Sói Đi Thành Đôi

Chương 97: Chương 97

Vu Triết

26/12/2016

Biên Nam trợn mắt nhìn Khưu Dịch hồi lâu mới hiểu những lời này có ý gì, tiếp theo một cơn bối rối không rõ là ngượng ngùng hay hoảng sợ hay là gì nữa khác ập tới.

“Má.” Cuối cùng cậu chỉ nặn ra được một chữ.

“Tôi cũng muốn mà.” Khưu Dịch nhìn Biên Nam.

“Đừng nói nhảm với tôi,” Biên Nam chỉ cửa, “Nhị bảo sắp tắm xong kìa…”

“Tôi đâu có nói bây giờ,” Khưu Dịch tặc lưỡi, “Tôi chỉ nói vậy thôi, cậu căng thẳng cái gì?”

“Tôi có căng thẳng à?” Biên Nam bỗng thấy hơi mất mặt, “Căng thẳng chỗ nào?”

Khưu Dịch híp mắt, quan sát Biên Nam từ trên xuống dưới: “Cậu chỉ cho tôi xem chỗ nào không căng thẳng đi?”

“Ông nội cậu.” Biên Nam đứng lên, cử động tay chân một lát, căng thẳng thì chưa hẳn, nhưng lúng túng thì có thật.

Khưu Dịch không nói nữa, chỉ tựa vào sô pha mỉm cười nhìn cậu.

Mãi đến khi Khưu Ngạn tắm xong chạy vào nhà, Biên Nam mới như tìm được cứu tinh nhào qua ôm lấy nhóc: “Nhị bảo tắm xong rồi hả?”

“Dạ,” Khưu Ngạn gật đầu, “Anh mau đi tắm đi, anh ôm bẩn em rồi.”

“Ầy! Bây giờ em cũng học thói chê anh hả?” Biên Nam dở khóc dở cười.

Khưu Ngạn cười ôm cổ Biên Nam: “Không chê xíu nào luôn.”

“Đi ngủ đi, không còn sớm nữa,” Khưu Dịch nhìn đồng hồ, “Ngày mai còn đi học.”

“Biết rồi ạ!” Khưu Ngạn trả lời vang dội rồi chạy lon ton vào phòng.

Biên Nam vào theo, lấy một bộ đồ của Khưu Dịch trong ngăn kéo để đi tắm.

Phòng tắm trong sân được xây thêm hồi trước, sau đó Khưu Dịch sửa lại lần nữa, dán gạch thay vòi sen gì gì đó, những khi trời nóng, gần như ngày nào Khưu Ngạn cũng ở trong đây chơi hơn một tiếng.

Biên Nam vào phòng tắm này chưa được mấy lần, nhưng cậu thấy nó cũng được, rộng rãi thoáng mát, chỗ còn trống cũng đủ đặt thêm cái bồn tắm.

Nếu gắn thêm bồn tắm, vậy mùa hè chắc Khưu Ngạn sẽ ngâm miết trong phòng tắm không chịu ra ngoài.

Đang xối nước suy nghĩ miên man, cửa phòng tắm thình lình bị đẩy ra, Biên Nam đã cởi hết sạch, vừa nghe tiếng động ở cửa, cậu bị dọa đến mức hối hả che phần dưới.

Chắc là bà cụ nhà hàng xóm vào rồi…

“Làm gì mà như con gái vậy.” Khưu Dịch đi vào, đóng cửa phòng tắm lại.

“Mẹ nó, cậu chạy vào đây làm gì? Tôi chưa tắm xong đâu!” Bây giờ Biên Nam thật sự thấy căng thẳng, cảm giác còn khó chịu hơn là bà cụ hàng xóm vào nữa.

“Tắm chứ gì,” Khưu Dịch thả quần áo để thay lên giá, đi tới trước mặt Biên Nam, chưa cởi đồ đã trực tiếp đứng dưới vòi sen, vặn nước vòi sen lớn hơn, “Cả người mồ hôi đầm đìa khó chịu quá.”

