Chương 9: Trúng đạn
Ruby Joy
04/01/2021
Mười giờ, Tần Đình Danh cùng Đỗ Huệ Di và Tôn Nam lên xe đi đến nhà hàng, trên xe Đỗ Huệ Di cẩn thận kiểm tra lại hợp đồng rồi nhân lúc xe chạy cô chợp mắt một chút, lúc trên máy bay cô không hề ngủ được trong đầu cứ nghĩ về Đỗ Minh Ngạn, càng nghĩ lại càng đau lòng, rất muốn ngưng suy nghĩ về anh trai của mình nhưng cô không thể, nó cứ hiện hữu trong đầu của cô mãi, Tần Đình Danh ngồi ở ghế phía sau cũng nhắm mắt dưỡng thần một lúc.
Nhà hàng Le Meurice
Đỗ Huệ Di lấy lại tinh thần bước xuống xe, vừa bước xuống đứng bên cạnh Tần Đình Danh, cô lại được một phen trố mắt khi biết nhà hàng mình sắp bước vào chính là nhà hàng Le Meurice một trong những nhà hàng đắt đỏ nhất thế giới, chỉ là ăn một bữa cơm, ký một cái hợp đồng thôi mà có cần phải xa hoa, sang trọng như thế không?
Cô cùng anh đi vào bên trong, vừa vào đã có nhân viên dẫn đến bàn đã đặt trước, vừa đi Đỗ Huệ Di vừa quan sát xung quanh, cô cảm giác mình đang sống trong hoàng tộc, nơi đây không khác gì là dạ việc của hoàng gia cả, càng nhìn càng cảm thấy choáng ngợp.
Hà Lâm nhìn thấy Tần Đình Danh đến liền đứng dậy bắt tay với Tần Đình Danh, hai người các anh cùng Đỗ Huệ Di và Tôn Nam ngồi xuống, thức ăn nhanh chóng được dọn lên bàn. Vừa ăn Đỗ Huệ Di vừa thay Tần Đình Danh bàn việc ký hợp đồng.
Nghe Đỗ Huệ Di nói rõ về việc ký hợp đồng xong, Hà Lâm khẽ nâng mày, nhếch môi mỉm cười lên tiếng nói với Tần Đình Danh:
"Chủ tịch Tần! Người trợ lý kiêm thư ký này của anh rất giỏi, anh rất có mắt nhìn người đấy, hợp tác lần này của chúng ta xem như đã thành công rồi."
Tần Đình Danh nở nụ cười lịch sự đáp lại rồi cùng Hà Lâm ký hợp đồng, từ bên ngoài hai nhân viên phục vụ mang thức ăn vào, bỗng mắt Đỗ Huệ Di trợn ngược lên, định mở miệng nói điều gì đó thì bị Tần Đình Danh ngăn lại, anh khẽ lắc đầu ra hiệu với cô, thấy anh nghiêm mặt như thế thì cô đã biết anh cũng giống như cô đã thấy dưới đáy của đĩa thức ăn mà hai người nhân viên phục vụ ấy mang vào là súng, khẽ liếc mắt sang nhìn Hà Lâm, Hà Lâm cũng đã nhận ra.
Nhân viên phục vụ đi trước khom người từ từ đặt đĩa thức ăn xuống bàn, cánh tay người phục vụ phía sau thoăn thoắt lấy súng từ dưới đĩa chĩa vào Tần Đình Danh dứt khoát nổ súng, Tần Đình Danh phản xạ vô cùng nhanh né tránh được, anh cùng Hà Lâm và Tôn Nam rút súng ra đáp trả, bên ngoài có rất nhiều người mặc đồ nhân viên phục vụ cầm súng chạy vào, có hơn mười người. Đỗ Huệ Di cảm thấy lần này xong rồi, chỉ có ba người các anh là có mang súng làm sao đấu lại hơn cả chục người chứ nhưng không ngờ người của Tần Đình Danh lại từ đâu xuất hiện còn có những người mà Hà Lâm phái đi bảo vệ cô, tất cả người đi theo bảo vệ Hà Lâm cũng xuất hiện nhanh chóng bọn họ ngay lập tức áp đảo bọn người ám sát kia.
