Chương 4: Ngày đầu tiên đi làm thành công mỹ mãn
Ruby Joy
04/01/2021
Trung tâm mua sắm
Tần Đình Danh cùng Đỗ Huệ Di đi lựa chọn quà tặng, Đỗ Huệ Di đứng bên cạnh ngước mặt hỏi anh: "Chủ tịch! Người mà anh muốn tặng quà là nam hay nữ vậy?"
"Nam." Tần Đình Danh lạnh nhạt phun ra một chữ rồi ngồi xuống ghế gần đó, lấy thẻ của mình đưa cho cô, dáng vẻ của anh vô cùng thờ ơ, không hề quan tâm đến chuyện này.
Đỗ Huệ Di cầm thẻ không hỏi thêm gì nữa đi đến khu bán đồng hồ gần đó, lựa chọn một chiếc đồng hồ sang trọng, thanh toán xong cô quay trở lại nơi anh ngồi, tươi cười cất giọng: "Chủ tịch! Tôi đã chọn xong quà rồi."
"Đi về thôi." Tần Đình Danh đứng dậy vẫn vô cùng tiết kiệm lời, mặt không có một chút biểu cảm gì, bước đi trước.
Đi ngang qua khu bán đồ nam, Đỗ Huệ Di dừng lại cất tiếng gọi Tần Đình Danh:
"Chủ tịch!"
Tần Đình Danh quay người lại nhìn Đỗ Huệ Di, cô vui vẻ đi vào cầm một cái cà vạt màu xanh dương lên: "Chủ tịch! Anh thấy cái cà vạt này đẹp không?"
"Cô muốn giở trò gì đây?" Tần Đình Danh khẽ chau mày hỏi Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di cầm cà vạt bước về phía Tần Đình Danh, nghiêng đầu cười mỉm nói với anh: "Giở trò gì chứ? Chẳng qua là tôi thấy anh đeo cà vạt màu đen không hợp thôi với lại không phải anh thích màu xanh dương sao? Sao từ trên xuống dưới đến cả nội thất trong phòng làm việc của anh một màu xanh dương cũng không có vậy?"
Anh nheo mắt nghi hoặc nhìn cô, ngữ điệu điểm lạnh hỏi: "Tại sao cô lại biết tôi thích màu xanh dương?"
Đỗ Huệ Di nở một nụ cười trong sáng như một đứa trẻ trả lời anh: "Bởi vì tôi cũng thích màu xanh dương."
Đôi mày Tần Đình Danh dãn ra, đứng thần người nhìn Đỗ Huệ Di, mỗi lần cô cười thật tươi, một nụ cười vô cùng trong sáng như thế này thì khiến anh lại nhớ đến cô bé hàng xóm lúc nhỏ của mình, cô bé ấy cũng thích màu xanh dương.
"Chủ tịch! Chủ tịch! Anh bị làm sao vậy?" Đỗ Huệ Di quơ tay qua lại, tròn mắt hỏi Tần Đình Danh.
"Không có gì." Tần Đình Danh hoàn hồn, lạnh lùng quay người rời đi.
Đỗ Huệ Di mua chiếc cà vạt xanh dương ấy rồi nhanh chóng đuổi theo Tần Đình Danh, ra khỏi trung tâm mua sắm Đỗ Huệ Di tặng cà vạt ấy cho anh:
"Chủ tịch! Tặng anh."
"Tôi không nhận." Tần Đình Danh không hề nhìn đến món quà cô tặng dù chỉ một chút, lạnh nhạt từ chối, tiến thẳng đến xe của mình.
Đỗ Huệ Di mếu máo bật khóc nức nở giữa đường đi, tiếng khóc của cô mỗi một lúc lớn hơn, Tần Đình Danh trợn mắt ngoảnh đầu lại, nhíu mày nói:
"Lạc Thu Tử! Sao cô lại khóc? Có ai làm gì cô đâu chứ?"
Đỗ Huệ Di không nói gì chỉ nhìn anh rồi khóc lớn hơn, những người đi ngang qua đều nhìn cô rồi nhìn anh, anh bước nhanh đến đứng trước mặt của cô, hỏi:
"Rốt cuộc là cô muốn sao đây?"
Cô giơ túi đựng cà vạt lên đưa cho anh, anh cầm lấy đầu gật gật nói: "Được, tôi nhận bây giờ cô nín khóc được chưa?"