Nước phun ra từ vòi sen, chẳng mấy chốc đã thấm ướt áo thun trên người Khưu Dịch, quần áo cũng dính sát vào cơ thể.

“Cậu cố ý phải không?” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, tóc trên trán Khưu Dịch nhỏ nước rũ xuống, đường cong cơ thể bị quần áo đẫm nước phác họa, cho dù Biên Nam vẫn còn xoắn xuýt với một vài chuyện, thấy cảnh tượng này vẫn lửa bốc hừng hực.

“Rõ ràng như vậy, dĩ nhiên là cố ý rồi.” Khưu Dịch cười một tiếng, nâng tay cởi quần áo ra.

Biên Nam cảm thấy tuy mình lăn lộn với Khưu Dịch bấy lâu đã chững chạc hơn nhiều, nhưng ở những phương diện này lại không thể nào đè nén bản năng.

Đúng vậy, không thể đè nén nổi.

Cho dù xoắn xuýt cách mấy cũng phải đâm đầu vào trước rồi tính sau.

Cậu không nói thêm nữa, bước qua ôm lấy Khưu Dịch, thô bạo hôn môi đối phương.

Vòi sen vặn hơi lớn, nước phun ra đổ ập xuống đầu hai người.

Vốn dĩ đã hít thở nhọc nhằn vì hưng phấn, giờ còn bị dội nước đầy mặt, Biên Nam nhất thời có cảm giác mình và Khưu Dịch đang lặn dưới nước quấn lấy nhau.

Ánh mắt lỗ tai lỗ mũi và trong miệng toàn là nước, khi quấn quyện mang đến xúc cảm trơn trợt ướt át.

Nhờ rải thêm một tầng nước, da thịt nhẵn bóng căng đầy của Khưu Dịch cũng trở nên càng quyến rũ.

Tay Khưu Dịch đặt ngang hông cậu, từ từ trượt xuống.

Hô hấp của Biên Nam khựng lại, bỗng chốc cảm thấy thiếu dưỡng khí, cậu nhả môi Khưu Dịch ra, đang định tạm nghỉ lấy hơi thì Khưu Dịch đột ngột cúi đầu hôn cổ cậu.

Một phần nước nãy giờ vẫn được Khưu Dịch che chắn lập tức xối ào ào xuống mặt Biên Nam.

Biên Nam chỉ kịp nghỉ nửa hơi, nước đã phun vào miệng và mũi cậu, làm tròn bổn phận khiến cậu ho sặc sụa.

“Cái quái gì… thế này.” Nghe tiếng cười khẽ của Khưu Dịch ở bên tai, Biên Nam căm tức đưa tay vặn tắt nước.

Tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm dừng lại, bốn phía tức thì yên tĩnh, nghe rõ cả tiếng thở dốc nặng nề của đôi bên, Biên Nam cảm thấy mình còn nghe được nhịp đập của tim mình, và của cả Khưu Dịch nữa.

Khưu Dịch khẽ khàng cắn rái tai của Biên Nam, áp sát rạt cậu.

Không thể không nói dính sát vào nhau vuốt ve sờ soạng thế này rất hưởng thụ, da thịt ướt đẫm, bên tai văng vẳng tiếng thở dốc phập phồng, cơ thể bị ngón tay của đối phương khơi mào hưng phấn.

“Không có ai vào đâu nhỉ?” Sau khi hai người quấn quýt cả buổi, rốt cuộc Biên Nam mới tìm về chút lý trí mà hỏi.

“Tối khuya vầy ai chạy vào phòng tắm làm chi,” Khưu Dịch bật cười, đầu lưỡi lướt qua xương quai xanh của Biên Nam, “Thử một chút nhé?”

Biên Nam có cảm giác giờ phút này mình đã bị dục vọng đẩy tới đầu gió đỉnh sóng, thời gian qua chưa từng thả lỏng phát tiết lần nào, cho dù giỡn mấy trò lưu manh nho nhỏ cũng chỉ là mở đầu thôi.

Lần này cậu cảm thấy tất cả khống chế và kiềm chế đều mất kiểm soát.