Tôn Nam vừa đấu với bọn chúng vừa bảo vệ Tần Đình Danh, tiếng súng chói tai vang khắp cả căn phòng, những vị khách bên ngoài nghe thấy ai nấy đều bỏ chạy. Đỗ Huệ Di có chút hoảng sợ, cô loay hoay tìm chỗ nấp thì vô tình nhìn thấy có người đang dùng súng bắn tỉa từ phía tòa nhà kia hắn ngắm ngay Tần Đình Danh, cô chần chừ không biết có nên giúp anh không, viên đạn đã được bắn ra cô đứng bật dậy chạy về phía của Tần Đình Danh hét lớn: "Chủ tịch! Cẩn thận."
Viên đạn ghim thẳng vào ngay bả vai của Đỗ Huệ Di, Tôn Nam giật mình hoảng hốt không ngờ còn có kẻ dùng súng bắn tỉa, quay lại thấy cô bị trúng đạn anh ngay lập tức cho người lên xử lý kẻ bắn tỉa ấy, Tần Đình Danh đỡ lấy thân thể đang ngã dần xuống của cô, Hà Lâm vừa nấp vừa bắn bọn người ám sát, thấy cô bị trúng đạn không tự chủ mà lên tiếng mắng: "Chết tiệt!"
Rất nhanh đã xử lý xong bọn người ám sát ấy, Tần Đình Danh bế Đỗ Huệ Di nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, Tôn Nam vội lên xe nhấn ga lái nhanh đến bệnh viện gần nhất.
Đến bệnh viện, Tần Đình Danh đặt Đỗ Huệ Di nằm xuống băng ca, y tá gấp gáp đẩy cô vào phòng cấp cứu, bác sĩ cũng nhanh chóng có mặt. Hà Lâm đến ngay sau đó cùng Tần Đình Danh chờ đợi ngoài phòng cấp cứu. Hà Lâm không ngừng chửi thầm trong lòng:
"Biết ngay sẽ có chuyện này nhưng không ngờ Tiểu Di lại đỡ đạn cho Tần Đình Danh, khốn thật."
Chính Tần Đình Danh cũng không thể nào ngờ rằng Đỗ Huệ Di lại đỡ đạn cho mình, anh cứ tưởng cô chỉ là một cô gái ham mê hư vinh, tham sống sợ chết mà thôi nhưng qua chuyện anh thật sự có cái nhìn khác về cô trợ lý riêng này.
Đã hai tiếng trôi qua, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt, bác sĩ bước ra cất giọng nói với Tần Đình Danh:"Cũng may viên đạn không trúng ngay chỗ hiểm, bệnh nhân đã không sao rồi."
"Cảm ơn bác sĩ." Tần Đình Danh mang vẻ mặt không cảm xúc, khẽ gật đầu lên tiếng.
Nhìn thấy Đỗ Huệ Di được y tá đẩy ra, Hà Lâm thở phào nhẹ nhõm, anh không thể ở đây thêm nếu không Tần Đình Danh sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa anh và cô, đợi đến tối anh hãy đến thăm: "Trợ lý Lạc đã không sao rồi thì tôi xin phép quay về trước."
Tôn Nam tiễn Hà Lâm ra về, Tần Đình Danh bước vào phòng bệnh, ngồi xuống anh đưa mắt nhìn Đỗ Huệ Di, không ngờ một cô gái nhỏ bé lại dũng cảm như thế, xem ra lần này anh thật sự đã tìm được một trợ lý vừa ý rồi, một trợ lý hoàn thành tốt trong việc lẫn bảo vệ ông chủ.
Tôn Nam mở cửa đi vào phòng đứng phía sau Tần Đình Danh, không nhanh không chậm nói: "Thiếu gia! Bọn người ám sát chúng ta lúc nãy là sát thủ được những bang phái nhỏ thuê, mục đích chính là giết chết anh." Thấy Tần Đình Danh vẫn im lặng không nói gì, Tôn Nam bèn hỏi: "Thiếu gia! Có cần tôi cho người đi san bằng hết tất cả bọn chúng không?"
