Chương 3: CÁI NHÌN PHONG TÌNH
Phúc Tiểu Thanh
14/01/2015
Kết quả trúng tuyển khỏi cần nói cũng biết, Tô San và những sinh viên cao trung tài giỏi khác hết sức mù mịt.
Thật ra cô cũng biết trong trường hợp này, khi trả lời câu hỏi đó thì sẽ mang lại cho cô rất nhiều phiền toái, nhưng cô vẫn không đành lòng cự tuyệt lòng tốt của Lâm Duệ.
Dù rằng phương pháp làm việc của anh hơi thiếu suy xét.
Chuyện nên làm cũng đã làm xong, Lâm Duệ không còn thời gian để ở lại nữa. Anh đứng lên, không hề do dự, nhìn thẳng không chớp mắt về phía Tô San rồi đi thẳng.
Mọi người xung quanh cũng tự động lùi về sau mấy bước để tạo thành một lối đi cho Lâm Duệ.
Anh đi đến trước mặt Tô San rồi bình tĩnh nhìn cô. Ánh mắt người đàn ông nóng rực nhưng tuyệt đối chăm chú.
Ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao lớn, thậm chí từ người anh còn tản ra sự xa cách nhưng tất cả đều là nét hấp dẫn trí mạng của Lâm Duệ.
Những người phụ nữ có mặt ở đây vô thức đỏ mặt, họ đều có cảm giác ánh mắt ấy đang dừng lại trên người mình.
Chỉ có Tô San là không được tự nhiên. Cô cúi gằm xuống, ho nhẹ vài tiếng để phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
- Chuyện đó… Lâm tổng có gì muốn phân phó không?
Lâm Duệ hơi nhếch miệng lên, dù anh không nói gì nhưng trông vẫn hết sức phong lưu.
Trước mặt bao nhiêu người, anh chậm rãi nâng tay lên cầm chiếc khăn lụa màu xanh trên cổ Tô San ra.
- Anh! – Tô San ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt hơi ảo não.
- Đừng nhúc nhích! – Lâm Duệ vẫn hết sức thong thả. Năm ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt trên cổ Tô San, chỉ trong nháy mắt đã thắt được một nút caravat.
Lâm Duệ lùi ra sau vài bước nhìn chiếc khăn lụa rồi nở nụ cười hài lòng.
- Ngoại hình của em thích hợp với kiểu thắt caravat, như vậy có thể trung hòa khí chất của em!
Tất cả mọi người ở đây có ai không hiểu ý tứ trong câu nói của anh chứ?
Tổng giám đốc rõ ràng có ý cô gái này rất diêm dúa lòe loẹt cho nên cần phải thêm thắt điều gì đó lịch sự hơn một chút để át đi.
Tô San không chịu nổi những ánh mắt đang dán vào người mình, cô hung hăng trợn mắt nhìn anh, ý muốn nói anh hãy mau ra ngoài.
Cái người này, hồi nhỏ thì bí ẩn khó hiểu, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, sao ra nước ngoài trở về đã biến thành một người như thế này rồi?
Rõ là… chẳng đáng yêu gì cả!
Đôi mắt giận dữ đang trừng lên của cô khiến Lâm Duệ bật cười. Nụ cười của anh rất tươi như làm tan đi lớp bông tuyết trắng xóa, xua đi sự cao cao tại thượng, một nụ cười dạt dào ý xuân, bình dị và gần gũi.
Bao lâu rồi anh chưa thấy cô như vậy?
Đại khái là khoảng hơn bốn năm?
Đúng thật là, khuôn mặt này từ nhỏ đến lớn vẫn giống nhau, chẳng biết quý trọng thời gian gì cả.
Lâm Duệ thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng rồi lại cao hứng trở lại.
Dù sao giờ anh cũng đã về nước, sau này còn rất nhiều thời gian để ngắm cô, ngắm thật tỉ mỉ…
Lâm Duệ đi ra ngoài với tâm trạng cực kì tốt, khi đi lướt qua Tô Yên ở ngoài cửa, anh đột nhiên dừng bước.
Anh đánh giá cô gái này một lượt từ trên xuống dưới rồi khoanh hai tay vào nhau, hỏi: “Cô cũng nhận lời mời nên mới đến đây à?”