Lời Khưu Dịch nói hệt như một cục lông sượt qua bên tai, dòng điện như xuyên thẳng qua não khiến Biên Nam xây xẩm, sau khi thở dốc vài tiếng chỉ nói được một câu: “Đồ… có không?”

“Có…” Khưu Dịch nhẹ giọng nói, cạ cạ trên môi Biên Nam, sau đó lùi mấy bước móc ra một vật trong đống quần áo mà mình mang tới, thuận tay tắt đèn trong phòng tắm.

“Ầy đậu má,” Biên Nam không cần nhìn cũng biết ngay đó là cái gì, “Khưu đại bảo cậu suy tính chuyện này bao lâu rồi thế?”

Khưu Dịch cười nói: “Lần đầu tiên nhắc chuyện này với cậu đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, cậu mà còn cự nự nữa tôi sợ quá đát luôn đấy…”

Thành thật mà nói, Biên Nam chưa từng suy nghĩ tường tận về việc này, cứ cảm thấy hơi khó chấp nhận rồi lại theo thói quen không nghĩ nhiều nữa, nhưng khi thứ này thật sự xuất hiện trước mắt, cậu phát hiện trên bầu trời nổi trôi năm chữ.

Nào ngượng ngùng, nào không chấp nhận nổi, nào do dự bối rối, tất cả đều quy nạp thành năm chữ sau khi cảm xúc bị dồn nén lâu như thế.

Chẳng có gì đáng nói!

Biên Nam cắn môi, ôm siết lấy Khưu Dịch, hung hãn hôn môi hôn cổ đối phương một tăng, sau cùng chộp lấy gel bôi trơn.

“Làm… như nào?” Mở nắp xong, Biên Nam mới dừng lại hỏi một câu.

“Để tôi.” Khưu Dịch nói, đưa tay muốn lấy.

“Tôi,” Biên Nam vội vàng rụt tay ra sau lưng, “Để tôi.”

“Chẳng phải cậu không biết làm sao?” Khưu Dịch tặc lưỡi.

“Cái này có gì đâu mà không biết, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi,” Dục vọng sôi sục trong cơ thể như gào thét muốn lao ra, Biên Nam nhìn Khưu Dịch chằm chằm, “Không phải cậu muốn…”

“Hả?” Khưu Dịch nhếch khóe miệng, “Đúng rồi.”

“Đừng hòng, chuyện này cứ theo ý tôi đi.” Biên Nam nói một cách dứt khoát.

Khưu Dịch ôm Biên Nam, dụi dụi lên người cậu: “Nếu tôi muốn thì sao?”

“Hai đứa mình vẫn chưa đánh trận nào ra trò nhỉ.” Biên Nam nhe răng, nghiêng đầu hôn khóe miệng Khưu Dịch một cái.



“Ở đây à?” Khưu Dịch bật cười, “Hai thằng con trai mông trần vì chuyện này mà đánh nhau trong phòng tắm…”

“Tôi nói nghiêm túc đó,” Biên Nam cảm thấy mình sắp nhịn hết nổi chỉ muốn dùng cùi chỏ thụi Khưu Dịch ngã xuống đất rồi nhào tới, “Cậu cứ phải giành với tôi à?”

“Tôi…” Khưu Dịch cúi đầu cắn nhẹ lên vai Biên Nam một cái, “Sao cũng được.”

Biên Nam không lên tiếng, ôm ghì Khưu Dịch dùng sức mà hôn, tay càn rỡ xoa nắn khắp người Khưu Dịch, sau đó nhấn Khưu Dịch lên tường, áp đến sau lưng Khưu Dịch.

Trong sân lặng ngắt, phiến lá mới mọc trên giàn nho đã dài ra nhiều, từng phiến từng phiến xếp chồng lên nhau, vẩy từng đốm ánh trăng sáng ngời xuống mặt đất.

Gió đêm thổi qua làm ánh sáng đung đưa, lồng vào bóng hình hai người trong phòng tắm.

Qua một thời gian thật dài, đến khi con gà mất ngủ của nhà hàng xóm trong sân gáy mấy tiếng, đèn trong phòng tắm mới bật sáng.