Đỗ Huệ Di nín khóc ngay lập tức, cười hì hì với Tần Đình Danh: "Sớm nhận quà thì có phải tốt hơn không."
"Lạc Thu Tử! Cô giỏi thật đấy lần đầu tiên có người dám ăn vạ, ép tôi như thế. Tôi hỏi cô, rốt cuộc đâu mới là tính cách thật của cô vậy? Lúc thì lạnh lùng, nghiêm túc lúc thì như một đứa trẻ cười hi hi ha ha." Tần Đình Danh bực tức trong người, trừng mắt lớn tiếng.
Đỗ Huệ Di chắp hai tay ra phía sau, cười cười chậm rãi đáp lại: "Cái nào cũng là tính cách của tôi hết, trong công việc thì tôi nghiêm túc nhưng những lúc không liên quan đến công việc thì tôi sẽ vui vẻ, hoạt bát như thế."
Tần Đình Danh quăng cho cô một cặp mắt sắc lạnh rồi quay người đi, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi đấy. Đỗ Huệ Di lau những giọt nước mắt trên mặt, nhếch môi cười đắc ý, nét mặt đã thay đổi một cách chóng mặt:
"Ngày đầu tiên đi làm thành công mỹ mãn."
Mộ gia
Lữ Vũ Ni thấy Đỗ Huệ Di quay về liền mỉm cười dịu dàng, hiền từ tiến đến hỏi cô: "Huệ Di! Cháu về rồi sao? Ngày đầu tiên đi làm thế nào? Chủ tịch của cháu có khó không?"
"Dạ khá tốt ạ, chủ tịch của cháu cũng không có khó lắm, tối nay cháu sẽ không ăn cơm, cháu phải lên phòng sửa soạn để lát nữa đi dự tiệc với chủ tịch." Đỗ Huệ Di mỉm cười, hiền lành, lễ phép trả lời.
"Vậy thì cháu hãy lên sửa soạn đi có thiếu gì thì cứ nói với bác bác sẽ cho người chuẩn bị ngay."
Đỗ Huệ Di gật đầu, bước lên phòng tắm rửa chuẩn bị thật kĩ cho buổi tiệc tối nay, nhất định khiến anh phải ngẩn ngơ, bị hút hồn bởi cô.
Đỗ Huệ Di chọn một cái đầm trễ vai màu đỏ, ôm sát cơ thể, tóc xõa xuống phần đuôi tóc được uốn xoăn nhẹ, màu son đỏ cam khiến cô càng thêm xinh đẹp, quyến rũ.
Đỗ Huệ Di từ từ nhấc chân bước xuống lầu, Lữ Vũ Ni cùng những người hầu trong Mộ gia vừa nhìn thấy cô thì ai nấy đều ngẩn ngơ, bị hút hồn bởi vẻ đẹp kiêu sa, sang trọng của cô, Lữ Vũ Ni không ngừng suýt xoa khen ngợi:
"Huệ Di! Cháu xinh đẹp thật đấy, từ trước đến giờ bác chưa từng thấy cháu mặc như thế không ngờ khi cháu mặc đầm dạ hội, trang điểm lên lại đẹp đến vậy."
Cô mỉm cười thật tươi tiến đến gần Lữ Vũ Ni, giọng nói ngọt ngào cất lên: "Nếu không phải nhờ bác chăm sóc cháu kĩ thì cháu đâu có được xinh đẹp như thế này."
Lữ Vũ Ni bật cười khẽ vuốt cái mũi thanh tú của Đỗ Huệ Di: "Không ngờ cháu còn biết nịnh nữa đấy, biết cháu đẹp thế này thì bác đã dẫn cháu đi dự tiệc từ lâu rồi."
"Nếu không phải vì công việc thì cháu cũng không đi đâu." Đỗ Huệ Di ôm lấy Lữ Vũ Ni, cảm nhận tình thương từ bà, từ khi đến Mộ gia cô mới một lần nữa cảm nhận được tình thân, cảm giác ấm cúng từ gia đình, bà chính là người mẹ thứ hai của cô cho cô tình thương của một người mẹ mà cô rất lâu rồi không nhận được.
"Thôi được rồi, cháu hãy mau đi đến buổi tiệc đi đừng để chủ tịch của cháu đợi."