"Không cần đâu, chuyện này chắc cũng đã đến tai của ba tôi rồi, bọn người đó sẽ nhanh chóng bị xử lý thôi, không cần tôi phải ra tay." Tần Đình Danh quá hiểu rõ tính của Tần Hải, ba của anh còn ra tay nhanh hơn cả anh, những chuyện như thế này anh không cần phải ra tay.
Nhà hàng Le Meurice
Đỗ Huệ Di lấy lại tinh thần bước xuống xe, vừa bước xuống đứng bên cạnh Tần Đình Danh, cô lại được một phen trố mắt khi biết nhà hàng mình sắp bước vào chính là nhà hàng Le Meurice một trong những nhà hàng đắt đỏ nhất thế giới, chỉ là ăn một bữa cơm, ký một cái hợp đồng thôi mà có cần phải xa hoa, sang trọng như thế không?
Cô cùng anh đi vào bên trong, vừa vào đã có nhân viên dẫn đến bàn đã đặt trước, vừa đi Đỗ Huệ Di vừa quan sát xung quanh, cô cảm giác mình đang sống trong hoàng tộc, nơi đây không khác gì là dạ việc của hoàng gia cả, càng nhìn càng cảm thấy choáng ngợp.
Hà Lâm nhìn thấy Tần Đình Danh đến liền đứng dậy bắt tay với Tần Đình Danh, hai người các anh cùng Đỗ Huệ Di và Tôn Nam ngồi xuống, thức ăn nhanh chóng được dọn lên bàn. Vừa ăn Đỗ Huệ Di vừa thay Tần Đình Danh bàn việc ký hợp đồng.
Nghe Đỗ Huệ Di nói rõ về việc ký hợp đồng xong, Hà Lâm khẽ nâng mày, nhếch môi mỉm cười lên tiếng nói với Tần Đình Danh:
"Chủ tịch Tần! Người trợ lý kiêm thư ký này của anh rất giỏi, anh rất có mắt nhìn người đấy, hợp tác lần này của chúng ta xem như đã thành công rồi."
Tần Đình Danh nở nụ cười lịch sự đáp lại rồi cùng Hà Lâm ký hợp đồng, từ bên ngoài hai nhân viên phục vụ mang thức ăn vào, bỗng mắt Đỗ Huệ Di trợn ngược lên, định mở miệng nói điều gì đó thì bị Tần Đình Danh ngăn lại, anh khẽ lắc đầu ra hiệu với cô, thấy anh nghiêm mặt như thế thì cô đã biết anh cũng giống như cô đã thấy dưới đáy của đĩa thức ăn mà hai người nhân viên phục vụ ấy mang vào là súng, khẽ liếc mắt sang nhìn Hà Lâm, Hà Lâm cũng đã nhận ra.
Nhân viên phục vụ đi trước khom người từ từ đặt đĩa thức ăn xuống bàn, cánh tay người phục vụ phía sau thoăn thoắt lấy súng từ dưới đĩa chĩa vào Tần Đình Danh dứt khoát nổ súng, Tần Đình Danh phản xạ vô cùng nhanh né tránh được, anh cùng Hà Lâm và Tôn Nam rút súng ra đáp trả, bên ngoài có rất nhiều người mặc đồ nhân viên phục vụ cầm súng chạy vào, có hơn mười người. Đỗ Huệ Di cảm thấy lần này xong rồi, chỉ có ba người các anh là có mang súng làm sao đấu lại hơn cả chục người chứ nhưng không ngờ người của Tần Đình Danh lại từ đâu xuất hiện còn có những người mà Hà Lâm phái đi bảo vệ cô, tất cả người đi theo bảo vệ Hà Lâm cũng xuất hiện nhanh chóng bọn họ ngay lập tức áp đảo bọn người ám sát kia.