“Con gà này cứ gáy lúc nửa đêm, chả biết là sở thích gì nữa.” Biên Nam mở cửa nhìn hướng ra sân.

“Ngộp quá.” Khưu Dịch vừa mặc quần áo vừa ra khỏi phòng tắm, đầu đội khăn lông, tóc trên trán vẫn còn nhỏ nước.

“Khưu Dịch.” Biên Nam cầm quần áo đã thay của hai người đi theo sau Khưu Dịch.

“Hả?” Khưu Dịch dừng bước.

“Ôm một cái.” Biên Nam đi qua ôm lấy Khưu Dịch từ phía sau.

“Dỗ dành tôi vì kỹ thuật dã man của cậu sao?” Khưu Dịch cười cười.

“Đừng sỉ vả người ta được không?” Biên Nam cau mày, ngẫm nghĩ một hồi lại nhích đến sau tai Khưu Dịch nhỏ giọng hỏi, “Đau dữ vậy à?”

“Lần tới cậu thử một chút là biết ngay,” Khưu Dịch tặc lưỡi, đưa tay kéo quần mình, “Bây giờ tôi chỉ muốn cởi sạch, khó chịu chết được.”

“Má, lỡ cậu trả thù ông đây thì làm sao?” Biên Nam sờ mông Khưu Dịch một cái.

“Ráng chịu đi!” Khưu Dịch quay đầu lại hung tợn nói, “Kêu đau thì đánh cậu!”

Hai người rón rén trở vào nhà, trước tiên Khưu Dịch vào trong phòng xem thử, Khưu Ngạn đang ôm chăn lông nằm sấp trên gối ngáy khò khò, cậu bước đến kéo chăn ra đắp kín cho Khưu Ngạn rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Hôm nay tôi ngủ sô pha, tôi không về.” Biên Nam đứng trong phòng khách.

“Tùy cậu,” Khưu Dịch ngồi xuống sô pha, mấy giây sau đổi tư thế thành nằm trên sô pha, “Đưa thuốc lá trong túi quần cho tôi.”

Biên Nam đưa thuốc lá và bật lửa cho Khưu Dịch, sau đó đứng bên sô pha nhìn Khưu Dịch châm lửa, cười một tiếng: “Hút thuốc sau chuyện hả.”

“Không phải,” Khưu Dịch phun ra một ngụm khói, “Làm cậu xong rồi hút mới gọi là hút thuốc sau chuyện, kế đến cậu sẽ ôm gối rụt lại bên chân giường vừa khóc vừa nói anh phải chịu trách nhiệm với người ta nha…”

“Mẹ nó, cậu có thấy tởm không!” Biên Nam phì cười, “Vậy cậu làm mẫu một lần cho tôi đi.”

“Được thôi,” Khưu Dịch cắn thuốc lá, mắt lim dim, “Đại hổ tử anh phải chịu trách nhiệm với người ta nha.”

“Mẹ nó,” Biên Nam khoanh tay nổi hết da gà, “Vẻ mặt của cậu và nội dung câu này kém nhau nguyên quả đất.”

Khưu Dịch chỉ cười chứ không nói, Biên Nam ngồi phịch dưới đất, tựa vào ghế sô pha, thò tay xoa mông Khưu Dịch: “Khó chịu lắm hả?”

“Cũng tạm,” Khưu Dịch lấy remote mở TV, giảm nhỏ âm lượng, “Cậu sướng không?”

“… Sướng.” Biên Nam thoáng do dự, đoạn hết sức chân thành gật đầu một cái, cuối cùng nhích tới hôn chóp mũi của Khưu Dịch.

Thật sự… rất sướng.

Nhưng chắc chắn Khưu Dịch chẳng sướng tí nào.

Cuối cùng Biên Nam muốn dùng tay giúp Khưu Dịch làm cho xong mà Khưu Dịch cũng không cho, coi bộ là khó chịu đến không dậy hứng nổi.

Chậc.

“Cậu buồn ngủ chưa? Lên giường ngủ nha?” Biên Nam choàng tay lên người Khưu Dịch xoa bóp nhè nhẹ, bóp một hồi cảm thấy mình buồn ngủ mắt mở không lên, nhìn sang Khưu Dịch cũng đã sụp mắt phân nửa.

