Sói Hoang Và Cừu Nhỏ

Chương 17: Thầy giáo Sói hoang: khoá hồng bồi (Trung)

Mê Đồ Vong Giả

26/01/2015

Tai nạn trong phòng bếp

Sau khi tan trường Tiểu Dương không có chạy thẳng về nhà mà tạt qua hiệu sách..

Ừm. . . . . Không nghĩ tới sách dạy nấu ăn còn có nhiều loại như vậy.

Nấu, nướng, luộc, chiên, xào, hấp, chờ chút, còn có rất nhiều loại khác nữaTiểu Dương nhìn tới hoa cả mắt, mặc dù mỗi cuốn sách đều có bìa rất đẹp, nhưng cô vẫn không cách nào vượt qua trở ngại tâm lý để chọn lấy một cuốn sách.

Dương gia một nhà bốn người, trừ Dương mẹ ra, ba người kia đối với phòng bếp thì tránh xa còn kịp, không phải Dương ba và Dương Thiệu có quan niệm cổ hủ “nam nhi tránh xa phòng bếp” mà do Tiểu Dương đã có chuyện đáng nhớ ở căn bếp này.

***** Chuyện xưa bắt đầu *****

Một ngày nghỉ cách đây khá lâu, từ sáng sớm Dương mẹ đã phải đi tham gia hoạt động của cửa hàng An Khang, Dương ba không hứng thú gì với thói buôn dưa tám chuyện của mấy bà mấy cô, vì vậy tình nguyện ở nhà xem ti vi, chăm sóc tới Dương Thiệu đang chuẩn bị thi đại học kia; học sinh chăm ngoan Dương Thiệu kia sáng sớm thức dậy đã đi tới phòng đọc sách, ngày nghỉ là thời gian quý báu, đọc sách quan trọng hơn, cũng không đồng ý đi cùng mẹ tham gia hoạt động gì đó, còn Tiểu Dương đang học mẫu giáo tuổi nhỏ đương nhiên cũng không thể đi tới chỗ huyên náo như vậy, vậy là ba ba con ngồi ở nhà mỗi người một việc.

Đến trưa, đọc sách xong Dương Thiệu từ lầu hai đi xuống, nhìn thấy Dương ba trong phòng khách hỏi:

"Ba, bữa trưa ăn cái gì? Phải ra ngoài mua sao?" Mẹ không có ở nhà, trong nhà như mất mùa vậy, dù sao ba cũng sẽ không nấu, chi bằng ra bên ngoài mua là tốt rồi.

Dương ba nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ừ, tủ lạnh còn chút rau cải và thịt xay, để ba làm cơm chiên nhé." Thỉnh thoảng cũng cần xòe hai bàn tay, để cho bọn trẻ xem chút tài năng của mình chứ, Dương ba nghĩ nghĩ.

Nghe thấy ba muốn xuống bếp Dương Thiệu hoài nghi hỏi: "Ba, ba sẽ nấu ăn sao? Con phải đi mua huốc đau bụng về trước đã."

Hừ, chớ xem thường lão tử."Nhớ ngày đó ba con làm lính đều phụ trách bữa ăn của hàng ngàn người, bây giờ cũng chỉ là cơm chiên, không tính là gì, con đừng lo lắng, tới phòng bếp giúp ba là được, Tiểu Dương cũng tới phụ ba đi."



"Tốt." Hai an hem nghe lời chuẩn bị đi vào, lát sau sẽ biết tài năng của ông bố họ Dương này đây.

Nhưng Dương ba không có nói là chính ông nấu, dù là hàng ngàn binh lính thì ông chỉ phụ trách đi mua thức ăn mà thôi, chưa bao giờ cầm xẻng cầm dao, chứ nói chi xuống bếp. Nhưng không sao, người ta thường nói: "Chưa được ăn thịt heo, cũng đã được xem heo chạy qua đường" , Nhưng mà chỉ là cơm chiên, đem nguyên liệu rửa sạch thái nhỏ, lấy cơm trắng bỏ vào trong nồi, đảo qua đảo lại cũng có thể ăn ah ah ~

Nấu ăn thật sự là quá đơn giản, ha ha ha.

Nhìn bộ dáng tự đắc của ba mình, Dương Thiệu cũng khôgn muốn tạt cho ông một gáo nước lạnh, thôi, cùng lắm thì hắn mang cái bụng đau một hôm là được chứ gì, lát nói cho Tiểu Dương bảo em ấy đừng ăn nhiều quá là tốt rồi.

"Anh hai, anh đem rau cải với thịt trong tủ ra đi, bó cải cắt nhỏ đi, Tiểu Dương sẽ bày bát đũa."

Dương ba mặc tạp dề màu hồng của Dương mẹ vào, rửa chảo, cái xẻng, chuẩn bị thể hiện bản lĩnh; Dương Thiệu cũng rửa xong rau cải, bởi vì không vào phòng bếp nên cắt rau cải cũng không thạo cái lớn cái nhỏ, xíu chút nữa là cắt vào tay! Tiểu Dương kéo lấy cái ghế nhỏ của cô, đứng lên với với bát đũa bày gọn gang trên bàn..

Tất cả mọi thứ cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi, hai an hem hai người giống như Tả Hữu Hộ Pháp, đứng ở hai bên ba; Dương Thiệu đứng ở bên phải ba, muốn nhìn xem ba làm sao mà chiên cơm, lại là lần đầu nhìn thấy ba xuống bếp, kinh nghiệm khó có được. Tiểu Dương lại đứng lên ghế nhỏ đứng bên trái ba, hai mắt mở to tò mò nhìn cái nồi, trước kia mẹ nấu cơm cũng không cho phép cô đi vào phòng bếp, lần này có thể thấy ba xuống bếp, Tiểu Dương có cảm giác thật mới mẻ.