- Hả? Không… - Tô San theo bản năng mở miệng nói, nhưng còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tô Yên cướp lời trước.
- Sao lại thế được chứ! – Tô Yên nở nụ cười nịnh nọt, khom người nói với Lâm Duệ. Đôi mắt khéo léo vụt qua tia sáng khác lạ rồi cô kích động lên tiếng – Tôi đã ngưỡng mộ A.E từ lâu lắm rồi!
Đương nhiên, không thể không nói đến chuyện của Tô San, JQ của hai người thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Cô gái có ánh mắt sáng lấp lánh, giọng nói cũng hay, lại hết sức nhiệt tình khiến Lâm Duệ hơi nhíu mày lại. Nhưng nghĩ đến Tô San, có bạn đến cùng làm với cô cũng tốt nên anh tạm cho qua.
- Vậy cô cũng đến làm đi! – Vẻ mặt Lâm Duệ có phần lạnh nhạt – Làm trợ lý cho Tô San.
Trợ lý của trợ lý đạo diễn? Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Duệ thì đã thấy anh đi ra khỏi cửa.
Trương Tử Nam cũng chào Tô San một tiếng rồi vội đuổi theo.
***
Bởi vì mệnh lệnh của Lâm Duệ nên Tô San và Tô Yên không quay về nữa mà lập tức đến tầng 21.
Trong phim trường, lần đầu tiên Tô San cảm kích Lâm Duệ vì đã để Tô Yên cùng làm với cô, nếu không thì không biết những ngày tháng sau này của cô sẽ thế nào.
Những người phụ nữ đều dùng ánh mắt khinh thường đánh giá cô, còn mấy người đàn ông vô tình đi ngang qua đều dùng ánh mắt như đang ngắm con gấu trúc để quan sát cô. Câu chuyện hôm phỏng vấn của cô đã lưu truyền rộng rãi rồi!
Tô San không thể không cảm thán, tin tức lại lan truyền nhanh như vậy, đúng là không hổ danh ngành quảng cáo.
Nhân vật trung tâm của tầng 21 không nghi ngờ gì nữa chính là đạo diễn nổi tiếng của A.E – Trần Gia Kỳ.
Trần Gia Kỳ rất có tiếng trong giới đạo diễn, tiếp nhận vô số những bài quảng cáo nổi danh, tuổi trẻ nhưng đã đoạt được vô số giải thưởng. Một người như vậy thì khó tránh khỏi tính tình kêu ngạo và cổ quái.
Nhưng chính vì loại tính tình này lại hợp ý với Lâm Gia Thịnh nên đãi ngộ của Trần gia rất tốt. Cũng chính vì nguyên nhân này nên dù mới nhậm chức nhưng Lâm Duệ vẫn phải gặp anh ta, coi như nể mặt nhau.
Bề ngoài trông Trần Gia Kỳ có nét nữ tính nhưng khi đi vào cửa vẫn tràn đầy khí thế.
- Cô trợ lý mới đã đến chưa? – Anh ta nhìn một vòng, tự động coi Tô San là nhân vật tiểu tốt nên bỏ qua.
A Phỉ vui sướng khi người khác gặp họa, chỉ vào Tô San: “Đạo diễn Trần, chính là cô ấy”.
Trần gia lại nhìn Tô San, đánh giá cô từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu, ánh mắt càng ngày càng mở to. Cuối cùng, anh ta mới hỏi: “Cô… chính là trợ lý mới của tôi?”
Tô San rụt cổ lại, bước từng bước nhỏ rồi thấp giọng nói: “Vâng, chính là…”
- Trời ơi! Đùa cái gì vậy? – Trần Gia Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói – Lâm Duệ đang đùa tôi sao? Anh ta trả thù chuyện lần trước tôi không nghe theo ý của anh ta à? Anh ta đang lấy việc công báo thù cho việc riêng mà! Tôi sẽ đi tìm anh ta tính sổ!