“Tôi ngủ sô pha, không muốn nhúc nhích,” Khưu Dịch ngáp một cái, “Cậu vào phòng ngủ đi.”

“Không,” Biên Nam suy tư, “Vậy tôi cũng ngủ sô pha.”

Sô pha nhà Khưu Dịch khá to, còn có khoảng cong, Khưu Dịch nằm bên này, Biên Nam quyết định nằm bên còn lại.

“Tùy cậu,” Khưu Dịch cười nói, “Đừng đưa chân về phía tôi là được.”

“Chắc chắn sẽ đưa đầu về phía cậu,” Biên Nam lập tức nhảy lên sô pha, cùng Khưu Dịch đầu chạm đầu nằm góc 90 độ, “Đưa tay ra là sờ được cậu rồi.”

“Qua đợt này nhị bảo bình thường trở lại, tôi định bảo nó vào phòng bố tôi ngủ,” Khưu Dịch xoay người nằm nghiêng, “Trước đây bố tôi còn muốn mua một chiếc giường nhỏ cho nó, sợ nó ngủ với người lớn mãi sẽ trở nên yếu ớt.”

“Nhị bảo đâu có yếu ớt,” Biên Nam cười nói, “Tôi cảm thấy khi trưởng thành nó nhất định sẽ cực kỳ giỏi giang, tính tình cũng tốt nữa.”

Khưu Dịch cười: “Đến lúc đó cậu trả ký túc xá ở Triển Phi đi, tới đây ở.”

“Hả?” Biên Nam ngây ngẩn, quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Thật ư? Có ổn không?”

“Có gì mà không ổn,” Khưu Dịch duỗi tay búng đầu Biên Nam một cái, “Qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp nói với nó.”

“Được không vậy?” Biên Nam túm tay Khưu Dịch, “Lỡ… lỡ như… tôi rất sợ nhị bảo không thích tôi…”

“Nhị bảo còn nhỏ, ít tiếp xúc với mấy quan niệm này nên sẽ không mang tư tưởng không chấp nhận được, đừng lo,” Khưu Dịch cười cười, “Cho dù nó không thích cậu, còn có tôi thích cậu mà.”

“Không được,” Biên Nam tặc lưỡi, “Nhị bảo mà không thích tôi, cậu không bù đắp nổi trái tim vỡ nát của tôi đâu.”

Khưu Dịch cười cả buổi: “Tôi sẽ làm cậu sung sướng.”

Biên Nam ngẩn người, một lúc lâu mới hiểu ý: “Má!”

Hai người câu có câu không tán dóc, chẳng mấy chốc Biên Nam đã thiếp đi.

Giấc này ngủ rất ngon, không biết vì chơi trò người lớn hay vì trong lòng nhẹ nhõm, hẳn là đều có cả.

Tóm lại ngủ thẳng một giấc đến khi Khưu Ngạn thức dậy đi tới đi lui rửa mặt soạn cặp vở, Biên Nam mới mở mắt ra.

Khưu Dịch đã tỉnh, đang tựa vào tay vịn sô pha khép hờ mắt ngủ nướng.

“Nhị bảo,” Biên Nam ngồi dậy, “Hai anh em mình đi mua điểm tâm đi.”

“Dạ,” Khưu Ngạn chạy tới tựa vào người Biên Nam, “Sao hôm qua hai anh ngủ sô pha vậy.”

“Bọn anh trò chuyện ngủ quên.” Biên Nam ôm nhóc, duỗi người đứng dậy mặc áo vào.

“Lần sau em cũng phải trò chuyện,” Khưu Ngạn hơi buồn bực với việc không thể tham gia trò chuyện, “Em cũng phải ngủ trên sô pha, em còn chưa ngủ trên sô pha bao giờ nha.”

“Có phải cao cấp gì đâu, không ngủ trên sô pha có gì hay mà tiếc.” Biên Nam buồn cười.