"Vâng." Đỗ Huệ Di gật đầu chào bà rồi kéo nhẹ váy lên từ từ đi ra ngoài.
Tần Đình Danh cùng Đỗ Huệ Di đi lựa chọn quà tặng, Đỗ Huệ Di đứng bên cạnh ngước mặt hỏi anh: "Chủ tịch! Người mà anh muốn tặng quà là nam hay nữ vậy?"
"Nam." Tần Đình Danh lạnh nhạt phun ra một chữ rồi ngồi xuống ghế gần đó, lấy thẻ của mình đưa cho cô, dáng vẻ của anh vô cùng thờ ơ, không hề quan tâm đến chuyện này.
Đỗ Huệ Di cầm thẻ không hỏi thêm gì nữa đi đến khu bán đồng hồ gần đó, lựa chọn một chiếc đồng hồ sang trọng, thanh toán xong cô quay trở lại nơi anh ngồi, tươi cười cất giọng: "Chủ tịch! Tôi đã chọn xong quà rồi."
"Đi về thôi." Tần Đình Danh đứng dậy vẫn vô cùng tiết kiệm lời, mặt không có một chút biểu cảm gì, bước đi trước.
Đi ngang qua khu bán đồ nam, Đỗ Huệ Di dừng lại cất tiếng gọi Tần Đình Danh:
"Chủ tịch!"
Tần Đình Danh quay người lại nhìn Đỗ Huệ Di, cô vui vẻ đi vào cầm một cái cà vạt màu xanh dương lên: "Chủ tịch! Anh thấy cái cà vạt này đẹp không?"
"Cô muốn giở trò gì đây?" Tần Đình Danh khẽ chau mày hỏi Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di cầm cà vạt bước về phía Tần Đình Danh, nghiêng đầu cười mỉm nói với anh: "Giở trò gì chứ? Chẳng qua là tôi thấy anh đeo cà vạt màu đen không hợp thôi với lại không phải anh thích màu xanh dương sao? Sao từ trên xuống dưới đến cả nội thất trong phòng làm việc của anh một màu xanh dương cũng không có vậy?"
Anh nheo mắt nghi hoặc nhìn cô, ngữ điệu điểm lạnh hỏi: "Tại sao cô lại biết tôi thích màu xanh dương?"
Đỗ Huệ Di nở một nụ cười trong sáng như một đứa trẻ trả lời anh: "Bởi vì tôi cũng thích màu xanh dương."
Đôi mày Tần Đình Danh dãn ra, đứng thần người nhìn Đỗ Huệ Di, mỗi lần cô cười thật tươi, một nụ cười vô cùng trong sáng như thế này thì khiến anh lại nhớ đến cô bé hàng xóm lúc nhỏ của mình, cô bé ấy cũng thích màu xanh dương.
"Chủ tịch! Chủ tịch! Anh bị làm sao vậy?" Đỗ Huệ Di quơ tay qua lại, tròn mắt hỏi Tần Đình Danh.
"Không có gì." Tần Đình Danh hoàn hồn, lạnh lùng quay người rời đi.
Đỗ Huệ Di mua chiếc cà vạt xanh dương ấy rồi nhanh chóng đuổi theo Tần Đình Danh, ra khỏi trung tâm mua sắm Đỗ Huệ Di tặng cà vạt ấy cho anh:
"Chủ tịch! Tặng anh."
"Tôi không nhận." Tần Đình Danh không hề nhìn đến món quà cô tặng dù chỉ một chút, lạnh nhạt từ chối, tiến thẳng đến xe của mình.
Đỗ Huệ Di mếu máo bật khóc nức nở giữa đường đi, tiếng khóc của cô mỗi một lúc lớn hơn, Tần Đình Danh trợn mắt ngoảnh đầu lại, nhíu mày nói:
"Lạc Thu Tử! Sao cô lại khóc? Có ai làm gì cô đâu chứ?"
Đỗ Huệ Di không nói gì chỉ nhìn anh rồi khóc lớn hơn, những người đi ngang qua đều nhìn cô rồi nhìn anh, anh bước nhanh đến đứng trước mặt của cô, hỏi:
"Rốt cuộc là cô muốn sao đây?"
Cô giơ túi đựng cà vạt lên đưa cho anh, anh cầm lấy đầu gật gật nói: "Được, tôi nhận bây giờ cô nín khóc được chưa?"