Anh ta gào lên rồi hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Tô San hoảng sợ, túm lấy cánh tay Trần gia: “Đừng, đạo diễn Trần hãy bình tĩnh lại đi, anh không thể dựa vào ấn tượng lần gặp mặt đầu tiên mà đã khẳng định ngay được! Tốt xấu gì anh cũng phải kiểm tra trong hai ngày chứ…”
- Tránh ra! Tránh ra! – Trần Gia Kỳ như đang tránh vi khuẩn, đẩy cô ra rồi nói thầm – Sao lại gặp ngay người vừa gặp đã ôm lấy người khác rồi! Không biết sau này làm việc chung có bị cô ta ôm riết không nữa…
Giọng nói của anh ta không lớn lắm nhưng vẫn khiến cho những người trong studio nghe được.
Ánh mắt Tô San tối sầm, lửa giận ngày càng bùng lên nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, cô chỉ yên lặng xem Trần Gia Kỳ.
Trần Gia Kỳ cũng nhận ra câu nói vừa rồi của mình hơi quá đáng, có lẽ cô gái này cũng không đến nỗi nào.
Nghĩ như vậy, anh ta dằn lại bản thân rồi bắt đầu đánh giá Tô San.
Trần gia ngồi thoải mái trên chiếc ghế sofa nhưng dù ghế có thoải mái thế nào thì anh ta cũng không ngồi lâu.
Sau khi hỏi mấy câu hỏi, Trần Gia Kỳ giậm chân, ngón trỏ thon dài như muốn chọc vào mũi Tô San.
- Này, cô là cái cọc gỗ à?
- Không ! – Tô San thành thật lắc đầu.
- Không phải cọc gỗ mà sao hỏi gì cũng không biết ? Cô đúng là &(*^#(*& - Anh ta phun ra một tràng tiếng anh, tiếng pháp và cả tiếng đức, tất nhiên toàn là mấy câu mắng chửi.
Đợi khi Trần Gia Kỳ đã mắng xong, A Phỉ mới dè dặt tiến lên, nói lai lịch của Tô San cho đạo diễn Trần.
- Cái gì? Sao cơ? – Anh ta cắn chặt răng lại, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận – Anh ta cho rằng phòng của chúng ta là trạm thu hồi phế liệu à?
- Đạo diễn Trần đứng nóng giận! – A Phỉ thấp giọng khuyên nhủ - Toàn bộ công ty này đều của Lâm gia, tổng giám đốc cho chúng ta miếng cơm thì chúng ta còn biết làm thế nào nữa? Cùng lắm đợi lát nữa anh nói với ngài ấy muốn đổi trợ lý là được.
Cô ta miệt thị lườm Tô San một cái rồi nói tiếp: “Hà tất phải vì người như vậy mà gây khó dễ cho tổng giám đốc chứ!”
Trần Gia Kỳ thở phì phò, nghĩ nghĩ một lát thấy cũng có lý.
Anh ta tức giận hỏi Tô San: “Vậy cô tên là gì? Cái này đừng bảo cũng không biết!”
- Tôi tên là Tô San! – Tô San đàng hoàng đáp lời.
- Tô San? – Trần Gia Kỳ hơi thất thần rồi lập tức nở nụ cười trào phúng – Đây không phải là nghệ danh đấy chứ? – Đúng là tự coi mình là nhân vật cao cấp, còn dám dùng nghệ danh.
Tô San nở nụ cười nhàn nhạt rồi khẽ cười, nói một câu đầy ý tứ: “Anh nói vậy thì là vậy!”
Trần gia sa sầm mặt mày.
Lời nói của Tô San mới nghe thì có vẻ cung kính nhưng ngẫm lại thì giống như... có phần khó chịu.
- Thôi được rồi! – Mãi sau anh ta cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, không thèm so đo với cô.
Anh ta tùy ý chỉ vào một chỗ rồi nói: “Chỗ này là chỗ làm việc của cô, đừng có đi lung tung”.
- Vâng! – Tô San cúi thấp người xuống, mỉm cười đáp. Sau đó, cô kéo Tô Yên, cố tình bước từng bước đi về phía anh ta vừa chỉ.
Hừ! Gà chính là gà! Nhìn tư thế đi đứng của Tô San, Trần Gia Kỳ khinh thường bĩu môi.
Anh ta xoay người lại, đi về phía sân khấu, nhưng vừa đi được vài bước đã thấy có gì đó không đúng.
Nếu Tô San là gà, vậy người ra lệnh cho gà là anh ta được gọi là gì?
Tú bà, hay là khách làng chơi?