“Nhưng em nằm ngủ trên ghế trong sân rồi nha,” Khưu Ngạn nói, “Mát lắm, chỉ là khi tỉnh bị đau hông.”

“Ôi dào, em còn đau hông nữa cơ à, em có hông sao?” Biên Nam nói.

“Có nha,” Khưu Ngạn chỉ chỉ hông mình, “Chỗ này nè, ra sau một chút.”

Biên Nam nhéo hông nhóc một cái: “Chỗ này có hông à? Toàn là thịt mà.”

“Đừng trêu em như con nít năm tuổi.” Khưu Ngạn bất mãn nhìn Biên Nam.

“Ừ, được,” Biên Nam cười ha ha đi ra khỏi nhà, đến bên ao nước rửa mặt, “Chín tuổi rồi, không còn là con nít nữa.”

Khưu Ngạn chín tuổi, mặc dù Biên Nam vẫn cảm thấy phần lớn thời gian nhóc này cứ lơ ngơ lơ mơ, không lanh trí gì mấy, nhưng gặp chuyện mới thấy nhóc và Khưu Dịch giống hệt nhau.



Bữa tiệc mừng sinh nhật muộn làm cho Khưu Ngạn vui như hội, hưng phấn không thôi, nhóc hát hò nhảy nhót chơi đùa không biết mệt mỏi với bạn bè trong phòng ăn trẻ em.

Khưu Dịch và Biên Nam ngồi một bên nhìn, cả đám con nít chơi hăng đến độ mồ hôi đầy đầu.

“Tôi nhìn còn thấy mệt.” Biên Nam thở dài.

“Tốt mà,” Khưu Dịch cười nói, “Hình như tôi chưa từng chơi thế này bao giờ.”

“Không thì cậu qua chơi chung đi,” Biên Nam nói, “Đúng lúc tôi thấy mấy nhỏ Hứa Nhị lo không nổi kìa.”

“Thật ra thì, bố tôi nói cũng đúng, mặc dù tôi một mực không chịu thừa nhận.” Khưu Dịch dựa vào ghế khẽ thở dài.

“Nói cái gì?” Biên Nam nhìn Khưu Dịch.

“Con nít hẳn nên giống con nít mới phải,” Khưu Dịch ngửa đầu lên, “Tôi cứ sợ nhị bảo sẽ giống như tôi.”

“Không đâu,” Biên Nam bóp vai Khưu Dịch, “Có cậu ở đây làm sao nó giống cậu được, chuyện gì cậu cũng gánh, cậu nhìn nó đi, rõ ràng vẫn còn là một bé ngốc xít.”

“Ừ, chơi chung với cậu lâu tí nữa là ngốc hết phần người ta.” Khưu Dịch gật đầu.

“Biến đi,” Biên Nam đạp Khưu Dịch một cú, đang định đứng lên kéo Khưu Dịch tới chỗ đệm trong khu vận động thì di động chợt reo vang, cậu chỉ tay vào Khưu Dịch, “Lát nữa xử cậu.”

Điện thoại là La Dật Dương gọi, Biên Nam vừa bắt máy đã nghe được giọng nói hớn hở của La Dật Dương: “Trợ lý Biên!”

“Bạn học Tiểu La.” Biên Nam nói.

“Dạo này sao rồi? Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?” La Dật Dương ở bên kia hỏi.

“Ừ, rất khá, hôm bữa còn nói với Khưu Dịch phải mời anh ăn cơm để cảm ơn.” Biên Nam nhìn sang Khưu Dịch.

Khưu Dịch đang nghiêng đầu nhìn cậu.

“Cái này có gì đâu mà cảm ơn, cũng chẳng giúp được gì,” La Dật Dương thở dài, “Không cần khách sáo như thế, đánh vài trận bóng với tôi là được.”

Biên Nam nghe đến đánh bóng là nhức đầu: “… Chờ anh về rồi nói sau.”

“Đừng có nói sau, nói trước luôn đi, mắc công đến lúc đó lại không túm được cậu,” La Dật Dương nói, “Qua mấy ngày tôi sẽ về.”