"Tốt, ba làm nhanh lên." Hai đứa bé ở bên cạnh chuyên tâm nhìn, nói cái gì cũng không thể bay hơi. Dời mắt đến chỗ bếp đã mở lửa. Lửa bốc lên nhanh chóng

"Oa oa, có lửa, nóng quá nóng quá." Thấy ngọn lửa bùng lên, mặt Tiểu Dương bị dính lửa lên đỏ bừng, giống ý như quả hồng vậy.

"Không nhìn ra ba rất có tài nha." Dương Thiệu không keo kiệt ca ngời ba mình, tư thế nấu thì được 100 điểm, còn mùi vị thì chưa biết.

Dương ba nghe thấy con trai khen ngợi, âm thầm vui vẻ chuẩn bị đem hết tài nghệ của mình ra thể hiện.

"Tốt, nhìn kỹ đó, đây mới gọi là kỹ xảo làm bếp!" Dương ba bật bếp mức max, lấy tay nhấc chảo lên cao, lắc lắc, để cơm chiên bay lượn trên chảo.

"Oa oa oa! Ba thật là lợi hại!" Tiểu Dương vỗ tay hoan hô, ba thật giỏi đem rau cải cùng cơm cho khiêu vũ cùng nhau (~~~~ *đổ mồ hôi* gì mà khiêu vũ chứ lat sẽ biết)



Dương Thiệu ngược lại rất bình tĩnh không có kích động như em gái. "Ba, lửa lớn quá, vặn nhỏ lại chút đi. " Lửa lớn vậy, chút nữa sẽ không có vấn đề sao?

"Yên tâm Yên tâm! Hiện tại thêm chút đi dầu." Dương ba để chảo lại trên bếp, sai Dương Thiệu bỏ thêm chút dầu ôliu lên xẻng, nhanh chóng để cái xẻng vào chả đảo đảo.

Lúc này, bi kịch xảy ra!

"A a a a a! Lửa đốt cháy tóc con rồi ! Ô ô ô!" Tiểu Dương kinh sợ khóc lớn, trời ạ trời ạ! Tóc của cô cháy rồi ! Ngọn lửa cháy trên tóc Tiểu Dương không ngừng bốc lên cao, đem tóc đốt gần như trụi. (~~~ Thấy chưa? Khiêu vũ đó~~ cháy cả tóc)

"Tiểu Dương, Tiểu Dương. Sao lại như vậy chứ?" Dương ba nhanh chóng bế Tiểu Dương đến bồn nước nhanh chóng xả nước vào tóc cô.

"Mau tắt lửa!" Dương Thiệu lập tức tắt bếp, nhưng bên trong chảo vẫn còn rất nóng, lại bốc ra mùi cháy khét lẹt, còn toát ra mùi hôi thối khói dầy đặc. "Ô ô! Cô nói nhiều cô nói nhiều &? #$ đau quá *&︿%#" Đầu Tiểu Dương bị ba xả đầy nước, khóc không ngừng, còn bị sặc nước, cả người đều trông rất khổ sở!

Ô ô ô, bộ tóc quý giá của cô! Bị thiêu trụi ngắn cũn, mặt của cô cũng thực bỏng dát, mặt thì đau, nước còn không ngừng chảy xối xả vào mặt, lỗ mũi, miệng cũng uống vài hớp nước, cả người rất khó chịu chỉ biết kêu gào khóc ầm ĩ.

"Tiểu Dương ba xin lỗi, ba không biết sẽ cháy tóc con, ngoan nào ngoan nào, không sao không sao!" Lửa trên tóc đã được dập tắt, Dương ba ôm Tiểu Dương an ủi. Ông thật không nghĩ mình chiên cơm lại hại con gái cưng cháy mất bộ tóc, bộ tóc của Tiểu Dương vốn rất dài và mượt mà nay bị thiêu trụi nhìn nham nhở, khuôn mặt trắng hồng cũng bị hun đen sì, làm cho vẻ ngoài của cô thay đổi hoàn toàn, Dương ba nhìn con gái mà đau lòng.

Dương Thiệu phản ứng nhanh chóng, chạy tới lấy khăn bong lau đầu mặt cho em gái, Tiểu Dương đáng thương, đầu tóc không chỉ ngắn ngủn lại còn ướt sũng nhìn chẳng khác nào “ Tiểu Long Hắc Cẩu”, bị trận hỏa hoạn này hù dọa tới chỉ biết khóc mà thôi.

"Ô ô, ba thật là khủng khiếp! Tóc của Tiểu Dương. . . . . Ô ô, mẹ ơi, anh Sói hoang. . . . . ." Dương mẹ trở về đã là buổi chiều, thấy một màn "Đầu người da đen" Còn phòng bếp thì hoàn toàn bị thay đổi, hoảng hốt không nói nên lời, lát sau trấn tĩnh mới để ý, gọi Dương ba tới hung hăng mắng một trận, phật ông ngủ phòng khách một tháng (phòng dành cho khách ấy nhé)~~~

Tiểu Dương đáng thương, lọn tóc còn lại cũng bị mẹ cắt mất, cắt thành tóc ngắn ngủn như nam sinh…. Trong thời gian chờ đợi tóc mọc lại, mấy chiếc cột tóc xinh đẹp kia không thể dùng được rồi.

Sau vụ đó, đầu sỏ là Dương ba, cùng người xem là Dương Thiệu người gặp nạn là Tiểu Dương thề không bao giờ đặt chân vào phòng bếp nửa bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sói Hoang Và Cừu Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook