Chương 1: Mối thù nợ máu
Ruby Joy
04/01/2021
Mộ gia
Từ trong nhà bếp một cô gái xinh đẹp bước ra hai tay mang hai đĩa đồ ăn đặt lên bàn, Mộ Tần nhìn cô cười nhẹ cất giọng bảo: "Huệ Di! Cháu đừng mang đồ ăn lên nữa cứ để cho người hầu làm, cháu hãy ngồi xuống ăn cùng mọi người đi."
"Vâng ạ." Đỗ Huệ Di vui vẻ gật đầu ngồi xuống ăn cùng mọi người, từng cử chỉ, lời nói đều rất nhẹ nhàng.
Trên bàn ăn, Mộ Khánh Dương vừa gắp đồ ăn vào bát của Đỗ Huệ Di vừa hỏi cô: "Huệ Di! Nghe nói em đã xin được việc làm ở một tập đoàn rồi, tập đoàn đó là tập đoàn nào vậy?"
Đỗ Huệ Di nở nụ cười đáp lại Mộ Khánh Dương: "Em xin việc làm ở tập đoàn Tần thị."
"Tần thị?" Lữ Vũ Ni khá là ngạc nhiên, không ngờ cô lại xin việc làm ở Tần thị: "Cháu làm chức vụ gì ở đó thế?"
"Cháu làm trợ lý riêng cho chủ tịch ạ." Cô lễ phép trả lời, nụ cười vẫn luôn nở trên môi cô nhưng sâu bên trong nụ cười ấy lại không hề vui vẻ chút nào.
Mộ Khánh Dương khẽ nâng mày kinh ngạc nhìn Đỗ Huệ Di, khóe môi cau lên nói với cô: "Anh thật sự không biết là phải nên vui hay nên buồn cho em nữa đấy, em có biết chủ tịch của mình là người như thế nào không? Anh đã từng gặp qua chủ tịch của tập đoàn Tần thị vài lần quả thật anh ta rất lạnh lùng, quyết đoán nhưng cũng rất khó hầu hạ đấy, em có biết những người làm trợ lý riêng của anh ta lúc trước chỉ có nam là làm lâu nhất còn nữ thì chưa được một tháng đã bị sa thải rồi, anh nghe nói có người còn chưa làm được một tuần nữa đấy."
Mộ Tần lên tiếng nói với con trai của mình, giọng nói đầy cương nghị, uy nghiêm: "Con đó, đừng có ở đó nói xấu người ta nữa cho dù nói thế nào thì người ta cũng hơn con đấy, sau này con phải học hỏi nhiều hơn giúp tập đoàn chúng ta đi lên như Tần thị."
"Con biết rồi." Mộ Khánh Dương im lặng không nói nữa nếu không anh sẽ lại bị ba của mình đem ra so sánh với Tần Đình Danh chủ tịch tập đoàn Tần thị.
Nhìn thấy mọi người cùng nhau ngồi ăn tối nói chuyện vui vẻ như thế trong lòng Đỗ Huệ Di chua xót, đau lòng nhớ đến gia đình của mình, cô thật sự rất nhớ những ngày tháng cô được ở bên cạnh gia đình. Mỗi lần nhớ đến gia đình mình cô lại nhớ đến ba của kẻ mà cô sắp làm trợ lý, ngọn lửa hận thù trong lòng cô càng ngày càng cháy rực, sôi sục hơn dường như sắp tuôn trào ra ngoài, không một ai biết cô đã phải chịu đựng, kìm nén như thế nào để chờ thời cơ trả mối thù giết cha mình. Đỗ Huệ Di nhất định phải làm tốt công việc trợ lý này, chỉ cần gây ấn tượng tốt với Tần Đình Danh thì cô kế hoạch trả thù sau này của cô sẽ diễn ra một cách êm đẹp.
Lữ Vũ Ni như một người mẹ quan tâm chăm sóc cô từng li từng tí, bà bỗng nhiên nhếch môi cười với cô: "Huệ Di! Tuy rằng bác chưa từng nhìn thấy chủ tịch Tần nhưng bác nghe nói cậu ta rất đẹp trai, có khi nào sau khi cháu nhìn thấy cậu ta xong liền yêu luôn không?"