- A! Tô San! – Trần Gia Kỳ hét lên một tiếng phần nộ chói tai.
Tầng 21 náo nhiệt từ đây.
Thật ra cô cũng biết trong trường hợp này, khi trả lời câu hỏi đó thì sẽ mang lại cho cô rất nhiều phiền toái, nhưng cô vẫn không đành lòng cự tuyệt lòng tốt của Lâm Duệ.
Dù rằng phương pháp làm việc của anh hơi thiếu suy xét.
Chuyện nên làm cũng đã làm xong, Lâm Duệ không còn thời gian để ở lại nữa. Anh đứng lên, không hề do dự, nhìn thẳng không chớp mắt về phía Tô San rồi đi thẳng.
Mọi người xung quanh cũng tự động lùi về sau mấy bước để tạo thành một lối đi cho Lâm Duệ.
Anh đi đến trước mặt Tô San rồi bình tĩnh nhìn cô. Ánh mắt người đàn ông nóng rực nhưng tuyệt đối chăm chú.
Ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao lớn, thậm chí từ người anh còn tản ra sự xa cách nhưng tất cả đều là nét hấp dẫn trí mạng của Lâm Duệ.
Những người phụ nữ có mặt ở đây vô thức đỏ mặt, họ đều có cảm giác ánh mắt ấy đang dừng lại trên người mình.
Chỉ có Tô San là không được tự nhiên. Cô cúi gằm xuống, ho nhẹ vài tiếng để phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
- Chuyện đó… Lâm tổng có gì muốn phân phó không?
Lâm Duệ hơi nhếch miệng lên, dù anh không nói gì nhưng trông vẫn hết sức phong lưu.
Trước mặt bao nhiêu người, anh chậm rãi nâng tay lên cầm chiếc khăn lụa màu xanh trên cổ Tô San ra.
- Anh! – Tô San ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt hơi ảo não.
- Đừng nhúc nhích! – Lâm Duệ vẫn hết sức thong thả. Năm ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt trên cổ Tô San, chỉ trong nháy mắt đã thắt được một nút caravat.
Lâm Duệ lùi ra sau vài bước nhìn chiếc khăn lụa rồi nở nụ cười hài lòng.
- Ngoại hình của em thích hợp với kiểu thắt caravat, như vậy có thể trung hòa khí chất của em!
Tất cả mọi người ở đây có ai không hiểu ý tứ trong câu nói của anh chứ?
Tổng giám đốc rõ ràng có ý cô gái này rất diêm dúa lòe loẹt cho nên cần phải thêm thắt điều gì đó lịch sự hơn một chút để át đi.
Tô San không chịu nổi những ánh mắt đang dán vào người mình, cô hung hăng trợn mắt nhìn anh, ý muốn nói anh hãy mau ra ngoài.
Cái người này, hồi nhỏ thì bí ẩn khó hiểu, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, sao ra nước ngoài trở về đã biến thành một người như thế này rồi?
Rõ là… chẳng đáng yêu gì cả!
Đôi mắt giận dữ đang trừng lên của cô khiến Lâm Duệ bật cười. Nụ cười của anh rất tươi như làm tan đi lớp bông tuyết trắng xóa, xua đi sự cao cao tại thượng, một nụ cười dạt dào ý xuân, bình dị và gần gũi.
Bao lâu rồi anh chưa thấy cô như vậy?
Đại khái là khoảng hơn bốn năm?
Đúng thật là, khuôn mặt này từ nhỏ đến lớn vẫn giống nhau, chẳng biết quý trọng thời gian gì cả.
Lâm Duệ thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng rồi lại cao hứng trở lại.
Dù sao giờ anh cũng đã về nước, sau này còn rất nhiều thời gian để ngắm cô, ngắm thật tỉ mỉ…
Lâm Duệ đi ra ngoài với tâm trạng cực kì tốt, khi đi lướt qua Tô Yên ở ngoài cửa, anh đột nhiên dừng bước.
Anh đánh giá cô gái này một lượt từ trên xuống dưới rồi khoanh hai tay vào nhau, hỏi: “Cô cũng nhận lời mời nên mới đến đây à?”
- Hả? Không… - Tô San theo bản năng mở miệng nói, nhưng còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tô Yên cướp lời trước.
