổ như bây giờ?
Đến tối, mọi người vẫn chưa tìm được Tần Đình Danh không một ai biết anh đang ở đâu cả, Mộ Khánh Dương hẹn gặp Lạc Thu Thủy và Hà Lâm, ngồi đợi ở nhà hàng thấy hai người tới anh liền cất giọng nói: “Hai em ăn gì thì gọi đi.”
“Không cần đâu, bọn em đã ăn rồi, không biết anh đột nhiên hẹn em và Hà Lâm đến đây là có chuyện gì?” Lạc Thu Thủy cất tiếng từ chối, cô không gọi đồ ăn cũng không gọi đồ uống, cô không muốn ở đây lâu bởi vì cô và Hà Lâm đều thừa biết Mộ Khánh Dương hẹn hai người ra đây chính là vì muốn hỏi chuyện liên quan tới Đỗ Huệ Di.
“Anh hẹn hai em ra đây chính là muốn hỏi hai em có biết Huệ Di ở đâu không? Em ấy sang nước ngoài là sang nước nào?” Mộ Khánh Dương không nói vòng vo mà vào thẳng vấn đề cần hỏi, nếu biết Đỗ Huệ Di đang ở đâu thì sau này gia đình anh sẽ tiện đến thăm cô hơn.
“Tất nhiên là bọn em biết rồi nhưng bọn em sẽ không nói cho anh hay bất kì ai biết Huệ Di đang ở đâu, em biết anh muốn biết là vì bác trai, bác gái nhưng em không thể nói được. Anh yên tâm Huệ Di sẽ mau chóng quay về thôi, tuy rằng không biết là bao lâu nhưng em dám chắc là sẽ mau thôi bởi vì cậu ấy còn một món nợ máu.” Lạc Thu Thủy đáp lại với ngữ điệu chắc chắn, mang vài phần lạnh lùng.
Mộ Khánh Dương im lặng trầm ngâm một lúc, bây giờ anh không biết phải nên nói như thế nào nữa cả, tính cách của Đỗ Huệ Di anh cũng khá hiểu rõ, bề ngoài thấy cô hiền lành, dịu dàng là vậy nhưng một khi vượt quá giới hạn chịu đựng thì cô tất sẽ trả thù, không nhân nhượng bất cứ ai.
Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm đứng dậy, trước khi rời đi Lạc Thu Thủy không quên nói với Mộ Khánh Dương: “Nhờ anh chuyển lời đến với hai bác là hai bác cứ yên tâm Huệ Di không sao cậu ấy sẽ mau chóng quay về thôi.” Dứt lời, cô cùng Hà Lâm rời khỏi đấy.
Bệnh viện Ái Tâm
Lão Nghiêm bước nhanh vào trong phòng bệnh, dáng vẻ gấp gáp, khẩn trương khom người chào Tần Hải rồi cất lời: “Ông chủ! Thuộc hạ mới vừa gọi cho Tôn Nam cậu ta bảo rằng thiếu gia đã biến mất từ lúc sáng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, hiện tại cậu ta đã huy động toàn bộ người trên dưới Tần gia đi tìm thiếu gia.”
“Ông nói sao? Biến mất? Là vì Đỗ Huệ Di?” Tần Hải nhíu chặt đôi mày ngồi bật dậy, nghi hoặc hỏi Lão Nghiêm, ông thật sự không tin con trai ông lại vì một người con gái mà bỏ mặc tất cả mọi thứ.
“Vâng là vì Đỗ Huệ Di, theo thuộc hạ được biết sáng nay Đỗ Huệ Di đã sang nước ngoài thiếu gia có đuổi theo nhưng không kịp cũng từ lúc đó thiếu gia đã biến mất không một chút tung tích.”
Tần Hải khẽ lắc đầu cảm thấy khó tin, hàng mày của ông nhíu chặt hơn bao giờ hết, không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Điên rồi, nó thật sự điên rồi, Đình Danh nó đã yêu Đỗ Huệ Di đến mất trí rồi.” Ông vội ra lệnh cho Lão Nghiêm: “Ông hãy mau cho người đi tìm Đình Danh ngay cho tôi.”
“Vâng ạ, tôi sẽ đi ngay.” Lão Nghiêm gật đầu nhanh chóng bước khỏi phòng bệnh đi tìm Tần Đình Danh.
\---------------------------------------------------------------------
Làng chài Manarola tại vùng biển Ligurian phía Bắc nước Ý
Chiếc xe màu đen sang trọng của Trịnh Xuyên đưa ông cùng Đỗ Huệ Di và Lạc Thu Tử đến một ngôi nhà không quá nhỏ cũng không quá to, đây là nhà của một người bạn của Trịnh Xuyên, người bạn ấy hiện tại đang ở nước ngoài nên giao lại ngôi nhà này cho ông, ba người đi vào trong theo sau là bốn vệ sĩ mang hành lý vào cùng.
Đi một ngày dài mệt mỏi, Đỗ Huệ Di ngã người xuống ghế sofa nghỉ một lúc, Lạc Thu Tử ngồi xuống bên cạnh cô, đảo mắt nhìn xung quanh trong mắt hiện lên tia nghi hoặc hỏi Trịnh Xuyên:
“Chú Xuyên! Chú có chắc chú Phan gì đó ở nơi này không ạ?”