Tôn Nam vừa đấu với bọn chúng vừa bảo vệ Tần Đình Danh, tiếng súng chói tai vang khắp cả căn phòng, những vị khách bên ngoài nghe thấy ai nấy đều bỏ chạy. Đỗ Huệ Di có chút hoảng sợ, cô loay hoay tìm chỗ nấp thì vô tình nhìn thấy có người đang dùng súng bắn tỉa từ phía tòa nhà kia hắn ngắm ngay Tần Đình Danh, cô chần chừ không biết có nên giúp anh không, viên đạn đã được bắn ra cô đứng bật dậy chạy về phía của Tần Đình Danh hét lớn: "Chủ tịch! Cẩn thận."
Viên đạn ghim thẳng vào ngay bả vai của Đỗ Huệ Di, Tôn Nam giật mình hoảng hốt không ngờ còn có kẻ dùng súng bắn tỉa, quay lại thấy cô bị trúng đạn anh ngay lập tức cho người lên xử lý kẻ bắn tỉa ấy, Tần Đình Danh đỡ lấy thân thể đang ngã dần xuống của cô, Hà Lâm vừa nấp vừa bắn bọn người ám sát, thấy cô bị trúng đạn không tự chủ mà lên tiếng mắng: "Chết tiệt!"
Rất nhanh đã xử lý xong bọn người ám sát ấy, Tần Đình Danh bế Đỗ Huệ Di nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, Tôn Nam vội lên xe nhấn ga lái nhanh đến bệnh viện gần nhất.
Đến bệnh viện, Tần Đình Danh đặt Đỗ Huệ Di nằm xuống băng ca, y tá gấp gáp đẩy cô vào phòng cấp cứu, bác sĩ cũng nhanh chóng có mặt. Hà Lâm đến ngay sau đó cùng Tần Đình Danh chờ đợi ngoài phòng cấp cứu. Hà Lâm không ngừng chửi thầm trong lòng:
"Biết ngay sẽ có chuyện này nhưng không ngờ Tiểu Di lại đỡ đạn cho Tần Đình Danh, khốn thật."
Chính Tần Đình Danh cũng không thể nào ngờ rằng Đỗ Huệ Di lại đỡ đạn cho mình, anh cứ tưởng cô chỉ là một cô gái ham mê hư vinh, tham sống sợ chết mà thôi nhưng qua chuyện anh thật sự có cái nhìn khác về cô trợ lý riêng này.
Đã hai tiếng trôi qua, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt, bác sĩ bước ra cất giọng nói với Tần Đình Danh:"Cũng may viên đạn không trúng ngay chỗ hiểm, bệnh nhân đã không sao rồi."
"Cảm ơn bác sĩ." Tần Đình Danh mang vẻ mặt không cảm xúc, khẽ gật đầu lên tiếng.
Nhìn thấy Đỗ Huệ Di được y tá đẩy ra, Hà Lâm thở phào nhẹ nhõm, anh không thể ở đây thêm nếu không Tần Đình Danh sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa anh và cô, đợi đến tối anh hãy đến thăm: "Trợ lý Lạc đã không sao rồi thì tôi xin phép quay về trước."
Tôn Nam tiễn Hà Lâm ra về, Tần Đình Danh bước vào phòng bệnh, ngồi xuống anh đưa mắt nhìn Đỗ Huệ Di, không ngờ một cô gái nhỏ bé lại dũng cảm như thế, xem ra lần này anh thật sự đã tìm được một trợ lý vừa ý rồi, một trợ lý hoàn thành tốt trong việc lẫn bảo vệ ông chủ.
Tôn Nam mở cửa đi vào phòng đứng phía sau Tần Đình Danh, không nhanh không chậm nói: "Thiếu gia! Bọn người ám sát chúng ta lúc nãy là sát thủ được những bang phái nhỏ thuê, mục đích chính là giết chết anh." Thấy Tần Đình Danh vẫn im lặng không nói gì, Tôn Nam bèn hỏi: "Thiếu gia! Có cần tôi cho người đi san bằng hết tất cả bọn chúng không?"
"Không cần đâu, chuyện này chắc cũng đã đến tai của ba tôi rồi, bọn người đó sẽ nhanh chóng bị xử lý thôi, không cần tôi phải ra tay." Tần Đình Danh quá hiểu rõ tính của Tần Hải, ba của anh còn ra tay nhanh hơn cả anh, những chuyện như thế này anh không cần phải ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.