Gương mặt Đỗ Huệ Di ngay tức khắc đanh lại, siết chặt đôi đũa trong tay. Yêu sao? Nghe thật buồn cười, làm sao cô có thể yêu kẻ thù của mình được chứ? Hận không thể giết chết anh ta ngay lập tức nữa kìa. Hít một hơi thật sâu, cô cười như không chậm rãi đáp lại:
"Sẽ không đâu ạ, hiện tại cháu chỉ muốn tập trung vào công việc không muốn yêu đương gì cả."
Ăn xong, Đỗ Huệ Di đi lên phòng của mình, ngồi trên giường cô kéo ngăn tủ nhỏ bên cạnh lấy ra một tấm hình, trong hình chính là hình ảnh cô chụp cùng ba và anh trai, những ngón tay thon dài của cô đặt lên tấm hình, đôi mắt nhìn ba của mình.
Đỗ Huệ Di hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ hoe nói tiếp: "Ba yên tâm con nhất định sẽ tìm được anh hai, ba nhất định phải phù hộ cho con tìm được anh hai và trả mối thù nợ máu đó."
Cô cất tấm ảnh vào lại trong ngăn tủ, cầm sợi sây chuyền bên cạnh tấm ảnh lên ngắm nghía, quan sát, mặt dây chuyền là một chiếc rương màu nâu trông rất cũ kĩ, chiếc rương nhỏ này còn có thể mở ra được.
Tiếng chuông điện thoại của Đỗ Huệ Di bỗng vang lên, cô đặt sợi dây chuyền vào trong ngăn tủ rồi đóng lại, cầm điện thoại lên nghe: "Alo!"
"Huệ Di! Tớ đã điều tra rồi vẫn không điều tra ra được bất cứ tin tức gì của anh trai cậu cả, Hà Lâm cũng đã dùng mối quan hệ của anh ấy trong giới hắc đạo cũng không tra được, e là anh trai của cậu lành ít dữ nhiều rồi." Bên kia điện thoại Lạc Thu Thủy gác hai chân lên ghế vừa nhai kẹo vừa nói với Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di im lặng một lúc lâu, gương mặt không một chút biểu cảm, cất giọng đều đều: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tớ cúp máy đi tắm đây."
Lạc Thu Thủy chưa kịp đáp lại đã nghe tiếng tút tút, cô bĩu môi quăng điện thoại lên giường: "Người gì mà nắng mưa thất thường thế."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Chạy đi! Huệ Di, con hãy mau chạy ngay đi! Chạy nhanh nhất có thể, con nhất định phải tìm anh hai của con và giữ sợi dây chuyền này tuyệt đối không được để nó rơi vào tay của ai, giữ lấy bằng mọi giá." Người đàn ông trung niên, đầu chảy máu không ngừng đẩy một đứa bé ra khỏi xe, mắt cứ không ngừng nhìn cô bé rồi quay lại nhìn phía trước, dáng vẻ lo lắng, bất an, liên tục hét lớn bảo cô bé ấy.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Choàng tỉnh sao cơn mơ màng, nhìn xuống bàn tay của mình cô thấy bàn tay vẫn nắm chặt lại như thể vừa nhận một vật quý chẳng dám buông:
"Ba! Rốt cuộc sợi dây chuyền có ý nghĩa gì? Tại sao ba lại bảo con giữ thật kĩ không để nó rơi vào tay ai? Ba! Có phải ba muốn con phải luôn nhớ về mối thù nợ máu đó không? Ba yên tâm con sẽ không bao giờ quên đâu, kẻ đã khiến cho con phải mất gia đình, anh hai không rõ sống chết thì con nhất định sẽ không để hắn sống yên ổn."
Cô ngồi bật dậy, bàn tay vuốt mái tóc dài của mình ra phía sau cố lấy lại bình tĩnh. Đã mười bốn năm rồi, chuyện của đêm hôm đó luôn ám ảnh cô, lúc nào cô cũng giật mình thức giấc ngay đoạn ba cô trao sợi dây chuyền. Chỉ một đêm chịu đựng sự giày vò của giấc mơ này nữa thôi, cô sẽ trả hết món nợ với Tần gia. Nghĩ vậy, cô ôm tấm ảnh rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Từ trong nhà bếp một cô gái xinh đẹp bước ra hai tay mang hai đĩa đồ ăn đặt lên bàn, Mộ Tần nhìn cô cười nhẹ cất giọng bảo: "Huệ Di! Cháu đừng mang đồ ăn lên nữa cứ để cho người hầu làm, cháu hãy ngồi xuống ăn cùng mọi người đi."