“Qua mấy ngày?” Biên Nam sửng sốt, “Mấy ngày nay học sinh tiểu học bên tôi mới được nghỉ, sao bên anh chung giờ với học sinh tiểu học vậy?”

“Tôi học tiểu học mà,” La Dật Dương nói, “Đừng lảng sang chuyện khác, nói rồi đấy nhé, đánh bóng, nếu không đánh thì khỏi mời tôi ăn cơm.”

*小学 (tiểu học) còn có nghĩa là chuyên nghiên cứu văn tự, âm vận, giải thích chữ Hán cổ Trung Quốc.

“Được được được,” Biên Nam cũng chào thua, “Khi nào về anh gọi cho tôi đi.”

Biên Nam cúp điện thoại, liếc sang nhìn Khưu Dịch, chân gác lên một chiếc ghế khác: “Ầy, qua mấy hôm nữa La Dật Dương sẽ về, mời ổng đi đâu ăn đây?”

“Ăn vặt Thành Đô.” Khưu Dịch nói.

“Cái gì?” Biên Nam sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Khưu Dịch, “Ăn vặt Thành Đô?”

“Miến chua cay, hoặc gọi phần bánh xào,” Khưu Dịch nghiêm túc nói, “Ở nhà còn mấy chai sữa chua của nhị bảo, mang theo cũng được…”

Miến chua cay Bánh xào

Biên Nam trừng mắt nhìn Khưu Dịch một hồi rồi phá lên cười: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu mà, không cần nhắc tuồng mãi thế.”

“Không thèm,” Khưu Dịch vẫn rất nghiêm túc, “Khi nào cậu để tôi chịu trách nhiệm thì tính sau.”

“Má,” Biên Nam tựa vào người Khưu Dịch cười không ngừng được, “Sao chuyện gì cậu cũng ráng nhây tới chuyện đó vậy?”

“Bởi vì mông tôi không đau,” Khưu Dịch nói xong cũng nhịn không được bật cười, “Không thì sinh nhật tôi đi, chừa cho cậu chút thời gian đấu tranh tâm lý.”

“Khỏi đấu tranh,” Biên Nam nhỏ giọng nói, “Tới nước này rồi, đấu tranh đã kết thúc từ lâu.”

“Vậy được,” Khưu Dịch suy nghĩ một lát, “Nhớ mang theo thư tình cậu viết cho tôi, không tính dấu chấm câu phải đủ một ngàn chữ, viết tay, yêu cầu chữ viết ngay ngắn.”

“Má!” Biên Nam nghiến răng.

Khưu Dịch không nói cậu cũng quên để ý thư tình nhật ký của mình đã ngừng một thời gian dài.

Chẳng qua dạo này nếu phải nghiêm túc suy xét tâm tình của mình, thật ra cũng có nhiều cảm ngộ lắm, nhưng không biết viết ra được không.

Đừng nói viết ra, đôi lúc muốn biểu đạt suy nghĩ của mình cậu còn thấy tốn sức nữa là, ví dụ như mỗi lần nói chuyện với bố, cậu rất khó thốt ra lời mình thật sự muốn nói.

Tuy rằng hiện giờ cuối tuần về nhà đã không còn gượng gạo như trước, suy cho cùng cũng vì gần như không chạm mặt Biên Hinh Ngữ có quan hệ căng thẳng nhất với cậu, nhưng những khi đối mặt với bố, cậu vẫn cảm thấy tốn sức, có lẽ đây không phải là vấn đề có thể thay đổi trong một ngày hai ngày hoặc một tháng hai tháng.

Đoán chừng bố cũng tìm được cách chính xác để chung đụng với cậu, thỉnh thoảng sẽ hỏi cậu chuyện công việc, không còn tỏ vẻ khinh khi như trước đây nhắc tới Triển Phi nữa.

Tốt lắm.

Biên Nam ngồi bên sân bóng, nhìn những người đang vung vợt trên sân, chí ít cậu có thể nghiêm chỉnh làm tốt công việc này, giúp cho lòng bố thoải mái hơn, khỏi phải cứ cảm thấy cậu là đồ vô dụng.