- Sao lại thế được chứ! – Tô Yên nở nụ cười nịnh nọt, khom người nói với Lâm Duệ. Đôi mắt khéo léo vụt qua tia sáng khác lạ rồi cô kích động lên tiếng – Tôi đã ngưỡng mộ A.E từ lâu lắm rồi!
Đương nhiên, không thể không nói đến chuyện của Tô San, JQ của hai người thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Cô gái có ánh mắt sáng lấp lánh, giọng nói cũng hay, lại hết sức nhiệt tình khiến Lâm Duệ hơi nhíu mày lại. Nhưng nghĩ đến Tô San, có bạn đến cùng làm với cô cũng tốt nên anh tạm cho qua.
- Vậy cô cũng đến làm đi! – Vẻ mặt Lâm Duệ có phần lạnh nhạt – Làm trợ lý cho Tô San.
Trợ lý của trợ lý đạo diễn? Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Duệ thì đã thấy anh đi ra khỏi cửa.
Trương Tử Nam cũng chào Tô San một tiếng rồi vội đuổi theo.
***
Bởi vì mệnh lệnh của Lâm Duệ nên Tô San và Tô Yên không quay về nữa mà lập tức đến tầng 21.
Trong phim trường, lần đầu tiên Tô San cảm kích Lâm Duệ vì đã để Tô Yên cùng làm với cô, nếu không thì không biết những ngày tháng sau này của cô sẽ thế nào.
Những người phụ nữ đều dùng ánh mắt khinh thường đánh giá cô, còn mấy người đàn ông vô tình đi ngang qua đều dùng ánh mắt như đang ngắm con gấu trúc để quan sát cô. Câu chuyện hôm phỏng vấn của cô đã lưu truyền rộng rãi rồi!
Tô San không thể không cảm thán, tin tức lại lan truyền nhanh như vậy, đúng là không hổ danh ngành quảng cáo.
Nhân vật trung tâm của tầng 21 không nghi ngờ gì nữa chính là đạo diễn nổi tiếng của A.E – Trần Gia Kỳ.
Trần Gia Kỳ rất có tiếng trong giới đạo diễn, tiếp nhận vô số những bài quảng cáo nổi danh, tuổi trẻ nhưng đã đoạt được vô số giải thưởng. Một người như vậy thì khó tránh khỏi tính tình kêu ngạo và cổ quái.
Nhưng chính vì loại tính tình này lại hợp ý với Lâm Gia Thịnh nên đãi ngộ của Trần gia rất tốt. Cũng chính vì nguyên nhân này nên dù mới nhậm chức nhưng Lâm Duệ vẫn phải gặp anh ta, coi như nể mặt nhau.
Bề ngoài trông Trần Gia Kỳ có nét nữ tính nhưng khi đi vào cửa vẫn tràn đầy khí thế.
- Cô trợ lý mới đã đến chưa? – Anh ta nhìn một vòng, tự động coi Tô San là nhân vật tiểu tốt nên bỏ qua.
A Phỉ vui sướng khi người khác gặp họa, chỉ vào Tô San: “Đạo diễn Trần, chính là cô ấy”.
Trần gia lại nhìn Tô San, đánh giá cô từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu, ánh mắt càng ngày càng mở to. Cuối cùng, anh ta mới hỏi: “Cô… chính là trợ lý mới của tôi?”
Tô San rụt cổ lại, bước từng bước nhỏ rồi thấp giọng nói: “Vâng, chính là…”
- Trời ơi! Đùa cái gì vậy? – Trần Gia Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói – Lâm Duệ đang đùa tôi sao? Anh ta trả thù chuyện lần trước tôi không nghe theo ý của anh ta à? Anh ta đang lấy việc công báo thù cho việc riêng mà! Tôi sẽ đi tìm anh ta tính sổ!
Anh ta gào lên rồi hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Tô San hoảng sợ, túm lấy cánh tay Trần gia: “Đừng, đạo diễn Trần hãy bình tĩnh lại đi, anh không thể dựa vào ấn tượng lần gặp mặt đầu tiên mà đã khẳng định ngay được! Tốt xấu gì anh cũng phải kiểm tra trong hai ngày chứ…”
- Tránh ra! Tránh ra! – Trần Gia Kỳ như đang tránh vi khuẩn, đẩy cô ra rồi nói thầm – Sao lại gặp ngay người vừa gặp đã ôm lấy người khác rồi! Không biết sau này làm việc chung có bị cô ta ôm riết không nữa…
Giọng nói của anh ta không lớn lắm nhưng vẫn khiến cho những người trong studio nghe được.