"Vâng ạ." Đỗ Huệ Di vui vẻ gật đầu ngồi xuống ăn cùng mọi người, từng cử chỉ, lời nói đều rất nhẹ nhàng.
Trên bàn ăn, Mộ Khánh Dương vừa gắp đồ ăn vào bát của Đỗ Huệ Di vừa hỏi cô: "Huệ Di! Nghe nói em đã xin được việc làm ở một tập đoàn rồi, tập đoàn đó là tập đoàn nào vậy?"
Đỗ Huệ Di nở nụ cười đáp lại Mộ Khánh Dương: "Em xin việc làm ở tập đoàn Tần thị."
"Tần thị?" Lữ Vũ Ni khá là ngạc nhiên, không ngờ cô lại xin việc làm ở Tần thị: "Cháu làm chức vụ gì ở đó thế?"
"Cháu làm trợ lý riêng cho chủ tịch ạ." Cô lễ phép trả lời, nụ cười vẫn luôn nở trên môi cô nhưng sâu bên trong nụ cười ấy lại không hề vui vẻ chút nào.
Mộ Khánh Dương khẽ nâng mày kinh ngạc nhìn Đỗ Huệ Di, khóe môi cau lên nói với cô: "Anh thật sự không biết là phải nên vui hay nên buồn cho em nữa đấy, em có biết chủ tịch của mình là người như thế nào không? Anh đã từng gặp qua chủ tịch của tập đoàn Tần thị vài lần quả thật anh ta rất lạnh lùng, quyết đoán nhưng cũng rất khó hầu hạ đấy, em có biết những người làm trợ lý riêng của anh ta lúc trước chỉ có nam là làm lâu nhất còn nữ thì chưa được một tháng đã bị sa thải rồi, anh nghe nói có người còn chưa làm được một tuần nữa đấy."
Mộ Tần lên tiếng nói với con trai của mình, giọng nói đầy cương nghị, uy nghiêm: "Con đó, đừng có ở đó nói xấu người ta nữa cho dù nói thế nào thì người ta cũng hơn con đấy, sau này con phải học hỏi nhiều hơn giúp tập đoàn chúng ta đi lên như Tần thị."
"Con biết rồi." Mộ Khánh Dương im lặng không nói nữa nếu không anh sẽ lại bị ba của mình đem ra so sánh với Tần Đình Danh chủ tịch tập đoàn Tần thị.
Nhìn thấy mọi người cùng nhau ngồi ăn tối nói chuyện vui vẻ như thế trong lòng Đỗ Huệ Di chua xót, đau lòng nhớ đến gia đình của mình, cô thật sự rất nhớ những ngày tháng cô được ở bên cạnh gia đình. Mỗi lần nhớ đến gia đình mình cô lại nhớ đến ba của kẻ mà cô sắp làm trợ lý, ngọn lửa hận thù trong lòng cô càng ngày càng cháy rực, sôi sục hơn dường như sắp tuôn trào ra ngoài, không một ai biết cô đã phải chịu đựng, kìm nén như thế nào để chờ thời cơ trả mối thù giết cha mình. Đỗ Huệ Di nhất định phải làm tốt công việc trợ lý này, chỉ cần gây ấn tượng tốt với Tần Đình Danh thì cô kế hoạch trả thù sau này của cô sẽ diễn ra một cách êm đẹp.
Lữ Vũ Ni như một người mẹ quan tâm chăm sóc cô từng li từng tí, bà bỗng nhiên nhếch môi cười với cô: "Huệ Di! Tuy rằng bác chưa từng nhìn thấy chủ tịch Tần nhưng bác nghe nói cậu ta rất đẹp trai, có khi nào sau khi cháu nhìn thấy cậu ta xong liền yêu luôn không?"
Gương mặt Đỗ Huệ Di ngay tức khắc đanh lại, siết chặt đôi đũa trong tay. Yêu sao? Nghe thật buồn cười, làm sao cô có thể yêu kẻ thù của mình được chứ? Hận không thể giết chết anh ta ngay lập tức nữa kìa. Hít một hơi thật sâu, cô cười như không chậm rãi đáp lại:
"Sẽ không đâu ạ, hiện tại cháu chỉ muốn tập trung vào công việc không muốn yêu đương gì cả."
Ăn xong, Đỗ Huệ Di đi lên phòng của mình, ngồi trên giường cô kéo ngăn tủ nhỏ bên cạnh lấy ra một tấm hình, trong hình chính là hình ảnh cô chụp cùng ba và anh trai, những ngón tay thon dài của cô đặt lên tấm hình, đôi mắt nhìn ba của mình.
Đỗ Huệ Di hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ hoe nói tiếp: "Ba yên tâm con nhất định sẽ tìm được anh hai, ba nhất định phải phù hộ cho con tìm được anh hai và trả mối thù nợ máu đó."
Cô cất tấm ảnh vào lại trong ngăn tủ, cầm sợi sây chuyền bên cạnh tấm ảnh lên ngắm nghía, quan sát, mặt dây chuyền là một chiếc rương màu nâu trông rất cũ kĩ, chiếc rương nhỏ này còn có thể mở ra được.
Tiếng chuông điện thoại của Đỗ Huệ Di bỗng vang lên, cô đặt sợi dây chuyền vào trong ngăn tủ rồi đóng lại, cầm điện thoại lên nghe: "Alo!"
"Huệ Di! Tớ đã điều tra rồi vẫn không điều tra ra được bất cứ tin tức gì của anh trai cậu cả, Hà Lâm cũng đã dùng mối quan hệ của anh ấy trong giới hắc đạo cũng không tra được, e là anh trai của cậu lành ít dữ nhiều rồi." Bên kia điện thoại Lạc Thu Thủy gác hai chân lên ghế vừa nhai kẹo vừa nói với Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di im lặng một lúc lâu, gương mặt không một chút biểu cảm, cất giọng đều đều: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tớ cúp máy đi tắm đây."
Lạc Thu Thủy chưa kịp đáp lại đã nghe tiếng tút tút, cô bĩu môi quăng điện thoại lên giường: "Người gì mà nắng mưa thất thường thế."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Chạy đi! Huệ Di, con hãy mau chạy ngay đi! Chạy nhanh nhất có thể, con nhất định phải tìm anh hai của con và giữ sợi dây chuyền này tuyệt đối không được để nó rơi vào tay của ai, giữ lấy bằng mọi giá." Người đàn ông trung niên, đầu chảy máu không ngừng đẩy một đứa bé ra khỏi xe, mắt cứ không ngừng nhìn cô bé rồi quay lại nhìn phía trước, dáng vẻ lo lắng, bất an, liên tục hét lớn bảo cô bé ấy.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Choàng tỉnh sao cơn mơ màng, nhìn xuống bàn tay của mình cô thấy bàn tay vẫn nắm chặt lại như thể vừa nhận một vật quý chẳng dám buông:
"Ba! Rốt cuộc sợi dây chuyền có ý nghĩa gì? Tại sao ba lại bảo con giữ thật kĩ không để nó rơi vào tay ai? Ba! Có phải ba muốn con phải luôn nhớ về mối thù nợ máu đó không? Ba yên tâm con sẽ không bao giờ quên đâu, kẻ đã khiến cho con phải mất gia đình, anh hai không rõ sống chết thì con nhất định sẽ không để hắn sống yên ổn."
Cô ngồi bật dậy, bàn tay vuốt mái tóc dài của mình ra phía sau cố lấy lại bình tĩnh. Đã mười bốn năm rồi, chuyện của đêm hôm đó luôn ám ảnh cô, lúc nào cô cũng giật mình thức giấc ngay đoạn ba cô trao sợi dây chuyền. Chỉ một đêm chịu đựng sự giày vò của giấc mơ này nữa thôi, cô sẽ trả hết món nợ với Tần gia. Nghĩ vậy, cô ôm tấm ảnh rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.