Trịnh Xuyên gật nhẹ đầu, khẳng định chắc nịch: “Cháu không biết đấy thôi từ sau khi Trương gia xảy ra chuyện thì Phan Tường đã cùng với gia đình rời khỏi thành phố S chuyển đến sống ở nơi này vì ở đây yên tĩnh, thanh bình không liên quan gì đến giới hắc đạo cả, Phan Tường chính là thích những nơi bình yên như thế này.”
Lạc Thu Tử gật gù hiểu ra, quả thật nơi này khiến người ta mang lại cảm giác yên tĩnh, bình dị, sống ở đây thật sự rất tốt, Đỗ Huệ Di bỗng nhiên đứng dậy, uể oải lên tiếng: “Chúng ta đi nghỉ ngơi ngày mai còn phải đi tìm chú Phan nữa. Chú Xuyên! Chú cũng đi nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Ba người nhanh chóng vào phòng thay đồ nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Đỗ Huệ Di thức dậy vệ sinh cá nhân cô chọn cho mình một bộ quần áo thoải mái, tóc buộc cao trước khi rời khỏi phòng cô không quên mang theo súng, bây giờ mỗi khi ra ngoài Đỗ Huệ Di đều mang súng bên người dường như nó đã dần trở thành một thói quen.
Đỗ Huệ Di cùng Lạc Thu Tử và Trịnh Xuyên ăn sáng sau đó bắt đầu đi tìm Phan Tường, vừa đi vừa hỏi những người dân xung quanh cuối cùng cũng tìm ra được nhà của Phan Tường, Đỗ Huệ Di tiến đến gõ cửa rất nhanh cánh cửa đã được mở ra, từ bên trong một thiếu niên có gương mặt búng ra sữa, từng đường nét trên gương mặt đều rất thanh tú, thiếu niên ấy quan sát ba người từ trên xuống dưới, cất giọng hỏi: “Xin hỏi ba người tìm ai?”
Trịnh Xuyên bước đến một bước lên tiếng hỏi: “Cháu là Nhất Nhất có phải không?” Thiếu niên ấy ngạc nhiên, đầu gật gật nhìn ông, ông lạnh lùng, dáng vẻ vô cùng nghiêm nghị nói: “Chú là bạn của ba cháu, ba cháu có ở nhà không?”
Nhất Nhất quay đầu vào trong gọi Phan Tường: “Ba ơi! Có một chú đến tìm ba.”
Phan Tường đang cùng vợ nấu ăn trong bếp nghe con trai gọi liền tháo tạp dề đi ra xem, đôi mày của Phan Tường ngay tức khắc cau lên kinh ngạc, sững sốt, khó tin khi nhìn thấy Trịnh Xuyên: “Trịnh Xuyên? Sao ông lại đến đây?”
“Đứng ở ngoài đây không tiện, vào trong đi rồi nói.” Trịnh Xuyên đảo mắt nhìn xung quanh cất tiếng nói với Phan Tường, Phan Tường cùng con trai nép sang một bên cho ba người đi vào, đến phòng khách hai người các cô cùng Trịnh Xuyên ngồi xuống, Trịnh Xuyên không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề ngay lập tức: “Tôi đến tìm ông chính là vì mảnh bản đồ, đã đến lúc ông giao mảnh bản đồ đó ra rồi.”
“Ý của ông là ông đã tìm được Diệp Anh rồi sao?” Trong mắt của Phan Tường thoáng qua một tia vui mừng, đặt tầm mắt sang Đỗ Huệ Di và Lạc Thu Tử.
Trịnh Xuyên nhìn sang Đỗ Huệ Di rồi cất lời: “Đây chính là Diệp Anh.” Vừa nói ông vừa ra hiệu với Đỗ Huệ Di cô hiểu ý liền vội lấy sợi dây chuyền ra cho Phan Tường xem.
“Đúng là Diệp Anh rồi, ngồi ở đây đợi tôi một chút tôi sẽ đi lấy mảnh bản đồ.” Phan Tường mừng rỡ, Trương gia sắp được khôi phục trở lại rồi.
Ba người ngồi đợi hơn ba phút thì Phan Tường từ phòng ngủ của mình đi ra, trên tay cầm mảnh bản đồ đưa cho Diệp Anh, cô mau chóng nhận lấy, vậy là mảnh bản đồ thứ nhất cô đã tìm được rồi, Phan Tường chậm rãi cất giọng nói: “Hai mảnh còn lại sẽ rất khó tìm bởi vì hai người giữ hai mảnh bản đồ ấy không biết hiện tại đang ở đâu, một chút tin tức cũng không nhưng hai người cứ yên tâm tôi nhất định sẽ giúp hai người tìm bọn họ.”
Đỗ Huệ Di im lặng không nói gì, đầu chỉ gật gù vài cái, gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào cả, bây giờ trong đầu của cô chỉ nghĩ xem làm cách nào để tìm ra hai mảnh bản đồ còn lại, cô phải nhanh chóng vực dậy Trương gia, kết thúc mối thù nợ máu kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.