Ánh mắt Tô San tối sầm, lửa giận ngày càng bùng lên nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, cô chỉ yên lặng xem Trần Gia Kỳ.
Trần Gia Kỳ cũng nhận ra câu nói vừa rồi của mình hơi quá đáng, có lẽ cô gái này cũng không đến nỗi nào.
Nghĩ như vậy, anh ta dằn lại bản thân rồi bắt đầu đánh giá Tô San.
Trần gia ngồi thoải mái trên chiếc ghế sofa nhưng dù ghế có thoải mái thế nào thì anh ta cũng không ngồi lâu.
Sau khi hỏi mấy câu hỏi, Trần Gia Kỳ giậm chân, ngón trỏ thon dài như muốn chọc vào mũi Tô San.
- Này, cô là cái cọc gỗ à?
- Không ! – Tô San thành thật lắc đầu.
- Không phải cọc gỗ mà sao hỏi gì cũng không biết ? Cô đúng là &(*^#(*& - Anh ta phun ra một tràng tiếng anh, tiếng pháp và cả tiếng đức, tất nhiên toàn là mấy câu mắng chửi.
Đợi khi Trần Gia Kỳ đã mắng xong, A Phỉ mới dè dặt tiến lên, nói lai lịch của Tô San cho đạo diễn Trần.
- Cái gì? Sao cơ? – Anh ta cắn chặt răng lại, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận – Anh ta cho rằng phòng của chúng ta là trạm thu hồi phế liệu à?
- Đạo diễn Trần đứng nóng giận! – A Phỉ thấp giọng khuyên nhủ - Toàn bộ công ty này đều của Lâm gia, tổng giám đốc cho chúng ta miếng cơm thì chúng ta còn biết làm thế nào nữa? Cùng lắm đợi lát nữa anh nói với ngài ấy muốn đổi trợ lý là được.
Cô ta miệt thị lườm Tô San một cái rồi nói tiếp: “Hà tất phải vì người như vậy mà gây khó dễ cho tổng giám đốc chứ!”
Trần Gia Kỳ thở phì phò, nghĩ nghĩ một lát thấy cũng có lý.
Anh ta tức giận hỏi Tô San: “Vậy cô tên là gì? Cái này đừng bảo cũng không biết!”
- Tôi tên là Tô San! – Tô San đàng hoàng đáp lời.
- Tô San? – Trần Gia Kỳ hơi thất thần rồi lập tức nở nụ cười trào phúng – Đây không phải là nghệ danh đấy chứ? – Đúng là tự coi mình là nhân vật cao cấp, còn dám dùng nghệ danh.
Tô San nở nụ cười nhàn nhạt rồi khẽ cười, nói một câu đầy ý tứ: “Anh nói vậy thì là vậy!”
Trần gia sa sầm mặt mày.
Lời nói của Tô San mới nghe thì có vẻ cung kính nhưng ngẫm lại thì giống như... có phần khó chịu.
- Thôi được rồi! – Mãi sau anh ta cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, không thèm so đo với cô.
Anh ta tùy ý chỉ vào một chỗ rồi nói: “Chỗ này là chỗ làm việc của cô, đừng có đi lung tung”.
- Vâng! – Tô San cúi thấp người xuống, mỉm cười đáp. Sau đó, cô kéo Tô Yên, cố tình bước từng bước đi về phía anh ta vừa chỉ.
Hừ! Gà chính là gà! Nhìn tư thế đi đứng của Tô San, Trần Gia Kỳ khinh thường bĩu môi.
Anh ta xoay người lại, đi về phía sân khấu, nhưng vừa đi được vài bước đã thấy có gì đó không đúng.
Nếu Tô San là gà, vậy người ra lệnh cho gà là anh ta được gọi là gì?
Tú bà, hay là khách làng chơi?
- A! Tô San! – Trần Gia Kỳ hét lên một tiếng phần nộ chói tai.
Tầng 21 náo nhiệt từ đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.