Đỗ Huệ Di nín khóc ngay lập tức, cười hì hì với Tần Đình Danh: "Sớm nhận quà thì có phải tốt hơn không."
"Lạc Thu Tử! Cô giỏi thật đấy lần đầu tiên có người dám ăn vạ, ép tôi như thế. Tôi hỏi cô, rốt cuộc đâu mới là tính cách thật của cô vậy? Lúc thì lạnh lùng, nghiêm túc lúc thì như một đứa trẻ cười hi hi ha ha." Tần Đình Danh bực tức trong người, trừng mắt lớn tiếng.
Đỗ Huệ Di chắp hai tay ra phía sau, cười cười chậm rãi đáp lại: "Cái nào cũng là tính cách của tôi hết, trong công việc thì tôi nghiêm túc nhưng những lúc không liên quan đến công việc thì tôi sẽ vui vẻ, hoạt bát như thế."
Tần Đình Danh quăng cho cô một cặp mắt sắc lạnh rồi quay người đi, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi đấy. Đỗ Huệ Di lau những giọt nước mắt trên mặt, nhếch môi cười đắc ý, nét mặt đã thay đổi một cách chóng mặt:
"Ngày đầu tiên đi làm thành công mỹ mãn."
Mộ gia
Lữ Vũ Ni thấy Đỗ Huệ Di quay về liền mỉm cười dịu dàng, hiền từ tiến đến hỏi cô: "Huệ Di! Cháu về rồi sao? Ngày đầu tiên đi làm thế nào? Chủ tịch của cháu có khó không?"
"Dạ khá tốt ạ, chủ tịch của cháu cũng không có khó lắm, tối nay cháu sẽ không ăn cơm, cháu phải lên phòng sửa soạn để lát nữa đi dự tiệc với chủ tịch." Đỗ Huệ Di mỉm cười, hiền lành, lễ phép trả lời.
"Vậy thì cháu hãy lên sửa soạn đi có thiếu gì thì cứ nói với bác bác sẽ cho người chuẩn bị ngay."
Đỗ Huệ Di gật đầu, bước lên phòng tắm rửa chuẩn bị thật kĩ cho buổi tiệc tối nay, nhất định khiến anh phải ngẩn ngơ, bị hút hồn bởi cô.
Đỗ Huệ Di chọn một cái đầm trễ vai màu đỏ, ôm sát cơ thể, tóc xõa xuống phần đuôi tóc được uốn xoăn nhẹ, màu son đỏ cam khiến cô càng thêm xinh đẹp, quyến rũ.
Đỗ Huệ Di từ từ nhấc chân bước xuống lầu, Lữ Vũ Ni cùng những người hầu trong Mộ gia vừa nhìn thấy cô thì ai nấy đều ngẩn ngơ, bị hút hồn bởi vẻ đẹp kiêu sa, sang trọng của cô, Lữ Vũ Ni không ngừng suýt xoa khen ngợi:
"Huệ Di! Cháu xinh đẹp thật đấy, từ trước đến giờ bác chưa từng thấy cháu mặc như thế không ngờ khi cháu mặc đầm dạ hội, trang điểm lên lại đẹp đến vậy."
Cô mỉm cười thật tươi tiến đến gần Lữ Vũ Ni, giọng nói ngọt ngào cất lên: "Nếu không phải nhờ bác chăm sóc cháu kĩ thì cháu đâu có được xinh đẹp như thế này."
Lữ Vũ Ni bật cười khẽ vuốt cái mũi thanh tú của Đỗ Huệ Di: "Không ngờ cháu còn biết nịnh nữa đấy, biết cháu đẹp thế này thì bác đã dẫn cháu đi dự tiệc từ lâu rồi."
"Nếu không phải vì công việc thì cháu cũng không đi đâu." Đỗ Huệ Di ôm lấy Lữ Vũ Ni, cảm nhận tình thương từ bà, từ khi đến Mộ gia cô mới một lần nữa cảm nhận được tình thân, cảm giác ấm cúng từ gia đình, bà chính là người mẹ thứ hai của cô cho cô tình thương của một người mẹ mà cô rất lâu rồi không nhận được.
"Thôi được rồi, cháu hãy mau đi đến buổi tiệc đi đừng để chủ tịch của cháu đợi."
"Vâng." Đỗ Huệ Di gật đầu chào bà rồi kéo nhẹ váy lên từ từ đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.