“Bây giờ ra dáng huấn luyện viên rồi đấy,” Cố Vĩ đi tới ngồi xuống cạnh Biên Nam, “Sắc mặt cậu khi ngồi đây cực nghiêm túc, cực uy nghiêm.”

“Em đang trầm tư mà, ai lại cười khi trầm tư chứ.” Biên Nam cầm ly của mình uống một hớp.

“Trầm tư lẹ đi, có phải La Dật Dương về rồi không? Đảm bảo lại đu bám cậu đòi đánh bóng cho mà xem, cuộc sống trầm tư của cậu sắp kết thúc rồi.” Cố Vĩ cười nói.

“Chắc còn trầm tư được vài hôm nữa, không phải ổng mà về thì sẽ bị mẹ nhốt trong nhà sao, cả một học kỳ không gặp con trai nhớ đến ăn không ngon ngủ không yên.” Biên Nam nói.

Phán đoán của Biên Nam hơi bị sai, buổi trưa cậu nhận được điện thoại của La Dật Dương: “Có phải muốn mời tôi ăn cơm không, chiều nay luôn đi!”

“Không phải anh mới về sao? Không cần ở với mẹ à?” Biên Nam kinh ngạc.

“Ở hai ngày rồi, rốt cuộc mẹ tôi cũng thấy tôi phiền,” La Dật Dương cười nói, “Hôm nay đi, buổi chiều tôi tới thẳng tiệm cơm là được.”

“Ừ, chọn chỗ xong tôi nói với anh.” Biên Nam nói.

Tiệm cơm là do Khưu Dịch chọn, cách hai con phố so với nơi mà cậu ấy thuê dạy thêm, là một tiệm ăn Halal, nghe nói thức ăn nấu rất đạt tiêu chuẩn.

*Halal theo ngôn ngữ Ả Rập có nghĩa là “hợp pháp” hoặc “được phép dùng”. Sản phẩm Halal là sản phẩm được xác nhận không có các thành phần haram (bị cấm) và đảm bảo sự tinh khiết trong suốt quá trình sản xuất.

Chỉ là chỗ này không dễ tìm, La Dật Dương lái xe đến cạnh con phố đó rồi mà Biên Nam và Khưu Dịch còn phải chờ ở cửa tiệm cơm chừng mười phút mới thấy xe của anh ta lái tới.

“Biên Nam!” La Dật Dương vừa nhảy xuống xe đã chạy tới ôm chầm lấy Biên Nam, “Đã lâu không gặp.”

“Bao lâu thế?” Khưu Dịch đứng kế bên hỏi.

“Cả một học kỳ đấy!” La Dật Dương lại dùng sức vỗ mấy cái lên lưng Biên Nam rồi mới chịu buông.

“May thật, nếu lâu thêm chút nữa chắc bị anh vỗ cho sưng phổi quá.” Khưu Dịch cười nói.

“Tính ra hai chúng ta không gặp nhau còn lâu hơn ấy nhỉ,” La Dật Dương xoay người ôm Khưu Dịch, vỗ mấy cái lên lưng cậu, “Chuyện bố cậu… xin chia buồn.”

“Cảm ơn,” Khưu Dịch bị anh ta vỗ đến ho khan, “Lúc nằm viện thật sự cảm ơn anh, phòng bệnh được đổi tốt lắm luôn.”

“Không cần khách sáo, bạn của Biên Nam cũng là bạn tôi mà, chút chuyện nhỏ nhặt này không cần phải cảm ơn,” La Dật Dương phất tay đi vào tiệm cơm, “Đói chết, trưa nay tôi chưa ăn gì cả.”

Biên Nam cười cả buổi, cùng Khưu Dịch đi vào trong, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thấy anh ta thế nào?”

“Rất… hoạt bát.” Khưu Dịch cười nói.

“Lát nữa có dịp thì nói chuyện lớp dạy thêm với anh ta đi, tôi nghĩ anh ta có khả năng sẽ đồng ý hợp tác đó.” Biên Nam nói.

Khưu Dịch do dự vài giây rồi gật đầu: “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sói Đi Thành Đôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook